Đam Mỹ [Edit] Thái Y Vận An (Tống Quỳnh Dao) - Tử Nguyệt Điệp Lạc

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi GiangNgan, 19 Tháng bảy 2024.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 55 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đến giờ Dần, các a ca cùng thư đồng đến đông đủ, cầm lên sách vở bắt đầu ôn tập bài học hôm qua, sư phụ sẽ kiểm tra, hơn nữa hoàng a mã/ hoàng thượng cũng sẽ thỉnh thoảng cần kiểm tra, mặc dù đại đa số là a ca nhưng các thư đồng cũng không thể lơi lỏng.

    Duy nhất ngoại lệ là ngũ a ca cùng hai thư đồng của hắn, Phúc gia huynh đệ xuất thân từ bao y nô tài. Bọn hắn vẫn đang sao chép gì đó, hơn nữa nhìn sắc mặt tựa hồ cũng không có nghỉ ngơi.

    Trên mặt ba người đẫm mồ hôi, quần áo có chút ướt.

    Ba canh giờ, đem "Đại học" "Trung dung" "Lễ ký" sao chép hai trăm lần, đây là nhiệm vụ tuyệt đối không thể hoàn thành.

    Tuy ba bộ sách không dày, nhưng cũng không ngắn, bọn hắn dùng tốc độ nhanh nhất, chữ viết còn viết ngoáy, nửa canh giờ cũng chỉ sao chép được mười lần, ngay cả số lẻ cũng không tới.

    Cũng may dù sai khiến Âm Cầm đi tìm lão phật gia, nhưng bọn hắn cũng có sao chép được một ít ứng phó, hiện tại viết được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

    Giờ Mão, sư phụ đi vào thượng thư phòng, ba người tránh phiền phức dư thừa đành tạm dừng lại. Nhưng khi sư phụ kiểm tra những a ca khác, ba người lại tiếp tục viết.

    Nhưng mãi cho tới lúc Càn Long đi vào thượng thư phòng, bọn hắn cũng chỉ mới sao chép chưa được một nửa.

    Càn Long trước kiểm tra vài a ca, mặc dù có chút gập ghềnh nhưng cũng xong, Càn Long cũng không quở mắng, không khích lệ, chỉ cho người ngồi xuống.

    Sau khi Càn Long đi vào, thân thể ngũ a ca cứng ngắc lại. Xế chiều hôm qua bọn hắn vốn làm ra vẻ không có chuyện gì phát sinh, bận tâm uy nghiêm của huynh trưởng (hắn thật sự có thứ này), cũng không muốn nghe được đám đệ đệ luôn ghen tỵ hắn nói này nói nọ, cho nên luôn cố che giấu chuyện mình bị phạt. Nhưng bọn hắn quên, đợi tới lúc Càn Long tới kiểm tra, chuyện bị phạt cũng sẽ bị phát hiện!

    Sau đó Càn Long trước tiên kiểm tra mấy a ca khác, làm cho Vĩnh Kỳ ảo giác hoàng a mã vẫn yêu thương mình nên che giấu cho mình.

    Nhưng sau đó Càn Long uống hớp trà, đi vào chính đề:

    - Vĩnh Kỳ.

    Cho rằng Càn Long chỉ muốn kiểm tra bài học ôn tập của mình, Vĩnh Kỳ tràn đầy tự tin đứng lên:

    - Hoàng a mã.

    - Vĩnh Kỳ, hôm qua trẫm phạt ngươi sao chép, đã sao chép xong chưa?

    Lời này vừa ra, những a ca cùng thư đồng khác sôi nổi đem ánh mắt nhắm ngay ngũ a ca cùng thư đồng của hắn, trong nội tâm đã cười nở hoa, hưng trí bừng bừng chờ xem kịch vui.

    Thân ảnh ngạo nghễ của Vĩnh Kỳ hung hăng lảo đảo một chút, hắn cảm giác mình bị thương, bị hoàng a mã thương tổn thật sâu!

    Nhưng Vĩnh Kỳ cũng không dám không trả lời, hiện tại hoàng a mã vẫn chưa hết giận, chỉ có thể ngoan ngoãn trả lời, trong đầu vòng vo nghĩ cách chu toàn với Càn Long đem lão phật gia mời đến.

    - Hồi hoàng a mã, nhi thần.. chưa sao chép xong..

    Vĩnh Kỳ cắn răng nói ra những lời này, tràn đầy khuất nhục.

    - Vậy Phúc Nhĩ Khang cùng Phúc Nhĩ Thái đây?

    Càn Long vẫn chưa tỏ thái độ, ngược lại hỏi hai người khác.

    - Hồi hoàng thượng, nô tài..

    Mặt sau cũng không nói nên lời.

    - Các ngươi là cảm thấy được, trẫm đang nói đùa với các ngươi sao?

    Khẩu khí nháy mắt nghiêm khắc, làm cho Vĩnh Kỳ cùng huynh đệ Phúc gia lập tức quỳ xuống, bắt đầu xin được trị tội.

    - Thỉnh hoàng a mã/ hoàng thượng thứ tội.
     
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 56 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Ngô Thư, xem bọn hắn sao chép được bao nhiêu lần.

    - Dạ.

    Ngô Thư lĩnh mệnh, sau đó cho hai tiểu thái giám cùng tiến lên cầm số trang giấy ba người sao chép cẩn thận đếm lên. Thanh âm trang giấy xào xạc làm ba người đều không hoàn thành nghe được lông tóc dựng thẳng.

    Sau một lúc lâu, Ngô Thư đi lên phục mệnh:

    - Hồi hoàng thượng, ngũ a ca sao chép 76 lần, Phúc Nhĩ Thái sao chép 75 lần, Phúc Nhĩ Khang sao chép 78 lần.

    Càn Long nhẹ nhàng đậy nắp chén trà, tiếng va chạm thanh thúy như tiếng sấm vang lên, chỉ hơn bảy mươi lần, nếu không hoàn thành chẳng phải cần đại biểu bị đánh ít nhất là 120 đại bản sao? Phúc Nhĩ Khang đã chuẩn bị lớn tiếng giải thích nói lý với Càn Long, làm cho tiểu Thuận tử nhanh chóng chạy đi Từ Trữ cung cầu cứu.

    - Trẫm xem như các ngươi viết 80 lần, gom một cái số nguyên.

    Càn Long gia ra vẻ từ bi:

    - Còn lại 120 lần, mỗi thiếu một lần là mười đại bản, không có quên đi.

    Ba người cảm nhận được tuyệt vọng, thế nhưng không phải thiếu một lần một đại bản mà thiếu một lần là mười đại bản sao?

    - Nhưng đêm qua hoàng ngạch nương tìm trẫm cầu tình cho các ngươi. Cho nên đại bản liền miễn.

    Càn Long hiếu tử.

    Lời của Càn Long làm cho ba người như sống lại.

    - Nhưng mà, quân vô nói đùa.

    Một cái biến chuyển, một lần nữa làm cho ba người tuyệt vọng.

    - Đại bản tuy rằng miễn, nhưng nếu các ngươi không hoàn thành cũng không miễn trừng phạt. Kể từ hôm nay, kế tiếp trong một trăm hai mươi ngày, mỗi ngày đem "Đại học" "Trung dung" "Lễ ký" sao chép năm mươi lần, làm cho thái giám đưa đi Dưỡng Tâm điện, giao cho Ngô Thư.

    - Nhi thần/ nô tài tạ hoàng a mã/ hoàng thượng ân điển.

    Tuy rằng kế tiếp hơn một trăm ngày đều cần chép phạt, nhưng vẫn tốt hơn bị đánh đại bản rất nhiều, không, là phi thường nhiều!

    Càn Long vừa rời đi thượng thư phòng không lâu, ám vệ Niêm Can xử đi tới trước mặt hắn.

    - Chuyện gì?

    Tính kỷ luật của Niêm Can xử rất mạnh, trong ngày thường trừ khi bị hắn gọi về rất ít chủ động xuất hiện trước mặt hắn, chủ động xuất hiện nói rõ có chuyện gì phát sinh.

    - Thái hậu đang điều tra thái y hại ngũ a ca bị phạt, đã tra được trên người Cố thái y.

    Tin tức này làm cho Càn Long cảm thấy đau đầu, hoàng ngạch nương đây là đã quyết định phải xuất đầu cho Vĩnh Kỳ sao? Nếu như là phi tần a ca bình thường, Càn Long còn có thể đi cảnh cáo, nhưng đó là hoàng ngạch nương của hắn.

    Càn Long thật hiểu biết tác phong làm việc của lão phật gia, tuyệt đối không từ bi như danh hiệu của nàng, tiểu hình đường trong Từ Trữ cung còn tại, chẳng qua mấy năm gần đây không có người nào cần lão phật gia ra tay, cho nên luôn để đó không dùng lên. Nếu lão phật gia thật sự hạ quyết tâm xả giận cho Vĩnh Kỳ, như vậy Cố Vận An sẽ nguy hiểm.

    Một là ngạch nương sinh ra hắn, một là người trong lòng của hoàng a mã, hắn làm đứa con.. khó khăn a!

    Nhu trán, Càn Long phân phó:

    - Nếu hoàng ngạch nương đã tra được Cố thái y, vậy hãy để nàng tiếp tục tra đi.

    Dù sao thân thế Cố thái y trong sạch, tiến vào thái y viện cũng là Lưu thái y tiến cử, không sợ bị tra.

    - Đem chuyện trẫm cho Cố thái y lệnh bài tư nhân để lộ đi ra.

    Không chỉ riêng Từ Trữ cung, Khôn Trữ cung, Duyên Hi cung cùng những cung khác đều lộ ra.

    Lệnh bài tư nhân của hứn có lẽ đối với a ca tần phi hoàng hậu còn có thể hữu hiệu, nhưng đối mặt lão phật gia, nàng sẽ xem thường. Nhưng tác dụng của lệnh bài có thể xem thường, ý tứ lại ở nơi đó, do Càn Long làm người bảo lãnh. Chỉ cần người này không phạm phải tội lớn khi quân, tội lớn mưu phản, phần lớn đều có thể bảo vệ.

    - Dạ.

    Ám vệ lĩnh mệnh, biến mất ngay tại chỗ.

    Càn Long đứng nơi đó, ánh mắt nhìn hướng Từ Trữ cung, gắt gao cau mày. Hi vọng hoàng ngạch nương thu tay lại, bằng không chọc giận hoàng a mã, chỉ sợ sẽ không còn lão phật gia tồn tại rồi.

    Niêm Can xử làm việc hiệu suất rất nhanh, không bao lâu người của lão phật gia đã nhận được tin tức, hoàng thượng đem lệnh bài tư nhân của mình đưa cho Cố thái y. Người nhận được tin tức cũng dùng tốc độ nhanh nhất báo cho lão phật gia.

    - Xem ra, hoàng đế thật sự xem trọng vị Cố thái y này a.

    Nghe được tin tức, lão phật gia hơi có chút âm dương quái khí nói. Nàng quả thật muốn xả giận cho Vĩnh Kỳ, dù sao đứa cháu này hiếu thuận, biết làm cho nàng vui vẻ, quan trọng là làm hoàng thượng vui vẻ, bài học cùng võ công cũng tốt, chỉ cần tuổi tới chính là nhân tuyển thái tử rành rành. Nàng đối tốt với cháu trai, cháu trai làm sao không biết hồi báo nàng đây? Cho nên sau khi biết Vĩnh Kỳ bị ủy khuất, nàng lập tức hành động.
     
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 56 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cho nên sau khi biết Vĩnh Kỳ bị ủy khuất, nàng liền hành động.

    Nhưng hiện tại lại có xung đột với đứa con, đây là điều mà lão phật gia không muốn nhìn qua. Dù sao quyền lợi hiện tại của nàng đến từ chính con trai của nàng, mà không phải cháu trai.

    Nghĩ tới điểm này lão phật gia chỉ có thể thu tay lại:

    - Cho mọi người đều trở về đi.

    Dừng tay thì dừng tay, nhưng lão phật gia vẫn cảm thấy có chút không cam lòng:

    - Vị Cố thái y kia tốt như vậy? Hoàng đế đều đem lệnh bài tư nhân đưa cho hắn.

    - Việc này lão nô biết, nghe nói vị Cố thái y năm nay hai mươi tuổi, một thân y thuật thập phần cao siêu, là Lưu thái y tiến cử hắn tiến vào thái y viện.

    Mã ma ma đem tin tức mình biết nói với lão phật gia.

    Lão phật gia quay đầu nhìn Mã ma ma:

    - Ngươi nói Lưu thái y, là Lưu Minh Đức?

    Lưu Minh Đức có thể nói là một vị thái y tư cách sâu nhất trong thái y viện, hơn nữa y thuật xuất sắc, đối với hoàng gia thật trung thành cùng tận tâm, thậm chí từng cứu tính mạng của nàng. Lần đó lão phật gia suýt nữa đi gặp mặt Phật tổ, không ít thái y bó tay hết cách, cuối cùng vẫn là thị vệ đi tìm Lưu thái y đang nghỉ ngơi trong nhà mới cứu được mạng lão phật gia. Cho nên đối với Lưu thái y, nàng có ấn tượng rất sâu. Vừa nghe nói là Lưu thái y tiến cử Cố Vận An, khiến nàng sinh ra một loại cảm giác vớ vẩn.

    - Dạ, chính là Lưu thái y. Lưu thái y từng nói, Cố thái y mở ra phương thuốc, hắn cũng không hiểu được, rất nhiều điều cần thỉnh giáo Cố thái y.

    Nghe được tin tức này Mã ma ma cũng hoảng sợ.

    Mới hơn hai mươi tuổi, y thuật giỏi như vậy, tương lai có thể nói không thể hạn lượng.

    Nhưng chỉ là một thái y, hoàng đế lại đem lệnh bài tư nhân đưa cho hắn, có phải hơi quá rồi không?

    Điểm này lão phật gia không nghĩ thông suốt, nhưng lệnh bài cũng đã đưa, không thể đòi trở về, ít nhất không thể đòi hiện tại!

    Lúc này Cố Vận An thật bận rộn.

    Vì sao? Bởi vì lệnh bài tư nhân của Càn Long.

    Vì không muốn lão phật gia đánh chủ ý với Cố Vận An, Càn Long đem chuyện cho lệnh bài truyền ra ngoài, hơn nữa vì không làm ra vẻ đột ngột dù là cả Duyên Hi cung, toàn bộ nương nương trong hậu cung, thậm chí là a ca sở cùng các cách cách đều biết hoàng thượng / hoàng a mã vừa ý Cố thái y, vì thế không nhịn được lòng hiếu kỳ. Hơn nữa còn biết sở dĩ ngũ a ca bị phạt sao chép suốt ba tháng, đều bởi vì hắn hồ đồ muốn trừng phạt Cố thái y gây ra.

    Nhưng bình thường các a ca thân thể mạnh khỏe, muốn triệu Cố thái y xem chẩn cũng không có lý do, chỉ có thể nhẫn nhịn lòng hiếu kỳ, tương lai chờ có cơ hội nói sau.

    Các vị nương nương thì không có băn khoăn này, dù sao các nàng thường xuyên sinh bệnh, triệu thái y cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

    Vì thế mới gây ra tình huống như hiện tại. Buổi sáng Cố Vận An vừa vào thái y viện, liền có một cung nữ hoặc thái giám đang đợi, nói là vị nương nương nào đó bị bệnh, làm cho Cố thái y đi xem. Thật vất vả đi ra, vừa trở về thái y viện lại có người đợi, tiếp tục mời đi xem.

    Rốt cục vẫn là Lưu thái y nhìn không được, đem sự tình đầu đuôi nói cho hắn, hơn nữa còn tò mò hỏi một câu:

    - Hoàng thượng thật sự cho ngươi lệnh bài?

    Thì ra là Càn Long nhiệt náo!
     
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 57 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hắn nhất định sẽ tố cáo đen trạng với Dận Chân!

    - Vậy.. ta sẽ mệt chết không phải sao?

    Hai mắt rưng rưng, ủy khuất không thôi Cố Vận An nói.

    Lưu thái y quay mặt không nhìn Cố thái y bán manh, hắn là một lão đầu lĩnh, lại cảm thấy được thanh niên này thật đáng yêu là sao? Nhất định là hoa mắt! Ai, già rồi a.. vì không muốn bị mệt chết, Cố Vận An bắt đầu cúi đầu suy nghĩ biện pháp, sau đó hai mắt sáng lên ngẩng đầu:

    - Đúng rồi, tam a ca!

    - Khụ khụ, là thế nào?

    Lưu thái y cùng Triệu thái y đều bị sặc.

    - Thân thể tam a ca bị bệnh, ta là một thái y thập phần có trách nhiệm cùng y đức quyết định, ở lại trong quận vương phủ, vì tam a ca, không, Tuân quận vương điều dưỡng thân thể!

    Cố Vận An siết nắm tay, tam a ca, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ đem ngươi trị càng khỏe mạnh hơn thiếu não ngũ a ca! Không nói ngươi là cháu của ta, chỉ hướng ngươi không biết sợ cứu ta trong nước lửa, bà nội ta, phi, ông nội ta đây sẽ chữa khỏi cho ngươi!

    Nghĩ đến đây Cố Vận An vội vàng quay về phòng nhỏ của mình, vác hộp thuốc, vô cùng lo lắng tạm biệt các vị đồng nghiệp:

    - Cố mỗ phải đi, các vị bảo trọng!

    Nói xong như một trận gió biến mất tại chỗ. Nếu không đi phỏng chừng cung nữ thái giám của vị nương nương nào lại đến tìm đâu!

    Trong thái y viện, hai vị thái y nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng phá lên cười, làm không ít học nghề ghé mát.

    Triệu thái y cầm chén trà nói:

    - Cố thái y thật đúng là tuổi trẻ tài cao a.

    Lưu thái y gật đầu:

    - A, những lão gia hỏa như chúng ta đều đã già rồi nga..

    Ngẫm lại bộ dạng ủ ê của Cố thái y, còn nghĩ tới bóng lưng vô cùng lo lắng của hắn, làm sao bây giờ, vẫn là muốn cười.

    Không đợi hai vị thái y vui vẻ xong, một cung nữ đi vào chứng kiến hai vị thái y liền vội vàng thi lễ, sau đó nói rõ ý đồ đến:

    - Nô tì phụng mệnh lệnh Uyển quý nhân của Thọ Khang cung, đặc biệt đến thỉnh Cố thái y đi Thọ Khang cung xem chẩn cho nương nương.

    Lưu thái y cùng Triệu thái y đưa mắt nhìn nhau, lại tới nữa. Sau đó Triệu thái y vỗ bàn:

    - Uyển quý nhân chướng mắt y thuật của đám người lão phu sao?

    Thanh âm bình tĩnh, vẻ mặt nghiêm khắc của Triệu thái y, chỉ còn kém vỗ bàn tỏ vẻ bất mãn của mình.

    - Nô tì không dám, nhưng nương nương có lệnh.

    Là Uyển quý nhân kêu nàng đi thỉnh Cố thái y, ngài đi tìm Uyển quý nhân nói rõ lý lẽ đi.

    - Cố thái y đi vắng, Uyển quý nhân sẽ không xem chẩn sao?

    Lưu thái y buông chén trà, hắn vẫn là có lòng tốt giúp Cố thái y giải quyết phiền toái lần này đi, có lẽ sau khi trở về Cố thái y sẽ nói cho hắn biết nguyên lý phối hợp phương thuốc kia cũng nói không chừng.

    - Nô tì cũng không có ý tứ này.

    Tiểu cung nữ vội vàng giải thích, lỡ không cẩn thận tội danh lãnh đạm chủ tử sẽ chụp lên đầu nàng.

    Triệu thái y lập tức hiểu được, liền ăn ý nói:

    - Một đám đều tìm Cố thái y xem bệnh, đều nghĩ chúng ta là bài trí sao?

    Cuối cùng còn vỗ bàn, không cẩn thận đem tay chụp đau.

    Tiểu cung nữ luống cuống, chỉ vội vàng cúi đầu cáo lui:

    - Nô tì đi thỉnh thị nương nương.

    Tiểu cung nữ đi rồi, hai vị thái y có chút buồn cười:

    - Xem Cố tiểu tử trở về làm sao cảm tạ chúng ta.

    Quả thật có thái độ của hai vị thái y, kể từ đó người tìm Cố Vận An cũng ít hơn, trừ bỏ quả thật sinh bệnh, không còn ai làm phiền, cũng giúp thái y viện yên tĩnh vài ngày.

    Cố Vận An đi ra hoàng cung, lập tức thẳng tới Tuần quận vương phủ.

    Ngô, Tuần quận vương phủ, ở nơi nào?

    Hắn.. chưa đi qua một lần nào..

    Cố Vận An lập tức đi vào trong một hẻm nhỏ, lặng im hồi lâu, chợt nói:

    - Ta biết có người đi theo ta, mau ra đây.

    Nơi tăm tối Huyết Tích tử đen mặt, than thở vận khí của mình sao lại đen đủi như vậy!

    - Nhanh lên đi ra, bằng không ta gọi người.
     
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 57 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vì phòng ngừa người này tiếp tục nói ra lời kinh thiên địa quỷ thần khiếp, Huyết Tích tử đồng học lập tức xuất hiện ở trước mặt Cố Vận An.

    Ngay nháy mắt chứng kiến vị Huyết Tích tử này, Cố Vận An cảm thấy được thân ảnh kia có chút nhìn quen mắt.

    Tuy rằng nghi hoặc, nhưng vẫn không quên mình gọi người ta đi ra làm gì.

    - Ngươi đổi thân quần áo, mang ta đi Tuần quận vương phủ.

    Thân thể Huyết Tích tử cứng ngắc lại, lĩnh mệnh biến mất. Hắn thật sự không muốn thay quần áo, kỳ thật hắn muốn nói với vị chủ tử này, ngài không thể đợi hôm khác mới đi Tuần quận vương phủ sao?

    Ngay sau đó vị kia thay quần áo xong trở lại.

    Quần áo màu chàm, còn có khuôn mặt.. Cố Vận An quýnh quýnh nhìn lên Huyết Tích tử đồng hài:

    - A, ha ha, còn.. thật sự là.. có.. duyên..

    Đúng là không lời để nói, Huyết Tam đồng hài!

    Vì sao lại là ngươi a?

    Huyết Tam nghiêm mặt, không phát biểu cách nhìn. Nhìn xem nên đổi ban với Huyết Thập Ngũ đi, mình xin chủ tử cho nghỉ một ngày, đi trong miếu bái phật. Vị tiểu chủ tử này, ba lượt gọi Huyết Tích tử, thế nhưng đều bị mình gặp được! Chẳng lẽ lần trước làm nhiệm vụ mình mạo phạm Phật tổ? Bằng không vận khí sao lại tốt như vậy?

    Đồng dạng cảm thán vận khí của mình Cố Vận An hơi có chút phát điên, dám đừng hữu duyên như vậy được không? Mình có Dận Chân! Yêu nhau cùng giết chẳng hạn không phải dòng chính!

    - Ngươi, dẫn đường đi.

    Nói xong hắn quay đầu sang nơi khác.

    - Dạ.

    Huyết Tam lĩnh mệnh nhưng vẫn không nhúc nhích.

    - Ngươi đi a.

    - Nô tài đi phía sau dẫn đường cho tiểu chủ tử.

    Trừ bỏ bảo hộ chủ tử, bọn họ vĩnh viễn sẽ không đứng trước hoặc bên cạnh chủ tử!

    - Tiểu chủ tử, đi hướng bắc.

    Huyết Tam đồng học tận chức tận trách chỉ đường.

    Ngô, hướng bắc. Cố Vận An gật đầu, rẽ ngoặt.

    - Ngài đây là đi phương hướng đông nam.

    Huyết Tam đồng học.

    - Đi bên trái.

    Sau đó Cố Vận An quẹo đúng hướng đắc ý cười.

    - Thứ cho nô tài thất lễ.

    Huyết Tam nói xong tiến lên trước mặt Cố Vận An:

    - Xin ngài đi theo tôi, chân, bước.

    Cố Vận An số chết không chịu thừa nhận mình là lộ si đem trách nhiệm đẩy ra.

    Rốt cục an toàn đi tới Tuần quận vương phủ, Cố Vận An nhìn phủ đệ có chút cũ nát thở dài lên, đây là nơi thuộc về a ca không được cưng chiều? Đám nô tài nội vụ phủ đều đáng chết!
     
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 58 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đợi Cố Vận An gõ cửa, Huyết Tam đồng học đã quay về nơi tăm tối, có thể nói là vô cùng khẩn cấp!

    Cố Vận An cùng Huyết Tam, điển hình là bát tự không hợp!

    Không lâu sau một tiểu thái giám đi ra:

    - Xin hỏi ngài là?

    - Thái y viện thái y Cố Vận An, phụng mệnh lệnh hoàng thượng (Ung Chính gia), tiến đến xem chẩn cho Tuần quận vương.

    Tiểu thái giám nhìn quần áo của Cố Vận An, nhìn lại trang phục cùng đạo cụ, gật gật đầu:

    - Mời đi theo tôi.

    Nhìn cửa lớn Tuần quận vương phủ liền có thể biết tình cảnh của tam a ca, nhưng đi vào trong phủ Cố Vận An vẫn cảm thấy mình nghĩ quá tốt đẹp, ngoài cửa nhìn vào vẫn còn tốt hơn nhìn thấy tình cảnh bên trong.

    - Nô tài trong phủ đây? Vì sao chỉ nhìn thấy một mình ngươi?

    Rốt cục đi được nửa đường, Cố Vận An không nhịn được hỏi.

    Tiểu thái giám có chút ảm đạm cúi đầu, không nói gì. Dù sao đây là chuyện xấu trong nhà, dù đây là hoàng thượng phái tới thái y, một nô tài như hắn cũng không dám nói.

    Cố Vận An lấy ra lệnh bài, quơ quơ:

    - Vật này, nhận thức không?

    -!

    Nhìn chằm chằm lệnh bài hồi lâu tiểu thái giám ngẩng đầu, thập phần thành thật nói:

    - Không biết.

    Hắn từ nhỏ liền vào cung, chỉ học làm sao hầu hạ chủ tử, một chữ cũng không biết, sau khi tam a ca bị mắng hắn đã bị phân công đưa tới bên người tam a ca, sau đó tam a ca xuất cung xây phủ, hắn cũng theo tam a ca đi ra.

    Khóe môi Cố Vận An co quắp.

    - Đây là lệnh bài của đương kim hoàng thượng Càn Long gia, yên tâm nói đi.

    Nói xong vỗ vỗ bả vai tiểu thái giám.

    - Nói như vậy.. gia của chúng tôi..

    Ánh mắt tiểu thái giám lập tức đỏ, mấy năm nay tam a ca nhà hắn bị bao nhiêu ủy khuất, ăn bao nhiêu khổ, hoàng thượng rốt cục tha thứ tam a ca sao? Có phải sau này sẽ tốt hơn rồi không?

    - Trong Tuần quận vương phủ hẳn không chỉ có một nô tài như ngươi đi, những người khác đâu?

    Nhìn lá rụng chồng chất dày một tầng trong phủ, nhìn qua giống như nhà cửa hoang vu.

    - Những người khác hiện tại hẳn đang chơi đánh bài đá dế.

    Tiểu thái giám cúi đầu siết chặt hai tay.

    - Mọi người?

    - Không, còn có tiểu Lộ tử luôn một mực chiếu cố quận vương.

    Trong phủ chỉ có hắn cùng tiểu Lộ tử còn nguyện ý lao động chiếu cố tam a a, hắn không quá am hiểu chiếu cố người, cho nên dọn dẹp phủ đệ, làm một ít việc cực nhọc.

    - Tam a a, Tuần quận vương biết không?

    - Các nô tài không cho quận vương biết, thân thể quận vương không tốt, luôn nằm trên giường nghỉ ngơi.

    Mà ngoài sân luôn được hắn quét tước, hoặc là nói mỗi ngày việc đầu tiên hắn làm là quét tước ngoài sân, vì không muốn làm cho Vĩnh Chương thương tâm, có thể nói là hai tiểu thái giám ngu ngốc thật trung tâm.

    - Ngươi tên là gì?

    Cố Vận An hỏi.

    Tiểu thái giám có chút không biết phải làm sao, hoảng loạn đáp:

    - Ngài kêu nô tài tiểu Lật tử là được.

    - Hôm nay ngươi nghỉ ngơi thật tốt đi, mấy ngày nữa sẽ tốt hơn.

    Nói thế nào hiện tại Vĩnh Chương cũng là cháu của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không ngồi xem Vĩnh Chương bị bọn nô tài khi dễ!

    Đi tới ngoài phòng, nơi này thoạt nhìn sạch sẽ, bố trí cũng rất tốt, thoạt nhìn hai tiểu thái giám mất một phen tâm tư.

    Cố Vận An đi vào phòng, Vĩnh Chương đang ho khan, nghe thanh âm cũng biết tình huống thân thể không tốt.

    Tiểu Lật tử tiến lên vài bước, giới thiệu Cố Vận An:

    - Chủ tử, vị này chính là thái y viện thái y, phụng hoàng thượng mệnh lệnh (thật ra là Ung Chính gia), ý đặc biệt đến xem bệnh cho ngài.

    - Hoàng a mã mệnh lệnh?

    Vĩnh Chương suy yếu nhìn lên:

    - Ngươi phụng lệnh của hoàng a mã đến xem bổn vương?

    Cố Vận An gật đầu đem lệnh bài đưa cho Vĩnh Chương xem. Tuy Vĩnh Chương không được cưng chiều nhưng lệnh bài tư nhân của Càn Long vẫn nhận thức.
     
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 58 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Nói như vậy, hoàng a mã hắn.. không giận ta sao?

    Bởi vì năm đó một câu bất hiếu, một câu không đủ kế thừa đại thống, có thể nói là bóp chết toàn bộ tương lai, Vĩnh Chương nhịn không được chảy nước mắt. Năm đó hắn còn nhỏ, cũng bởi vì một câu của hoàng a mã, từ thiên đường bị đánh vỡ xuống lòng đất, nhiều ngày hậm hực bất an, rốt cục tích tụ trong tâm, thân thể rất nhanh hư nhược xuống.

    - Ngươi yên tâm đi.

    Cố Vận An nhìn Vĩnh Chương cười, tra hoàng a mã của ngươi không dám không nghe theo lời hoàng a mã của hắn!

    - Hoàng.. khụ khụ.

    Vĩnh Chương vừa mới nói một chữ lại bắt đầu ho khan không ngừng.

    Cố Vận An tiến lên:

    - Ngươi trước tiên đừng nói chuyện, ta xem thử cho ngươi.

    Nói xong cầm tay Vĩnh Chương, bắt đầu bắt mạch, sau đó Cố Vận An cau chặt mày.

    Vĩnh Chương há miệng thở dốc, chuẩn bị nói gì đó nhưng đột nhiên nhớ tới mình không biết tên của vị thái y này.

    - Còn chưa thỉnh giáo.

    - Ta họ Cố, Cố Vận An.

    Cố thái y vẫn nhíu mày tự hỏi.

    - Cố thái y, không cần phiền toái, thân thể Vĩnh Chương Vĩnh Chương tự mình biết.

    Theo tuổi tăng lên, thân thể hắn một ngày so với một ngày suy yếu, chỉ sợ cũng không còn chống đỡ được bao nhiêu thời gian.

    - Biết cái gì a?

    Liếc mắt nhìn Vĩnh Chương một cái:

    - Tuổi còn trẻ mà lối suy nghĩ giống như là lão đầu tử, hiện tại ngươi mới mười chín tuổi, chỉ mới vừa bắt đầu, đừng vẻ mặt biết thời gian của mình không còn thừa lại bao nhiêu, yên tâm đi, gia, khụ khụ, ta tuyệt đối sẽ chữa khỏi cho ngươi.

    -!

    Vĩnh Chương chăm chú nhìn Cố Vận An cũng không lớn hơn mình được vài tuổi, còn nói mình trẻ tuổi niên hoa, thật sự là được sao?

    - Bệnh của ngươi kỳ thật nói tới cùng cũng chính là vì tích tụ trong tâm gây ra. Ta cũng biết ngươi nghe qua rất nhiều lần, nhưng nghe được càng nhiều hơn nữa thì ta cũng phải nói.

    Nói xong Cố Vận An chợt nhớ trong phòng tựa hồ còn có người, hướng tiểu Lộ tử cùng tiểu Lật tử nói:

    - Hai ngươi đi ra ngoài coi chừng, ta có việc nói với quận vương các ngươi.

    Hai tiểu thái giám trung tâm nhìn qua Vĩnh Chương, Vĩnh Chương nhìn chằm chằm Cố Vận An một lúc, khoát tay đồng ý.

    Chờ trong phòng chỉ còn lại hai người, Cố Vận An mới tiếp tục:

    - Hoàng a mã của ngươi là hạng người gì, lời của hắn ngươi cũng để vào trong lòng, là chính mình gây sức ép chính mình tới chết mới cảm thấy yên tâm sao?

    - Lớn mật!

    Vừa nghe lời của Cố Vận An, Vĩnh Chương lập tức nghiêm khắc hét lớn.

    - Ai, ngươi nói chuyện lớn tiếng đối với tình huống hiện tại của ngươi cũng không tốt.

    Thở dài, nhìn thấy Vĩnh Chương Cố Vận An cũng không biết nên dùng diễn cảm gì:

    - Hoàng a mã của ngươi đều đối với ngươi như vậy, ngươi còn giữ gìn hắn như thế?

    - Hắn là hoàng a mã của bổn vương!

    Ngay cả bổn vương cũng dùng ra rồi.

    Cố Vận An nháy mắt mấy cái, ghé sát vào Vĩnh Chương, chỉ chỉ chính mình, nói ra một câu lập tức làm cho Vĩnh Chương hóa đá:

    - Gọi một tiếng hoàng nãi nãi, a phi, là hoàng gia gia nghe một chút, tựa hồ không thích hợp, ta nhớ được người Mãn tựa hồ kêu là.. kêu hoàng mã pháp!

    Chờ mong nhìn Vĩnh Chương.

    Cả người Vĩnh Chương đều cứng ngắc, chỉ cần Cố Vận An nói thêm một câu thì sẽ nát.

    - Ngươi.. ngươi..

    Cả người Vĩnh Chương đều run rẩy:

    - Ngươi cũng dám bất kính đối với hoàng thất!

    - Ai bất kính chứ.

    Cố Vận An ngồi thẳng người:

    - Hoàng a mã của hoàng a mã ngươi, hoàng mã pháp của ngươi là nam nhân ta, chẳng lẽ ngươi gọi ta hoàng mã pháp có gì không đúng sao?

    Ngô, xưng hô không thành vấn đề, nhưng nam nhân ta.. Cố Vận An nhíu mày, tựa hồ cách nói này có chút không đúng lắm.

    Huyết Tam một mực ẩn nơi tăm tối hung hăng co rút khóe miệng.

    - Nói bậy nói bạ! Hoàng mã pháp đã băng hà mười..

    Bị lời nói của Cố Vận An làm tức giận khuôn mặt Vĩnh Chương hồng nhuận không ít.

    - Hoàng a mã của ngươi đều xác nhận.

    Cố Vận An cắt đứt lời Vĩnh Chương:

    - Bằng không hắn sẽ đem lệnh bài cho ta?

    Càn Long là quỷ hẹp hòi, có thể sao?

    - Nếu ngươi không tin, chờ ta đem ngươi chữa khỏi, mang ngươi đi nhận thức.
     
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 59 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    -!

    Vĩnh Chương hơi có chút không phản bác được, có câu biết con sao bằng cha, kỳ thật trái lại cũng có thể. Thân là con của Càn Long, Vĩnh Chương cũng hiểu rõ Càn Long. Thân là đế vương nghi ngờ, độc tài, Càn Long đều có. Lệnh bài tư nhân quyền lợi lớn lao, nếu không bởi vì loại lý do này, Càn Long không thể nào đưa ra ngoài.

    - Tiểu tử ngươi nên cao hứng đi, biết thân phận hoàng mã pháp của ngươi cũng chỉ có ngũ hoàng thúc cùng hoàng a mã của ngươi, có cảm giác thật vinh hạnh hay không?

    Thanh niên hai mươi kêu thiếu niên mười tám (xem như là thiếu niên đi) là tiểu tử, cảm giác vô cùng không khỏe.

    -!

    Huyết Tam ở nơi tăm tối chính là cảm thụ sâu nhất. Hơn nữa tiểu chủ tử, không được chủ tử cho phép liền đem thân phận chủ tử nói ra không có vấn đề gì sao?

    - Một hồi ta mở một bộ phương thuốc cho ngươi, trước dùng một lát.

    Nói xong Cố Vận An đứng lên, đi qua bàn tròn xuất ra giấy bút bắt đầu viết phương thuốc. Viết xong đặt trên bàn, cũng không nói là đưa cho ai, lại quay về trước mặt Vĩnh Chương:

    - Hoàng a mã của ngươi là vì mặt mũi của mình cho nên mới luôn không đi thăm ngươi.

    Hắn sĩ diện thế nào toàn bộ thế nhân đều biết.

    - Hơn nữa, lúc trước thánh tổ mắng bát a ca còn nặng nề hơn hoàng a mã ngươi mắng ngươi, bát a ca không phải sống được rất tốt?

    Tốt tới mức lúc cùng Dận Chân tranh ngôi vị hoàng đế cũng không lộ hạ phong.

    Không biết đang suy nghĩ gì Vĩnh Chương cũng không biết nên nói gì, làm cho Cố Vận An trong lòng ngứa ngáy.

    Hắn học đông y, hoàn toàn không có tu tập qua tâm lý học, hơn nữa hiện tại hắn mới hai mươi tuổi, hoàn toàn chưa từng thử qua đi an ủi người.

    Lần đầu tiên xuất sư bất lợi sao?

    - Kỳ thật, ta cũng biết..

    Luôn trầm mặc không nói Vĩnh Chương dựa vào giường, cả người tựa hồ buông lỏng xuống:

    - Chẳng qua trở ngại điểm mấu chốt trong lòng mà thôi.

    Hắn từ nhỏ luôn rất ngưỡng mộ hoàng a mã của mình, đem hoàng a mã xem là tấm gương. Nhưng cũng chỉ vì Hiếu Hiền hoàng hậu chết đi, cũng bởi vì nước mắt của Ngụy thị lại bị hoàng a mã mà mình sùng bái mắng chửi, còn ở trước mặt toàn bộ a ca cách cách phi tần, mắng nặng như vậy. Hắn cũng biết nếu không buông ra, có lẽ tiếp qua không được bao lâu hắn sẽ đi theo con đường của đại ca. Nhưng hắn vẫn không cách nào thả ra.

    Hôm nay bị nam nhân.. tự xưng là hoàng mã pháp (Vĩnh Chương vẫn có chút rối rắm) nói chuyện, biết hoàng a mã kỳ thật không còn trách mình, hắn đột nhiên cảm thấy thoải mái rất nhiều.

    - Đã thấy ra thì tốt rồi, ngươi nghỉ ngơi trước, ta đi tìm người nấu thuốc cho ngươi.

    Nói xong cầm phương thuốc đi ra ngoài.

    Tiểu Lộ tử cùng tiểu Lật tử đang đợi bên ngoài lo lắng không thôi, chứng kiến Cố Vận An đi ra liền nghênh đón:

    - Thái y, gia của chúng tôi thế nào?

    Cố Vận An nhìn tiểu Lộ tử hỏi:

    - Luôn là ngươi phụ trách sinh hoạt thường ngày của tam a ca?

    Tiểu Lộ tử:

    - Dạ.

    - Cũng là ngươi nấu thuốc cho tam a ca?

    Tiểu Lộ tử vẫn gật đầu:

    - Dạ.

    - Trừ ngươi ra, còn có người nào đi vào căn phòng này, hoặc là mua thêm cái gì vậy cho tam a ca?

    Tiểu Lộ tử nghĩ nghĩ, nói:

    - Trừ bỏ nô tài, cũng chỉ có phúc tấn cùng tì nữ của nàng.

    - Vậy phúc tấn đâu rồi?

    - Phúc tấn không thường đến đây, luôn ở lại trong nhà mẹ đẻ.

    Đích phúc tấn của Vĩnh Chương, Trác Lạp Lý thị, người của tương hoàng kỳ Mãn Châu, tuy rằng đã cách năm đời với Trác Lạp Lý thị tộc trưởng, nhưng cũng là họ hàng xa.

    Lúc trước Càn Long lộ ý không thích Vĩnh Chương, rất nhiều đại thần không muốn đem nữ nhi gả cho một vị a ca không có được lòng sủng ái của Càn Long. Hơn nữa lúc đó Lệnh phi đang được sủng ái, hơn nữa vì không muốn cho một vị a ca bị hủy bỏ còn cơ hội khôi phục địa vị, cho nên Trác Lạp Lý thị liền tiến vào trong mắt Lệnh phi.

    Trác Lạp Lý thị, tuy thuộc tương hoàng kỳ nhưng không phải thế gia vọng tộc, lại hơi có năng lực, cho nên trở thành đương nhiệm quận vương phúc tấn Trác Lạp Lý thị ở một góc độ nào đó mà nói cũng xem như xứng đôi với Vĩnh Chương.

    Sau khi lập gia đình, trừ bỏ mấy ngày đầu thành thân Trác Lạp Lý thị Phi Nghiên còn lưu lại trong quận vương phủ, những lúc khác đều ở lại trong nhà mẹ đẻ của mình. Nhưng không biết bởi nguyên nhân gì, vị quận vương phúc tấn mỗi tháng đều sẽ trở về một lần, đến trong phòng nhìn xem Vĩnh Chương, ở không bao lâu lại rời đi.

    Vĩnh Chương bởi vì thân thể nên không thường tiến cung, Càn Long cũng không đến thăm qua hắn, tình huống cứ kéo dài như thế. Hai tiểu nô tài tuy có tâm lại không có phương pháp cầu viện với bất cứ kẻ nào, chỉ có thể yên lặng chiếu cố Vĩnh Chương.
     
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 59 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hỏi rõ nguyên nhân, Cố Vận An tuy còn chưa hiểu rõ nội tình, nhưng không ảnh hưởng hắn hoài nghi Trác Lạp Lý thị Phi Nghiên.

    Cố Vận An trầm tư, nói:

    - Hai ngươi đi mau lên, ta cho người nấu thuốc cho quận vương.

    Nhìn hai tiểu thái giám rời đi, Huyết Tam chợt có dự cảm không tốt.

    Quả nhiên, ngay sau đó dự cảm liền ứng nghiệm.

    - Huyết Tam, thời gian ngươi thi thố tài năng tới.

    -!

    Nô tài là người sống trong bóng đêm, không cần quang minh chính đại thi thố tài năng.

    - Là chính sự.

    Cố Vận An đột nhiên nghiêm túc, làm cho người ta thật không có thói quen.

    Huyết Tam vẫn mặc quần áo màu chàm chỉ đành xuất hiện trước mặt Cố Vận An:

    - Xin ngài phân phó.

    - Trong khoảng thời gian này ngươi ở lại bên người Vĩnh Chương, phụ trách nấu thuốc cho hắn, ta đều viết đầy đủ trong phương thuốc, ngoài ra nhìn xem trong quận vương phủ còn có ai nhân cơ hội tiểu Lộ tử cùng tiểu Lật tử không chú ý tiếp cận quần áo cùng cơm canh thường dùng của Vĩnh Chương.

    Tam phúc tấn Trác Lạp Lý thị có hiềm nghi, nhưng cũng không thể bài trừ những người khác. Dù sao thật tình đối đãi Vĩnh Chương cũng chỉ có hai tiểu thái giám, tinh lực của họ cũng quá ít thật dễ dàng làm cho người ta lợi dụng sơ hở.

    - Nô tài tuân mệnh.

    Trong nháy mắt nhận được mệnh lệnh, Huyết Tam đột nhiên cảm giác nhẹ nhàng thở ra, thật khó hiểu.

    - Vĩnh Chương giao cho ngươi, ta trở về tìm tứ gia đi.

    Vác hộp thuốc, Cố Vận An thập phần tiêu sái đi ra Tuần quận vương phủ.

    - Tiểu chủ tử..

    Nhẫn nại hồi lâu, Huyết Tam đồng học rốt cục không nhịn được mở miệng.

    - Ân?

    Dừng bước quay đầu:

    - Chuyện gì?

    - Có cần nô tài đưa ngài trở về hay không? Đoạn đường từ nơi này về trong phủ, ngài..

    Không biết đi, không, luôn cảm giác cho dù nói biết kỳ thật cũng thành không biết.

    - Ngươi đang ở đây coi khinh ta.

    Đây là câu khẳng định.

    -!

    Huyết Tam trầm mặc, không nói gì. Không, cũng không phải nô tài coi khinh ngài, chỉ nói đoạn đường đi tới quận vương phủ, biểu hiện của ngài mà xem nô tài cũng không dám nhìn ngài!

    - Yên tâm, ta đi về mà thôi!

    Đoạn đường đi qua trí nhớ khắc sâu, vì sao còn có thể đi nhầm?

    Không cho Huyết Tam đồng học cơ hội mở miệng, Cố Vận An trực tiếp đi rồi.

    Vẫn không quá yên tâm.. Huyết Tam đi vào phòng sách không thường dùng của Vĩnh Chương, cầm giấy bút viết lên. Một phong dành cho thập ngũ đang đợi lệnh, một phong là báo cáo cho Dận Chân, bên trong chép lại toàn bộ ngôn luận kinh thiên của Cố Vận An từ khi vào Tuần quận vương phủ, hơn nữa cường điệu "nam nhân ta" cùng vấn đề "hoàng mã pháp".

    Ngô, hắn chỉ là thật bình thường đăng báo, không có nguyên nhân gì khác.

    Lợi dụng thủ đoạn đặc thù của Huyết Tích tử gởi tin tức ra ngoài, thân ảnh Huyết Tam chợt lóe rời khỏi phòng sách.

    Bởi vì thân thể quận vương không tốt, cho nên trong phủ còn có một tiểu hiệu thuốc, thuốc bên trong rất đầy đủ. Mà phương thuốc của Cố Vận An cũng không cần dược liệu trân quý gì, trực tiếp bốc thuốc cũng đầy đủ. Huyết Tam tuy không dám nói mười hạng toàn năng, nhưng cũng biết chút da lông trong đông y, bốc thuốc nấu thuốc đều không có vấn đề gì.

    Lúc này Cố Vận An vẫn còn đang chuyển quanh quận vương phủ, vừa đi vừa nhỏ giọng than thở:

    - Tiểu Lật tử có dẫn mình đi thời gian lâu như vậy sao?

    Đã sắp qua nửa giờ.

    Vừa dứt lời hắn liền nhìn thấy một cánh cửa:

    - Có phải nhìn nhỏ hơn lúc nãy hay không?

    Mở cửa đi ra ngoài, tùy tay đóng lại. Ngẩng đầu nhìn lên Cố Vận An xác định:

    - Xem ra là đi ra cửa sau, ai, đều quên lúc tiểu Lật tử dẫn đường không nhìn kỹ đường đi, nhưng có thể đi ra là tốt rồi.

    Ý tưởng rất lạc quan, lý do thật nguyên vẹn.

    Nhìn bốn phía không người, Cố Vận An trực tiếp tiến vào không gian, sau đó thông qua ngọc bội liên hệ chở tới bên người Dận Chân.
     
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 60 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có bàn tay vàng thật tốt.

    Lúc này Cố Vận An hấp thu giáo huấn hai lần trước, đổi thành mặc niệm "chở tới gần bên chủ nhân ngọc bội", gần bên cùng trước mặt có khác biệt rất lớn.

    Trước mắt nhoáng lên một cái, sau đó là một gian phòng quen thuộc.

    Chở tới chỗ phòng của chính mình! Mình quả nhiên là thiên tài.

    Buông hộp thuốc, Cố Vận An đẩy cửa đi hướng phòng sách, hắn cần cùng Dận Chân thảo luận chuyện của Vĩnh Chương.

    Lúc Cố Vận An đi vào phòng sách, Dận Chân không xem tấu chương, mà là đang xem một phong thư.

    Còn có người viết thư cho Dận Chân? Cố Vận An hiếu kỳ.

    Dận Chân mở miệng:

    - Đã trở lại?

    - Ân, Dận Chân, tôi có việc muốn nói với ngài.

    - Ta cũng có việc muốn hỏi ngươi.

    Dận Chân ngẩng đầu nhìn hắn.

    Có việc hỏi mình? Cố Vận An gật gật đầu:

    - Hỏi đi, tôi biết đều sẽ nói.

    - Ngươi mới rời khỏi phủ đệ của Vĩnh Chương?

    - A.

    Chẳng lẽ chuyện hắn muốn nói Dận Chân cũng đã biết rồi sao?

    - Vận An, trẫm hỏi ngươi "nam nhân ta" là có ý gì?

    - Ai?

    Sao nghe thật quen tai..

    - Hoàng nãi nãi cùng hoàng mã pháp, lại là có ý gì?

    -!

    Cố Vận An cứng ngắc quay đầu, Huyết Tam, ta hận ngươi!

    - Ngươi muốn làm hoàng mã pháp của Vĩnh Chương?

    - Ôi, người ta sẽ ngượng ngùng..

    Muốn mượn hành động này trốn tránh, phía trước nói rất high, đã quên Huyết Tam đồng học là cấp cao gián điệp!

    - Nói chuyện đàng hoàng cho trẫm!

    Bị ghê tởm nổi da gà Dận Chân vỗ bàn.

    - Tứ gia tôi sai lầm rồi.

    Lập tức khôi phục bình thường, nghiêm túc ngoan ngoãn nhận sai.

    - Ngươi là hoàng mã pháp?

    Tiểu hỗn đản lá gan còn lớn a!

    - Không, tôi là hoàng mã ma.

    QaQ đối mặt khí thế của Dận Chân liền không cốt khí sửa miệng.

    - Ân.

    Vừa lòng gật đầu, coi như tiểu hỗn đản tự mình hiểu lấy.

    - Hình như tôi.. vừa xuất hiện ảo giác..

    Cố Vận An ngơ ngác nhìn Dận Chân, hắn thế nhưng nghe được Dận Chân « ân » một tiếng, còn gật gật đầu!

    Trên trán Dận Chân nhảy ra sợi gân xanh, trên tay vận lực đem một khối tiểu ngọc thạch trên bàn bắn lên người Cố Vận An, trực tiếp điểm trúng huyệt cười của hắn.

    - Ha ha ha ha ha..

    Cố Vận An vừa cười vừa gian nan thử giải huyệt cho mình, nhưng làm suốt nửa ngày cũng chỉ giảm bớt được một chút, không có tác dụng rõ ràng gì.

    - Là ảo giác sao?

    Dận Chân nhíu mày hỏi.

    - Không, không phải, ha, ngô..

    Huyệt đạo được giải, Cố Vận An không ngừng xoa mặt của mình, cười nhiều đau mặt.. sau đó hắn nhứo ra gì đó, động tác chợt cứng ngắc, trực tiếp bật tới trước mặt Dận Chân, vẻ mặt kích động:

    - Nói như vậy, ngài đây là đáp ứng rồi?

    Lão bà của hắn tới tay? Cố Vận An cười ngây ngô không sợ chết nghĩ.

    - Ngươi đang hi vọng trẫm lắc đầu.

    - Không không không không không không, làm sao có thể.

    Liên tiếp nói nhiều chữ không, chỉ sợ Dận Chân ngay sau đó thật sự lắc đầu.

    Bị hạnh phúc tập kích thật lâu sau Cố Vận An mới tiêu hóa được tin tức này, cảm thấy được lần này mình xuyên không rất đáng!

    - Trước ngươi có chuyện gì muốn nói với trẫm?

    -!

    Trong nháy mắt từ tình yêu cuồng nhiệt tiến vào hình thức vợ chồng già làm cho người ta có chút không thể tiếp nhận, nhưng nếu Dận Chân không khó chịu một chút thì sẽ không bình thường.

    - Là về chuyện của Vĩnh Chương.

    Cố Vận An nhắc tới việc chữa khỏi cho Vĩnh Chương càng thêm dũng cảm, con đường truy vợ của hắn nhanh như vậy liền thành công, Vĩnh Chương chiếm không ít công lao a!

    - Trẫm đã cho Huyết Tích tử đi thăm dò, tin tưởng rất nhanh sẽ có tin tức.

    -!

    Lá thư này quả nhiên là của Huyết Tam!

    - Trẫm đã cho Sài Y chuẩn bị xong bữa tối, đều là ngươi thích ăn.

    Dận Chân đứng lên, đi tới trước mặt Cố Vận An:

    - Chúng ta đi Long Nguyên lâu.

    Cố Vận An mãi cho tới trưa đều giằng co trong thái y viện, buổi chiều vội vàng chạy đi Tuần quận vương phủ (lạc đường), làm tâm lý phụ đạo cho Vĩnh Chương, xong rồi lại tiếp tục đi lạc trong quận vương phủ, hiện tại cũng đã tới lúc nên dùng bữa tối.
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...