Ngôn Tình [Edit] Sau Khi Được Bạn Trai Trúc Mã Chiều Chuộng - Lê Manh Ngư

Discussion in 'Truyện Drop' started by LattesTeam, Dec 16, 2023.

  1. LattesTeam

    Messages:
    0
    Chương 20: Cãi nhau.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ý Ý nhìn xem, là hươu cao cổ kìa, có cả con công, đây là ngựa vằn.. Oa.." Trên đường đi chỉ vang lên tiếng ríu rít của Thẩm Chiêu Chiêu.

    "Ăn đi!" Thịnh Trử Ý lấy ra một gói đồ ăn vặt nhét vào tay cô.

    "Oa oa oa, Ý Ý, anh sợ em đói sao? Nhưng em vừa mới ăn một quả táo, ăn không nổi nữa!" Thẩm Chiêu Chiêu xoa bụng.

    Thịnh Trử Ý: "Không phải, em quá ồn ào!"

    "Hừm.." Thẩm Chiêu Chiêu phồng má, cô nào có quá ồn ào, rõ ràng tất cả mọi người đều giống cô.

    Thẩm Chiêu Chiêu quyết định đơn phương chiến tranh lạnh với anh một phút.

    Cô trực tiếp chạy đến chơi với các bạn nhỏ khác.

    Thịnh Trử Ý nhìn cô lôi kéo những nam sinh khác đi xem lão hổ, còn có mãng xà, đen mặt không vui.

    Lại còn nhìn thấy cô và những nam sinh khác rúc đầu vào nhau, áp vào kính, khi phấn khích thì nắm tay nhau hét lên, khuôn mặt nhỏ nhắn càng trở nên đen hơn!

    Trên đường trở về, Thịnh Trử Ý cũng không để ý đến cô.

    Trong khi đó, Thẩm Chiêu Chiêu chơi đùa một lúc, rất nhanh đã quên mất chuyện gì xảy ra, ngồi trong xe hào hứng nói về những điều thú vị trong vườn bách thú.

    Nhưng nói chuyện hồi lâu, Thịnh Trử Ý cũng không để ý đến cô.

    "Anh tức giận à?" Thẩm Chiêu Chiêu lại gần, nhìn chằm chằm vào mắt anh.

    "Không có!"

    "Rõ ràng là anh đang tức giận, còn không chịu thừa nhận."

    "Em ồn ào quá, có thể ngừng nói chuyện được không?" Thịnh Trử Ý đột nhiên lớn tiếng, thiếu kiên nhẫn.

    Thẩm Chiêu Chiêu kinh ngạc đến mức sửng sốt, cứng đờ, nước mắt trào ra.

    Thịnh Trử Ý mím môi, trên mặt hiện lên một tia khó chịu.

    "Thực xin lỗi!" Thẩm Chiêu Chiêu thấp giọng nói, sau đó cúi đầu.

    Thịnh Trử Ý nhìn cô, mấy lần muốn nói chuyện, nhưng lại nhanh chóng mím chặt môi.

    Không ai nói chuyện nữa.

    Chiếc xe buýt lắc lư suốt chặng đường về trường.   

    "Thẩm Chiêu Chiêu.."

    Cuối cùng, Thịnh Trử Ý cũng lấy hết can đảm.

    Nhưng vừa mở miệng, Thẩm Chiêu Chiêu đã nhảy dựng lên như một con thỏ nhỏ: "A, đến rồi, em về trước." Nói xong, ôm túi lao ra khỏi xe, chạy hết tốc lực về nhà.

    "Bảo bối, con về rồi à? Hôm nay chơi có vui không?"

    Hôm nay ba Chiêu Chiêu tan làm sớm, mua đồ ăn trước về nấu cho con, sợ con gái không ăn trưa sẽ đói.

    "Vui ạ!"

    "Con có mệt không?" Ba Chiêu Chiêu lại hỏi.

    "Có ạ!" Thẩm Chiêu Chiêu gật đầu, nhìn có chút không có tinh thần.

    Ba Chiêu Chiêu đau lòng nhìn con gái mình, nói: "Tay nhỏ chân nhỏ chạy mệt đúng không? Ba sẽ hầm thịt cho con, lát nữa là có thể ăn!"

    "Cảm ơn ba!"

    Không đợi ba Chiêu Chiêu lại mở miệng, Thẩm Chiêu Chiêu chạy về phòng trước.

    "Đứa nhỏ này bị sao vậy? Tại sao em lại cảm thấy nó có vấn đề gì đó?" Mẹ Chiêu Chiêu khó hiểu, nhìn thoáng qua phòng Thẩm Chiêu Chiêu, nếu là bình thường, cô gái nhỏ khi nghe thấy có thịt ăn sẽ hưng phấn hét lên.

    "Con bé chỉ là một đứa nhỏ, có thể có chuyện gì chứ, nhất định là con bé chơi đến mệt mỏi!" Ba Chiêu Chiêu cũng không nghĩ nhiều.

    "Cũng phải." Đứa bé này vẫn luôn có tâm lớn, Thư Nhiễm cũng không để ý nhiều.

    Sáng sớm hôm sau, Thịnh Trử Ý đứng trước cửa nhà Thẩm Chiêu Chiêu.

    Sau khi do dự một lúc, anh mới gõ cửa nhà họ.

    "Ý Ý, con đến đánh thức Chiêu Chiêu à? Con bé đã đi học rồi."

    Thư Nhiễm đi tới mở cửa, thấy anh thì mỉm cười nói: "Không biết hôm nay con bé xảy ra chuyện gì, sáng sớm đã thức dậy, còn lôi kéo chú Thẩm của con ra ngoài ăn sáng."

    "Dì Nhiễm, con biết rồi." Thịnh Trử Ý mím môi, cúi đầu đi về nhà bên cạnh.
     
    Minh Hi and LieuDuong like this.
  2. LattesTeam

    Messages:
    0
    Chương 21: Đồ ngốc, nói nguyện vọng ra sẽ mất linh.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thấy chỉ có mình anh quay về, Tần Tố Tâm nhịn không được vươn đầu nhìn phía sau anh nói: "Không phải con đi gọi Chiêu Chiêu à? Con bé đâu?"

    "Đi đến trường rồi ạ!" Thịnh Trử Ý cúi đầu nói.

    "Sớm như vậy?"

    Tần Tố Tâm sửng sốt một chút, sau đó liếc mắt nhìn mặt con trai mình, nói: "Hai đứa cãi nhau à?" Hai đứa nhỏ này từ trước đến nay không thể tách rời, cô bé Chiêu Chiêu đến trường mà không đợi anh.. Nhất định là thằng nhóc thúi này đã làm cô bé tức giận.

    Thịnh Trử Ý mím môi, không nói gì.

    "Được rồi, vậy con mau ăn đi!" Tần Tố Tâm thúc giục anh.

    Thịnh Trử Ý ăn sáng xong, một mình đến trường.

    Khi đến lớp, anh liền thấy Thẩm Chiêu Chiêu đã ngồi vào chỗ của mình.

    Nhìn thấy anh tiến đến, đôi mắt to của cô bé khẽ chớp chớp, như một con thỏ nhỏ đang sợ hãi, nhanh chóng quay đầu nhìn sang phía bên kia.

    Ánh mắt Thịnh Trử Ý tối sầm, đi tới, sau khi ngồi xuống, từ trong túi móc ra một bình sữa chua, đặt trước mặt Thẩm Chiêu Chiêu.

    Một lời xin lỗi anh cũng không thể nói được.

    Cô bé ngồi thẳng, không lấy sữa chua, cũng không nhìn anh.

    Trong tiết học đầu tiên, thầy chủ nhiệm đưa một bạn học mới vào.

    Là một nữ sinh, rất đáng yêu, tên cô gái là Tang Dữu Dữu.

    "Ai muốn ngồi cùng bạn học mới?" Thầy chủ nhiệm hỏi mọi người sau khi giới thiệu bạn học mới.

    "Thầy, em em em.." Thẩm Chiêu Chiêu là người đầu tiên giơ tay.

    Thịnh Trử Ý cau mày nhìn cô.

    Phải biết rằng, trước kia cô đã từng đòi ngồi một mình, nhưng bây giờ cô thực sự muốn ngồi với người khác.

    "Được rồi, Thẩm Chiêu Chiêu, em và bạn học Tang Dữu Dữu ngồi ở phía trước!" Chủ nhiệm lớp chỉ vào chỗ ngồi phía trước, nói với hai người.

    Sau đó, thầy để nam sinh vốn ngồi phía trước ngồi cạnh Thịnh Trử Ý.

    Cả ngày Thẩm Chiêu Chiêu đều chơi đùa cùng bạn học mới.

    Trong khoảng thời gian này, Thịnh Trử Ý đã nhìn cô rất nhiều lần, nhưng cô gái chỉ để mắt đến bạn học mới mà không bao giờ nhìn lại một lần.

    Cuối cùng cũng đến lúc tan học.

    Hai người một trước một sau đi bộ về nhà.

    Thẩm Chiêu Chiêu mở cửa đi vào nhà, phát hiện Thịnh Trử Ý cũng đi vào theo.

    "Sao anh lại đi theo em?" Cuối cùng cô bé cũng chủ động bắt chuyện với anh.

    Thịnh Trử Ý mở miệng nói: "Thật xin lỗi, ngày hôm qua anh không cố ý hung dữ với em, em có thể hết giận được không?"

    Thẩm Chiêu Chiêu cắn môi không nói gì.   

    Cô không muốn cứ như vậy tha thứ cho anh, cô muốn giận anh thêm một ngày nữa, không, ba ngày.

    * * *

    Chớp mắt đã đến sinh nhật lần thứ mười của hai bạn nhỏ.

    Vì cả hai có sinh nhật cùng ngày nên hàng năm hai gia đình đều cùng nhau tổ chức sinh nhật.

    Năm nay cũng vậy.

    Hai gia đình cố ý sắp xếp để đi biển nghỉ dưỡng.

    Vào ngày sinh nhật, họ đặt một nhà hàng năm sao trên bãi biển, mặc đồ cho hai đứa trẻ như công chúa nhỏ và hoàng tử nhỏ.

    Thịnh Trử Ý vẻ mặt nghiêm nghị, không thoải mái kéo kéo bộ vest, anh cực kỳ không thích ăn mặc như thế này.

    Nhưng Thẩm Triệu Chiêu lại rất thích váy công chúa.

    Ngoài ra, hai người còn được chuẩn bị một chiếc bánh khổng lồ.

    Trước khi ăn bánh, họ cùng nhau ước, cùng nhau thổi nến.

    Ánh lửa tràn ngập ánh sáng, chiếu sáng hai khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo.

    Hai bạn nhỏ nhắm mắt lại, một lúc sau mới mở ra.

    "Đã đến lúc thổi nến rồi!" Thẩm Chiêu Chiêu sốt ruột nói với Thịnh Trử Ý.

    Hai cái đầu nhỏ chụm lại, cùng nhau thổi tắt ngọn nến.

    "Chiêu Chiêu có nguyện vọng gì thế?" Tần Tố Tâm cười hỏi.

    "Nguyện vọng của con chính là nhanh chóng lớn lên, không phải thi cử, không cần làm bài tập nữa." Thẩm Chiêu Chiêu lớn tiếng nói.

    Tần Tố Tâm bật cười.

    Mẹ Chiêu Chiêu cảm thấy có chút xấu hổ khi nhìn người khác, cũng không muốn thừa nhận mình đã sinh ra cô bé này, phải làm sao bây giờ?

    Thịnh Trử Ý liếc nhìn Thẩm Chiêu Chiêu, nói: "Đồ ngốc, em nói điều ước ra sẽ không thành đâu!"   

    "Hả?" Thẩm Chiêu Chiêu lập tức trở nên không biết làm sao, "Làm sao bây giờ? Vậy em có thể ước một cái nữa không?"

    "Tất nhiên là không được," Thịnh Trử Ý nói: "Mỗi người chỉ được ước một lần."

    "Vậy được rồi!"

    Thẩm Chiêu Chiêu cúi đầu nhỏ xuống, mặc dù có chút không vui, nhưng nghĩ đến sang năm mình có thể ước một điều ước khác, không còn buồn nữa. Thẩm Chiêu Chiêu tò mò nhìn Thịnh Trử Ý, nói: "Ý Ý đã ước điều gì?"

    Thịnh Trử Ý nhìn cô như đang nhìn một kẻ ngốc: "Anh đã nói rồi, điều ước nói ra sẽ không thành."   

    "Được rồi!" Thẩm Chiêu Chiêu lúc này mới từ bỏ hỏi.
     
    Minh Hi and LieuDuong like this.
  3. LattesTeam

    Messages:
    0
    Chương 22: Tiểu tử thúi còn thẹn thùng.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Được rồi!"

    Tần Tố Tâm cười cắt ngang hai người, nhìn Thịnh Trử Ý, thúc giục nói: "Ý Ý, không phải con đã chuẩn bị quà cho Chiêu Chiêu sao? Còn không mau lấy ra đi."

    Thịnh Trử Ý lúng túng lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong túi ra, đưa cho Thẩm Chiêu Chiêu, nói: "Đây, sinh nhật vui vẻ!"

    Thẩm Chiêu Chiêu tò mò mở hộp ra, bên trong có một chiếc dây chuyền có khóa nhỏ bằng vàng, rất tinh xảo, phía trên còn khắc chữ Thẩm Chiêu Chiêu.

    Tần Tố Tâm cố ý tìm người làm đồ vật này.

    Thịnh Trử Ý cũng có một chiếc giống hệt, chỉ là phía trên khắc chữ Trử Ý.

    "Oa! Đẹp quá!"

    Thẩm Chiêu Chiêu rất thích, nóng lòng muốn mẹ Chiêu Chiêu đeo cho cô.

    Sau đó cô lấy từ trong túi ra món quà mà cô đã đặc biệt chuẩn bị cho Thịnh Trử Ý, nói: "Em cũng chuẩn bị một món quà cho Ý Ý, hai người chúng ta mỗi người một cái."

    Đó là hai con búp bê bằng nhựa, được thiết kế giống Thịnh Trử Ý và Thẩm Chiêu Chiêu.

    Không thể nói giống hệt nhau, chỉ giống ít nhất bảy mươi phần trăm.

    Cô đưa búp bê bé trai cho Thịnh Trử Ý, còn mình thì giữ búp bê bé gái.

    Mặc dù nó không có giá trị bằng chiếc dây chuyền có khóa vàng mà Ý Ý tặng cho cô nhưng cô đã tự tay chọn cái này.

    Tần Tố Tâm giơ điện thoại lên quay lại, cười khoa trương nói: "Trông hai đứa giống như đang trao đổi tín vật đính hôn vậy?" Nhìn hai bạn nhỏ trao quà, bà dường như thấy được cảnh hai người trao nhẫn cưới khi kết hôn.

    "Đừng nói vậy, đúng là có chút giống thật."

    Từ khi hai người nhận làm thông gia, Thư Nhiễm hận không thể trực tiếp đóng gói con gái mình ném sang nhà bên cạnh, tốt nhất là có thể khiến cô bận tâm làm bài tập về nhà và học phụ đạo.

    Trong suốt quá trình, ba Thịnh cười vui vẻ, nhưng ba Chiêu Chiêu lại cảm thấy có chút không vui.

    Có chút khó chịu, nhưng không nhiều!

    Suy cho cùng, nếu con gái ông và cậu bé nhà bên ở bên cạnh nhau, thấy thế nào cũng là nhà mình chiếm tiện nghi hơn.

    Thịnh Trử Ý âm thầm liếc mắt, mẹ anh thật nhiều chuyện!

    Anh hoài nghi, có phải vì Thẩm Chiêu Chiêu ở cùng mẹ anh quá lâu nên cô mới nhiều chuyện như mẹ anh không.

    Còn có con búp bê Thẩm Chiêu Chiêu tặng cho anh, anh không nhịn được nhớ tới người làm kẹo ở cổng trường mẫu giáo.

    Cái đó, cái đầu mà anh đã cắn đứt.

    Tuy không thích nhưng anh vẫn cẩn thận cất con búp bê đi.   

    Ăn trưa xong, cả nhà ra biển chơi.

    Thẩm Chiêu Chiêu trở về phòng, mặc bộ đồ bơi mẹ Chiêu Chiêu đã chuẩn bị cho cô.

    Viền đồ bơi màu hồng, cô rất thích.

    Chờ ở cửa khách sạn một lúc, cô nhìn thấy Thịnh Trử Ý bị Tần Tố Tâm kéo ra khỏi phòng, anh mặc một chiếc quần bơi nhỏ có hình siêu nhân.

    Nhìn từ xa cũng có thể cảm thấy anh đang không vui.

    Rõ ràng anh đã chuẩn bị áo bơi và quần bơi xẻ tà, trông rất ngầu, không biết mẹ anh đã thay chúng từ khi nào.

    Thịnh Trử Ý cảm thấy rất trẻ con, có chút xấu hổ.

    Tần Tố Tâm có chút dở khóc dở cười, chỉ là một cái quần bơi thôi mà, tiểu tử thúi này còn thẹn thùng như vậy.

    Đương nhiên, bà sẽ không thừa nhận, bà chính là cố ý.

    Dù sao, niềm vui khi chải chuốt cho con trai.. Mấy ai hiểu được?

    Thẩm Chiêu Chiêu vừa nhìn thấy anh liền chạy tới nắm tay anh, nói: "Ý Ý, chúng ta mau đi chơi thôi!"

    Lúc đầu Thịnh Trử Ý có chút không thoải mái, nhưng lúc nhìn thấy rất nhiều cậu bé mặc quần bơi giống mình trên bãi biển, anh mới chậm rãi trầm tĩnh lại.

    Mùa này, người đến bãi biển rất nhiều, Tần Tố Tâm đeo phao bơi cho hai bạn nhỏ, dặn hai người chỉ có thể ở chỗ nước cạn, rồi thả hai người đi chơi.

    Lúc đầu, hai người hoàn toàn chỉ chơi ở vùng nước nông gần bờ, nhưng trong khi chơi, họ vô tình càng ngày càng rời xa bờ.

    Lúc Thịnh Trử Ý nhận ra thì hai người đã tới rìa vùng nước nông.

    "Thẩm Chiêu Chiêu, chúng ta trở về đi." Thịnh Trử Ý vô cớ có chút bất an.

    "Anh nói cái gì?"

    Thẩm Chiêu Chiêu hưng phấn chơi đùa trong nước, nhất thời không nghe rõ anh đang nói cái gì.

    Đúng lúc này, sau lưng cô có một đợt sóng đánh vào, Thẩm Chiêu Chiêu trực tiếp bị cuốn vào trong sóng, hoảng sợ hét lên.

    Thịnh Trử Ý cũng sợ hãi, tái mặt.
     
    Minh Hi and Dương2301 like this.
  4. LattesTeam

    Messages:
    0
    Chương 23: Học bơi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vào thời điểm quan trọng, ba Chiêu Chiêu đột nhiên trồi lên khỏi mặt nước, một tay nâng Thẩm Chiêu Chiêu, một tay khác kéo Thịnh Trử Ý, đưa hai người họ trở lại bờ.

    Nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của hai đứa nhỏ, ba Chiêu Chiêu nói: "Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của hai đứa kìa, khi bằng tuổi các con, ba có thể bơi đi bơi về ở hồ chứa nước gần thị trấn của chúng ta, ba thậm chí còn không thở trong suốt quá trình bơi."

    Thư Nhiễm từ bãi cát đi tới, nghe vậy, liếc ông một cái, nói: "Đừng nghe ba con khoác lác, lúc còn nhỏ, ba con cùng bạn bè đến hồ chứa nước chơi, nói là muốn thi xem ai có thể bơi sang bờ bên kia trước, kết quả là mãi không thấy ba con ngoi lên mặt nước, khiến đám bạn đi cùng ba con sợ hãi. Tôi chạy đến chỗ ông nội của bạn. Nhà khóc suốt, nói bố con chơi đùa ở hồ nước chết đuối. Có người vừa khóc vừa chạy đến nhà ông nội con, nói ba con bị chết đuối ở hồ chứa nước, bà nội con ngất xỉu tại chỗ, đến lúc ông nội con chạy tới thì thấy ba con đang tắm rửa trong hồ chứa nước, ông ấy lập tức vớt ba con lên rồi quất cho mấy cái, mọi người trong thị trấn đều nghe thấy tiếng ba con kêu gào, còn tưởng là nhà ai giết heo."

    "Sau đó thì sao ạ?"

    Hai mắt Thẩm Chiêu Chiêu sáng long lanh hỏi.

    "Sau đó," Thư Nhiễm nhìn thoáng qua phía ba Chiêu Chiêu, "Ông con không cho phép ba con đến gần hồ chứa nước nữa. Nhưng ba con luôn lẻn tới đó, lần nào ông con cũng cầm gậy đuổi đánh phía sau, mỗi lần đều đuổi hai dặm, người trong trấn đều không thể không biết ba con. Mỗi khi ba con rống lên, mọi người đều đứng ở cửa bưng bát xem náo nhiệt!"

    Mẹ Chiêu Chiêu và ba Chiêu Chiêu đã sống ở thị trấn từ nhỏ, trong thị trấn còn có cha Thịnh, ba người họ đã cùng nhau lớn lên.

    Nói về những chuyện không đáng tin cậy mà đối phương đã làm, ba ngày ba đêm cũng không nói hết!

    "Phụt, hahaha!" Thẩm Chiêu Chiêu không ngờ ba mình khi còn nhỏ lại nghịch ngợm như vậy, nghĩ đến cảnh ba mình bị ông nội đuổi đánh, cô không khỏi che miệng cười lớn.

    Ngay cả Thịnh Trử Ý cũng không khỏi cười lớn.

    Ba Chiêu Chiêu không hề xấu hổ chút nào, thậm chí còn rất tự hào nói: "Đó là bởi vì bọn họ quá hèn nhát, không phải ba khoe khoang, cả trấn cũng không có ai giỏi bằng ba, ba có thể nhịn thở mười mấy phút trong nước đó."

    "Được rồi, anh cho rằng ai cũng giống anh chắc." Thư Nhiễm tức giận lườm ông, sau đó bảo hai đứa trẻ không được xuống chỗ nước sâu.

    Đặc biệt là không được xuống nước chơi một mình.

    Thẩm Chiêu Chiêu mới vừa rồi bị dọa sợ, nghe vậy thì gật đầu như gà mổ thóc.

    Ngược lại, Thịnh Trử Ý không biết đang nghĩ gì, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn cha Chiêu Chiêu nói: "Chú Thẩm, chú có thể dạy con bơi được không?"   

    "Đương nhiên có thể." Ba Chiêu Chiêu nắm lấy vai anh, nói: "Con trai, đi thôi, chú Thẩm sẽ dạy con ngay bây giờ."

    Thẩm Chiêu Chiêu do dự một chút rồi nói: "Ba, con cũng muốn học!" Đợi cô học bơi xong, lần sau cô sẽ không sợ rơi xuống nước nữa.

    "Không hổ là con gái của ba, chúng ta đi học bơi thôi!" Ba Chiêu Chiêu trực tiếp vác Thẩm Chiêu Chiêu lên vai, đi về phía nước.

    Có lẽ vừa rồi bị sóng cuốn xuống nước nên Thẩm Chiêu Chiêu có chút lo lắng khi xuống nước lần nữa.

    Tuy nhiên, ba Chiêu Chiêu vẫn luôn động viên cô, cộng thêm Thịnh Trử Ý đang ở bên cạnh dõi theo, Chiêu Chiêu không muốn bị Ý Ý cười nhạo, chỉ có thể cố gắng thích ứng.

    Bước đầu tiên khi học bơi là luyện tập nín thở, trong giai đoạn này, Thẩm Chiêu Chiêu vô tình uống phải mấy ngụm nước.

    "Khụ khụ khụ, sao nước biển lại đắng thế?" Khi ra khỏi nước, khuôn mặt nhỏ nhăn lại như quả mướp đắng.

    Thịnh Trử Ý: "Đồ ngốc, nước biển có vị đắng và mặn là do nồng độ muối trong nước biển rất cao. Muối natri sẽ tạo ra vị mặn, còn muối magie sẽ tạo ra vị đắng."

    Thẩm Chiêu Chiêu nghe xong liền cảm thấy choáng váng.

    Muối natri? Muối magie?

    Cô không hiểu!

    Hai người ở bãi biển học cả buổi chiều, Thẩm Chiêu Chiêu không học được bơi, nhưng bụng lại càng ngày càng lớn.
     
    Minh Hi likes this.
  5. LattesTeam

    Messages:
    0
    Chương 24: Cơ mặt cậu bị co giật à?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau sinh nhật lần thứ mười, hai bạn nhỏ bước vào lớp năm.

    Việc học ngày càng trở nên khó khăn, ngày càng có nhiều thứ để học, nhưng điều này đối với học tra Chiêu thì không có gì khác biệt.

    Ảnh hưởng duy nhất có thể là có nhiều bài tập về nhà hơn, ảnh hưởng đến thời gian ngủ của cô vào ban đêm!

    "Thẩm Chiêu Chiêu!"

    Thẩm Chiêu Chiêu bị đánh thức khỏi giấc ngủ, đôi mắt to ngơ ngác nhìn Tang Dữu Dữu ngồi cùng bàn.

    Tang Dữu Dữu nháy mắt về phía bục, ra hiệu cho cô nhìn sang.

    Tuy nhiên, ánh mắt hai người giao tiếp không thành công, Thẩm Chiêu Chiêu không trả lời lại ám chỉ của cô bé, cô vươn tay, bưng mặt đối phương, tiến lại gần nói: "Dữu Dữu, cơ mặt cậu bị co giật à?"

    Tang Dữu Dữu từ bỏ dùng ánh mắt để ám chỉ, cô bé đổi sang dùng khẩu hình nhắc nhở: "Nhìn, lên, bục."

    "Cậu đang nói cái gì thế?" Đáng tiếc, hai người không có chút ăn ý nào.

    "Em ấy nói, em nhìn lên bục đi." Một giọng nói không thể kìm nén sự tức giận vang lên.

    Đỉnh đầu Thẩm Chiêu Chiêu dường như đã bị thứ gì đó tấn công, ngay lập tức trở nên rõ ràng.

    Cô cứng ngắc quay người lại, nhìn về phía bục giảng.

    Sau đó, cô nhìn thấy chủ nhiệm lớp kiêm giáo viên dạy toán đang gầm lên với cô với khuôn mặt đen hơn đáy nồi: "Thẩm Chiêu Chiêu, em lại ngủ trong lớp, ra ngoài đứng cho tôi."

    "Vâng!" Cô gái nhỏ rũ cái đầu nhỏ bé của mình, di chuyển ra ngoài từng chút một.

    Tang Dữu Dữu nhìn cô bằng ánh mắt mặc niệm.

    "Còn em!"

    Một giây tiếp theo, trên bục giảng lại vang lên giọng nói của giáo viên chủ nhiệm, chỉ vào cô bé nói: "Em trốn dưới đó ăn đồ ăn vặt trong lớp, cũng ra ngoài đứng cho tôi."

    Thình lình bị gọi tên, Tang Dữu Dữu ngây ra, vẻ mặt như hóa đá.

    Bên ngoài lớp học, hai cô bé đứng thành một hàng.

    Hai cái đầu nhỏ tụ lại thì thầm với nhau, trông không giống như đang đứng phạt mà giống như đang ra ngoài chơi cho vui.   

    "Cậu dám ngủ trong lớp của giáo viên chủ nhiệm, thật lợi hại, Chiêu của tớ!" Cô bé Tang Dữu Dữu nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ.

    "Tớ cũng không muốn ngủ, nhưng tiếng thầy ấy giảng bài giống như đang thúc giục tớ ngủ ấy!" Thẩm Chiêu Chiêu ngáp một cái, vắt ra hai giọt nước mắt sinh lý, trên khuôn mặt trắng nõn dịu dàng lộ ra vẻ tuyệt vọng.

    "Mà, không phải cậu ăn đồ ăn vặt trong lớp của thầy ấy sao?"

    Tang Dữu Dữu sờ bụng: "Tớ đây không phải đói bụng đâu, cậu nói xem, làm sao thầy ấy phát hiện được nhỉ?" Cô bé đã ăn rất cẩn thận.

    Phải cắn tám miếng mới ăn hết một chiếc bánh quy!

    Thẩm Chiêu Chiêu liếc nhìn vụn bánh quy sẫm màu quanh miệng cô gái, nghiêm túc nhắc nhở: "Lần sau ăn vụng nhớ lau miệng sạch sẽ."

    Sau đó, Tang Dữu Dữu đưa tay ra lau miệng, chợt bừng tỉnh, sau đó vẻ mặt nhiều chuyện nói: "Cậu nghe gì chưa, Diêu Hân Hân lớp 2 thích Thịnh Trử Ý, thậm chí còn nhờ người ta gửi thư tình cho cậu ấy!"

    "Hả?" Thẩm Chiêu Chiêu mở to hai mắt, vẻ mặt ăn dưa đủ tiêu chuẩn, cô nói: "Diêu Hân Hân không phải là lớp trưởng lớp bọn họ sao? Lớp trưởng cũng viết thư tình cho người khác sao?"

    "Dù sao cũng có bạn học nhìn thấy, nhưng mà, nghe nói bạn học Trử Ý không nhận, còn đưa cho bạn học kia trả lại."

    "Sau đó thì sao?"

    "Sau đó Diêu Hân Hân tự mình đến tìm cậu ấy! Cậu ta mời cậu ấy đi chơi, nhưng bạn học Trử Ý không để ý cậu ta. Nghe nói lúc đó là khi chúng ta đi vệ sinh tiết trước." Tang Dữu Dữu tiếc nuối khi bỏ qua kịch hay.

    "Vậy không phải cậu ta rất mất mặt sao?" Thẩm Chiêu Chiêu đồng cảm với đối phương.

    Tang Dữu Dữu suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý: "Rất xấu hổ."

    Hai người đang thảo luận sôi nổi thì nhìn thấy một cái bóng lớn đột nhiên xuất hiện trên đầu bọn họ, không biết giáo viên chủ nhiệm đã đứng trước mặt hai người từ lúc nào, toàn bộ khuôn mặt của ông bị bóng tối bao phủ, đen kịt, trong mắt loé ra ánh lửa.

    Tang Dữu Dữu đột nhiên rụt cổ lại, sợ hãi không nói nên lời.

    Thẩm Chiêu Chiêu hậu tri hậu giác ngẩng đầu.
     
    Minh Hi likes this.
  6. LattesTeam

    Messages:
    0
    Chương 25: Cái này cô quen!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong văn phòng.

    Thầy chủ nhiệm nước miếng tung bay quở trách hai người: "Hai em đúng là Ngọa Long Phượng Sồ, một người lên lớp đi ngủ, một người lên lớp ăn vụng, trong mắt các em còn có giáo viên không? Còn có kỷ luật lớp học không? Các em xem trường học, lớp học thành nơi thế nào?"

    "Ngọa Long Phượng Sồ là gì?" Tang Dữu Dữu thấp giọng hỏi Thẩm Chiêu Chiêu.

    Mắt Thẩm Chiêu Chiêu sáng lên: Cái này cô quen!

    "Ngọa Long là chỉ Gia Cát Lượng, Phượng Sồ là chỉ Bàng Thống, cả hai đều là những nhân vật nổi danh trong thời Tam Quốc." Thẩm Chiêu Chiêu hưng phấn thấp giọng trả lời.

    "Cho nên, thầy đang khen ngợi chúng ta à?" Tang Dữu Dữu có chút không xác định được, nhìn về phía thầy chủ nhiệm.

    Nhìn thấy sắc mặt âm trầm, như thể đầu sắp bốc cháy.

    Tốt rồi, nhất định là cô ấy đoán sai!

    Thầy chủ nhiệm nghe không sót một chữ trong cuộc đối thoại của hai người, nhìn hai người là lại tức giận, đau đầu: "Được rồi, tôi không nói nhảm với các em nữa, ngày mai để ba mẹ các em tới một chuyến."

    Cái này cô cũng quen!

    Thẩm Chiêu Chiêu lập tức nói: "Vấn đề này chúng ta có thể tự giải quyết, không cần tìm phụ huynh đâu ạ."

    "Các em muốn giải quyết thế nào?"

    Thẩm Chiêu Chiêu nhanh chóng chuyển động đầu óc, đang nghĩ xem mình nên tìm lý do gì để thuyết phục đối phương không gọi phụ huynh.

    "Sao, chưa nghĩ ra à?" Thấy cô không nói gì, chủ nhiệm lấy điện thoại ra nói: "Nếu em thật sự không nghĩ ra biện pháp, tôi sẽ gọi cho phụ huynh."

    Thẩm Chiêu Chiêu lo lắng, cô buột miệng nói: "Em đi ngủ là bởi vì.. bởi vì em biết hết những gì được dạy trên lớp hôm nay."

    "Em biết?" Chủ nhiệm lớp nhìn cô, cười khẩy, không tin những gì Thẩm Chiêu Chiêu nói.

    Bình thường nha đầu này không đạt điểm trong các kỳ thi, giờ lại dõng dạc nói mình biết hết rồi?

    Cô thường học với thái độ như vậy, có thể học tốt mới là lạ!

    Thẩm Chiêu Chiêu dũng cảm gật đầu: "Vâng, em học hết rồi!"

    Thực ra, hôm nay trên lớp dạy cái gì cô cũng không biết, nếu học được mới là lạ.

    Nhưng lời nói đã ra khỏi miệng, cô phải làm được.

    Thẩm Chiêu Chiêu chính là quật cường như thế!

    "Được rồi, em đã nói như vậy, tôi đoán là em rất có lòng tin vào chính mình, cảm thấy không cần tôi dạy cũng có thể học tốt toán. Đúng lúc, tôi có đề thi ở đây, nếu em có thể giải được một nửa đề, về sau em có thể tùy ý ngủ trong giờ của tôi." Thầy chủ nhiệm lấy ra một bài thi đưa cho cô.   

    "Thầy nói thật ạ?" Thẩm Chiêu Chiêu không ngờ lại có chuyện tốt như vậy, nghe được lời này, ánh mắt đột nhiên sáng lên.

    "Tôi còn có thể lừa em sao?" Thầy chủ nhiệm khịt mũi.

    Đây là đề thi Olympic Toán tiểu học, không khó hơn đề thi thông thường trên trường, những người chưa từng học Olympic Toán sẽ không thể làm được.

    Bình thường nha đầu này không đạt được 80 điểm trong các bài thi thông thường, nhìn không có vẻ sẽ dành thời gian để nghiên cứu các câu hỏi Olympic. Chưa kể đến một nửa, chỉ sợ một câu cũng không giải được.

    Để xem cô còn dám dõng dạc nói mình biết hết rồi không.

    "Vậy để em thử xem."

    Vì sau này có thể quang minh chính đại đi ngủ, Thẩm Chiêu Chiêu quyết định cố gắng một chút.

    Tang Dữu Dữu yếu ớt nói: "Thầy, em cũng muốn thử một chút. Nếu em làm được một nửa, thầy không gọi ba mẹ em tới trường nhé?

    " Được!"Vừa lúc còn thừa đề, chủ nhiệm cũng đưa cho cô gái một đề.

    Tang Dữu Dữu cầm được bài thi, sau khi đọc câu hỏi đầu tiên thì trợn tròn mắt.

    Tốt lắm, tất cả các từ trong đó cô đều biết, nhưng khi ghép lại với nhau, ngay cả tiêu đề cô cũng không hiểu.

    Hoàn toàn không làm được.

    Cũng may, có thể làm đúng một nửa thì không sao cả.

    Cô hít một hơi nhỏ, tiếp tục nhìn xuống.

    Kết quả là, sau khi đọc đề thi từ đầu đến cuối, cô choáng váng vì không có một câu hỏi nào mình có thể làm được.

     ̄□ ̄||

    Chẳng phải điều này thật đáng xấu hổ sao!
     
  7. LattesTeam

    Messages:
    0
    Chương 26: Cậu lén lút học sau lưng tớ phải không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tang Dữu Dữu lén ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Chiêu Chiêu.

    Sau đó mở to hai mắt nhìn.

    Cô thế mà lại biết làm.

    Thẩm Chiêu Chiêu liên tiếp giải quyết mấy câu hỏi.

    Đúng hay sai, Tang Dữu Dữu không biết. Nhưng đối phương đang thật sự viết.

    Mặc dù một số câu hỏi ở giữa bị bỏ trống, nhưng vẫn không khá hơn cô nàng không làm được câu nào là bao.

    Nhiều nhất cô nàng có thể viết một chữ giải. Mặt Tang Dữu Dữu u oán, trong lòng có tiểu nhân, nắm lấy vai Thẩm Chiêu

    Chiêu, lắc mạnh: "Nói cho tớ biết, cậu lén lút học sau lưng tớ phải không?" Bọn họ đồng ý cùng nhau làm học tra, kết quả chỉ có một mình cô nàng là học tra đích thực.

    Chủ nhiệm cũng rất ngạc nhiên, không nghĩ tới cô bé này lại làm được thật.

    Mặc dù không làm hết mọi thứ nhưng vẫn có thể tham gia cuộc thi. Độ khó vượt quá tiêu chuẩn, không làm được là chuyện bình thường.

    Trong tay chủ nhiệm cầm bài kiểm tra của Thẩm Chiêu Chiêu, nói chỉ cần làm được một nửa thì sẽ không gọi phụ huynh, cô thật sự làm được một nửa, không thừa một chữ nào.

    Nhưng chỉ một nửa thôi cũng đủ làm ông ngạc nhiên. "Trước đây em đã từng học Olympic Toán?"

    Ông hỏi. Thẩm Chiêu Chiêu lắc đầu.

    Olympic Toán là cái quái gì vậy? Cô còn không thèm học những gì có trong sách giáo khoa, làm sao có thể học được Olympic Toán chứ.

    Nghe thôi đã thấy không dễ học.

    "Em thật sự chưa từng học?" Thầy chủ nhiệm nhìn lại bài kiểm tra, nói: "Điều này không thể xảy ra!" Ông chưa bao giờ dạy bất kỳ câu hỏi nào trong đây, người chưa từng học Olympic Toán thì không thể nào làm được.

    Thẩm Chiêu Chiêu: "Thầy ơi, em thật sự chưa từng học Olympic Toán, nhưng em đã thấy Thịnh Trử Ý làm những câu hỏi trên."

    Bình thường Thịnh Trử Ý không thích ra ngoài, ở nhà không phải đọc sách thì cũng là làm đề, mỗi ngày Thẩm Chiêu Chiêu và đối phương đều ở cùng nhau, thỉnh thoảng bị ép học cùng nhau.

    Nếu không, đồ ăn vặt sẽ bị tịch thu.   

    Cô không muốn học, nhưng để có đồ ăn vặt, cô buộc phải giải các đề với anh.

    "Chỉ nhìn người khác làm qua là em đã biết làm rồi?"

    "Đúng ạ!"

    Nếu không phải thì cô cũng không thể giải thích tại sao mình lại làm được những câu hỏi này.

    "Bạn học Thẩm Chiêu Chiêu, nói dối là không đúng!" Chủ nhiệm vẫn không tin.

    "Thầy, em không nói dối!"

    "Thật sự không nói dối?"

    Sau khi nghe xong, chủ nhiệm không thể không nhìn cô lần nữa, hóa ra cô bé này vẫn là hạt giống tốt học môn Toán.

    Thẩm Chiêu Chiêu chỉ là lười biếng, không ngốc, tuy lười làm bài tập, lười đọc sách nhưng lại nhạy cảm với toán học một cách khác thường.

    Mặc dù cô thường trượt các kỳ thi tiếng Anh và tiếng Trung, nhưng cô luôn có thể đậu môn Toán.

    Còn nguyên nhân chính khiến cô thi trượt môn tiếng Anh và tiếng Trung là do chữ quá nhiều, mà cô lại lười viết.

    "Như vầy đi, ngày mai em gọi ba mẹ em đến trường, tôi có chuyện muốn bàn với họ."

    "Không phải thầy nói em làm được một nửa sẽ không nói với ba mẹ em sao, thầy ơi, sao thầy lại không giữ lời?" Thẩm Chiêu Chiêu lo lắng, chẳng lẽ tất cả những gì cô vừa làm đều vô ích sao?

    "Yên tâm đi, thầy có chuyện muốn thương lượng cùng phụ huynh thôi." Thầy chủ nhiệm nói.

    Còn không phải ý kia sao.

    "Nhân tiện, ở đây còn hai bài kiểm tra nữa, em lấy về làm đi, nhất định phải làm hết các câu hỏi, không được để lại câu nào, ngày mai đưa cho thầy." Ông có thể nhìn ra, cô nhóc này thật lười.

    Nếu không ép buộc cô, họ mãi mãi không biết tiềm năng của cô ở đâu.

    Ông dạy học nhiều năm như vậy, chưa từng thấy học sinh nào lười biếng hơn cô nhóc này.

    "Cái gì?"

    Thẩm Chiêu Chiêu đột nhiên như bị sét đánh.

    Gọi phụ huynh còn chưa đủ, còn phải làm thêm hai tờ giấy kiểm tra nữa?

    Đây quả thực là sấm sét giữa trời quang!
     
  8. LattesTeam

    Messages:
    0
    Chương 27: Cậu nói xem, có khả năng.. Tớ là thiên tài?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thầy ơi, còn em thì sao?"

    Nhìn thấy hai người gần như đã nói xong, Tang Dữu Dữu bị lãng quên yếu ớt lên tiếng.

    "Em?" Chủ nhiệm nhìn tờ giấy kiểm tra trắng, "Em nghĩ thế nào?"

    Cô nàng cảm thấy mình có thêm một cái miệng.

    Nếu cô ấy không hỏi, có lẽ thầy chủ nhiệm đã quên mất cô bé.

    Tang Dữu Dữu cúi đầu nói: "Ngày mai em sẽ nói với ba mẹ, bảo ba mẹ đến trường."

    "Được rồi, quay lại lớp đi!"

    Vì vừa phát hiện được hạt giống tốt, tâm tình của thầy chủ nhiệm không tệ, ông không làm khó hai người nữa, phất tay thả họ đi.

    Hai người cùng nhau quay về lớp với vẻ mặt đưa đám.

    "Biểu cảm này của hai cậu là sao thế? Thầy chủ nhiệm mắng các cậu à?" Thời Tự ngồi cùng bàn với Thịnh Trử Ý ở hàng sau tò mò nhìn hai người họ.

    "Tớ thà bị thầy ấy mắng còn hơn." Thẩm Chiêu Chiêu mím môi.

    Cô cảm thấy thầy chủ nhiệm quá âm hiểm, biết cô ghét nhất là làm bài kiểm tra, còn cố ý phạt cô làm bài kiểm tra.

    "Vậy, thầy ấy đã làm gì các cậu?" Trong mắt Thời Tự tràn đầy bát quát.

    Ngay cả Thịnh Trử Ý đang làm bài cũng ngẩng đầu lên.

    Thẩm Chiêu Chiêu lấy ra hai tờ bài thi, vẻ mặt tuyệt vọng nói: "Đây, cái này!"

    Thời Tự: "Thầy phạt các cậu làm bài thi sao?"

    Thẩm Chiêu Chiêu: "Không phải bọn tớ, là tớ."

    Nghĩ đến việc sau này có thể ngủ bất cứ lúc nào trong lớp, hình như không lỗ!

    Lúc này Thẩm Chiêu Chiêu còn chưa biết mình sắp phải đối mặt với chuyện gì, chỉ trách mình còn quá nhỏ!

    "Đây là bài kiểm tra gì, cho tớ xem với." Thời Tự giật lấy, "Này, đề này có vẻ khó đấy!"

    Ánh mắt Thịnh Trử Ý rơi vào hai tờ giấy kiểm tra, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Chiêu Chiêu, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh anh đã khôi phục lại vẻ mặt thường ngày.

    "Đương nhiên khó, đây là đề thi mô phỏng."

    Tang Dữu Dữu nghĩ đến việc mình không giải được một câu nào, cô nàng không khỏi có chút oán hận nhìn Thẩm Chiêu Chiêu: "Bảo, nói cho tớ biết đi, cậu lén lút học sau lưng tớ phải không?"

    "Đương nhiên không có!" Thẩm Chiêu Chiêu yếu ớt nói, thu lại bài thi.

    Mục tiêu của cô là trở thành cá ướp muối, cả đời này cũng không thể cố gắng được.

    "Vậy tại sao cậu lại làm được những câu hỏi đó?" Tang Dữu Dữu cũng nghĩ rằng điều đó là không thể, cô gái này có thể làm tốt hơn cô ấy.

    "Thầy ơi, còn em thì sao?"

    Nhìn thấy hai người gần như đã nói xong, Tang Dữu Dữu bị lãng quên yếu ớt lên tiếng.

    "Em?" Chủ nhiệm nhìn tờ giấy kiểm tra trắng, "Em nghĩ thế nào?"

    Cô nàng cảm thấy mình có thêm một cái miệng.

    Nếu cô ấy không hỏi, có lẽ thầy chủ nhiệm đã quên mất cô bé.

    Tang Dữu Dữu cúi đầu nói: "Ngày mai em sẽ nói với ba mẹ, bảo ba mẹ đến trường."

    "Được rồi, quay lại lớp đi!"

    Vì vừa phát hiện được hạt giống tốt, tâm tình của thầy chủ nhiệm không tệ, ông không làm khó hai người nữa, phất tay thả họ đi.

    Hai người cùng nhau quay về lớp với vẻ mặt đưa đám.

    "Biểu cảm này của hai cậu là sao thế? Thầy chủ nhiệm mắng các cậu à?" Thời Tự ngồi cùng bàn với Thịnh Trử Ý ở hàng sau tò mò nhìn hai người họ.

    "Tớ thà bị thầy ấy mắng còn hơn." Thẩm Chiêu Chiêu mím môi.

    Cô cảm thấy thầy chủ nhiệm quá âm hiểm, biết cô ghét nhất là làm bài kiểm tra, còn cố ý phạt cô làm bài kiểm tra.

    "Vậy, thầy ấy đã làm gì các cậu?" Trong mắt Thời Tự tràn đầy bát quát.

    Ngay cả Thịnh Trử Ý đang làm bài cũng ngẩng đầu lên.

    Thẩm Chiêu Chiêu lấy ra hai tờ bài thi, vẻ mặt tuyệt vọng nói: "Đây, cái này!"

    Thời Tự: "Thầy phạt các cậu làm bài thi sao?"

    Thẩm Chiêu Chiêu: "Không phải bọn tớ, là tớ."

    Nghĩ đến việc sau này có thể ngủ bất cứ lúc nào trong lớp, hình như không lỗ!

    Lúc này Thẩm Chiêu Chiêu còn chưa biết mình sắp phải đối mặt với chuyện gì, chỉ trách mình còn quá nhỏ!

    "Đây là bài kiểm tra gì, cho tớ xem với." Thời Tự giật lấy, "Này, đề này có vẻ khó đấy!"

    Ánh mắt Thịnh Trử Ý rơi vào hai tờ giấy kiểm tra, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Chiêu Chiêu, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh anh đã khôi phục lại vẻ mặt thường ngày.

    "Đương nhiên khó, đây là đề thi mô phỏng."

    Tang Dữu Dữu nghĩ đến việc mình không giải được một câu nào, cô nàng không khỏi có chút oán hận nhìn Thẩm Chiêu Chiêu: "Bảo, nói cho tớ biết đi, cậu lén lút học sau lưng tớ phải không?"

    "Đương nhiên không có!" Thẩm Chiêu Chiêu yếu ớt nói, thu lại bài thi.

    Mục tiêu của cô là trở thành cá ướp muối, cả đời này cũng không thể cố gắng được.

    "Vậy tại sao cậu lại làm được những câu hỏi đó?" Tang Dữu Dữu cũng nghĩ rằng điều đó là không thể, cô gái này có thể làm tốt hơn cô ấy.
     
  9. LattesTeam

    Messages:
    0
    Chương 28: Em nằm mơ đi!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi tối tan trường, Thẩm Chiêu Chiêu còn chưa thu dọn đồ đạc xong đã nhìn thấy Thịnh Trử Ý đeo cặp đi ngang qua cô.

    Thẩm Chiêu Chiêu thấy vậy, vội vàng nhét hết những thứ còn lại vào cặp sách, mà khóa cũng không kéo lên, vội vàng đuổi theo nói: "Ý Ý, sao anh đi nhanh thế? Đợi em với!"

    Thịnh Trử Ý không để ý cô.

    Thẩm Chiêu Chiêu chạy một mạch đuổi theo anh, nói: "Nghe nói hôm nay có người viết thư tình cho anh?"

    "Không biết!" Thịnh Trử Ý nghiêm mặt, nhìn không mấy vui vẻ.

    Giọng điệu cũng không khá hơn là bao.

    "Người ta viết thư tình cho anh, sao anh lại không biết? Nghe nói nữ sinh viết thư tình cho anh là lớp trưởng lớp 2. Em từng gặp cậu ấy rồi, rất xinh đẹp."

    Từ nhỏ, Thẩm Chiêu Chiêu đã biết đối phương rất được hoan nghênh, mỗi ngày ở nhà trẻ đều có các cô bé đứng xếp hàng tặng đồ ăn cho anh.

    Khi còn học lớp một tiểu học, có người viết thư tình cho anh.

    Bây giờ có nhiều cô gái nhỏ viết thư tình cho anh hơn, thậm chí các chị gái cuối cấp cũng đến lớp để nghe ngóng về anh.

    Khi còn học ở nhà trẻ, Thẩm Chiêu Chiêu sẽ tự xưng là vợ nhỏ của anh, không cho phép các cô bé kia đến gần anh, nhưng từ khi vào tiểu học, Thẩm Chiêu Chiêu đã biết vợ nhỏ nghĩa là gì nên không bao giờ nhắc đến chuyện đó nữa.

    Thịnh Trử Ý: "Không đọc, không biết đó là thư tình."

    "Ách.."

    Câu trả lời rất đậm chất Thịnh Trử Ý!

    Thẩm Chiêu Chiêu âm thầm đồng cảm với nữ sinh gửi thư tình cho anh trong giây lát, sau đó tiếp tục hỏi: "Vậy bây giờ anh có hối hận không? Em nghe nói bọn họ đến lớp tìm anh."

    Thịnh Trử Ý cau mày nói: "Tại sao anh phải hối hận? Anh không thích cậu ấy."

    Nói như vậy cũng rất có lý.

    "Vậy anh thích ai?" Thẩm Chiêu Chiêu tiến lên một bước, tiếp tục hỏi.

    Thịnh Trử Ý đột nhiên dừng bước, quay người lại, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Thẩm Chiêu Chiêu.

    Hai người đứng rất gần nhau, khuôn mặt gần như chạm vào nhau.

    Thịnh Trử Ý sửng sốt một lát, sau khi tỉnh lại thì lập tức lùi lại một bước.

    "Sao vậy?" Thẩm Chiêu Chiêu chớp chớp mắt, nghi hoặc nhìn anh.   

    "Không có gì!" Thịnh Trử Ý liếc cô một cái, sau đó nhanh chóng thu tầm mắt lại, tiếp tục đi về phía trước.

    Thẩm Chiêu Chiêu cảm thấy hôm nay anh có chút kỳ quái, nhưng cũng nhanh chóng quên đi hết, tiếp tục đuổi theo hỏi: "Anh còn chưa trả lời em đó? Anh có thích cô gái nào không? Nếu có thì em sẽ giúp anh!"

    "Không có!"

    "Vậy anh thích mẫu người con gái như thế nào?"

    "Không biết!"

    "Anh.."

    "Thẩm Chiêu Chiêu, em thật ồn ào!" Thịnh Trử Ý không đợi đối phương lại lên tiếng, trực tiếp ngắt lời cô.

    "Được rồi!" Thẩm Chiêu Chiêu liền ngậm miệng lại.

    Lúc hai người trở về nhà, Thẩm Chiêu Chiêu đang định mở cửa thì đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ngẩng đầu nhìn Thịnh Trử Ý, nói: "Đúng rồi, Ý Ý, anh giúp em nói với dì Tố Tâm một tiếng, bảo em muốn ăn bánh ngọt dì ấy làm."

    "Ha!" Thịnh Trử Ý nhìn cô, cười lạnh: "Em nằm mơ đi!"

    "Hả.."

    Thẩm Chiêu Chiêu sửng sốt!

    Không đợi cô nói tiếp, Thịnh Trử Ý đen mặt mở cửa nhà bên cạnh, bước vào rồi đóng sầm cửa nhà anh trước mặt cô.

    Thẩm Chiêu Chiêu càng ngày càng cảm thấy hôm nay anh có chút kỳ quái!

    Cô không đắc tội với anh mà, đúng không?

    Tên này chắc uống lộn thuốc, đang êm đẹp thì tự dưng tức giận làm gì?

    Thẩm Chiêu Chiêu chẳng thể hiểu nổi.

    Người nào đó thật sự càng ngày càng trở nên vô lý.

    Hừ, không giúp thì không giúp, lát nữa cô sẽ nói với dì Tố Tâm.
     
  10. LattesTeam

    Messages:
    0
    Chương 29: Mộ tổ của Thẩm gia bốc lên toàn khói xanh rồi!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Chiêu Chiêu đứng ở cửa ra vào một lúc mới đi vào nhà.

    Vừa vào cửa, cô đã nghe thấy tiếng của ba Chiêu Chiêu: "Con gái, con về rồi à? Mau nếm thử món cánh gà ba làm đi."

    "Con tới đây!" Thẩm Chiêu Chiêu lập tức bỏ cặp sách xuống, chạy vào bếp.

    "A, há miệng ra nào!" Ba Chiêu Chiêu gắp một miếng cánh gà vừa chín tới đưa vào miệng cô.

    Bị nóng bỏng miệng, Thẩm Chiêu Chiêu mơ hồ nói: "Ăn ngon!"

    Ăn xong cánh gà, Thẩm Chiêu Chiêu nhìn về phía phòng khách, xác nhận nữ sĩ Thư Nhiễm vẫn chưa về nhà, lúc này cô mới bước đến trước mặt ba Chiêu Chiêu, nói: "Ba, ngày mai ba thu xếp thời gian đến trường một chuyến nhé! Thầy chủ nhiệm nói thầy ấy muốn nói chuyện với ba."

    Ba Chiêu Chiêu đang định bắc nồi thì dừng lại, quay sang nhìn cô nói: "Con gái, con lại gặp phải rắc rối gì à?"

    Thẩm Chiêu Chiêu nói: "Ba yên tâm, lần này con không đánh nhau hay gây chuyện gì cả, con chỉ vô tình.. ngủ thiếp đi trong giờ học mà thôi!"

    Ba Chiêu Chiêu nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, không sao không sao, ông còn tưởng cô nhóc này lại đánh thằng nhóc thúi nào đó.

    Sau đó ông lại nhìn đôi chân ngắn ngủn của con gái mình.

    Trẻ con bây giờ đang trong giai đoạn phát triển, phải đảm bảo giấc ngủ mới có thể cao lớn, sau khi cao lớn sẽ có sức đi quét đường.

    Từ khi chấp nhận tương lai của con gái làm quét đường, yêu cầu của ba Chiêu Chiêu đối với cô rất thấp, chỉ là ngủ trong lớp thôi mà, ít nhất không ảnh hưởng đến các học sinh khác, chắc cũng không phải sai lầm lớn.

    "Nhưng mà con gái à, chúng ta thương lượng một chút, lần sau có thể đừng ngủ trong lớp, chúng ta đợi đến khi tan học rồi ngủ được không?

    " Được ạ! "Thẩm Chiêu Chiêu lại trung thực đáp, về phần có thể làm được hay không, chắc chắn sẽ không có ai quan tâm cô đâu, cứ đáp ứng là được.

    " Được rồi, ngày mai ba sẽ nói với giáo viên chủ nhiệm của con. "

    " Con yêu ba nhất! "Thẩm Chiêu Chiêu kiễng chân hôn lên mặt ba, sau đó nháy mắt với ông," Còn nữa, đây là bí mật nhỏ giữa chúng ta nhé! "

    Ba Chiêu Chiêu lập tức nhận được ám chỉ của con gái, gật đầu, miệng làm động tác kéo khóa:" Yên tâm, ba sẽ không nói cho mẹ con biết đâu. "

    Hai cha con nhìn nhau bật cười.   

    Ngày hôm sau, ba Chiêu Chiêu đến trường.

    Trong văn phòng,

    Chủ nhiệm lớp nói ngắn gọn về tình huống của Thẩm Chiêu Chiêu, bày tỏ ý định cho cô tham gia lớp thi đấu.

    Ba Chiêu Chiêu phải mất nửa ngày để tiêu hóa những gì chủ nhiệm lớp nói, ông bắt đầu nghi ngờ bản thân:" Ý thầy là, con gái tôi là thiên tài toán học? "

    Tai ông có vấn đề gì chăng? Hay đầu óc của thầy chủ nhiệm có vấn đề gì đó?

    Tham gia cuộc thi toán, con gái như gỗ mục của ông?

    Chủ nhiệm lớp cong miệng nói:" Không đến mức là thiên tài, tôi chỉ phát hiện ra em ấy có chút năng khiếu về toán học, nếu bồi dưỡng tốt, sau này em ấy có thể có nhiều con đường. "

    Rốt cuộc ông cũng biết, tính cách khác thường của cô nhóc kia là giống ai, chắc chắn là do di truyền.

    Ba Chiêu Chiêu:" Thầy có chắc là thầy đang nói về con gái tôi không? Có nhầm lẫn gì không? "Điều này đối với ông còn khó tin hơn cả việc nói với ông rằng ông đã trúng xổ số.

    Thầy giáo lấy bài kiểm tra Thẩm Chiêu Chiêu làm ngày hôm qua ra, nói:" Đây là bài em ấy làm hôm qua, anh có thể xem qua. "

    Ba Chiêu Chiêu cầm bài kiểm tra xem qua, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn thầy chủ nhiệm lớp:" Nhưng không phải là con bé chỉ làm một nửa thôi sao? "

    " Đó là bởi vì con gái anh quá lười. "Thầy chủ nhiệm bất lực nói:" Tôi đã xem đề, làm đúng hết, còn lại là bởi vì cô nhóc lười viết. "

    Ba Chiêu Chiêu không nhịn được đỏ mặt:" Thầy giáo, thầy nói đúng, đứa trẻ có năng khiếu thì nhất định phải bồi dưỡng thật tốt. "Nếu cô có thể học tốt, nói không chừng về sau sẽ không cần phải quét đường.

    Mặc dù quét đường là một nghề đứng đắn, nhưng nếu cô nhóc này có thể tìm được việc tốt hơn thì sao?

    Khi ba Chiêu Chiêu bước ra khỏi văn phòng, dưới chân đều là bông, bước đi cũng run rẩy. Ông vui vẻ lấy điện thoại từ trong túi ra, gọi cho mẹ Chiêu Chiêu:" Tối nay chúng ta phải đặt một bàn cao cấp, mộ tổ của Thẩm gia bốc lên toàn khói xanh rồi!"
     
Trả lời qua Facebook
Loading...