Đam Mỹ [Edit] Vị Diện Thương Nhân Giả Dung - Ngạn Chỉ Đinh Hương

Discussion in 'Đã Hoàn' started by GiangNgan, Mar 19, 2024.

  1. GiangNgan

    Messages:
    3
    Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng)

    Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương

    Editor: Giang Ngan

    Chương 105:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong đầu hiện lên lúc mới vào cửa, tấm biển dinh thự cách vách là chữ "Trầm", Giả Dung chợt lóe linh quang, nghĩ tới một loại khả năng, nhíu mày.

    Sẽ không trùng hợp như vậy đi!

    Hắn leo lên tảng đá ghé qua đầu tường, nhìn thấy Trầm Nhược Hư vừa đưa tiễn xong Tống phụ, đang xoay người quay về phòng.

    Trầm Nhược Hư cũng không nhìn thấy đầu của Giả Dung vươn ra từ bên vách tường, lại đột nhiên cảm giác được điều gì, bước chân ngừng một chút, xoay người nhìn hướng Giả Dung.

    Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, trong mắt hắn hiện tia kinh ngạc, còn có tia vui sướng.

    Ngay sau đó hai chân hắn không tự giác đi về hướng Giả Dung.

    Trên mặt Giả Dung lộ vẻ tươi cười vui vẻ, hai mắt nhìn chăm chú Trầm Nhược Hư đứng phía dưới:

    - Xảo, Trầm huynh, nhà ngươi cũng ở nơi đây sao? Có muốn qua nhà ta ngồi một chút?

    Đây là lần thứ ba rồi chứ!

    Ông trời thật sự là nghĩ hết biện pháp đem hai người bọn họ họp cùng.

    Hay là, bọn họ là trời sinh một đôi?

    Trầm Nhược Hư ôn nhu đáp lại:

    - Được.

    Giả Dung quay đầu nhìn tòa nhà chỉ có bài trí chưa có cái ăn, đột nhiên sửa lời nói:

    - Nhà của ta còn chưa có đồ ăn hay nước uống gì, vẫn là để ta qua nhà ngươi ngồi một chút đi.

    Trầm Nhược Hư gật đầu:

    - Tốt.

    Trong mắt vui mừng đều không giấu được.

    Giả Dung nhảy xuống hòn đá, đi ra cửa.

    Bên kia Trầm Nhược Hư cũng sải bước đi ra cửa đón hắn.

    Dẫn Giả Dung vào nhà, Viên bá vừa nhìn chủ nhân có khách tới, lập tức kêu người bưng trà cùng điểm tâm chiêu đãi.

    Ngồi trong sảnh, hai người trò chuyện một lúc thì Giả Dung mệt chỉ muốn ngủ.

    Giả Dung ngáp một cái, hai mắt ướt sũng, hết sức làm người thương.

    Trầm Nhược Hư chợt lắc thần.

    Giả Dung nhu mắt nói:

    - Hôm nay ta đi bộ thật lâu, hơi mệt chút, có thể mượn chỗ của ngươi ngủ một giấc hay không?

    Trầm Nhược Hư gật đầu nói:

    - Ta đi kêu Viên bá chuẩn bị sương phòng.

    Nghe xong Giả Dung không chút khách khí giẫm hắn một cước.

    Trầm Nhược Hư nhịn đau nhìn hắn như muốn hỏi.

    Du Chuẩn cùng Bách Linh ẩn thân vây xem dùng ánh mắt giận này không tranh nhìn Trầm Nhược Hư. Thật sự là đồ ngốc!

    - Chuẩn bị sương phòng rất phiền toái, trực tiếp đi phòng ngủ của ngươi nằm một lát là tốt rồi.

    Giả Dung trừng mắt nói, ngữ khí thản nhiên hỏi:

    - Như thế nào? Giường của ngươi ta không thể ngủ sao?

    - Đương nhiên là có thể.

    Trầm Nhược Hư vội vàng đáp.

    Giả Dung thúc giục:

    - Vậy ngươi còn không mang ta đi phòng ngủ?

    Trầm Nhược Hư nhanh chóng đứng dậy mang theo Giả Dung đi phòng ngủ của mình, mới ra tới cửa phòng nhìn thấy Viên bá mang theo hai người hầu bưng trà bánh tiến vào.

    - Nơi này không cần các ngươi hầu hạ, Giả huynh mệt mỏi chỉ muốn ngủ, ta dẫn hắn đi nghỉ ngơi. Các ngươi bưng trà bánh xuống tự phân ra đi.

    - Hoàng hôn ngươi quay về quốc tử giám thì đem ta đánh thức.

    Giả Dung thật sự mệt nhọc, vừa nằm xuống giường liền ngủ say.

    Trầm Nhược Hư ngồi cạnh giường nhìn chằm chằm Giả Dung nằm ngủ suốt hai khắc thời gian, thậm chí còn không chớp mắt.

    Thật lâu sau hắn lắc nhẹ cổ, thay đổi tư thế.

    Ánh mắt dừng trên đôi môi hồng nhuận, Trầm Nhược Hư mím môi nghĩ lại hương vị trước kia. Rối rắm một giây, cúi người nhẹ nhàng ngậm vào môi Giả Dung.

    Đôi môi khẽ mở, Giả Dung trong lúc ngủ mơ vô ý thức đáp lại Trầm Nhược Hư. Trầm Nhược Hư hơi sững sờ, đột nhiên đầu lưỡi theo khóe miệng lẻn vào, lật lên sóng vỗ.

    Không biết qua bao lâu thời gian, hai bên mới rời đi.

    Giả Dung hai mắt nhắm nghiền, môi mềm trôi nổi bóng nước, kiều diễm ướt át. Ánh mắt Trầm Nhược Hư chợt lóe, lần thứ hai cúi đầu, lại hôn lên.

    Một phen động tác xuống dưới, cả hai người đều xuất một tầng mồ hôi mỏng.
     
    LieuDuong likes this.
  2. GiangNgan

    Messages:
    3
    Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng)

    Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương

    Editor: Giang Ngan

    Chương 106:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trầm Nhược Hư dùng khăn tay lau mồ hôi cho Giả Dung, lúc sau lại cầm quạt, quạt cho hắn.

    Du Chuẩn cùng Bách Linh ngồi xổm bên giường trồng cái nấm.

    Gần đây tâm tình Giả Chính không tốt lắm, các phụ tá vì muốn làm cho tâm tình của hắn thoải mái hơn, đề nghị đi ngoại thành du ngoạn giải sầu.

    Sáng sớm hôm nay, khi giọt sương còn chưa bốc hơi tiêu tán, Giả Chính đã cùng một đám phụ tá lên xe ngựa ra khỏi thành.

    Ở vùng ngoại ô cùng một đám người cùng chung chí hướng du ngoạn, sau một buổi sáng cảm giác uất khí trong lòng Giả Chính thật sự tiêu tán rất nhiều.

    Ngay lúc này Giả Liễn phụng lệnh Giả mẫu vô cùng lo lắng chạy tới, phá hủy kế hoạch du ngoạn của Giả Chính.

    Giả Chính bởi vì tâm tình, mấy ngày nay không lòng dạ nào chú ý qua tình huống bên ngoài, hoàn toàn không biết tin tức về Vương thị truyền kỳ.

    Giả Liễn nhìn thấy xung quanh Giả Chính còn có nhiều người ngoài, cũng không lập tức giải thích chuyện xảy ra trong Vương thị truyền kỳ, chỉ lôi kéo Giả Chính đi lên xe ngựa.

    Giả Chính xụ mặt, trợn mắt nhìn Giả Liễn.

    Bởi vì cực kỳ oán hận Vương thị, Giả Liễn cũng không cho hắn sắc mặt tốt.

    Hắn làm như nhìn không thấy lửa giận của Giả Chính, chỉ ném cho hắn một quyển Vương thị truyền kỳ, nói rõ từ khi Vương thị gả vào Giả gia đã làm hại bao nhiêu người, còn có thể cùng Giả Trân có cấu kết. Cuối cùng mới truyền đạt mệnh lệnh Giả mẫu gọi hắn về nhà viết từ thư bỏ vợ.

    Mặc dù nói Giả Chính cũng không có bao nhiêu yêu thích Vương thị, nhưng hành động Vương thị mỗi ngày ăn chay niệm phật lại cho hắn ấn tượng ả là một người lương thiện thành thật.

    Cho nên phản ứng của Giả Chính đầu tiên là không tin, phản ứng thứ hai là Giả Liễn ngậm máu phun người, còn mắng Giả Liễn vu tội trưởng bối.

    Giả Liễn lười tranh luận với hắn, chỉ bảo hắn cứ xem Vương thị truyền kỳ.

    Trong tiếng vang chuyển động của xe ngựa, Giả Chính mang tâm tình phẫn nộ mở trang sách.

    Bộ sách tinh mỹ vô cùng, nhưng Giả Chính đắm chìm trong nội dung khiến người hết hồn của quyển sách, căn bản không lòng dạ nào thưởng thức.

    Sắc mặt của hắn ngày càng thêm đáng sợ. Đợi xem xong một nửa, xe ngựa dừng trước cửa Vinh quốc phủ, mà Giả Chính đã cắn môi tới chảy máu.

    Lúc này Giả Chính đã xem tới đoạn nữ nhi của Vương thị được phong phi, nhưng chưa kịp xem bộ phận Vương thị vào cung.

    Nhưng chỉ xem một nửa nội dung cũng đủ làm Giả Chính không rét mà run.

    Không từ một thủ đoạn nào, nợ máu buồn thiu, tàn nhẫn độc địa, đem giết người xem như là bình thường như ăn cơm uống nước. Nghĩ tới những hành vi của Vương thị trong sách, dù Giả Chính là một đại nam nhân cũng cảm thấy lạnh cả người.

    Hắn vô lực bước xuống xe ngựa, một trận gió thổi tới Giả Chính chợt giật mình tỉnh lại.

    Lúc này hắn mới cảm giác được mồ hôi lạnh ướt áo của mình.

    Giả Chính vừa nghĩ tới nữ nhân cùng mình cùng giường chung gối lại ác độc tới như vậy, liền nhịn không được muốn phun.

    Đồng thời trong lòng Giả Chính còn cảm thấy sợ hãi. Hắn sợ tiếp tục lưu lại Vương thị bên người, chính mình có một ngày sẽ bởi vì vô tri vô giác mà chết trong tay ả.

    Đầy trong đầu đều là hưu thê, đuổi đi Vương thị. Đều không cần Giả Liễn thúc giục, Giả Chính liền không để ý hình tượng chạy gấp vào trong phủ, chạy thẳng tới Vinh Hi đường.

    Giả Chính vừa bước vào cửa, Vương thị cũng thức tỉnh.

    Đầu của ả bao bọc như cái bánh chưng, mở to mắt nhìn thấy Giả mẫu cùng Giả Xá đứng ngay trước giường, lập tức liền khóc lóc kể lể tội lỗi của Giả Xá, kêu Giả mẫu thay ả làm chủ, hung hăng xử phạt hai cha con Giả Xá.

    Vẻ mặt Giả mẫu lạnh lùng nhìn Vương thị, không cho một tia phản ứng.

    Giả Xá thờ ơ lạnh nhạt, trong tiếng lên án của Vương thị, miệng còn không ngừng phát ra vài tiếng cười lạnh.

    Vương thị khóc nửa ngày, không đợi được một lời đáp lại, gạt nước mắt nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng giống nhau như đúc của hai mẹ con Giả mẫu, đầu đau như kim đâm có chút phát mộng.

    Ả cảm thấy không khí không đúng, rồi lại không rõ ràng lắm nguyên nhân là cái gì?

    Ánh mắt Vương thị nghi ngờ nhìn qua Vương Hi Phượng, Vương Hi Phượng cũng đã nghe qua có người đọc qua nội dung Vương thị truyền kỳ, bắt gặp tầm mắt của Vương thị lập tức ghét bỏ nhìn qua nơi khác.

    Vương thị cảm nhận được mọi người bài xích, trong lòng hốt hoảng, có cảm giác phi thường không ổn.

    Lúc này Giả Chính tức giận vào phòng.

    Đang không biết phải làm sao, Vương thị vừa nhìn thấy Giả Chính liền chảy nước mắt.

    Thanh âm ả réo rắt thảm thiết khóc lóc kể lể:

    - Lão gia, ngài đã trở lại. Hôm nay chẳng biết tại sao đại bá cùng Liễn ca nhi xâm nhập chỗ ở của thiếp thân, không rên một tiếng đã dùng bình hoa đập vỡ đầu thiếp thân. Nếu không phải thiếp thân mạng cứng rắn, không chừng cứ như vậy đã đi. Ngài nhất định phải thay thiếp thân làm chủ.

    Giả Chính vừa nhìn thấy diện mạo giả nhân giả nghĩa của ả liền ghê tởm, không để ý thương thế của ả xông lên cho ả một cái tát.

    Đầu Vương thị đau như bị búa đập vào, thiếu chút nữa liền ngất đi.
     
    LieuDuong likes this.
  3. GiangNgan

    Messages:
    3
    Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng)

    Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương

    Editor: Giang Ngan

    Chương 107:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc này trong phòng không có người hầu của Vương thị, nhìn thấy Giả Chính tát ả, không một người đi ngăn cản. Ngay cả Vương Hi Phượng luôn đứng cùng một mặt trận thống nhất với ả lúc này cũng làm như không phát hiện.

    Vương thị bụm mặt, thần sắc khó thể tin nhìn Giả Chính, không thể tin trượng phu thật sự động thủ đánh mình.

    - Lão gia? Ngươi lại đánh ta?

    Vương thị rơi nước mắt, trong lòng vừa ủy khuất lại phẫn nộ, run run nói:

    - Ta sinh con dưỡng cái cho ngươi, quản lý hậu viện, biếu cha mẹ chồng. Tự hỏi chăm chỉ hết trách, chưa bao giờ phạm phải sai lầm gì, ngươi dựa vào cái gì đánh ta?

    Chưa bao giờ phạm sai lầm? Nghe xong lời chất vấn của ả, Giả Chính cười lạnh một tiếng, giơ tay lại cho Vương thị thêm một cái tát.

    Đánh xong hắn chợt nhớ có lẽ Vương thị từng cùng Giả Trân cấu kết, ghét bỏ bẩn, vội vàng cầm khăn trải bàn lau tay.

    Phát hiện hành động của Giả Chính, Vương thị không khỏi òa khóc:

    - Ta rốt cục làm sai cái gì? Lão gia, lão thái thái, các ngươi lại đối đãi với ta như thế?

    Giả mẫu dùng ánh mắt nhìn người chết nhìn ả:

    - Chính ngươi đã làm chuyện gì thì chính mình rõ ràng, còn có mặt mũi hỏi chúng ta vì cái gì?

    - Nhị thái thái lớn tuổi, đầu óc có lẽ có chút hồ đồ, không bằng ta tới giúp ngươi nhớ lại đi.

    Ánh mắt Giả Liễn như tôi độc đâm thẳng linh hồn Vương thị:

    - Ta hỏi ngươi, năm đó đại ca Giả Hô cùng mẫu thân của ta làm sao mà tử vong?

    Trong lòng Vương thị chợt lộp bộp, ánh mắt né tránh.

    Ả ra vẻ mờ mịt hỏi:

    - Hô ca nhi bởi vì ham chơi, làm cho sẩy chân rơi xuống nước mà chết. Chị dâu khó sinh rong huyết qua đời. Nguyên nhân mọi người cùng biết, hôm nay vì sao phải chuyện xưa nhắc lại?

    Giả Hô thiên tư thông minh, hoạt bát đáng yêu, vô cùng được lão thái thái yêu thích, đứa con cả Châu ca nhi của ả có nhiều chỗ không bằng. Lúc trước ả vì đứa con, nhân lúc Giả Hô đang chơi đùa thì động chút tay chân.

    Nhưng lúc trước ả chỉ nghĩ làm thể chất của Giả Hô biến thành yếu ớt, cũng không phải muốn mạng của hắn. Ai ngờ hắn lại vô dụng, chỉ bị ngâm nước thì đã chết.

    Về phần Trương thị sinh non, cũng là vượt ngoài ý liệu của ả, khó sinh rong huyết cũng không quan hệ gì với ả.

    Giả mẫu giữ chặt Giả Liễn, khinh miệt cười:

    - Lão bà tử cũng muốn hỏi ngươi. Vì sao thân thể Mẫn nhi nhà ta lại suy yếu? Cháu ngoại chết yểu? Cháu ngoại gái trời sinh lại mang thân thể ốm yếu?

    Trong lòng Vương thị cả kinh, hỏi ngược lại:

    - Ta làm sao mà biết?

    Chẳng lẽ tiện nhân Giả Mẫn đã phát hiện mình bỏ bí độc cung đình trong đồ vật mà lão thái thái cho nàng ta làm đồ cưới? Bí độc bí ẩn, ngự y trong cung cũng nhìn không ra, Giả Mẫn càng không có khả năng phát hiện.

    Còn cho rằng Giả mẫu chỉ lừa gạt mình, nỗi lòng hoảng loạn của ả lập tức bình tĩnh lại.

    Lúc này Giả Chính lớn tiếng chất vấn:

    - Mấy di nương bên cạnh ta.. ly kỳ chết bệnh, có phải là chết thảm trong tay ngươi?

    Vương thị ra vẻ bị hàm oan, rưng rưng nói:

    - Ta luôn lễ phật ăn chay, làm sao dám bính mạng người, lão gia ngươi đừng oan uổng ta!

    Sao lại thế này? Hôm nay vì sao đều lôi ra chuyện cũ? Chẳng lẽ bên cạnh có người bán rẻ mình?

    Giả Chính rốt cục không nhịn được nữa chỉ vào mũi ả, phỉ nhổ nói:

    - Thúi lắm! Ngươi còn dám ngụy biện? Ngươi chẳng những hạ độc giết thiếp thất của ta, còn hại chết chị dâu cùng Hô nhi. Ngay cả gia đình Mẫn nhi cũng gặp độc thủ của ngươi. Chẳng những như thế, ngươi còn trách ta mấy năm nay lạnh nhạt ngươi, còn tư thông với Giả Trân. Những chuyện như vậy, Vương thị ngươi cũng thật sự là kỹ năng!

    Vừa rồi xem Vương thị truyền kỳ nhìn thấy Vương thị tư thông với người khác, Giả Chính rốt cục cảm nhận được cảm thụ của Giả Dung khi bị đội nón xanh.

    Nghe xong lời Giả Chính, Vương thị phản ứng rất lớn. Ả lập tức bật lên, không để ý trên đầu đau đớn hét to:

    - Ta không có! Ta không có hại người! Càng không có cùng người tư thông! Lão gia, lão thái thái, ta bị oan uổng!

    - Là ai? Rốt cục là ai dùng tội danh này hại ta!

    Phía trước thì cũng thôi, còn vu tội nàng tư thông với Giả Trân? Quả thực vớ vẩn!

    Vương thị tức giận muốn điên. Một khi tọa thực tội danh này, ả còn có mạng sống sao?

    Rốt cục là ai đang hại ả, muốn tính mạng của ả!

    Giả Chính giật lấy quyển Vương thị truyền kỳ trong tay Giả Liễn ném lên mặt Vương thị, vừa lúc đập trúng mũi ả. Trong miệng ả phát ra tiếng kêu đau thê lương, máu mũi chà chà chảy xuống, vô cùng chật vật.

    Hai mắt Giả Chính phun lửa, trong lòng đều đau đớn vì tức giận:

    - Ngươi tự cho rằng mình làm không chê vào đâu được, nhưng không ngờ ở nơi tăm tối luôn có người chú ý ngươi, nhìn thấy toàn bộ hành vi hại người của ngươi, đem toàn bộ ghi chép lại, viết thành quyển Vương thị truyền kỳ này, tố cáo cho người trong thiên hạ!

    - Dâm đãng độc phụ, hại Giả gia ta! Hôm nay, ta phải bỏ ngươi!

    Vương thị truyền kỳ vừa truyền ra, hắn nhất định sẽ biến thành chuyện cười trong mắt mọi người. Nếu như có thể, hắn thật sự muốn giết Vương thị!
     
    LieuDuong likes this.
  4. GiangNgan

    Messages:
    3
    Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng)

    Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương

    Editor: Giang Ngan

    Chương 108:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lần này Giả Chính nện trúng làm Vương thị thiếu chút nữa bất tỉnh nhân sự.

    Mũi của ả bị thương không nhẹ, một cỗ đau đớn nổ tung trên mũi. Nước mắt nước mũi tràn xuống, còn hòa lẫn máu tươi, làm cho người ta nhìn thấy cực kỳ ghê tởm.

    Giả Liễn cùng Giả Xá nhìn thấy ả như vậy, trong mắt hiện lên khoái ý.

    Vương thị vừa nghe nói Giả Chính muốn bỏ vợ, lập tức nóng nảy. Ả bất chấp thân thể đau đớn, từ trên giường lăn xuống ôm lấy đùi Giả Chính, khóc nói:

    - Lão gia! Thiếp thân là bị oan uổng! Ngươi không thể bỏ ta, không thể a!

    - Vương gia không thể có nữ nhân bị chồng bỏ, ngươi đây là muốn cho ta đi chết, ngươi nhẫn tâm nhìn thấy Nguyên Xuân cùng Bảo Ngọc mất đi mẫu thân sao? Lão gia, thiếp thân xin ngươi, đừng viết từ thư, đừng viết!

    Vương thị thật sự hoảng sợ, nước mắt nước mũi tràn ngập, khóc tới tối trời tối đất, không còn hình tượng.

    Những người đứng xem nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ bi thương của ả, hoàn toàn thờ ơ.

    Trên mặt Vương thị dính nhơ nhớp làm lây sang quần áo Giả Chính, chẳng những không làm cho hắn thương tiếc ngược lại còn làm hắn càng thêm chán ghét.

    Giả Chính một cước đá văng Vương thị, lui ra vài bước hướng Giả Liễn hô:

    - Liễn nhi, đi lấy giấy cùng bút mực.

    - Giả Liễn, ngươi dám?

    Trong mắt Vương thị mang theo cảnh cáo, hướng Giả Liễn rống một tiếng.

    - Ta thật sự liền dám.

    Giả Liễn cười lạnh, xoay người liền đi ra ngoài.

    Vương thị đứng lên muốn ngăn cản Giả Liễn, lại bị Giả Xá đá một cước té sấp xuống sàn.

    Ả ngẩng đầu nhìn ra cửa, sắc mặt lo lắng hô:

    - Không được lấy! Giả Liễn ngươi trở lại cho ta! Trở về!

    Vương thị kêu phá cổ họng, bước chân của Giả Liễn cũng không hề chậm thêm chút nào. Trong ánh mắt ả hiện lên hung quang như rắn độc, tàn nhẫn trừng hướng Giả Chính.

    - Giả Chính! Nếu ngươi dám bỏ ta, huynh trưởng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!

    - Những năm gần đây Giả gia các ngươi không có một nam nhân nào có kỹ năng. Nếu không nhờ huynh trưởng Vương Tử Đằng nhà ta quyền cao chức trọng, nắm giữ binh quyền, chỉ dựa vào một đám bùn lầy chỉ biết ăn vốn ban đầu của tổ tông các ngươi, có thể duy trì được vinh quang ngày xưa sao?

    - Mà nay, thanh danh Giả gia các ngươi đã sớm bị Trữ quốc phủ làm hôi thối. Nếu còn tiếp tục mất đi sự ủng hộ của Vương gia chúng ta, xem trong triều cao thấp còn ai cho Giả gia các ngươi mặt mũi.

    Sách lược dụ dỗ không được, Vương thị rõ ràng dùng thủ đoạn uy hiếp.

    Giả Chính nổi trận lôi đình, khóe mắt điên cuồng run rẩy, há mồm chỉ Vương thị muốn rít gào, lại bị Giả Xá lập tức đẩy ra.

    Khóe môi Giả Xá gợi lên độ cong châm chọc, ngay mặt đón lấy ánh mắt uy hiếp của Vương thị, trực tiếp khiêu khích:

    - Là ta gọi nhị đệ bỏ ngươi, ta là Giả Xá, chờ huynh trưởng tốt Vương Tử Đằng làm chủ cho ngươi, tìm ta tính sổ.

    Vương thị ngu xuẩn, chuyện cho tới bây giờ còn không nhìn thấy rõ tình thế. Lấy tình huống bán Vương thị truyền kỳ gây ra triều dâng, không qua hai ngày, sự tích của ả đã lan truyền khắp cả kinh thành đều biết.

    Lấy hành động độc phụ ác độ âm tàn siêu việt lịch sử của Vương thị, Vương Tử Đằng cũng không cứu được ả. Cuối cùng chỉ sợ còn ước gì cùng Vương thị ân đoạn nghĩa tuyệt đâu.

    Hơn nữa một khi hình tượng Vương thị độc phụ truyền bá ra, nhất định sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với hôn sự của Vương gia cô nương. Làm phiền hà con gái của Vương Tử Đằng, bằng vào điều này Vương Tử Đằng sẽ là người thứ nhất muốn làm chết ả.

    Vương thị phẫn nộ khuôn mặt vặn vẹo, có vẻ cực kỳ đáng sợ. Ánh mắt tôi độc nhìn mỗi người trong phòng:

    - Tốt tốt tốt, Giả Xá ngươi giỏi lắm, Giả Chính ngươi giỏi lắm, giỏi cho một Giả gia.. các ngươi đều nhớ kỹ cho ta..

    Giả Liễn bưng đồ vật đi tới, nghe được lời này cười trào phúng nói:

    - Trước khi uy hiếp chúng ta, nhị thái thái ngươi cũng phải xem lại một chút quyển sách mà nhị thúc đưa cho ngươi, hoặc là đi ra bên ngoài nghe một chút xem một chút.

    - Một khi thành danh thiên hạ biết. Nhị thái thái, ngươi nổi danh. Hiện giờ trong kinh thành mặc dù là thanh danh của trạng nguyên lang tên đề bảng vàng cũng cản không nổi thanh danh vang dội của ngươi.

    Nghe được lời này trong lòng Vương thị cực kỳ bất an, sinh ra một loại dự cảm không ổn, cảm giác đã xảy ra chuyện càng thêm kinh khủng hơn cả chuyện Giả Chính bỏ vợ.

    Ả gấp giọng hỏi Giả Liễn:

    - Ngươi có ý tứ gì?

    Giả Liễn tươi cười ý vị sâu xa, xuy cười một tiếng, cũng không nói thêm lời nào.

    Vương thị cuống quýt cầm lên Vương thị truyền kỳ nhuốm máu dưới đất, mở ra nhìn xem, mới xem mở đầu còn chưa tiến vào chính đề, Giả Chính đã vung bút viết xong từ thư, giận súy lên mặt của ả.

    Đọc sách gián đoạn, ả cầm từ thư, cả người đều run run:

    - Giả Tồn Chu! Ngươi thật có can đảm viết, thật có can đảm bỏ ta!

    - Mang theo từ thư của ngươi, quay về Vương gia của ngươi đi! Vinh quốc phủ một khắc cũng không dung nổi tôn đại phật như ngươi, về phần đồ cưới của ngươi, ngày mai gọi huynh trưởng ngươi phái người tới lấy về đi. Phàm là đồ vật của Vương thị ngươi, Giả gia một đồng cũng sẽ không lưu lại.

    Giả Chính nói xong nhìn qua Giả Liễn, phân phó:

    - Liễn nhi, ngươi tự mình đưa Vương thị quay về Vương gia.

    Giả Liễn chỉ ra ngoài cửa nói:

    - Xin mời.

    Vương thị ôm nỗi hận trừng mắt nhìn bộ dáng lạnh lùng tuyệt tình của Giả Chính, thấy hắn không hề để ý tình cảm hai mươi năm vợ chồng với mình, tàn nhẫn viết xuống từ thư, dồn mình vào nơi nước sôi lửa bỏng, Vương thị đau tận xương cốt.

    Ả lảo đảo đứng lên, từng bước một mang hận đi ra cửa.
     
    LieuDuong likes this.
  5. GiangNgan

    Messages:
    3
    Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng)

    Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương

    Editor: Giang Ngan

    Chương 109:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mới vừa đi tới cửa, Vương thị đột nhiên quay đầu lại bổ nhào về hướng Giả Chính, hai tay chộp lên mặt hắn.

    Giả Chính không ngờ Vương thị dám trực tiếp động thủ, không có chút phòng bị, phút chốc bị móng tay của Vương thị cào trúng mặt của hắn.

    - Giả Chính! Máu của ngươi là lạnh, tâm là đen, trong lòng mang theo độc. Đối với thê tử ở bên cạnh nhiều năm trở mặt vô tình, bạc tình quả nghĩa, ngay cả súc sinh cũng không bằng. Người như ngươi, tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt.. ngươi không chết tử tế được..

    Vương thị điên cuồng cào cấu Giả Chính không ngừng nguyền rủa, Giả Liễn bước nhanh tới đem ả kéo xuống từ trên người Giả Chính, đồng thời miệng kêu gọi gã sai vặt tiến vào hỗ trợ, mất thật lớn công sức mới chế phục được ả.

    Vương thị còn đang giãy dụa không ngừng, trong cổ họng phát ra tiếng gào thê lương, vẻ mặt điên khùng, nhìn giống như bà điên ngoài đầu đường.

    Giả Chính ôm khuôn mặt bị thương, hổn hển sai người lấy dây thừng trói lại Vương thị, lại dùng khăn bịt chặt miệng ả, tự mình dẫn gã sai vặt đẩy người rời khỏi phủ.

    Tận sâu trong hoa viên, tam xuân đang tụ cùng một chỗ chơi bắt bướm, trong bụi hoa còn phiêu đãng lên tiếng cười đùa khoái hoạt của các tiểu cô nương.

    Đột nhiên thanh âm nức nở của Vương thị theo gió bay tới.

    Giả Tham Xuân được nuôi bên người Vương thị, là người quen thuộc thanh âm của ả nhất, vừa nghe liền nhận thức được lập tức cả kinh kêu lên:

    - Là thanh âm của nhị thái thái.

    Trong tay Giả Tích Xuân cầm một đóa hoa, nghiêng tai nghe ngóng, chợt nghi hoặc hỏi:

    - Nhị thái thái tại sao khóc?

    Trong lòng Giả Nghênh Xuân cả kinh:

    - Là trong viện của thái thái đã xảy ra chuyện sao?

    - Ta đi nhìn xem một chút.

    Giả Tham Xuân nói xong liền chạy về hướng viện của Vương thị, Giả Nghênh Xuân thoáng do dự sau đó cùng tới.

    Tiểu Tích Xuân nhìn nhìn Họa Mi, Họa Mi lắc lắc đầu, vì vậy nàng nghe lời lưu tại chỗ không động.

    Nàng đợi một chút, mà Giả Tham Xuân cùng Giả Nghênh Xuân chạy ra hoa viên trước lúc này lại bị hai bà tử vội vàng ôm trở về. Khuôn mặt nhỏ nhắn của các nàng trắng bệch, ánh mắt đỏ lên, bộ dáng không dám khóc, rõ ràng là vì hoảng sợ quá độ.

    Tiểu Tích Xuân hiểu biết nên không hỏi nhiều, muộn một chút mới nghe người ta nói Vương thị phạm vào sai lầm lớn không thể tha thứ, bị Giả Chính bỏ trả về nhà mẹ đẻ.

    Trong phòng ngủ của Trầm Nhược Hư, Giả Dung sửa sang lại quần áo tóc tai, tiếp nhận khăn ướt trong tay Trầm Nhược Hư, lau mặt mình.

    Dọn dẹp xong hai người sóng vai đi ra, cùng lên xe ngựa chạy về quốc tử giám.

    Trong xe, Bách Linh cáo trạng:

    - Chủ nhân, lúc ngài đang ngủ, Trầm sợ sợ trộm hôn ngài. Hôn thật lâu thật lâu, còn không chỉ hôn một lần.

    Giả Dung nhướng mày, tầm mắt chuyển qua Trầm Nhược Hư đang làm vẻ mặt chính nhân quân tử.

    Trầm Nhược Hư phát hiện ánh mắt của hắn, nhìn lại Giả Dung, nhẹ giọng hỏi:

    - Có chuyện gì sao?

    - Ta đang đợi ngươi nói chuyện với ta.

    Giả Dung lắc đầu, nắm tay đưa lên bên môi, hỏi ngược lại:

    - Ngươi có chuyện gì muốn nói với ta hay không?

    Ánh mắt Trầm Nhược Hư rơi lên trên môi Giả Dung, lập tức dời đi.

    Cuối cùng lại nghiêm trang đàm luận bài học với Giả Dung.

    Nhưng vẫn bị Giả Dung phát hiện vẻ mất tự nhiên trong mắt hắn.

    Trong lòng Giả Dung nhất thời rõ ràng.

    Xe ngựa rất nhanh tới quốc tử giám, hai người xuống xe cáo biệt Viên bá, đi vào trong cửa.

    Nói một đường về bài học, Trầm Nhược Hư hơi khát nước.

    Nghĩ tới Giả Dung hẳn cũng như vậy, vào phòng hắn liền rót trà đưa cho Giả Dung, lại rót cho mình một chén trà tự uống.

    Ánh mắt Giả Dung lướt qua mặt Trầm Nhược Hư, nhấp hớp nước, miệng chợt tê một tiếng, buông chén nước.

    - Ai nha, đau quá, đầu lưỡi của ta vì sao lại bị thương?

    Trầm Nhược Hư nghiêng đầu, nhìn thấy Giả Dung dùng ngón trỏ đặt lên môi, cau mày, bộ dạng bị đau. Hắn theo phản xạ nói:

    - Không có khả năng! Động tác của ta thật tận tâm, tuyệt đối không có khả năng cắn bị thương đầu lưỡi..

    Lời ra khỏi miệng, kịp phản ứng chính mình nói gì đó, Trầm Nhược Hư nhất thời chột dạ không thôi, dời ánh mắt không dám nhìn diễn cảm của Giả Dung.

    Giả Dung buồn cười, cố ý mặt lạnh nhìn chằm chằm Trầm Nhược Hư, chất vấn:

    - Hôm nay lúc ta ở nhà ngươi nghỉ ngơi, có phải ngươi nhân lúc ta ngủ trộm hôn ta?

    - Không, không có.

    Trong lòng Trầm Nhược Hư chột dạ, trả lời thật ấp úng.

    - Ngụy biện, vừa rồi ngươi đã không đánh mà khai.

    Giả Dung hừ lạnh một tiếng, nói:

    - Ngươi thành thật khai báo, tổng cộng hôn vài lần, một lần bao lâu thời gian.

    Trầm Nhược Hư nhìn thấy bộ dáng Giả Dung giống như cực kỳ tức giận, không dám giấu diếm, há miệng thở dốc, ăn ngay nói thật:

    * * * Hai lần.

    Giả Dung vỗ lên mặt bàn phanh một tiếng. Trên mặt hiện lên vẻ tức giận, phụng phịu ra lệnh:

    - Ngươi lại đây cho ta!

    Trầm sợ sợ chỉ đứng cách Giả Dung chừng hai bước, lập tức cất bước đi tới trước mặt hắn.
     
    LieuDuong likes this.
  6. GiangNgan

    Messages:
    3
    Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng)

    Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương

    Editor: Giang Ngan

    Chương 110:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giả Dung ngồi trên ghế ngửa đầu nhìn hắn, không quá thoải mái nhíu mày chỉ xuống sàn nói:

    - Quá cao, ngươi ngồi xổm xuống.

    Trầm Nhược Hư tự giác đuối lý, Giả Dung nói gì thì hắn làm cái đó. Nghe vậy liền làm ra động tác quỳ gối trầm xuống.

    Du Chuẩn cùng Bách Linh nhìn hành động của hai người không ngừng lắc đầu.

    Nhìn nam nhân ngồi xổm trước mặt mình, Giả Dung dùng hai tay nâng khuôn mặt của hắn, trong ánh mắt giật mình sững sờ của Trầm Nhược Hư cúi đầu hôn lên đôi môi hắn.

    Vừa hôn, Giả Dung chỉ vào trán Trầm Nhược Hư hung hăng nói:

    - Thiếu của ta, ngươi phải trả gấp bội. Ngươi hôn ta hai lần, phải trả lại ta bốn lần.

    - Bởi vì vừa rồi ngươi không trả lời ta, cho nên không tính, chúng ta tính lại từ đầu.

    Trong giọng nói của hắn tràn ngập vẻ đương nhiên, vừa dứt lời đôi môi lại tập kích môi Trầm Nhược Hư.

    Hai quỷ che mặt, không đành lòng nhìn thẳng bộ dáng vô liêm sỉ của chủ nhân nhà mình.

    Tới khi này Trầm Nhược Hư làm sao còn không rõ mình lại bị Giả Dung đùa giỡn.

    Cái gì tức giận, cái gì phẫn nộ, toàn bộ là giả.

    Tiểu tử lanh lợi này.. biểu huynh gọi hắn là phúc đen hoàn toàn không sai chút nào.

    Trầm Nhược Hư ôm gáy Giả Dung, lập tức phản khách làm chủ.

    Hơi thở hòa vào nhau, lưỡi quấn quýt.

    Hai người ngươi tới ta đi, truy đuổi lẫn nhau, mang theo hương vị của nhau, giống như muốn tan ra thành một thể.

    Liên tiếp bốn lần như vậy, hai người cùng thở hồng hộc, môi đỏ hồng, đôi mắt cũng đỏ lên. Nhất là thân thể, trải qua một hồi trêu chọc sớm mềm yếu động tình.

    Cũng may, hai người ăn ý ngừng lại trước khi sự tình càng không thể cứu vãn.

    Giả Dung vùi đầu vào cổ Trầm Nhược Hư thở dốc.

    Mũi hắn nhẹ nhàng cọ vào cổ Trầm Nhược Hư, ngửi chân khí mát lạnh, một tay trạc lên lồng ngực của hắn nói:

    - Vừa rồi mới tính sổ xong, ngươi còn chưa trả lại lợi tức.

    - Từ nay về sau, mỗi trước khi sáng sớm ra cửa, giữa trưa sau khi trở về, buổi tối trước khi đi ngủ. Ba đoạn thời gian này ngươi đều nhất định đưa lợi tức cho ta, thẳng tới khi nào ta nói trả xong rồi mới dừng lại.

    Trầm Nhược Hư bắt lấy ngón tay đang loạn trạc của hắn:

    - Vì sao lợi tức còn cao hơn số nợ?

    Giả Dung ngậm thịt mềm trên cổ hắn, khẽ cắn, lưu lại dấu răng đơn giản.

    - Ngươi quản ta làm sao tính.

    Ngữ khí của hắn hằn học nói:

    - Ngươi chỉ cần nói rõ với chủ nợ của ngươi là tốt rồi.

    Trầm Nhược Hư theo lời của hắn đáp:

    - Hiểu được, đại chủ nợ.

    Bên quốc tử giám hai người đã thương định xong vấn đề trả nợ, bên kia xe ngựa của Vinh quốc phủ cũng đã tới Vương gia.

    Hai tay Vương thị bị trói, thần tình máu me, trên trán còn băng bó lung tung.

    Người hầu gác cửa Vương gia nhận ra người mà Giả Liễn đẩy xuống xe ngựa là Vương thị, vội vàng chạy qua đỡ người cởi trói.

    Vương thị truyền kỳ mới bán ra chưa được một ngày, người xem sách còn đang đắm chìm trong rung động cùng sợ hãi. Thân phận của Vương thị còn chưa bị nói toạc ra, trong phố xá tuy có người đàm luận « Vương thị » cùng « Vương Thiện Nhi », nhưng uy lực ít nhất cũng phải đợi tới ngày mai, khi mọi người tiêu hóa xong nội dung của Vương thị truyền kỳ, thì mới có thể nhanh chóng khuếch tán.

    Bởi vậy đám người hầu Vương gia cũng không biết đủ loại hành động vĩ đại của Vương thị. Vừa thấy Giả Liễn bất kính đối đãi Vương gia cô nương, nhất thời nổi trận lôi đình.

    Giả Liễn xem thường người hầu Vương gia đầy lửa giận, mặt không chút thay đổi nói Vương thị đã bị Giả Chính viết từ thư, sau đó liền lên xe ngựa nghênh ngang rời đi, bỏ lại người hầu Vương gia tức giận giơ chân.

    Rất nhanh đám người hầu dìu dắt Vương thị đầy người tổn thương đưa vào trong Vương gia.

    Vợ của Vương Tử Đằng nhận được tin chạy tới, chính mắt nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Vương thị, cực kỳ hoảng sợ:

    - Chuyện gì xảy ra, ngươi làm sao vậy? Nha hoàn đâu, người Giả gia đâu, vì sao không ai đi theo bên cạnh ngươi?

    Vương thị nước mắt rơi như mưa, không ngừng lên án hành vi của đám người Giả Chính Giả Liễn.

    Nghe nói thương thế của Vương thị đều bị nam nhân Giả gia làm ra tới, mà Giả Chính còn cài đặt tội danh bỏ vợ, vợ cùng con của Vương Tử Đằng lòng đầy căm phẫn, không ngừng chửi bới tổ tông Giả gia.

    Trong tiếng chửi bới, Vương Tử Đằng cũng đã tới.

    Vương thị nhìn hắn khóc ròng:

    - Huynh trưởng, người Giả gia tổn thương ta, Giả Chính bỏ ta. Ngươi nhất định phải thay muội muội làm chủ a!

    Cho dù Vương Tử Đằng cũng học theo các đại thần trong triều, phân phó người hầu đi thăm sinh ý của « hoàng thượng », mua về mấy chục quyển Vương thị truyền kỳ.

    Nhưng không khéo chính là hôm qua hắn bị sốt, thân thể không quá thoải mái nên còn chưa xem qua, cho nên vẫn chưa biết được « uy danh » của muội muội mình.

    Thấy rõ hình dạng của muội muội, tiếp tục nghe ả khóc lóc nói hành vi máu lạnh của Giả gia, Vương Tử Đằng nổi giận suýt nữa nhịn không được rút kiếm vọt tới Vinh quốc phủ giết người.
     
    LieuDuong likes this.
  7. GiangNgan

    Messages:
    3
    Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng)

    Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương

    Editor: Giang Ngan

    Chương 111:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Đưa từ thư cho ta, ta muốn nhìn xem Giả gia rốt cục dùng tội danh gì bỏ rơi muội muội của Vương Tử Đằng này!

    Vương Tử Đằng vươn tay, Vương thị do dự một chút lấy ra từ thư dính máu đưa cho hắn.

    - Hạ độc? Giết người? Tư thông?

    Vương Tử Đằng cười lạnh, ném chén trà:

    - Hoang đường! Vớ vẩn! Buồn cười! Bố trí ra nhiều tội danh ác độc như vậy, Giả Chính mất không ít đầu óc đi.

    - Giả gia khinh người quá đáng!

    Vợ của Vương Tử Đằng hai mắt biến thành màu đen, nếu tội danh này truyền ra ngoài, hôn sự của con gái nàng chẳng phải cần xong rồi?

    Con của Vương Tử Đằng vỗ bàn nói:

    - Con lập tức triệu tập nhân công, dẫn người tới cửa thay cô cô lấy lại công đạo!

    - Trở về!

    Vương Tử Đằng liếc qua Vương thị hỏi:

    - Vinh quốc phủ đã xảy ra chuyện gì, Giả Chính lại đột nhiên cần từ bỏ ngươi.

    Vương thị khóc thút thít nói:

    - Lúc buổi sáng ta đang cùng Phượng nha đầu ở trong sảnh xem sổ sách. Đột nhiên cha con Giả Xá xông vào dùng bình hoa đánh ngất xỉu ta. Khi ta tỉnh lại, lão gia cũng đi theo nói cần bỏ ta. Lão thái thái thì không nối, ta cùng Phượng nha đầu đều là nữ nhân của Vương gia, nhưng ngay cả nàng cũng không chịu giúp ta.

    Vương Tử Đằng nhướng mày nói:

    - Phượng nha đầu sao lại thế này, chờ xử lý xong chuyện của ngươi, ta nhất định thay cha của nàng giáo huấn nàng.

    Nghe vậy tâm tình ấm ức của Vương thị mới thoải mái một ít, lại nói:

    - Sau đó ta hỏi bọn hắn tại sao lại muốn đánh ta bỏ ta, bọn hắn nói ta hại người còn không trong sạch. Hỏi lại bọn hắn cần chứng cớ thì không có, chỉ nói là từ một quyển sách tên là Vương thị truyền kỳ xem ra.

    - Bởi vì một quyển sách, đơn giản là một quyển sách bịa đặt tội danh, Giả gia bọn hắn lại muốn bỏ ta! Ngay cả cơ hội cho ta chứng minh trong sạch cũng không chịu, liền trói ta đem về Vương gia.

    Càng nói Vương thị càng khó chịu, hận ý trong lòng càng lên cao.

    - Đợi một chút!

    Vương Tử Đằng mở to mắt, cắt đứt lời của Vương thị, ngược lại hỏi:

    - Ngươi nói Vương thị truyền kỳ?

    Vương thị nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Vương Tử Đằng, cảm thấy căng thẳng, gật nhẹ đầu:

    - Không sai, huynh trưởng.. cũng đã được nghe nói sao?

    Vương Tử Đằng không đáp, nhìn qua quản gia nói:

    - Sáng nay gọi ngươi đi mua sách đâu, cầm tới cho ta.

    Quản gia vội vàng sai người mang tới mấy chục quyển Vương thị truyền kỳ vào phòng.

    Vương Tử Đằng giật lấy một quyển lật ra xem. Vợ con của hắn khó hiểu nhìn thoáng qua, cũng lấy một quyển khác lật xem.

    Rất nhanh đọc xong, sắc mặt bốn người khẩn trương.

    - Những gì trong này viết có thật không? Muội muội tốt của ta a, ngươi thật đã làm những việc này?

    Vương Tử Đằng khó thể tin nhìn Vương thị.

    Vợ con hắn sắc mặt trắng bệch, toàn thân băng sương, nhìn Vương thị như nhìn thấy con rắn độc, một yêu ma. Không tự chủ được bật lui về phía sau, rời xa Vương thị vài bước.

    Bộ sách xoạch một tiếng rơi khỏi tay Vương thị, trong đầu ả gầm rú không ngừng, cả người như bị ngũ lôi oanh đỉnh, choáng váng.

    Vương Tử Đằng xanh mặt gầm nhẹ:

    - Trả lời câu hỏi của ta!

    Nếu trong sách ghi lại là chân thật, hắn đã hiểu được vì sao Giả Chính không để ý mặt mũi của Vương gia, khăng khăng bỏ vợ.

    Vương thị giật mình, như ở trong mộng mới tỉnh.

    Đầu của ả lắc lia lịa, vội vàng phủ nhận nói:

    - Ta không có! Huynh trưởng, ngươi tin tưởng ta, ta thật không có giết người qua, cũng không có cấu kết với Giả Trân. Ngươi xem nội dung tiến cung, thân phận yêu tộc.. những thứ này rõ ràng là giả dối hư ảo. Nội dung trong sách toàn bộ đều là vu tội, nhất định là có người muốn hại ta!

    - Hoa Gian khách, chính là hắn, hắn nhất định có vấn đề. Còn có cửa hàng bán sách, nói không chừng chưởng quầy là người có thù oán với Vương gia cùng Giả gia, vì vậy mới tâm địa độc ác vu tội chửi bới ta.

    - Câm miệng!

    Vẻ mặt Vương Tử Đằng vặn vẹo gầm lên, hỏi lại:

    - Ngươi thành thật nói cho ta biết, ngươi rốt cục có làm hay không?

    Hắn rít lên từng tiếng, gian nan mà ẩn nhẫn.

    Vương thị rụt cổ, đối mặt Vương Tử Đằng rốt cục chỉ thừa nhận mình hạ thủ với Giả Hô, ngoài ra đều phủ nhận.

    Vương Tử Đằng chỉ vào Vương thị cắn răng nói:

    - Ta không biết rõ bên ngoài có bao nhiêu người đã mua quyển sách này, nhưng ta biết triều đình văn võ bá quan cơ hồ mỗi người một quyển. Trong đó còn có quyền quý quen thuộc tứ đại gia tộc.

    Vương thị thiếu chút nữa muốn ngất.

    Vương Tử Đằng nhìn ả, lại bỏ thêm một quả bom:

    - Còn có, ngươi có biết chủ nhân sau lưng của cửa hàng sách chính là hoàng thượng!

    Sự tình càng nghiêm trọng hơn tưởng tượng ngàn vạn lần.

    Trong đầu Vương thị ầm vang:

    - Hoàng.. hoàng thượng?

    - Ta mặc kệ ngươi nói thật hay giả. Ngươi tốt nhất cầu nguyện trong sách đều là tình tiết hư cấu, mà không phải là hoàng thượng phái cẩm y vệ điều tra được. Nếu không cái mạng này của ngươi đã tới cuối.

    Vương Tử Đằng nói xong nuốt xuống ngụm máu nơi cổ họng:

    - Ta phái người đưa ngươi đi am ni cô, ngày sau, đừng nói ngươi là nữ nhân của Vương gia.

    Giả gia không cần mình, Vương gia cũng không cần mình!

    Sấm sét giữa trời quang, Vương thị quả thật cần điên!
     
    LieuDuong likes this.
  8. GiangNgan

    Messages:
    3
    Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng)

    Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương

    Editor: Giang Ngan

    Chương 112:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vương thị mất hết can đảm, khó thể nhận kết quả như vậy, điên cuồng kêu khóc với Vương Tử Đằng.

    Sắc mặt Vương Tử Đằng khó chịu nổi, lệnh quản gia đưa ả đi trong ám tránh sóng gió.

    Chờ đợi Vương thị bị mang đi, một mình hắn suy sụp ngồi trên ghế, vợ cùng con hắn cẩn thận nhìn biểu tình âm u của hắn, bịt chặt miệng ngồi một bên, không dám phát ra một chút tiếng vang.

    Khôi phục lại bình tĩnh, Vương Tử Đằng xoa huyệt thái dương, không ngừng suy tư.

    Hoàng thượng, cửa hàng sách, Vương thị truyền kỳ, Giả gia, Vương gia..

    Đem một mảnh tin tức xâu chuỗi, trong đầu Vương Tử Đằng bỗng nhiên chợt lóe ánh sáng. Bắt được tia ánh sáng, sương mù trong lòng hắn chợt tiêu tán.

    Hắn chợt đứng lên, hai mắt như hiểu rõ hết thảy, sáng được kinh người, nhưng vẻ mặt hắn lại tràn ngập kinh hãi.

    Hoàng thượng!

    Hoàng thượng chẳng lẽ đang lợi dụng chuyện của muội muội, quanh co đả kích Giả gia?

    Đây có phải có ý nghĩa, hoàng thượng cần bắt tay đối phó tứ vương bát công.

    Đúng vậy, đây cũng là kết quả mà Vương Tử Đằng trầm tư suy nghĩ ra.

    Con người của Vương Tử Đằng khuyết điểm nhiều vô số, nhưng khứu giác quan trường lại thập phần mẫn tuệ. Hắn đã sớm nhìn ra hoàng đế có lòng muốn trừ bỏ tứ vương bát công, vì vậy hoàng đế vừa đăng cơ hắn liền đứng dậy biểu trung tâm. Trừ bỏ cùng Giả gia có quan hệ thông gia, cũng không cùng những cựu thần của thái thượng hoàng đi quá thân cận, chức quan có thể từng bước thăng chức.

    Tự nhận là xem thấu mưu tính của hoàng đế, Vương Tử Đằng kinh hãi không thôi, cũng thập phần cao hứng Giả Chính đã bỏ vợ cùng Vương gia trở mặt, giúp Vương gia thoát khỏi lốc xoáy của tứ vương bát công.

    Đáng tiếc Phượng nha đầu còn làm dâu bên Giả gia, sớm biết hoàng thượng sớm như vậy đã bắt đầu đối phó tứ vương bát công, lúc trước không nên để cho nàng gả vào Vinh quốc phủ.

    Nhìn sắc mặt Vương Tử Đằng đã tốt hơn, vợ con hắn đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ: Chẳng lẽ lão gia đã giận điên lên?

    Vương Tử Đằng thu lại tươi cười, dặn dò:

    - Giả gia vô tình trước, đừng trách Vương gia chúng ta bất nghĩa phía sau. Từ hôm nay Vương gia không tiếp tục qua lại với Giả gia. Còn nữa, gần đây triều đình có lẽ sẽ không yên ổn, các ngươi bình thường cùng người lui tới chú ý nhiều một chút, ngàn vạn lần đừng cùng tứ vương bát công đi lại thân cận quá.

    Nghe xong vợ của hắn biến sắc, vội đáp ứng.

    Được, hoàng đế lại một lần giúp Giả Dung gánh tội.

    Theo Vương thị truyền kỳ gây ra gió lốc, người của Vương gia cùng Giả gia đều vội vàng cụp đuôi điệu thấp làm người.

    Trải qua một đoạn thời gian truyền bá, nội dung trong Vương thị truyền kỳ hoàn toàn lưu truyền khắp toàn bộ kinh thành.

    Toàn bộ kinh thành, nơi nơi đều có người đàm luận nội dung quan hệ với quyển sách này, mọi người nhắc tới "Vương Thiện Nhi" "Vương thị" ngày càng nhiều hơn.

    Ngay cả các vị tiên sinh kể chuyện trong quán trà tửu lâu trong kinh cũng đổi lại kể chuyện Vương thị truyền kỳ. Mỗi khi kể chuyện này, sinh ý tửu lâu quán trà mỗi ngày đều nóng nảy.

    Thường ngày nhi đồng khóc rống, làm cha mẹ luôn thích dùng yêu ma quỷ quái dọa nạt nhi đồng, mà nay mọi người nhất trí đem Vương thị hù dọa nhi đồng.

    Hiện tại danh hào của Vương thị còn vang dội hơn quỷ quái trong kinh, vừa ra khỏi miệng, thường thường làm cho trẻ con đều lập tức ngoan ngoãn.

    Đủ loại dấu hiệu tỏ rõ, Vương thị phát hỏa! Phát nổ!

    Các cửa hàng sách tranh nhau nhập hàng từ cửa hàng của Giả Dung, còn liên tục vận chuyển khắp trời nam đất bắc. Có thể biết không cần qua bao lâu, Vương thị sẽ nổi danh trong cả nước, đạt tới mục tiêu cuối cùng mà Giả Dung định ra.

    Nhìn thấy trường hợp nóng nảy như vậy, ban đầu Giả Dung tính toán miễn phí tặng áp phích lại đổi thành mua bán.

    Các tiệm sách đấu giá, giá cao người được, mỗi người chỉ được mua hai bức, không thể nhiều hơn.

    Cuối cùng mỗi áp phích giá trị chỉ vài đồng lại biến thành bán đi mấy trăm lượng bạc.
     
    LieuDuong likes this.
  9. GiangNgan

    Messages:
    3
    Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng)

    Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương

    Editor: Giang Ngan

    Chương 113:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đương nhiên, ngoài Vương thị truyền kỳ các thương nhân còn thu mua thật nhiều tranh châm biếm trong cửa hàng của Giả Dung.

    Những tranh châm biếm liên hoàn đủ màu sắc này theo đoàn người xem ra chính là tinh phẩm trong tinh phẩm, mỗi quyển đều có tiềm chất sẽ đại bạo phát.

    Chẳng qua trước mắt Vương thị truyền kỳ cuồn cuộn nổi lên gió lốc nên tạm thời đè lại nổi bật của chúng nó mà thôi. Chờ trận gió lốc của Vương thị truyền kỳ đã qua, uy lực của tranh châm biếm liên hoàn sẽ lập tức bộc phát.

    Làn sóng Vương thị truyền kỳ thổi quét đầy kinh đô, người xem xong hoặc nghe kể xong chuyện xưa, trong lòng tràn ngập sợ hãi cùng phẫn hận đối với Vương thị, đối với những nữ tử đã chết thảm trong tay ả tràn ngập trìu mến cùng thương tiếc.

    Ở trong tình huống như vậy, có người tuôn ra tin tức Vương Thiện Nhi chính là nhân vật lấy từ hình mẫu của vợ Giả Chính trong Vinh quốc phủ là Vương phu nhân, liền dẫn phát ra sóng to gió lớn.

    Vương phu nhân đi theo "Vương Thiện Nhi" "Vương thị" cùng nhau phát hỏa.

    Nhưng thân là Vương Thiện Nhi sự thật, là độc phụ mặt phật tâm rắn rết, Vương phu nhân gợi ra hiệu ứng càng mạnh, uy lực khủng bố ác độc càng thêm cường đại.

    Con đường trước nhà Vương gia cùng Vinh quốc phủ dòng người lập tức tăng lớn.

    Vô số tầm mắt ngoài sáng trong tối quan sát hai nhà này.

    Tuy rằng thanh danh phá hủy, nhưng Vương, Giả hai nhà tốt xấu là nhà quyền quý, uy lực vẫn còn. Dân chúng bình dân còn đỡ, trong ngày thường chỉ nhìn xa xa không đến gần. Làm cho bọn hắn đau đầu chính là một đám con cháu quan gia không chê chuyện lớn, mỗi ngày chạy tới trước cửa nhà bọn hắn vây xem, khiến cho chủ nhân cùng người hầu hai nhà mỗi ngày đều như sống trên đống lửa, ngồi trên đống than cháy bỏng.

    Đồng thời sự tích của Giả Trân cùng Giả Tường cũng bị người nhắc lại. Người trong Vinh quốc phủ, càng không dám ra cửa.

    Bởi vậy ở trong phủ có không ít người mỗi ngày mắng Vương phu nhân không ngừng.

    Nương theo thanh danh của Vương thị truyền kỳ càng thêm vang dội, đại danh sách giáo khoa dành cho cung đấu trạch đấu rất nhanh truyền vào trong tai phụ nhân hậu trạch của quyền quý phú thương.

    Sau đó cửa hàng sách của Giả Dung lại nghênh đón thêm một lần dòng người đông nghẹt.

    Rất nhiều nha hoàn bà tử của nhà cao cửa rộng nhận lệnh của phu nhân tiểu thư, chạy tới mua Vương thị truyền kỳ. Khách hàng trong cửa hàng sách cũng hoàn toàn nghịch chuyển, từ dương chuyển âm.

    Mỗi ngày khách hàng như mây, sinh ý của Giả Dung làm thật vô cùng náo nhiệt. Khu thuê sách mỗi ngày mở cửa chưa bao lâu đã ngồi đầy người.

    Một ngày này một đám thanh niên ăn mặc như thư sinh vội vàng nếm xong điểm tâm liền đi tới trước cửa hàng xem chừng. Ngồi xổm vài ngày, hôm nay bọn hắn rốt cục cướp được một phòng trang nhã trong cửa hàng.

    Vì thế ngồi cùng một chỗ tụ tập, các thư sinh lại bắt đầu hỏi han nhau về ý kiến của họ cho từng bộ sách trong tiệm.

    Vấn đề vừa ra, có người không nghĩ ngợi gì nói:

    - Tự nhiên là Vương thị truyền kỳ. Trong văn tự chảy xuôi một cỗ ma lực, đem linh hồn người ta kéo vào thế giới trong sách, khiến người không thể tự kềm chế.

    - Không thể tự kềm chế? Ngươi thật đúng là dám nói. Xem xong sách, ta liền cảm thấy trong lòng sợ hãi, liên tục nằm ngủ thấy ác mộng. So sánh dưới ta vẫn là thích "Bạch Xà truyền" cùng "Thiến Nữ u hồn". Tố Trinh cô nương cùng Tiểu Thiến cô nương mặc dù không phải nhân loại, lại thiện tâm như nước, trong sạch như băng tuyết, không khỏi làm lòng người hướng tới.

    - Vương thị đúng là cay độc, quyển sách Vương thị truyền kỳ này làm cho người cảm thấy phát lạnh, xem lần đầu tiên cũng không dám tiếp tục mở ra xem lần thứ hai. Nhưng Tố Trinh cô nương cùng Tiểu Thiến cô nương mặc dù tốt, nhưng ta thích "Tần Hoài bát diễm" hơn. Lý Hương Quân, Liễu Như Thị, Khấu Bạch Môn, Cố Hoành Ba các vị cô nương, cho dù vì vận mệnh trêu người mà lưu lạc phong trần, nhưng bọn họ đều là giai nhân khuynh thành tuyệt đại, tài nghệ đầy đủ. Nhất là Liễu Như Thị cô nương, tình cảm yêu nước cùng khí tiết nam tử như ta cũng vạn phần khâm phục.

    - Nhưng nghĩ tới toàn gia nữ nhân của "Dương gia tướng", đều là đáng giá kính nể nhất. Đứa con trượng phu đều chết trận sa trường, cột trụ cả nhà cơ hồ toàn bộ sụp đổ, thân nữ nhi nhỏ bé lại có thể đứng lên vì nước sái nhiệt huyết, chống đỡ nổi cả gia tộc, thật sự là bậc cân quắc không thua đấng mày râu a!

    - Ta lại có ý kiến khác, Mẫu Đơn tiên tử trong "Đông Du ký", đó mới là hoa mẫu đơn, tao nhã vô song!

    - Sao không ai nói Phong Thần Tô Đắc Kỷ, còn có Thường Nga trong Tây Du ký, nữ vương trong Nữ Nhi quốc.

    - Các ngươi nha, tục không chịu được. Những nữ nhân kia có gì mà thảo luận? Bao đại nhân cùng Địch đại nhân, đối mặt từng vụ án kiện kinh tâm động phách, dùng cơ trí bản thân cởi bỏ sương mù trùng điệp, như vậy mới hấp dẫn người ta nhất. Há lại nữ nhân có thể sánh bằng?

    - Ngươi là đồ ngốc không hiểu phong tình, ta không muốn nói chuyện với ngươi.

    - Kỳ thật trong Vương thị truyền kỳ cũng xuất hiện nhiều nữ tử khiến người tâm động, tỷ như huệ chất lan tâm Trương thị, tú ngoại tuệ trung quý phi, kinh tài diễm diễm Tây thị.. tiếc rằng toàn bộ chết thảm trong tay độc phụ Vương thị.

    - Ai, đều là nữ tử tốt, một đám lại điêu linh trong tuổi xuân xinh đẹp nhất của mình, đáng tiếc a!

    - Các ngươi có lẽ không biết, pho tượng cùng bức họa triển lãm trước cửa hàng sách là vị nữ tử nào đúng không?

    - Xảo, hôm qua ta mới hỏi qua chưởng quầy. Khí chất thành thục một ít chính là Trương thị, diện mạo non nớt một chút là tiểu công chúa.

    - Ai nha, sao không có Tây thị cùng tiểu Vương thị.

    Mỗi người mỗi sở thích, nói tới phần thưởng mọi người lại tranh cãi ồn ào.

    Còn đang tranh luận, bên dưới lầu có một đám quan sai chạy ngang qua, mọi người lập tức ngậm miệng nhìn xuống dưới. Chờ quan sai đi xa, mấy người lại lên tiếng.

    - Những người đó đều là nha dịch hình bộ đi, một đám lo lắng như vậy, chẳng lẽ xảy ra án kiện cần vội vàng chạy tới?
     
    LieuDuong likes this.
  10. GiangNgan

    Messages:
    3
    Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng)

    Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương

    Editor: Giang Ngan

    Chương 114:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Đáng tiếc không có Bao đại nhân hay Địch đại nhân, nếu không ta nhất định đi theo nhìn xem.

    Dưới lầu có người nghe được lời này, ngẩng đầu ha ha cười nói:

    - Hiện giờ ai không biết phu nhân chi thứ hai Vinh quốc phủ chính là nguyên hình của Vương Thiện Nhi, sai dịch chính là quan phủ phái đi điều tra Vương thị.

    - Điều tra Vương thị?

    Mọi người trên lầu nghe xong cả kinh, chợt vỗ tay khen:

    - Tốt! Sớm nên làm như thế!

    Trong sách hành vi phạm tội của Vương Thiện Nhi tràn đầy, đầy tay mạng người.

    Biết được Vương phu nhân của Vinh quốc phủ chính là Vương Thiện Nhi, hình bộ liền tiến hành một hồi nghị luận, quyết định phái ra nhân thủ đi điều tra Vương phu nhân.

    Không tra không biết, vừa tra thật sự làm hoảng sợ.

    Bởi vì khoảng cách đại phòng phu nhân, đứa con cả của đại phòng Vinh quốc phủ cùng mấy di nương của Giả Chính tử vong đã qua thời gian lâu dài, quan phủ không tra được chứng cớ chứng minh là Vương phu nhân động thủ giết bọn họ. Nhưng lại điều tra được rất nhiều tội lỗi mà trong sách còn chưa viết ra.

    Tỷ như một mình mua bán tế điền của Giả thị bộ tộc, tiền cho vay nặng lãi, bao che nô tài ỷ thế hiếp người..

    Gián tiếp làm cho vô số người nhà tan cửa nát.

    Vị Vương phu nhân được gọi là bồ tát sống quả thật quá lợi hại đâu.

    Người Giả gia biết quan phủ điều tra những việc này, Giả mẫu thiếu chút nữa ngất xỉu, Giả Chính thậm chí muốn xé xác Vương phu nhân. Ngay cả tế điền của gia tộc cũng dám động, cũng không sợ bị tổ tông trách móc.

    Vì thế bọn hắn đều bắt đầu hoài nghi lúc trước ác quỷ tìm đến Vương phu nhân, có phải là một vị tổ tông nào bị ả chọc giận hay không.

    Chỉ có Vương Hi Phượng cảm thấy thập phần may mắn, chính mình cũng chưa tiếp nhận "nghề nghiệp" cho vay nặng lãi từ trong tay Vương phu nhân. Nếu không sờ vào thứ đồ chơi kia, bị quan phủ tra được lên người mình, có lẽ Giả Liễn sẽ học theo Giả Chính lại bỏ một lần thê tử là Vương gia nữ.

    Bởi vì Vương phu nhân là người Vinh quốc phủ, quan phủ tra xong ả còn muốn điều tra Vinh quốc phủ.

    Giả Chính là người thứ nhất nhảy ra ngăn cản, nói Vương phu nhân đã bị từ thư bỏ vợ, toàn bộ hành vi đều không còn liên quan với Vinh quốc phủ.

    Sau đó toàn bộ người của đại phòng gào khóc, nói ngay cả tế điền cũng bị bán, là nạn nhân trong sự kiện này, tuyệt không có khả năng cùng Vương phu nhân thông đồng làm bậy.

    Khóc lóc kể lể xong, sau đó đút một số bạc cho trên dưới hình bộ, lúc này Vinh quốc phủ mới xem như qua ải, không bị Vương thị làm liên lụy.

    Đến cuối cùng vụ án này chỉ có một mình Vương thị bị quan sai tróc nã quy án, tống vào nữ lao làm bạn với Tần Khả Khanh.

    Khi Giả Dung biết được kết cục của Vương thị, cười cười, lại tiếp tục việc học tập của mình.

    Sau đó không lâu thái thượng hoàng nghe được tin tức, biết hình bộ điều tra Giả gia, còn chưa biết nguyên nhân cụ thể thì đã nhảy ra muốn bảo hộ Giả gia.

    Hoàng đế cười lạnh, không thèm nhiều lời đem Vương thị truyền kỳ ném cho hắn.

    Thái thượng hoàng xem xong, hết hồn.

    Rồi sau đó nghe hoàng đế nói quan phủ chỉ tróc nã một mình Vương thị. Bởi vì Giả Chính trước tiên bỏ vợ, người Giả gia không bị liên lụy bên trong, thái thượng hoàng mới phẫn nộ rời khỏi tẩm cung của hoàng đế.

    Ban đêm, Giả Dung làm xong bài học nằm trên giường xem màn hình học tập về khoa thi.

    Tối nay trạng thái không tốt, Giả Dung học bài cũng không chuyên tâm.

    Thử vài lần vẫn vô dụng, hắn đành gác qua một bên.

    Những tư liệu học tập đều là Giả Dung nhờ hệ thống thu thập, cũng làm cho hắn hao phí thật lớn tiền vốn mới có được.

    Những tư liệu này phấn khích tuyệt luân, nếu lấy ra ngoài sẽ làm cho thật nhiều học sinh tranh đoạt. Huống chi số lượng không chỉ một phần mà là ngàn vạn phần.

    Nếu dùng giấy in ấn đi ra, đóng lại thành sách, giá trị càng tăng cao rất nhiều.

    Đến lúc đó tiếp tục phân loại đặt tên là "Đề thi cùng đáp án bắt chước khoa cử", "Đại nho dạy học lục" sau đó đem bán ra. Các thư sinh chưa bao giờ gặp qua loại đồ chơi này vì đề cao thành tích khoa cử, còn không lập tức điên cuồng lên?

    Giả Dung nhìn chằm chằm đề thi, lại xuất thần tự hỏi việc làm ăn của mình.

    Sau đó hắn cảm giác tư thế nằm của mình mệt mỏi, liền xoay người đổi tư thế ngủ, vừa lúc nhìn qua hướng Trầm Nhược Hư.

    Nhìn ánh nến ảm đạm bên cạnh hắn, Giả Dung lại thất thần, lối suy nghĩ không bị khống chế bay tới nơi khác.

    Vị diện Giang Kiền Khôn tựa hồ có đèn bàn năng lượng mặt trời, ban ngày hấp thu quang năng, ban đêm cung cấp ánh sáng, bảo vệ môi trường lại dùng tốt. Ngày nào đó giao dịch thêm một đám, dùng cho các học sinh cải thiện hoàn cảnh học tập ban đêm cũng tốt.

    Trầm Nhược Hư ngẫu nhiên ngẩng đầu, phát hiện ánh mắt Giả Dung đang nhìn chằm chằm vào mình, liền cho rằng Giả Dung đang theo dõi mình, ám chỉ mình.
     
    LieuDuong likes this.
Trả lời qua Facebook
Loading...