Trọng Sinh [Edit] Sau Khi Trọng Sinh, Hoắc Phu Nhân Chỉ Muốn Ly Hôn - Thủy Quả Trùng Nhi

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Vịt trú mưa, Jan 31, 2024.

  1. Vịt trú mưa

    Messages:
    0
    Chương 70. Làm công cụ là sở trường của tôi 1/2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Kokokmaa, BNghi, 0982561618 and 40 others like this.
    Last edited: Mar 17, 2024
  2. Vịt trú mưa

    Messages:
    0
    Chương 71. Làm công cụ là sở trường của tôi 2/2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    BNghi, Thaituongvy, Hoatramy and 35 others like this.
    Last edited: Mar 17, 2024
  3. Vịt trú mưa

    Messages:
    0
    Chương 72: Vợ chồng ân ái

    Bấm để xem
    Đóng lại
    HIDE-THANKS] Kiều Thời Niệm quay đầu nhìn, là Trình Uyển Hân đang chạy tới.

    Kiều Thời Niệm bội phục da mặt dày của cô ta. Rõ ràng buổi chiều đã làm loạn thành như vậy, bây giờ lại tự nhiên như không có việc gì xảy ra.

    "Chuyện gì?"

    "Cậu đi với mình."

    Trình Uyển Hân vừa nói vừa lôi lôi kéo kéo cô tới trước mặt mấy cô gái ăn mặc trang điểm cầu kì.

    "Các người mở to mắt ra mà xem, đây là Kiều Thời Niệm, cô ấy mới là Hoắc phu nhân. Bạch Y Y chẳng qua chỉ là một giám đốc nhỏ bé, dám nói tới tương lai làm phu nhân tổng giám đốc, các người quả thực không có mắt nhìn người."

    Mấy cô gái đều mặc trên người những bộ lễ phục đắt tiền, nhìn Kiều Thời Niệm từ trên xuống dưới một lượt đánh giá: "Cho dù cô ta thực sự là Hoắc phu nhân thì sao? Trước nay cũng chưa từng thấy Hoắc tổng dẫn theo cô ta ra ngoài. Ngược lại giám đốc Bạch lại thường xuyên cùng ngài ấy tham dự các buổi xã giao."

    "Còn không phải Hoắc tổng đối với giám đốc Bạch rất tốt, hoàn toàn ùng hộ công việc của cô ấy. Để cho cô ấy quản lý dễ dàng hơn đã trực tiếp thu mua lại Bác Châu. Ai có thể làm như vậy?"

    "Cũng phải nói đến giám đốc Bạch thực sự có năng lực. Tốt nghiệp trường đại học danh giá ở nước ngoài, lại ở đó đạt được rất nhiều thành tựu, một bình hoa di động chỉ biêt ở nhà hưởng thụ có thể so sánh với cô ấy sao?"

    Trình Uyển Hân không phục liền nói: "Bình hoa gì chứ? Kiều Thời Niệm trong lúc học đại học đã thi được chứng chỉ CFA, năng lực sớm đã vượt qua họ Bạch kia rồi."

    "Hẳn là chứng chỉ CFA, một chứng chỉ quý giá như vậy, người bình thường chắc chắn phải học xong thạc sĩ hoặc tiến sĩ mới có thể thi được, cô ta lại đạt được trong lúc vẫn còn học đại học? Không phải là bỏ tiền ra mua chứ?"

    Trình Uyển Hân cố gắng nói thêm: "Các người đừng khinh thường người khác, gia đình Kiều Thời Niệm tuy có tiền nhưng cô ấy sẽ không bao giờ mua bằng cấp, đó là bản lĩnh thực sự của cô ấy."

    "Vậy cô ấy có biết ba báo cáo tài chính lớn là gì không? Có biết dòng tiền là gì không? Có biết xu hướng phát triển tài chính trong tương lai không?"

    "Tất nhiên cô ấy biết, là cô ấy tự mình lấy được chứng chỉ." Trình Uyển Hân lôi kéo Kiều Thời Niệm thì thầm: "Niệm Niệm, cậu mau nói cho bọn họ, để cho bọn họ biết được cậu lợi hại như thế nào."

    Trình Uyển Hân tranh luận với bọn họ lâu như vậy rốt cục cũng nhớ tới cô mới là chủ ở đây.

    Dùng hết sức kéo cô tới đây, là muồn khen ngợi cô hay muốn để cho bọn họ chế giễu cô đây?

    Kiều Thời Niệm cười: "Tôi sẽ không lãng phí thời gian để nói về những thứ có thể dễ dàng tìm kiếm trên mạng đâu. Nếu các cô còn chưa tranh luận xong thì cứ việc tiếp tục, tôi đi trước."

    "Ồ, cô là chột dạ nên muốn bỏ đi sao? Rõ ràng ngốc nghếch không biết gì nhưng vẫn ở đây giả vờ bình tĩnh và tao nhã." Một cô gái gương mặt lộ rõ dấu vết thẩm mỹ nói.

    Kiều Thời Niệm không cười nữa, gương mặt lạnh lùng nhìn cô ta: "Cô có thể chế giễu nhưng đừng công kích cá nhân. Ví dụ như người khác có thể nói cô không đẹp nhưng sẽ không nói cô vì che giấu lương tâm cùng gương mặt xấu xa nên mới dùng đến phẫu thuật thẩm mỹ."

    "Cô." Cô gái tức giận định đứng lên tranh luận với Kiều Thời Niệm.

    "Các cô đang làm cái gì?"

    Đúng lúc này, Bạch Y Y đã đi tới, nghiêm khắc nói một câu.

    Cô gái kia không cam lòng nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

    Bạch Y Y thân thiết nhìn về phía Kiều Thời Niệm: "Hoắc phu nhân, cô không sao chứ?"

    Vừa hỏi thì Hoắc Nghiên Từ cũng đã đi tới.

    Không để cho Kiều Thời Niệm mở miệng, cô gái kia lập tức kêu oan: "Cô là Hoắc phu nhân thì sao? Tôi dù sao cũng chỉ hỏi cô về báo cáo đầu tư, dòng tiền, cô không trả lời được cũng không sao, nhưng cũng dừng hạ nhục tôi trước mặt mọi người."

    Kiều Thời Niệm "A" một tiếng, đang muốn mở miệng, lại nghe được giọng nói của Hoắc Nghiên Từ vang lên:

    "Vợ của tôi tại sao lại phải trả lời cô về báo cáo tài chính và dòng tiền?" Hoắc Nghiên Từ tự nhiên choàng tay qua eo cô.

    "Mặt của cô vừa nhìn liền biết đã động qua dao kéo, còn lừa mình dối người sợ người khác không nhận ra?"

    Nghe vậy, cô gái sắc mặt cô gái chợt tím tái, rốt cuộc ôm mặt khóc chạy đi.

    Thấy khuôn mặt tuấn tú nhưng lạnh như băng của Hoắc Nghiên Từ, mấy người khác cũng có chút bất an: "Hoắc tổng, chúng tôi chỉ nghe nói Hoắc phu nhân đã thi được CFA nên muốn cùng cô ấy thảo luận một chút."

    "Các cô không cần hoài nghi năng lực của Hoắc phu nhân." Bạch Y Y chủ động giải hòa: "Kế hoạch đầu tư Minh Mao lần trước chính là do Hoắc phu nhân làm."

    Mấy người nghe xong đều là vẻ mặt bất ngờ ngoài ý muốn, các cô không phải tất cả đều làm việc tại Bác Châu nhưng họ đều đã được đọc kế hoạch nhận thưởng đó, không chỉ báo cáo tài chính, dòng tiền mà còn có cả những số liệu chi tiết và cụ thể hơn.. Nó hoàn hảo vô cùng.

    "Hoắc tổng, phu nhân, hai người đi trước, chỗ này cứ giao cho tôi." Bạch Y Y dịu dàng nói.

    Hoắc Nghiên Từ không nói thêm, nắm tay Kiều Thời Niệm rời đi.

    "Niệm Niệm" Trình Uyển Hân gọi.

    "Trình Uyển Hân, cô tốt nhất nên tự lo cho bản thân mình, lần sau lại làm ra những việc như thế này, đừng trách tôi không khách khí."

    Kiều Thời Niệm nói xong cùng Hoắc Nghiên Từ đi về phía trước.

    Trình Uyển Hân tức giận đến giẫm chân mấy cái, nhìn Bạch Y Y, sau đó đi về phía toilet.

    Bạch Y Y an ủi đồng nghiệp vài câu rồi cũng bình tĩnh bước vào toilet.

    "Cô thấy rồi đấy, Kiều Thời Niệm bây giờ không còn nghe lời tôi nữa." Trong phòng vệ sinh, Trình Uyển Hân vừa nói vừa trang điểm.

    Bạch Y Y cũng dặm lại phấn nhưng không lên tiếng.

    Trình Uyển Hân vẫn không thể nghĩ thông: "Cô bảo tôi đưa cô ta tới trước mặt mấy người phụ nữ kia để cô ta bị chế giễu. Nhưng cuối cùng lại giúp cô ta thanh mình như vậy."

    "Vất vả rồi." Bạch Y Y không giải thích gì, đưa cho Trình Uyển Hân một tấm thẻ, sau đó lập tức ra khỏi nhà vệ sinh.

    Ở khu vực nghỉ ngơi, Kiều Thời Niệm nói với Hoắc Nghiên Từ: "Chuyện vừa rồi cảm ơn anh đã nói giúp cho tôi, nhưng lần sau cũng không cần anh ra tay, tránh ảnh hưởng tới danh tiếng Hoắc tổng."

    Hoắc Nghiên Từ nhìn vào mắt Kiều Thời Niệm, rõ ràng cô còn không thoải mái vì chuyện vừa rồi, miệng khẽ thì thầm một chuyện khác.

    "Cô cố ý đưa Đồ tổng của Minh Mao tới đây có mục đích gì?"

    "Tôi vì sao không thể đem Đồ tổng tới?" Kiều Thời Niệm hỏi lại.

    "Người làm sai cũng không phải chị Đồ, chị ấy thừa nhận bị chồng phản bội, còn dũng cảm đảm nhận trọng trách gánh vác Minh Mao. Loại dũng khí này không phải ai cũng có được, tôi muốn giúp chị ấy thì có gì sai?"

    Hoắc Nghiên Từ nhìn Kiều Thời Niệm: "Cô thực sự không có mục đích khác sao?"

    Kiều Thời Niệm hôm nay đi một đôi cao gót để phù hợp với bộ lễ phục, chiều cao lúc này so với Hoắc Nghiên Từ chỉ kém một chút. Cô hơi ngẩng đầu lên liền có thể mặt đối mặt với anh ta: "Yên tâm, cho dù có, cũng sẽ không làm tổn hại tới lợi ích của Hoắc thị."

    "..."

    Tiệc rượu bắt đầu, người dẫn chương trình nói lời mở màn.

    Sau đó người phát ngôn của Hoắc thị lên phát biểu, nói lời cảm ơn, Hoắc Nghiên Từ cũng đọc một bản diễn văn đơn giản.

    Tiếp theo là dùng tiệc và khiêu vũ.

    Điệu nhảy thứ nhất, Hoắc Nghiên Từ cùng Kiều Thời Niệm khiêu vũ.

    Bạch Y Y ngồi một bên, lẳng lặng nhìn về phía trung tâm sân khấu chỗ bọn họ đang nhảy.

    Kiều Thời Niệm dáng người cao gầy cân đối, nước da trắng như tuyết, hôm nay trên người còn mặc một bộ lễ phục dài tới đầu gối màu hồng sen tinh tế.

    Viền áo bồng bềnh, kẹp ở giữa, phía sau lưng có một chuỗi kim cương đính vào khiến cho cô chỗ nào nên khoe đều khoe được triệt để, Hoắc Nghiên Từ đặt tay trên vòng eo nhỏ nhắn của cô.

    Bọn họ nhìn giống như một đôi vợ chồng ân ái, nhẹ nhàng khiêu vũ ở trung tâm.

    Trên mặt Bạch Y Y vẫn là nụ cười dịu dàng, không biểu hiện khác lạ ra bên ngoài.

    Ảnh chụp hôm trước đã làm cho Hoắc Nghiên Từ phát hiện ra chuyện gì? Vì là cho Kiều Thời Niệm tin tưởng, buổi sáng thậm chí còn gọi điện chất vấn cô ta.

    Mà khi Kiều Thời Niệm hôn anh ta, Hoắc Nghiên Từ không cự tuyệt, còn chủ động đáp lại cô ta.

    Chuyện quả thật không thể khống chế được nữa.

    Lúc này, một vị khách tới mời Bạch Y Y khiêu vũ, cô ta tươi cười tiến vào sân nhảy.

    Cô ta sẽ không để cho mọi chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát.
    [/HIDE-THANKS]
     
    Last edited: Mar 17, 2024
  4. Vịt trú mưa

    Messages:
    0
    Chương 73. Làm trò

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**

    Các cậu đăng kí tài khoản (miễn phí) sau đó like sẽ mở được truyện nhé!
     
    Last edited: Apr 5, 2024
  5. Vịt trú mưa

    Messages:
    0
    Chương 74. Làm trò 2/2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đồ Nhã Lệ thấy được vừa rồi Hoắc Nghiên Từ ôm cô gái kia bước đi nhanh ra ngoài, cũng biết được trong lòng Kiều Thời Niệm sẽ khó chịu.

    Vì thế liền sảng khoái gật đầu: "Được, uống tại đây, chúng ta cùng uống cho thoải mái."

    Kiều Thời Niệm giúp Đồ Nhã Lệ mở một chai rượu, hai người cầm chai uống cạn trực tiếp.

    Không biết đã uống hết mấy bình, cũng không biết đã uống bao lâu, nhìn thấy bộ dáng đau khổ muốn khóc của Kiều Thời Niệm, Đồ Nhã Lệ đau lòng nói: "Cô muốn khóc thì cứ khóc lên đi, đừng kìm nén."

    Vừa mới dứt lời, tay cầm bình rượu của Kiều Thời Niệm hạ xuống, khóe mắt chảy ra vài giọt nước mắt.

    "Đàn ông đều là đồ khốn!" Cô đột nhiên giơ bình rượu hét lên.

    "Đúng, đàn ông đều là đồ khốn." Đồ Nhã Lệ phụ họa.

    "Thời Niệm, đừng buồn nữa, thời gian cũng không còn sớm, tôi đưa cô về."

    Kiều Thời Niệm không cự tuyệt, tùy ý để cho Đồ Nhã Lệ đưa cô lên xe.

    "Thời Niệm, cô có muốn tới nhà của tôi nghỉ một đêm hay không? Tôi sẽ làm cho cô canh giải rượu?" trên xe, Đồ Nhã Lệ hỏi.

    "Cảm ơn chị Đồ, không cần đâu."

    Kiều Thời Niệm đột nhiên ngồi ngay ngắn, ánh mắt mặc dù còn hiện lên vài phần say rượu nhưng vẻ mặt nhìn về phía trước vừa có chút điềm đạm đáng yêu lại có chút vẻ cô đơn.

    Cô dõng dạc nói: "Chị Đồ, chị cho người trong bộ phận quan hệ xã hội chuẩn bị sẵn sàng, liên hệ trước với một số báo lớn, tối nay có lẽ sẽ dùng tới."

    Nghe được lời này của Kiều Thời Niệm, lại liên tưởng tới một loạt hành vi vừa rồi của cô, Đồ Nhã Lệ đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ giật mình.

    "Thời Niệm, cô không phải muốn.. Vạn nhất đưa ra ánh sáng, chỉ sợ sẽ sinh ra những lời đồn thổi không tốt?"

    Kiều Thời Niệm nhếch môi giễu cợt: "Có gì không tốt? Tiền so với bất cứ thứ gì đều tốt hơn."

    Nghe vậy, Đồ Nhã Lệ vỗ vỗ bả vai gầy của Kiều Thời Niệm: "Được, đều nghe theo cô."

    * * *

    Rạng sáng, tại bệnh viện.

    Bạch Y Y hôn mê chưa tỉnh. Cô ta bị một phần đèn chùm rơi trúng đầu và bị thương một chút ở cánh tay. Miệng vết thương đã được rửa sạch và khâu lại, nhưng còn cần cô ta tỉnh dậy để kiểm tra thêm một chút.

    Một vài vị khách khác cũng bị ảnh hưởng nhưng vết thương không nghiêm trọng, đã tới bệnh viện xử lý xong.

    Hoắc Nghiên Từ ngồi trên hành lang, Chu Thiên Thành đang báo cáo mọi chuyện.

    "Khách sạn cho biết ngày hôm qua đèn chùm được vệ sinh và thay mới. Do lỗi của nhân viên vận hành làm cho đường dây bị đứt. Khách sạn đã hứa sẽ xin lỗi và chịu toàn bộ trách nhiệm. Tôi cũng đã trấn an các vị khách bị thương và sắp xếp ổn thỏa, cũng đã đưa họ về nhà."

    "Được." Hoắc Nghiên Từ xoa nhẹ hai hàng lông mày mệt mỏi.

    "Hoắc tổng, anh ứng phó với ban quản trị cũng đã mệt rồi, hay là trở về nghỉ ngơi một chút? Nếu giám đốc Bạch tỉnh dậy, tôi sẽ lập tức báo cho anh."

    Hoắc Nghiên Từ đột nhiên nhớ tới Kiều Thời Niệm: "Kiều Thời Niệm đã trở về chưa?"

    Chu Thiên Thành run run: "Tôi tập trung xử lý chuyện quan khách nên cũng không chú ý tới phu nhân. Tôi lập tức gọi điện thoại cho Vương thảm hỏi."

    Rất nhanh, Chu Thiên Thành đã nhận được thông tin từ Vương thẩm nói Kiều Thời Niệm đã trở về từ sớm và đã đi ngủ.

    Hoắc Nghiên Từ nghe được hừ nhẹ một tiếng: "Thật vô tâm, đêm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, cũng không hỏi thăm một chút, trở về ngủ ngon như vậy."

    "Bảo lái xe tới đây."

    "Hoắc tổng, phu nhân lên trang nhất rồi."

    Ngay tại lúc Hoắc Nghiên Từ đứng dậy muốn trở về, Chu Thiên Thành giật mình nói.

    Hoắc Nghiên Từ nhận điện thoại của Chu Thiên Thành, phát hiện ngoài tin tức sự việc phát sinh trong bữa tiệc, tin nóng hơn là Hoắc phu nhân say rượu.

    Mở ra liền thấy, bức ảnh thứ nhất chụp lại Kiều Thời Niệm mặc lễ phục một mình đứng giữa sân khấu.

    Bức ảnh thứ hai Kiều Thời Niệm cầm bình rượu ngửa đầu uống.

    Bức thứ ba bình rượu trong tay cô đã được uống cạn, hốc mắt đỏ bừng, nước mắt rơi trên gò má.

    Người đăng những bức ảnh này còn diễn giải 'Tai nạn xảy ra tại tiệc rượu Hoắc thị, Hoắc Nghiên Từ bỏ lại vợ mang người đẹp rời đi, Hoắc phu nhân một mình say khướt và khóc lóc, hai người có lẽ đang chuẩn bị ly hôn'.

    Trong bức ảnh đầu tiên, Kiều Thời Niệm đứng một mình trên sàn nhảy, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nghị lực và đôi mắt to tròn ẩm ướt, chỉ cảm thấy một vẻ thất thần và cô đơn.

    Điều này làm cho đồn đoán ly hôn trong bài viết kia lại càng thuyết phục hơn.

    Mà bên dưới có không ít bình luận, nói rằng chưa bao giờ nghe nói qua tin tức về Hoắc phu nhân này.

    Một số người còn cho rằng hôn nhân giữa Hoắc Nghiên Từ và vợ là một cuộc hôn nhân gượng ép giữa hai gia đình, không hề có tình cảm, hai người đã ký giấy ly hôn, việc ly hôn chỉ còn là vấn đề thời gian.

    Ngoài những điều này, ai đó còn đăng lên video Kiều Thời Niệm say khướt trong phòng tiệc.

    Hoắc Nghiên Từ bấm vào xem, Kiều Thời Niệm say mềm nâng chai rượu lên: "Đàn ông đều khốn nạn!"

    Bên cạnh còn có Đồ Nhã Lệ phụ họa theo.

    Sau đó, Kiều Thời Niệm dựa vào bả vai Đồ Nhã Lệ, ánh đèn chiếu xuống, chóp mũi cô ửng đỏ.

    Hoắc Nghiên Từ lông mày nhíu lại, tay cầm điện thoại cũng nắm chặt hơn.

    Chu Thiên Thành xin lỗi nói: "Thực sự xin lỗi, Hoắc tổng, là do tôi sơ suất, không sắp xếp người kịp thời đưa phu nhân về nhà."

    "Tôi sẽ bảo bộ phận truyền thông xử lý các tin tức này ngay lập tức."

    "Không cần thiết."

    Đột nhiên, Hoắc Nghiên Từ nhìn thấy gì đó, vẻ mặt ngưng tụ chuyển sang lạnh lùng, ném điện thoại cho Chu Thiên Thành, nhấc chân dài đi về phía thang máy.

    Chu Thiên Thành bối rối cầm điện thoại lên nhìn, trên trang nhất lại xuất hiện một tin tức mới liên quan đến phu nhân
     
    Last edited: Mar 17, 2024
  6. Vịt trú mưa

    Messages:
    0
    Chương 75. Anh ta keo kiệt, một trăm triệu cũng không cho tôi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
    ."

    Các cậu đăng kí tài khoản (miễn phí) sau đó like sẽ mở được truyện nhé!
     
    Mytraketh, Kokokmaa, BNghi and 37 others like this.
    Last edited: Apr 5, 2024
  7. Vịt trú mưa

    Messages:
    0
    Chương 76. Những chuyện này, phụ nữ thường thiệt hơn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoắc Nghiên Từ ôm Kiều Thời Niệm trong lòng, cô ngủ thiếp đi, thỉnh thoảng còn không hài lòng đưa tay nhéo cơ bụng của anh: "Cứng quá, mặt đau quá.."

    Hoắc Nghiên Từ âm thầm nghiến răng nghiến lợi: "Kiều Thời Niệm, tốt nhất đừng để tôi phát hiện ra là cô đang giả vờ say."

    * * *

    Kiều Thời Niệm lại mơ thấy kiếp trước.

    Trong mơ, cô lớn tiếng giải thích với Hoắc Nghiên Từ rằng chuyện Bạch Y Y bị cướp, nhà bị phóng hỏa không phải do cô sai người làm.

    Nhưng trên mặt Hoắc Nghiên Từ vẫn là vẻ mặt lạnh lùng tàn nhẫn: "Chứng cớ rõ ràng cô còn phủ nhận? Kiều Thời Niệm, rốt cuộc tới khi nào cô mới thôi không làm cho người ta chán ghét?"

    "Không phải tôi" Kiều Thời Niệm liều mạng kêu lên một tiếng, từ trên giường ngồi bật dậy.

    Đang chưa nhận thức được mình ở nơi nào thì bên cạnh có một giọng nói khàn khàn vang lên: "Mới sáng sớm, cô lại nổi điên cái gì?"

    Quay đầu lại nhìn, cô phát hiện người đàn ông chán ghét cô đến cực điểm ở trong mơ vừa rồi đang nằm bên cạnh cô.

    Một nửa khuôn mặt tuấn tú của anh ta đang vùi vào gối, đôi lông mày đen rậm hơi nhíu lại, lộ ra vẻ không vui vì bị quấy rầy giấc ngủ.

    Kiếp trước, anh ta thậm chí còn rất hiếm khi vào phòng ngủ của cô. Nhưng kiếp này họ đã ngủ cùng nhau rất nhiều lần. Kiều Thời Niệm trong lòng không rõ là cảm giác gì, phẫn nộ, nghẹn uất, buồn cười, còn có chút chua xót.

    Cuối cùng đều biến thành một nụ cười lạnh lùng: "Hoắc Nghiên Từ, sao anh không tới bệnh viện khám mắt và tim xem, thuận tiện xem lại đầu óc một chút."

    Thứ nhất là điều trị mù lòa rất quan trọng và cần thiết.

    Thứ hai là kiểm tra lại đầu óc xem có vấn đề gì hay không.

    Hoắc Nghiên Từ ngẩng đầu lên, cau mày nói: "Mới sáng sớm đã muốn gây sự sao?"

    Kiều Thời Niệm không trả lời anh ta, bước xuống giường, lạnh nhạt nói: "Từ hôm nay trở đi, anh không được phép ngủ trong phòng này, tôi cũng không có hứng thú diễn cảnh vợ chồng bình thường với anh."

    "Cô nghĩ rằng tôi và cô ngủ ở đây còn ít sao?"

    Hoắc Nghiên Từ cũng ngồi dậy, anh ta vậy mà không mặc áo, vừa ngồi dậy, toàn bộ cơ ngực rắn chắc đều lộ ra ngoài.

    "Tối hôm qua là ai nôn lên người tôi, là ai quấn quít đòi tôi phải lấy thân bồi thường?"

    Kiều Thời Niệm thu hồi ánh mắt đang dán trên cơ ngực của anh ta, cố gắng hồi tưởng lại chuyện tối qua.

    Sau khi cô trở về liền đi tắm, uống một nửa bát canh giải rượu, sau đó cùng chị Đồ theo dõi tin tức trên mạng.

    Trước khi biết được kết quả, rượu cô uống lúc tối bắt đầu phát tác, cơn say ập đến. Cô không thể chịu đựng được nữa nên nằm xuống giường và ngủ thiếp đi.

    Lúc sau, hình như cô bị người khác đánh thức.

    Cô nói rất nhiều, có vẻ còn khóc vài lần.

    Một lúc sau nữa, có người còn ép cô uống thứ gì đó, nhưng cô liền phun ra.

    Qua một lúc, cô túm lấy người ta, náo loạn đòi uống trà sữa, không có trà sữa thì bắt người ta phải dùng thân thể thay thế..

    Mặt Kiều Thời Niệm nóng lên, chắc chắn là trước khi đi ngủ đã xem quá nhiều video nén mới nói ra những lời ngu xuẩn như vậy.

    "Tôi uống say, không nhớ gì cả." Kiều Thời Niệm ra vẻ bình tĩnh: "Nếu nửa đêm anh không đánh thức tôi thì cũng sẽ không xảy ra những chuyện như vậy."

    "Tôi vì sao gọi cô dậy, cô còn không rõ?" Hoắc Nghiên Từ lạnh lùng hỏi.

    Kiều Thời Niệm biết Hoắc Nghiên Từ nhất định tối qua sau khi xem được tin tức, cũng đoán được cô lợi dụng thân phận dẫn dắt dư luận.

    Vì thế tối qua mới tìm cô tính sổ.

    "Tin tức ly hôn cũng là cô cho người tung ra? Để kiếm được tiền ở Minh Mao, cô chắc là đã bỏ vào không ít vốn." Hoắc Nghiên Từ tiếp tục khinh thường nói.

    "Như vậy thì đã sao?"

    "Nghe giọng điệu này của anh, giống như không vừa ý?" Kiều Thời Niệm đùa cợt nói: "Sao nào? Gần đến lúc ly hôn, lại đột nhiên luyến tiếc sao?"

    Hoắc Nghiên Từ lạnh lùng liếc cô một cái: "Kiều Thời Niệm, lời này cô nói, tự cô có thể tin được không? Tôi chẳng qua là sợ cô dùng thân phận Hoắc phu nhân làm ra những việc ầm ĩ như vậy thôi."

    Nói xong, Hoắc Nghiên Từ thần thái vẫn bình tĩnh, cứ thể đi về phía phòng tắm.

    Khóe miệng Kiều Thời Niệm hiện lên một nụ cười mỉa mai.

    Dù biết trước đáp án sẽ như vậy nhưng trong lòng cô vẫn có chút thất vọng.
     
    Last edited: Mar 17, 2024
  8. Vịt trú mưa

    Messages:
    0
    Chương 77. Những chuyện này, phụ nữ thường thiệt hơn 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
    "

    Các cậu đăng kí tài khoản (miễn phí) sau đó like sẽ mở được truyện nhé!
     
    Mytraketh, BNghi, 0982561618 and 33 others like this.
    Last edited: Apr 5, 2024
  9. Vịt trú mưa

    Messages:
    0
    Chương 78. Tận hưởng vui vẻ trước mắt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chu Dương Ưng có chút ngượng ngùng nói: "Ban nhạc của chúng tôi muốn tổ chức một buổi trình diễn ngoài trời, muốn hỏi cô có muốn tới tham gia một chút không?"

    Kiều Thời Niệm đoán rằng Chu Dương Ưng đã xem được tin tức, lo lắng cô sẽ một mình buồn bã, muốn đưa cô đi ra ngoài giải sầu.

    Tuy rằng Kiều Thời Niệm không có thê thảm như người ngoài cảm nhận nhưng có người quan tâm tới mình, trong lòng cô vẫn thực sự cảm động.

    Dù sao buổi chiều cô cũng không có việc gì, cùng bọn họ tụ tập cũng không sao, hơn nữa lần trước Chu Dương Ưng và bạn của cậu ta còn giúp cô mọt chuyện, vừa dịp có thể cảm ơn bọn họ.

    Vì thế Kiều Thời Niệm liền đồng ý: "Được, đến lúc đó gửi địa chỉ cho tôi, tôi sẽ tự tới."

    Cúp máy, Kiều Thời Niệm đi vào Minh Mao.

    Trong văn phòng của Đồ Nhã Lệ, Kiều Thời Niệm gặp được một người quen – Mạc Tu Viễn.

    Hắn ngồi trên sofa ở khu vực tiếp khách, mặc một bộ vest màu tím sẫm, bên trong là áo sơ mi đen, so với những bộ âu phục màu trắng thường ngày thì hôm nay nhìn hắn có vẻ nghiêm túc hơn một chút, nhưng khuôn mặt đẹp đẽ kia vẫn là vẻ mặt giễu cợt.

    "Kiều tiểu thư, đã lâu không gặp." Mạc Tu Viễn thấy cô liền lên tiếng.

    Cái gì mà đã lâu, mới mấy ngày trước hắn còn "mời" cô tới làm bia đỡ đạn.

    Kiều Thời Niệm đang muốn hỏi Mạc Tu Viễn tại sao lại xuất hiện ở đây thì Đồ Nhã Lệ tươi cười nói: "Thời Niệm tới rồi, mau tới đây ngồi."

    Cô đi tới, ngồi xuống bên cạnh Đồ Nhã Lệ, Đồ Nhã Lệ cho biết: "Mạc tổng cũng vừa đến không lâu, tôi nghĩ cô sẽ tới đây, nên không báo trước cho cô biết."

    Vô duyên vô cớ sẽ không tự nhiên tới đây.

    Kiều Thời Niệm nhìn Mạc Tu Viễn: "Mạc tiên sinh, anh có việc gì sao?"

    Mạc Tu Viễn tùy ý bắt chéo chân, cười nói: "Kiều tiểu thư không phải đánh cược với tôi, nói cô có thể làm cho Minh Mao hồi sinh sao. Tôi đồng ý đầu tư, tôi tới đây để thực hiện lời hứa."

    "Thời Niệm, Mạc tổng dựa theo kế hoạch trước đây cô mang tới, đồng ý đầu tư và lấy phần cổ phần như kế hoạch mà cô đưa ra." Đồ Nhã Lệ nói thêm.

    Không thể tưởng tượng được tốc độ của Mạc Tu Viễn lại nhanh như vậy. Tối hôm qua Minh Mao mới nổi tiếng trở lại, hắn liền chủ động tới bàn chuyện đầu tư, hơn nữa cũng không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà vơ vét cổ phần.

    "Mạc tiên sinh, anh suy nghĩ kỹ chưa?"

    Kiều Thời Niệm nhắc nhở nói: "Hiện tại Minh Mao có điểm khởi sắc, nhưng sau này có thể phát triển nữa hay không, không ai dám nói trước."

    "Như vậy sao?" Mạc Tu Viễn ánh mắt đào hoa nhìn về phía cô: "Kiều tiểu thư không tin tưởng Minh Mao, cũng không dám tin tưởng bản thân mình sao?"

    Kiều Thời Niệm nói: "Đối với Minh Mao và bản thân, tôi hoàn toàn tin tưởng."

    Mạc Tu Viễn nở nụ cười: "Một khi đã như vậy, tôi còn gì phải lo lắng nữa?"

    Dựa theo tình hình của Minh Mao hiện tại, được Viễn Chinh đầu tư, đương nhiên là chuyện tốt, rất có lợi cho việc phát triển và niêm yết trên thị trường.

    Kiều Thời Niệm hỏi Đồ Nhã Lệ: "Chị Đồ, ý của chị thế nào?"

    Đồng ý nhận đầu tư của Mạc Tu Viễn, Minh Mao sẽ có thể phát triển tốt hơn, nhưng cũng sẽ mất đi những cơ hội hợp tác khác.

    Đồ Nhã Lệ cho tới hiện tại vẫn là một người sảng khoái: "Trước đây tôi vẫn biết Viễn Chinh là một ngân hàng đầu tư có tiếng, hiện tại lại có được thành ý của Mạc tổng đây, nếu từ chối sẽ thật là bất kính."

    Nếu Đồ Nhã Lệ đã đồng ý rồi, Kiều Thời Niệm đương nhiên sẽ không có gì phàn nàn.

    Sau đó, họ bàn bạc những vấn đề liên quan đến việc kí kết và thống nhất ngày tháng kí hợp đồng, thời gian đã đến giữa trưa.

    Mạc Tu Viễn nhìn đồng hồ nói: "Cùng nhau ăn một bữa cơm đi, tôi mời."

    Đồ Nhã Lệ tỏ vẻ hiện tại còn rất nhiều việc cần xử lý, không thể ra ngoài ăn.

    "Thời Niệm, vậy nhờ cô vất vả một chuyến thay tôi tiếp đón Mạc tổng, cảm ơn Mạc tổng đã tin tưởng Minh Mao."

    Là một cổ đông của Minh Mao, hơn nữa cô lại muốn gia nhập Viễn Chinh, Kiều Thời Niệm không có lý do cự tuyệt bữa cơm này.

    "Được."
     
    Last edited: Mar 17, 2024
  10. Vịt trú mưa

    Messages:
    0
    Chương 79. Tận hưởng vui vẻ trước mắt 2/2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Địa điểm ăn trưa là một nhà hàng cao cấp chỉ phục vụ khách hàng thành viên.

    Khi Kiều Thời Niệm lái xe tới, Mạc Tu Viễn đã đến nơi từ trước.

    "Mời, Kiều tiểu thư." Mạc Tu Viễn lịch sự đưa tay mời cô.

    Kiều Thời Niệm cảm ơn rồi tiến vào phòng.

    Mạc Tu Viễn đã đặt trước một phòng riêng, tuy chỉ có hai người ăn cơm, nhưng căn phòng này rộng rãi đến nối có thể chứa được hai bàn tiệc.

    Sau khi gọi món, người phụ vụ khéo léo pha trà cho bọn họ.

    Mạc Tu Viễn lười biếng bưng tách trà lên, ngửi ngửi sau đó nhấp một ngụm rồi nói: "Kiều tiểu thư, trước đây tôi đã đánh giá thấp cô rồi, cô thực sự rất có năng lực."

    Biết Mạc Tu Viễn đang nói đến chuyện đêm hôm qua, cô dùng một cơn say để đưa Minh Mao thoát khỏi nghịch cảnh, Kiều Thời Niệm mỉm cười nói: "Không sao đâu, quý tộc như anh, coi thường người khác là chuyện bình thường."

    "Có vẻ như cô giống như một cô bé Lọ Lem đã trải qua rất nhiều khó khăn." Mạc Tu Viễn tặc lưỡi.

    Anh ta không chút kiêng dè nói: "Nguyên nhân chính là vì cô thực sự giống một bình hoa nên người ta lo lắng nhan sắc của cô sẽ ảnh hưởng đến trí óc."

    "..."

    Kiều Thời Niệm.

    "Mạc tiên sinh có cách khen ngợi người khác rất đặc biệt."

    Mạc Tu Viễn dường như không thể nhận ra Kiều Thời Niệm đang không nói nên lời, thậm chí còn nhếch môi dưới với vẻ thích thú hỏi: "Chuyện tối qua xảy ra thế nào? Cô thực sự bị Hoắc Nghiên Từ bỏ rơi hay là lợi dụng chuyện đó để buộc tội anh ta? Còn anh ta thì sao?"

    Tuy biết Mạc Tu Viễn và Hoắc Nghiên Từ có mâu thuẫn từ trước, hắn có thể chỉ là muốn xem trò vui nhưng Kiều Thời Niệm cũng không hề muốn thỏa mãn trí tò mò của hắn.

    Vì thế cô cười một cách gượng ép: "Xin lỗi, chuyện riêng tư, không tiện nói nhiều."

    Mạc Tu Viễn thực sự không giận, hắn dựa lưng vào ghế ngồi một tư thế thoải mái, nói: "Kiều tiểu thư, hiện tại tôi đã tin tưởng cô có quyết tâm muốn lật đổ Bác Châu. Chúng ta hợp tác vui vẻ."

    Như vậy là hắn đã đồng ý cùng cô hợp tác.

    Kiều Thời Niệm nói lời thật lòng: "Tôi hiện tại không thể mang một triệu tệ gia nhập Viễn Chinh. Minh Mao hiện tại đang khó khăn, tôi đã đưa tiền vào Minh Mao rồi."

    Nghe vậy, Mạc Tu Viễn có chút bất ngờ nhìn cô.

    Cũng không biết là cô lấy tự tin ở đâu, lá gan lớn như vậy.

    Rất nhanh sau đó, Mạc Tu Viễn lộ ra vẻ mặt doanh nhân: "Vậy cho cô nợ, sau này sẽ trừ vào lợi nhuận từ các dự án mà cô phụ trách."

    Kiều Thời Niệm: ".. Tháng sau tôi sẽ gia nhập công ty."

    Chỉ còn mười ngày nữa là tới mừng thọ của bà nội, trừ bỏ lễ mừng thọ, cô còn phải xử lý chuyện ly hôn, hơn nữa Minh Mao sau khi ký kết hợp đồng đầu tư còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, tháng sau bắt đầu nhận chức là thời điểm thích hợp. "

    " Được, vậy tôi đợi cô. "

    Sau đó, phục vụ đưa thức ăn tới.

    Kiều Thời Niệm và Mạc Tu Viễn ngồi trên một chiếc bàn vuông, trong lúc ăn, có vài người phục vụ giúp họ loại bỏ xương, dọn súp và đổi đĩa.

    Sự phục vụ chu đáo đến mức Kiều Thời Niệm cảm thấy mình giống như một nữ hoàng.

    Cô có cảm giác Mạc Tu Viễn thực sự là một người theo chủ nghĩa hưởng thụ. Chỉ cần có hắn ở bên, sẽ có đủ loại xa hoa mà cô được mở rộng tầm mắt.

    " Mạc thiếu, anh chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ khiêm tốn sao? "Kiều Thời Niệm xúc động hỏi.

    " Vì sao phải khiêm tốn? Tận hưởng mọi thứ không tốt sao? "Mạc Tu Viễn hỏi lại.

    "... "

    Kiều Thời Niệm thật cảm thấy rất đúng.

    Trong bệnh viện, Bạch Y Y đã tỉnh lại.

    Các bác sĩ đã làm kiểm tra não bộ cho cô ta:" Chấn động não nhỏ, cần ở lại bệnh viện theo dõi vài ngày. "

    " May mắn chỉ bị đèn rơi trượt qua tạo thành vết thương ở trên trán, nếu không hậu quả khó mà nói trước được. Vết thương ở cánh tay cũng rất nghiêm trọng, nhớ đừng để bị ướt, ít dùng lực và phải nghỉ ngơi nhiều hơn. "

    " Cảm ơn bác sĩ."

    Bác sĩ ra ngoài, Bạch Y Y liền mang bộ mặt cảm kích cùng xin lỗi nhìn về phía Hoắc Nghiên Từ.
     
    Last edited: Mar 17, 2024
Trả lời qua Facebook
Loading...