Trọng Sinh [Edit] Sau Khi Trọng Sinh, Hoắc Phu Nhân Chỉ Muốn Ly Hôn - Thủy Quả Trùng Nhi

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Vịt trú mưa, Jan 31, 2024.

  1. Vịt trú mưa

    Messages:
    0
    Chương 60. Đừng bám riết nữa (1/2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe vậy, Mạc Tu Viễn miễn cưỡng xoay ghế tựa: "Vậy để cho cô ấy tự giới thiệu với cô một chút."

    Kiều Thời Niệm trải qua hai mạng cũng chưa gặp được chuyện quá đáng như thế này.

    Phải lấy thân phận đã kết hôn của mình để đuổi đi một người phụ nữ đang theo đuổi một người đàn ông?

    Đối diện với ánh mắt nghi ngờ của cô ta, Kiều Thời Niệm nói:


    "Nếu tôi nói, tôi và anh ta không có chút quan hệ nào, tôi không phải tự nguyện xuất hiện tại đây, cô tin không?"

    Cô ta rõ ràng không tin, còn phát ra âm thanh coi thường: "Cô định lừa ai."

    "Cô chắc chắn là tới quyến rũ anh Tu Viễn, ỷ vào có chút nhan sắc, muốn câu dẫn anh ấy, còn bám tới tận văn phòng, cũng không chịu tìm hiểu để biết là anh ấy đã có vợ sắp cưới hay sao?"

    Kiều Thời Niệm thật không ngờ tới, Mạc Tu Viễn muốn cô đuổi vị hôn thê của hắn đi.

    "Thật ngại quá, tôi.." Kiều Thời Niệm nghĩ muốn mở miệng giải thích, Mạc Tu Viễn lại bắn ánh mắt lạnh lẽo cảnh cáo về phía cô.

    Kiều Thời Niệm chỉ đành nuốt lại lời muốn nói: "Tôi cũng không nghĩ muốn chen vào mối quan hệ của hai người. Nhưng không có cách nào khác, Mạc thiếu theo đuổi tôi, tôi đã nghĩ đủ mọi cách từ chối nhưng anh ấy cũng không bỏ cuộc."

    Nghe nói như vậy, Mạc Tu Viễn lại chọi ánh mắt như dao về phía cô.

    Kiều Thời Niệm bình tĩnh nhìn: "Nếu cô có thể thuyết phục anh ấy, làm cho anh ấy không theo đuổi tôi nữa, tôi sẽ rất cảm kích cô."

    Cô gái giống như nghe được chuyện cười: "Anh ấy theo đuổi cô? Cô đang nói khùng nói điên sao! Anh ấy đường đường là tam thiếu gia nhà họ Mạc, lại theo đuổi loại phụ nữ như cô?"

    Kiều Thời Niệm gật đầu: "Tôi cũng không biết mắt nhìn người của anh ta có vấn đề gì, lại nhìn đến tôi. Cô nếu không tin, tôi có thể giúp cô chứng minh một chút."

    Nói xong, Kiều Thời Niệm liền đi tới cạnh cửa văn phòng, hai vệ sĩ bên ngoài liền ngăn cản, vẻ mặt kiên quyết không cho cô rời khỏi.

    "Thấy chưa?" Kiều Thời Niệm bất đắc dĩ nói: "Mạc thiếu không cho phép tôi rời khỏi anh ấy nửa bước."

    Cô gái nhìn về phía Mạc Tu Viễn: "Anh Tu Viễn, anh vì sao không cho cô ta đi? Anh thực sự coi trọng cô ta sao?"

    Mạc Tu Viễn không trả lời, khóe môi mang theo vài phần ý cười khinh thường nhìn về phía Kiều Thời Niệm, Kiều Thời Niệm giả vờ không chú ý, vẻ mặt bất lực.

    Mà việc này ở trong mắt Tống Mạn lại chính là ý ngầm thừa nhận của Mạc Tu Viễn.

    "Anh thực sự theo đuổi người khác sao? Chúng ta có hôn ước mà? Anh chẳng lẽ muốn phản bội?" Tống Mạn thống giận.

    Mạc Tu Viễn không kiên nhẫn nói: "Tôi cũng chưa nói sẽ kết hôn với cô, hôn ước là do hai nhà ước định, không liên quan tới tôi."

    "Sao lại không liên quan tới anh? Chúng ta tổ chức đính hôn, cả hai bên gia đình, bạn bè đều chứng kiến. Anh chính là chồng sắp cưới của em, có trốn ở Hải thành cũng vô dụng".

    "A, Mạc thiếu, anh ngay cả lễ đính hôn cũng đã tổ chức rồi, còn không thừa nhận thân phận của vợ sắp cưới?"

    Vẻ mặt của Kiều Thời Niệm có phần cường điệu: "Anh cũng thật quá phận, tôi tuyệt đối không chấp nhận loại đàn ông như vậy. Hơn nữa tôi đã kết hôn, anh tốt nhất nên cùng vợ sắp cưới của mình bồi dưỡng tình cảm đi."

    "Người ta đã có chồng, anh còn theo đuổi sao? Anh Tu Viễn, từ khi nào anh hèn mọn như vậy?" Tống Mạn không dám tin nói.

    Vịt: Ôi chị tôi, ai cứu tôi, cứu tôi :))

    Mạc Tu Viễn không để ý cô ta, ánh mắt không rõ cảm xúc gì nhìn về phía Kiều Thời Niệm: "Có chồng thì sao? Chỉ cần người đang ở chỗ tôi, cô đừng nghĩ có thể rời đi!"

    Lời này đừng nói là nói rõ chân tướng, mà Tống Mạn nghe xong còn sinh hiểu lầm, dù cho là Kiều Thời Niệm, nghe xong cũng cảm thấy vài phần hoảng hốt.

    "Mạc thiếu, anh dừng lại đi, tha cho tôi."

    Mạc Tu Viễn cười xấu xa: "Thật đúng là không thể buông tha cô."

    "..."

    Tống Mạn nghe được bọn họ anh một câu tôi một câu, còn có ánh mắt nhìn nhau không rời, cả người chấn động mạnh.

    Cô có rất nhiều cách để có thể đuổi đi phụ nữ bên cạnh Mạc Tu Viễn nhưng căn bản không có cách nào ngăn cản anh ấy yêu người khác.

    "Em nhất định sẽ mang anh trở lại."

    Tống Mạn rống lớn một tiếng, khóe mắt đỏ hồng chạy ra khỏi văn phòng.

    Nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của cô gái đi xa, Kiều Thời Niệm nói: "Mạc thiếu anh sao có thể đối xử với vợ sắp cưới như vậy?"

    "Cô ấy không phải vợ sắp cưới của tôi." Mạc Tu Viễn đặc biệt chán ghét cách xưng hô này.

    Tiện đà lạnh nhạt nói với Kiều Thời Niệm: "Cô cũng thật biết nói, nói thành tôi theo đuổi cô như vậy. Mặt cũng thật dày."

    Kiều Thời Niệm không có chút chột dạ nào: "Tôi cũng vì muốn tốt cho anh. Nếu tôi làm bộ si tình với anh, cô ấy chắc chắn đã quen rồi, chỉ biết anh trong lòng có người khác, cô ấy mới có thể hết hy vọng."

    "Nói như vậy tôi còn phải cảm ơn cô?"

    "Cũng không cần phải như vậy, anh nói lời giữ lời là được."

    Mạc Tu Viễn còn muốn nói chuyện, bên ngoài lại truyền đến tiếng của hai vệ sĩ: "Mạc thiếu, bên dưới tiền sảnh báo cảnh sát sắp tới, nghi ngờ ở đây có giam giữ người trái phép."

    Nghe vậy, Mạc Tu Viễn lập tức nhìn về phía Kiều Thời Niệm: "Gan của cô cũng lớn đó, dám ở chỗ của tôi đùa bỡn tôi?"

    Kiều Thời Niệm vẻ mặt thản nhiên: "Vạn nhất anh lại nổi điên muốn trói tôi lại, tôi cũng muốn tìm một phao cứu sinh thôi."

    Tuy rằng Mạc Tu Viễn nói sau khi đuổi được người đi sẽ không gây phiền phức cho cô nữa nhưng cô vẫn là sợ sự tình phức tạp lại xảy ra biến cố.

    Cho nên Kiều Thời Niệm vừa mới thừa dịp Mạc Tu Viễn nhận điện thoại nội bộ, dùng vân tay mở di động, còn nhanh tay gọi vào số của Phó Điền Điền.

    Phó Điền Điền nghe được đoạn đối thoại của hai người bọn họ, cũng đoán được Kiều Thời Niệm đang gặp phiền phức, ăn ý không lên tiếng, gọi điện thoại báo cảnh sát.


    Mạc Tu Viễn không tức giận, còn có hứng thú nhìn Kiều Thời Niệm: "Có lý."

    "Kiều Tiểu Thư, nếu như cô có bản lĩnh làm Minh Mao hồi sinh một lần nữa, tôi sẽ xem xét đề nghị hợp tác của cô."

    Kiều Thời Niệm mỉm cười: "Được, hy vọng lần này sẽ không làm cho Mạc thiếu thất vọng."
     
    Last edited: Mar 17, 2024
  2. Vịt trú mưa

    Messages:
    0
    Chương 61. Đừng bám riết nữa 2.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chỉ chốc lát sau, cảnh sát đến.

    Kiều Thời Niệm chủ động nói, người báo cảnh sát là bạn của cô, và cô cũng không xảy ra chuyện gì.

    Mạc Tu Viễn chỉ vào góc phòng: "Nơi này có camera, đã ghi lại tất cả những gì vừa xảy ra, các người có thể kiểm tra."

    Kiều Thời Niệm ngẩng đầu nhìn camera, sống lưng bỗng cảm thấy ớn lạnh.

    Mạc Tu Viễn chính là cố ý.

    Anh ta bắt cô đuổi người đi, vì anh ta nghĩ cô sẽ giả làm bạn gái hoặc một người thân cận với anh ta.

    Mà hắn cố ý ghi hình lại, đem đoạn ghi hình này cho Hoắc Nghiên Từ xem, làm nhục anh ta.

    Mạc Tu Viễn xác nhận suy đoán của Kiều Thời Niệm, than nhẹ: "Đáng tiếc, không thể cho Hoắc tổng được thưởng thức cảnh phu nhân của mình bày tỏ tình cảm với người đàn ông khác rồi."

    Kiều Thời Niệm "..."

    Từ tập đoàn Viễn Chinh đi ra, Kiều Thời Niệm gọi điện thoại kể lại mọi chuyện cho Phó Điền Điền.

    "Cậu tốt nhất nên cách xa Mạc Tu Viễn một chút, mình cảm thấy hắn thực sự nguy hiểm." Phó Điền Điền nghĩ mà sợ.

    Kiều Thời Niệm trấn an: "Yên tâm, mình sẽ cẩn thận."

    "Ngày hôm qua, cậu có mang đồ tới cho bác sĩ Ôn hay không? Có phát hiện ra cô bạn học kia có gì không thích hợp hay không?" Kiều Thời Niệm thuận tiện tìm hiểu.

    Phó Điền Điền nói: "Có, không biết có phải do cậu suy đoán chuyện kia hay không, mình cảm thấy cô ấy ngồi hơi gần với anh ấy."

    "Mình tin tưởng trực giác không sai đâu." Kiều Thời Niệm thì thầm: "Cậu đừng để cô ấy có cơ hội."

    "Cậu còn chưa gặp cô ấy, vì sao biết được dáng vẻ thành thục của cô ấy?" Phó Điền Điền khó hiểu hỏi.

    "Hoắc Nghiên Từ bên ngoài có người tình như vậy, mình chưa từng ăn thịt heo, cũng xem qua heo chạy rồi."

    ".. Cậu cũng đừng lấy bản thân ra làm ví dụ như vậy." Phó Điền Điền nói: "Được, mình sẽ chú ý, mình đi chọn vòng tay cho mẹ chồng trước."

    "..."

    Gọi điện thoại cho xe tải tới mang xe của cô đi xong, Kiều Thời Niệm ngồi xe trở về biệt thự.

    Mới vừa vào cửa, Vương thẩm liền chạy tới.

    "Phu nhân, mợ cô tới đây, hiện tại đang ở phòng bếp nấu canh, còn muốn làm cơm cho hai người, bảo tôi đi ra ngoài."

    Kiều Thời Niệm nhíu mày, không ngờ tới, mợ sao lại tới đây?

    "Niệm Niệm đã về rồi."

    Đàm Thục Hồng nghe được động tĩnh từ trong bếp đi ra: "Ta đang hầm gà với nhân sâm, rất thơm, một lát nữa có thể uống rồi."

    "Đúng rồi, mợ cũng đã gọi điện cho Nghiên Từ, nó đã đi công tác về, rất nhanh sẽ về tới nhà."

    Kiều Thời Niệm trực tiếp hỏi: "Sao mợ lại tới đây?"

    Đàm Thục Hồng nói: "Đứa nhỏ này, từ nhỏ ta coi con như con gái ruột mà nuôi dưỡng, mợ còn đến đây làm gì nữa, chỉ muốn thăm con một chút."

    Cái gì mà coi như con gái ruột? Mợ cũng không nhìn lại xem là đang diễn cho ai xem?

    Có lẽ là mợ vẫn chưa từ bỏ hy vọng đối với tập đoàn Phi Dương.

    Hay là nghe được ông ngoại nói muốn thuê một đội quản lý chuyên nghiệp tới, nên mợ đến đây để thăm dò?

    Đang nghĩ ngợi, bên ngoài có tiếng xe, là Hoắc Nghiên Từ đã trở về.

    Vương thẩm đi tới mở cửa.

    Hoắc Nghiên Từ rất nhanh liền xuất hiện trước cửa.

    Anh ta cầm trong tay một chiếc hộp nhỏ, trên người mặc một bộ âu phục màu đen được cắt may tinh xảo, thân hình cao lớn, khí chất ngời ngời, cho dù có ở tình thế nào thì trên người anh ta vẫn là thần thái thâm trầm bình tĩnh đó.

    Nhìn thấy cô, ánh mắt Hoắc Nghiên Từ có chút xao động, như là đang chờ cô chủ động chào hỏi.

    Kiều Thời Niệm sẽ không lại làm một con chó quẫy đuôi nữa.

    Nghĩ đến hôm trước giữa hai người vốn không thoải mái, Kiều Thời Niệm đương nhiên không để ý đến anh ta, xoay người định đi lên lầu thay quần áo.

    "Nghiên Từ, con vừa đi công tác về vẫn còn mệt mỏi, ngồi xuống nghỉ đi." Mợ lại nhiệt tình qua đón.

    "Ta nhờ người mua được nhân sâm tự nhiên, cho các con tẩm bổ, có thể tăng cường sức khỏe. Lát nữa con nhất định phải ăn nhiều một chút."

    Kiều Thời Niệm nghe xong cực kỳ xấu hổ: "Mợ là khách, mợ ngồi nghỉ ngơi đi, phòng bếp giao cho Vương thẩm là được."

    "Như vậy sao được. Con lâu rồi không được ăn đồ ăn của mợ nấu, mợ đương nhiên phải tự mình nấu cho các con ăn."

    "Đúng rồi Niệm Niệm, đồ đạc của Nghiên Từ mợ đã sắp xếp lại vào trong phòng rồi."

    Mợ một bộ dạng bề trên khuyên bảo: "Đứa nhỏ này, con đúng là bị ông ngoại chiều hư rồi. Giận dỗi liền đem đồ đạc ném ra bên ngoài, lần sau không cho phép con làm vậy nữa."

    Kiều Thời Niệm vô cùng bội phục da mặt dày của người mợ này.

    Nhưng cô cũng không muốn cùng bà ấy tranh luận, không muốn chuyện tới tai ông ngoại, lại làm cho ông lo lắng.

    Kiều Thời Niệm lên đến phòng, muốn tới phòng thay đồ thay quần áo mặc ở nhà cho thoải mái, liền phát hiện ở đây có rất nhiều quần áo của Hoắc Nghiên Từ.

    Phía sau truyền đến từng tiếng bước chân, Kiều Thời Niệm quay đầu, Hoắc Nghiên Từ cũng đã đi đến.

    "Treo một ít ở đây cho thuận tiện" Hoắc Nghiên Từ lạnh lùng nói: "Trước đây không phải mỗi ngày cô đều nói muốn chọn quần áo cho tôi sao, sau này cứ giao cho cô đi."

    Kiều Thời Niệm cảm thấy thật nực cười, trước kia cô luôn tưởng tượng mình sẽ như một người vợ hiền, chọn cà – vạt phối hợp với quần áo hàng ngày cho anh ta, nhưng Hoắc Nghiên Từ rất chán ghét cô.

    Anh ta thậm chí còn để quần áo ở một căn phòng khác đển không cần tiếp xúc nhiều với cô.

    Bây giờ tại sao lại chủ động mang quần áo tới đây, còn bảo cô phối đồ cho anh ta?

    "Hoắc Nghiên Từ, anh nói vậy là có ý gì?" Kiều Thời Niệm nhìn anh ta.
     
    Luu nham, Aloaloalo and TranDuyen20 like this.
    Last edited: Mar 17, 2024
  3. Vịt trú mưa

    Messages:
    0
    Chương 62. Hạnh phúc muộn màng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoắc Nghiên Từ mím môi mỏng, không so đo với thái độ của cô, bình tĩnh nói: "Đây đều là những chuyện trước đây cô yêu cầu, bây giờ như ý của cô, có chỗ nào không đúng?"

    Kiều Thời Niệm nhịn không được bật cười: "Anh cũng đã nói, là chuyện trước kia. Anh lúc ấy không đồng ý, hiện giờ tôi cũng không cần nữa. Việc duy nhất anh cần làm bây giờ là ký giấy ly hôn thôi."

    "Kiều Thời Niệm, nếu cô thật sự không cần, vì sao còn để mợ của cô đem đồ đạc của tôi vào trong phòng này? Còn nói cho mợ cô biết là tôi thường xuyên không về nhà ăn cơm?"

    Nghe được lời nói của Hoắc Nghiên Từ, Kiều Thời Niệm nhất thời cảm thấy vô cùng xấu hổ.

    Mợ của cô lại đem những lời này nói với Hoắc Nghiên Từ!

    "Tôi không có bảo mợ tới đây, việc bà ấy làm không liên quan đến tôi.."

    "Niệm Niệm, Nghiên Từ, các con nhanh xuống đây, có thể ăn cơm rồi."

    Chưa giải thích xong, dưới lầu đã truyền đến tiếng gọi của mợ.

    Kiều Thời Niệm thu hồi lại nỗi lòng, nói với Hoắc Nghiên Từ: "Chuyện này tối nay sẽ nói tiếp. Lát nữa bất kể mợ tôi có nói yêu cầu gì, anh cũng đừng đồng ý với bà ấy."

    Hoắc Nghiên Từ vẻ mặt bình tĩnh nhìn cô một cái, không nói gì.

    Kiều Thời Niệm không còn tâm tình thay quần áo, cô đi xuống lầu.

    Trong phòng ăn, Vương thẩm đang phụ bưng thức ăn từ phòng bếp đến.

    Trên bàn không chỉ có canh gà nhân sâm mà mợ nhắc tới, còn có các món bào ngư, hải sâm.. có thể thấy mợ đã bỏ ra không ít tiền.

    Cũng không khó nhận ra, đây là bữa cơm dùng để nhờ vả.

    "Đứng đó làm gì, Nghiên Từ đâu? Bảo nó tới ngồi ăn cơm đi." Đàm Thục Hồng đảo khách thành chủ tiếp đón cô.

    Kiều Thời Niệm nói thẳng: "Mợ, sau này mợ đừng đến đây nấu cơm nữa, chúng con muốn ăn gì sẽ bảo Vương thẩm chuẩn bị."

    Đàm Thục Hồng nghe được ý tứ của Kiều Thời Niệm, lộ ra vẻ mặt trách cứ: "Niệm Niệm, mợ vất vả như vậy còn không phải vì nghĩ cho con sao."

    "Mợ nghĩ muốn cho quan hệ hai đứa chặt chẽ hơn, vợ chồng hòa thuận hơn, là sai sao? Con lại còn trách ta nhiều chuyện hay sao?"

    Kiều Thời Niệm thì thầm: "Vậy mợ cũng không thể tự ý quyết định chuyện của bọn con như vậy."

    Hoắc Nghiên Từ lại tưởng là chủ ý của cô.

    Đàm Thục Hồng nhất thời khó hiểu: "Ta đã tự ý làm gì?"

    "Con đang nói là chuyện ta đem đồ đạc đặt lại trong phòng?"

    Đàm Thục Hồng nói: "Khi mợ tới đây, bảo mẫu trong nhà con đang thu dọn đồ đạc, mợ liền lên xem một chút, bảo bà ấy mang đồ đạc ở bên ngoài vào phòng. Như vậy có gì không đúng? Ngay từ đầu con không nên mất bình tĩnh như vậy."

    Kiều Thời Niệm nhìn Đàm Thục Hồng: "Mợ có thời gian thì nên quan tâm chuyện Kiều Lạc Yên vẫn chưa tốt nghiệp được, chuyện của con không cần người lo lắng."

    "Con.."

    Đàm Thục Hồng bị chặn họng, vừa lúc nhìn thấy Hoắc Nghiên Từ từ trên lầu đi xuống, không để ý đến Kiều Thời Niệm nữa mà nhiệt tình quan tâm: "Nghiên Từ, đến đây ngồi đi, bữa tối sẽ được dọn lên ngay."

    "..."

    Kiều Thời Niệm.

    Trong bữa ăn, Đàm Thục Hồng chủ động bắt chuyện với Hoắc Nghiên Từ: "Nghiên Từ, con chắc hẳn là bận rất nhiều việc?"

    Hoắc Nghiên Từ uống một ngụm canh, không lạnh nhạt nhưng cũng không nhiệt tình nói: "Có chút bận."

    Đàm Thục Hồng thở dài: "Cậu của con mỗi ngày cũng rất bận, nhưng cũng không bận bằng con. Cậu con mỗi ngày đều vì công ty chạy ngược chạy xuôi nhưng cũng không có mẫy người tiếp đón, ông ấy tuổi cũng lớn rồi."

    "Nếu như cậu vất vả như vậy, hãy thuê một đội quản lý chuyên nghiệp tới." Kiều Thời Niệm nhịn không được đã mở miệng: "Lần trước con cũng đã nói qua với ông ngoại, mợ chắc là cũng nghe rồi."

    "Thuê đội quản lý làm gì."

    Đàm Thục Hồng nói tới liền tức giận: "Con không tin tưởng năng lực của cậu con như vậy sao? Tình nguyện dùng tiền đi mời người ngoài? Nếu chuyện này truyền ra ngoài, người ta sẽ nói cậu con như thế nào, nói ông ấy không có năng lực."

    "Chúng ta cũng không phải xí nghiệp nhỏ, sao lại tặng cho người ta kiếm tiền chứ."

    Đàm Thục Hồng nói xong lại tiếp tục nói với Hoắc Nghiên Từ: "Nghiên Từ, mợ nói thật với con, hôm nay mợ tới đây nấu cơm cho các con cũng có việc muốn con giúp đỡ."

    "Cậu của con muốn hợp tác với tập đoàn Phi Dương, nhưng làm cách nào người ta cũng không chịu gặp mặt, cho nên muốn nhờ con có thể ra mặt giúp một lần?"

    "Hoắc Nghiên Từ bận nhiều việc, không có thời gian quan tâm nhiều chuyện như vậy, mợ đừng mang thêm phiền phức cho anh ấy."

    Kiều Thời Niệm lạnh lùng lên tiếng.

    "Niệm Niệm, con nói gì vậy, Nghiên Từ chính là cháu rể Kiều gia, cháu rể giúp đỡ cậu thì có gì phiền phức? Nghiên Từ, con nói có một tiếng đi."

    Đàm Thục Hồng hỏi Hoắc Nghiên Từ.

    Hoắc Nghiên Từ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của Kiều Thời Niệm, lãnh đạm nói: "Mợ hãy để lại tài liệu, tối nay con sẽ cho người điều tra một chút.. sẽ báo lại cho mợ."

    "Ai da, thật cảm ơn Nghiên Từ, mợ biết con chắc chắn sẽ giúp mà."

    Đàm Thục Hồng vừa nghe lập tức vui mừng, lại đứng dậy múc cho hắn một bát canh: "Nghiên Từ, con uống thêm một chút đi, người khác không thể nấu ngon bằng mợ đâu."

    Kiều Thời Niệm "..."

    Sau bữa ăn, Đàm Thục Hồng để lại tài liệu, cảm thấy thỏa mãn rời đi.


     
    Last edited: Mar 17, 2024
  4. Vịt trú mưa

    Messages:
    0
    Chương 63. Yêu tiền không sai. (1/2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kiều Thời Niệm nói: "Vợ chồng bình thường cũng sẽ cãi nhau, chiến tranh lạnh. Hiện tại chúng ta đang chiến tranh lạnh, tôi không muốn nhìn mặt anh."

    Hoắc Nghiên Từ hỏi: "Chúng ta vì sao chiến tranh lạnh?"

    "Anh mất trí sao? Hai ngày trước tại bên ngoài võ quán, ai là người không biết lễ nghĩa, cố ý làm cho bạn của tôi phải xấu hổ?"

    Hoắc Nghiên Từ "xùy" một tiếng: "Có người để ý vợ của tôi, vì sao tôi phải lịch sự với hắn?"

    " Anh có điên hay không?"

    Kiều Thời Niệm không thể chịu được khi nghe Hoắc Nghiên Từ làm hoen ố Chu Dương Ưng: "Người ta trẻ tuổi phóng khoáng, lại để ý một người phụ nữ đã kết hôn sao?"

    Đôi mắt đen láy của Hoắc Nghiên Từ lạnh lùng nhìn chằm chằm Kiều Thời Niệm: "Cô còn bênh vực anh ta? Cô có hiểu đàn ông bằng tôi không?"

    Kiều Thời Niệm nhìn khuôn mặt Hoắc Nghiên Từ trở nên khó coi, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì: "Anh cho rằng có đàn ông nhòm ngó vợ của anh nên anh không cam lòng?"

    Còn nói tại sao Hoắc Nghiên Từ lại đột nhiên đưa ra yêu cầu bắt cô phải sống chung như vợ chồng bình thường, hóa ra là vì tính chiếm hữu của đàn ông.

    Trước đây theo đuổi anh ta, anh ta thấy cô phiền chán, hiện tại người khác muốn cướp, anh ta lại bắt đầu khó chịu.

    Bản chất con người thật là hèn mọn.

    Hoắc Nghiên Từ cảm nhận được sự khinh bỉ trên gương mặt Kiều Thời Niệm, lạnh lùng nói: "Tôi chỉ không muốn nhìn các người làm loạn, cho cô cơ hội giữ gìn sự trong sạch thôi."

    Không tự trọng chính là không tự trọng, còn nói ra vẻ đường hoàng như vậy.

    Kiều Thời Niệm thì thầm: "Đi đi, để cho cả hai cùng tĩnh tâm, từ giờ trở đi, chúng ta không cần nói chuyện nữa."

    Nói xong, Kiều Thời Niệm đem gối đầu đặt lên ghế dài, nằm xuống quay lưng về phía Hoắc Nghiên Từ.

    Nhìn thấy cái gáy lạnh lùng của cô, Hoắc Nghiên Từ cố nhịn, lấy sách ra bắt đầu đọc.

    "Tắt đèn. Ánh sáng chói mắt tôi không ngủ được."

    Mở lật hai trang, Kiều Thời Niệm đã không kiên nhẫn lên tiếng.

    Hoắc Nghiên Từ cắn chặt răng, buông sách, tắt đi đèn chính trong phòng ngủ, mở chiếc đèn ngủ ở đầu giường lên.

    Ánh sáng dịu đi, trong phòng cũng trở nên yên tĩnh hơn.

    Có lẽ là do trên giường hương thơm quá quẩn quanh, hoặc là do thời gian còn sớm nên Hoắc Nghiên Từ không thể nào ngủ được.

    Sau một lúc lâu, cảm giác được Kiều Thời Niệm không hề nhúc nhích, như là đã ngủ.

    Hoắc Nghiên Từ đi xuống giường, liếc mắt nhìn Kiều Thời Niệm một cái.

    Thân hình mảnh khảnh của cô cuộn tròn lại, nửa khuôn mặt vùi vào gối, hơi thở đều đều nhẹ nhàng, cô thực sự đã ngủ say.

    Hoắc Nghiên Từ cầm lấy sách và di động ở đầu giường, đi đến thư phòng.

    Mà chờ Hoắc Nghiên Từ rời đi, Kiều Thời Niệm lập tức mở mắt.

    Không quá mệt mỏi giống như đêm hôm trước, đêm nay cô không thể nào ngủ sớm được.

    Hoắc Nghiên Từ vừa ở trong phòng một lát, cô liền cảm thấy cả căn phòng tràn ngập hơi thở của anh ta.

    Dù sao cũng là người đàn ông cô đã yêu vài năm, đây lại là hoàn cảnh mà cô khao khát bấy lâu.

    Hai người sống chung một phòng, nếu nói trong lòng Kiều Thời Niệm không có một tia gợn sóng là giả.

    Nhưng cô phải làm cho chính bản thân mình tỉnh táo, không thể đi vào vết xe đổ của kiếp trước.

    Chỉ cần cô không động lòng, sẽ không ai có thể làm tổn thương cô.

    Kiều Thời Niệm áp chế các suy nghĩ trong đầu, ép buộc bản thân ngủ.

    Sáng sớm ngày hôm sau, Kiều Thời Niệm lại phát hiện mình đang ngủ trên giường.

    Lần trước cô đã cảm thấy kì lạ, vốn không có tật mộng du, không có lý do gì lại ngủ ở trên giường?

    Còn có cả gối đầu cũng mang theo.

    Chuyện tương tự phát sinh, làm cho Kiều Thời Niệm khẳng định, việc này có liên quan tới Hoắc Nghiên Từ.

    Đợi đến buổi tối sẽ hỏi rõ anh ta.

    Kiều Thời Niệm rửa mặt xong đi xuống lầu, phát hiện Hoắc Nghiên Từ vẫn ở nhà, đang vừa uống cà phê vừa xem tài liệu.

    Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh, ngồi thoải mái, ánh nắng sớm xuyên qua khung cửa sổ kính từ trên trần xuống sàn, chiếu lên khuôn mặt không chút tì vết, ngay cả lông mày dường như cũng dịu lại.

    Cảm giác được ánh nhìn chăm chú của cô, Hoắc Nghiên Từ ngước mắt lên.

    Thấy ánh mắt thất thần của Kiều Thời Niệm, trong ánh mắt Hoắc Nghiên Từ rõ ràng lộ ra vài tia sung sướng.

    Kiều Thời Niệm trấn tĩnh lại.

    Tại sao cô luôn bị nhan sắc dụ dỗ.

    Cô thầm khinh bỉ chính mình.

    Sau đó liền đi xuống lầu, vẻ mặt lạnh lùng hỏi: "Tối qua anh ôm tôi lên giường phải không?"

    "Bịch!"

    Trong phòng bếp truyền đến tiếng rơi của chiếc đũa.

    Kiều Thời Niệm quay đầu liền nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Chu Thiên Thành.

    Nhưng chỉ một giây sau, Chu Thiên Thành lập tức có phản ứng, hắn nhặt thật nhanh chiếc đũa ở trên mặt đất, làm như chưa có chuyện gì xảy ra, lui vào phòng bếp.

    "Phu nhân, cô.." hắn thậm chí còn ngăn cản Vương thẩm đang muốn đi ra ngoài.

    Làm cho Vương thẩm vẻ mặt khó hiểu: "Cậu làm gì vậy? Tôi muốn hỏi xem phu nhân sáng nay muốn ăn gì."

    Chu Thiên Thành kéo Vương thẩm vào phòng bếp: "Dì Vương, dì xem có phải chiếc đũa này có dính dầu hay không, rất trơn?"

    "Rõ ràng là tôi đã rửa sạch sẽ rồi mà.."

    Tiếng của Chu Thiên Thành và Vương thẩm biến mất trong phòng bếp, Kiều Thời Niệm ngẫm lại câu nói vừa nãy, dễ dàng làm cho người ta hiểu nhầm như vậy, mặt bỗng chốc đỏ ửng.

    "Là tôi làm." Hoắc Nghiên Từ cũng không biết có phải cố ý hay không, giọng điệu có vài phần chế nhạo.

    Kiều Thời Niệm nhịn xấu hổ, lạnh lùng nói với Hoắc Nghiên Từ: "Không phải đã nói đừng đụng chạm hay sao?"

    Hoắc Nghiên Từ buông phần tài liệu trong tay xuống, sắc mặt bình tĩnh: "Tục ngữ nói, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, tôi cảm thấy đã qua một đêm, chiến tranh lạnh có thể kết thúc."

    Kiều Thời Niệm?

    Đây là kiểu bao biện gì?

    Không để cho cô lên tiếng, Hoắc Nghiên Từ tiếp tục nói: "Cô hãy chuẩn bị một chút, tối mai Hoắc thị tổ chức tiệc, cô đi cùng tôi."

    "Ngại quá, tôi không rảnh." Kiều Thời Niệm cự tuyệt.
     
    Luu nham, Aloaloalo and TranDuyen20 like this.
    Last edited: Mar 17, 2024
  5. Vịt trú mưa

    Messages:
    0
    Chương 64. Yêu tiền không sai (2/2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đây hẳn là bữa tiệc chúc mừng thu mua thành công ngân hàng đầu tư Bác Châu. Bạch Y Y là giám đốc Bác Châu, chắc chắn sẽ là nhân vật chính, cô không muốn tới góp vui.

    "Thân là Hoắc phu nhân, cùng chồng tham gia tiệc rượu xã giao của tập đoàn cũng không phải chuyện bình thường sao?"

    Hoắc Nghiên Từ nói xong lấy ra hai tấm thẻ đặt trên bàn: "Tôi sẽ không để cô làm không công, cầm lấy hai tấm thẻ này đi."

    Nếu có tiền thì không phải không thể cân nhắc.

    Dù sao khi ly hôn, cô cũng sẽ không thể tiêu tiền của anh ta nữa.

    Hơn nữa Hoắc Nghiên Từ cũng đã dùng chiêu "vợ chồng bình thường" này, cô cũng không thể từ chối.

    "Sau khi ly hôn, anh sẽ không bắt tôi phải trả một nửa tiền để mang túi xách cùng trang sức đã mua đi chứ?" Kiều Thời Niệm lo lắng hỏi.

    Hoắc Nghiên Từ không vui nói: "Cô mua gì thì đó đều là của cô."

    "Thỏa thuận xong." Kiều Thời Niệm cầm lấy thẻ đen, nhìn chiếc thẻ ngân hàng còn lại trên bàn hỏi: "Thẻ này dùng để làm gì?"

    Hoắc Nghiên Từ trong giọng nói vẫn còn có chút tức giận: "Lần trước đồng ý với cô, tiền thưởng cho kế hoạch đầu tư, một trăm vạn tệ."

    Kiều Thời Niệm cảm thấy kì lạ: "Kế hoạch đầu tư cho Minh Mao bây giờ không dùng được nữa, anh còn muốn cho tôi tiền thưởng?"

    Hơn nữa Hoắc Nghiên Từ cũng đã biết, bản kế hoạch đó không phải làm cho Bác Châu.

    Kiều Thời Niệm nhìn ra suy nghĩ của cô, hừ lạnh: "Tôi nói được làm được, miễn cho cô lấy cớ này, nói tôi không giữ lời."

    Đối mặt với số tiền một trăm triệu mà cô nhặt được, Kiều Thời Niệm lập tức vui mừng khôn xiết, cô cầm tấm thẻ lên, miệng lập tức nói lời nịnh nọt: "Cảm ơn Hoắc tổng, anh thật sự là nói được làm được, người biết giữ chữ tín."

    Hoắc Nghiên Từ có chút khinh thường nhìn Kiều Thời Niệm: "Tốt xấu gì cô cũng lớn lên trong Kiều gia, sao dáng vẻ như kẻ mê tiền vậy?"

    "Thích tiền thì có làm sao?"

    Kiều Thời Niệm sửa lại lời nói: "Tiền là nền tảng của mọi vấn đề, ai sẽ chê tiền nhiều chứ? Dù giàu có như vậy, chẳng phải anh vẫn bận rộn làm việc cho Hoắc thị cả ngày hay sao?"

    "Đương nhiên, anh có thể làm như vậy vì quyền thừa kế và trách nhiệm gia tộc. Cảnh giới của anh cũng khác, không hiểu được chuyện của người bình thường như chúng tôi."

    "..."

    Hoắc Nghiên Từ.

    Đứng ở phòng bếp, Chu Thiên Thành thở dài, phu nhân thật may mắn, có thể lấy nhiều tiền thưởng như vậy.

    Mức thưởng cao nhất của Bác Châu là mười vạn, Hoắc tổng lại đặc biệt cho phu nhân một trăm vạn.

    Nhưng suy nghĩ nghiêm túc thì rõ ràng tiền của Hoắc tổng sớm hay muộn cũng sẽ là của phu nhân, chẳng qua là đang móc tiền ở túi bên phái đưa sang túi bên trái mà thôi.

    Hoắc tổng vừa làm cho phu nhân vui vẻ, lại không để tiền rơi vào tay người ngoài, đúng là nhất cử lưỡng tiện.

    Không hổ là ông chủ, thật khôn khéo.

    "Trợ lý Chu, cậu chặn ở cửa đã lâu như vậy rồi, tôi có thể đi ra ngoài không?" Vương thẩm có chút nóng vội hỏi han: "Phu nhân còn chưa ăn bữa sáng đâu."

    Nhìn thấy ông chủ và phu nhân nói chuyện có vẻ đã xong, Chu Thiên Thành tránh ra lối đi, cũng nói: "Dì Vương, dì có thể tìm thời điểm thích hợp xin nghỉ phép hai ngày."

    Nếu như vậy không phải Hoắc tổng có thể ăn đồ ăn do phu nhân chính tay làm hay sao?

    Vương thẩm lập tức khẩn trương: "Trợ lý Chu, tôi làm việc có chỗ nào không tốt sao? Tiên sinh muốn đuổi tôi sao?"

    Chu Thiên Thành: ".. Không phải như vậy, đì đừng hiểu lầm, dì làm việc rất tốt." Bà không hiểu dụng ý của hắn.

    Sau khi ăn sáng xong, Hoắc Nghiên Từ cùng Chu Thiên Thành tới công ty, mà Kiều Thời Niệm lên lầu sắp xếp một chút, muốn đi dạo phố mua sắm, nhân tiện xem lại có nên mua quà mừng khác cho bà nội hay không.

    Khi xuống lầu, Kiều Thời Niệm thấy Vương thẩm vẻ mặt bất an đứng đợi cô.

    "Dì Vương, đã xảy ra chuyện gì?"

    "Phu nhân, trợ lý Chu đặc biệt ám chỉ tôi có thể nghỉ vài ngày, có phải Hoắc tiên sinh nói tôi làm việc không tốt, muốn cho tôi nghỉ việc phải không?"

    Kiều Thời Niệm trấn an: "Không đâu, dì đừng nghĩ nhiều."

    Vương thẩm vẫn lo lắng: "Nhưng tối hôm qua, khi tôi mang thuốc tới cho tiên sinh, ngài ấy đã rất khó chịu, còn bảo tôi mang vứt hết thuốc mà Hoắc lão phu nhân gửi tới đi."

    Nghĩ đến những thang thuốc kia, Kiều Thời Niệm lại không nhịn được bật cười một tiếng: "Anh ta bảo vứt thì cứ vứt đi, nếu bà nội hỏi, cứ nói anh ta đã tự tìm bác sĩ."

    Vì xe của cô còn đang ở tiệm sữa chữa, Kiều Thời Niệm tùy ý chọn một chiếc xe của Hoắc Nghiên Từ trong gara.

    Kiều Thời Niệm chưa bao giờ lái một chiếc xe đắt tiền như vậy, nhưng cho dù sau này có nhiều tiền, cô cũng sẽ không mua nó, vì vậy cô muốn lái thử nó trước khi ly hôn.

    Lên xe, Kiều Thời Niệm thoải mái khởi động, lái xe đi.

    Tới bãi đỗ xe trong trung tâm thương mại, Kiều Thời Niệm vừa mới tắt máy, liền có người gõ cửa kính xe của cô.

    Kiều Thời Niệm hạ kính xe xuống, một khuôn mặt trẻ trung với lối trang điểm tinh tế, nụ cười ngọt ngào xuất hiện trước mặt cô.

    "Anh rể.."

    Sau đó yểu điệu gọi một tiếng, nhưng khi nhìn thấy người trong xe là Kiều Thời Niệm, cô ta sửng sốt, nụ cười trên gương mặt cứng đờ.

    Nhìn thấy vẻ mặt Kiều Lạc Yên biến đồi, cô nhịn không được cười một tiếng: "Em họ, thật trùng hợp, hôm nay không phải đi học sao?"

    Kiều Lạc Yên có chút thất vọng: "Sao chị lại lái xe của anh rể ra ngoài?"

    Kiều Thời Niệm lại cười: "Em rất quen với xe của Hoắc Nghiên Từ nhỉ?"

    Hoắc Nghiên Từ bình thường hay dùng chiếc xe có cấu hình thấp như Maybach đi làm, chiếc xe này cũng không được lái thường xuyên, nhưng Kiều Lạc Yên chỉ cần nhìn thoáng qua đã nhận ra, chứng tỏ cô ấy rất quan tâm tới Hoắc Nghiên Từ.

    "Kiều Lạc Yên, người này là ai? Không phải em nói người trong xe là một người rất lợi hại sao?"

    Kiều Thời Niệm vừa xuống xe, chợt nghe thấy một giọng nam đang hỏi.

    Cô ngẩng đầu nhìn, mới thấy phía sau Kiều Thời Niệm còn ba cô cậu thanh niên khác.

    Người vừa lên tiếng là một cậu thanh niên cao khoảng một mét tám, trên người mặc toàn đồ hiệu, cách ăn mặc như một người đàn ông thành đạt.

    Kiều Thời Niệm nhìn cậu ta hơi quen.
     
    TranDuyen20 likes this.
    Last edited: Mar 17, 2024
  6. Vịt trú mưa

    Messages:
    0
    Chương 65. Có ý nghĩa

    Chương hnay dài bằng hai chương bình thường nhé mn :)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chính là cậu thanh niên vài ngày trước ở trung tâm thương mại bị Phạm Tố Cầm cằn nhằn nói không nên mua đồng hồ đắt tiền.

    Nhìn diện mạo của cậu ta cùng với giọng điệu nói chuyện cùng với Phạm Tố Cầm, có vẻ như là con trai của bà ta.

    Nghĩ đến lời cậu ta nói với Phạm Tố Cầm "Cô ta là con nhà giàu, nếu con không đầu tư một chút tiền, làm sao cô ta có thế cắn câu." Chẳng lẽ mục tiêu của cậu ta là Kiều Lạc Yên?

    Vậy thì thật có lý.

    Nhìn vào điều kiện của Phạm Tố Cầm, không thể có khả năng trang bị cho con trai nhiều đồ cao cấp như vậy.

    Cho nên, những thứ này có thể đều là do Bạch Y Y cung cấp.

    Không ngờ Bạch Y Y không chỉ có đưa người tới bệnh viên tâm thần mà còn kết thân với người thân xung quanh cô.

    "Đây là chị họ của tôi, đã được gả vào một gia đình giàu có, xe này là của anh rể."

    Kiều Thời Niệm khoe khoang nói: "Trong nước rất ít người có được chiếc xe này, nhưng anh rể tôi lại có. Chiếc xe này không phải có tiền liền mua được, còn phải có địa vị nữa."

    Cậu thanh niên trong mắt hiện lên vài tia tham lam nhưng rất nhanh liền bị che giấu.

    "Kiều Lạc Yên, anh rể của em lợi hại như vậy, khi nào thi cô mới cho nhóm mình gặp mặt chào hỏi." Một cậu trai khác lên tiếng.

    Có thể là nghĩ tới sự lạnh lùng của Hoắc Nghiên Từ, Kiều Lạc Yên không giám nói bừa: "Anh ấy rất bận, sau này có cơ hội nói sau. Không phải nói đi chơi bóng và đi uống sao, đi thôi."

    Cậu thanh niên nhìn chiếc xe một cách thèm khát, nói với Kiều Lạc Yên: "Chúng ta cũng chỉ có mấy người, gọi thêm chị họ của em cùng chơi đi."

    "Không cần, sao lại gọi chị ấy, chúng ta tự chơi thôi." Kiều Lạc Yên không cần suy nghĩ liền cự tuyệt.

    Cậu ta vẫn không từ bỏ: "Chị của em nhìn cũng trẻ tuổi, đi cùng càng vui."

    Kiều Lạc Yên nhìn về phía Kiều Thời Niệm nãy giờ vẫn im lặng: "Chị đi không?"

    Ở kiếp trước, nghe nói Kiều Lạc Yên gặp gỡ một người đàn ông điều kiện không tồi.

    Nhưng lúc ấy Kiều Thời Niệm lại không để ý nhiều, chưa từng gặp qua người đàn ông đó là người như thế nào.

    Sau đó, khi ở trong bệnh viện tâm thần, cô nghe thấy y tá bàn tán về chuyện của Kiều gia, có nhắc tới việc Kiều Lạc Yên bị ngược đãi. Chồng mới cưới của cô ta đã giao cô cho một người đàn ông khác và quay video lại. Để giúp Kiều Lạc Yên thoát khỏi tình cảnh đó, cậu của cô gần như đã tiêu sạch tài sản của gia đình.

    Vậy là Kiều gia vốn đã lao đao, từ đó về sau không thể gượng dậy nổi.

    Tuy rằng Kiều Thời Niệm cùng Kiều Lạc Yên quan hệ cũng không tốt nhưng dù sao cũng là em họ cùng huyết thống. Cô không thể trơ mắt nhìn thấy Kiều Lạc Yên phải có kết cục bị thảm như kiếp trước.

    Vì thế Kiều Thời Niệm nở nụ cười lên tiếng: "Được"

    Kiều Lạc Yên hiển nhiên không ngờ tới Kiều Thời Niệm lại đồng ý sảng khoái như vậy, mặc dù không thích nhưng cũng chỉ có thể bảo cô cùng đi.

    "Chào chị họ, em là Viên Chí Cao, là bạn của Lạc Yên."

    Viên Chí Cao lễ độ giới thiệu: "Đây là hai người bạn học của Lạc Yên, cũng là bạn của em."

    Kiều Thời Niệm vẫn giữ nụ cười khéo léo thân thiết: "Rất vui được biết các bạn."

    Mấy người bọn họ đến một khu vui chơi giải trí được trang trí sang trọng.

    Viên Chí Cao đã hào phóng bao một phòng lớn có bàn chơi bi-a và cả phòng karaoke, đồng thời gọi rất nhiều đồ ăn uống.

    "Mọi người tự nhiên ăn uống, tôi đã bao cả rồi."

    "Anh Chí, anh cũng thật rộng rãi, chúng ta chỉ có mấy người, không cần dùng đến phòng lớn như vậy." Một cô gái đi cùng bọn họ lên tiếng.

    Viên Chí Cao hào phóng nói: "Không vấn đề gì, ra ngoài chơi quan trọng nhất là phải vui vẻ, thoải mái."

    Các cô gái lại nhìn thấy trên người cậu ta mặc toàn đồ hiệu, thái độ thờ ơ, trong lòng liền cảm thấy nhẹ nhõm: "Cảm ơn anh Chí."

    So với các cô gái đi cùng, Kiều Lạc Yên không tỏ ra quan tâm đến Viên Chí Cao. Vẫn tập trung thảo thuận về quần áo và túi xách trong điện thoại. Đối với sự ân cần của Viên Chí Cao cũng chỉ coi cậu ta như một người theo đuổi bình thường.

    Hiển nhiên sau này Viên Chí Cao còn phải sử dụng chiêu khác nữa mới làm cho Kiều Lạc Yên nhìn cậu ta bằng con mắt khác.

    "Lạc Yên, cậu nhìn xem túi xách của chị họ cậu có phải giống y hệt chiếc túi phiên bản giới hạn trên mạng sao?"

    Cô gái cực kỳ hâm mộ lên tiếng: "Chiếc này người bình thường không thể mua được, bọn họ chỉ phục vụ cho những khách hàng VIP thôi."

    Giọng nói rất lớn làm cho Viên Chí Cao đang chơi bi-a ở bên cạnh cũng quay đầu lại nhìn.

    "Chị ấy đương nhiên là có tiền tiêu xài." Kiều Lạc Yên khinh thường nói: "Chưa nói được gả vào nhà giàu, lúc kết hôn ông nội cũng cho chị ta một trăm triệu tệ hồi môn."

    Kiều Thời Niệm không phủ nhận mình là người có tiền, vừa đúng lúc nhân viên phục vụ đi tới, cô còn cố ý lấy ra chiếc thẻ đen mà Hoắc Nghiên Từ đưa cho.

    Cô đưa tấm thẻ cho nhân viên phục vụ trước vẻ mặt ghen tị của mọi người: "Hãy cầm lấy và thanh toán tất cả những đồ dùng ở đây hôm nay."

    Viên Chí Cao nghe vậy liền đi tới, kiên quyết nói: "Không được, hôm nay em mời mọi người, sao có thể để chị trả tiền."

    "Không sao, dù sao tôi cũng là chị họ của Lạc Yên, ra ngoài chơi cũng không thể để mọi người trả tiền."

    Giọng nói của Kiều Thời Niệm thản nhiên như thể cô chỉ đang mua một món đồ chơi trị giá vài tệ.

    Nếu như cậu ta lại từ chối, xem ra có chút không tôn trọng, Viên Chí Cao giả vờ như thân thiết nói: "Vậy thì cảm ơn chị họ."

    Thanh toán xong, Kiều Thời Niệm đứng dậy: "Xin lỗi, tôi nhớ ra còn có chút việc phải đi trước, các bạn cứ chơi vui vẻ."

    Kiều Lạc Yên vốn không muốn gặp Kiều Thời Niệm, tất nhiên sẽ không giữ cô lại.

    Kiều Thời Niệm cầm túi xách đi ra ngoài, khi đang đợi thang máy, Viên Chí Cao cũng đi tới.

    "Chị họ, chị có tiện để lại cách liên lạc không?"

    Đối với tình huống này, Kiều Thời Niệm không có chút bất ngờ nào, ngước mắt nhìn về phía Viên Chí Cao.

    Viên Chí Cao lập tức giải thích.

    "Ý của em là, bời vì chị là chị họ của Lạc Yên, không biết em có thể hỏi chị về Lạc Yên, sớm hòa nhập được với cô ấy."

    Kiều Thời Niệm kinh ngạc hỏi: "Cậu muốn theo đuổi Lạc Yên?"

    Viên Chí Cao thẳng thắn thừa nhận: "Đúng. Tuy rằng em và Lạc Yên quen biết không lâu nhưng em thực sự thích cô ấy, muốn chính thức theo đuổi cô ấy."

    Thái độ của Kiều Thời Niệm kiêu ngạo: "Gia đình tôi không phải người nào cũng đồng ý, hơn nữa, Lạc Yên là con gái duy nhất của cậu, ông ấy rất yêu thương Lạc Yên, sẽ không để em ấy tùy tiện tìm một người bạn trai."

    "Em biết, em tự tin mình có thể xứng với Lạc Yên nên mới dám theo đuổi cô ấy. Ba em có một công ty nông sản lớn ở quê. Tuy gia tài không thể so với chồng của chị nhưng chắc chắn không thể nào để Lạc Yên phải chịu khổ."

    Viên Chí Cao nói: "Em chỉ không muốn tiếp quản gia nghiệp nhanh như vậy nên mới tự mình tới Hải thành."

    Đúng rồi. (Truyện được edit bởi vittrumua và đăng tải sớm nhất trên diễn đàn dembuon.vn----> các cậu tới diễn đàn để ủng hộ mình nhé)

    Kiều Thời Niệm nhớ rõ ở kiếp trước, bạn trai của Kiều Lạc Yên làm việc trong một công ty nông sản.

    "Xem cậu đã có thành ý như vậy, trước hết thêm wechat di." Kiều Thời Niệm mở điện thoại ra.

    Viên Chí Cao vui sướng nói: "Chị họ, sau này chuyện của Lạc Yên còn phải nhờ chị giúp đỡ nhiều."

    Kiều Thời Niệm vẫn lạnh lùng như trước: "Cũng không thể nói trước, tôi chưa chắc đã giúp được cậu, dù sao đây cũng là việc liên quan đến cuộc đời của Lạc Yên, không thể tùy tiện quyết định."

    "Em hiểu, em hiểu. Em nhất định sẽ vượt qua bài kiểm tra của Lạc Yên và chị họ".

    Thang máy tới, Kiều Thời Niệm không nói nhiều với hắn nữa, đi vào thang máy.

    Đợi tháng máy đóng cửa, trên mặt Viên Chí Cao lộ ra vẻ châm chọc cùng đắc ý.

    Giả vờ lạnh lùng và cao quý trước mặt hắn, còn không phải chỉ là một phụ nữ có tiền nhưng đầu óc chậm chạp sao.

    Chỉ cần vài phút là xử lý được loại phụ nữ này.

    Đến bãi đậu xe, Kiều Thời Niệm nhìn thấy Viên Chí Cao chuyển cho cô một số tiền, chính là số tiền mà cô vừa trả trong phòng bao.

    "Cảm ơn sự hào phóng của chị họ, chút tiền này đối với chị họ không là bao nhưng em cũng không thể chiềm lợi từ chị."

    Kiều Thời Niệm cười một tiếng, không thể ngờ đầu óc Viên Chí Cao này cũng khá linh hoạt.

    Rõ ràng trên mặt hiện rõ vẻ tham lam nhưng còn biết cách tự cho mình là người thượng đẳng, không lợi dụng người khác.

    Kiều Thời Niệm nhận tiền, nói lần sau sẽ mời bọn họ.

    "Chắc chắn lần sau em sẽ không khách khí nữa."

    Kiều Thời Niệm cất điện thoại.

    Vừa rồi cô cố ý khoe khoang và rút thẻ đen ra, tất cả là để Viên Chí Cao nhìn thấy thực lực tài chính của cô.

    Với lòng tham của mình, cậu ta chắc chắn sẽ không bao giờ bỏ qua cơ hội lấy lòng cô.

    Nếu như vậy, cậu ta sẽ không còn quan tâm nhiều đến Kiều Lạc Yên nữa.

    Hơn nữa, Viên Chí Cao chắc chắn là tay sai của Bạch Y Y, sau này có thể sẽ có chỗ dùng đến.

    * * *

    Kiều Thời Niệm ở trung tâm thương mại mua hai bộ lễ phục là thiết kế mới nhất mùa này, mua thêm chút trang sức cùng mấy khối vàng.

    Trước kia cô cho rằng vàng rất tầm thường, hiện tại cô chỉ cảm thấy nó cực kỳ thơm.

    Ánh vàng rực rỡ nhìn rất đẹp mắt, vàng lại có thể giữ giá, vào thời điểm thích hợp còn có thể quy đổi thành tiền, tốt không gì bằng.

    Đang lúc vui vẻ mua bán, Hoắc Nghiên Từ đột nhiên gọi điện thoại tới.

    Nhìn đến dãy số trên màn hình, Kiều Thời Niệm còn giật mình một cái.

    Trong trí nhở, số lần Hoắc Nghiên Từ nhận điện thoại của cô còn đếm trên đầu ngón tay, càng miễn bàn đến anh ta chủ động gọi cho cô.

    "Có việc gì?" Kiều Thời Niệm mở màn hình ra: "Anh sẽ không phải vì trách tôi mua chút vàng chứ? Sáng nay anh đã hứa với tôi rằng rồi có thể mua bất cứ thứ gì mà."

    Hoắc Nghiên Từ không nói nên lời, nửa giây sau mới nói: "Ông ngoại thích nghiên mực cổ, tôi đã tìm mua một cái, nhưng bây giờ đang bận không có thời gian đi tặng, lát nữa cô tới đây lấy."

    Hoắc Nghiên Từ vẫn nhớ đến sở thích của ông ngoại, đúng là hiếm có.

    "Được." Kiều Thời Niệm sảng khoái đồng ý.

    "Cô đang ở trung tâm thương mại?"

    Kiều Thời Niệm chuẩn bị tắt điện thoại thì Hoắc Nghiên Từ tùy ý hỏi.

    "Đúng vậy, mua được tương đối rồi."

    Hoắc Nghiên Từ lại thuận tiện hỏi: "Đã mua được những gì?"

    "Thì quần áo, trang sức, còn có vàng nữa."

    "Mấy ngày trước đi trung tâm thương mại, cô cũng tới những cửa hàng này sao?"

    "Không phải, lần trước Phó Điền Điền muốn mua quần áo cho bác sĩ Ôn nên còn đi dạo khu đồ nam.." chưa nói xong, Kiều Thời Niệm cảm thấy được không thích hợp: "Hỏi việc này làm gì? Anh muốn mua cái gì?"

    Hoắc Nghiên Từ giọng điệu thoải mái hơn vài phần nói: "Cô tự mình xem, tôi bận họp."

    Kiều Thời Niệm?

    Không hiểu ra sao.

    Dù sao trước kia khi cô mua đồ cho Hoắc Nghiên Từ, hắn cũng không liếc qua một cái, cô sẽ không lãng phí tiền nữa đâu.

    Kiều Thời Niệm mang theo chiến lợi phẩm, đi tới tập đoàn Hoắc thị.

    Tiến vào đại sảnh, phía trước gặp mấy nhân viên lễ tân đều nhiệt tình đón tiếp cô.

    Kiều Thời Niệm đột nhiên nghĩ, từ một góc độ khác, cuộc hôn nhân này không phải không ly hôn thì không được.

    Hoắc Nghiên Từ rất đẹp trai lại có tiền, hơn nữa anh ta không hút thuốc cũng không say rượu, không cờ bác gái gú, cũng không lười biếng cũng không bạo hành phụ nữ.

    Kiếp này thái độ đối với cô cũng tốt hơn, hào phóng đưa cho cô thẻ mua sắm, còn hiếu thảo với ông ngoại.

    Trừ bỏ việc có một người bạn tâm giao nhiều năm, anh ta hoàn toàn thỏa mãn các phương diện của một người đàn ông tốt.

    Chịu đựng một chút, cũng không phải là không thể không sống được.

    Đang nghĩ ngợi, thanh máy đến thẳng phòng làm việc của tổng giám đốc.

    Khi Kiều Thời Niệm gõ cửa đi vào, đã thấy Bạch Y Y đang ở trong phòng.

    Cô ta cầm trên tay một hộp quà cao cấp, còn dịu dàng cảm ơn Hoắc Nghiên Từ: "Nghiên Từ, em thay mặt ba ba cảm ơn anh."
     
    TranDuyen20 likes this.
    Last edited: Mar 17, 2024
  7. Vịt trú mưa

    Messages:
    0
    Chương 66. Khó dỗ dành.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khó trách Hoắc Nghiên Từ không thể đi được, hóa ra là anh ta còn đang bận rộn họp với người đẹp.

    Thật khó cho hắn, đã bận rộn như vậy còn phải thêm nhiệm vụ.

    "Hoắc phu nhân." Bạch Y Y nhìn thấy Kiều Thời Niệm, lễ phép chào một tiếng.

    Lại biết điều nói với Hoắc Nghiên Từ: "Nghiên Từ, nếu không có việc gì khác, em về Bác Châu trước."

    "Được."

    Bạch Y Y đi rồi, Hoắc Nghiên Từ nhìn về phía hai tay trống không của Kiều Thời Niệm, giống như đang hỏi cô, tại sao chưa mua đồ gì cho hắn.

    Kiều Thời Niệm làm như không nhìn thấy, thờ ơ hỏi: "Nghiên mực cổ đâu?"

    Hoắc Nghiên Từ nhíu mày, rõ ràng trong điện thoại còn vui vẻ như vậy, sao đột nhiên lại thay đổi sắc mặt.

    Nghĩ đến vừa rồi Bạch Y Y đi khỏi, Hoắc Nghiên Từ hiếm khi kiên nhẫn nói: "Bạch Y Y tới đây để báo cáo về tình hình tổ chức tiệc rượu ngày mai."

    "Không liên quan tới tôi." Kiều Thời Niệm cắt ngang lời Hoắc Nghiên Từ.

    "Anh muốn thì đưa nhanh lên, tôi cũng còn nhiều việc."

    Hoắc Nghiên Từ im lặng một lát rồi lấy ra hộp gỗ đựng nghiên mực từ trong ngăn kéo: "Hay là tôi hủy bỏ cuộc họp, cùng cô tới nhà ông ngoại?"

    "Không cần." Kiều Thời Niệm đi đến lấy hộp gỗ, lập tức quay đầu muốn đi.

    Cái gì mà không cần thiết phải ly hôn.

    Cô vì sao phải hạ mình, cô kém cỏi đến mức ly hôn với Hoắc Nghiên Từ xong sẽ không tìm được đàn ông tốt hay sao?

    Lục Thần Nam đang đứng ở cửa thang máy liền gặp phải Kiều Thời Niệm, đang phân vân không biết có nên chào hỏi hay không, thì cô đã lạnh lùng đi ngang qua hắn như không quen biết.

    Lục Thần Nam sờ sờ mũi, Kiều Thời Niệm sao đột nhiên trở nên không coi ai ra gì như vậy?

    Đi vào phòng tổng giám đốc, Lục Thần Nam nhìn thấy sắc mặt Hoắc Nghiên Từ cũng không tốt hơn là bao.

    "Anh Từ, Kiều Thời Niệm lại đến đây chọc giận anh sao?"

    Hoắc Nghiên Từ nhìn thấy hắn, tức giận nói: "Kiều Thời Niệm cũng dám gọi? Không biết lớn bé sao?"

    Lục Thần Nam: "..."

    Hắn trước nay vẫn gọi như vậy, trước kia sao không thấy anh ấy nói gì.

    Nhưng dù sao Lục Thần Nam cũng là một người có tình trường phong phú, hắn vừa nhìn liền hiểu được vì sao cục diện lại như thế này.

    Anh Từ đang để tâm tới Kiều Thời Niệm, mới có thể để ý tới cả việc xưng hô này.

    Vì thế Lục Thần Nam rất thức thời sửa đôi lời nói: "Anh Từ, chị dâu vừa tới tìm anh, nhưng vừa rồi nhìn có vẻ cũng không được vui, hai người có mâu thuẫn gì sao?"

    Hoắc Nghiên Từ liếc hắn ta một cái, không muốn thỏa mãn trí tò mò của hắn nhưng lại không thể đoán được tâm tình của Kiều Thời Niệm nên đem chuyện vừa rồi nói qua loa.

    "Anh nói chị dâu vì nhìn thấy Bạch Y Y ở đây nên mới không vui?" Lục Thần Nam nói: "Nhưng Bạch Y Y tới báo cáo công việc, chị dâu không đến mức công tư không phân biệt được như vậy chứ?"

    "Anh Từ, anh nghĩ lại xem, còn có chuyện gì khác hay không?"

    Hoắc Nghiên Từ phiền lòng nói: "Không có, Bạch Y Y chỉ chào hỏi rồi mang hộp quà đi."

    "Quà?" Lục Thần Nam tìm được mấu chốt: "Quà gì?"

    "Hôm nay là sinh nhật của chú Bạch, thư ký đã chuẩn bị một món quà. Tôi định cho người mang tới Bạch gia nhưng Bạch Y Y muốn tới đây báo cáo công việc nên tiện thể đưa cho cô ấy mang về."

    Lục Thần Nam liền hiểu được: "Anh Từ, chị dâu chính là vì như thế mới không vui."

    Hoắc Nghiên Từ nhíu mày: "Vì sao lại không vui?"

    Chú Bạch nhìn hắn lớn lên từ bé, hôm nay là sinh nhật chú ấy, tặng quà có gì không đúng?

    Lục Thần Nam nói: "Không phải anh tặng quà sinh nhật là không đúng, chị dâu hẳn đã hiểu nhầm anh không chỉ mua quà cho Kiều lão gia. Chỉ cần tối nay anh giải thích rõ ràng, chị dâu sẽ không giận nữa."

    Nhìn thấy vẻ mặt "Tôi hiểu lòng dạ đàn bà lắm, mau khen đi" của Lục Thần Nam, Hoắc Nghiên Từ hừ giọng: "Ai nối tôi phải giải thích với cô ta?"

    "Cô ta vì chuyện nhỏ như vậy tức giận, liên quan gì tới tôi?"

    Lục Thần Nam có lòng tốt khuyên nhủ: "Anh Từ, tốt nhất nên nhanh chóng giải thích một chút."

    Phụ nữ ban đàu chỉ vì một chuyện nhỏ này tức giận, nhưng nếu anh không nhanh chóng dỗ dành, họ sẽ đem tất cả những tức giận từ trước tới nay gom lại, sau đó sẽ rất khó dỗ dành.

    Hoắc Nghiên Từ tất nhiên không muốn nghe hắn lên lớp, lạnh giọng hỏi: "Làm xong kế hoạch chưa? Bây giờ tới phòng họp trình bày cho mọi người nghe."

    "..."

    Chủ đề nhảy vọt đến mức sắc mặt Lục Thần Nam lập tức xấu đi: "Anh Từ, có thể cho em nghỉ ngơi một chút không?"

    Hoắc Nghiên Từ nghiêm mặt: "Không thể"

    Lục Thần Nam khóc ra tiếng: "Anh à, anh không thể vì chuyện chị dâu tức giận mà giận cá chém thớt sang em."

    Hoắc Nghiên Từ liếc hắn một cái: "Nếu còn nói nhảm nữa thì cút ra ngoài."

    Lục Thần Nam lập tức ngậm miệng chạy mất.

    * * *

    Kiều Thời Niệm tới nhà ông ngoại.

    Đem nghiên mực cổ mà Hoắc Nghiên Từ mua đưa cho ông, ông ngoại vừa cầm lấy liền vui vẻ ra mặt.

    "Mắt nhìn của Nghiên Từ rất tốt, hiện giờ loại nghiêm mực Đoan Khê trắng này rât khó tìm, ông vẫn luôn muốn sưu tầm, con có muốn xem một chút không?"

    "Không cần." Kiều Thời Niệm cũng không muốn liếc mắt một cái, nếu không phải Hoắc Nghiên Từ muốn tặng cho ông ngoại, cô cũng sẽ không thèm lấy.

    "Ông ngoại, con đi phòng điều chế một chút, muốn điều chế chút hương liệu."

    Lần trước Kiều Thời Niệm đã mua chuỗi tràng hạt cho bà nội, còn làm album ảnh, hôm nay muốn chọn cho bà nội thêm quà tặng nữa.

    Nhưng những thứ quí giá bà nội vốn không thiếu, đúng lúc nghe Hoắc Nghiên Từ muốn tặng đồ cho ông ngoại, cô liền ghĩ muốn trở về điều chế cho bà nội một chút hương liệu giúp an thần, dễ ngủ.

    Kiều Thời Niệm thường xuyên ở trong phòng điều chế hương liệu, Kiều Đông Hải cũng đã quen rồi.

    Kiều Đông Hải còn đang say sưa ngắm nhìn nghiên mực nói: "Đi đi"

    Phòng điều chế nằm ở gian cuối cùng cạnh sân, yên tĩnh và rộng rãi, là nơi mà khi mẹ con còn sống đã giành nhiều thời gian ở trong đó.
     
    TranDuyen20 likes this.
    Last edited: Mar 17, 2024
  8. Vịt trú mưa

    Messages:
    0
    Chương 67. Khó dỗ dành. 2/2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kiều Thời Niệm và mẹ cô rất giống nhau, từ nhỏ luôn mẫn cảm đối với mùi hương, cũng đã học được từ mẹ rất nhiều cách điều chế.

    Nhưng để trở thành một nhà điều chế hương liệu chuyên nghiệp, cần trải qua quá trình đạo tạo về mùi hương nghiêm ngặt, mẹ cô không muốn cô làm việc vất vả, không cho cô tham gia các khóa đào tạo nên Kiều Thời Niệm thỉnh thoảng điều chế hương liệu chỉ để cho vui.

    Ngoại trừ ông nội cô, mọi người đều không biết được năng lực thật sự của cô.

    Ở trong phòng điều chế mấy giờ liền, thấy trời không còn sớm nữa, Kiều Thời Niệm định sẽ ở lại.

    Quá trình điều chế có chút rườm rà, một số tầng hương còn cần thời gian để thích nghi, Kiều Đông Hải đương nhiên hiểu được.

    "Phòng của con mỗi ngày đều có người quét dọn, rất sạch sẽ, có thể ở bất cứ lúc nào. Bận cả một buổi chiều rồi, mau tới ăn cơm thôi."

    Kiều Thời Niệm ngồi vào bàn an cùng ông ngoại.

    Bảo mẫu trong nhà nấu toàn những món cô thích, Kiều Thời Niệm ăn một bữa ăn thật no, thật ngon miệng.

    Sau khi ăn xong, Kiều Thời Niệm đi bộ cùng ông ngoại.

    "Niệm Niệm, ngày hôm qua ông ngoại đã nói chuyện với mợ của con, sau này sẽ không tìm tới nhà con nhờ giúp đỡ nữa." Ông ngoại nói.

    Kiều Thời Niệm trong lòng hiểu rõ, mợ chỉ là đồng ý vậy thôi, khi cần mợ vẫn sẽ tìm tới.

    Nhưng muốn để cho ông ngoại yên tâm, Kiều Thời Niệm vẫn cười nói: "Chuyện cũng đã qua, Hoắc Nghiên Từ cũng đã đồng ý sẽ giúp."

    "Chuyện thuê người quản lý lần trước con nói với ông ngoại, ông đã bàn bạc với cậu của con, tuy nó nói rằng sẽ tìm người nhưng cũng không quá nguyện ý. Vài năm nay, cậu của con cũng vì công ty vất vả không ít, ta không thể bắt buộc nó ngay lập tức nghe theo ý kiến của ta." Ông ngoại lại nói.

    Kiều Thời Niệm cười nói: "Con hiểu, là con đã làm ông lo lắng. Cậu vì công ty bỏ ra nhiều công sức như vậy, nếu ngay lập tức để cho người khác tới quản lý, đổi lại là ai cũng sẽ không chấp nhận. Cho nên con nghĩ, hay là chúng ta tìm một vị phó tổng giám đốc thật có năng lực tới công ty giúp cậu một chút?"

    Ông ngoại nghe xong suy nghĩ một lúc: "Quả thật ông có một người rất phù hợp."

    Kiều Thời Niệm đề nghị: "Ông nội, ông hãy chọn một người thật giỏi nhưng hãy để anh ta vào công ty theo các bước bình thường, để cậu có thể yên tâm dùng anh ta."

    "Nhóc con." Ông ngoại gõ nhẹ vào trán cô: "Còn đề phòng cả cậu của con?"

    Sao có thể không đề phòng, kiếp trước cậu đã đem toàn bộ nhân viên cốt cán của công ty thay thế.

    Ông ngoại cũng không phải không biết, nhưng mắt nhắm mắt mở bỏ qua mà thôi.

    Kiều Thời Niệm lại cười tinh nghịch thừa nhận: "Con sẽ đề phòng tất cả mọi người trừ ông ngoại."

    "Đúng rồi ông ngoại, Kiều Lạc Yên hình như muốn ra nước ngoài, hay là ông nói với cậu, cho em ấy đi du học thêm hai năm?"

    Kiều Thời Niệm không nhắc tới chuyện buổi sáng có gặp gỡ Kiều Lạc Yên: "Lạc Yên hiện tại liên tục trượt môn, nếu đổi môi trường, chưa biết chừng sẽ học tốt hơn."

    Chủ yếu vì muốn Kiều Lạc Yên xuất ngoại, Viên Chí Cao không thể bám dính lấy nó nữa, biết đâu có thể tránh được kết cục của kiếp trước.

    Kiều Đông Hải nói: "Mợ của con có nhắc tới, nói Lạc Yên là một đứa con gái, kiên quyết không để cho nó xuất ngoại. Bây giờ hình như đang giúp nó tìm đối tượng xem mắt."

    Mợ rất bảo vệ cho Kiều Lạc Yên, chắc chắn sẽ không nghe lời ông ngoại.

    Việc này chỉ có thể bàn bạc kỹ hơn.

    Đi bộ một lúc, Kiều Thời Niệm lại giúp ông ngoại bóp vai.

    Sau khi ông ngoại nghỉ ngơi, Kiều Thời Niệm mới quay lại phòng điều chế.

    Mấy giờ sau, Kiều Thời Niệm chuẩn bị một loại hương thơm êm dịu dựa trên sở thích và tình trạng sức khỏe của bà nội, sử dụng các loại tinh dầu như hương lau, hương cam..

    Nhớ tới Chu Thiên Thành từng nói lần trước tinh dầu thơm thực sự có hỗ trợ giấc ngủ cho mẹ của hắn, cô liền phối thêm một chút.

    Kiều Thời Niệm làm xong việc, mệt mỏi trở về phòng, nằm xuống giường ngủ thiếp đi.

    Khi tỉnh lại, mặt trời bên ngoài đã lên cao.

    Kiều Thời Niệm duỗi lưng, chiếc giường ngủ này của cô vẫn là thoải mái nhất.

    Cô quyết định sau khi ly hôn xong sẽ nghỉ ở nhà một tháng.

    Mỗi ngày làm sâu gạo, ở cùng ông ngoại, nghĩ thật hạnh phúc.

    Rửa mặt xong, Kiều Thời Niệm cũng lười chải đầu, trực tiếp đi xuống lầu.

    Lại nghe thấy tiếng cười sảng khoái của ông ngoại từ ngoài sân truyền vào.

    Mới sáng ra ông ngoại sao đã vui vẻ như vậy?

    Kiều Thời Niệm đi ra bên ngoài, nhìn thấy ông ngoại đang cùng Hoắc Nghiên Từ và Chu Thiên Thành tập thái cực quyền.

    "Nhìn xem, đây là cách vận chuyển khí" ông ngoại hướng dẫn động tác cho bọn họ.

    Hoắc Nghiên Từ và Chu Thiên Thành mặc âu phục chỉnh tề, gương mặt còn rất nghiêm túc, lại không thuần thục tập các động tác thái cực quyền, quả thực rất buồn cười.

    "Phốc!" Kiều Thời Niệm nhịn không được cười ra tiếng.

    Hoắc Nghiên Từ quay đầu nhìn cô, ánh mắt dừng lại một chút, sau đó nhìn cô cảnh cáo rồi đứng thẳng lên.

    Chu Thiên Thành lễ phép chào hỏi cô một tiếng "Phu nhân" rồi lại tiếp tục vận khí.

    "Niệm Niệm dậy rồi à!" ông ngoại cưng chiều nói: "Nghiên Từ đến đây một lúc rồi, vẫn đang chờ con."

    "Nghiên Từ, con cùng Niệm Niệm đi ăn sáng đi, tiểu Chu, chúng ta tiếp tục luyện."

    "Vâng, Kiều lão gia." Chu Thiên Thành đáp.

    Đối với sự sắp đặt này, Hoắc Nghiên Từ cũng không từ chối, hắn đi về phía Kiều Thời Niệm.

    Kiều Thời Niệm không đợi anh ta, xoay người đi vào trong nhà.

    "Sao anh lại tới đây?"

    Trong phòng, Kiều Thời Niệm nhướng mày hỏi.

    Hoắc Nghiên Từ nhìn thấy tóc tai cô lộn xộn: "Tôi tham gia một cuộc họp ở gần đây, nhân tiện tới thăm ông ngoại."

    Hoắc Nghiên Từ chưa bao giờ thấy Kiều Thời Niệm lười nhác như vậy, không để ý đến hình tượng của mình.

    Quần áo rộng thùng thình, trên chân xỏ một đôi dép lê, mặt không rửa, tóc không chải.

    Từ góc nhìn của anh, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc rối bù dựng đứng trên đầu cô, giống như cỏ đuôi chó lông bông, nhưng kì lạ lại muốn chạm vào một chút.

    Kiều Thời Niệm phát hiện ra ý đồ của anh ta, nhanh chóng che chắn đầu của mình: "Anh muốn làm gì?"
     
    Last edited: Mar 17, 2024
  9. Vịt trú mưa

    Messages:
    0
    Chương 68. Trêu chọc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Mar 17, 2024
  10. Vịt trú mưa

    Messages:
    0
    Chương 69. Trêu chọc 2/2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    BNghi, QUYEN10, 0982561618 and 35 others like this.
    Last edited: Mar 17, 2024
Trả lời qua Facebook
Loading...