Bài viết: 65 

Khi đầu gấu gặp kẻ lầy lội 7
Chương 71: Anh đây là đang khen tôi sao 1
Chương 71: Anh đây là đang khen tôi sao 1
Trương Phượng Lan vì công ty kinh doanh bận rộn, vì phát triển sự nghiệp bay khắp nơi, rất ít thời gian quản Hồng Hải. Mà khi bà cảm thấy nên nghỉ ngơi, quản con trai, Hồng Hải đã trưởng thành, không phục bà quản.
Hồng Hải có một thời gian dài so sánh với mẹ ruột Trương Phượng Lan, ngược lại mẹ của Hồng Phong còn thân thiết hơn, bởi vì phần lớn thời gian hắn lớn lên dưới tay bác gái. Sau đó một thời gian dài, mẹ Hồng Phong cảm thấy không ổn, hơn nữa Trương Phượng Lan cũng cố gắng dành nhiều thời gian hơn với con trai, lúc này mới làm cho quan hệ mẹ con thân thiết hơn một chút.
Trong những năm gần đây, Trương Phượng Lan đã rất ít khi quản lý công việc của công ty, ngoại trừ chồng đặc biệt bận rộn, nếu không trọng tâm cuộc sống bình thường đều đặt vào gia đình. Không, bà đi tìm con trai bảo bối một vòng không thấy, nghe Thiệu Dương nói hẳn là còn đang ngủ, lập tức tới gõ cửa.
"Anh còn sững sờ làm gì, trốn đi một chút!" Hồng Hải nghe thấy tiếng gõ cửa càng ngày càng vang lên, mắt thấy hắn không lên tiếng, lão nương hắn phải tìm người đạp cửa, trừng mắt nhìn Giản Ngọc Xuyên, sau đó hướng ra ngoài hô: "Mẹ! Chờ một chút!"
"Tại sao tôi phải trốn?" Giản Ngọc Xuyên cảm thấy mọi người đều là người trưởng thành, không trốn còn dễ nói, trốn đi ngược lại giống như làm kẻ trộm chột dạ.
"Không trốn? Không trốn anh chờ bị mẹ tôi kiểm tra hộ khẩu đi!" Bà nội nó, lại dám ngủ lão tử, anh là có bao nhiêu lá gan a Giản Ngọc Xuyên!
Hồng Hải càng nghĩ càng cảm thấy đau đớn nóng bỏng ở đâu đó. Nhưng so sánh ra, trứng hình như càng đau, chủ yếu là quần áo rải rác trên mặt đất còn cách rất xa, hắn và Giản Ngọc Xuyên đều khỏa thân.
Dưới chăn xúc cảm bông mềm, đó là xúc cảm mà đồ thượng phẩm trên giường mang đến. Nhưng nếu ghé vào giữa, có thể cảm thấy sự ấm áp khác nhau.
Ví dụ như giờ phút này, Giản Ngọc Xuyên vừa giật giật chân liền đụng phải chân Hồng Hải.
Thật xấu hổ!
"Cho tôi!" Giản Ngọc Xuyên trong nháy mắt kéo chăn tới quấn lên người mình. Sức mạnh của hắn không nhỏ, kéo như vậy, chăn vốn đắp trên người Hồng Hải thoáng cái toàn bộ chạy đến chỗ Giản Ngọc Xuyên, Hồng Hải mắt thấy chăn sắp bị cuốn sạch.
"Tôi dựa vào anh đừng náo loạn!" Hồng Hải cũng không nhượng bộ nữa, nếu như chăn đều bị cướp đi mặt mo này của hắn còn muốn hay không?
Hai bên ai cũng không nhường ai, Hồng Hải đội một cái ổ gà trừng mắt nhìn Giản Ngọc Xuyên, Giản Ngọc Xuyên không chút nhượng bộ trừng mắt nhìn Hồng Hải.
Tiếng gõ cửa bên ngoài sau khi đợi một lát không có kết quả lại vang lên: "Tiểu Hải? Tiểu Hải con không sao chứ? Mở cửa cho mẹ đi."
Hồng Hải đành phải túm chăn ra ngoài hô: "Mẹ! Con muốn ngủ thêm một chút nữa, mẹ nếu không có việc gì, chúng ta nói chuyện sau nha."
Trương Phượng Lan vừa nghe thanh âm này đúng là con trai bà không sai, giọng mang theo chút cảm giác khàn khàn cũng đúng là giống như còn chưa tỉnh, liền nói: "Vậy được! Lúc tỉnh nhớ đi tìm mẹ, mẹ có việc thương lượng với con!"
Hồng Hải lên tiếng: "Biết rồi!"
Tay Trương Phượng Lan thu hồi lại, nhìn chằm chằm vào mắt Thiệu Dương: "Thiệu Dương, dì nghe người phía dưới nói hôm qua Tiểu Hải cũng không phải là một mình trở về, là Trịnh Nham?"
Thiệu Dương âm thầm kêu khổ, nhưng cũng không dám giả bộ hồ đồ: "Phu nhân, không phải, hẳn là một vị bằng hữu khác của Hải ca. Lúc trước Phong ca làm lễ cầu hôn còn tới, họ Giản."
Trương Phượng Lan nhíu mày: "Biết đối phương năm nay bao nhiêu tuổi, làm cái gì không?"
Lúc ấy trong lễ cầu hôn của Hồng Phong, bà và chồng ở nước ngoài thăm đại ca nhà mẹ đẻ bị bệnh nặng, không thể trở về, cũng chưa từng thấy qua người trong miệng Thiệu Dương.
Thiệu Dương giúp Hồng Hải điều tra qua chi tiết của Giản Ngọc Xuyên, vốn đã biết rõ ràng, thấy Trương Phượng Lan tò mò, thành thật nói: "Người nọ tên là Giản Ngọc Xuyên, năm nay hai mươi bốn tuổi, làm phần mềm và phát triển trò chơi, xứng đáng là một thanh niên tài tuấn. Mẹ anh ấy là một vũ công và cha anh ấy là một giáo sư đại học."
"Nghe có vẻ không tệ lắm, nhưng Trịnh Nham thì sao?" Trương Phượng Lan nhìn căn phòng riêng của con trai: "Quên đi, đi trước đi, lát nữa chờ Tiểu Hải tỉnh lại cháu nhớ nhắc nhở thằng bé đi qua tìm dì nha." Vẫn nghe nói Trịnh Nham bận rộn, nhưng cũng không nghe nói con trai chia tay Trịnh Nham, sao lại đột nhiên dẫn người mới về qua đêm?
Đối với Trịnh Nham, Trương Phượng Lan chưa nói tới chuyện thích hay không thích, nhưng bà khẳng định không thể để cho con trai làm chuyện bội tình bạc nghĩa, cho nên việc này bà làm mẹ, dù sao cũng phải hỏi rõ ràng một chút.
Lại nói Hồng Hải cùng Giản Ngọc Xuyên, thiếu chút nữa đem chăn căng thẳng. Giản Ngọc Xuyên trừng mắt nhìn Hồng Hải: "Chỗ nào của anh tôi chưa từng xem qua? Còn che cái gì mà che!"
Không đề cập đến chuyện này còn tốt, nhắc đến chuyện này Hồng Hải sẽ không muốn buông tay: "Anh còn không biết xấu hổ nói? Anh nhanh chóng nới chăn ra cho tôi! Sau đó, mặc quần áo và cút đi!"
Đặc biệt là dám ở chỗ của hắn ngủ hắn, còn dám cướp chăn của hắn? Cũng không nghĩ tới, hắn hiện tại không biết xấu hổ để mông trần sao! Nếu là hắn ở trên thì được, nhưng hắn không có ah! Mặt mũi này đều ném đến nhà bà ngoại, sống hai mươi bảy năm lại để cho một tên tiểu tử thúi nhỏ hơn mình.. Cái quái gì vậy!
Giản Ngọc Xuyên nhìn gương mặt không được tự nhiên đỏ lên, đột nhiên hiểu. Vì vậy, hắn "chậc" một tiếng buông tay ra: "Được được được, anh xấu hổ, anh che!"
Hồng Hải bởi vì quán tính mà trực tiếp ngã xuống giường, nghe vậy cũng không đứng lên, hung dữ trừng mắt nhìn Giản Ngọc Xuyên: "Họ Giản kia tôi nói cho cậu hay, chuyện hôm nay coi như chưa từng xảy ra, sau khi đi ra ngoài cũng không được nói cùng ai!"
Giản Ngọc Xuyên đại khái là thấy phản ứng của Hồng Hải, tâm tình tốt hơn một chút, thoải mái ngầm xách quần, vừa thắt đai lưng vừa nhìn Hồng Hải từ trên cao: "Tôi nói anh có thể làm gì được tôi? Lại đi ra ngoài nói với người ta là tôi không được sao?"
Hồng Hải đại khái là bị tức đến ngất xỉu, ấn thắt lưng nghĩ cũng không muốn tiếp một câu: "Cậu không được? Cậu quá được luôn."
Giản Ngọc Xuyên thoáng sửng sốt một chút, nhặt áo sơ mi trên mặt đất lên, muốn cười lại không cười hỏi: "Anh đây là đang khen tôi sao?"
Hồng Hải hận không thể bóp chết người đàn ông trước mắt này rõ ràng nhỏ hơn mình ba tuổi, lại hết lần này tới lần khác cao hơn mình ba xăng ti mét! Nhưng hắn theo động tác mặc quần áo của Giản Ngọc Xuyên, nhìn thấy cơ bắp săn chắc hữu lực của đối phương, còn có eo thon gầy..
Mẹ kiếp, gặp quỷ mà, thật gợi cảm. Đặc biệt là cơ bụng, cơ bắp rõ ràng, mỗi cơ bắp trông thật mạnh mẽ.
Thứ như lực bộc phát này quả nhiên không phải là từ hư không tới.
Giản Ngọc Xuyên còn có công việc, hơi ghét bỏ nhìn quần áo nhăn nhúm trên người mình, sau đó đặt mông ngồi xuống bên giường Hồng Hải nhìn Hồng Hải, vẻ mặt cân nhắc.
"Nhìn cái gì vậy? Cậu còn chưa đi sao?" Chiếm tiện nghi của lão tử, lão tử đã không truy cứu cậu, cậu còn chưa xong đúng không? "Tinh thần của Hồng Hải sau khi đặt lên người mình cảm thấy càng ngày càng không thoải mái, ít nhiều có chút nóng nảy.
" Hung cái gì mà hung? "Giản Ngọc Xuyên liếc mắt nhìn chăn, dùng giọng điệu nghe có chút ghét bỏ, nhưng trên thực tế nhịn không được có chút quan tâm hỏi:" Này, tối hôm qua không làm đau anh đúng không? "
" Im đi! Cút đi! Khốn kiếp! Chỉ vì điều đó mà cậu còn muốn hại tôi à? "Hồng Hải giật điếu thuốc từ tay Giản Ngọc Xuyên:" Mau biến đi! Biến đi! "
" Mẹ kiếp! "Giản Ngọc Xuyên đứng lên, vung áo khoác lên vai:" Cũng không biết là ai kêu đau, nhẹ một chút. "
" Đau đại gia cậu!"
Giản Ngọc Xuyên vừa nhìn lời này nói rất hăng hái, vì thế từ trên bàn thuận theo quả thật đi -- sáng nay hắn muốn đi gặp một khách hàng, cho nên trước khi đến công ty nhất định phải về nhà một chuyến, nếu không đi sẽ không kịp nữa.
Hồng Hải có một thời gian dài so sánh với mẹ ruột Trương Phượng Lan, ngược lại mẹ của Hồng Phong còn thân thiết hơn, bởi vì phần lớn thời gian hắn lớn lên dưới tay bác gái. Sau đó một thời gian dài, mẹ Hồng Phong cảm thấy không ổn, hơn nữa Trương Phượng Lan cũng cố gắng dành nhiều thời gian hơn với con trai, lúc này mới làm cho quan hệ mẹ con thân thiết hơn một chút.
Trong những năm gần đây, Trương Phượng Lan đã rất ít khi quản lý công việc của công ty, ngoại trừ chồng đặc biệt bận rộn, nếu không trọng tâm cuộc sống bình thường đều đặt vào gia đình. Không, bà đi tìm con trai bảo bối một vòng không thấy, nghe Thiệu Dương nói hẳn là còn đang ngủ, lập tức tới gõ cửa.
"Anh còn sững sờ làm gì, trốn đi một chút!" Hồng Hải nghe thấy tiếng gõ cửa càng ngày càng vang lên, mắt thấy hắn không lên tiếng, lão nương hắn phải tìm người đạp cửa, trừng mắt nhìn Giản Ngọc Xuyên, sau đó hướng ra ngoài hô: "Mẹ! Chờ một chút!"
"Tại sao tôi phải trốn?" Giản Ngọc Xuyên cảm thấy mọi người đều là người trưởng thành, không trốn còn dễ nói, trốn đi ngược lại giống như làm kẻ trộm chột dạ.
"Không trốn? Không trốn anh chờ bị mẹ tôi kiểm tra hộ khẩu đi!" Bà nội nó, lại dám ngủ lão tử, anh là có bao nhiêu lá gan a Giản Ngọc Xuyên!
Hồng Hải càng nghĩ càng cảm thấy đau đớn nóng bỏng ở đâu đó. Nhưng so sánh ra, trứng hình như càng đau, chủ yếu là quần áo rải rác trên mặt đất còn cách rất xa, hắn và Giản Ngọc Xuyên đều khỏa thân.
Dưới chăn xúc cảm bông mềm, đó là xúc cảm mà đồ thượng phẩm trên giường mang đến. Nhưng nếu ghé vào giữa, có thể cảm thấy sự ấm áp khác nhau.
Ví dụ như giờ phút này, Giản Ngọc Xuyên vừa giật giật chân liền đụng phải chân Hồng Hải.
Thật xấu hổ!
"Cho tôi!" Giản Ngọc Xuyên trong nháy mắt kéo chăn tới quấn lên người mình. Sức mạnh của hắn không nhỏ, kéo như vậy, chăn vốn đắp trên người Hồng Hải thoáng cái toàn bộ chạy đến chỗ Giản Ngọc Xuyên, Hồng Hải mắt thấy chăn sắp bị cuốn sạch.
"Tôi dựa vào anh đừng náo loạn!" Hồng Hải cũng không nhượng bộ nữa, nếu như chăn đều bị cướp đi mặt mo này của hắn còn muốn hay không?
Hai bên ai cũng không nhường ai, Hồng Hải đội một cái ổ gà trừng mắt nhìn Giản Ngọc Xuyên, Giản Ngọc Xuyên không chút nhượng bộ trừng mắt nhìn Hồng Hải.
Tiếng gõ cửa bên ngoài sau khi đợi một lát không có kết quả lại vang lên: "Tiểu Hải? Tiểu Hải con không sao chứ? Mở cửa cho mẹ đi."
Hồng Hải đành phải túm chăn ra ngoài hô: "Mẹ! Con muốn ngủ thêm một chút nữa, mẹ nếu không có việc gì, chúng ta nói chuyện sau nha."
Trương Phượng Lan vừa nghe thanh âm này đúng là con trai bà không sai, giọng mang theo chút cảm giác khàn khàn cũng đúng là giống như còn chưa tỉnh, liền nói: "Vậy được! Lúc tỉnh nhớ đi tìm mẹ, mẹ có việc thương lượng với con!"
Hồng Hải lên tiếng: "Biết rồi!"
* * *
Tay Trương Phượng Lan thu hồi lại, nhìn chằm chằm vào mắt Thiệu Dương: "Thiệu Dương, dì nghe người phía dưới nói hôm qua Tiểu Hải cũng không phải là một mình trở về, là Trịnh Nham?"
Thiệu Dương âm thầm kêu khổ, nhưng cũng không dám giả bộ hồ đồ: "Phu nhân, không phải, hẳn là một vị bằng hữu khác của Hải ca. Lúc trước Phong ca làm lễ cầu hôn còn tới, họ Giản."
Trương Phượng Lan nhíu mày: "Biết đối phương năm nay bao nhiêu tuổi, làm cái gì không?"
Lúc ấy trong lễ cầu hôn của Hồng Phong, bà và chồng ở nước ngoài thăm đại ca nhà mẹ đẻ bị bệnh nặng, không thể trở về, cũng chưa từng thấy qua người trong miệng Thiệu Dương.
Thiệu Dương giúp Hồng Hải điều tra qua chi tiết của Giản Ngọc Xuyên, vốn đã biết rõ ràng, thấy Trương Phượng Lan tò mò, thành thật nói: "Người nọ tên là Giản Ngọc Xuyên, năm nay hai mươi bốn tuổi, làm phần mềm và phát triển trò chơi, xứng đáng là một thanh niên tài tuấn. Mẹ anh ấy là một vũ công và cha anh ấy là một giáo sư đại học."
"Nghe có vẻ không tệ lắm, nhưng Trịnh Nham thì sao?" Trương Phượng Lan nhìn căn phòng riêng của con trai: "Quên đi, đi trước đi, lát nữa chờ Tiểu Hải tỉnh lại cháu nhớ nhắc nhở thằng bé đi qua tìm dì nha." Vẫn nghe nói Trịnh Nham bận rộn, nhưng cũng không nghe nói con trai chia tay Trịnh Nham, sao lại đột nhiên dẫn người mới về qua đêm?
Đối với Trịnh Nham, Trương Phượng Lan chưa nói tới chuyện thích hay không thích, nhưng bà khẳng định không thể để cho con trai làm chuyện bội tình bạc nghĩa, cho nên việc này bà làm mẹ, dù sao cũng phải hỏi rõ ràng một chút.
Lại nói Hồng Hải cùng Giản Ngọc Xuyên, thiếu chút nữa đem chăn căng thẳng. Giản Ngọc Xuyên trừng mắt nhìn Hồng Hải: "Chỗ nào của anh tôi chưa từng xem qua? Còn che cái gì mà che!"
Không đề cập đến chuyện này còn tốt, nhắc đến chuyện này Hồng Hải sẽ không muốn buông tay: "Anh còn không biết xấu hổ nói? Anh nhanh chóng nới chăn ra cho tôi! Sau đó, mặc quần áo và cút đi!"
Đặc biệt là dám ở chỗ của hắn ngủ hắn, còn dám cướp chăn của hắn? Cũng không nghĩ tới, hắn hiện tại không biết xấu hổ để mông trần sao! Nếu là hắn ở trên thì được, nhưng hắn không có ah! Mặt mũi này đều ném đến nhà bà ngoại, sống hai mươi bảy năm lại để cho một tên tiểu tử thúi nhỏ hơn mình.. Cái quái gì vậy!
Giản Ngọc Xuyên nhìn gương mặt không được tự nhiên đỏ lên, đột nhiên hiểu. Vì vậy, hắn "chậc" một tiếng buông tay ra: "Được được được, anh xấu hổ, anh che!"
Hồng Hải bởi vì quán tính mà trực tiếp ngã xuống giường, nghe vậy cũng không đứng lên, hung dữ trừng mắt nhìn Giản Ngọc Xuyên: "Họ Giản kia tôi nói cho cậu hay, chuyện hôm nay coi như chưa từng xảy ra, sau khi đi ra ngoài cũng không được nói cùng ai!"
Giản Ngọc Xuyên đại khái là thấy phản ứng của Hồng Hải, tâm tình tốt hơn một chút, thoải mái ngầm xách quần, vừa thắt đai lưng vừa nhìn Hồng Hải từ trên cao: "Tôi nói anh có thể làm gì được tôi? Lại đi ra ngoài nói với người ta là tôi không được sao?"
Hồng Hải đại khái là bị tức đến ngất xỉu, ấn thắt lưng nghĩ cũng không muốn tiếp một câu: "Cậu không được? Cậu quá được luôn."
Giản Ngọc Xuyên thoáng sửng sốt một chút, nhặt áo sơ mi trên mặt đất lên, muốn cười lại không cười hỏi: "Anh đây là đang khen tôi sao?"
Hồng Hải hận không thể bóp chết người đàn ông trước mắt này rõ ràng nhỏ hơn mình ba tuổi, lại hết lần này tới lần khác cao hơn mình ba xăng ti mét! Nhưng hắn theo động tác mặc quần áo của Giản Ngọc Xuyên, nhìn thấy cơ bắp săn chắc hữu lực của đối phương, còn có eo thon gầy..
Mẹ kiếp, gặp quỷ mà, thật gợi cảm. Đặc biệt là cơ bụng, cơ bắp rõ ràng, mỗi cơ bắp trông thật mạnh mẽ.
Thứ như lực bộc phát này quả nhiên không phải là từ hư không tới.
Giản Ngọc Xuyên còn có công việc, hơi ghét bỏ nhìn quần áo nhăn nhúm trên người mình, sau đó đặt mông ngồi xuống bên giường Hồng Hải nhìn Hồng Hải, vẻ mặt cân nhắc.
"Nhìn cái gì vậy? Cậu còn chưa đi sao?" Chiếm tiện nghi của lão tử, lão tử đã không truy cứu cậu, cậu còn chưa xong đúng không? "Tinh thần của Hồng Hải sau khi đặt lên người mình cảm thấy càng ngày càng không thoải mái, ít nhiều có chút nóng nảy.
" Hung cái gì mà hung? "Giản Ngọc Xuyên liếc mắt nhìn chăn, dùng giọng điệu nghe có chút ghét bỏ, nhưng trên thực tế nhịn không được có chút quan tâm hỏi:" Này, tối hôm qua không làm đau anh đúng không? "
" Im đi! Cút đi! Khốn kiếp! Chỉ vì điều đó mà cậu còn muốn hại tôi à? "Hồng Hải giật điếu thuốc từ tay Giản Ngọc Xuyên:" Mau biến đi! Biến đi! "
" Mẹ kiếp! "Giản Ngọc Xuyên đứng lên, vung áo khoác lên vai:" Cũng không biết là ai kêu đau, nhẹ một chút. "
" Đau đại gia cậu!"
Giản Ngọc Xuyên vừa nhìn lời này nói rất hăng hái, vì thế từ trên bàn thuận theo quả thật đi -- sáng nay hắn muốn đi gặp một khách hàng, cho nên trước khi đến công ty nhất định phải về nhà một chuyến, nếu không đi sẽ không kịp nữa.