Trọng Sinh [Edit] Trọng Sinh Vương Phi Sủng Thượng Thiên - Luffy

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Điệp Lam, 15 Tháng ba 2022.

  1. Điệp Lam

    Bài viết:
    69
    Chương 80: Nữ quan làm khó dễ, đối đáp trôi chảy.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tiểu thư.."

    Tiểu Trà cúi đầu nhận sai nói, "Tiểu như lúc người nghỉ trưa, nô tỳ tự tiện chủ trương, mời sát vách tiểu thư nghỉ ngơi một chút, nói nhỏ một chút chớ quấy rầy tiểu thư nghỉ ngơi."

    "Kết quả.. kết quả nàng biết, nguyên lai âm thanh của nàng có truyền đi, rốt cuộc liền không có âm thanh.."

    "Nô tỳ tự ý chủ trương, mời tiểu thư trách phạt."

    Sở Hi Ngọc giật mình, nguyên lại lại là như vậy.

    "Không sao, ngươi cũng vì lo lắng cho ta. Cái này không có gì phải phạt, thưởng cho ngươi còn không kịp."

    "Tiểu thư không tức giận liền tốt!" Tiểu Trà vẻ mặt lập tức tươi cười.

    Sở Hi Ngọc cúi đầu tiếp tục chấp bút.

    Vị cô nương sát vách này, mặc dù không coi ai ra gì, đối với tất cả mọi người đều khác là xa cách.

    Nhưng lại không phải một người ích kỷ máu lạnh.

    Biết được mình đang làm phiền người khác, liền lập tức thư âm thanh.

    Cũng không quá khó để ở chung.

    * * *

    Thời gian ba ngày thoáng cái đã qua, Sở Hi Ngọc cơ hồ cửa cũng không ra, sau lưng nàng sắc trời tối đen.

    Lúc này đã là giờ mão (Từ khoảng 5 giờ sáng đến 7 giờ sáng).

    Xe ngựa chở nữ quan đến cửa, lần này Diệu Ngữ Vi ngược lại thập phần đúng giờ xuất hiện.

    Một mặt tính trước kỹ càng, không chút khẩn trương.

    Tiết Bích Đồng vẫn như cũ vẫn là bộ dàng cười nhẹ nhàng, không nhìn ra một chút cảm xúc.

    Chỉ có Trì Hướng Đông ôm "Triều Hoàng Thư Tịch" dày cộm, sắc mặt lo lắng.

    "Sở muội muội tới! Học thế nào?" Tiết Bích Đồng lo lắng hỏi.

    Sở Hi Ngọc khiêm tốn nói, "Cũng tạm thôi."

    "Ta cũng là. Hi vọng câu hỏi của nữ thư đưa ra không quá khó." Tiết Bích Đồng gật đầu phụ họa.

    Diệu Ngữ Vi khinh thường nhìn nàng một cái. Giả vờ giả vịt!

    "Đương đương đương!"

    Tiếng trống vang lên.

    Chúng khuê tú cùng nhau đứng lên hành lễ, "Bái kiến nữ thư."

    "Chư vị hôm nay đều đến rất sớm, cái này rất tốt. Tất cả mọi người ngồi đi, không cần giữ lễ tiết, điểm đến người nào người đó đứng lên trả lời."

    Nói xong, từ tỳ nữ bên cạnh, cầm lấy một thanh thước đi lên trước, đứng bên người của nàng.

    "Nhưng mà, đáp không được, ta sẽ đánh lòng bàn thay ba lần, lấy đó làm hình phạt." Ứng thị một mặt nghiêm túc.

    Đám người ngồi nghiêm chỉnh, nhao nhao xác nhận.

    Ứng thị cầm lấy thư tịch điểm danh đọc, "Đề thứ nhất, nếu như đến lớp trễ, sẽ nhận hình phạt nào? Trì Hướng Đông, ngươi đáp."

    "Cái này.." Trì Hướng Đông sắc mặt trắng nhợt, "Phạt.. phạt đứng một bài giảng.."

    Quyển thư tịch này, nội dung hỗn tạp như thế, nàng căn bản không thể nhớ được..

    Nếu nàng có bản lãnh có thể trong ba ngày có thể học thuộc cũng sẽ không thi khảo hạch Lâm Uyển.

    Ứng thị cười lạnh một tiếng, "Sai, nên đánh."

    Thị nữ lập tức tiếng lên, hung hăng đánh vào tay Trì Hướng Đông tam bản.

    "Ba ba ba!" Âm thanh thanh thúy thập phần vang dội.

    Diệu Ngữ vi cố ý cười một tiếng, tràn đầy mỉa mai.

    Trì Hướng Đông mặt lập tức đỏ bừng lên.

    Ứng thị tiếp tục nói, "Lãnh Liễu Nhàn, ngươi đáp."

    Cái tên xa lạ này, Sở Hi Ngọc nhìn qua, trong nháy mắt tư thế hiên ngang mặt lạnh của nữ tử nhìn lại.

    Quả nhiên là nàng đứng lên.
     
  2. Điệp Lam

    Bài viết:
    69
    Chương 81: Vả mặt, có bản lĩnh ngươi cách chức nhị thúc ta.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệu Ngữ Vi khinh thường liếc mắt, "Không phải chỉ là học thuộc lòng thôi sao? Có điểm gì đặc biệt hơn người!"

    "Cũng không chỉ đơn giản là học thuộc lòng, trù nghệ của Sở cô nương danh chấn huyện Thủy Ninh, không ai không biết. Lại có Mục tiểu công vì chỉ muốn nhìn thấy dung nhan của Sở cô nương, trọn vẹn thua ngàn lượng bạc." Tiết Bích Đồng lại bồi thêm.

    "Xác thực giống như một mỹ nhân đi ra từ trong tranh, thật thật sự vô cùng xinh đẹp."

    Trong mắt Diệu Ngữ Vi lóe lên một tia ghen ghét, "Chẳng phải chỉ có vài phần tư sắc hay sao? Dùng một thủ đoạn lạc mềm buộc chặt! Đừng tưởng rằng mình trèo lên được tiểu công gia, liền có thể bay lên đầu cành làm phượng hoàng, cũng không nhìn lại một chút ngươi có bao nhiêu phân lượng."

    "Người trước kia cũng nói giống như ngươi, miệng đều bị đánh đến sưng lên." Sở Hi Ngọc dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía nàng.

    "Ngươi dám đánh ta?" Diệu Ngữ Vi cười lạnh.

    Môi mỏng của Sở Hi Ngọc khẽ mím, nhất tay lên hung hăng đánh lên mặt Diệu Ngữ Vi một cái.

    "Ngươi.." Diệu Ngữ Vi không dám tin, trợn mắt, kịp phản ứng liền hô to lên:

    "Người đâu, nàng ta đánh ta, đem nàng bắt lại cho ta!"

    Nha Hoàn và bà tử bên người Sở Hi Ngọc cùng nhau tiến lên, đem nàng bảo hộ cực kỳ chặt chẽ.

    Không cho người của Diệu giaia đến gần nàng.

    "Một tát này, là thay tiểu công gia đánh. Ngươi nếu không phục, liền đi cáo trạng, ta mời tiểu công gia đến hảo hảo cùng ngươi tính toán, hắn tương lai là phò mã, làm sao lại có thể để cho ta trèo lên? Ngươi để Thái An công chúa để ở chỗ nào? Để thái hậu ở chỗ nào?" Sở Hi Ngọc cười lạnh.

    Ai bảo dám dùng Mục Thiên Bảo làm cái cớ để dội nước bẩn lên người nàng, nàng nghe một lần liền đánh một lần.

    Ai dám làm lớn chuyện?

    Che dấu còn không kịp.

    Một bên ung dung uống trà Ứng thị thấy một màn này, trong nháy mắt liền phát ngốc.

    Cô nương này thế mà lại hung hăng ngang ngược như thế, đến cả Diệu Ngữ Vi cũng dám đánh..

    Ta vừa rồi chắc là không đắc tội với nàng đâu.

    A, ta cũng không có đánh nàng! Ta không có.

    "Ngươi.. ngươi, ta muốn cách chức phụ thân ngươi! Ngươi nhất định phải chết!" Diệu Ngữ Vi tức đến giơ chật nhất tay.

    Sở Hi Ngọc lạnh lùng nhìn nàng, mặt không biểu tình, "Thật có lỗi, cha ta đã qua đời nhiều năm, tiên đế đã phong hầu, ngươi muốn cách chức của người? Vậy liền đến địa phủ tìm người cùng tiên đế, xem thử bọn họ có đồng ý không?"

    "Ca ca ta hiện tại đang ở trong ngục, không chọc ngươi quan tâm. Bất quá nhị thúc ta là mệnh quan triều đình, sống, ngươi vẫn nên cố gắng, vẫn có cơ hội."

    Diệu Ngữ Vi lần đầu tiên gặp phải người kiểu này, tức đến thở không được.

    Tiết Bích Đồng cũng không thể tin.

    Sở Hi Ngọc thoát nhìn là một người rất dễ nói chuyện, vậy mà lại hung hãn như vậy sao?

    "Ngươi ngươi ngươi.."

    Mấy nha hoàn cùng bà tử Diệu gia xô xô đẩy đẩy tới, nhưng người bên Sở Hi Ngọc cũng không phải ăn chay, nhất là người có sức lực như Lưu bà bà và Mã bà bà, một người kéo mấy cái, quả thực đánh ngang tay.

    Diệu Ngữ Vi tức đến giương nanh múa vuốt.

    Nhưng nơi này là Triều Hoàng thư viện, lại phô bày phú quý thì tối đa cũng chỉ có thể mang tám cái mô tỳ, nàng không có nhiều nhân thủ như vậy.

    Chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Hi Ngọc thản nhiên đi ra ngoài.

    Tiểu Trà có chút lo lắng:

    "Tiểu thư, người đánh nàng ta, nàng.. nàng sẽ không tìm phiền phức chứ?"

    Sở Hi Ngọc từ tốn nói, "Đương nhiên sẽ. Nàng tốt nhất có thể để cho Đổng Quý phi, đem nhị thúc của ta cách chức, ta còn phải tạ ơn nàng. Đánh tiếc, nàng không có bản sự này."

    "A.." Tiểu Trà kịp phản ứng.

    Hình như là.. ừm.

    Tiểu thư mặc dù xuất thân từ danh môn, nhưng lại xem như là một thân một mình. Huynh trưởng lại đang ở trong đại lao, đệ đệ hiện tại thì còn quá nhỏ.

    Nàng không nhận bất cứ uy hiếp gì.

    "Diệu Ngữ vi người này, lấn yếu sợ mạnh. Không cho nàng ta biết, cái gì gọi là chân trần không sợ mang giày, nàng ta liền sẽ càng thêm kiêu căng, không biết thu liễm. Hôm nay chính nàng ta đã đưa ra một cơ hội tốt, vừa đúng lúc." Sở Hi Ngọc thản nhiên nói.

    Tiểu Trà cái hiểu cái không gật đầu.

    Chủ tớ hai người đi dạo khắp nơi, trông thấy ở lương đình có một bóng người.

    Trên bàn là quyển sách thật dày "Triều Hoàng Toàn Thư", đang cố gắng hạ giọng, nắm chặt thời gian đọc thuộc lòng.

    Một tay đảo trang sách, tay còn lại đang được quấn băng để ở phía sau.

    Là nàng, Lãnh Liễu Nhàn.

    Ánh mắt của Sở Hi Ngọc lóe lên, ghé vào tai Tiểu Trà phân phó một câu.

    Rất nhanh, Tiều Trà đã lấy một bình thuốc nhỏ trở lại, đưa cho Lãnh Liễu Nhàn.

    Lãnh Liễu Nhàn mặt không biểu tình ngẩng đầu lên, "Chuyện gì?"

    "Đây là Hồi Xuân Đường, có tác dụng tiêu sưng, giảm đau rất hữu dụng." Sở Hi Ngọc mỉm cười.

    Lãnh Liễu Nhàn lạnh lùng đáp, "Không cần."

    "Ngươi, cái người này sao lại không biết là nhân tâm tốt! Hồi Xuân Đường là thuốc quý đấy, tiểu thư chúng ta thế nhưng là có ý tốt! Ngươi sao lại không biết tốt xấu!" Tiểu Trà tức giận nói.

    Lãnh Liễu Nhàn cau mày nhìn bình thuốc một chút rồi nói, "Ta không cần đồ của người khác."

    "Khối băng cũng có thể tiêu sưng." Sở Hi Ngọc cũng không miễn cưỡng, để lại một câu nói rồi xoay người rời đi.

    Tiểu Trà thu hồi bình thuốc, đuổi theo sau.

    Lãnh Liễu Nhàn nhìn xem bóng lưng của nàng chần chờ một chút, đem bàn tay hướng về phía tuyết.

    A..

    Giống như đã dễ chịu hơn rất nhiều..

    Mới từ đình nghỉ mát trở lại đại đường, từ nữ của Trì Hướng Đông mặc áo bông tiến đến.

    "Cô nương nhà chúng ta có việc muốn cùng Sở cô nương thương lượng."

    Sở Hi Ngọc gật đầu, để nàng dẫn đường.

    Một lúc sau, ngay tại trong một đình viện trông thấy Trì Hướng Đông đang quỳ, sắc mặt nàng ta trắng bệch, cơ thể run lẩy bẩy.

    "Sở cô nương cứu ta!" Trì Hướng Đông vừa nhìn thấy nàng, liền khóc như mưa.

    Sở Hi Ngọc không hiểu, "Chuyện gì?"

    Hẳn là Ứng nữ sách vừa rồi đã nói gì đó với nàng.

    "Ứng nữ sách rõ ràng là nhắm vào ta, chúng ta sẽ còn bị đánh. Nhưng ngươi xem tay ta," Trì Hướng Đông duỗi cái bàn tây đã to như một cái màn thầu ra nghẹn ngào nói, "Đều đã bị đánh thành dạng này.."

    Sở Hi Ngọc im lặng, thật là thảm.

    "Ta muốn nhờ ngươi nói với Ứng nữ sách một tiếng, có thể đừng có hỏi bài ta có được không?" Trì Hướng Đông một mặt mong đợi nói.

    Sở Hi Ngọc nhíu mày, "Ta nói nàng có thể nghe?"

    "Vừa rồi không nhất định, nhưng bây giờ khẳng định sẽ được." Trì Hướng Đông khẳng định nói.

    Ánh mắt của Sở Hi Ngọc lóe lên, trong nháy mắt ming bạch.

    Vừa rồi nàng và Diệu Ngữ Vi đã xảy ra một chút xung đột, nàng ta đã biết.

    Tin tức thận linh thông,

    Cho nên nàng ta cảm thấy, Ứng nữ sách, không dám đắc tội với nàng?

    "Thân phận của ta không có quyền lực yêu cầu một nửa sách làm cái gì. Nếu ta mở miệng, chính là đưa cho Diệu Ngữ Ngư một có điểm yếu."

    "Cho nên rất xin lỗi, chuyện này, ta không giúp được?"

    Sắc mặt Trì Hướng Đông cứng đơi, "Ngươi đến nàng cũng dám đánh, có Mục tiểu công gia giúp ngươi làm chỗ dựa, ngươi sợ cái gì!"

    Nàng ta nghĩ nàng có Mục Thiên Bảo làm chỗ dựa, mới dám đối đầu với Diệu Ngữ Nhi.

    Kỳ thật cái nàng ỷ lại chính ta, Diệu Ngữ Nhi nói sai.

    Nói xấu Mục Thiên Bảo cùng nàng có quan hệ, nói lớn chuyện ra, là Mục Thiên Bảo miệt thị Hoàng tộc.

    Đây mới là mấu chột.

    Nàng không có người làm chỗ dựa.

    Nàng không thể đi sai một bước nào cả.

    "Ngươi hiểu lầm rồi." Sở Hi Ngọc Nhíu mày, "Ta cùng tiểu công gia, cũng không có quan hệ gì. Tự bản thân cố gắng mới có thể đứng ở thế bất bại. Tự giải quyết cho tốt."

    "Chớ có đi a.. Sở muội muội.. Sở muội muội.."

    Trì Hướng Đông thấy Sở Hi ngọc trực tiếp rời đi, vừa sợ vừa giận "Ngươi giả vờ làm gì! Thấy chết mà không cứu! Thật là lãnh huyết! Có gì đặc biệt hơn người, không phải đều dựa vào Mục tiểu công gia sao? Có cái một huynh trưởng phạm tội cưỡng hiếp, ngươi cũng không phải loại tốt lạnh gì!"
     
  3. Điệp Lam

    Bài viết:
    69
    Chương 81: Vả mặt, có bản lĩnh ngươi cách chức nhị thúc ta.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệu Ngữ Vi khinh thường liếc mắt, "Không phải chỉ là học thuộc lòng thôi sao? Có điểm gì đặc biệt hơn người!"

    "Cũng khổng chỉ đơn giản là học thuộc lòng, trù nghệ của Sở cô nương danh chấn huyện Thủy Ninh, không ai không biết. Lại có Mục tiểu công vì chỉ muốn nhìn thấy dung nhan của Sở cô nương, trọn vẹn thua ngàn lượng bạc." Tiết Bích Đồng lại bồi thêm.

    "Xác thực giống như một mỹ nhân đi ra từ trong trang, thật thật sự vô cùng xinh đẹp."

    Trong mắt Diệu Ngữ Vi léo lên một tia ghen ghét, "Chẳng phải chỉ có vài phần tư sắc hay sao? Dùng một thử đoạn lạc mềm buộc chặt! Đừng tưởng rằng mình trèo lên được tiểu công gia, liền có thể bay lên đầu cành làm phượng hoàng, cũng không nhìn lại một chút ngươi có bao nhiêu phân lượng."

    "Người trước kia cũng nói giống như ngươi, miệng đều bị đánh đến sưng lên." Sở Hi Ngọc dunghf ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía nàng.

    "Ngươi dám đánh ta?" Diệu Ngữ Vi cười lạnh.

    Môi mõngw của Sở Hi Ngọc khẽ mím, nhất tay lên hung hăn đánh lên mặt Diệu Ngữ Vi một cái.

    "Ngươi.." Diệu Ngữ Vi không dám tin, trợn mắt, kịp phản ứng liền hô to lên:

    "Người đâu, nàng ta đánh ta, đem nàng bắt lại cho ta!"

    Nha Hoàn và bà tử bên người Sở Hi Ngọc cùng nhau tiến lên, đem nàng bảo hộ cực kỳ chặt chẽ.

    Không cho người của Diệu gai đến gần nàng.

    "Một tát này, là thay tiểu công gia đánh. Ngươi nếu không phục, liền đi cáo trạng, ta mời tiểu công gia đến hảo hảo cùng ngươi tính toán, hắn tương lai là phò mã, làm sao lại có thể để cho ta trèo lên? Ngươi để Thái An công chúa để ở chỗ nào? Để thái hậu ở chỗ nào?" Sở Hi Ngọc cười lạnh.

    Ai bảo dám dùng Mục Thiên Bảo làm cái cớ để dội nước bẩn lên người nàng, nàng nghe một lần liền đánh một lần.

    Ai dám làm lớn chuyện?

    Che dấu còn không kịp.

    Một bên ung dung uống trà Ứng thị thấy một màn này, trong nháy mắt liền phát ngốc.

    Cô nương này thế mà lại hung hắng ngang ngược như thế, đến cả Diệu Ngữ Vi cũng dám đánh..

    Ta vừa rồi chắc là không đắc tội với nàng đâu.

    A, ta cũng không có đánh nàng! Ta không có.

    "Ngươi.. ngươi, ta muốn cách chức phụ thân ngươi! Ngươi nhất định phải chết!" Diệu Ngữ Vi tức đến giơ chật nhất tay.

    Sở Hi Ngọc lạnh lùng nhìn nàng, mặt không biểu tình, "Thật có lỗi, cha ta đã qua đời nhiều năm, tiên đế đã phong hầu, ngươi muốn cách chức của người? Vậy liền đến địa phủ tìm người cùng tiên đế, xem thử bọn họ có đồng ý không?"

    "Ca ca ta hiện tại đang ở trong ngục, không chọc ngươi quan tâm. Bất quá nhị thúc ta là mệnh quan triều đình, sống, ngươi vẫn nên cố gắng, vẫn có cơ hội."

    Diệu Nguc Vi lần đầu tiên găph phải người kiểu này, tức đến thở không được.

    Tiết Bích Đồng cũng không thể tin.

    Sở Hi Ngọc thoát nhìn là một người rất dễ nói chuyện, vậy mà lại hung hãn như vậy sao?

    "Ngươi ngươi ngươi.."

    Máy nha hoàn cùng bà trử Diệu gia xô xô đẩy đẩy tới, nhưng người bên Sở Hi Ngọc cũng không phải ăn chay, nhất là người có sức lực như Lưu bà bà và Mã bà bà, một người kéo mấy cái, quả thực đánh ngang tay.

    Diệu Ngữ Vỉ tức đến giương nanh múa vuốt.

    Nhưng nơi này là Triều Hoàng thư viện, lại phô bày phú quý thì tối đa cũng chỉ có thể mang tám cái mô tỳ, nàng không có nhiều nhân thủ như vậy.

    Chỉ có thể trưo mắt nhìn Sở Hi Ngọc thản nhiên đi ra ngoài.

    Tiểu Trà có chút lo lắng:

    "Tiểu thư, người đánh nàng ta, nàng.. nàng sẽ không tìm phiền phức chứ?"

    Sở Hi Ngọc từ tốn nói, "Đương nhiên sẽ. Nàng tốt nhất có thể để cho Đổng Quý phi, đem nhị thúc cảu ta cách chức, ta còn phải tạ ơn nàng. Đánh tiếc, nàng không có bản sự này."

    "A.." Tiểu Trà kịp phản ứng.

    Hình như là.. ừm.

    Tiểu thư mặc dù xuất thân tư danh môn, nhưng lại xem như là một thân một mình. Huynh trưởng lại đang ở trong đại lao, đệ đệ hiện tại thì còn quá nhỏ.

    Nàng không nhận bất cứ uy hiếp gì.

    "Diệu Ngữ vi người này, lấn yếu sợ mạnh. Lhoong cho nàng ta biết, cái gì gọi là chân trần không sợ mang giày, nàng ta liền sẽ càng thêm kiêu căng, không biết thư liễm. Hôm nay chính nàng ta đã đưa ra một cơ hội tốt, vừa đúng lúc." Sở Hi Ngọc thảnh nhiên nói.

    Tiểu Trà cái hiểu cái không gật đầu.

    Chủ tớ hai người đi dạo khắp nơi, trông thấy ở lương đình có một bóng người.

    Trên bàn là quyển sách thật dày "Triều Hoàng Toàn Thư", đang cố gắn hạ giọng, nắm chặt thời gian đọc thuộc lòng.

    Một tay đảo trang sách, tay còn lại đang được quấn băng để ở phía sau.

    Là nàng, Lãnh Liễu Nhàn.

    Ánh mắt của Sở Hi Ngọc lóe lên, ghé vào tai Tiểu Trà phân phó một câu.

    Rất nhanh, Tiều Trà đã lấy một bình thuốc nhỏ trở lại, đưa cho Lãnh Liễu Nhàn.

    Lãnh Liễu Nhàn mặt không biểu tình ngẩng đầu lên, "Chuyện gì?"

    "Đây là Hồi Xuân Đường, có tác dụng tiêu sưng, giảm đau rất hữu dụng." Sở Hi Ngoch mỉm cưới.

    Lãnh Liễu Nhàn lạnh lùng đáp, "Không cần."

    "Ngươi, cái người này sao lại không biết là nhân tâm tốt! Hồi Xuân Đường là thuốc quý đấy, tiểu thư chúng ta thế nhưng là có ý tốt! Ngươi sao lại không biết tốt xấu!" Tiểu Trà tức giận nói.

    Lãnh Liễu Nhàn cau mày nhìn bình thuốc một chút rồi nói, "Ta không cần đồ của người khác."

    "Khối băng cũng có thể tiêu sưng." Sở Hi Ngọc cũng không miễn cưỡng, để lại một câu nói rồi xoay người rời đi.

    Tiểu Trà thu hồi bình thuốc, đuổi theo sau.

    Lãnh Liễu Nhàn nhìn xem bóng lưng của nàng chần chờ một chút, đem bàn tay hướng về phía tuyết.

    A..

    Giống như đã dễ chịu hơn rất nhiều..

    Mới từ đình nghỉ mát trở lại đại đường, từ nữ của Trì Hướng Đông mặc áo bông tiến đến.

    "Cô nương nhà chúng ta có việc muốn cùng Sở cô nương thương lượng."

    Sở Hi Ngọc gâth đầu, để nàng dẫn đường.

    Một lúc sau, ngay tại trongk một đình viện trông thấy Trì Hướng Đông đang quỳ, sắc mặt nàng ta trắng bệch, cơ thể run lẩy bẩy.

    "Sở cô nương cứu ta!" Trì Hướng Đông vừa nhìn thấy nàng, liền khóc như mưa.

    Sở Hi Ngọc không hiểu, "Chuyện gì?"

    Hẳn là Ứng nữ sách vừa rồi đã nói gì đó với nàng.

    "Ứng nữ sách rõ ràng là nhắm vào ta, chúng ta sẽ còn bị đánh. Nhưng ngươi xem tay ta," Trì Hướng Đông duỗi cái bàn tây đã to ngư một cái màn thầu ra nghẹn ngào nói, "Đều đã bị đánh thành dạng này.."

    Sở Hi Ngọc im lặng, thật là thảm.

    "Ta muốn nhờ ngươi nói với Ứng nữ sách một tiếng, có thể đừng có hỏi bài ta có được không?" Trì Hướng Đông một mặt mong đợi nói.

    Sở Hi Ngọc nhíu mày, "Ta nói nàng có thể nghe?"

    "Vừa rồi không nhất định, nhưng bây giờ khẳng định sẽ được." Trì Hướng Đông khẳng định nói.

    Ánh mắt của Sở Hi Ngọc lóe lên, trong nháy mắt ming bạch.

    Vùa rồi nàng và Diệu Ngữ Vi đã xay ra một chút sung đột, nàng ta đã biết.

    Tin tức thận linh thông,

    Cho nên nàng ta cảm thấy, Ứng nữ sách, không dám đắc tội với nàng?

    "Thân phận của ta không có quyền lực yêu cầu một nữa sách làm cái gì. Nếu ta mở miệng, chính là đưa cho Diệu Ngữ Ngư một có điểm yếu."

    "Cho nên rất xin lỗi, chuyện này, ta không giúp được?"

    Sắc mặt Trì Hướng Đông cứng đơi, "Ngươi đến nàng cũng dám đánh, có Mục tiểu công gia giúp ngươi làm chỗ dựa, ngươi sợ cái gì!"

    Nàng ta nghĩ nàng có Mục Thiên Bảo làm chỗ dựa, mớ dám đối đầu với Diệu Ngữ Nhi.

    Kỳ thật cái nàng ỷ lại chính ta, Diệu Ngữ Nhi nói sai.

    Nói xấu Mục Thiên Bảo cùng nàng có quan hệ, nói lớn chuyện ra, là Mục Thiên Bảo miệt thị Hoàng tôc.

    Đây mới là mấu chột.

    Nàng không có người làm chỗ dựa.

    Nàng không thể đi sai một bước nào cả.

    "Ngươi hiểu lầm rồi." Sở Hi Ngọc Nhíu mày, "Ta cùng tiểu công gia, cũng không có quan hệ gì. Tự bản thân cố gắn mới có thể đứng ở thế bất bại. Tự giải quyết cho tốt."

    "Chớ có đi a.. Sở muội muội.. Sở muội muội.."

    Trì Hướng Đông thấy Sở Hi ngọc trực tiếp rời đi, vừa sợ vừa giận "Ngươi giả vờ làm gì! Thấy chết mà không cứu! Thật là lãnh huyết! Có gì đặc biệt hơn người, không phải đều dựa vào Mục tiểu công gia sao? Có cái một huynh trưởng phạm tội cưỡng hiếp, ngươi cũng không phải loại tốt lạnh gì!"
     
  4. Điệp Lam

    Bài viết:
    69
    Chương 83: Vương gia cùng tiểu nha đầu che miệng lẫn nhau.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cho nên, vương gia người thích tiêu bản nào?" Tiểu nha đầu đôi mắt trong như nước long lanh cười nhẹ nhàng.

    Quân Dạ Thần bị bược hỏi đến á khẩu không trả lời được.

    Tiểu nha đầu bình thường không phải sẽ ôm mặt ngượng ngùng chạy đi sao? Còn tiểu nha đầu này, làm sao lại còn đuổi theo hỏi này hỏi kia chứ.

    Quân Dạ Thần lười biếng ngáp một cái, đổi tư thế nói, "Không cần tìm, nơi này ta đã tìm hết rồi, không có."

    "Thì ra thế." Sở Hi Ngọc liền giả vờ như tin lời nói ma quỷ của hắn mà gật đầu.

    Sở Hi Ngọc đem bình nước nóng của mình, nhét vào tay hắn nói, "Vương gia đến nơi này cũng đã lâu, bình nước nóng hẳn đã lạnh đi. Cái này cho ngươi, một khắc trước ta vừa mới lấy nước nóng, rất ấm áp."

    Bình nước nàng dùng chỉ là loại phổ thông dùng thanh đông tạo thành, tự nhiên không bằng bình tinh xảo hoa mỹ của hắn.

    Nhưng vẫn nóng hôi hổi, mười phần ấm áp.

    Tựa như đang ôm một mặt trời nhỏ.

    "Vậy còn ngươi?" Đôi mắt Quân Dạ Thần chợt lóe lên.

    Sở Hi Ngọc lộ ra nụ cười mười phần chân thành, "Vương gia đối với thần nữ, ân trọng như núi. Nhìn thấy vương gia bị lạnh, thần nữ mười phần khó chịu, gữi bình nước nóng cũng không cảm thấy ấm áp. Cái gọi là, chỉ cần vương gia ấm áp, thì tâm tiểu nữ ấm áp."

    Sở Hi Ngọc bị chính mình làm buồn nôn, rùng mình một cái.

    Quả nhiên, Quân Dạ Thần đối diện trong nháy mắt trở nên một lời khó nói hết, toàn thần nồi da gà.

    "Ngươi.. ngươi có lòng." Quân Dạ Thần một mặt phức tạp, nhìn lại bình nước nóng trên tay, giống như đang cầm một cái khoai lang nóng bỏng tay.

    Sở Hi Ngọc mỉm cười.

    Ai bảo ngươi trêu ta trước.

    Sở Hi Ngọc tất nhiên trong lòng hiểu rõ, hắn chính là cố ý nói muốn tìm xuân cung đồ, chính là muốn thấy nàng chạy trối chết.

    Muốn thấy chuyện cười của nàng.

    Cho nên bản cô nương muốn ngươi buồn nôn đến chết, cái thua thiệt này không thể ăn không như thế.

    "Vương gia tìm sách lâu như thế, chắc hẳn đối với nơi nay hết sức quen thuộc, không biết có hay không đã thấy quá sách này có những bản khác hay không?" Sở Hi Ngọc quơ quơ quyển sách trên tay nàng, "Ta có một số thứ muốn nghiên cứu."

    Quân Dạ Thần không ngẫn đầu lên, miễn cưỡng nói, "Không biết! Quyển sách này ta cũng không biết là thứ quỷ gì, huống chi là bản khác, không biết!"

    "Ta quên mất, vương gia chỉ nhận biết được xuân cung đồ." Sở Hi Ngọc mỉm cười.

    Quân Dạ Thần: .

    Sở Hi Ngọc liền không nhiều lời nữa, chỉ lại đến từng dãy sách bên trong cẩn thận tìm thư tịch.

    Không nóng không vội, bất tri bất giác đã tìm được nữa canh giờ..

    Quân Dạ Thần nhìn hồng y thân ảnh đang được những dãy sách che đậy kia, mày kiếm hơi nhíu lên.

    Lâu như vậy còn không tìn thấy? Là nhìn không thấy?

    Hắn cất bình nước nóng, uể oải đứng dậy, hướng về một giá sách đi đến, đang muốn rút một quyển sách, tai khẽ nhúc nhích, nghe được một trận tiếng bước chân.

    Có người đến. Mà người này..

    Tiếng bước chân nhẹ nhưng lại vội vã, rõ ràng một người có võ công.

    Không giống như là đến xem sách..

    Ánh mắt Quân Dạ Thần trầm xuống.

    "Vương gia.." Sở Hi Ngọc nhìn thấy hắn, đang muốn nói chuyện.

    Quân Dạ Thần một tay bịt miệng của nàng, một tay ôm eo của nàng ngồi xuống, hạ giọng nói, "Có người đến!"

    Cả người Sở Hi Ngọc bị hắn ôm vào trong ngực.

    Gương mặt dán bào bộ ngực của hắn.

    Hai người hiện lên một thư thái ôm ấp mập mờ, trốn tại giá sách phía cửa sau.

    Sở Hi Ngọc nghiêng tại yên lặng lắng nghe.

    Đông đông đông.

    Tiếng tim đập mạnh mẽ của hắng vang lên bên tai nàng.

    Kẽo kẹt..

    Của của thư các bị người đảy ra.

    Hai tiếng bước chân rất nhẹ, nhưng ở cái nơi không có lấy một tiếng động như ở tàng thư các này, tự nhiên âm thanh lại vô cùng vang dội, mười phần rõ ràng.

    Cũng may, là không có đi đến trước mặt bọn hắn, mà dừng lại ở một nơi gần đó.

    Thông qua khe hở của giá sách, Sở Hi Ngọc lặng lẽ quan sát.

    Đây là một cặp nam nữ.

    Nam nhân mặc một bộ y phục dạ hành, che mặt, không thấyt rõ diện mạo.

    Nữ tử kia vậy mà lại là người của Triều Hoàn thư viện, mặc trên người là y phục sám tro của nô tỳ phổ thông. Ngũ quan cũng vô cùng thông thường, là người gặp là có thể quên liền.

    "Tìm được chưa?" Người kia hỏi.

    Nữ tử lắc đầu, "Không thấy."

    Hai người vừa nói, Sở Hi Ngọc liền biết.

    Cái này..

    Đây là Bắc Hạ ngữ!

    Bọn hắn không phải là.. người Bắc Hạ chứ?

    Ở Thịnh Kinh, có rất ít người có thể nghe hiểu được Bắc Hạ ngữ. Nhưng Sở Hi Ngọc nhỏ lớn lên ở Bắc Cương, gần với Bắc Hạ.

    Cha vốn cho rằng người thân sẽ thủ ở Bắc Cương cả đời, từ nhỏ đã dậy bọn họ Bắc Hạ ngữ.

    Sở Hi Ngọc nhìn về phía Quân Dạ Thần.

    Quân Dạ Thần cùng nhìn nàng.

    Hai người lúc này không dám nói lời nào, toàn bộ quá trình đều chỉ dựa vào ánh mắt cùng biểu cảm đế giao tiếp.

    *Bọn hắn nói chính là Bắc Hạ ngữ, đây là người Bắc Hạ! * Sở Hi Ngọc cho hắn một cái ánh mắt.

    Quân Dạ Thần nhíu mày *Rất rõ ràng. *

    Sở Hi Ngọc dùng tay chạm vào tai của hắn.

    *Ngươi cẩn thận nghe một chút bọn hắn đang nói cái gì. *

    Quân Dạ Thần buông tay, *Thật xin lỗi, nghe không hiểu. *

    Sở Hi Ngọc, "?"

    Quân Dạ Thần giơ tay trái lên, nhẫn ngọc trên ngón tay lắp lánh.

    *Bổn vương là một hoàn khố, làm sao có thể nghe hiểu Bắc Hạ ngữ đây? "

    Sở Hi Ngọc,"... "

    Tin người liền có quỷ!

    Sở Hi Ngọc yên lặng nhìn hắn một cái, tiếp tục nghiêng tai lắng nghe.

    Hai người đang giao lưu..

    Thì hai người bên kia lại hạ thấp âm lượng xuống, âm thanh đứt quảng truyền đến.

    " Bản vẽ.. Thư viện.. Cổng thành.. "

    " Nhất định phải tìm được. "

    Sở Hi Ngọc đang tập trung tinh thần lắng nghê, bất thình lình, miệng bị người dùng tay bịt lại.

    Sở Hi Ngọc khó hiểu ngẩng đầu lên, nhìn về phía Quân Dạ Thần.

    Liền thấy hắg giương cằm lên, ra hiệu một hướng nào đó.

    Sở Hi Ngọc thuận theo hắn nhìn lại, con ngươi hơi co lại, tê cả da đầu, kém chút nữa nhảy dựng lên.

    Bên chân nàng lại có một con nhện to bằng một cái bánh bao đang bò tới bò lui.

    Sở Hi Ngọc sống cả hai đời, đều chưa thấy qua con nhện nào lớn như vậy.

    Cái này là một con nhện với cái đầu lớn đến kinh người, màu sắc trên người vô cùng lộng lẫy, tám chín phần là có độc..

    Khó Trách Quân Dạ Thần lại che miệng nàng lại, là sợ nàng vì thấy còn nhện mà gào lên..

    Bình tĩnh.

    Không nên động, không nên gây sự chú ý đến nó.

    Nếu như nó có leo đến chân nàng, cũng là cách một tầng y phục..

    Cũng không cắn được nàng.

    Chỉ là hình dạng có chút dọa người.

    Không cần hoảng, chỉ cần không bị cắn, không cần lo lắng đến tính mạng, nó chính là một cái bánh bao lớn đầy màu sắc thôi.

    Sở Hi Ngọc yên lặng nói nói với chính mình, cố gắng bình ổn tâm tình, hô hấp dần dần ổn định, ngước mắt lên cho Quân Dạ Thân một ánh mắt yên tâm.

    Quân Dạ Thần có chút kinh ngạc.

    Tiểu nha đầu này sức thừa nhận cũng rất mạnh.

    Một con nhện lớn như thế bò qua bò lại bên chân nàng, nàng còn có thể lãnh tĩnh như vậy.

    Khu mặt nhỏ nhắn không có hoảng sợ, một đôi mắt ngập nước sáng tỏ mà thong dòng.

    Lần đầu tiên ở khoảng cách gần như thế này..

    Thậm chí có thể thấy rõ bên trong mắt nàng là hình ảnh của hắn.

    Dung nhan tựa như họa.

    Thật đúng là đẹp mắt.

    Quân Dạ Thần lén lén nhìn trộm, một khắc sau tiểu nha đầu đột nhiên vươn tay, che miệng hắn lại.

    Quân Dạ Thần: ?

    Sở Hi Ngọc hạ thấp tầm mắt nhìn qua.

    Con nhện lớn kia, đang bò qua bò lại bên chân của Sở Hi Ngọc một lúc, vậy mà lại đổi hướng một cái, đã hướng đến chỗ hắn mà bò qua.

    Đã thế, đã leo đến giày của hắn rồi.

    Quân Dạ Thần cũng không sợ, chỉ là cảm giác mát lạnh ở trên môi kia. Trong đầu không tực giác được mà vàng lên lời nàng vừa nói.

    " Chỉ cần vương gia ấm áp, thì tâm tiểu nữ ấm áp."
     
  5. Điệp Lam

    Bài viết:
    69
    Chương 84: Nguyên lại nàng thật sự ái mộ hắn.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Con nhện lớn càng lúc càng lại gần, hai người cũng không dám động. Chỉ sợ tạo ra tiếng sẽ kinh động đến người bên ngoài.

    "Phốc!"

    Con nhện lớn kia đột nhiên ngóc đầu lên, hướng về phía tay của Sở Hi Ngọc phun ra một ngụm tơ. Trong nháy mắt lại thêm một cái gì đó dính lên tay. Con nhên kia liên theo tơ nhện từ từ mà trèo lên trên.

    Sở Hi Ngọc: .

    Tỉnh táo! Không được hoảng hốt.

    Một khi động thủ sẽ kinh động đến người bên ngoài. Trấn định! Nó còn chưa cắn nàng. Coi như bị cắn cũng chưa chắc là có độc. Cho dù có độc, cũng chưa chắc sẽ phát độc tại chỗ.

    Sở Hi Ngọc cố gắn trấn an chính mình, nhưng nhìn thấy con nhện càng ngày càng đến gần, cả người cũng có chút không thoải mái..

    "Sưu!"

    Nhưng vào lúc này, Quân Dạ Thần đột nhiên rút một cái trâm ra, nhanh chuẩn đem con nhện xuyên qua đóng ở trên mặt đất.

    Sở Hi Ngọc lúc này mới thở ra một hơi, nhưng lúc này trong lòng lại nhảy lên. Động tỉnh này quá lớn!

    Quả nhiên, hai người đang nói chuyện đằng sau giá sách kia, đồng thời ngừng lại câu chuyện, cảnh giác quát, "Là ai?"

    "Tất cả mọi người lều là yêu đương vụng trộm, ngươi quản ta là ai." Quân Dạ Thần ngay lúc đố liền lại bộ dạng chuyện xấu đã bị bại lộ, nghe thấy có người nói chuyện liền uể oải nói.

    "Các ngươi làm chuyện của các ngươi, chúng ta làm chuyện của chúng ta, không có liên quan đến nhau."

    Hai người kia đến gần quan xem xét, một tử nữ nũng nịu ghé vào trong lòng một nam tử.

    Bộ dạng của hai người tựa như là một đôi tình nhân đang lén yêu đương.

    "Các ngươi đừng đến đây a.. ta ta sẽ không tố cáo các ngươi, các ngươi cũng không được tố cáo chúng ta." Sở Hi Ngọc đem đầu của mình chôn ở trong ngực của Quân Dạ Thần, nũng nịu nói.

    Tựa như là chuyện xấu sợ bị người phát hiện. Nữ tử kia trên mặt hiện lên một chút do dự.

    Ngược lại tên nam nhân kia sắc mặt băng lãnh, vẫn như cũ dùng Bắc ngữ nói.

    "Bọn hắn nghe chúng ta nói chuyện, giết bọn hắn."

    "Này! Ngươi nói gì thế, ta nghe không hiểu gì cả, cái ngôn ngữ ở nơi quê mùa nào không biết." Quân Dạ thần vẻ mặt khó chịu nói, "Này ngươi không biết nói tiếng phổ thông sao?"

    Quân Dạ Thần diễn vai hoàng khố công tử không học vấn không nghề nghiệp vô cùng hoàn mỹ.

    Nữ tử kia lặng lẽ nói: "Bọn hắn nghe không hiểu. Nơi này mấy ai có thể nghe hiểu Bắc ngữ. Thân phận của chúng ta cũng không bị bại lộ, cần gì phải giết người? Ngươi lại sẽ gây ra phiền phức không đáng có?"

    Sở dĩ bọn họ liên lạc lại dùng Bắc ngữ, cũng là vì coi như có người nghe lén cũng nghe không hiểu.

    "Không được, bọn hắn đã nhìn thấy chúng ta, để phòng ngừa vạn nhất, nhất định phải diệt khẩu." Nam tử hắc y kia kiên quyết nói, bang một cái rút chủy thủ ra.

    Nữ tử kia cũng gật đầu, hướng về phía cửa canh chừng.

    Sở Hi Ngọc im lặng.

    Nàng cũng Quân Dạ Thần phản ứng đã rất nhanh, diễn kỹ cũng vô cùng tinh xảo. Nhưng mà đối phương lại quá cảnh giác. Nhất định phải diệt khẩu.

    Lúc này coi như là kêu lên thì hộ vệ ở dưới cũng không thể nghe thấy. Không thể chờ người đến.

    Mặc dù Quân Dạ Thần thường xuyên cùng người khác ẩu đả, nhưng chỉ biết một chút công phu mèo cào ba chân. Nghe nói hắn bởi vì sợ máu cho nên không có cách nào học võ.

    Cho nên không thể tiếp nhận Quân gia quân. Bị người chê cười là hổ phụ khuyển tử.

    Ngày bình thường xuất hành đều có thị vệ bảo hộ. Dù là kiếp trước hắn thắng, nhưng cũng xác thực không qua lĩnh qua binh, không có tài học võ.

    Bây giờ cũng người liều mạng, khẳng định là không được.

    "Ngươi chạy trước!"

    Sở Hi Ngọc hạ quyết tâm, quay đầu nhìn Quân Dạ Thần nói, "Ngươi mau chạy nhanh lên!"

    "Vậy còn ngươi?" Quân Dạ Thần hỏi lại.

    Đây là lần thứ hai trong đêm nay hỏi nàng lần thứ hai.

    Lần thứ nhất là khi nàng đem bình nước của nàng cho hắn.

    Lần thứ hai là nàng đem cơ hội chạy trốn nhường cho hắn.

    "Ta ngăn bọn hắn. Vương gia đối với ta ân trọng như núi, đây là chuyện ta nên làm." Đôi mắt Sở Hi Ngọc sáng rực.

    Nàng thiếu hắn một cái mạng.

    Nàng không muốn chết, nhưng cũng không thể quên ân phụ nghĩa. Đây là chuyện nàng nên làm.

    Nếu hắn còn sống ra ngoài, người thân của nàng, hắn khẳng định sẽ sắp xếp cẩn thận, cũng không cần nàng quan tâm.

    Không có nỗi lo về sau này.

    Quân Dạ Thần kinh ngạc nhìn tiểu nhân nhi trong ngực. Nữ tử thế gian, không phải đối với hắn tránh như tránh xà hạt, mắng hắn là đại gian thần bán nước, tham quý phụ bần.

    Không ai sẽ vì tiếng xấu là đại gian thần mà không màng sống chết vì hắn.

    Nguyên lai, nàng thật sự ái mộ hắn.

    Quân Dạ Thần cười.

    "Ngươi cười cái gì?" Sở Hi Ngọc khó hiểu.

    Quân Dạ Thần đột nhiên hướng phía sau nàng nói, "Nhìn, có thần tiên."

    Thần tiên? Thứ đồ chơi gì?

    Sở Hi Ngọc trên mặt đầy nghi hoặc quay đầu một khắc sau mặt liền tối sầm lại.

    Hắc y nhân kia cười lạnh, "Nghĩ có thể gạt ra quay đầu? Chết!"

    Lại phát hiện tên hoàn khố công tử, lại đem nữ nhân trong ngực đánh ngất xỉu.

    Căn bản không phải là đang nói hắn.

    "Lừa ngươi? Ngươi cũng xứng?" Quân Dạ Thần môi mỏng câu lên, ánh mắt tử tản mạn dần dần biến thành lạnh lùng.

    "Vốn không muốn động thủ, nhưng ngươi hết lần này đến lần khác tìm đến cái chết."

    Hắn thậm chí không đứng lên, một tay ôm tiểu nha đầu đang hôn mê trong ngực, tay kia soạt một cái xuất hiện hai cái phi đao mỏng như lá, đồng thơi bắn về phía một nam một nữ.

    Phi đao màu bạc lóe lên ánh sáng xanh của độc dược, kiến huyết phong hầu.

    Hai người đồng thời ngã xuống đất.

    Quân Dạ Thần cúi đầu nhìn tiểu nha đầu trong ngực. Nếu không có nàng, hắn đã sớm thu thập hai kẻ kia.

    Nhưng cũng bởi vì có nàng mới vòng quanh một vòng lớn.

    Để nàng sống, một nha đầu thông minh như nàng, sau này sẽ đoán được rất nhiều thứ..

    Nhưng là..

    Tính toán một chút, dù sao cũng là một tiểu cô nương ái mộ hắn.

    Nhưng nàng không có tận mắt nhìn thấy hắn xuất thủ.

    Quân Dạ Thần nhìn chằm chằm Sở Hi Ngọc một hồi, đột nhiên khóe môi cong lên, ôm tiểu nha đầu đang hôn mê ra ngoài.

    Một lúc sau lại quay lại đến giá sách rút một quyển "Sơn Thủy Quyết toản."

    * * *

    "Cô nương, tỉnh!"

    Sở Hi Ngọc mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền thấy hai tỳ nữ đang ngồi xổm ở trước mặt nàng.

    Tình huống gì thế này?

    Vừa rồi..

    Quân Dạ Thần đột nhiên nói cái gì mà có thần tiên, nàng vừa quay đầu lại liền ngất đi..

    Khi tỉnh lại lần nữa nàng đã ở đây?

    Đây là.. tàng thư cát tầng thứ năm.

    Quân Dạ Thần đâu? Hai người kia đâu?

    Làm sao là phần gáy lại đau buốt thế này?

    Sở Hi Ngọc cau mị lại.

    "Vị cô nương này, hôm nay tàng thư cá đóng cửa sớm. Mời cô nương lập tức rời đi." VÌ tỳ nữ hành lễ nói.

    Sở Hi Ngọc tâm niệm khẽ động hỏi, "Vì cái gì mà lại đóng cửa sớm, ngày trước không phải là giờ tý mới đóng sao?"

    "Cái này nô tỳ cũng không biết, Nô tỳ chỉ là phụng mệnh làm việc."

    Sở Hi Ngcoj lại mơ hồ cảm thấy cùng hai người có quan hệ.

    Quân Dạ Thần có sao không? Hắn đang ở đâu?

    Sở Hi Ngọc không nhiều lời nữa, cùng với tỳ nữ nhanh chóng ra ngoài, lúc này mới phát hiện trong ngực nàng vậy mà lại có hai bản cổ tịch.

    "Sơn thủy quyết toản" cái ngày không phải là tiêu bản khác của "Lâm tuyền cao thượng" mà nàng đang tìm sao?

    Là hắn! Tên kia khẳng định là không sao.

    Người đánh nàng ngất xỉu.. khẳng định là hắn.

    Cái hỗn đản này, vậy là đánh nàng?

    Sở Hi Ngọc đi ra tàng thư các, phát hiện ra người bị đuổi cũng không ít, vệ võ uyển binh sĩ đêm tàng thư các vây cực kỳ chặt chẽ.

    Khuê tú nhóm năm nhóm ba tập hợp lại một chỗ nghị luận.

    "Đột nhiên giới nghiêm là chuyện gì xảy ra?"

    "Giống như là phát hiện hai người chết! Liền vừa rồi, vệ võ uyển nữ quan đột nhiên đóng cửa, đem mọi người đều đuổi ra, lại mang ra hai cổ thi thể.."

    "Giết người? Người chết là ai? Ai làm?"

    "Nghe nói là hai tỳ nữ phát sinh cãi vã, tranh chấp liền té cầu thang té chết."

    Sở Hi ngọc ngược lại có chút suy nghĩ.

    Xem ra hai người kia chết. Mà vệ võ uyển đã biết thân phận của hai kẻ kia.

    Vì để tránh gây nên khủng hoảng cùng suy đoán nên đã nói như thế.

    Hai người kia, là Quân Dạ Thần giết sao?

    Công phu của hắn tốt như vậy? Giết người không chớp mắt?
     
  6. Điệp Lam

    Bài viết:
    69
    'Chương 85.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng nếu như công cồn của hắn lợi hại như thế, có thể giết người, không sợ huyết tinh, tất nhiên sẽ không tài tại cái gì gọi là chứng sợ máu, không cách nào ra chiến trường, không thể thừa kế Quân gia quân..

    Trừ phi..

    Sở Hi Ngọc nghĩ đến một loại khả năng đáng sợ, nàng nhanh chóng gạt đi suy nghĩ này. Dù sao, nàng cũng không quản sự thật như thế nào, Quân Dạ Thần chính là không biết võ công.

    Thời khắc mấu chốt, nhất định sẽ có người chạy đến. Nàng nhất định sẽ giúp hắn tìm một cái cớ thật tốt.

    * * *

    Trên đường về học xá, Sở Hi Ngọc trong đầu vẫn vang lên câu nói của người kia.

    Bọn hắn đến thư viện là để tìm một bản vẽ về một loại vũ khí. Nếu để bọn hắn tìm thấy, Bắc Cương lại có thể có vô số người phải đổ máu hi sinh..

    Sở Hi Ngọc nghĩ đến phụ thân, mắt ngọc có chút ê ẩm.

    Năm đó, Bắc Hạ khí thế hung hăng. Bắc Cương phòng tuyế chỉ có thể vừa đánh vừa lùi, lòng người bàn hoàng.

    Nghe nói, người Hạ đã sắp đánh tới dưới thành. Trong thành có rất nhiều đại hộ nhân gia*, hoảng loạn chạy trốn. Những trung bộc của phủ tướng quân, cũng muốn đưa huynh muội bọn họ đi nơi khác tránh một chút.

    *Một gia đình lớn nhiều người.

    "Cha nói, để chúng ta ở trong nhà đợi hắn về. Chúng ta ngoan ngoãn đợi ở đó."

    Trận chiến dịch kia, Đại Thịnh thắng!

    Nhưng bọn họ chờ được chỉ là tin về phụ thân thất linh bát lạc thi thể*.

    *Chết không còn thi thể, thi thể không nguyên vẹn.

    Hắn tự nguyện làm mồi nhử, tại trong thành trì chôn thuốc nổ, cùng với quân sự đích chính vô bất thắng của địch đồng vu quy tận.

    Nghe nói vị quân sự này là tai họa lớn nhất của Đại Thịnh. Quân sư vừa chết, Bắc Hạ liền lui binh.

    Tiên đế cao hứng rất nhiều, truy phong cho phụ thân vì trung dũng.

    Bắc Cương mười năm bình an, là cha cùng với vô số người dùng mạng đổi lấy.

    Nàng không cho phép người khác phá đi sự bình yên này. Bất luận kẻ nào đều không được.

    "Nếu như bản vẽ kia đang ở Triều Hoàng thư viện, tuyệt đối không thể để rơi vào tay tiểu nhân." Sở Hi Ngọc nắm chặt tay, ấm thầm quyết định, tìm ra nơi đang cất giấu bản vẽ.

    Vừa mới đi đến cửa sân, Tiểu Cúc tiền đi lên đón.

    "Tiểu thư, tam tiểu thư tới! Đã đợi người một hồi lâu."

    Sở Hi Ngọc bước nhanh đến đại sảnh, Sở Nhược Tiêm đang đi cầm một quyển sách thuốc trầm mê trong đó.

    "Tam tỷ xem cái gì mà nhập tâm như vậy? Sở Hi Ngọc cười nói.

    Sở Nhược Tiêm lấy lại tinh thần, khép sách lại cười nói," Sách thuốc, sớm đã nghĩ đến việc sẽ đến thăm muội, nhưng nhị nương quản thúc nghiêm, để cho ta vùi đầu đọc sách, không cho bước ra cửa. Cho nên đến hôm nay, Mục tiểu công gia tìm đến cửa, mới thả ta ra. "

    " Tiểu công gia tìm tỷ có việc? "

    Sở Nhược Tiêm cười khổ một tiếng," Không phải tìm ta mà là tìm muội. Nghe nói tiểu công gia lúc trước đã hướng học viện đưa thiếp mời, nhưng mà, ngũ muội một mực không gặp hắn, hắn liền tìm đến ta, nhật định phải giúp hắn hẹn muội ra ngoài. "

    " Muội vội vàng chép sách, không rảnh gặp. "Sở Hi Ngọc bật cười.

    Sở Nhược Tiêm liền nói," Ta cũng nghỉ muội nhất định là không rảnh rỗi, nên cũng không muốn làm phiền muội, nhưng hắn nói là có việc đại sự, nhất định phải cùng muội thương nghị. Ta sợ chậm trễ đại sự của các ngươi, nên liền vội vàng chạy đến.. "

    " Tam tỷ, ngươi là không biết tính nết của người này, hắn nói chuyện gấp, không chừng chỉ là muốn cũng ta ăn bữa cơm thôi. "Sở Hi Ngọc cười nhạo một tiếng. Đem cái hoàn khố tiểu công tử này nhìn thấu rồi.

    Hắn thì làm gì có chuyện đúng đắn chứ.

    Bất quá.. Nàng cùng còn một phận đáp lễ dành cho hắn.

    Vừa vặn, sách cũng đã xem xong, liền gặp hắn một chút vậy.

    " A? Hắn gạt ta? "Sở Nhược Tiêm không thể tưởng tượng nổi mà khinh ngạc.

    Mục Thiên Bảo thế mà lại trưng ra một mặt khẳng định nói là vô cùng trọng yếu.

    Nàng cũng không nghĩ tới, người cao cao tại thượng như vị tiểu công gia, lại cố ý lừa một vô danh tiểu tốt như nàng,

    " Cũng Không phải. "

    Sở Hi Ngọc cười cười," Sống phóng túng như hắn mà nói vẫn thật sự rất gấp. Hắn chỉ là một người nhìn qua có chút ngốc. Dù sao cũng không phải người xấu. "

    Sở Hi Ngọc nói," Vừa vằn, muội cũng có một số đồ vật muốn đưa cho hắn, liền đi gặp hắn một chút, hắn hẹn ở đâu vậy? "

    *Huyện Thủy Ninh phố Nam Kim Đinh đệ nhất tửu lầu.

    * * *

    Trên lầu năm của tửu lầu, vô dùng thoáng đãng, vô cũng xa hoa, từ nam ra bắc món nào cũng có.

    Không hổ là đệ nhất tửu lầu. Lầu bốn sương phòng như mộng.

    " Sơ Hi Ngọc! Ta hẹn ngươi nhiều lần như vậy, ngươi vì sao không gặp ta? "Mục Thiên Bảo một mặt không cao hứng nói.

    Trông thấy nữ tử đi tới, sắc mặt trong nháy mắt cứng lại.

    Đây là.. là.. Sở Hi Ngọc?

    Nàng hôm nay không đeo mạng che mặt.

    Mục Thiên Bảo vẫn cho là Sở Hi Ngọc và Sở Nhược Lan dáng dấp không khác biệt lắm.. Nhưng không.

    Nàng óng ánh chói mắt, xinh đẹp động lòng người, tựa như ánh sao lấp lánh trên bầu trời.. Đẹp đến mười phần có tính công kích.

    Sở Hi Ngọc không nhanh không chậm nói," Vừa mới nhập học bề bộn công việc. "

    " Kìa.. Vậy cũng không thể không để ý đến ta. "Mục Thiên Bảo nhìn mỹ nhân nhi trước mắt, trong nháy mắt khi thế đều yếu đi một phần.

    Quả ớt nhỏ đẹp mắt như vây? Ta đối với mỹ nhân chính là không có sức phản kháng.

    (Lam thề, dịch ra chính là tên quả ớt nhỏ này nha)

    " Không phải ta rảnh rỗi một chút liền đến sao? "Sở Hi Ngọc ngồi phía đối diện hắn, đưa cho hắn một phong thư.

    " Để tiểu công gia đợi lâu, đây là một món quà nhỏ, của ý lòng nhiều. "

    Một chút xíu không cao hứng trong mắt Mục Thiên Bảo trong nháy mắt liền tan thành mây khói, tiếp nhận phong thư, mặt mày hớn hở," Ngươi tới là được rồi, còn tặng quà cho ta là cái gì? Để ta xem chút.

    Hắn mở phong thư ra, hơi mỏng chỉ có một tờ giấy, viết một cái tên phường ăn.

    "Hạt dẻ, cẩu kỷ, chim cút.." Mục Thiên Bảo khó hiểu nói, "Đây là món nổi tiếng gì sao" Giống như chưa từng nghe qua! Bất quá nếu là người viết chắng chắng ngon! "

    Sở Hi Ngọc mỉm cười," Không phải món ăn nổi tiếng, chỉ là công thức của một món bổ.. "

    " Đồ bổ? Bổ cái gì? "Mục Thiên Bảo khuôn mặt mờ mịt.

    " Bổ thận dưỡng sinh. "

    " Cái gì? "Mục Thiên bảo trợn mắt há hốc.

    Sở Hi Ngọc một mặt bình tĩnh," Không cần cảm ơn. "

    Kiếp trước thứ này đã giúp nàng kiếm không ít bặc đâu.

    Dạng này, nhìn chắc không được trăm.

    Sở Nhược Tiêm ngồi một bên khuôn mặt đỏ bừng..

    Ngược lại bên cạnh Mục Thiên Bảo có một gã sai vặt trong mong nhìn xem công thức kia..

    " Ngươi ngươi ngươi! "Mục Thiên bảo đỏ bừng cả khuôn mặt, vừa tức giận vừa xấu hổ," Thân thể ta rất tốt! Không cần bổ thận! Ngươi đưa ta cái thứ này làm gì? Ngươi đây là đang xem thường ta? "

    Sở Hi Ngọc ngước mắt lên nhìn hắn," Không cần đến? "

    " Đúng! Không! Cần! Đến! "Mục Thiên Bảo thề sống chết bảo vệ tôn nghiêm của nam nhân.

    Sở Hi Ngọc mỉm cười," Thời gian còn sớm, tiểu công gia nói những lời ấy hơi sớm. "

    " Ngươi ngươi ngươi.. ngươi nói hươu nói vượn! Ngươi thu hồi lại đi! Ta về sau vẫn cảm thấy không cần dùng đến! "Mục Thiên bảo cái kia.

    Vừa mới cảm thấy Sở Hi Ngọc nàng là một nữ nhân.. là hắn quá ngây thơ rồi!

    Nàng xinh đẹp như tiên thiên, cũng không phải tiểu mỹ nhân nũng nịu.

    Vẫn là một quả ớt nhỏ.

    " Đừng a, thiếu gia cái này cũng là một công thức hiếm có. "Gã sai vặt tranh thủ khuyên giải," Sở tiểu thư có ý tốt, cũng là nhìn ngài ngày nào cũng dựa vào ỷ hồng dựa thúy, sợ ngài ở phương diện kia. Ngài hiện tại không cần nhưng đề phòng vạn nhất sau này.. "

    (Ta nói cười không ngậm được mồm hahaha)

    " Phi phi, không có vạn nhất! "Mục Thiên Bảo mặt đỏ đến mang tai.

    " Vậy ngài thưởng cho chúng tiểu nhân.. "

    " Mau cút cút cút! "Mục Thiên bảo tức giận đem bọn hạ nhân đều đuổi đi, lần này cũng không cứng rắn đem công thức cứng rắn trả về, mà đem cất trong lòng ngực mình.

    " Tính toán đến một mảnh hảo tâm của ngươi, bất quá ngươi phải nhớ rõ, ta thật sự không cần thứ đồ chơi này."

    Mục Thiên bảo gật đầu, cái này còn tạm được.. chờ chút?

    Tại sao lại lo trước sau rồi? Oa!

    Ngươi lai đem ta ra đùa giỡn!
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  7. Điệp Lam

    Bài viết:
    69
    Chương 86.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thích khách lần trước, đã bắt được chưa?" Sở Hi Ngọc hỏi.

    Mục Thiên Bảo rầu rĩ nói, "Vẫn chưa!"

    "Chưa băt được, mà phủ quốc công lại để cho tiểu công gia xuất phủ" Lỡ như lại bị thích khách tập kích lần nữa thì sao?"

    Mục Thiên Bảo xem thường nói, "Ngươi cứ yên tâm. Mặc dù là ở bên ngoài, bên cạnh ta chỉ có vài tùy tùng, nhưng trong tối lại không ít ám vệ. Nếu thích khách lại dám xuất hiện, bọn hắn dám đến ta để cho bọn hắn biết thế nào gọi là có đến mà không có về."

    "Thì ra là thế." Sở Hi Ngọc mỉm cười, "Tiểu công gia thật anh dũng."

    Không biết là ai, có thể ẩn nấp kĩ như thế, đến cả phủ quốc công cùng với chính vương cũng không điều tra ra. Nhưng quốc công phủ đã cảnh giác, bọn hắn chính là nên từ bỏ kế hoạch này đi.

    Mục Thiên Bảo hằng giọng một cái, "Người còn không biết đi? Ta nói cho ngươi biết, tình hình lúc đó, chính là rất nguy hiểm...."

    Mục Thiên Bảo vui vui sướng sướng đêm chính mình nói đến anh dũng vô cùng.

    Sở Như Tiêm nghe một lúc cũng ngốc luôn còn có loại chuyện này?

    Làm sao lại có cảm giác không thích hợp.

    Sở Hi Ngọc nâng chén trà lên, chậm chậm uống một ngụm, "Tiểu công gia, không biết ngươi tới tìm ta, có chuyện đại sự gì?"

    Mục Thiên Bảo đã nói đến tận hứng, xúy chút nữa quên mất chuyện đại sự của mình, nghe vậy hắn liền nhìn quanh một chút....

    Hạ nhân đều bị hắn đuổi hết ra ngoài.

    Trong sương phòng chỉ còn lại ba người bọn hắn.

    "Ta có một chuyện thập phần bí ẩn, muốn cùng người thương lượng một chút." Mục Thiên Bảo nhìn Sở Hi Ngọc nói, hắn nhìn thoáng qua Sở Nhược Tiêm "Nhưng cũng là người của Sở gia, không tính là người ngoài nhưng phải giữ bí mật cho ta."

    Sở Nhược Tiềm đang định ra ngoài, nghe thấy hắn nói như vậy, cũng không biết có nên ra ngoài hay không.

    Sở Hi Ngọc kéo nàng ngồi xuống, "Tam tỷ ngồi xuống đi. Nhiều người thì thương lượng tốt hơn. Nói một chút đi, sự tình có liên quan đến Sở gia?"

    "Đúng a!" Mục Thiên Bảo thấp giọng meo meo nói, "Ta trước tiên nói cho ngươi một bí mật."

    Sở Hi Ngọc nhìn về phía hắn yên lặng nghe.

    "Sở Nhược Lan thích ta!" Mục Thiên Bảo lặng lẽ nói.

    Sở Nhược Tiêm trợn mắt há hốc.

    "Cái gì?" Sở Hi Ngọc có chút mê mang.

    Mục Thiên Bảo cho rằng nàng không tin, vỗ bàn một cái, "Ta ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, luôn luôn là người nữ nhân thích nhất. Ngươi không tin ta?"

    "Không phải..... ừ......" Sở Hi Ngọc muốn nói lại thôi, "Đây coi là bí mật sao? Mọi người đều không biết? Người cần phải thần thần bí bí như vậy?"

    Cái này là lời đồn, đã truyền đi được nửa tháng.

    Mục Thiên bảo rầu rĩ nói, "Đùng, chính là lời đồn đại này. Nhưng đây không phải lời đồn, nàng ta thật sự thích ta."

    ????

    Ngài không phải là tự mình đa tình chứ?

    Sở Hi Ngọc lại một lần nữa muốn nói thì lại thôi, "Kia.... ngươi làm sao biết được, nàng thật sự thích ngươi?"

    "Nàng ta ngày đó, cố ý ở đình nghỉ mát đợi ta...."

    Mục Thiên Bảo liền đem sự tình hôm đó nói hết ra.

    Sở Hi Ngọc mặt không biểu tình.

    Tốt cho một chiêu châm ngòi ly gián.

    Chỉ tiếc, Mục Thiên Bảo lại là một tên ngốc bạch ngọt.

    Để Sở Nhược Lan vừa ra kịch, đều là hát cho kẻ điếc nghe.

    Bất quá, Sở Hi Ngọc ngược lại có chút ngoài ý muốn.

    Mục Thiên bảo nghe nói bị nàng lợi dụng hắn vậy mà cũng không nổi giận...

    Cái này nếu là người bình thường, khẳng định là trúng kế....

    Ngốc bạch ngọt, mặc dù có chút ngốc, lại có chút trắng, nhưng cũng thật ngọt, đối với bằng hữu chính là tin tưởng.

    "Đều tại ta! Ngày hôm đó uống say, không cẩn thận lại đem chuyện này nói ra, kết quả mọi người đều biết...." Mục Thiên Bảo mười phần ưu sầu.

    Sở Hi Ngọc yên lặng nhìn hắn một cái. Nguyên lại lời đồn là chính ngài truyền đi?

    "Cho nên?"

    "Cho nên ta liền muốn thương lượng với ngươi một chút. Việc này, ta nên làm cái gì bây giờ?" Mục Thiên Bảo nhìn về phía Sở Hi Ngọc nó.

    "Ngươi một bụng âm mưu quỷ kế, mau giúp ta tìm một cái chủ ý."

    Sở Hi ngọc bật cười, "Lưu ngôn phi ngữ để ý làm gì?"

    "Chuyện này không thể không để ý. Ta lại không thể cưới nàng ta, nhưng thanh danh của nàng ta vì ta mà hỏng, tương lai làm sao gả ra ngoài đây?" Mục Thiên Bảo họa phong nhất chuyển thở dài nói.

    "Haizzz, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, ta mặc dù là vô tình công tử, nhưng cũng không muốn làm giai nhân chung thân."

    Sở Nhược Tiêm cảm khái nói, "Tiểu công gia thật là một người tốt."

    "Khụ...." Khuôn mặt tuấn của Mục Thiên Bảo đỏ lên.

    Trong nhân sinh của hắn, đây là lần đầu tiên được khen là người tốt.

    Sở Hi Ngọc yên lặng nhìn hắn một cái. Kể ngốc này, người Sở Nhược Lan là Vân Thâm.

    "Việc này càng nói càng rối, chỉ cần nàng và tiểu công gia không gặp nhau, chuyện kia dần dần sẽ bị quên đi." Sở Hi Ngọc nói.

    Nàng tất nhiên có biện pháp làm sáng tỏ, nhưng tại sao nàng phải giúp Sở Nhược lan.

    "Bây giờ nhưng lưu ngôn phi ngữ kia, liền mặc kệ?"

    "Càng giải thích càng sai. Tiểu công gia về sau cách xa nàng ta một chút, không cùng nàng nói chuyện, xem như không biết nàng là được." Sở Hi Ngọc nói.

    Miễn cho bị Sở Nhược Lan lợi dụng.

    "Tốt! Nghe ngươi!" Mục Thiên Bảo rất tán thành gật đầu, nhìn qua hai người nói, "Còn muốn nhờ các ngươi khuyên nàng ta một chút. Thiên nhai nơi nào cũng có cỏ thơm, đừng để chỉ vì một gốc cây như ta mà làm hại bản thân. Ta chính là phò mã nha, không thể nạp thiếp."

    Sở Nhược Tiêm nghiêm túc gật đầu, "Người cứ yên tâm, ta nhất định sẽ khuyên tỷ ấy."

    Sở Hi Ngọc: ......

    Thôi, người ngốc có phúc của người ngốc.

    "Đúng rồi, ta còn một sự tình nữa, muốn cùng ngươi thương lượng!" Mục Thiên Bảo nói đến công chúa liền nhớ tới một sự kiện nói, "Qua hai tháng nữa chính là sinh thần của Thái An công chúa, ta muốn cho nàng một lễ vật."

    Sở Hi ngọc không hiểu, "Nghe nói quan hệ giữa tiểu công gia cùng công chúa luôn luôn không tốt, ngươi lại để bụng như vậy."

    "Trước kia quả thực không tốt. Nhưng gần đây ta mới biết được, nàng vậy mà thật sự thích ta!" Mục Thiên Bảo một mặt kiêu ngạo.

    Sở Hi Ngọc: ????

    Vị công chúa này cũng thích Vân Thâm, sao lại thành thích người rồi?

    "Ngươi không tin ta? Thật đó! Thật ra có người nói cho ta biết, nàng là một người lợi hại, lời nàng nói khẳng định không sai." Mục Thiên Bảo khẳng định nói.

    "Ai vậy?" Sở Nhược Tiêm hiếu kỳ hỏi.

    "Ta cũng không biết nàng là ai, chính nàng là người nhìn ra thứ kia là đồ giả, tất cả mọi người đều nói nàng rất lợi hại. Ánh mắt của nàng sẽ không sai."

    Chờ chút....

    Người Mục Thiên Bảo nói hình như chính là nàng?

    Sở Hi Ngọc một mặt mờ mịt. Nhưng nàng chưa bao giờ nói qua lời này a?

    Không phải chứ..... là câu kia....

    Thiên ơi. Đây là trào phúng a, hắn nghe sao lại nghe ra công chúa thích hắn vậy?

    "Trước kia cũng là ta bạc đãi nàng. cho nên lần này sinh thần của nàng, ta muốn đưa cho nàng một lễ vật để bày tỏ tâm ý." Mục Thiên Bảo nói.

    Sở Hi Ngọc: ......

    "Lúc đầu ta nghĩ đến là đưa cho nàng một chút kỳ trân dị bảo, nhưng nàng là công chúa điện hạ, kim chi ngọc diệp cái gì mà chưa thấy qua. Ta nghe ngóng nhiều nới, mới biết được nàng vẫn muốn một thứ, nhưng mà cầu mà không được." Mục Thiên Bảo nhìn về phía Sở Hi Ngọc một mặt ngây thơ nói.

    "Nếu như ta có thể đưa thứ đó cho nàng làm lễ vậy, nàng khẳng định rất cao hứng a."

    Sở Nhược Tiêm hiếu kỳ hỏi, "Là Thứ gì?"

    "Tranh của Văn Thâm."
     
    Phuongphuong57500 thích bài này.
  8. Điệp Lam

    Bài viết:
    69
    Chương 87.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sở Hi Ngọc vuốt vuốt mi tâm, "Tiểu công gia, công chúa chính là thích tranh của Văn Thâm, người mà nàng thích, đã rất rõ ràng?"

    "Không giống, ta cũng thích đồ ăn của Kim Đình Lâu, chẳng lẽ ta thích tên đầu bếp? Công chúa đối với hắn chỉ là thưởng thức, giữa bọn hắng là thuần khiết!" Mục Thiên Bảo ngôn từ chính nghĩa, "Ngươi sao lại giống những phàm phu tục tử kia, suy nghĩ nông cạn như vậy chứ?"

    Sở Hi Ngọc Im lặng.

    Nàng không chút nghi ngờ, công chúa và Văn Thâm không có gì.

    Văn Thâm nếu như thích công chúa, phò mã là ai thì còn chưa chắc.

    Thế nhưng là..

    Công chúa thích Văn Thâm, lại là sự thật không thể chối cãi.

    Ngay cả việc nàng nhận được thiệp mời của Văn Thâm, nàng cũng đã nổi trận lôi đình, vì vậy mà mọi lúc mọi nơi nhắm vào nàng.

    Rất hiển nhiên.. mỗi một nữ nhân đến gần Văn Thâm, xác định là sống không yên với nàng.

    Chuyện này cũng chứng minh, Văn Thâm xác thực không thích nàng, cho nên nàng sợ hãi, bất luận kể nào cũng có thể đem Văn Thâm cướp đi.

    Người được yêu thích sẽ không sợ hãi, sẽ không lo lắng.

    Sở Hi Ngọc yêu lặng nhìn thoáng qua Mục Thiên Bảo, một chiếc áo choàng gấm màu lục thật sự thất hợp với hắn.

    Thật xanh.

    "Nghe nói, Văn Thâm có tam tuyệt. Cầm tuyệt, trà tuyệt, họa tuyệt, nhưng hắn lại không tùy tiện đánh đàn, cũng không tùy tiện pha trà, càng không tùy tiện tặng tranh." Sở Nhược Tiềm nói.

    "Mà hình như chưa có người nào chiếm được tranh hắn tự thân vẽ."

    Mục Thiên Bảo vỗ tay một cái, "Ngươi nói đúng! Nếu như bên ngoài mà có tranh của hắn ta nhất định sẽ mua cho được. Cho nên, Sở Hi Ngọc, ngươi giúp ta nghĩ chút biện pháp, làm thế nào để có thể lấy một bộ trang của Văn Thâm?"

    Sở Hi Ngọc:.

    "Ngươi đừng có không nói lời nào như thế, ta biết ngươi lắm mưu nhiều kế nhất. Đầu óc ta đâu thể so với ngươi, ngươi giúp ta nghĩ một chút đi mà" Mục Thiên Bảo túm lấy tay áo của Sở Hi Ngọc không ngừng lắc, giọng điệu năn nỉ nhờ nàng.

    Sở Hi Ngọc:.

    "Trong những người mà ta quên biết chỉ có ngươi là thông minh nhất. Ngươi không giúp ta, vậy ta thật sự không lấy được." Mục Thiên Bảo ủy khuất ba ba.

    Sở Nhược Tiêm không đành lòng hỏi: "Ngũ muội, ngươi có biện pháp nào không?"

    "Không có." Sở Hi Ngọc mở miệng liền từ chối, "văn Thâm là ai? Trên đời này không nhiều thì ít người cầu hắn một bức tranh, đều không được. Ta có tài đức gì, có thể để cho hắn tặng tranh?"

    "Người khác khẳng định là không có cách nào, nhưng đến ngươi cũng nói như vậy.. ta không tin.." Mục Thiên Bảo một mặt nghi ngờ nhìn nàng.

    Sở Hi Ngọc:.

    Tên gia hỏa này, đến cùng là thế nào mà đối với nàng có lòng tin như vậy.

    Chính nàng đều không có nắm chắc.

    Bất quá..

    Sở Hi Ngọc nghĩ đến mình có kế hoạch tiếp theo, cùng Văn Thâm có tiếp xúc..

    Nếu không ảnh hưởng đến kế hoạch của nàng, nàng có thể thử.

    Nhưng được hay không nàng không thể hứa hẹn.

    "Ta sẽ thử một chút. Nhưng ta không đảm bảo nhất định có thể thành." Sở Hi Ngọc trầm ngâm nói.

    Mục Thiên Bảo liền vui mừng không siết, "Quá tốt rồi! Quả nhiên đủ trọng nghĩa! Ta liền biết, ngươi chắc chắn sẽ không ngồi nhìn mặc kệ. Chỉ cần ngươi giúp ta cầm được tranh tới, về sau ngươi muốn ta làm cái gì, dù lên núi đao xuống biển lửa, ngươi chỉ cần nói một câu, ta liền không tiếc mạng sống!"

    "Đây chính là tiểu công gia nói, nếu ta cầm được trang đến, ta muốn ngươi làm một việc." Ánh mắt Sở Hi Ngọc lóe lên.

    Mục Thiên Bảo không nói hai lời, vỗ vỗ lồng ngực, "Yên tâm! Đừng nói là một việc, một trăm việc còn được."

    Sở Hi Ngọc nhìn hắn, không khỏi cảm khái.

    Tên ngốc này sau này có cơ hồi phải để cho hắn thấy rõ chân tướng.

    Về tư mà nói, Mục Thiên Bảo người này cũng không tệ, đối với nàng rất trượng nghĩa, nàng không nghĩ Mục Thiên Bảo sẽ chết oan uổng như thế.

    Về công mà nói, nàng không nghĩ Mục gia cùng Ninh vương đảnh buộc chung một chỗ để đối phó Quân Dạ Thần.

    Cho nên..

    Cho hắn biết công chúa thích Văn Thâm, phá hưu mối hôn sự này, không thể không tốt hơn.

    Sở Hi Ngọc nâng chén trà lên uống một ngụm, nước trà đã nguội..

    "Giống như đã qua một canh giờ?" Sở Hi Ngọc hỏi

    Sở Như Tiềm gật đầu, "đã qua một canh giờ, chúng đã nói chuyện rất lâu, sao thế?"

    "Không thích hợp?" Sở Hi Ngọc liền trở nên cảnh giác hơn, "Ta để Tiểu Trà canh ở bên ngoài, cách mỗi chén trà sẽ thông báo một lần, nhưng lâu như vậy mà nàng lại không đến."

    Mục Thiên Bảo một mặt mờ mịt, "A? Ngươi để cho nàng đi vào để làm gì?"

    "Xác định bên ngoài mọi chuyện đều bình thường. Nhưng nàng không đến, bên ngoài khẳng định đã xảy ra chuyện!"

    Sở Hi Ngọc từ trong tay áo lấy ra một cây chủy thủ, bang một tiếng liền rút ra vỏ, hàn quang lấp lóe.

    Từ lần trước vụ thuyền đắm, nàng liền biết, đừng tưởng rằng đđịa bàn của người khác, chính là an toàn.

    Hết thảy, vẫn là phải dựa vào chính mình.

    Nhất là lần này cùng Mục Thiên Bảo gặp mặt. Gia hỏa này chính là mục tiêu của hắc ý nhân, không bao giờ được rời mắt, nếu không hắng chết như thế nào cũng không biết.

    Nghe Mục Thiên Bảo nói gần nhất hết thảy đều bình thường, nàng còn tưởng rằng, những người kia hẳn là đã từ bỏ giết Mục Thiên Bảo giá họa cho Quân Dạ Thần.

    Nhưng không nghĩ tới..

    "Ta đi xem một chút!" Mục Thiên Bảo nhặt một cái bình hoa nói, "Cha ta đã an bài nhất lưu cao thủ âm thầm bảo vệ ta, khẳng định là không có vấn đề!"

    Vừa dứt lời, một người cả người toàn là máu phá cửa xông vào, "Tiểu công gia chạy mau! Có.. có thích khách!"

    "Chuyện gì xảy ra?" Mục Thiên Bảo trông thấy một màn này, không rõ ràng cho lắm.

    Sở Hi Ngọc phản ứng rất nhanh, tiến lên phía trước, lấy trường kiếm trong tay người kia đưa cho Mục Thiên Bảo, "Đi thôi, tranh thủ thời gian chạy!"

    Mục Thiên Bảo cầm lấy kiếm theo sát chạy ra ngoài, "Các người đừng sợ, có ta bảo hộ các ngươi!"

    Ba người mới vừa đi đến đầu cầu thang chuẩn bị đi xuống..

    Bốn nắm hắc y nhân, từ trên lầu ba ngay chỗ rẽ nhảy lên, ngay tại cầu thang.

    Sở Nhược Tiêm sắc mặt trắng bệch.

    Sở Hi Ngọc cắn răng một cái, kéo nàng hướng lầu trên mà chạy.

    Không xuống được!

    Chỉ có thể đi lên.

    Ba người hốt hoảng chạy bừa, truy binh sau lưng như lang như hổ..

    "Cái quái gì thế này! Hộ vệ của ta đâu? Cha ta không phải nói đã an bài một đống người bảo hộ ta sao? Người đâu?" Mục Thiên Bảo khóc không ra nước mắt, "Cha à, người đến cùng là an bài người nào a!"

    Cuối hành lang có một gian phòng.

    Không có đường!

    Ba người chỉ đành xông vào phòng, đang cùng một người một hổ đối mặt.

    "Quân Dạ Thần! Ngươi vậy mà lại ở đây!" Mục Thiên Bảo lần đầu tiên trông thấy hắng, so với trông thấy mỹ nhân còn cao hứng hơn, vội vàng nói, "Nhanh nhanh nhanh, đằng sau có người đuổi giết chúng ta!"

    Sở Hi Ngọc có chút kỳ quái. Hắn sao lại cũng ở nơi này?

    Suy nghĩ lại một chút lần trước thuyền đắm, hắn cũng tại phụ cận..

    Một lần trùng hợp, hai lần tuyệt đối là không phải.

    Trên đời này không có nhiều như vậy trùng hợp.

    Hắn trong bóng tối âm thầm bảo hộ Mục Thiên Bảo? Hoặc là tại đây ôm cây đợi thỏ? Chờ hung thủ tự ra? "

    Bốn năm tên hắc y nhân không thể đuổi theo.

    Vừa tới đầu cầu thanh, liền bị Lãnh Nhan chặn lại.

    Quân dạ Thần đã sớm chuẩn bị.

    " Làm ta sợ muốn chết! Chết tiệt, lão tử thật sự rất khó chịu, làm sao lại luôn có người truy sát ta. "Mục Thiên Bảo đi đến bên cạnh hắn, cầm lấy chén trà trên bàn uống một hớp, thở gấp nói," Mệt chết ta rồi, còn tốt gặp phải ngươi!"

    Vừa dứt lời, Đại Quất Tử đột nhiên gào lên một tiếng.

    Sở Hi Ngọc lập tức quay đầu nhìn lại.

    Nàng nhìn thấy một tên hắc y nhân. Cước bọ của hắn rất nhẹ, hoàn toàn không có âm thanh, nhưng là làm cho người ta cảm giác hết sức đáng sợ.

    Trong tay cầm hai thanh loan đao kỳ lạ, từng bước một, giống như là đang nhàn nhã đi tản bộ.
     
  9. Điệp Lam

    Bài viết:
    69
    Chương 88: Vương gia lại tới cứu ta, nhị đại phúc tinh.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Kim bài sát thủ? Loan đao khách!"

    Mục Thiên Bảo trông thấy người kia có vũ khí liền hít vào một ngụm khí lạnh.

    Giang hồ đệ nhất cao thủ.

    Khó trách ám vệ nhà hắn đều chết hết!

    Khó trách Lãnh Nhan cũng nói không thể ngăn lại!

    Lần này chết chắc.

    "Ngươi chạy mau!" Mục Thiên Bảo quay qua Sở Hi Ngọc quát lớn một tiếng, sau đó liền giơ trường kiếm của mình xông lên, cũng không quay đầu lại liền nói, "Quân Dạ Thần, hãy đưa nữ nhân này cũng ngươi rời đi trước, chúng ta XXX mẹ hắn!"

    Nhưng lại bị Quân Dạ Thần một tiếng ngăn lại, "Chờ một chút."

    "Làm sao?" Mục Thiên Bảo vẻ mặt mê mang.

    "Các ngươi nhìn." Quân Dạ Thần chỉ chỉ ra hướng ngoài cửa.

    Mục Thiên Bảo cùng Sở Nhược Tiêm một mặt mờ mịt quay đầu.

    Một khắc sau, sắc mặt hai người đều tối sầm lại.

    Đồng thời choáng váng.

    Quân Dạ Thần nhìn về phía Sở Hi Ngọc.

    Vừa rồi hắn đánh ngất Mục Thiên Bảo, đang muốn động thủ với Sở Nhược Tiêm, lại phát hiện nàng đã ra tay.

    Tiếu nha đầu này, phản ứng cũng rất nhanh.

    Sở Hi Ngọc hết sức chủ động nhắm mắt lại, "Ngươi động thủ đi."

    Quân Dạ Thần chỉ là nhìn nàng một cái, liền quay người hướng người áo đen kia vọt tới.

    Nàng đã đoán được. Lại giúp hắn che giấu.

    Có đánh ngất nàng hay không, đã không khác gì nhau.

    Có nhiều thứ không cần nói rõ, nhầm hiểu lẫn nhau.

    Sở Hi Ngọc cũng không có nhìn lén, cứ như vậy chăm chú nhắm mắt lại, nghe bên tai truyền đến tiếng đao kiếm va chạm, nhưng rất nhanh liền an tĩnh lại.

    "Ngươi tại sao lại bị cuốn vào chuyện này?" Âm thanh từ tính quen thuộc vang lên, mang theo vài phần bất đắc dĩ.

    Sở Hi Ngọc soạt một cái hé mở to đôi mắt đẹp, liền bắt gặp một tử y của nam nhân đang đứng trước mặt nàng, trên người không có bất kỳ dấu tích gì của đánh nhau.

    Chỉ là trên mặt đất lại xuất hiện một cổ thi thể.

    "Ta cũng không nghĩ đến."

    Sở Hi Ngọc mở mắt ra, ngữ khí so với hắn còn bất đắc dĩ hơn, "Tiểu công gia ở bên ngoài lắc lư nhiều ngày như vậy, bọn hắn đều không thèm động thủ, lại chọn đúng hôm nay ra tay. Ta hoài nghi gia tổ có phải chọn sai địa phương hay không, không có chút nào phù hộ cho con cháu đời sau."

    Quân Dạ Thần đứng bên cạnh cổ thi thể, vẫn trấn định như cũ tự nhiên nhìn về phía tiểu nha đầu, có chút kinh ngạc, nhưng lại cảm thấy có chút đúng.

    Nếu nàng là vì thấy thi thể mà dọa đến nghẹn ngào gào lên, ngất đi, hắn mới thấy điều đó thật lạ kỳ.

    "Thật là khéo, lại gặp gỡ vương gia." Sở Hi Ngọc nhẹ nhàng cúi đầu, "Ân cứu giúp của vương gia, tiểu nữ tử nhớ mãi trong lòng, nhất định sẽ báo đáp."

    Nợ nhiều không ép thân.

    Dù sao nàng cũng đã quyết định, đời này vì hắn mà bán mạng.

    Môi mỏng của Quân Dạ Thần có chút cong lên. Nghe thấy hai chữ báo đáp, liền không hiểu sao lại cao hứng.

    "Sự tình ở Tàng Thư Các, không biết vương gia có tính toán gì không?" Sở Hi Ngọc đi thẳng vào vấn đề.

    Quân Dạ Thần một mặt mờ mịt, "Tính toán chuyện gì? Ta lại không nghe hiểu bọn hắn nói cái gì?"

    Quân Dạ Thần nhíu mày, "Ngươi làm sao nghe hiểu được?"

    "Gia phụ là tướng quân trấn thủ Bắc Cương, ta cùng huynh trưởng từ khi còn nhỏ đều đã học qua Bắc Hạ ngữ.."

    Quân Dạ Thần trầm mặc. Có đôi khi nữ nhân biết quá nhiều, chưa chắc đã là chuyện tốt.

    Tiểu nha đầu, mỗi ngày đều vì chuyện của biên cương mà điên cuồng thăm dò.

    "Bọn hắn tại thư viện tìm kiếm một lại bản đồ công thành. Cái bản đồ này không thể để người Bắc Hạ tìm được!" Sở Hi Ngọc nói thẳng. "Chúng ta tốt nhất nên tìm được trước."

    Quân Dạ Thần một tay bắt lấy tiểu nữ nhân kéo đến trước mặt mình, nhìn chằm chằm vào nàng, "Ta sẽ đem chuyện này nói với bệ hạ. Chuyện phía sau liên quan đến chuyện chính sự. Ngươi tốt nhất nên quên chuyện này đi, cái gì cũng không biết."

    "Ta nói chuyện này cho vương gia biết không phải vì báo lên cho bệ hạ. Chuyện này ta cũng sẽ không nói cho người thứ hai biết." Sở Hi Ngọc nhìn Quân Dạ Thần, đôi mắt tỏa ra ánh sáng kiên định.

    "Ta không tin người khác, ta chỉ tin vương gia."

    "Bản đồ chỉ có thể do chính vương gia cất giữ."

    "Ta có thể tự mình hiểu lấy, bản thân ta không có bản lĩnh có thể tự tìm thấy bảN đồ. Nhưng nếu vương gia cần, giải quyết tốt hậu quả, bố cục, Đánh yểm trợ, phối hợp, ta đều có thể. Vương gia để cho ta quên cái gì, ta liền cái gì cũng không biết. Vương gia không muốn để ta thấy, ta liền cái gì cũng không thấy."

    Quân Dạ Thần nhìn tiểu nha đầu này, ánh mắt ảm đạm không rõ.

    "Ngươi vì cái gì mà tin ta như vậy?"

    Sở Hi Ngọc nhìn qua hắn, hỏi lại, "Vậy vương gia, lại vì cái gì mà không giết ta?"

    Nàng biết được bí mật hắn che giấu.

    Thậm chí còn đoán được một chút tính toán của hắn.

    Nhưng hắn lại không có giết nàng.

    Quân Dạ Thần cũng không biết đáp án. Có lẽ là vì hắn chưa hề có người vì hắn mà cố gắn quên mình như vậy.

    Chỉ có nàng.

    "Tê.."

    Mục Thiên Bảo đã hôn mê trên mặt đất mơ mơ màng màng phát ra tiếng kêu đau đớn, đay là muốn tỉnh lại rồi.

    Sở Hi Ngọc cùng Quân Dạ Thần liếc mắt nhìn nhau.

    Ngay tại lúc Mục Thiên Bảo mở mắt, hắn lại ngã xuống mặt đất, dựa vào cái ghế bên cạnh mà nôn khán, mặt mũi tràng đầy thống khổ.

    "Cổ của ta, đau quá.. chuyện gì xảy ra vậy?" Mục Thiên Bảo xoa phần gáy đứng lên, một mặt mờ mịt nhìn thi thể trên mặt đất.

    A? Đã chết!

    Quay đầu tìm thân ảnh nhóm Sở Hi Ngọc. Đều còn sống, tốt.

    Sở Hi ngọc dùng ngón tay chọc chọc thi thể, ọe một cái thật tiếng, "Tiểu công gia, nhanh.. kéo ra ngoài.. thật buồn nôn.. ta.. ta không được rồi, ọe.."

    "Không có việc gì thì đừng có nhìn! Lần đầu tiên trông thấy thi thể đều như vậy! Ta trước tiên kéo ra ngoài, ngươi đừng vội." Mục Thiên Bảo lập tức đứng dậy kéo thi thể rời đi cũng không quên nói, "Quân Dạ Thần như thế nào mà ngất? Ta làm sao ngất?"

    Sở Hi Ngọc nói dối mặt không đổi sắc, "Ta cũng không biết, đã nhìn một người thoáng một cái, ngươi cùng tam tỷ liền ngất đi.. may mắn thời điểm mấu chốt, lại có một tên hộ vệ xông tới đem người giết chết. Vương gia vừa thấy máu cũng ngất đi.."

    "Quân Dạ Thần, tật xấu này ta có thể đem ra làm trò cười một trăm năm." Mục Thiên Bảo đem thi thể kéo ra ngoài, sau đó liền trở về, "Xem ra chúng ta sát thủ, dùng ám khí đánh ngất xỉu? Bất quá hắn vì cái gì lại không trực tiếp đánh chết?"

    Sở Hi Ngọc còn chưa lên tiếng, Mục Thiên Bảo đã tự cho là thông minh đáp, "Ta đã biết, muốn người sống! Ta thật là thông minh."

    Người giúp chúng ta nói dối đến thật tốt, xác thực rất thông minh.

    "Quân Dạ Thần, tỉnh! Một đại nam nhân, ngươi thấy máu liền ngất, còn không bằng Sở Hi Ngọc đâu." Mục Thiên Bảo đi đến bên cạnh Quân Dạ Thần, đem hắn lắc tỉnh.

    Quân Dạ Thần mơ mơ màng màng mở mắt, vừa nhìn thấy hắn chính là cước đạp bay:

    "Ngươi cách bản vương xa một chút."

    Mục Thiên Bảo bị đạp bay một cách không hiểu thấu, "Ngươi làm gì?"

    "Bản vương bị ngươi liên lụy mạng xém nữa cũng đã mất!" Quân Dạ Thần Một bộ dạng kinh sợ, "Thích khách kia thiếu chút nữa là đã giết bổn vương! May mắn bản vương có một ám vệ võ công cao cường, bản vương không có trêu ai ghẹo ai, kém chút nữa lại chôn cùng người?"

    Ngươi mười phần như thật, vô cùng tự nhiên, không mảy may nhìn ra chút sơ hở.

    Sở Hi Ngọc lập tức gật đầu như mổ thóc, "Thích khách kia một đáo kém chút nữa là muốn mạng của vương gia.. thật nguy hiểm!"

    "..."

    Mục Thiên Bảo vuốt vuốt cái mông đang đau, một mặt không có ý tứ, "kia cũng không được đá ta chứ, ai biết ngươi cũng ăn cơm ở đây chứ?"

    "Bản vương không tại đệ nhất tửu lầu ăn cơm, chẳng lẽ đến nhà ngươi ăn cơm?" Quân Dạ Thần nhíu mày.

    Mục Thiên Bảo gật đầu, "Cũng đúng!"

    Bọn hắn là con cháu quyền quý, sống phóng túng đều chọn những nơi tốt nhất, cho nên hai người thường xuyên chạm mặt nhau, ngược lại một chút cũng không khiến cho hắn hoài nghi.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...