Chương 190
☆ Giọng khách át giọng chủ.
☆ Giọng khách át giọng chủ.
[HIDE-THANKS]
Lúc này, Tần Tư Dương vừa đi xuống tới khúc quanh của bậc thang, nhìn thấy Tô Miểu đang ngồi cùng Lộ Hưng Bắc tại bàn phía bên ngoài: "Cậu ở đây sao, tìm cậu khắp nơi nãy giờ."
"Tần Tư Dương, sao cậu lại tới đây vậy?"
"Không phải chuyển nhà vào hôm nay sao? Tới giúp cậu xách hành lý."
Tô Miểu nhanh chóng đứng lên, và giới thiệu: "Đây là Lộ Hưng Bắc, bạn học với tôi ở trường cũ trước kia, đây là Tần Tư Dương, bạn học.. cùng trường hiện tại của tôi."
Lộ Hưng Bắc quan sát Tần Tư Dương, ngoài khuôn mặt chính trực và tươi sáng, lại phát hiện ánh mắt người này nhìn Tô Miểu không thích hợp lắm, thuận miệng nói ra nhận xét: "Cậu cũng là lốp xe dự phòng của Diệu Diệu sao?"
"..."
Phía dưới gầm bàn, Tô Miểu giẫm lên chân anh ta thật mạnh, gần như muốn đem chén dầu mè hất luôn vào mặt.
Tần Tư Dương vẫn nhẫn nhịn, giữ đúng phép lịch sự và thái độ có chút xa cách: "Hiện tại tôi là anh trai của cậu ấy."
"Anh trai sao? Làm sao lại nhảy ra một anh trai nữa thế?" Vẻ mặt Lộ Hưng Bắc ngạc nhiên chẳng hiểu được gì cả, nhìn sang Tô Miểu, "Anh đã nhận em làm đứa em gái rồi, mặc dù em chưa đồng ý, còn cái lốp xe dự phòng này sao em lại đồng ý ngay.. hắn lấy đâu ra tiêu chuẩn được như thế chứ?"
"Lộ Hưng Bắc, cậu lại nói bậy bạ nữa rồi!" Cô tức giận đến đỏ cả mặt.
Tần Tư Dương vẫn bình tĩnh và giải thích thật nhẹ nhàng: "Tiểu Xu là em gái ruột của tôi, cũng là em gái ruột của cậu ấy, cho nên, tôi chính là anh trai cậu ấy."
Tiếng "Àh.." của Lộ Hưng Bắc nhanh chóng phát ra và kéo thật dài: "Thì ra là quan hệ kiểu này, hiểu rồi, vậy cậu không có tư cách làm lốp xe dự phòng rồi, còn không bằng tôi đâu."
"..."
Tô Miểu thật muốn đào một cái lỗ ngay chỗ này mà chui xuống.
Ngược lại, Tần Tư Dương không mấy để ý tới anh ta, như là đã quen biết, với tay lấy cho mình một cái chén và đôi đũa, rất tự nhiên và thoải mái gia nhập cùng bọn họ ăn lẩu.
Lộ Hưng Bắc đưa qua mấy xiên thịt bỏ vào nồi lẩu, nói lớn: "Có muốn ăn gì cứ thoải mái gọi nha, anh cả."
Tần Tư Dương gắp thức ăn vào chén của Tô Miểu, vừa lúc nhìn sang Lộ Hưng Bắc nói: "Tôi không còn tư cách làm lốp xe dự phòng, nhưng cậu cũng không bao giờ có được vị trí này đâu, biết vì sao không hả?"
"Tôi biết chứ, cậu muốn nói là tôi không xứng với em ấy sao."
"Không phải, bởi vì cậu không hiểu gì về cậu ấy."
"Gì hả?" Lộ Hưng Bắc cười, "Tôi đã quen với em ấy mấy năm nay rồi, thứ công tử bột như cậu thì biết em ấy được bao lâu chứ?"
"Cho dù quen cậu ấy lâu bao nhiêu đi nữa, cậu vẫn đâu biết là cậu ấy mắc chứng sợ giao tiếp xã hội nặng phải không?"
Lộ Hưng Bắc ngơ ngác gãi đầu: "Cái này.."
Tần Tư Dương cười: "Tôi ngồi ở đây chưa đầy năm phút, cậu nói mấy câu khiến cho cậu ấy ái ngại, ngón chân bấm xuống đất gần như đào ra tới con sông Gia Lăng kia, nếu cậu có thể theo đuổi được cậu ấy, tên tôi ba chữ Tần Tư Dương sẽ để cậu đọc ngược lại."
"..."
Lộ Hưng Bắc nhìn sang Tô Miểu, thấy cô đưa tay lên đỡ trán, bộ dáng y như không còn gì luyến tiếc tới cuộc sống này nữa.
Trong nửa sau của nồi lẩu đã bỏ qua lốp xe dự phòng, Lộ Hưng Bắc như rơi vào những suy tư sâu xa nào đó, ăn uống một cách lơ đãng, cuối cùng anh ta đứng lên gọi trả tiền, lại được cho hay là Tần Tư Dương thanh toán xong rồi.
Khi đi ra khỏi quán, anh ta bước theo Tần Tư Dương đang kéo vali hành lý: "Cậu ra tay lúc nào mà nhanh vậy, hôm nay rõ ràng là tôi mời Diệu Diệu ăn lẩu, sao để giọng khách át giọng chủ thế này."
Tần Tư Dương nói kháy: "Không cần cám ơn đâu."
Lộ Hưng Bắc bị làm cho tức giận, ánh mắt loé lên như luồng sao xẹt.
Anh ta thấy người này quả đúng là khắc tinh của mình, bức bối đến mức không thể thốt lên một câu nào, đến bên Tô Miểu: "Thôi nha, Diệu Diệu, anh đi đây, lần sau anh lại mời em đi ăn, chỉ mời một mình em thôi đó, hừ."
"Cậu không đi đến thủ đô sao?" Tô Miểu hỏi anh ta.
"Không đi nữa, dù sao ở chỗ nào cũng có thể giao hàng được cả." Lộ Hưng Bắc thả bộ xuống bậc thang, rồi quay đầu lại nói, "Mẹ của em đã mất rồi, em đến ở trong nhà người ta, anh thật sự không yên lòng chút nào, vậy đi, một năm nay anh sẽ chăm lo cho em thi đại học, nếu muốn anh làm việc gì, hoặc gặp bất cứ chuyện gì khó xử, gọi WeChat cho anh ngay, em có số WeChat của anh rồi đó."
Tô Miểu không có đáp lại, chỉ nhìn theo bóng lưng của chàng trai, khẽ thở dài.
"Rất khó xử đấy." Tần Tư Dương kéo theo vali hành lý, chờ sóng đôi cùng cô đi xuống bậc thang, "Phải cẩn thận đó, đừng để bị bắt được chứng cứ yêu sớm lần nữa."
"Tôi đã từ chối rất nhiều lần rồi." Hơn bất kỳ ai khác, Tô Miểu luôn hy vọng Lộ Hưng Bắc đừng dây dưa qua lại nữa, có thể để cô được tự do, "Cậu ấy thật sự rất ngoan cố, tôi đã nói cạn lời rồi, nhưng cậu ấy vẫn không chịu nghe, một hai bảo tôi phải cho làm cái gì gọi là lốp xe dự phòng đó."
Tần Tư Dương nở nụ cười, nhìn một bên sườn mặt cô gái, dưới ánh đèn đường chiếu rọi nhàn nhạt vẫn hiện rõ từng nét dịu dàng: "Bởi vì cậu thật sự rất ngoan, làm người ta không buông tay được."
Lời như vậy, Trì Ưng cũng từng nói qua, nhưng anh vẫn có thể buông xuống thật dễ dàng và nhẹ nhàng.
Trong lòng Tô Miểu lại dâng lên nỗi đau xót và buồn bã, thẳng chân đá văng một hòn đá nhỏ nằm phía trước: "So ra cậu ấy thích tôi nhiều hơn Trì Ưng."
Tần Tư Dương siết thật chặt tay cầm của vali hành lý, nghĩ tới cái tên cứng đầu cứng cổ nói muốn đi nhảy sông cùng cô gái này.
"Tôi lại không nghĩ như vậy."
* * *
"Tần Tư Dương, sao cậu lại tới đây vậy?"
"Không phải chuyển nhà vào hôm nay sao? Tới giúp cậu xách hành lý."
Tô Miểu nhanh chóng đứng lên, và giới thiệu: "Đây là Lộ Hưng Bắc, bạn học với tôi ở trường cũ trước kia, đây là Tần Tư Dương, bạn học.. cùng trường hiện tại của tôi."
Lộ Hưng Bắc quan sát Tần Tư Dương, ngoài khuôn mặt chính trực và tươi sáng, lại phát hiện ánh mắt người này nhìn Tô Miểu không thích hợp lắm, thuận miệng nói ra nhận xét: "Cậu cũng là lốp xe dự phòng của Diệu Diệu sao?"
"..."
Phía dưới gầm bàn, Tô Miểu giẫm lên chân anh ta thật mạnh, gần như muốn đem chén dầu mè hất luôn vào mặt.
Tần Tư Dương vẫn nhẫn nhịn, giữ đúng phép lịch sự và thái độ có chút xa cách: "Hiện tại tôi là anh trai của cậu ấy."
"Anh trai sao? Làm sao lại nhảy ra một anh trai nữa thế?" Vẻ mặt Lộ Hưng Bắc ngạc nhiên chẳng hiểu được gì cả, nhìn sang Tô Miểu, "Anh đã nhận em làm đứa em gái rồi, mặc dù em chưa đồng ý, còn cái lốp xe dự phòng này sao em lại đồng ý ngay.. hắn lấy đâu ra tiêu chuẩn được như thế chứ?"
"Lộ Hưng Bắc, cậu lại nói bậy bạ nữa rồi!" Cô tức giận đến đỏ cả mặt.
Tần Tư Dương vẫn bình tĩnh và giải thích thật nhẹ nhàng: "Tiểu Xu là em gái ruột của tôi, cũng là em gái ruột của cậu ấy, cho nên, tôi chính là anh trai cậu ấy."
Tiếng "Àh.." của Lộ Hưng Bắc nhanh chóng phát ra và kéo thật dài: "Thì ra là quan hệ kiểu này, hiểu rồi, vậy cậu không có tư cách làm lốp xe dự phòng rồi, còn không bằng tôi đâu."
"..."
Tô Miểu thật muốn đào một cái lỗ ngay chỗ này mà chui xuống.
Ngược lại, Tần Tư Dương không mấy để ý tới anh ta, như là đã quen biết, với tay lấy cho mình một cái chén và đôi đũa, rất tự nhiên và thoải mái gia nhập cùng bọn họ ăn lẩu.
Lộ Hưng Bắc đưa qua mấy xiên thịt bỏ vào nồi lẩu, nói lớn: "Có muốn ăn gì cứ thoải mái gọi nha, anh cả."
Tần Tư Dương gắp thức ăn vào chén của Tô Miểu, vừa lúc nhìn sang Lộ Hưng Bắc nói: "Tôi không còn tư cách làm lốp xe dự phòng, nhưng cậu cũng không bao giờ có được vị trí này đâu, biết vì sao không hả?"
"Tôi biết chứ, cậu muốn nói là tôi không xứng với em ấy sao."
"Không phải, bởi vì cậu không hiểu gì về cậu ấy."
"Gì hả?" Lộ Hưng Bắc cười, "Tôi đã quen với em ấy mấy năm nay rồi, thứ công tử bột như cậu thì biết em ấy được bao lâu chứ?"
"Cho dù quen cậu ấy lâu bao nhiêu đi nữa, cậu vẫn đâu biết là cậu ấy mắc chứng sợ giao tiếp xã hội nặng phải không?"
Lộ Hưng Bắc ngơ ngác gãi đầu: "Cái này.."
Tần Tư Dương cười: "Tôi ngồi ở đây chưa đầy năm phút, cậu nói mấy câu khiến cho cậu ấy ái ngại, ngón chân bấm xuống đất gần như đào ra tới con sông Gia Lăng kia, nếu cậu có thể theo đuổi được cậu ấy, tên tôi ba chữ Tần Tư Dương sẽ để cậu đọc ngược lại."
"..."
Lộ Hưng Bắc nhìn sang Tô Miểu, thấy cô đưa tay lên đỡ trán, bộ dáng y như không còn gì luyến tiếc tới cuộc sống này nữa.
Trong nửa sau của nồi lẩu đã bỏ qua lốp xe dự phòng, Lộ Hưng Bắc như rơi vào những suy tư sâu xa nào đó, ăn uống một cách lơ đãng, cuối cùng anh ta đứng lên gọi trả tiền, lại được cho hay là Tần Tư Dương thanh toán xong rồi.
Khi đi ra khỏi quán, anh ta bước theo Tần Tư Dương đang kéo vali hành lý: "Cậu ra tay lúc nào mà nhanh vậy, hôm nay rõ ràng là tôi mời Diệu Diệu ăn lẩu, sao để giọng khách át giọng chủ thế này."
Tần Tư Dương nói kháy: "Không cần cám ơn đâu."
Lộ Hưng Bắc bị làm cho tức giận, ánh mắt loé lên như luồng sao xẹt.
Anh ta thấy người này quả đúng là khắc tinh của mình, bức bối đến mức không thể thốt lên một câu nào, đến bên Tô Miểu: "Thôi nha, Diệu Diệu, anh đi đây, lần sau anh lại mời em đi ăn, chỉ mời một mình em thôi đó, hừ."
"Cậu không đi đến thủ đô sao?" Tô Miểu hỏi anh ta.
"Không đi nữa, dù sao ở chỗ nào cũng có thể giao hàng được cả." Lộ Hưng Bắc thả bộ xuống bậc thang, rồi quay đầu lại nói, "Mẹ của em đã mất rồi, em đến ở trong nhà người ta, anh thật sự không yên lòng chút nào, vậy đi, một năm nay anh sẽ chăm lo cho em thi đại học, nếu muốn anh làm việc gì, hoặc gặp bất cứ chuyện gì khó xử, gọi WeChat cho anh ngay, em có số WeChat của anh rồi đó."
Tô Miểu không có đáp lại, chỉ nhìn theo bóng lưng của chàng trai, khẽ thở dài.
"Rất khó xử đấy." Tần Tư Dương kéo theo vali hành lý, chờ sóng đôi cùng cô đi xuống bậc thang, "Phải cẩn thận đó, đừng để bị bắt được chứng cứ yêu sớm lần nữa."
"Tôi đã từ chối rất nhiều lần rồi." Hơn bất kỳ ai khác, Tô Miểu luôn hy vọng Lộ Hưng Bắc đừng dây dưa qua lại nữa, có thể để cô được tự do, "Cậu ấy thật sự rất ngoan cố, tôi đã nói cạn lời rồi, nhưng cậu ấy vẫn không chịu nghe, một hai bảo tôi phải cho làm cái gì gọi là lốp xe dự phòng đó."
Tần Tư Dương nở nụ cười, nhìn một bên sườn mặt cô gái, dưới ánh đèn đường chiếu rọi nhàn nhạt vẫn hiện rõ từng nét dịu dàng: "Bởi vì cậu thật sự rất ngoan, làm người ta không buông tay được."
Lời như vậy, Trì Ưng cũng từng nói qua, nhưng anh vẫn có thể buông xuống thật dễ dàng và nhẹ nhàng.
Trong lòng Tô Miểu lại dâng lên nỗi đau xót và buồn bã, thẳng chân đá văng một hòn đá nhỏ nằm phía trước: "So ra cậu ấy thích tôi nhiều hơn Trì Ưng."
Tần Tư Dương siết thật chặt tay cầm của vali hành lý, nghĩ tới cái tên cứng đầu cứng cổ nói muốn đi nhảy sông cùng cô gái này.
"Tôi lại không nghĩ như vậy."
* * *
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ,
Các bạn ấn thích để ủng hộ bài viết nhé,
Thanks.
Chỉnh sửa cuối: