Ngôn Tình [Edit] Cô Vợ Ngọt Ngào: Tổng Tài Xin Hãy Kiềm Chế - Dạ Tiểu Nhiên

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Venus0412, 26 Tháng năm 2022.

  1. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 45: Chơi đùa (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kha Kiêu giả vờ nghe không hiểu lời Úc Thiếu Mạc nói, vẻ mặt vô tội nói.

    Úc Thiếu Mạc nhìn chằm chằm Kha Kiêu lạnh lùng nở nụ cười nói: "Nhàm chán thì dẫn người phụ nữ của cậu về chơi! Ít lắc lư trước mặt tôi!"

    Nói xong, Úc Thiếu Mạc trực tiếp đóng sầm cửa lại.

    "Kha thiếu.."

    Ngoài cửa, mỹ nữ trong lòng anh ta giật mình, yếu ớt nhìn Kha Kiêu, giọng điệu ngọt ngào.

    Kha Kiêu cũng không tức giận, nhìn thoáng qua cánh cửa đóng chặt đầy ẩn ý, cúi đầu nhìn mỹ nữ khẽ cười nói: "Bảo bối, nếu Mạc thiếu đã mở miệng, vậy chúng ta bèn nghe lời anh ấy trở về chơi đùa."

    Kha Kiêu mang theo mỹ nữ đi về phía phòng tổng thống, mỹ nữ cười duyên: "Kha thiếu, anh thật xấu nha."

    * * *

    Ninh Kiều Kiều cũng không ngủ lâu, khoảng hơn hai tiếng sau bèn tỉnh lại.

    Dạ dày đã không còn đau nữa, trong phòng yên tĩnh không có một chút âm thanh nào, Ninh Kiều Kiều từ trên giường ngồi dậy, cau mày nhìn xung quanh.

    Ánh sáng trong phòng rất tối, mắt kính của cô cũng không biết đi đâu, trước mắt chỉ có bóng mờ.

    Đột nhiên, bên ngoài phòng phát ra một chút âm thanh nhỏ, Ninh Kiều Kiều nheo mắt nhìn về phía đó.

    Là Úc Thiếu Mạc sao?

    Chắc là anh rồi, ngoại trừ anh còn có ai ở chỗ này.

    Ninh Kiều Kiều dừng một chút, từ trên giường đi xuống, híp mắt đi về phía bên ngoài cửa.

    Cũng may Ninh Kiều Kiều đã quen đi bộ mà không thấy rõ, hơn nữa thảm trong phòng tổng thống cũng rất mềm, cho nên cô đi cũng không tính là khó khăn.

    "Tỉnh rồi?"

    Trong ánh mắt mơ hồ của Ninh Kiều Kiều, đột nhiên nghe thấy giọng nói cao cao tại thượng của Úc Thiếu Mạc.

    Bước chân của cô dừng lại theo bản năng, Ninh Kiều Kiều gật đầu nói: "Ừm."

    "Lại đây."

    Lần này ngoại trừ giọng nói của Úc Thiếu Mạc, Ninh Kiều Kiều còn nghe được âm thanh giống như giấy bút.

    Ninh Kiều Kiều đi về phía Úc Thiếu Mạc, đến gần cô mới phát hiện thì ra Úc Thiếu Mạc đang ngồi ở một cái bàn, trước mặt anh đặt mấy tập tài liệu và bút, còn có một cái máy tính đang mở.

    Trách không được vừa rồi cô nghe thấy tiếng giấy và bút, thì ra anh đang làm việc.

    Nhưng đã quá muộn rồi, anh có còn phải làm việc sao?

    "Cô đứng xa như vậy, sao tôi ôm cô được?"

    Úc Thiếu Mạc ngồi trên ghế làm việc nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều đang đứng ở đầu bên kia bàn làm việc.

    Vẻ mặt của cô vẫn có chút tái nhợt, thế nhưng đã khá hơn trước một chút, lông mày cũng giãn ra, xem ra dạ dày đã không còn đau nữa.

    "Hả?" Ninh Kiều Kiều sửng sốt một chút, sau khi phục hồi tinh thần lại mới đi về phía Úc Thiếu Mạc.

    Úc Thiếu Mạc nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều từng bước từng bước đi về phía anh, cô giống như một đứa trẻ làm sai, cúi đầu không dám nhìn anh.

    Ninh Kiều Kiều vừa tới gần bị Úc Thiếu Mạc đột nhiên bị anh kéo vào trong ngực, Ninh Kiều Kiều vừa định hét lên thì bị che miệng lại, ngăn cản tiếng thét chói tai.

    "Sao cô không mang giày?" Đôi mắt lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc nhìn chằm chằm vào mu bàn chân trần trụi của Ninh Kiều Kiều.

    Ninh Kiều Kiều không quen bị Úc Thiếu Mạc ôm như vậy, cúi đầu che giấu tia chán ghét chợt lóe lên trong mắt, nói: "Tôi không thấy giày ở đâu."

    Ánh sáng trong phòng ngủ vốn đã tối, khu vực bên giường lại càng tối hơn.

    Úc Thiếu Mạc ngẩng đầu lên híp mắt nhìn chằm chằm vào ánh mắt Ninh Kiều Kiều, nói: "Thị lực của cô kém như vậy sao? Tháo kính ra thì không thể nhìn thấy bất cứ điều gì?"

    "Cũng không phải, nhìn xa thì có chút khó khăn, khoảng cách gần thì vẫn không có vấn đề gì." Ninh Kiều Kiều nhìn Úc Thiếu Mạc, đột nhiên lại bổ sung thêm một câu: "Ví dụ như bây giờ tôi có thể thấy anh rất rõ."
     
    LieuDuong thích bài này.
  2. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 46: Cô thật ghê tởm muốn chết (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giống như bây giờ tôi có thể thấy rõ anh..

    Cô chưa từng yêu đương, nên không hiểu câu này lọt vào tai đàn ông sẽ như thế nào.

    Ninh Kiều Kiều híp mắt nhìn khung tranh trên tường cách đó không xa ở phía sau Úc Thiếu Mạc, ví dụ như cô không thấy rõ bức tranh này.

    Đôi mắt ưng u ám của Úc Thiếu Mạc nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều, ngón tay thon dài nắm lấy cằm cô, nâng đầu cô lên, ép buộc cô nhìn thẳng vào anh.

    "Hả?" Ninh Kiều Kiều khó hiểu nhìn Úc Thiếu Mạc.

    "Dạ dày còn đau không?" Úc Thiếu Mạc nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều hỏi.

    Thì ra anh muốn hỏi cái này, cô còn tưởng rằng lại có chỗ nào chọc đến anh mất hứng, dọa chết cô rồi.

    "Không đau nữa." Ninh Kiều Kiều trả lời, cô nhìn Úc Thiếu Mạc, lại bổ sung một câu: "Đúng rồi, cám ơn anh đã tìm bác sĩ đến chữa bệnh cho tôi."

    Nếu không phải Úc Thiếu Mạc tìm bác sĩ tới đây cho cô, cô còn không biết sẽ đau cho đến khi nào.

    Tốt xấu gì Ninh Kiều Kiều cũng biết điều này.

    "Trước kia cô thường xuyên bị đau dạ dày sao?"

    Úc Thiếu Mạc không hề tỏ vẻ gì trước lời cảm ơn của Ninh Kiều Kiều.

    Ninh Kiều Kiều sửng sốt một chút, nói: "Thỉnh thoảng nếu không ăn cơm thì sẽ đau."

    Đôi mắt ưng của Úc Thiếu Mạc đột nhiên trầm xuống, bộ não mạnh mẽ và cái nhìn sâu sắc nhạy bén của anh đã bắt được trọng điểm trong câu nói này của Ninh Kiều Kiều.

    "Hôm qua cô không ăn cơm?"

    Hiện tại đã là rạng sáng, lúc cô đến quả thật xem như là ngày hôm qua.

    "..."

    Ninh Kiều Kiều nhìn Úc Thiếu Mạc, lắc đầu.

    Đôi mắt Úc Thiếu Mạc nhất thời tối sầm lại, không vui híp mắt nhìn cô, ngay cả giọng nói cũng lạnh như băng: "Vì sao không ăn cơm?"

    Dường như không khí xung quanh giảm xuống vài độ, Ninh Kiều Kiều cắn môi, nói: "Không có thời gian."

    Vốn dĩ cô cùng Bách Hiểu ăn cơm ở nhà hàng, nhưng lại gặp Hàn Lộ.

    Sau đó, cô được đưa đến đồn cảnh sát, rồi được đưa đến đây.. Sao cô có thể có thời gian để ăn tối.

    Cho nên dạ dày của Ninh Kiều Kiều, thật ra từ trưa hôm qua đã không có bất cứ thứ gì, bệnh dạ dày tái phát cũng nằm trong dự đoán của chính cô.

    Úc Thiếu Mạc lạnh lùng cười một tiếng, đôi mắt ưng thâm thúy nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều, giọng nói cao cao tại thượng có chút đùa cợt nói: "Cô bận? Cô có gì để bận rộn? Bận rộn hơn tôi, thậm chí không có thời gian ăn tối?"

    "..."

    Ninh Kiều Kiều nhìn Úc Thiếu Mạc, đành phải kể lại chuyện xảy ra từ hôm qua đến hôm nay với anh.

    Úc Thiếu Mạc nghe xong lạnh lùng nhìn Ninh Kiều Kiều một lúc, Ninh Kiều Kiều cúi đầu, hoàn toàn giống như một đứa trẻ làm sai.

    Cầm điện thoại bàn, Úc Thiếu Mạc nhấn một số điện thoại sau đó đưa cho Ninh Kiều Kiều, lạnh giọng nói: "Nói cho anh ta biết, cô muốn ăn cái gì?"

    Ninh Kiều Kiều có chút kinh ngạc nhìn điện thoại di động, không nghe máy, mà nhìn Úc Thiếu Mạc, nói: "Bây giờ sao? Các đầu bếp đã ngủ rồi."

    Úc Thiếu Mạc nhíu mày, đang muốn mở miệng lại nghe Ninh Kiều Kiều nói tiếp: "Dù sao thì hiện tại dạ dày của tôi đã không còn đau nữa, nếu không đợi một lúc là tốt rồi."

    Chờ thêm một lúc nữa là trời sáng, các đầu bếp đã đi làm.

    "Tôi muốn nghe cô nói nhiều chuyện nhảm nhí như vậy sao? Bảo cô nói với anh ta thì nói cho anh ta biết đi!"

    Úc Thiếu Mạc giận dữ quát, nhét điện thoại vào tay Ninh Kiều Kiều.

    Cô gái này thật sự phiền chết đi được! Ngốc đến mức không biết để Lục Nghiêu chuẩn bị thức ăn cho cô, vậy mà lại để chính mình đói đến mức đau dạ dày!

    Anh tự mình gọi điện thoại, vậy mà cô lại dám từ chối!

    Ninh Kiều Kiều có chút ngạc nhiên nhìn Úc Thiếu Mạc, đột nhiên bên tai truyền đến một giọng nói trầm thấp: "Ninh tiểu thư?"

    Ninh Kiều Kiều nhìn điện thoại di động, vội vàng cầm máy, chỉ nghe thấy giọng Lục Nghiêu bên kia điện thoại có chút nhàn nhạt nói: "Ninh tiểu thư muốn ăn cái gì vậy? Bây giờ tôi sai người đi chuẩn bị."
     
    LieuDuong thích bài này.
  3. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 46: Cô thật ghê tởm muốn chết (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hả? Tôi.."

    Vừa nghe Lục Nghiêu đang ngủ đã bị mình gọi dậy, Ninh Kiều Kiều đang định nói không cần, đột nhiên khóe mắt liếc thấy ánh mắt muốn ăn thịt người của Úc Thiếu Mạc đang hung dữ nhìn cô chằm chằm, giống như cô dám nói không ăn thì anh sẽ ăn thịt cô.

    "Ồ, vậy.. Vậy thì cháo đi." Ninh Kiều Kiều vội vàng đổi lời nói.

    "Được, vậy Ninh tiểu thư chờ một chút, cháo lập tức đưa tới đây." Lục Nghiêu nói.

    "Vâng, cảm ơn anh.. Anh đợi một chút."

    Đột nhiên Ninh Kiều Kiều lại nói thêm một câu, cầm ống nghe nhìn Úc Thiếu Mạc nói: "Úc Thiếu Mạc, anh muốn ăn cái gì không?"

    "Ninh tiểu thư, Mạc thiếu không có thói quen ăn khuya."

    Tất nhiên Lục Nghiêu cũng nghe được lời của Ninh Kiều Kiều, nên ở trong điện thoại nhắc nhở Ninh Kiều Kiều.

    Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, quả nhiên một giây sau bèn nhìn thấy Úc Thiếu Mạc lắc đầu từ chối cô.

    Ninh Kiều Kiều nhìn Úc Thiếu Mạc, nói: "Vậy được rồi, Lục tiên sinh, chỉ cần một chén cháo là đủ rồi."

    "Được." Lục Nghiêu cúp máy.

    Ninh Kiều Kiều trả lại điện thoại lại cho Úc Thiếu Mạc, không biết mình nên nói gì, dứt khoát cúi đầu không nói lời nào.

    Úc Thiếu Mạc liếc Ninh Kiều Kiều một cái, cũng không nói gì, cầm điện thoại chỉ trỏ trên màn hình.

    Trong phòng yên tĩnh có chút kỳ lạ, Ninh Kiều Kiều ngồi trên đùi Úc Thiếu Mạc, có chút mất tự nhiên cúi đầu.

    Một lát sau, đột nhiên chuông cửa vang lên, Ninh Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn ra cửa, lại nhìn Úc Thiếu Mạc.

    Úc Thiếu Mạc không nhìn cô, ánh mắt còn đặt trên điện thoại di động, anh hơi cau mày vẻ mặt có chút không vui, thế nhưng lại buông cánh tay đặt trên eo cô ra.

    Điều đó có nghĩa là để cho cô mở cửa?

    Ninh Kiều Kiều nhìn Úc Thiếu Mạc rồi trượt xuống khỏi người anh, thấy anh không ngăn cản cô lại đi về phía cửa.

    Mở cửa ra, bên ngoài có một người đàn ông mặc âu phục màu đen, nhìn cách ăn mặc là vệ sĩ của Úc Thiếu Mạc.

    "Ninh tiểu thư, Lục trợ lý bảo tôi mang thức ăn đến." Vệ sĩ nói.

    Ninh Kiều Kiều nhìn khay vệ sĩ bưng lên, bên trên chén cháo nóng còn có một chồng đồ ăn và một cái thìa tinh xảo.

    "Đưa cho tôi." Ninh Kiều Kiều đưa tay nhận lấy.

    Ninh Kiều Kiều bưng khay đi vào bên trong, vệ sĩ ở phía sau giúp cô đóng cửa lại.

    Ninh Kiều Kiều cũng không trở lại bên cạnh Úc Thiếu Mạc, mà đặt khay lên bàn trà, tự mình ngồi xuống sô pha, cầm lấy thìa.

    Thật sự cô đói đã lâu, cảm giác đau dạ dày cũng đã biến mất, nhìn thấy cháo bí ngô thơm ngào ngạt nhất thời cảm thấy ngón trỏ động đậy.

    Trong căn phòng yên tĩnh, Ninh Kiều Kiều ngồi trên sô pha ăn từng miếng cháo.

    "Đánh nhau với cô là chị của cô sao?"

    Đột nhiên giọng nói lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc từ hướng bàn làm việc truyền đến.

    "Phì." Ninh Kiều Kiều không phòng bị, phun một ngụm vào bát.

    "Ninh Kiều Kiều!" Giọng nói lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc nhất thời trở nên ghét bỏ: "Cô thật ghê tởm muốn chết!"

    Ninh Kiều Kiều rút tờ giấy ra, vừa lau miệng vừa nheo mắt nhìn Về phía Úc Thiếu Mạc, chỉ thấy trong tay Úc Thiếu Mạc còn cầm điện thoại di động sáng trưng, ánh mắt lạnh như băng nhìn cô đầy chán ghét.

    "Sao.. Sao anh lại biết?"

    Ninh Kiều Kiều có chút kinh ngạc nhìn Úc Thiếu Mạc.

    Vừa rồi cô chỉ nói với Úc Thiếu Mạc rằng cô vào đồn cảnh sát là vì xảy ra một chút không vui với người khác, không nói rõ là bởi vì tranh chấp với Hàn Lộ.

    Đột nhiên Ninh Kiều Kiều nhìn thấy một chút ánh sáng nhỏ bên cạnh khuôn mặt tuấn tú của Úc Thiếu Mạc, Ninh Kiều Kiều lập tức hiểu ra.

    Chẳng lẽ vừa rồi anh dùng điện thoại di động hỏi lý do vì sao cô vào đồn cảnh sát?
     
    LieuDuong thích bài này.
  4. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 47: Ấn vào trong canh (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cô cho rằng cô không nói ta sẽ không có cách để biết sao?"

    Điện thoại di động có giá trị không nhỏ bị Úc Thiếu Mạc ném thẳng lên bàn, phát ra một âm thanh ầm ĩ.

    "Ninh Kiều Kiều, tôi không hy vọng người phụ nữ của tôi bị người ta bắt nạt ở bên ngoài, cô không ngại mất mặt nhưng tôi ngại mất mặt!"

    Đôi mắt ưng u ám của Úc Thiếu Mạc nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều mắng.

    Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, nhìn Úc Thiếu Mạc, nhỏ giọng nói: "Tôi.. Tôi không bị bắt nạt."

    Trước kia là cô không muốn so đo với Hàn Lộ, cho nên mới nhịn rất nhiều chuyện, nhưng sau này sẽ không.

    Từ lúc cô rời khỏi Nhiễm gia, cô sẽ không cho phép bất cứ người nào ở Nhiễm gia bắt nạt cô!

    "Ừm, hôm nay mặt cô ta bị bỏng đến đỏ rồi."

    Giọng nói cao cao tại thượng của Úc Thiếu Mạc nghe có vẻ hài lòng.

    Ninh Kiều Kiều: "..."

    Cô không có hắt ly nước làm Hàn Lộ bị bỏng.

    "Lần sau cô gặp lại cô ta, đừng dùng nước hắt cô ta nhanh như vậy." Đột nhiên Úc Thiếu Mạc lại nói.

    "Cái gì?"

    Ninh Kiều Kiều khó hiểu nhìn Úc Thiếu Mạc.

    Đôi mắt ưng lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc hiện lên một tia khát máu, nói: "Gọi một bát canh, chờ nhân viên phục vụ bưng canh lên, đem đầu cô ta nhấn vào trong canh!"

    "..."

    Ánh mắt mê mang của Ninh Kiều Kiều nhất thời kinh hãi.

    Đôi mắt ưng của Úc Thiếu Mạc lơ đãng lướt qua ánh mắt sợ hãi đang nhìn anh, nhất thời không vui nhíu mày: "Hiểu chưa?"

    Đây có thực sự là tổng giám đốc của Úc thị không? Người đàn ông có bàn tay che trời, hô phong hoán vũ trong truyền thuyết.

    Tại sao lại trông ngây thơ.. như vậy?

    ".. Tôi biết rồi." Ninh Kiều Kiều cúi đầu nhỏ giọng nói đáp.

    Dù sao có làm hay không là chuyện của cô, cứ nói cho có lệ với Úc Thiếu Mạc trước rồi nói sau.

    Đôi mắt ưng của Úc Thiếu Mạc cao cao tại thượng nhìn Ninh Kiều Kiều, lúc này mới hài lòng gật đầu, đứng lên nói: "Bảo người mang thêm cháo cho cô, ăn xong vào ngủ cùng tôi!"

    Ngủ cùng tôi..

    Ninh Kiều Kiều đỏ mặt, vội vàng cúi đầu.

    Úc Thiếu Mạc xoay người đi về phía phòng ngủ, dáng vẻ thon dài đi hai bước đột nhiên dừng lại, xoay người nhìn Ninh Kiều Kiều, nói: "Trước khi vào thì tắm rửa sạch sẽ!"

    Ninh Kiều Kiều: "..."

    Úc Thiếu Mạc có thói quen sạch sẽ, ngày đầu tiên Ninh Kiều Kiều chuyển vào biệt thự của anh, dì Lưu đã dặn dò cô.

    Ninh Kiều Kiều nhìn bát cháo không còn nhiều lắm, cô đã ăn no tám phần, cũng không cần gọi mới nữa.

    Uống một ít nước, Ninh Kiều Kiều đứng lên đi về phía phòng tắm.

    * * *

    Vốn dĩ Ninh Kiều Kiều tưởng rằng lên giường Úc Thiếu Mạc sẽ không bỏ qua cho cô, nhưng khi cô từ trong phòng tắm đi ra, Úc Thiếu Mạc đã sớm ngủ thiếp đi.

    Ninh Kiều Kiều híp mắt bò lên giường, nằm xuống cách Úc Thiếu Mạc khá xa, nhắm mắt lại.

    Ăn no uống đủ, cô cũng có chút buồn ngủ.

    "..."

    Đột nhiên một cánh tay kéo Ninh Kiều Kiều qua, Ninh Kiều Kiều kêu to một tiếng, sợ tới mức mở mắt ra.

    Anh tỉnh rồi à?

    Ninh Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn về phía mặt Úc Thiếu Mạc theo bản năng.

    Nhưng vừa rồi cô đã tắt đèn đầu giường, trong phòng tối tăm, cái gì cũng không thấy rõ.

    Đợi một lúc lâu Ninh Kiều Kiều cũng không đợi được động tác tiếp theo của Úc Thiếu Mạc, dần dần cơn buồn ngủ của cô ập đến, thật sự là không thể chịu nổi, Ninh Kiều Kiều ngáp một cái, cũng dần dần nhắm mắt lại.

    * * *

    Ngày hôm sau.

    Đột nhiên điện thoại trong phòng rung lên, Ninh Kiều Kiều bị đánh thức, nhắm mắt lại sờ điện thoại áp vào tai.
     
    LieuDuong thích bài này.
  5. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 47: Ấn vào trong canh (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "A lô."

    "Tiểu Kiều, bây giờ cậu đang ở đâu? Tớ đã đến đồn cảnh sát và họ nói cậu đã được đón!" Giọng nói của Bách Hiểu từ bên kia truyền đến.

    Ninh Kiều Kiều chợt mở hai mắt tỉnh lại, xoay người dụi mắt nói: "Bách Hiểu, là cậu à, tớ đã không sao, cậu không cần lo lắng cho tớ."

    "Thật sao? Cậu vẫn còn ngủ à?" Giọng nói của Bách Hiểu từ trong điện thoại truyền đến có chút nghi ngờ: "Tiểu Kiều cậu chuyển tính sao? Bây giờ đã là chín giờ sáng! Người luôn dậy sớm hơn gà bây giờ vẫn còn đang ngủ à?"

    Ninh Kiều Kiều bị Bách Hiểu trêu chọc không nhịn được cười, vén mái tóc dài bên tai đặt ra sau tai, nói: "Không phải, là bởi vì tớ còn chưa tìm được việc làm, cho nên mới có thời gian ngủ nướng, cậu đừng.. Ôi, ôi!"

    Ninh Kiều Kiều nói xong bèn nằm xuống một lần nữa, đột nhiên đụng phải thân thể người khác, cô hoảng sợ kêu lên một tiếng, ánh mắt nhìn thẳng về phía bên cạnh.

    Úc Thiếu Mạc.. Tại sao anh lại ở đây!

    "Gọi cái gì, ầm ĩ chết đi được!"

    Úc Thiếu Mạc ghét bỏ liếc Ninh Kiều Kiều một cái, không vui nhíu mày, xoay người lại.

    "..."

    Cả người Ninh Kiều Kiều sững sờ.

    "Tiểu Kiều, có chuyện gì với cậu vậy? Sao nghe giống như có một giọng nói của một người đàn ông?" Bách Hiểu nghi ngờ hỏi.

    Ninh Kiều Kiều đã bịt ống nghe điện thoại di động từ khi Úc Thiếu Mạc nói chữ đầu tiên, nhưng vẫn không kịp.

    "Không có, cậu nghe lầm rồi, vừa rồi tôi đang xem TV." Ánh mắt giống như nho tím của Ninh Kiều nhìn thẳng vào gáy Úc Thiếu Mạc, nuốt nước miếng tiếp tục nói: "Bách Hiểu, bây giờ tớ còn có chút việc, đợi lát nữa tớ sẽ gọi điện thoại cho cậu, cứ như vậy đi."

    Còn không đợi Bách Hiểu nói chuyện, Ninh Kiều Kiều trực tiếp cúp điện thoại.

    Trong phòng yên tĩnh có chút kỳ lạ, Ninh Kiều Kiều nằm trên giường thân thể cứng đờ, liếc mắt không chớp nhìn bóng lưng Úc Thiếu Mạc.

    Không phải là cô quá ngạc nhiên, chỉ là.. Đây là lần đầu tiên cô tỉnh lại trên giường với Úc Thiếu Mạc.

    Đã muộn như vậy, vì sao Úc Thiếu Mạc vẫn còn ngủ trên giường?

    Có lẽ nhận ra ánh mắt quan sát của cô, Úc Thiếu Mạc đưa lưng về phía Ninh Kiều Kiều, xoay người lại nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều.

    "Cô nhìn tôi như vậy là ý gì? Trách tôi tối qua không ở bên cô sao?" Úc Thiếu Mạc cau mày nhìn Ninh Kiều Kiều.

    Anh biết rõ là ở phương diện kia cô thuần khiết giống như một tờ giấy trắng, lại hết lần này tới lần khác muốn nói như vậy, cố ý làm cho cô khó xử.

    Làn da của Ninh Kiều Kiều dưới ánh nắng ban mai trắng nõn như một đứa trẻ, yếu đuối nhìn Úc Thiếu Mạc, cánh môi phấn nộn khép lại, có chút nghi ngờ hỏi: "Sao anh không đi làm?"

    Phản ứng trực giác của cô coi nơi này là thành phố G.

    Úc Thiếu Mạc nhíu mày, không vui nhìn Ninh Kiều Kiều quát: "Cô nghĩ tôi làm bằng sắt à? Hôm qua đến giờ bị cô làm phiền, tôi chỉ ngủ được mấy tiếng?"

    Ngày hôm qua còn có dáng vẻ quan tâm anh, thật ra đều chỉ là ra vẻ bề ngoài mà thôi! Cũng không nghĩ tới hôm qua lúc anh đi ngủ đã mấy giờ!

    Úc Thiếu Mạc lạnh lùng liếc Ninh Kiều Kiều một cái, vốn còn chưa ngủ đủ đã tức đến mức tỉnh táo, trực tiếp ngồi dậy, mạnh mẽ xốc chăn xuống giường

    "..."

    Ninh Kiều Kiều ngạc nhiên híp mắt nhìn bóng lưng Úc Thiếu Mạc, đây là tức giận khi rời giường sao?

    Chưa ngủ đủ thì chưa ngủ đủ, sao lại tức giận với cô làm gì?

    Úc Thiếu Mạc từ trong phòng tắm đi ra, anh thay một thân âu phục, quần áo thẳng tắp, đẹp trai làm cho người khác gần như không dám nhìn thẳng.

    "Cô đang làm gì vậy?"

    Thân thể thon dài của Úc Thiếu Mạc dựa vào khung cửa, cau mày nhìn Ninh Kiều Kiều đang quỳ gối sờ tới sờ lui.
     
    LieuDuong thích bài này.
  6. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 48: Bình thường (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô gái này lại phát điên cái gì vậy?

    Ninh Kiều Kiều đang híp mắt sờ tới sờ lui trên giường, nghe thấy giọng Úc Thiếu Mạc, cô i ngẩng đầu nhìn về phía anh, nói: "Tôi đang tìm kính, anh có thấy không?"

    Cô tìm khắp nơi cũng không tìm thấy, Ninh Kiều Kiều nghi ngờ nhíu mày, hôm qua phạm vi hoạt động của cô trong phòng này cũng không lớn, sao lại không tìm được?

    Thấy Úc thiếu Mạc không để ý tới cô, Ninh Kiều Kiều đành phải cúi đầu tiếp tục đi tìm.

    Đôi mắt ưng của Úc Thiếu Mạc trầm thấp nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều, cười lạnh một tiếng nói: "Tôi đã ném rồi!"

    "..."

    Bàn tay đang tìm kính của Ninh Kiều Kiều dừng lại, ngẩng đầu đầy kinh ngạc nhìn Úc Thiếu Mạc: "Tại.. Tại sao?"

    Kính của cô có trêu chọc anh không?

    "Cô đeo đồ xấu xí như vậy ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi!" Úc Thiếu Mạc liếc mắt nhìn Ninh Kiều Kiều nói.

    Bá đạo vô lý

    "..."

    Ninh Kiều Kiều không còn lời nào để nói.

    Vì tâm trạng của anh mà anh vứt bỏ kính của cô đi sao?

    Nhưng cặp kính đó đã gắn bó với cô trong nhiều năm.

    Ninh Kiều Kiều cúi đầu, trong con ngươi giống như nho tím hiện lên một tia ảm đạm, dừng một chút, nhỏ giọng nói: "Nhưng anh vứt bỏ thì tôi đeo cái gì? Không bằng.." Không bằng anh nói cho tôi biết anh vứt nó ở đâu, tôi đi nhặt về.

    "Rời giường thay quần áo!"

    Ninh Kiều Kiều còn chưa nói xong thì đột nhiên bị Úc Thiếu Mạc cắt đứt.

    "..."

    Ninh Kiều Kiều ngạc nhiên nhìn Úc Thiếu Mạc.

    "Còn sững sờ làm gì? Cô nghe không hiểu tiếng người sao?" Úc Thiếu Mạc độc miệng nói.

    "..."

    Ninh Kiều Kiều thật sự chứng kiến một Úc Thiếu Mạc hoàn toàn khác với những gì được miêu tả trên tạp chí tin tức.

    Ấu trĩ, bá đạo, độc miệng, có thù tất báo.

    Ninh Kiều Kiều thay quần áo mang theo ngày hôm trước, rửa mặt xong đứng trước mặt Úc Thiếu Mạc.

    "Cô ăn mặc bẩn thỉu như vậy làm gì?" Úc Thiếu Mạc không vui nhìn chằm chằm váy của Ninh Kiều Kiều.

    Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, cúi đầu có chút kinh ngạc nhìn váy trên người, ấp úng nói: "Không bẩn đâu."

    Tất nhiên là váy mới mặc một ngày thì không bẩn, chỉ là trong mắt Úc Thiếu Mạc lại bẩn đến khó có thể chịu đựng được.

    "Quần áo của cô đâu, đi thay cái khác đi!" Úc Thiếu Mạc không vui nói.

    "Tôi được đưa từ đồn cảnh sát đến đây nên không có quần áo để thay." Ninh Kiều Kiều nhắc nhở Úc Thiếu Mạc.

    Đôi mắt ưng sắc bén của Úc Thiếu Mạc hờ hững trầm xuống, dùng ánh mắt áp bách mãnh liệt nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều một lúc, trừng mắt nhìn cô một cái, lấy điện thoại ra gọi điện thoại.

    "Đưa cho tôi một chiếc váy, uh, không thể quá ngắn! Ba vòng là.."

    Giọng nói Úc Thiếu Mạc không có chút độ ấm khiến Ninh Kiều Kiều không nhịn được đỏ mặt.

    Gọi điện thoại xong, Úc Thiếu Mạc lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ninh Kiều Kiều, không lâu sau chuông cửa bèn vang lên.

    Ninh Kiều Kiều nhìn Úc Thiếu Mạc, đi tới mở cửa.

    Lục Nghiêu đứng ở ngoài cửa, trong tay xách một cái túi, nhìn thấy Ninh Kiều Kiều, nói: "Ninh tiểu thư, đây là váy Mạc thiếu bảo tôi đưa tới cho cô."

    "Cám ơn." Ninh Kiều Kiều giơ tay nhận túi in logo quốc tế sang trọng.

    "Vậy tôi ra ngoài chờ hai người trước." Lục Nghiêu khẽ gật đầu, xoay người đi về phía thang máy.

    Ninh Kiều Kiều đóng cửa lại, trở về phòng thay quần áo.

    Chiếc váy mua theo kích thước Úc Thiếu Mạc báo tương đối vừa vặn, mỗi một tấc cắt may đều vô cùng tỉ mỉ, tôn lên dáng người một cách hoàn hảo..

    Có thể hoàn hảo sao..

    Ninh Kiều Kiều nhìn chiếc váy trong gương mà ngẩn người, vừa rồi cô nhìn thấy giá trên nhãn của chiếc váy này, ước chừng phải bằng tiền lương một năm làm thêm của cô!
     
    LieuDuong thích bài này.
  7. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 48: Bình thường (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ninh Kiều Kiều thay quần áo xong, xoay người mở cửa phòng ngủ, nhấc chân đi ra ngoài.

    "Tôi xong rồi." Ninh Kiều Kiều đứng sau Úc Thiếu Mạc.

    Úc Thiếu Mạc đang đưa lưng về phía cô xoay người lại, đáng tiếc hiện tại Ninh Kiều Kiều không đeo kính, nếu không nhất định cô có thể nhìn thấy vẻ kinh diễm lóe lên trong đáy mắt Úc Thiếu Mạc.

    "Bình thường!" Úc Thiếu Mạc quay mặt đi, đôi chân dài vừa nhấc lên đứng dậy, ánh mắt lạnh như băng nhìn Ninh Kiều Kiều: "Lại đây."

    Ninh Kiều Kiều đi tới, bị Úc Thiếu Mạc dùng một tay ôm vào trong ngực, ôm cô đi ra ngoài.

    Ở lầu một, xe Lục Nghiêu chuẩn bị sẵn đã chờ ở cửa từ lâu.

    Dọc đường đi Ninh Kiều Kiều đều híp mắt lại, vệ sĩ mở cửa xe, cô ngồi vào trong xe, Úc Thiếu Mạc lên xe từ phía bên kia.

    "Mạc thiếu, đi thẳng đến hội nghị thượng đỉnh sao? Hôm nay ngài muốn cùng thành phố A.."

    "Đi cửa hàng kính mắt."

    Giọng nói lạnh như băng cao cao tại thượng của Úc Thiếu Mạc cắt đứt Lục Nghiêu đang báo cáo hành trình.

    Lần này không riêng gì Lục Nghiêu, ngay cả Ninh Kiều Kiều cũng quay đầu lại nheo mắt nhìn Úc Thiếu Mạc đầy nghi ngờ, vừa rồi anh nói cái gì?

    Vẫn là Lục Nghiêu phục hồi tinh thần trước, không dấu vết nhìn thoáng qua Ninh Kiều Kiều, thu lịch trình lại nói: "Vâng, Mạc thiếu."

    Tài xế nghe được cuộc nói chuyện đã lái xe ra ngoài, Ninh Kiều Kiều còn đang nhìn thẳng vào Úc Thiếu Mạc, vẫn chưa hoàn hồn lại.

    Úc Thiếu Mạc không thèm nhìn Ninh Kiều Kiều, chỉ duỗi cánh tay dài ôm Ninh Kiều Kiều vào trong lòng, kín đáo ngửi mùi hương trên người cô.

    Ninh Kiều Kiều nằm sấp trong lòng Úc Thiếu Mạc, thân thể cứng ngắc không dám nhúc nhích.

    Sau đó, chiếc xe dừng lại ở cửa của một cửa hàng kính nổi tiếng.

    Lục Nghiêu xuống xe mở cửa xe cho Úc Thiếu Mạc: "Mạc thiếu, đến rồi."

    Úc Thiếu Mạc ôm Ninh Kiều Kiều đi xuống, khuôn mặt tuấn tú không chút thay đổi đi về phía cửa hàng.

    Lúc Ninh Kiều Kiều đi vào cửa hàng kính mắt có chút kỳ lạ nhìn xung quanh, thật kỳ lạ, cửa hàng kính lớn như vậy, thế nhưng lại không có ai cả.

    "Chọn một cái mà cô thích đi."

    Đột nhiên giọng nói cao cao tại thượng của Úc Thiếu Mạc vang lên bên tai, Ninh Kiều Kiều phục hồi tinh thần mới phát hiện bọn họ đã dừng lại, một nhân viên bán hàng lộ ra nụ cười tiêu chuẩn đang nhìn cô.

    Ninh Kiều Kiều nhìn tủ kính trước mắt, quay đầu có chút kinh ngạc nhìn Úc Thiếu Mạc, nhỏ giọng nói: "Tôi sẽ không đeo kính áp tròng đâu."

    Úc Thiếu Mạc liếc cô một cái, đôi môi mỏng lạnh như băng phun ra một chữ: "Học."

    Học..

    Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ khó xử nhìn Úc Thiếu Mạc nói: "Nhưng tôi không học được, tôi không thích cái này."

    Trước đây Ninh Kiều Kiều không mua nổi kính áp tròng, cũng không thích kính áp tròng, nói chung cô vẫn cảm thấy kính có giá đỡ tốt hơn, cách một mảnh thủy tinh, có thể tách cô và thế giới này.

    "Không phải lần trước cô đã đeo qua rồi sao?" Úc Thiếu Mạc liếc Ninh Kiều Kiều một cái.

    Anh đang nói về lần cuối cùng anh đưa cô đi ăn tối.

    Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, nói: "Lần trước là do bắt buộc phải đeo."

    Cô vẫn từ chối, vẻ mặt Úc Thiếu Mạc dần dần có chút không vui, đôi mắt ưng cao cao tại thượng nhìn Ninh Kiều Kiều, hơi nhướng mày nói: "Ninh Kiều Kiều, tôi không thích mỗi ngày đều nhìn thấy một đồ nhà quê xuất hiện trước mặt tôi! Cô thích làm thế nào thì tùy cô, nhưng khi tôi nhìn thấy cô thì hãy bình thường."

    "..."

    Ninh Kiều Kiều đứng yên, từ từ cúi đầu cắn môi không lên tiếng.

    Úc Thiếu Mạc khinh bỉ liếc ninh Kiều Kiều một cái, quay đầu nhìn chằm chằm nhân viên bán hàng nói: "Lấy cái này ra."
     
    LieuDuong thích bài này.
  8. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 49: Siêu xấu xí (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau đó, nhân viên bán hàng giúp Ninh Kiều Kiều chọn kính áp tròng, dạy cô đeo vào, Úc Thiếu Mặc đã ngồi ở bên kia ghế sô pha chờ đợi.

    Lần đầu tiên Ninh Kiều Kiều đeo không được, đã lâu rồi cô không đeo.

    Bên ngoài cửa hàng, Lục Nghiêu ngồi trên xe không ngừng nhìn đồng hồ, sau đó ngẩng đầu nhìn vào bên trong, có chút bất đắc dĩ.

    "Trợ lý Lục, cuộc họp sắp bắt đầu, nếu không anh đi vào thúc giục Mạc thiếu?"

    Tài xế ở một bên nói.

    Từ cửa sổ sát đất của tiệm mắt kính có thể nhìn thấy Úc Thiếu Mạc, nhìn ông chủ của mình đang ngồi trên ghế sô pha, tùy tiện lật tạp chí xem, thở dài nói: "Anh cho rằng anh ấy không biết cuộc họp sắp bắt đầu sao?"

    * * *

    "Tiểu thư, thật ra tôi thấy cô đeo cái này càng đẹp hơn, các cô trẻ bây giờ đều rất thích, chụp ảnh cũng vô cùng đẹp, chúng tôi bán rất chạy."

    Người bán hàng giới thiệu một chiếc kính áp tròng khác cho Ninh Kiều Kiều.

    Sau khi lấy ra rất nhiều, Ninh Kiều Kiều rưng rưng nước mắt nhìn người bán hàng.

    Loại kính áp tròng mà nhân viên bán hàng nói đến, Ninh Kiều Kiều biết, được gọi là kính áp tròng màu. Khi cô còn đi học, nhiều học sinh nữ trong lớp đã dùng loại này.

    "Cái này có độ hay không?" Ninh Kiều Kiều nghi ngờ nhìn kính áp tròng màu.

    "Tất nhiên là có rồi, tiểu thư, cô thử đi, đảm bảo sẽ đẹp hơn." Nhân viên bán hàng không thể chờ đợi được đeo cho Ninh Kiều Kiều.

    "Không.. Không, không." Ninh Kiều Kiều xua tay lùi lại.

    "Không sao, tiểu thư không cần sợ." Người bán hàng nói.

    "Thật sự không cần." Ninh Kiều Kiều có chút kháng cự nhìn người bán hàng.

    "Đang xảy ra chuyện gì vậy?"

    Đột nhiên một cánh tay vòng qua eo, giọng nói lạnh lùng của Úc Thiếu Mạc vang lên sau lưng cô.

    Ninh Kiều Kiều quay đầu nhìn anh, cắn môi không nói.

    "Mạc thiếu, tôi thấy tiểu thư đeo kính áp tròng này nhìn đẹp hơn, cho nên tôi muốn cô ấy thử cái này."

    Người bán hàng giải thích.

    Úc Thiếu Mặc liếc nhìn Ninh Kiều Kiều đang cúi đầu, sau đó nhìn chiếc hộp nhỏ trong tay nhân viên bán hàng, cao giọng ra lệnh: "Đeo vào đi."

    Ninh Kiều Kiều giật mình, ngẩng đầu nhìn Vu Thiếu Mặc, đưa tay nhận lấy chiếc hộp, nhờ nhân viên bán hàng giúp cô đeo kính áp tròng vào.

    "Xem đi, tôi nói với tiểu thư rồi, cô đeo vào rất đẹp, mắt to hơn rất nhiều."

    Sau khi đeo kính vào, nhân viên bán hàng cười nói.

    Ninh Kiều Kiều có chút khó chịu bèn xoa xoa, Vu Thiếu Mặc dùng sức ở eo cô, xoay người cô lại, lạnh giọng nói: "Ngẩng đầu lên cho tôi nhìn."

    "..."

    Đột nhiên hai mắt có thể nhìn rõ ràng, Ninh Kiều Kiều cảm thấy có chút không quen, chớp mắt một cái bèn ngẩng đầu nhìn Úc Thiếu Mặc.

    Đây là lần đầu tiên cô có thể nhìn rõ một người mà không cần nheo mắt ở khoảng cách gần như vậy, Ninh Kiều Kiều có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt cao quý của Úc Thiếu Mặc, và.. đột nhiên lông mày anh cau lại, trong đáy mắt hiện lên một tia chán ghét.

    "Siêu xấu xí!"

    Đôi mắt của cô vốn dĩ rất trong veo, nhưng giờ đây đôi con ngươi sáng ngời của cô đã bị cặp kính áp tròng tối màu chặn lại, khiến cô trông không có chút sức sống nào!

    "..."

    Ninh Kiều Kiều sửng sốt, nhân viên bán hàng cũng sửng sốt.

    "Nhìn như thế này, cô cũng dám nói với tôi là đẹp mắt! Mắt cô bị mù sao? Lập tức tháo ra cho tôi." Úc Thiếu Mạc giận dữ quát vào mặt người bán hàng.

    Sao người bán hàng dám đắc tội với Úc Thiếu Ma, lập tức giúp Ninh Kiều Kiều tháo kính áp tròng ra, không ngừng xin lỗi Ninh Kiều Kiều và Úc Thiếu Mạc..

    Cuối cùng, Ninh Kiều Kiều cũng đeo một cặp kính áp tròng trong suốt rời đi, được Úc Thiếu Mặc ôm đi về phía bãi đậu xe.
     
    LieuDuong thích bài này.
  9. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 49: Siêu xấu xí (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cô vẫn cúi đầu làm cái gì, trên mặt đất có tiền sao?"

    Úc Thiếu Mặc nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều từ lúc ra ngoài vẫn luôn cúi đầu.

    Ninh Kiều Kiều giật mình, ngẩng đầu nhìn Úc Thiếu Mặc nói: "Không.. không có gì."

    Đột nhiên không có gọng kính bảo vệ, cô cảm thấy hơi khó chịu.

    Úc Thiếu Mạc liếc nhìn Ninh Kiều Kiều, không nói gì và dẫn cô vào trong xe.

    "Trở về khách sạn." Úc Thiếu Mặc lạnh giọng ra lệnh.

    Trong mắt Lục Nghiêu hiện lên một tia kinh ngạc, không phải nên đi đến hội nghị sao? Nhưng là mặc dù nghi ngờ, Lục Nghiêu cũng không dám nói cái gì, chỉ có thể gật đầu nói: "Vâng, Mặc thiếu."

    Ninh Kiều Kiều ngồi vào chỗ của mình, được Úc Thiếu Mạc ôm vào lòng, Úc Thiếu Mạc không nói gì, cô cũng im lặng.

    Rất nhanh, xe đã lái đến lối vào của khách sạn.

    Úc Thiếu Mặc không xuống xe mà móc ví ra, rút thẻ đưa cho Ninh Kiều Kiều, nói: "Cô tự đi mua quần áo đi, đừng để ngày nào tôi cũng thấy cô mặc một bộ! Mua cái gì cũng được, nhưng tuyệt đối không được mua lung tung mỹ phẩm! Hiểu chưa?"

    "..."

    Ninh Kiều Kiều nhìn bàn tay to lớn của Dư Thiếu Mạt đang cầm tấm thẻ, ánh mắt cụp xuống có chút kháng cự.

    "Cô ngẩn người làm gì?" Úc Thiếu Mạc thờ ơ nhíu mày.

    Không phải là anh không nhìn ra Ninh Kiều Kiều không tham tiền, ngược lại, anh không cảm thấy phẩm chất tốt như vậy sẽ gây ấn tượng với anh.

    Úc Thiếu Mạc nói chuyện luôn hung hăng, ngay cả khi anh cảm thấy thú vị, giữa họ cũng chỉ là thỏa thuận tiền bạc

    Phong cách của Úc Thiếu Mạc là dùng tiền để giải quyết mọi vấn đề và không bao giờ trì hoãn.

    Trong xe yên tĩnh đến kỳ lạ, Lục Nghiêu và tài xế ngồi ở phía trước chờ đợi, cảm giác áp bách mạnh mẽ của Úc Thiếu Mạc khiến nhiệt độ trong xe hết lần này đến lần khác giảm xuống, Ninh Kiều Kiều có chút thở dốc.

    "Được, tôi hiểu rồi." Cuối cùng Ninh Kiều Kiều đưa tay nhận lấy tấm thẻ.

    Đừng chọc giận Úc Thiếu Mạc, làm một người tình ngoan ngoãn và biết nịnh nọt là điều cô nên làm bây giờ.

    Úc Thiệu Mặc âm trầm liếc nhìn Ninh Kiều Kiều một cái, nói: "Tìm cho cô ấy một nhà tạo mẫu chuyên nghiệp đi cùng, nếu không tôi không biết sẽ mua sản phẩm nội địa nào đây!"

    Anh không thích khẩu vị của cô.

    Ninh Kiều Kiều cúi đầu, giả vờ như không nghe thấy.

    "Được, Mạc thiếu." Lục Nghiêu xoay người nói.

    "Xuống xe." Giọng nói lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc vang lên.

    Ninh Kiều Kiều hơi sửng sốt, sau khi hoàn hồn lại lập tức mở cửa bước xuống xe, vừa đóng cửa xe bèn lao ra ngoài, không một giây do dự.

    Ninh Kiều Kiều đứng ở cửa một lúc, nhìn bóng dáng chiếc xe màu đen rẽ ngoặt ở ngã tư rồi biến mất.

    "Ninh tiểu thư, mời đi theo tôi." Đột nhiên một người đàn ông vươn tay đi tới.

    Ninh Kiều Kiều quay đầu lại, nhận ra vệ sĩ tối qua bưng cháo cho cô, cô gật đầu đi theo vệ sĩ vào khách sạn.

    Trở lại phòng, Ninh Kiều Kiều đóng cửa lại, việc đầu tiên cô làm là tháo kính áp tròng ra.

    Căn phòng tổng thống xa hoa chỉ có một mình cô, yên lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình

    Úc Thiếu Mặc bảo cô đi mua quần áo, sau khi Ninh Kiều Kiều tháo kính áp tròng ra thì ngồi trên ghế sô pha, nhìn tấm thẻ trên tay cô.

    Nói thật, cô cũng không biết mua gì càng đừng nói là mua ở đâu.

    Đây là lần đầu tiên cô đến thành phố A, và cô không quen thuộc chút nào.

    Đặt tấm thẻ lên bàn cà phê, Ninh Kiều Kiều tắt ti vi, trở lại phòng ngủ, nằm xuống giường.

    Không có Úc Thiếu Mạc ở bên cạnh, cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

    Nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, một lúc sau, Ninh Kiều Kiều dần dần nhắm mắt lại..
     
    LieuDuong thích bài này.
  10. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 50: Đó không phải là kẻ ngốc (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Úc Thiếu Mạc vẫn chưa từng trở về, bữa trưa buổi trưa và bữa tối buổi chiều đều do vệ sĩ đưa đến phòng.

    Cả ngày Ninh Kiều Kiều sống cuộc sống của một con chim hoàng yến, ngoại trừ ăn uống và đi vệ sinh, thời gian của cô chỉ có thể dùng để xem ti vi.

    * * *

    Ngày hôm sau.

    Ninh Kiều Kiều lại ngủ đến khi mặt trời lên cao mới rời giường, vừa mới rửa mặt xong từ trong phòng vệ sinh đi ra, chuông cửa bèn vang lên.

    Ninh Kiều Kiều đi tới mở cửa, là Lục Nghiêu đứng ngoài cửa, ngoài ra còn có một người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp.

    "Ninh tiểu thư, tôi sẽ dẫn cô đi mua sắm." Lục Nghiêu nói.

    Ninh Kiều Kiều giật mình, gật đầu nói: "Vậy xin anh chờ một chút."

    Muốn ra khỏi cửa Ninh Kiều Kiều chỉ có thể đeo kính áp tròng lên, theo Lục Nghiêu đến trung tâm mua sắm xa xỉ nổi tiếng của thành phố A.

    Người phụ nữ Lục Nghiêu mang đến là stylist, vừa vào trung tâm mua sắm Ninh Kiều Kiều còn chưa phục hồi tinh thần trong những logo siêu to khổng lồ, người phụ nữ kia đã quen thuộc dẫn Ninh Kiều Kiều đi qua cửa hàng của các thương hiệu lớn.

    "Thời gian hôm nay không còn kịp nữa rồi, nửa đêm cô mới tới thành phố A, nếu không chắc chắn tôi sẽ để quầy đặc biệt tùy chỉnh cho cô mấy bộ quần áo, nếu không thật sự là lãng phí dáng người tốt như vậy của cô."

    Stylist nói.

    "Cái này.. Cái này không cần đi, quần áo còn phải tùy chỉnh sao?"

    Ninh Kiều Kiều nghi ngờ hỏi.

    Từ tùy chỉnh vẫn xuất hiện trong hai năm gần đây, dường như vì một bộ phim nào đó; Người ta nói rằng dịch vụ phù hợp với hai từ này không hề rẻ.

    Stylist đưa một chiếc váy lên tay Ninh Kiều Kiều, trợn mắt nói: "Cô thì biết gì, nghĩ rằng những thứ này đều là hàng hiệu sao? Tôi nói cho cô biết những người giàu có thực sự đều mặc quần áo đặt may! Hơn nữa cô nói xem cô thật vất vả mới bắt được một con cá lớn như vậy, hiện tại không nhân cơ hội tiêu tiền chẳng lẽ chờ người ta vứt bỏ cô mới hối hận sao? Cô đừng cảm thấy khó xử, những người có tiền như bọn họ tôi thấy nhiều rồi, có người nào là có mối quan hệ lâu dài?

    Em gái, cô học thông minh một chút đi, chẳng lẽ cô cho rằng giả vờ không ăn pháo hoa thì người ta sẽ có cái nhìn khác về cô sao? Ai chưa từng thấy qua? Đó không phải là một kẻ ngốc! Đừng đến lúc đó bị vứt bỏ mới hối hận cái gì mình cũng không vớt được."

    Nói xong, nữ stylist nghiêm túc nói cho Ninh Kiều Kiều một số quy luật sinh tồn trong giới.

    Thấy nữ stylist đang nhìn cô, Ninh Kiều Kiều có chút miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, quay đầu nhìn sang bên kia.

    Cũng may Lục Nghiêu ngồi trên sô pha ở bên kia khá xa, nếu không không biết anh ta nghe được những lời này của nữ stylist sẽ cảm thấy thế nào.

    "Này, đi thay cái váy này, màu sắc này làm nổi bật làn da của cô."

    Nữ stylist đưa cho Ninh Kiều một chiếc váy.

    Sau khi lấy tiền, nữ stylist vẫn rất chuyên nghiệp.

    Ninh Kiều Kiều nhìn cô ta, đưa tay nhận lấy, dưới sự hướng dẫn của nhân viên bán hàng đi về phía phòng thử đồ.

    Không thể không nói rằng stylist bỏ tiền ra mời quả thật khác với ánh mắt của người bình thường. Ninh Kiều Kiều thay quần áo do stylist phối rất vừa ý, hơn nữa cô trời sinh có nền tảng tốt, khí thế kia lại không thua kém các ngôi sao lớn, ngay cả Lục Nghiêu cũng nhịn không được nhìn thêm vài lần, trong mắt hiện lên vẻ kinh diễm.

    Nữ stylist lại đưa một món đồ mới cho Ninh Kiều Kiều, thừa dịp Lục Nghiêu không chú ý, hạ giọng nói: "Em gái, có nghĩ đến việc vào vòng tròn không? Tôi có quan hệ."

    "Cái gì?" Ninh Kiều Kiều nghi ngờ nhìn nữ stylist.

    "Chính là làm nghệ sĩ, chị đây coi trọng cô, nếu cô đi làm minh tinh, chắc chắn có thể nổi tiếng!"

    Nữ stylist đã "thân thiết" gọi Ninh Kiều Kiều là em gái.

    "Không, cảm ơn lòng tốt của cô, tôi không có dự định về phương diện này."
     
    LieuDuong thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...