Ngôn Tình [Edit] Cô Vợ Ngọt Ngào: Tổng Tài Xin Hãy Kiềm Chế - Dạ Tiểu Nhiên

Discussion in 'Truyện Drop' started by Venus0412, May 26, 2022.

  1. Venus0412

    Messages:
    0
    Chương 40: Cô dám đánh tôi (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hàn Lộ tức giận muốn xông lên, đưa tay muốn đánh Ninh Kiều Kiều, nhưng lúc này một tách trà đổ chính xác vào mặt Hàn Lộ.

    "..."

    Hàn Lộ che mặt hét lên, trà vẫn còn hơi nóng.

    Ninh Kiều Kiều sửng sốt, quay đầu lại nhìn Bách Hiểu.

    Bách Hiểu đứng thẳng người, đặt mạnh tách trà xuống bàn, khuôn mặt quả táo đáng yêu hung hăng nhìn Hàn Lộ, nhỏ giọng quát: "Cô thử đánh một cái cho tôi xem!"

    Hàn Lộ ôm mặt kêu đau đớn, đồng thời nói cô ta muốn cảnh sát.

    "Bách Hiểu!"

    Nghe Hàn Lộ muốn báo cảnh sát, Ninh Kiều Kiều có chút hoảng hốt.

    Không phải cô sợ Hàn Lộ báo cảnh sát, mà là Bách Hiểu.. Cha mẹ Bách Hiểu đều là quan chính phủ, nếu như Bách Hiểu bị bắt đến đồn cảnh sát, như vậy không phải là bôi nhọ cha mẹ cô ấy sao.

    Thế nhưng, Bách Hiểu lại thờ ơ xua tay, cô ấy lấy điện thoại di động ra, bấm từng số một, vẻ mặt hung ác mắng Hàn Lộ: "Cô định báo cảnh sát sao? Tôi báo giúp cô!"

    Ninh Kiều Kiều muốn cướp điện thoại ngăn chặn hành vi của Bách Hiểu, nhưng đã quá muộn, cuộc gọi mà Bạch Hiểu gọi đã được kết nối.

    Ninh Kiều Kiều ánh mắt chìm xuống, xong rồi!

    Cuối cùng, Ninh Kiều Kiều, Bách Hiểu, Hàn Lộ và ba cô gái đều bị đưa đến đồn cảnh sát.

    Ninh Kiều Kiều và Bách Hiểu bị nhốt trong một phòng, Hàn Lộ và ba cô gái bị nhốt trong một căn phòng khác.

    Vừa vào chưa được bao lâu, Ninh Kiều Kiều đã nghe thấy tiếng bước chân vội vã bên ngoài, theo sau là giọng nói của Triệu Mỹ Hoa, muốn dàn xếp giết chết Ninh Kiều Kiều.

    "À, bà ta chính là mẹ kế của cậu sao?"

    Bạch Hiểu ở trong phòng nghe vậy vô cùng tức giận, đứng dậy muốn xông ra ngoài, lại bị cảnh sát mắng.

    "Thành thật ngồi xuống cho tôi!" Cảnh sát nói.

    Bách Hiểu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của viên cảnh sát, cắn môi, không cam tâm ngồi xuống ghế.

    Cảnh sát mắng âm thanh truyền đến từ ngoài cửa của Triệu Mỹ Hoa, tiếng mắng của Triệu Mỹ Hoa ngừng lại, một lát sau, lại có một trận tiếng bước chân đi xa, sau đó hoàn toàn yên tĩnh.

    Ninh Kiều Kiều và Bách Hiểu lẳng lặng ngồi xuống, thỉnh thoảng Bách Hiểu nhìn Ninh Kiều Kiều, nhưng xung quanh có cảnh sát, mặc dù cô ấy có rất nhiều điều muốn hỏi Ninh Kiều Kiều nhưng cũng không thể mở miệng.

    Một lúc sau, bên ngoài lại có tiếng bước chân đi về phía phòng của bọn họ.

    Cửa phòng thẩm vấn bị đẩy ra từ bên ngoài, Ninh Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn thì thấy một người đàn ông trung niên vẻ với vẻ mặt ủ rũ đang đứng ở cửa.

    "Cha." Giọng nói yếu ớt của Bách Hiểu truyền đến từ bên cạnh.

    Ninh Kiều Kiều quay đầu nhìn Bách Hiểu, nghe thấy cha Bách Hiểu hừ lạnh một tiếng, Bách Hiểu lập tức cúi đầu.

    Mặc dù tính cách Bách Hiểu sôi nổi, nhưng thực ra cô ấy là một cô gái tốt, đừng nói đến việc vào đồn cảnh sát, thậm chí chưa bao giờ cô ấy bị giáo viên phê bình.

    Cha của Bách Hiểu là một quan chức, đã mắng Bách Hiểu không thương tiếc trước mặt cảnh sát và đưa Bách Hiểu ra ngoài.

    "Cha chờ một chút, mang Kiều Kiều đi!" Bạch Hiểu không sợ chết kêu lên. "Câm miệng! Xem con kết giao bạn bè như thế nào, trở về cha sẽ xử lý con!" Cha của Bách Hiểu không nói một lời bèn dẫn cô ấy ra khỏi phòng, giọng nói của Bách Hiểu từ hành lang truyền đến, yêu cầu mang cô theo cùng.. Mọi người rời đi, cửa phòng thẩm vấn đóng lại, trong phòng chỉ còn lại Ninh Kiều Kiều và một cảnh sát.
     
    LieuDuong likes this.
  2. Venus0412

    Messages:
    0
    Chương 41: Người giám hộ là Úc Thiếu Mạc (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ninh Kiều Kiều giật mình, cắn môi nói: "Tôi đã mười tám tuổi rồi, không cần người giám hộ đưa tôi về nhà đúng không?"

    "Nếu thái độ của cô không hợp tác như vậy, chúng tôi không thể để cô đi mà không có người giám hộ. Cô có muốn bị giam giữ ở đây vài ngày không? Và chúng tôi sẽ tạm thời để cô đi. Điều đó phụ thuộc vào việc cô gái bị hất trà có muốn cô chịu trách nhiệm hay không?" Viên cảnh sát nói.

    Ninh Kiều Kiều dừng một chút, dường như đã hạ quyết tâm, nhíu mày, nhỏ giọng nói ba chữ: "Úc Thiếu Mạc."

    Cô không sợ Hàn Lộ bắt cô chịu trách nhiệm, dù sao thì cô ta cũng đã bị cô đánh.

    Nhưng cô không thể bị nhốt ở đây, nếu cô có tiền án, sau này cô sẽ tìm việc làm như thế nào? Ai muốn một người đã bị giam giữ trong đồn cảnh.

    "Cô nói cái gì?" Cảnh sát nghi ngờ mình nghe nhầm.

    Ở thành phố G ai mà không biết Úc Thiếu Mạc, đây chính là nhân vật có tiền có quyền không thể trêu chọc nổi.

    Nhưng cô gái trước mắt này, cô lại nói người giám hộ của cô là Úc Thiếu Mạc!

    "Tôi nói là Úc Thiếu Mạc." Ninh Kiều Kiều nhìn viên cảnh sát, nói lại một lần nữa.

    Bây giờ cô chỉ có thể nhờ Úc Thiếu Mạc giúp đỡ, nếu không cô không thể nhờ Nhiễm Quốc Đào hay Nhiễm Văn Hiên đúng không?

    Cô đã đánh nhau với Hàn Lộ, họ sẽ giúp cô chứ?

    "Cô gái nhỏ, tôi khuyên cô nên biết rõ mình đang ở chỗ nào?" Cảnh sát nhìn Ninh Kiều Kiều nói: "Nếu nói dối trong đồn cảnh sát thì sẽ không có kết quả tốt, cô có hiểu không?"

    Có vẻ như cảnh sát nghĩ rằng cô nói dối.

    Ninh Kiều Kiều nhìn thẳng vào viên cảnh sát, nói: "Tôi không nói dối. Trong điện thoại di động của tôi có số của Úc Thiếu Mặc, anh có thể gọi cho anh ấy hỏi xem anh ấy có biết tôi không."

    Trong đôi mắt trong sáng của cô không có chút tạp chất nào, cảnh sát thẩm vấn tù nhân hàng ngày, chỉ cần nhìn vào ánh mắt là có thể biết được cô có nói dối hay không.

    Cô gái này không có nói dối!

    Cảnh sát bán tín bán nghi nhìn Ninh Kiều Kiều, cầm điện thoại di động trên bàn đứng dậy đi ra ngoài: "Cô chờ một chút."

    Cánh cửa mở ra rồi đóng lại, phòng thẩm vấn lại chìm vào im lặng.

    Ninh Kiều Kiều ngồi trên ghế, cúi đầu yên lặng chờ đợi.

    Ở phía bên kia, thành phố C.

    Trong bữa tiệc tối thượng đỉnh, Úc Thiếu Mạc đang ngồi trên ghế sô pha, Bạch Tuyết mềm mại nằm trong lòng anh, một số công chức mỉm cười và đến trò chuyện với Úc Thiếu Mạc.

    Với tư cách là trợ lý của Úc Thiếu Mạc, tất nhiên Lục Nghiêu cũng không thể trốn tránh những người đến nịnh nọt mình, trên thực tế, rất nhiều chủ tịch công ty không dám trực tiếp tiếp cận với Úc Thiếu Mạc mà thông qua anh ta mà tâng bốc họ.

    Lục Nghiêu vẫn giữ nụ cười trên mặt, nhưng trong lòng càng lúc càng cảm thấy sốt ruột.

    Đột nhiên điện thoại trong túi rung lên, Lục Nghiêu nâng ly với người đàn ông trước mặt: "Xin lỗi, không tiếp được."

    Lục Nghiêu đi đến một nơi vắng vẻ, Lục Diêu nhận điện thoại, hai phút sau anh ta cau mày cúp điện thoại, bước nhanh đi vào đại sảnh.

    "Giám đốc Chu, anh thật biết đùa, người ta chỉ là may mắn ba đời mới được Mạc thiếu nhìn nhiều một chút."

    Anh ta vừa đi vào, giọng nói ngọt ngào của Bạch Tuyết truyền đến.

    Úc Thiếu Mạc vô cảm dựa vào trên ghế sô pha, ngón tay thon dài chậm rãi lắc ly rượu đỏ, toàn thân toát ra khí thế nguy hiểm.

    Lục Nghiêu đi tới, cúi người xuống nói nhỏ bên tai Úc Thiếu Mạc nói: "Mạc thiếu, xảy ra chuyện."

    Úc Thiếu Mạc cau mày, đôi mắt ưng của anh nhìn chằm chằm vào Lục Nghiêu một cách u ám.

    Bạch Tuyết tò mò nhìn Úc Thiếu Mạc và Lục Nghiêu, đánh giá họ với ánh mắt trầm ngâm.

    Lục Nghiêu nhếch môi nói ba chữ với Úc Thiếu Mạc, đôi mắt Úc Thiếu Mạc chìm xuống, anh đặt ly rượu xuống bàn, đột nhiên đứng dậy và sải bước ra ngoài.

    "Xin lỗi các vị, Mạc thiếu đi trước một bước." Lục Nghiêu hướng xung quanh cục trưởng gật đầu, lập tức đi theo.
     
    LieuDuong likes this.
  3. Venus0412

    Messages:
    0
    Chương 41: Người giám hộ là Úc Thiếu Mạc (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bóng dáng hai người nhanh chóng biến mất ở đại sảnh, thu hút rất nhiều ánh mắt, bên kia Kha Kiêu liếc mắt một cái rồi bình tĩnh nói chuyện với những người đại diện xung quanh.

    "Bạch Tuyết tiểu thư, Mạc thiếu xảy ra chuyện gì vậy?" Giám đốc Chu hỏi Bạch Tuyết.

    Khó khăn lắm Mạc thiếu mới đến đây một lần, nếu có chuyện gì thì bọn họ không thể bỏ qua cơ hội lấy lòng này.

    "Tôi không biết, có thể là chuyện của công ty Mạc thiếu đi."

    Bạch Tuyết cười nhạt uống một ngụm nước trái cây, đôi mắt xinh đẹp lóe lên một tia ý vị thâm sâu.

    Cô ta vừa mới hiểu được khẩu hình môi của Lục Nghiêu, những gì anh ta nói là: Ninh tiểu thư.

    * * *

    Xuống lầu, Úc Thiếu Mạc lên xe: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

    Lục Nghiêu trả lời: "Mạc thiếu, Ninh tiểu thư đánh nhau với người, bị đưa tới đồn cảnh sát."

    Bàn tay đang kéo cà vạt của Úc Thiếu Mạc đột nhiên dừng lại, nhướng mày nhìn chằm chằm vào Lục Nghiêu.

    * * *

    Thành phố G.

    Ninh Kiều Kiều không ngờ cô lại bị chính cục trưởng đưa ra ngoài, ngoài đồn cảnh sát đã có mấy người mặc vest đen đợi cô, phía sau cô còn có mấy chiếc ô tô.

    Ninh Kiều Kiều liếc nhìn bọn họ, cô không biết những người này, cho đến khi cảnh sát trưởng cười nịnh nọt nói: "Xin Ninh tiểu thư thay tôi đi chào hỏi Mạc thiếu, hôm khác nhất định tôi sẽ tới thăm."

    Lúc này Ninh Kiều Kiều mới phát hiện những người phía sau này là của người của Úc Thiếu Mạc

    "Ninh tiểu thư, mời lên xe."

    Một vệ sĩ đi tới nói.

    "Vậy tôi đi trước." Ninh Kiều Kiều liếc vệ sĩ một cái rồi nói với cục trưởng.

    "Ninh tiểu thư, cô đi từ từ." Cục trưởng gật đầu khom người.

    Ninh Kiều Kiều lên xe, mấy chiếc xe nhanh chóng chạy đi, Ninh Kiều Kiều yên lặng ngồi ở phía sau, điện thoại trên tay đột nhiên rung lên.

    Nhiễm Văn Hiên.

    Ninh Kiều Kiều nhìn dòng chữ nhấp nháy trên điện thoại, ánh mắt khẽ động, cau mày cúp điện thoại.

    "Chúng ta đi đâu đây?"

    Ninh Kiều Kiều có chút nghi ngờ nhìn ra ngoài cửa sổ, hình như đây không phải là con đường về biệt thự.

    Vệ sĩ ngồi phía trước quay đầu đáp: "Ninh tiểu thư, Mạc thiếu để cô đi."

    Đi..

    "Đi đâu?" Ninh Kiều Kiều vô thức hỏi.

    Vệ sĩ nói: "Mạc thiếu đang tham gia hội nghị thượng đỉnh ở thành phố A, mấy ngày sau mới về, phân phó chúng tôi đưa cô đi đến đó."

    Ninh Kiều Kiều giật mình, nghi ngờ nói: "Nhưng Úc Thiếu Mạc đã hứa với tôi là không đưa tôi đi công tác mà."

    Như vậy, sao cô có thể tìm được việc làm.

    * * *

    Vệ sĩ im lặng.

    Ninh Kiều Kiều giật mình, ánh mắt khẽ động, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

    Họ sẽ chỉ làm những việc theo mệnh lệnh của Úc Thiếu Mạc, và họ sẽ không xem xét mong muốn của người khác.

    Tại sân bay, Ninh Kiều Kiều được sắp xếp trực tiếp lên máy bay, có hai vệ sĩ đi cùng.

    Đây là lần đầu tiên cô đi máy bay, buổi tối Ninh Kiều Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ, trong kính chiếu rọi đôi mắt đen có chút trống rỗng của cô

    Tại cổng đồn cảnh sát, Nhiễm Văn Hiên nhìn vào chiếc điện thoại đã bị cúp máy, cảnh sát tiếp anh ta nói: "Nhiễm tiên sinh, em gái anh đã được người ta đón đi."

    Trong mắt Nhiễm Văn Hiên hiện lên một tia lấp lánh, anh ta bỏ điện thoại vào túi, đứng dậy cười nói: "Làm phiền anh rồi."

    "Không thành vấn đề." Viên cảnh sát cười nói: "Nhưng mà em gái Nhiễm thật sự rất may mắn, nghe nói là Mạc thiếu tự mình gọi điện thoại cho cục trưởng."

    Ánh mắt Nhiễm Văn Hiên sững sờ trong chốc lát, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại tinh thần, anh ta mỉm cười nhìn viên cảnh sát nói: "Tôi còn có việc phải đi trước."
     
    LieuDuong likes this.
  4. Venus0412

    Messages:
    0
    Chương 42: Xoa bóp (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhiễm Văn Hiên xoay người đi ra ngoài, đôi mắt mọt sách đột nhiên trở nên lạnh lùng.

    Viên cảnh sát có chút kinh ngạc nhìn bóng lưng Nhiễm Văn Hiên, anh ta nói sai cái gì sao? Sao dường như anh trai của Ninh tiểu thư có vẻ không vui.

    Thành phố A.

    Ninh Kiều Kiều trực tiếp được đưa đến phòng tổng thống, Lục Nghiêu đang đứng ở cửa chờ cô, nhìn thấy cô đi tới bèn mỉm cười với cô.

    "Lục tiên sinh." Ninh Kiều Kiều cũng mỉm cười với Lục Nghiêu.

    Nhìn thấy người quen cô cũng bớt căng thẳng hơn.

    "Ninh tiểu thư, Mạc thiếu còn có chuyện khác còn chưa xử lý xong, mời cô vào trong chờ anh ấy."

    Lục Nghiêu vừa nói vừa mở cửa.

    Ninh Kiều Kiều giật mình, gật đầu, đi vào trong phòng.

    Sau khi cô đi vào, Lục Nghiêu đóng cửa lại, đi về phía một căn phòng khác, chuông cửa vừa vang lên một tiếng, người bên trong đã vội vầng mở cửa ra.

    "Mạc.. Lục trợ lý, sao lại là anh?"

    Nụ cười nhiệt tình Bạch Tuyết chuẩn bị sẵn trên mặt bèn cứng đờ, Lục Nghiêu có chút kinh ngạc, cô ta còn tưởng rằng là Úc Thiếu Mạc.

    "Lục trợ lý, sao anh lại tới đây? Là Mạc thiếu muốn tới sao?"

    Còn không đợi Lục Nghiêu nói chuyện, Bạch Tuyết lại lập tức nhiệt tình nói.

    Cô ta mặc một chiếc váy ngủ màu đỏ rất nóng bỏng, váy ngủ ngắn và bó sát khiến người nhìn cảm giác giống như bộ nội y gợi cảm.

    Vẻ mặt Lục Nghiêu không chút thay đổi nhìn Bạch Tuyết, công thức hóa nói: "Không phải, Bạch Tuyết tiểu thư, Mạc thiếu phân phó đưa cô rời đi."

    "..."

    Cả người Bạch Tuyết ngây ngẩn.

    * * *

    Thời gian dần trôi qua, Ninh Kiều Kiều có chút nhàm chán, bèn tắm rửa rồi ngồi trên sô pha xem tivi.

    Thẳng đến khi cô có chút buồn ngủ, đột nhiên cô nghe được một tiếng khóa cửa mở ra.

    Đột nhiên Ninh Kiều Kiều mở mắt ra nhìn về phía cửa.

    Chỉ thấy ở cửa ra vào có một bóng đen đen đi vào, Ninh Kiều Kiều dụi dụi mắt, cầm cặp kính đeo vào, híp mắt nhìn về phía cửa.

    "Được rồi, anh đi xuống nghỉ ngơi."

    Ninh Kiều Kiều nghe Úc Thiếu Mạc nói một câu với người ngoài cửa.

    "Được, Mạc thiếu."

    Cửa phòng bị người bên ngoài đóng lại, phát ra một tiếng "rầm".

    Úc Thiếu Mạc đi về phía phòng, thân hình mặc âu phục màu đen có chút lắc lư, Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, đứng lên đi về phía anh.

    "Cẩn thận một chút." Ninh Kiều Kiều đỡ lấy Úc Thiếu Mạc, có chút khó chịu nhíu mày.

    Cô ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, xem ra buổi tối Úc Thiếu Mạc uống rất nhiều rượu.

    "Ninh Kiều Kiều."

    Úc Thiếu Mạc nghiêng đầu lại, động tác hơi nhíu mày đẹp đến mức khiến người ta muốn thét lên chói tai.

    "Là tôi." Ninh Kiều Kiều gật đầu, không dám nhìn Úc Thiếu Mạc, đành phải cúi đầu.

    "A.." Úc Thiếu Mạc cười khẽ một tiếng, đôi mắt ưng có chút u ám nhìn cô, thấp giọng nói: "Tất nhiên tôi biết là cô, hương thơm như vậy. Còn ai khác ngoài cô?"

    Chắc là anh uống say rồi mới có thể nói những lời như vậy, nghe như đang khen cô, nhưng lại làm cho người ta cảm thấy có chút khó xử.

    Ninh Kiều Kiều cắn môi, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Úc Thiếu Mạc, chúng ta ngồi xuống trước rồi nói sau."

    Con ngươi u ám của Úc Thiếu Mạc đột nhiên trầm xuống, liếc Ninh Kiều Kiều một cái, tùy ý để cô đỡ anh đi về phía sô pha.

    Quả thật buổi tối anh uống hơi nhiều, thân thể thon dài của Úc Thiếu Mạc thả lỏng dựa vào ghế sô pha, đưa tay xoa huyệt thái dương.

    Ninh Kiều Kiều nhìn Úc Thiếu Mạc, cắn môi, ngồi xổm xuống cởi giày da của anh ra, cầm dép lê thay cho anh, lại đứng lên cởi cà vạt của anh.
     
    LieuDuong likes this.
  5. Venus0412

    Messages:
    0
    Chương 42: Xoa bóp (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đôi mắt Úc Thiếu Mạc đang giả vờ ngái ngủ đột nhiên mở ra khiến Ninh Kiều Kiều vừa đặt tay lên cà vạt của anh dừng lại, con ngươi vô tội yếu ớt nhìn anh.

    Trong lòng Úc Thiếu Mạc chợt bốc cháy, con ngươi u ám dần dần chuyển thành màu đỏ tươi nóng rực, nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều: "Sao, gấp như vậy à?"

    Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nhất thời đỏ bừng, con ngươi ngập nước như nho tím nhìn Úc Thiếu Mạc nói: "Anh.. Tôi thấy anh không thoải mái, cởi cà vạt ra có thể sẽ dễ chịu hơn."

    Cho nên cô căn bản không có ý như anh nghĩ.

    Đôi mắt Úc Thiếu Mạc trầm xuống, có chút kỳ lạ nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều.

    Rốt cuộc vẫn còn nhỏ tuổi, căn bản không biết nên nịnh nọt anh như thế nào.

    Thế nhưng dáng vẻ thuần khiết của cô lại ngoài ý muốn lấy lại lòng Úc Thiếu Mạc.

    "Tiếp tục."

    Úc Thiếu Mạc thản nhiên nói.

    Ninh Kiều Kiều nhìn Úc Thiếu Mạc, cắn môi, một lần nữa lại cởi cà vạt của Úc Thiếu Mạc.

    Mắt Úc Thiếu Mạc nhắm hờ, mặc dù không nhìn Ninh Kiều Kiều, nhưng khi cô tháo cà vạt xuống anh vẫn phối hợp nghiêng đầu.

    Đột nhiên bên tai có tiếng bước chân rời đi, Úc Thiếu Mạc mở đôi mắt ưng ra, liếc mắt nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Ninh Kiều Kiều.

    Vật nhỏ này muốn làm gì?

    Thật sự là vô cùng đau đầu, Úc Thiếu Mạc có chút bực bội nhíu mày, lại nhắm mắt lại, đưa tay xoa bóp huyệt thái dương.

    "Úc Thiếu Mạc, cho anh."

    Giọng nói mềm mại của Ninh Kiều Kiều đột nhiên vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

    Úc Thiếu Mạc mở mắt ra, chỉ thấy trước mặt xuất hiện một cái ly thủy tinh trong suốt, bên trong chứa nửa ly nước ấm, còn có hơi nóng bốc lên trên.

    Úc Thiếu Mạc liếc mắt nhìn Ninh Kiều Kiều một cái, đưa tay nhận ly nước uống một ngụm, Đôi mắt ưng có nhiều suy nghĩ nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều.

    "Sao, sao vậy?" Ninh Kiều Kiều có chút khẩn trương siết chặt quần áo trước ngực.

    Bàn tay to rõ ràng của Úc Thiếu Mạc xoay ly nước trong tay, đôi mắt ưng liếc Ninh Kiều Kiều một cái, thấp giọng lạnh lùng nói: "Lại đây, xoa đầu cho tôi."

    Ninh Kiều Kiều nhìn Úc Thiếu Mạc, xoay người đi tới phía sau Úc Thiếu Mạc, ngón tay mảnh khảnh đặt lên huyệt thái dương của Úc Thiếu Mạc, nghĩ đến cách mát xa của những người đã xem qua tivi, mò mẫm xoa bóp cho anh.

    "Tôi.. Đây là lần đầu tiên tôi xoa bóp." Ninh Kiều Kiều tiêm phòng cho Úc Thiếu Mạc trước.

    Cho nên nếu cô xoa bóp không tốt thì đừng nên trách cô.

    Úc Thiếu Mạc nhắm mắt lại, giọng nói trầm thấp có chút sung sướng cười khẽ một tiếng, ý vị không rõ nói: "Lần đầu tiên của cô thật đúng là nhiều."

    Ninh Kiều Kiều: "..."

    Đỏ mặt.

    Cô còn chưa thuần khiết đến mức ngay cả việc Úc Thiếu Mạc ám chỉ rõ ràng như vậy cũng nghe không ra.

    Trong phòng yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau, Ninh Kiều Kiều tập trung xoa bóp cho Úc Thiếu Mạc, xoa qua mấy lần cô cảm thấy thuận tay hơn rất nhiều.

    Úc Thiếu Mạc nhắm mắt hưởng thụ một lúc, lông mày anh tuấn dần dần nhíu lại.

    Cảm giác đau đầu lại biến mất?

    "Có chuyện gì vậy? Có phải tôi xoa bóp không thoải mái không?" Ninh Kiều Kiều nhìn thấy Úc Thiếu Mạc nhíu mày, ngón tay xoa bóp cho anh cũng ngừng lại, có chút lo lắng nói.

    Đôi mắt ưng của Úc THiếu Mạc đang nhắm lại đột nhiên mở ra, nhìn chằm chằm phía trước.

    Cơn đau đầu của anh nhiều như vậy chuyên gia trong và ngoài nước cũng không giải quyết được, nhưng người phụ nữ này chỉ là ấn vài cái mà thôi, thế nhưng anh lại không đau nữa!

    "Lại đây." Úc Thiếu Mạc lạnh giọng ra lệnh.

    Ninh Kiều Kiều giật mình, đứng dậy từ phía sau sô pha, đi tới đứng bên cạnh Úc Thiếu Mạc.

    Không biết anh có đang tức giận hay không, Ninh Kiều Kiều dứt khoát cúi đầu không nói lời nào.
     
    LieuDuong likes this.
  6. Venus0412

    Messages:
    0
    Chương 43: Đánh cô (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đôi mắt ưng sắc bén của Úc Thiếu Mạc nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều một lúc, bị hương thơm ngào ngạt trên thân thể cô quấy nhiễu đến mức thân thể càng ngày càng nóng.

    Đột nhiên cánh tay dài duỗi ra, kéo Ninh Kiều Kiều xuống ngồi trên đùi anh, cánh tay rắn chắc vòng quanh eo cô.

    "Sao hôm nay lại nghe lời như vậy?"

    Cô thay giày rót nước cho anh, anh bảo cô xoa bóp cô cũng không phản kháng, ngoan ngoãn nghe theo khiến anh sắp không nhận ra.

    Úc Thiếu Mạc nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của Ninh Kiều Kiều, ánh mắt lạnh như băng dần dần di chuyển xuống phía dưới.

    Bởi vì chuyện sân bay lần trước, Ninh Kiều Kiều ít nhiều có chút sợ hãi đối với Úc Thiếu Mạc.

    Ngẩng đầu nhìn Úc Thiếu Mạc, Ninh Kiều Kiều cắn môi, con ngươi trong suốt nhìn Úc Thiếu Mạc đầy nghi ngờ: "Không phải anh bảo tôi nghe lời một chút sao?"

    Cô đã hiểu rõ, nếu nghe lời một chút có thể làm cho mình sống tốt một chút, vậy cần gì phải tự gây khó dễ cho mình.

    Ninh Kiều Kiều hoàn toàn không biết, ánh mắt nghi ngờ lại vô tội của cô, đủ để khiến bất kỳ người đàn ông nào phát điên.

    Hơn nữa người đàn ông này còn cảm thấy hứng thú với cô.

    Ninh Kiều Kiều nghi ngờ nhìn Úc Thiếu Mạc, chỉ thấy trong đôi mắt ưng của Úc Thiếu Mạc hiện lên một tia sáng quỷ dị, cổ họng đột nhiên phát ra một tiếng gầm nhẹ gợi cảm, đôi môi mỏng của anh mạnh mẽ đè xuống.

    Không phải hôn cô.

    Úc Thiếu Mạc chưa bao giờ hôn cô, anh chỉ cắn cô.

    Hàm răng sắc nhọn cắn qua lớp vải áo choàng tắm, hai mắt Ninh Kiều Kiều mở to, đang định đẩy Úc Thiếu Mạc ra, đột nhiên lại nghĩ đến chuyện cô đã quyết định không cãi lời nữa.

    Dù sao loại chuyện này cũng không thể tránh khỏi, đúng không?

    Bàn tay Ninh Kiều Kiều vừa mới đặt lên vai Úc Thiếu Mạc khẽ dừng lại, đổi thành ôm cổ Úc Thiếu Mạc, dần dần nhắm mắt lại, cau mày chịu đau.

    Đây quả thực là một lời mời thầm lặng, xem ra cô thật sự hiểu chuyện hơn rất nhiều.

    Đôi mắt ưng đang nhắm hờ của Úc Thiếu Mạc đột nhiên trầm xuống, buông bả vai Ninh Kiều Kiều ra, đột nhiên ôm cô lên, sải bước đi về phía giường lớn trong phòng tổng thống.

    "..."

    Ninh Kiều Kiều vẫn còn trên giường lớn, một góc áo choàng tắm mềm mại trượt sang một bên, để lộ một bắp chân trắng nõn của cô.

    Đột nhiên đôi mắt ưng của Úc Thiếu Mạc quay đi, thân thể nóng bỏng đè mạnh xuống, xé áo choàng tắm của cô.

    "..."

    Đột nhiên Ninh Kiều Kiều kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể bị Úc Thiếu Mạc đè lên không khống chế được cuộn tròn.

    Úc Thiếu Mạc nhướng mày khi bị cắt ngang, có chút không vui nhìn Ninh Kiều Kiều: "Cô làm gì vậy?"

    Đừng nói với anh là không muốn vâng lời nữa!

    Ninh Kiều Kiều không nói nên lời, trán cô đổ đầy mồ hôi, đau đến không nói được câu nào, ánh mắt nhắm chặt lại, thân thể cuộn tròn không ngừng co rút.

    Cô không giả vờ! Không phải là không muốn làm điều đó với anh.

    Nhìn khuôn mặt đang nhăn nhó vì đau đớn của Ninh Kiều Kiều, đột nhiên một tia cảm giác khác thường xẹt qua trong lòng Úc Thiếu Mạc.

    Úc Thiếu Mạc nhíu mày, đưa tay kéo bàn tay đang che bụng của Ninh Kiều Kiều.

    Nhưng cô không biết mình bị làm sao, dưới cơn đau nhức cũng không biết lấy đâu ra sức lực, tay ôm chặt bụng, cho dù anh kéo thế nào cũng không kéo ra được.

    Không muốn làm tổn thương cô, Úc Thiếu Mạc lại không tiện dùng sức, đôi mắt ưng liếc nhìn Ninh Kiều Kiều một cái, cau mày đứng dậy, buộc nút áo sơ mi lộn xộn lại rồi kéo chăn qua một bên, che Ninh Kiều Kiều đang trần truồng như nhộng lại

    Úc Thiếu Mạc vừa đi vào phòng tắm vừa cầm điện thoại di động gọi điện thoại: "Gọi bác sĩ tới đây cho tôi, ngay bây giờ!"

    Lại lấy áo choàng tắm tù trong phòng tắm đi ra, Úc Thiếu Mạc xốc chăn lên, kéo Ninh Kiều Kiều lên, đưa tay cởi bỏ một chút vải vóc còn sót lại trên người cô.

    "Úc Thiếu Mạc." Ninh Kiều Kiều yếu ớt né tránh tay Úc Thiếu Mạc.
     
    LieuDuong likes this.
  7. Venus0412

    Messages:
    0
    Chương 43: Đánh cô (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô còn chưa đau đến mức bất tỉnh nhân sự, tất nhiên biết Úc Thiếu Mạc muốn làm gì.

    Nhưng sao có thể, mặc dù bọn họ đã có quan hệ thân mật như vậy, nhưng để Úc Thiếu Mạc thay quần áo giúp cô..

    Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Ninh Kiều Kiều tái nhợt không còn chút máu, cô cắn răng chịu đựng đau đớn kéo chăn sang một bên.

    "Cô thành thật một chút cho tôi!"

    Úc Thiếu Mạc quát.

    Anh cau mày vỗ cánh tay Ninh Kiều Kiều một cái.

    Tay anh rất mạnh, Ninh Kiều Kiều kêu đau một tiếng, trên cánh tay lập tức xuất hiện vài dấu ngón tay.

    Đôi mắt ưng của Úc Thiếu Mạc thâm thúy nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều, bàn tay đang vỗ về cô siết chặt rồi lại buông ra, đúng lúc này, chuông cửa bỗng nhiên vang lên.

    Úc Thiếu Mạc liếc mắt một cái, cúi đầu nhìn Ninh Kiều Kiều hung dữ nói: "Còn dám động một chút nữa thì tôi sẽ đánh cô, có nghe thấy không!"

    Hung ác lại bá đạo.

    Trong mắt Ninh Kiều Kiều tràn đầy nước mắt, cũng không biết là bị đau dạ dày hay là bị anh đánh.

    Nhìn thẳng về phía Úc Thiếu Mạc, Ninh Kiều Kiều xấu hổ tức giận gật đầu.

    Úc Thiếu Mạc ảm đạm liếc Ninh Kiều Kiều một cái, hít sâu một hơi, cau mày mặc quần áo cho cô.

    Cô xấu hổ và tức giận chỉ muốn tìm một khe hở chui vào, Úc Thiếu Mạc cũng không khá hơn, mặc dù cô nàng trên giường tuổi không lớn, nhưng quả thật thân thể là tỷ lệ vàng, quá nóng bỏng khiến người ta muốn phun máu.

    Nếu như không phải bây giờ cô xảy ra chuyện, bên ngoài còn có một bác sĩ đang chờ vào khám bệnh cho cô thì sao anh có thể mặc quần áo cho cô!

    Mặc quần áo cho cô, trán Úc Thiếu Mạc cũng lấm tấm mồ hôi, anh ủ rũ liếc mắt nhìn Ninh Kiều Kiều một cái, kéo chăn sang một bên đắp lại cho cô, hung dữ uy hiếp nói: "Không được đá văng ra một chút, nếu không tôi sẽ giết cô! Hiểu chưa?"

    "..."

    Cơn đau dữ dội trong bụng đã khiến Ninh Kiều Kiều đau đến mức cái gì cũng không quan tâm, cô nhắm mắt lại có chút bối rối gật đầu.

    Lúc này Úc Thiếu Mạc mới gật đầu hài lòng, đứng lên sải bước đi về phía cửa.

    Người phụ nữ của anh, tất nhiên, chỉ có anh mới có thể nhìn thấy!

    Lục Nghiêu dẫn theo bác sĩ Vương đứng ngoài cửa, có chút lo lắng đứng chờ.

    Mạc thiếu chậm chạp không mở cửa, nhưng anh ta lại không dám liên tục bấm chuông cửa, đành phải mỗi lần cách nhau hai phút, một lần.

    "Trợ lý Lục, Mạc thiếu này sẽ không.. Nếu không chúng ta tìm bảo vệ để phá cửa?" Bác sĩ Vương không dám nói những lời không may mắn như "Có thể Mạc thiếu đã xảy ra chuyện".

    Lục Nghiêu suy nghĩ một chút, nhíu mày gật đầu, nói: "Ông ở đây chờ, tôi xuống tìm bảo vệ."

    Dù sao thì cái gì cũng không thể so sánh với sức khỏe của Mạc thiếu.

    "Được." Bác sĩ Vương cũng nghiêm túc.

    Lục Nghiêu gật đầu, vừa định xoay người đi xuống dưới lầu thì đột nhiên của bên cạnh mở ra.

    Lục Nghiêu quay đầu lại: "Mạc thiếu! Anh không sao chứ?"

    Đôi mắt ưng của Úc Thiếu Mạc liếc Lục Nghiêu một cái, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm bác sĩ Vương, nói: "Đi vào!"

    Bác sĩ Vương mang theo hòm thuốc lập tức làm việc theo phân phó, Úc Thiếu Mạc cũng xoay người đi vào trong phòng, Lục Nghiêu đi theo phía sau lo lắng hỏi: "Mạc thiếu, Anh không thoải mái sao? Anh lại bị đau đầu nữa à?"

    Lục Nghiêu nhìn thấy một lớp mồ hôi trên trán Úc Thiếu Mạc, cho rằng bệnh đau đầu của Úc Thiếu Mạc lại tái phát.

    Úc Thiếu Mạc nhíu mày, bình tĩnh nói: "Không phải tôi, là cô ấy!"

    Là cô ấy sao?

    Lục Nghiêu sửng sốt một chút mới phản ứng lại, nhất thời có chút kinh ngạc nhìn Úc Thiếu Mạc, hỏi: "Ninh tiểu thư?"

    Không phải Úc Thiếu Mạc bị bệnh, Lục Nghiêu thở phào nhẹ nhõm. Nhưng Ninh tiểu thư thì sao? Không phải vừa rồi còn rất tốt sao?
     
    LieuDuong likes this.
  8. Venus0412

    Messages:
    0
    Chương 44: Dạ dày có vấn đề gì? (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe Úc Thiếu Mạc nói, bác sĩ Vương phản ứng cực nhanh đi về phía phòng ngủ, liếc mắt một cái nhìn thấy Ninh Kiều Kiều đang run rẩy trong chăn.

    "Tiểu thư, cô có nghe tôi nói không?" Bác sĩ Vương đẩy Ninh Kiều Kiều.

    Phải mất một lúc lâu Ninh Kiều Kiều mới mở mắt ra, đôi mắt đen nhìn chằm chằm bác sĩ Vương, đau đớn ừ một tiếng.

    Úc Thiếu Mạc đứng ở cửa, nhíu mày nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều.

    Lục Nghiêu đứng sau lưng anh, không dám nói câu nào.

    Ninh Kiều Kiều nói xong thì nhắm mắt lại, cau mày thật chặt, mái tóc trước trán cô đã ướt đẫm mồ hôi.

    Bác sĩ Vương nhìn Ninh Kiều Kiều một lúc, phát hiện cánh tay cô ôm chặt bụng, lập tức đưa tay định xốc chăn lên kiểm tra.

    "Ông làm gì vậy?"

    Đột nhiên Úc Thiếu Mạc gầm lên, ngoại trừ Ninh Kiều Kiều tất cả mọi người đều sợ hãi.

    Đôi mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào bác sĩ, cảm giác áp bách mãnh liệt làm cho nhiệt độ không khí đều giảm xuống vài độ.

    Bác sĩ Vương có chút khó khăn nuốt nước miếng, nhìn Ninh Kiều Kiều, nơm nớp lo sợ trả lời: "Mạc.. Mạc thiếu, tôi.. Tôi nghi ngờ cô Ninh bị bệnh dạ dày, tôi sẽ kiểm tra cho cô ấy."

    Chỉ là kiểm tra một chút mà thôi, Mạc thiếu có cần phản ứng lớn như vậy không?

    Đôi mắt ưng sắc bén của Úc Thiếu Mạc tràn đầy sát khí, nhìn chằm chằm bác sĩ Vương: "Cho nên ông phải vén chăn của cô ấy lên, sau đó thì sao? Cởi quần áo của cô ấy?"

    Hai chân bác sĩ Vương mềm nhũn, khóe miệng mấp máy nhìn Úc Thiếu Mạc, một lúc lâu mới miễn cưỡng nói ra một chữ: ".. Vâng."

    Nhưng tất cả điều này là để kiểm tra! Vì sao Mạc thiếu nói giống như ông ta cố ý muốn chiếm tiện nghi của vị tiểu thư này! Cô gái này nằm trên giường Mạc thiếu, cho dù cho ông ta một trăm lá gan thì ông ta cũng không dám!

    Úc Thiếu Mạc trịnh thượng nhìn bác sĩ Vương, bờ môi mỏng mím chặt, trong đôi mắt ưng sắc bén hình thành một cơn bão đen.

    Bác sĩ Vương không nhận được chỉ thị của Úc Thiếu Mạc cũng không dám nói chuyện, chỉ có thể ngơ ngác đứng ở nơi đó.

    "Ừm." Đột nhiên trên giường lớn phát ra một tiếng rên rỉ đau đớn, Ninh Kiều Kiều cuộn mình trong chăn lật người lại, cái chăn trượt xuống lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn đau đớn đầy mồ hôi của cô.

    "Mạc thiếu, vẫn nên để bác sĩ Vương kiểm tra cho Ninh tiểu thư đi, nhìn Ninh tiểu thư rất đau đớn."

    Lục Nghiêu nói.

    Mạc thiếu này làm sao vậy? Trước kia cũng không thấy anh có dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ như vậy!

    Chẳng lẽ nói Mạc thiếu đối với Ninh tiểu thư thật sự..

    Trên giường lớn, Ninh Kiều Kiều nhắm chặt hai mắt, không chỉ lông mày đau đớn nhíu lại với nhau, mà còn cắn chặt môi chống lại cơn đau nhức đến từ dạ dày.

    Đuôi mắt Úc Thiếu Mạc hơi nheo lại, nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều, lạnh giọng nói: "Ông, nhắm mắt lại kiểm tra cho cô ấy!"

    "Hả?" Cả người bác sĩ Vương sững sờ.

    "..."

    Lục Nghiêu phía sau cũng như bị sét đánh.

    "Hả cái gì! Không phải ông là bác sĩ sao? Nhắm mắt lại và kiểm tra cho cô ấy! Nếu không chữa được cô ấy, tôi sẽ ném ông xuống lầu!"

    Úc Thiếu Mạc không kiên nhẫn quát.

    Bác sĩ Vương giật mình, lập tức nhắm mắt lại, run tay sờ về phía Ninh Kiều Kiều..

    Ông ta là bác sĩ nổi tiếng có y thuật tốt nhất, nhưng vấn đề là.. Bác sĩ có y thuật cao đến đâu cũng chưa từng thực hành nhắm mắt khám bệnh!

    Làm sao đây, ông ta không muốn bị ném xuống lầu!

    "Không cần." Đột nhiên trên giường vâng lên một giọng nói yếu ớt, tay bác sĩ Vương dừng lại cách tấm chăn chỉ một centimet, mở mắt ra nhìn Ninh Kiều Kiều.

    Gương mặt nhỏ nhắn tuyệt đẹp của Ninh Kiều Kiều không còn chút máu, nén đau nói: "Xin ông cho tôi một viên thuốc giảm đau là được rồi."

    Mặc dù cô không có sức mạnh để nói chuyện, nhưng cô vẫn nghe hết tất cả cuộc trò chuyện của họ.
     
    LieuDuong likes this.
  9. Venus0412

    Messages:
    0
    Chương 44: Dạ dày có vấn đề gì? (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô mặc áo choàng tắm, nếu bác sĩ này muốn kiểm tra cơ thể của cô, chắc chắn sẽ kéo dây áo choàng tắm!

    Đừng nói Úc Thiếu Mạc không cho phép người khác nhìn thân thể cô, chính cô cũng không cách nào chấp nhận điều đó.

    "Tiểu thư, sao cô có thể uống thuốc giảm đau? Đó là một loại thuốc làm tê liệt dây thần kinh, không phải là một loại thuốc để giảm đau dạ dày."

    Bác sĩ Vương thu tay lại, nhíu mày nhìn Ninh Kiều Kiều.

    Đôi mắt ưng của Úc Thiếu Mạc nhìn Ninh Kiều Kiều đột nhiên trầm xuống, nhíu mày, không lên tiếng.

    "Cô vẫn nên để tôi kiểm tra cho ngươi một chút đi, tôi cam đoan sẽ nhắm mắt lại"

    Bác sĩ Vương nhìn ra sự bối rối của Ninh Kiều Kiều.

    Mặc dù nhắm mắt lại đối với ông ta mà nói quá khó khăn, thế nhưng nói như thế nào thì cô gái này cũng là người của Mạc thiếu, vẫn là cẩn thận hầu hạ cho tốt thì hơn.

    "Không cần, phiền ông cho tôi một viên thuốc giảm đau."

    Ninh Kiều Kiều kiên trì nhìn bác sĩ, cơn đau khiến cô không nhịn được rên rỉ một tiếng.

    Bác sĩ Vương thấy Ninh Kiều Kiều nhất quyết không kiểm tra, cau mày nhìn Ninh Kiều Kiều một lúc, đột nhiên hỏi: "Tiểu thư, có phải cô thường xuyên bị đau dạ dày không? Hơn nữa mỗi một lần đau dạ dày đều uống thuốc giảm đau? Nếu không, sao một cô gái nhỏ như cô lại có thể biết thuốc giảm đau, đây là một loại thuốc mà đa số người già sẽ uống! Hãy thành thật trả lời tôi, có phải trước đây cô thường xuyên bị đau dạ dày không?"

    Bác sĩ Vương vừa nói xong, đột nhiên đôi mắt sắc bén của Úc Thiếu Mạc nhìn về phía Ninh Kiều Kiều.

    Ninh Kiều Kiều sắp chịu không được cơn đau dạ dày, muốn trả lời lại không nói nên lời, chỉ có thể đặt trán lên gối, đau đớn kêu lên.

    "Mạc thiếu, cái này.."

    Bác sĩ Vương vừa quay đầu lại hỏi ý kiến của Úc Thiếu Mạc, đột nhiên nhìn thấy Úc Thiếu Mạc đang đi về phía ông ta, vẻ mặt âm trầm dọa người, lập tức đứng sang một bên.

    Úc Thiếu Mạc ngồi xuống giường, kéo Ninh Kiều Kiều từ trên giường lên ôm vào lòng: "Có phải rất đau không?"

    "..."

    Ninh Kiều Kiều nhắm chặt mắt lại, đau đớn gật đầu.

    "Cho cô ấy thuốc giảm đau!" Đột nhiên Úc Thiếu Mạc ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn chằm chằm bác sĩ Vương.

    "..."

    Bác sĩ Vương sửng sốt một chút, lập tức nhìn Úc Thiếu Mạc nói: "Mạc thiếu, tác dụng phụ của thuốc giảm đau rất lớn, hơn nữa tính ỷ lại rất mạnh, nếu.."

    "Ông không nhìn thấy cô ấy rất đau?" Cánh tay rắn chắc của Úc Thiếu Mạc ôm chặt Ninh Kiều Kiều vào lòng, đôi mắt ưng sắc bén gắt gao nhìn chằm chằm bác sĩ Vương.

    Bác sĩ Vương sửng sốt một chút, lập tức nói: "Vâng, xin Mạc thiếu hãy chờ một chút."

    Ông ta xoay người lại định mở hòm thuốc ra lấy thuốc, đột nhiên lại nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc: "Chờ sau khi cơn đau dạ dày của cô được khống chế, ông có thể lấy thuốc cho cô ấy! Dù sao cũng là điều trị đau dạ dày!"

    "Mạc thiếu, theo tôi thấy thì dạ dày của vị tiểu thư này phải điều trị mới được, tôi không am hiểu đông y, thế nhưng tôi biết một bác sĩ trung y rất có danh tiếng."

    Bác sĩ Vương nói.

    "Vậy ông mau mang tới đây!" Úc Thiếu Mạc giận dữ quát, vừa rồi thân thể Ninh Kiều Kiều lại đau đớn run lên một chút, anh rống lên: "Thuốc đâu?"

    "Lập tức có ngay!" Bác sĩ Vương lập tức quay lại và lục lọi trong hộp thuốc.

    Lục Nghiêu lập tức đi ra ngoài rót nước.

    * * *

    Sau khi uống thuốc xong, Ninh Kiều Kiều nằm trên giường, ánh mắt đau đớn còn nhắm nghiền, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đều là mồ hôi, giống như vừa được vớt ra khỏi nước.

    "Mạc thiếu, tôi gọi hai người tới chăm sóc cho cô ấy, đã muộn rồi, anh đi phòng khác nghỉ ngơi đi."

    Lục Nghiêu nhìn Úc Thiếu Mạc ngồi trên sô pha nói.

    Đôi mắt ưng của Úc Thiếu Mạc nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều, khuôn mặt tuấn tú âm trầm như bao phủ một tầng mây đen, cũng không thèm liếc mắt nhìn Lục Nghiêu một cái, lạnh giọng hỏi: "Dạ dày của cô ấy sao vậy?"
     
    LieuDuong likes this.
  10. Venus0412

    Messages:
    0
    Chương 45: Chơi đùa (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong thông tin của cô không có phần về bệnh dạ dày này của cô!

    Tất nhiên Lục Nghiêu cũng không biết, nhưng bây giờ boss hỏi anh ta và muốn đáp án..

    Trợ lý Lục chuyên nghiệp nhìn Ninh Kiều Kiều, nói với Úc Thiếu Mạc: "Mạc thiếu, tôi đoán có thể là bởi vì trước kia làm thêm tạo thành quen ăn uống không đều, cho nên cô ấy mới như vậy. Giống như nhân viên Úc thị chúng ta, mọi người thường xuyên tăng ca, ít nhiều đều có chút bệnh dạ dày."

    Khi nói đến mấy câu cuối cùng, giọng điệu Lục Nghiêu nghiễm nhiên có chút ai oán.

    Cho nên Mạc thiếu, anh đừng chỉ quan tâm Ninh tiểu thư, anh cũng nên quan tâm đến đám nhân viên làm việc tận tụy như chúng tôi đây.

    Ai biết Úc Thiếu Mạc không bị lấy lòng chút nào, anh lạnh lùng liếc Lục Nghiêu một cái, đôi môi mỏng nhếch lên, giễu cợt nói: "Anh bị bệnh dạ dày à? Giống như cô ấy sao?"

    Lục Nghiêu sửng sốt, nhất thời có chút xấu hổ cười cười, nói: "Tôi.. Tôi có, chỉ là không nghiêm trọng như Ninh tiểu thư mà thôi."

    Anh ta vẫn còn muốn tiếp tục làm ở vị trí trợ lý tổng giám đốc Úc thị, làm sao dám nói dối Úc Thiếu Mạc.

    Úc Thiếu Mạc lạnh lùng liếc Lục Nghiêu một cái, đôi chân dài nhấc lên đi về phía giường lớn, lạnh lùng bỏ lại một câu: "Đi liên lạc với bác sĩ Trung y kia!"

    Vẻ mặt Lục Nghiêu tái nhợt, cúi đầu nói: "Vâng, Mạc thiếu."

    Úc Thiếu Mạc đi tới bên giường, nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều từ trên cao xuống, chắc là thuốc giảm đau đã phát huy tác dụng, cặp mày nhíu chặt của cô hơi thả lỏng một chút, xem ra là đang ngủ.

    Lục Nghiêu vừa xoay người muốn đi, đột nhiên dừng bước nhìn về phía Úc Thiếu Mạc, nói: "Mạc thiếu, vậy anh đi sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi sao? Tôi sắp xếp người vào chăm sóc Ninh tiểu thư."

    "Đi ra ngoài."

    Úc Thiếu Mạc ra lệnh mà không quay đầu lại.

    Lục Nghiêu nhìn Úc Thiếu Mạc, đôi mắt chợt lóe lên, cúi đầu nói: "Vâng, Mạc thiếu."

    Lục Nghiêu rời phòng tổng thống, từ bên ngoài đóng cửa lại, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh lại.

    Úc Thiếu Mạc nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều một lúc, thân thể thon dài quay lại đi về phía phòng tắm, sau đó lại đi ra, trong tay cầm một cái khăn nóng đã được vắt khô.

    Kéo chăn trên người Ninh Kiều Kiều ra, Úc Thiếu Mạc dùng khăn mặt lau mồ hôi trên mặt và người cô.

    "Ừm."

    Ninh Kiều Kiều đang ngủ say, cảm thấy thoải mái, cô lại dựa vào khăn nóng trong tay anh.

    "Cô lại còn hưởng thụ."

    Đôi mắt ưng Úc Thiếu Mạc nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều, giọng nói trầm thấp có chút ý tứ khó hiểu.

    "Đing đong."

    Đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên.

    Úc Thiếu Mạc nghiêng đầu liếc mắt nhìn về phía cửa, đứng lên đắp chăn lại cho Ninh Kiều Kiều rồi nhấc chân đi về phía cửa.

    Mở cửa ra, Kha Kiêu đứng ở ngoài cửa, trong ngực còn ôm một người phụ nữ.

    "Có việc gì?" Úc Thiếu Mạc lạnh lùng liếc Kha Kiêu một cái.

    Kha Kiêu cười hì hì nói: "Vừa rồi đi lên đụng phải trợ lý của cậu, nghe nói người phụ nữ của cậu bị bệnh, thế nào? Kha thị có một bệnh viện ở thành phố A, có muốn đưa qua không?"

    Nói xong, Kha Kiêu còn nhìn thoáng qua bàn tay cầm khăn mặt của Úc Thiếu Mạc đầy ẩn ý.

    Điều đó có nghĩa là gì? Úc Nhị đang chăm sóc người khác? Hôm nay mặt trời mọc ở đâu vậy?

    "Không cần, cô ấy đã không sao rồi." Vẻ mặt Úc Thiếu Mạc không chút thay đổi.

    "Không sao đâu? Không sao đâu, tôi vào ngồi một chút, vừa hay có chút việc muốn nói với cậu." Kha Kiêu nói xong bèn đi vào trong.

    Anh ta thật sự rất tò mò đến tột cùng bên trong là người nào, vậy mà lại có thể để cho Úc Nhị tự mình động thủ chăm sóc người khác.

    "Cậu bị bệnh à?" Úc Thiếu Mạc cười lạnh nhìn chằm chằm vào Kha Kiêu.

    Sao anh lại nhìn không ra Kha Kiêu đang suy nghĩ cái gì chứ.

    "Cái gì? Chẳng phải tôi nói với cậu về mảnh đất đó sao."
     
    LieuDuong likes this.
Trả lời qua Facebook
Loading...