Đam Mỹ [Edit] Sau Khi Trùm Trường Thích Tôi - Vân Kì Ca Ca

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Leah918, 16 Tháng năm 2023.

  1. Leah918 Tâm thảnh thơi, lòng bình yên

    Bài viết:
    1
    Chương 10: Cố Ca

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh mắt Cố Chỉ phức tạp, hơi hạ mắt, thấy bạn học nhỏ bên cạnh tựa hồ có chút sợ hãi, nhẹ nhàng xoa đầu cậu. "Không có việc gì, không trách cậu."

    ".. Ừ." Thẩm Úc gật gật đầu, nhưng trong lòng vẫn có chút bất an.

    Thấy vậy, Cố Chỉ lấy một cây kẹo mút trong túi mình ra, nói: "Ăn kẹo đi." Nói xong, đưa kẹo cho Thẩm Úc, thấy Thẩm Úc không nhận, trực tiếp đút vào túi áo đối phương.

    "Cảm.. Cảm ơn." Giọng Thẩm Úc rất nhỏ, âm sắc pha trộn giữa giọng thiếu niên và thanh niên, làm cho cả thể xác và tinh thần người nghe đều thoải mái.

    "Không cần cảm ơn, lần sau anh lại mời cậu ăn." Cố Chỉ không thích ăn kẹo, que kẹo này là lúc trước đi siêu thị nhân viên thu ngân tặng cho hắn, vẫn luôn để trong ví tiền không ăn. Không nghĩ tới hôm nay lại có công dụng.

    Giáo viên Tiếng Anh thấy hai người phạm lỗi còn ngồi nói chuyện riêng, sắc mặt xanh mét: "Hai cậu kia, ra ngoài đứng cho tôi."

    Thẩm Úc sửng sốt, còn chưa phản ứng lại đã bị Cố Chỉ kéo đi ra ngoài. Sắc mặt Thẩm Úc tái nhợt, dùng ánh mắt áy náy nhìn Cố Chỉ: "Xin.. Xin lỗi.. Cố ca." Xấu hổ cúi đầu, nghĩ thầm, nếu không phải do mình thi kém, Cố Ca cũng sẽ không cần vì cậu mà phải chịu phạt đứng, mất mặt.

    Nhưng sự chú ý của Cố Chỉ căn bản không ở điểm này, một khắc khi nghe được Thẩm Úc gọi Cố ca trong lòng hắn tựa như có rất nhiều pháo nhỏ nổ bùm bùm chúc mừng. Ánh mắt kinh hỉ mà nhìn bạn học nhỏ bên cạnh, nhìn thế nào cũng thấy vừa mắt.

    "Anh không trách cậu." Cố Chỉ vò đầu, tâm tình phi thường tốt. "Đúng rồi, bạn học nhỏ, cậu ở ngoài hay trọ lại trường?" Nếu ở ngoài trường hắn sẽ thuê một phòng trọ gần trường, hai người bọn họ sáng tối mỗi ngày đều sẽ cùng một chỗ.

    "Trọ.. Trọ ở trường." Thẩm Úc nghĩ nghĩ: "Ở phòng 511."

    "Hửm?" Cố Chỉ cho là mình nghe nhầm. 511 không phải là phòng ngủ hôm nay hắn mới nhận sao? "Không nghĩ tới chúng ta thật đúng là có duyên, anh cũng ở phòng 511." Nói xong, liền thấy đôi mắt Thẩm Úc sáng lên, kích động nửa ngày cũng không nói rõ được: "Vậy.. Vậy thật sự là.. Thật tốt quá!" Đây đại khái là chuyện vui vẻ nhất Thẩm Úc nghe được trong năm nay.

    Hai người tán gẫu một lát, đương nhiên bình thường đều là Cố Chỉ nói không ngừng còn Thẩm Úc lẳng lặng nghe, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tâm trạng vui vẻ của hai người.

    Cuối cùng chuông tan học rốt cục vang lên, Cố Chỉ liền mang theo Thẩm Úc chuẩn bị rời đi. Nhưng đi được vài bước lại phát hiện Thẩm Úc chưa cùng đi lên. Nghi hoặc quay đầu lại nhìn thoáng qua, kết quả thấy Thẩm Úc đang quẫn bách mà nhìn hắn, mặt nghẹn đỏ bừng. Cố Chỉ lùi lại, nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"

    Lúc này các học sinh đã tràn ra khỏi phòng học, trên hành lang nơi nơi đều là người, mà khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Úc ở dưới ánh đèn yếu ớt càng thêm ửng đỏ. "Cố.. Cố ca, cậu đi trước đi."

    "Rốt cuộc làm sao vậy?" Cố Chỉ cau mày, dứt khoát đứng bên cạnh Thẩm Úc, chờ học sinh trên hành lang đi hết.

    Khoảng chừng ba phút, cả tầng trệt đã hết người, Cố Chỉ mới nhìn Thẩm Úc. Lúc này, Thẩm Úc trong lòng vô cùng bối rối, sợ Cố Ca tức giận.

    Quả nhiên, Cố Chỉ khoanh hai tay trước ngực, dò hỏi: "Tan học sao không trở về phòng?"

    Thẩm Úc ngẩng đầu, không dám đối diện với ánh mắt Cố Chỉ, nhưng vẫn chậm chạp nói: "Tôi.. Tôi đi không nhanh."

    Cố Chỉ sửng sốt, nhanh chóng phản ứng lại. Bạn học nhỏ hành động có vấn đề, lúc trước cậu bị mình kéo ra nên không chú ý, bởi vậy cũng quên chuyện này.

    "Xin lỗi, tôi quên mất." Nếu lúc trước hắn chú ý nhiều hơn chút thì đã không khiến bạn học nhỏ quẫn bách như vậy.
     
    hatin10LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng tám 2023
  2. Leah918 Tâm thảnh thơi, lòng bình yên

    Bài viết:
    1
    Chương 11: Chiếc giường bừa bộn nhất

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Úc phản ứng chậm, đi đường cũng chậm. Mỗi lần tan học đều sẽ rời đi cuối cùng, vì vậy cũng không ai chú ý tới Thẩm Úc khác biệt.

    "Có muốn tôi cõng hay không?" Phòng học cách ký túc xá không xa, nhưng người bình thường cũng tốn mời phút mới có thể tới.

    Thẩm Úc lắc lắc đầu, ánh mắt khẽ chớp: "Tôi tự đi được." Đã đi như vậy nhiều năm rồi, lần này cũng không ngoại lệ.

    "Cố Ca, cậu về trước đi." Giọng Thẩm Úc như muỗi kêu, nhỏ đến mức ngay cả Cố Chỉ đứng bên cạnh cũng không nghe rõ.

    Chờ Cố Chỉ phản ứng lại, trực tiếp đeo cặp sách của mình lên lưng, một tay đưa ra cầm lấy cặp sách trong tay bạn học nhỏ, ôm ở trước ngực mình. Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Thẩm Úc, Cố Chỉ chỉ lộ ra một hàm răng trắng, cười hì hì nói: "Anh giúp cậu."

    Trường học một mảnh yên tĩnh, tuy rằng khắp nơi đều có ánh đèn, nhưng sân trường to như vậy mấy ngọn đèn cũ nát kia cũng không thể chiếu sáng hết đường đi. Nếu bạn học nhỏ không cẩn thận vấp ngã thì phải làm sao bây giờ? Nghĩ đến cảnh tượng bạn học nhỏ đi đường té ngã nhưng không ai đỡ, Cố Chỉ liền đau lòng vô cùng.

    Thẩm Úc vốn định cự tuyệt, nhưng cũng nói không nên lời. Cuối cùng vẫn là gật gật đầu, đi phía trước Cố Chỉ dẫn đường. Thẩm Úc đi đường rất chậm, có đôi khi tay chân còn vung lên cùng nhau. Cố Chỉ cũng chậm rì rì mà đi song song với cậu, thỉnh thoảng lại nhịn không được cười khẽ hai tiếng. Thời điểm trở lại phòng ngủ tất cả mọi người đã dọn dẹp xong phòng ở.

    Thẩm Nhất Hòa vừa thấy hai người trở về, vội vàng nhận lấy cặp sách của Cố Chỉ, vẻ mặt mỉm cười nói: "Cố ca, không nghĩ tới chúng ta có duyên như vậy, cư nhiên ở cùng một phòng."

    "Đừng gọi tôi là Cố ca." Cố Chỉ nhíu nhíu mày, tâm tình không tốt. Cố ca chỉ bạn học nhỏ được gọi.

    Thẩm Nhất Hòa bị Cố Chỉ dùng ánh mắt sắc bén lạnh lùng trừng làm hoảng sợ, nhưng ngay lập tức liền phản ứng lại, vội vàng cười ha ha: "Vậy tôi gọi cậu là lão đại?" Nói xong, nhìn nhìn sắc mặt Cố Chỉ, phát hiện hắn không có tức giận, ngay lập tức biết rắm cầu vồng của mình vỗ đúng rồi.

    *rắm cầu vồng: Thuật ngữ mạng TQ, ý chỉ dùng những lời khoa trương, thổi phồng để nịnh nọt thần tượng, hoàn toàn không có khuyết điểm, kể cả thần tượng có đánh rắm thì cũng là cầu vồng*

    "Lão Đại, vậy cậu nhanh đi rửa mặt đi."

    Cố Chỉ thản nhiên nhìn lướt chung quanh một vòng, không để ý đến Thẩm Nhất Hòa ở một bên vuốt mông ngựa, ngược lại quay đầu nhìn về phía Thẩm Úc, hỏi: "Đâu là giường của cậu?"

    Thẩm Úc chỉ chỉ cái giường bên cạnh Cố Chỉ. Cố Chỉ nhìn theo tay cậu, khóe miệng mím thành một đường thẳng tắp. Đây là cái giường bừa nhất sáng nay, không nghĩ tới là của bạn học nhỏ.

    Thẩm Úc lặng lẽ ngẩng đầu, liền thấy Cố Chỉ dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn cậu, sau đó lại nhìn nhìn giường ngủ, biết mình khẳng định đã làm người ta ghét bỏ. Nhất Trung mỗi ngày sáu giờ bốn mươi bật đèn rời giường, bảy giờ bốn mươi sẽ đi học, cậu căn bản không có bao nhiêu thời gian để sửa sang lại giường.

    Cố Chỉ xác thực không nghĩ tới giường ngủ bừa nhất phòng cư nhiên là của bạn học nhỏ, nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của bạn nhỏ ngày càng tái nhợt, trong lòng lại tê rần. "Tối nay anh giúp cậu thu dọn." Hắn bị vứt ở nhà cũ tự sinh tự diệt mười mấy năm, kỹ năng sống gì đó đương nhiên là hạ bút thành văn. Hắn không ngại từ nay về sau cuộc sống của bạn học nhỏ do hắn đến chăm sóc.

    Thẩm Nhất Hòa ở một bên thần sắc cổ quái mà nhìn bọn họ, luôn cảm thấy có chỗ nào không thích hợp.

    "Được rồi, bạn học nhỏ, cậu đi tắm rửa trước, anh còn muốn thu dọn hành lý một chút." Không để ý đến Thẩm Úc còn chưa phản ứng được, Cố Chỉ mở vali của mình bắt đầu thu dọn đồ đạc còn lại. Tối nay hắn không ăn cơm tối, nhưng tựa hồ cũng không thấy đói bụng. Dọn dẹp xong, giường của Thẩm Úc xem như là một trong hai chiếc giường sạch sẽ duy nhất trong phòng ngủ.
     
    LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng tám 2023
  3. Leah918 Tâm thảnh thơi, lòng bình yên

    Bài viết:
    1
    Chương 12: Một tay ôm lấy bạn học nhỏ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Úc tắm rửa tương đối chậm, lúc đi ra phòng ngủ đã tắt đèn. Vốn tưởng rằng Cố Chỉ sẽ vì mình tắm rửa chậm mà tức giận, cho nên thời điểm đi ra tâm tình còn có vài phần không yên, cũng không nghĩ đến Cố Chỉ trực tiếp kéo cậu vào trong lòng, ngửi khắp nơi.

    "Ừm, tắm sạch rồi, nhanh đi nghỉ ngơi đi." Nói xong, ôm quần áo của mình đi tắm.

    Mệt mỏi cả ngày, tắm rửa xong đi ra lại phát hiện tất cả mọi người còn đang treo đèn đọc sách, chỉ có giường của Thẩm Úc không có ánh đèn. Quả nhiên bạn học nhỏ không giống người thường. Cố Chỉ nằm một mình trên giường, cả người đều cảm thấy rất trống trải.

    "Cố ca, cậu có muốn ăn đào không?" Cố Chỉ vừa nằm xuống, Thẩm Úc ở giường cách vách liền đưa một quả đào cho hắn. Tuy rằng bên trong phòng ngủ có ánh đèn, không thấy rõ hình dạng quả đào, nhưng có thể xác định quả đào này tuyệt đối là Thẩm Úc ngàn chọn vạn tuyển mà ra. Cố Chỉ không cự tuyệt, lấy dao nhỏ tùy thân của mình ra, gọt vỏ đào, bổ nửa già đưa cho Thẩm Úc.

    Thẩm Úc thật cẩn thận mà nhận lấy, cắn một ngụm. Cậu thích ăn đào, cho nên mỗi tuần đều sẽ làm phiền Thẩm Nhất Hòa mang cho mình một chút. Có điều đây vẫn là lần đầu tiên có người gọt vỏ đào cho cậu. Nhìn quả đào đã ăn xong, ánh mắt có chút không nỡ. Đi WC rửa tay trở về, phát hiện Cố Chỉ đã ngủ.

    Nửa đêm

    Bạn học trong phòng đều đã ngủ, hơn nữa còn có thể nghe được tiếng ngáy lớn nhỏ chung quanh, Thẩm Úc từ trên giường ngồi dậy, lấy kẹo mút dưới gối ra. Kẹo Cố Chỉ cho cậu rất ngọt, ngọt tới trong lòng Thẩm Úc.

    Sáng sớm hôm sau, Cố Chỉ cùng Thẩm Úc cơ hồ là cùng rời giường, nhìn thoáng qua bạn cùng phòng còn chưa tỉnh lại, Thẩm Úc chậm rãi xỏ dép lê hình bò sữa đi WC rửa mặt. Cố Chỉ theo ở phía sau, phát hiện tuy rằng động tác của Thẩm Úc không nhanh, nhưng là tuyệt đối thích sạch sẽ. Có một số nam sinh sẽ không đánh răng mỗi ngày, nhưng Thẩm Úc lại thật sự ngoan ngoãn đánh răng đủ ba phút, sau đó lại dùng sữa rửa mặt rửa mặt. So sánh với cậu mà nói, Cố Chỉ cảm thấy mình tựa như thuộc nhóm đàn ông thô kệch.

    Lúc này bạn cùng phòng không sai biệt lắm đều rời giường, Thẩm Úc sợ thời gian không kịp, vội vàng đem quần áo tự mình chuẩn bị tốt vào WC thay.

    Cố Chỉ cũng bắt đầu sửa sang lại giường của mình cùng Thẩm Úc.

    Thời điểm Thẩm Úc đi ra trên mặt hơi hơi đỏ lên, có chút ngượng ngùng mà cúi đầu: "Cám ơn Cố Ca."

    Giọng nói Thẩm Úc mang theo chút giọng sữa, Cố Chỉ liền cảm thấy cậu giống với con mèo nhỏ trước đây Cố Dư Quý nuôi, luôn khiến người yêu thích. Tâm trạng tốt xoa xoa tóc Thẩm Úc, sau đó vươn vai: "Cùng nhau ăn một bữa cơm, sau đó lại đi học."

    Thẩm Úc vốn muốn nói đi căn tin ăn cơm sẽ đến không kịp, nhưng Cố Chỉ cũng đã cầm lấy cặp sách của hai người đứng lên. Thấy Thẩm Úc vẻ mặt khó xử mà nhìn mình, Cố Chỉ đành nói: "Chúng ta mang bữa sáng đến phòng học, cậu ở dưới ký túc xá chờ tôi."

    Thẩm Úc do dự hai ba giây, mới gật gật đầu.

    Khoảng cách giữa ký túc xá và căn tin không xa, nhưng đối với Thẩm Úc thì thời gian đến trường vẫn không đủ. Bởi vậy, Cố Chỉ mua bốn bánh bao cùng hai chén sữa đậu nành đặt trong cặp lồng. Cách đó không xa, liền thấy Thẩm Úc khoác cặp sách đứng ở dưới gốc cây liễu, ngoan ngoãn đến không thể ngoan hơn. Cố Chỉ không chút do dự, rất nhanh liền đi tới, một tay ôm lấy Thẩm Úc vào lòng: "Ngoan, đi thôi."

    Tòa nhà dạy học cũng không cho mang đồ ăn chín vào, nhưng điều này cũng không thể ngăn học sinh. Bởi vậy, thời điểm Thẩm Úc cùng Cố Chỉ vào đã có người cầm bánh bao gặm. Cố Chỉ không thích dùng túi nhựa đựng đồ nóng nên hắn tự mình chuẩn bị một cặp lồng thủy tinh, lấy một cái bánh bao ra đưa cho Thẩm Úc: "Nhanh ăn đi, còn nửa giờ nữa mới tới giờ truy bài buổi sáng."
     
    LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng tám 2023
  4. Leah918 Tâm thảnh thơi, lòng bình yên

    Bài viết:
    1
    Chương 13: Vợ của mình nhất định phải tự mình che chở

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau giờ truy bài buổi sáng, Nghiêm Khoan dáng vẻ nghiêm túc đi vào phòng học, nhìn lướt qua vị trí của Cố Chỉ và Thẩm Úc.

    "Cố Chỉ, Thẩm Úc, hai em ra đây, thầy có việc tìm các em."

    Cố Chỉ nhíu mày, xoa loạn mái tóc mềm mại của Thẩm Úc, nhất thời tâm tình tốt hơn không ít. "Anh ở đây, có việc gì anh chịu trách nhiệm thay cậu."

    Tuy nói như vậy nhưng Thẩm Úc vẫn rất lo lắng. Khóe miệng mím thẳng, đi theo Cố Chỉ tới văn phòng. Kết quả còn chưa đi vào đã nghe thấy giọng nói kích động của giáo viên Tiếng Anh vang cả văn phòng.

    "Thầy Nghiêm, thầy là chủ nhiệm của lớp một năm ba, chuyện này thầy rốt cuộc có quản không? Tôi dạy học nhiều năm như vậy, lần đầu tiên gặp phải loại học sinh này." Giáo viên Tiếng Anh mặt đỏ bừng, khi nói chuyện liên tiếp phun nước miếng về phía Nghiêm Khoan.

    Nghiêm Khoan vốn dĩ nghĩ hai học sinh làm vậy là không đúng, dù sao giáo viên Tiếng Anh nói có bằng có chứng, nhưng hiện tại Nghiêm Khoan cảm thấy có điều cần hỏi học sinh. Đột nhiên anh thấy hai người đứng ở cửa, lại nhìn nhìn giáo viên Tiếng Anh còn đang kích động oán giận, ngay lập tức mở miệng nói: "Hai em vào đi."

    Giáo viên Tiếng Anh ngừng nói, nhất thời sửng sờ ở đó không biết nói cái gì cho phải. Ánh mắt phức tạp nhìn về phía Nghiêm Khoan: "Thầy Nghiêm, sao thầy lại gọi hai học sinh này tới?" Trong lòng không thoải mái. Rõ ràng việc này hết thảy đều là vấn đề của Thẩm Úc, chẳng lẽ Nghiêm Khoan không tin tưởng mình? Giáo viên Tiếng Anh càng nghĩ càng giận, có chút mất hứng nhìn chằm chằm Thẩm Úc. Kết quả lại chống lại một đôi mắt đen sắc bén.

    Một giáo viên khác ở bên cạnh không quá thích giáo viên Tiếng Anh, liền tức giận nói: "Chẳng lẽ cô cứ mở miệng nói là được, lại không cho học sinh nói sao?"

    Giáo viên Tiếng Anh vốn muốn nói lại, nhưng thấy người nói là giáo viên hơi lớn tuổi đành yên lặng mà ngậm miệng.

    Nghiêm Khoan đối với loại tình huống này cũng coi như có kịch vui để xem.

    Hôm nay từ sáng sớm Giáo viên Tiếng Anh đã đến văn phòng, từ tiết truy bài buổi sáng đến bây giờ vẫn luôn mở miệng nói không ngừng. Nghiêm Khoan cũng đã bị cô ta nói đến đau đầu. Nhưng lễ phép cần có vẫn phải có, dù sao tất cả mọi người vẫn là đồng nghiệp. Lịch sự cười với giáo viên Tiếng Anh: "Lý Dung, tôi hỏi bọn nhỏ tình huống trước, nếu thật sự như lời cô nói, vậy tôi nhất định sẽ bảo tụi nhỏ nhận lỗi với cô."

    Giáo viên Tiếng Anh tên là Lý Dung, nghe vậy trừng lớn hai mắt, kêu la: "Thầy Nghiêm, thầy không tin tôi phải không, thầy có từng thấy tôi nhằm vào ai bao giờ chưa?"

    Nghiêm Khoan bị nói đến đau đầu, cũng không để ý Lý Dung, trực tiếp nhìn về phía Cố Chỉ: "Cố Chỉ, em ngồi cùng bàn Thẩm Úc, nói xem tình huống ngày hôm qua là như nào."

    Cố Chỉ cười nhẹ, cũng không đổi trắng thay đen như Lý Dung, trực tiếp một năm một mười kể lại tình huống ngày hôm qua cho Nghiêm Khoan.

    "Tuy bình thường thành tích của tiểu Thẩm không tốt, nhưng mỗi lần thi làm bài hầu như đều đúng, chẳng qua làm không kịp mà thôi, cũng không biết tại sao qua miệng giáo viên Tiếng Anh lại biến thành cặn bã rồi." Đôi mắt Cố Chỉ hàm chứa ý cười, nhưng giáo viên Tiếng Anh lại cảm thấy mình giống như bị rắn độc nhìn chằm chằm. Nhất thời không có cách nào mở miệng phản bác.

    Cố Chỉ tiếp tục nói: "Xem dáng vẻ mắng người của cô hôm qua thành thạo như vậy, em nghi ngờ mỗi lần thi xong tiểu Thẩm có phải đều sẽ bị cô mắng một trận hay không?"

    Chuông cảnh giác trong lòng giáo viên Tiếng Anh vang lên. Đúng lúc này phó hiệu trưởng tiến vào. Lý Dung vừa nhìn thấy thì giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, tỏ vẻ đáng thương mà nhìn về phía gã.
     
    LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng tám 2023
  5. Leah918 Tâm thảnh thơi, lòng bình yên

    Bài viết:
    1
    Chương 14: Mời phụ huynh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hiệu phó nhìn hai nam sinh trước mặt, luôn cảm thấy nam sinh có dáng người cao hơn kia đã từng gặp ở đâu đó.

    Thời điểm gã còn đang suy nghĩ, Lý Dung trước mắt đã rưng rưng, trên mặt lộ vẻ điềm đạm đáng yêu: "Hiệu phó, thầy nói xem tôi cần cù chăm chỉ chân thành dạy học nhiều năm như vậy là vì cái gì, còn không phải là hy vọng học sinh có tiền đồ rực rỡ như hoa sao? Nhưng tôi có như nào cũng không nghĩ có một ngày tới mình lại gặp phải chuyện như này." Nói xong, Lý Dung bật khóc.

    Hiệu phó còn đang tự hỏi ngay lập tức ngừng suy nghĩ, không coi ai ra gì vội vàng an ủi cô ta: "Cô Lý, cô là giáo viên nòng cốt của Nhất Trung chúng ta, chuyện này tôi nhất định sẽ xử lý." Nói xong, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Chỉ và Thẩm Úc. Ánh mắt nhất thời trở nên hung dữ, chỉ chỉ ngón tay trước ngực Cố Chỉ: "Số điện thoại của cha mẹ cậu là bao nhiêu?"

    Cố Chỉ không nói chuyện, nhưng Thẩm Úc ở một bên lại xiết chặt nắm tay, ánh mắt vẫn ẩn nhẫn lập tức trở nên cương quyết. "Hiệu phó, là cô Lý mắng em trước!"

    Mà hiệu phó lại giống như nghe được một chuyện cười lớn, nói với Nghiêm Khoan: "Thầy Nghiêm, thầy xem học sinh thầy dạy dỗ như nào, mau gọi điện thoại cho phụ huynh."

    "Hiệu phó, việc này thật sự không cần.."

    "Không cần cái gì?" Hiệu phó không kiên nhẫn nhìn chằm chằm Nghiêm Khoan, mặc kệ gã nói như thế nào Nghiêm Khoan vẫn không gọi điện thoại.

    Ngay sau đó, Nghiêm Khoan lại nghe thấy giọng hiệu phó mang theo ghét bỏ vang lên: "Nếu thành tích kém thì phải chịu giáo viên mắng, mặc kệ nói như thế nào thì cô Lý cũng không dùng cách xử phạt về thể xác học sinh."

    Nghiêm Khoan tức giận không nhịn được, mặt đỏ lên, nhưng gia giáo khiến anh không nói được lời khó nghe.

    "Hiệu phó, nếu vậy tôi cảm thấy chúng ta không còn gì để nói." Nghiêm Khoan ngồi xuống ghế làm việc, bất đắc dĩ nói.

    Giáo viên không có tiết buổi sáng giờ phút này đều ở lại văn phòng làm việc, bởi vậy đều nghe được lời hiệu phó, trong lòng cũng không thoải mái. Lúc trước nếu bọn họ đã lựa chọn nghề giáo viên thì đều muốn suy nghĩ từ góc độ lợi ích của học sinh. Đây là điều khắc trong tâm khảm của từng giáo viên. Mà lời nói của hiệu phó lại lạnh lùng không có tình người. Bởi vậy, tất cả mọi người đều đồng tình nhìn hai học sinh.

    Cuối cùng dưới yêu cầu mãnh liệt của hiệu phó, Nghiêm Khoan vẫn phải gọi cho cha mẹ của Cố Chỉ và Thẩm Úc. Nhưng cuộc gọi đi đều thông báo số điện thoại không có người dùng.

    Cố Chỉ dùng ánh mắt trào phúng mà nhìn về phía hiệu phó. Dãy số kia ba năm trước đã bị hắn hủy bỏ, gọi được thì chỉ có thể gặp ma thôi. Có điều..

    Cố Chỉ cúi đầu, đôi mắt trầm xuống, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Đoàn Đông?"

    Đoàn Đông là tên của hiệu phó, giờ phút này gã còn chưa phản ứng lại, vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía Cố Chỉ đang cúi đầu.

    Cố Chỉ cười cười, mi gian* không giận tự uy, khóe miệng hơi hơi cong lên, thoạt nhìn tâm tình tựa hồ không tồi: "Tôi nhớ kỹ ông rồi, khoảng thời gian này tốt nhất đừng ra khỏi cổng trường."

    *mi gian: Điểm giữa hai đầu lông mày

    Nghiêm Khoan nghe vậy trong lòng lộp bộp một tiếng, vốn muốn ngăn cản, nhưng lại nhìn thấy dáng vẻ Đoàn Đông hung dữ trợn cặp mắt trắng dã. Quên đi, bị dọa một lần cũng xứng đáng. Cùng lắm thì đến lúc đó nháo đến mức lão hiệu trưởng đến đây!

    Toàn thể thầy trò trong trường cũng không thích vị hiệu phó này, bởi vì trong nhà có chút quan hệ nên mới làm được chức hiệu phó này, nhưng đến trường học nhiều năm như vậy, cống hiến không có một chút, ngược lại bận bịu cũng không ít. Nói ngay đến hồ sen trong sân trường, vốn là một đại biểu của trường học, kết quả Đoàn Đông tiêu tốn một trăm vạn sửa chữa lại, đem hồ sen sửa thành núi giả. Vì vậy mà có không ít học sinh từng phản đối chuyện này.
     
    LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng tám 2023
  6. Leah918 Tâm thảnh thơi, lòng bình yên

    Bài viết:
    1
    Chương 15: Thông báo trả thù

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đoàn Đông cũng không để lời nói của Cố Chỉ trong lòng, trước khi đi còn hung hăng cảnh cáo Cố Chỉ, nói nhất định phải xử lý.

    Nghiêm Khoan nghe vậy đương nhiên không đồng ý, chuyện này vốn dĩ là do phương pháp xử lý của Lý Dung không thỏa đáng, nhưng cuối cùng lại đổ lỗi cho học sinh. Như vậy truyền ra ngoài không biết sẽ có bao nhiêu học sinh và phụ huynh cảm thấy thất vọng.

    Thẩm Úc đứng một bên xiết chặt nắm tay, đôi mắt tựa như sói con che chở Cố Chỉ.

    Cố Chỉ lại mỉm cười xoa xoa đầu bạn học nhỏ, cong thắt lưng xuống ghé vào bên tai Thẩm Úc nói: "Không có việc gì." Hắn đã nói nếu ai còn bắt nạt bạn học nhỏ, hắn nhất định sẽ lôi kẻ đó đến WC cho ăn phân.

    Trở lại phòng học, Cố Chỉ vẫn cúi đầu chơi điện thoại, nhìn đến mấy cái tin nhắn rác sắc mặt tối sầm lại, trực tiếp không đọc mà xóa đi. Mà đệ tử tốt Thẩm Úc vẫn còn giúp Cố Chỉ nhìn chằm chằm giáo viên, sợ lại bị bắt lỗi.

    Cố Chỉ đương nhiên chú ý tới hành động của Thẩm Úc, cong cong khóe miệng. Bạn học nhỏ thực mẹ nó đáng yêu.

    Tối hôm đó, lúc Đoàn Đông đi vệ sinh không cẩn thận ngã sấp xuống bồn cầu, đầu cắm xuống, vừa vặn tiếp xúc thân mật cùng phân và nước tiểu. Chuyện này đúng lúc bị một học sinh cũng đang đi vệ sinh nhìn thấy. Trường học hiếm khi có chuyện bát quái, vậy nên chuyện này tự nhiên được bàn tán đến ồn ào huyên náo.

    Đoàn Đông báo chuyện này lên trường học, nói có người hãm hại lúc mình đi vệ sinh, yêu cầu trường học nhất định phải nghiêm tra.

    Lãnh đạo trường học tuy không ưa Đoàn Đông, nhưng gã tốt xấu gì cũng là hiệu phó của trường, bởi vậy trường học tra CCTV (camera), kết quả lại không thu hoạch được gì. Đoàn Đông nói dối!

    Đối với kết quả điều tra Đoàn Đông cũng không hài lòng, nhưng bản thân gã ở trường học nhân duyên kém, có rất nhiều lãnh đạo nhìn gã không vừa mắt, bởi vậy chuyện này biến thành một vụ án không có đầu mối.

    Thời điểm Thẩm Nhất Hòa nói đến chuyện này liền hét một câu hả lòng hả dạ. "Tôi nói cho các cậu chuyện này, có phải họ Đoàn kia gặp tai họa gì hay không, nếu không sao lại ngã vào bồn cầu? Ngẫm lại cảnh tượng kia, chậc chậc.."

    Thẩm Nhất Hòa vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, đối với chuyện Đoàn Đông gặp phải cũng không có chút đồng tình nào, ngược lại còn mua hai cây pháo đến chúc mừng Thẩm Úc chuyển đến trọ ở trường.

    Thẩm Úc cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn chưa nói gì, thời điểm đi học mắt vẫn luôn nhìn Cố Chỉ.

    Từ sáng sớm Cố Chỉ đã chú ý tới ánh mắt của Thẩm Úc, nghiêng đầu nhìn đối phương, hỏi: "Bạn học nhỏ sao lại nhìn tôi suốt vậy?"

    Thẩm Úc đỏ mặt, vội vàng lắc đầu, nghiêm túc nhìn bảng đen.

    Cố Chỉ cười khẽ hai tiếng, ở trong lớp học càng thêm nổi bật. Không ít người đều nhìn về phía Cố Chỉ.

    Nghiêm Khoan tự nhiên cũng chú ý tới tình hình trong lớp, nghiêm túc nói: "Cố Chỉ, đi học nghiêm túc nghe giảng."

    Cố Chỉ rất tôn trọng Nghiêm Khoan, gật gật đầu, cúi đầu im lặng chơi điện thoại.

    Công ty trò chơi của hắn đã thành lập được một năm, gần đây đang tiến hành một trò chơi mới, đã tới giai đoạn rất quan trọng, có thể làm nên tên tuổi của công ty hay không là ở lần này. Nhưng gần đây bởi vì nguyên nhân học tập, việc lớn nhỏ của công ty hắn cũng không thể tham dự, chỉ có thể qua điện thoại bàn bạc cùng phó tổng của mình. Cũng may việc bàn bạc tương đối thuận lợi, thời điểm sắp vào học Cố Chỉ tắt điện thoại di động, nghiêng đầu nhìn bạn học nhỏ viết viết vẽ vẽ trên vở.

    Tiết của Nghiêm Khoan rất thú vị, ngay cả Cố Chỉ cũng nhịn không được mà nghe mấy phút.

    Sau khi tan học, Nghiêm Khoan gọi Cố Chỉ và Thẩm Úc đến văn phòng một chuyến. Ba người trước sau đi vào văn phòng. Cố Chỉ lo lắng Thẩm Úc sẽ sợ hãi, đi ở phía trước Thẩm Úc.

    Nghiêm Khoan ngồi xuống ghế, cầm lấy trà lạnh uống một ngụm nhuận nhuận giọng, hơi nước làm ướt kính mắt của anh.

    "Hiệu phó muốn ghi lỗi nặng cho hai trò, thầy hy vọng phụ huynh các em đến nói chuyện một chút."
     
    LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng tám 2023
  7. Leah918 Tâm thảnh thơi, lòng bình yên

    Bài viết:
    1
    Chương 16: Vân Kì muốn giải phóng chính mình, không viết tiêu đề

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Chỉ cũng không ngoài ý muốn, nhưng Thẩm Úc phía sau không tự giác túm lấy quần áo của hắn. Đôi mắt màu nâu nhìn thẳng về phía Nghiêm Khoan nói: "Ba em cùng mẹ kế đi đảo Jeju, hơn nữa còn đổi số điện thoại nước ngoài, em cũng không gọi được."

    Nghiêm Khoan nhíu nhíu mày, thở dài, ngay sau đó lại đưa mắt nhìn Thẩm Úc phía sau Cố Chỉ.

    Thẩm Úc cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì.

    Nghiêm Khoan biết tình huống trong nhà Thẩm Úc, nhất thời cảm thấy khó xử. "Thẩm Úc, anh trai em có thời gian đến trường học không?"

    "Không.. Không biết." Thẩm Úc lắc đầu, thật sự không biết. Anh cậu anh mỗi ngày ngồi máy bay bay tới bay lui, ngay cả cậu quanh năm suốt tháng cũng gặp không được vài lần. Hơn nữa cho dù anh cậu có thể đến, nước xa cũng cứu không được lửa gần.

    Nghiêm Khoan mím môi, trong đầu suy nghĩ nên xử lý như thế nào mới là tốt nhất. Cuối cùng, Nghiêm Khoan nói bọn họ an tâm học tập, lại nhắc nhở vài câu rồi cho hai người trở về.

    Hai người trở về phòng học, các bạn trong lớp tự nhiên chú ý. Đặc biệt là Thẩm Nhất Hòa, trực tiếp hỏi: "Hai người không có việc gì chứ?"

    Cố Chỉ không nói chuyện, Thẩm Úc lại lắc đầu.

    "Nếu thằng cháu trai họ Đoàn kia làm khó dễ cậu, cậu lập tức nói cho tôi biết." Thẩm Nhất Hòa vẫn là có chút không phục. Thẩm Úc từ nhỏ đã ngốc, nếu không phải có mình che chở, không biết đã phải chịu bao nhiêu ức hiếp. Tuy ngày thường hắn cũng nói Thẩm Úc là thằng ngốc, nhưng người ngoài thì lại khác.

    "Thẩm Úc để tôi che chở là được." Cố Chỉ liếc mắt nhìn Thẩm Nhất Hòa một cái. Đột nhiên nhìn Thẩm Nhất Hòa có chút không vừa mắt.

    "Được." Thẩm Nhất Hòa vừa thấy Cố Chỉ liền sợ, không nói hai lời liền xoay người nói chuyện với bạn cùng bàn. Nhưng nội tâm lại thấy kỳ lạ. Hắn là anh họ Thẩm Úc, che chở Thẩm Úc là theo lẽ thường. Cố ca kia.. Thẩm Nhất Hòa nghĩ không ra, dứt khoát không nghĩ nữa.

    Ngày hôm sau, Đoàn Đông cầm hai biên bản xử phạt đi tới lớp một năm ba. Bởi vì thời gian trước chuyện ăn một ngụm phân bị toàn bộ trường biết, cho nên thời điểm gã đến khiến toàn bộ lớp đều rất ngạc nhiên. Lúc này vẫn là giờ tự học, giáo viên đều không có ở trong lớp trông coi, bởi vậy gã đứng ở cửa, dùng sức gõ xuống hai nhát, khiến học sinh trong lớp nhíu nhíu mày. Có một số học sinh còn đang giải đề toán bị tiếng gõ cửa của Đoàn Đông quấy rối mạch suy nghĩ, sắc mặt không tốt nhìn về phía Đoàn Đông. Nhưng Đoàn Đông tựa hồ không có tự mình hiểu lấy, nói: "Thẩm Úc cùng Cố Chỉ ra đây."

    Lại tới nữa! Mọi người lúc này lại lấy ánh mắt trách cứ quét về phía Thẩm Úc. Về phần vì sao không nhìn Cố Chỉ, hoàn toàn là bởi vì Cố Chỉ thân cao một mét tám mươi lăm, khí tràng cường đại, mọi người căn bản là không dám trêu chọc. Cái này chính là điển hình của bắt nạt kẻ yếu.

    Cố Chỉ cười lạnh trong lòng, ánh mắt giống như rắn độc, quét về phía chung quanh, đối diện với không ít ánh mắt của người khác.

    Hai người đi tới trước mặt Đoàn Đông. Cố Chỉ cũng không ngẩng đầu lên hỏi: "Có chuyện gì?"

    "Đây là hai biên bản xử phạt, ký tên vào là được." Dứt lời, lại giống như mẹ chồng khổ tâm nói: "Hai người các trò còn nhỏ, lỗi cũng không lớn, trước khi thi đại học vẫn có hy vọng xóa bỏ."

    Cố Chỉ không để ý tới hắn làm bộ làm tịch, một tay nhận tờ khai, phát hiện "Hành vi phạm tội" được viết trên đó đến nhất thanh nhị sở.

    "Ồ, viết cũng không tệ lắm, có cần tôi tự mình viết thêm một chút không." trên mặt Cố Chỉ có một chút ý cười, tựa hồ cũng không để chuyện này trong lòng.

    "Tôi đã giúp các trò viết xong rồi, các trò chỉ cần ký tên là được.." Đoàn Đông còn chưa phản ứng lại đã thấy mặt Cố Chỉ bắt đầu trở nên ác liệt. Nhất thời, lời nói nghẹn lại, mắc trong miệng nói không nên lời. Gã còn chưa từng sợ một học sinh nào. Trước kia học sinh không nghe lời đưa tới trong tay gã đến cuối cùng còn không phải đều ngoan ngoãn sao? Chỉ là lúc này gã thật sự sợ.

    Ngay sau đó, chợt nghe thấy âm thanh lạnh như băng của Cố Chỉ vang lên bên tai mình. "Mùi vị phân của chính mình thế nào?"
     
    LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng tám 2023
  8. Leah918 Tâm thảnh thơi, lòng bình yên

    Bài viết:
    1
    Chương 17: Thật hoang đường

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đoàn Đông trợn to mắt, trong mắt tràn đầy hoảng sợ: "Là cậu?"

    Mấy ngày trước lúc đi WC gã cảm giác có người đẩy mình một cái, đến khi phản ứng lại thì trong nhà vệ sinh chỉ còn có học sinh đang đi vệ sinh. Vốn cho rằng trường học sẽ đòi lại công bằng cho gã, làm sao biết được đám người kia cái gì cũng không điều tra được, còn cho rằng gã nói dối. Mấy ngày nay gã trở thành đối tượng bị chê cười truyền đến truyền đi trong trường học, không nghĩ tới hôm nay lại tìm được hung thủ.

    "Thì ra là cậu!" Đoàn Đông không thể nén giận chỉ ngón tay vào ngực Cố Chỉ, giống như muốn ăn thịt Cố Chỉ luôn.

    Thẩm Úc âm thầm toát mồ hôi, ngay sau đó đồng tử giãn ra.

    Đoàn Đông nâng tay lên cao, nhưng Cố Chỉ cũng không nhìn gã.

    "Cố Ca cẩn thận!" Thẩm Úc chưa bao giờ phản ứng nhanh như vậy, Cố Chỉ sững người trong giây lát, kết quả thật sự trúng một cái tát.

    Cố Chỉ kêu lên một tiếng đau đớn, nhíu nhíu mày, ánh mắt căm hận: "Cút!"

    "Con mẹ nó!" Đoàn Đông còn muốn đánh Cố Chỉ, kết quả từ cầu thang truyền đến tiếng xôn xao. Trong lòng Đoàn Đông lộp bộp một tiếng, nhớ tới hôm nay có lãnh đạo đến kiểm tra trường học, nhất thời không biết làm sao. Nếu bị hiệu trưởng thấy, như vậy cho dù gã có mười cái miệng cũng nói không rõ.

    Cho nên khi hiệu trưởng đến lập tức thấy được một màn như vậy: Đoàn Đông giơ tay cao, thoạt nhìn giống như chuẩn bị đánh học sinh, mà ánh mắt của một trong hai học sinh còn hồng hồng giống con thỏ nhỏ, nhất định là đã bị đánh!

    "Đoàn Đông, cậu làm gì?" Mặc dù hiệu trưởng đã năm mươi tuổi nhưng khí thế không hề giảm, nói một câu Đoàn Đông lập tức sợ hãi.

    Lần này còn có lãnh đạo trường khác đến thăm trường bọn họ, bởi vậy có lãnh đạo nhíu mày, có chút bất mãn: "Giáo viên này, học sinh dù có làm sai cũng không thể đánh học sinh."

    Nói xong chỉ chỉ Thẩm Úc, vẻ mặt không đồng ý: "Anh xem xem bạn học kia cũng bị anh đánh phát khóc rồi."

    Đoàn Đông nhìn về phía Thẩm Úc, quả thực phát hiện thân thể Thẩm Úc liên tục run rẩy, đôi mắt cũng hồng hồng.

    "Tôi không đánh trò ấy." Nói xong, gã hung tợn nhìn về phía Thẩm Úc, không kiên nhẫn hỏi: "Trò mau nói cho lãnh đạo tôi không đánh trò!"

    Thẩm Úc bị tiếng hét hoảng sợ, nhìn Đoàn Đông, lại nhìn lãnh đạo, cuối cùng đáng thương cúi đầu: "Không có."

    Ban lãnh đạo vừa nhìn đã hiểu ngay, không ít người trong mắt tràn ngập khinh thường.

    Đoàn Đông: "..."

    "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Khẩu khí của hiệu trưởng thật sự không tốt, ngay cả ánh mắt cũng nghiêm khắc thêm vài phần. Hôm nay có không ít lãnh đạo của trường học, thể diện cũng sắp bị Đoàn Đông ném hết rồi. Nếu không phải hiện tại thời điểm không đúng, ông có thể trực tiếp đuổi việc Đoàn Đông.

    "Hiệu trưởng, chuyện là mấy hôm trước hai học sinh này vi phạm kỷ luật, hôm nay đến để hai bạn học ký biên bản xử phạt." Đoàn Đông vội vàng giải thích.

    "Biên bản xử phạt?" Trong lòng hiệu trưởng có chút khiếp sợ. Nói học sinh cao lớn kia vi phạm ông còn có chút tin, nhưng học sinh thấp bé kia.. Sắc mặt hiệu trưởng trầm xuống: "Nếu muốn xử phạt, sao lại động thủ đánh người?"

    "Việc này.." Đoàn Đông nghẹn họng.

    "Hiệu trưởng, em là Cố Chỉ học sinh lớp một năm ba, mới chuyển tới hôm khai giảng." Cố Chỉ thấy thời cơ không sai biệt lắm mới mở miệng nói chuyện. Thừa dịp Đoàn Đông không có lời nào để nói, Cố Chỉ liền tiếp tục nói: "Hai ngày trước, trong giờ học giáo viên Tiếng Anh của lớp dùng ngôn ngữ quá khích với bạn học của em, cho nên em đã cùng giáo viên tranh chấp hai câu, chỉ là không nghĩ tới sau đó hiệu phó đến văn phòng nói mời phụ huynh tụi em đến trường học, nhưng cha mẹ của tụi em không đến được nên hiệu phó nói muốn xử phạt chúng em, hơn nữa quá trình xử phạt căn bản không giống như trên biên bản."

    Hiệu trưởng trầm ngâm một lúc lâu, nhìn về phía Đoàn Đông, hỏi: "Có phải như vậy hay không?" Ánh mắt hiệu trưởng sắc bén, khí áp nói chuyện rất thấp, làm cho người ta cảm thấy áp lực.

    Sau lưng Đoàn Đông đổ một tầng mồ hôi, cuối cùng gật gật đầu: "Phải" Lại cảm thấy không thích hợp, lắc đầu: "Mọi chuyện cũng không phải như vậy."

    "Nếu đã xử phạt học sinh, vậy giáo viên kia xử lý như thế nào rồi?"

    "..."

    Đoàn Đông vẻ mặt đau khổ, không biết nên nói như thế nào mới tốt. Quan hệ của Lý Dung và gã không cần nói cũng biết, ngày thường mọi việc lớn nhỏ gã đều hỗ trợ giải quyết, làm sao cũng không nghĩ tới lại vấp phải chuyện này.

    "Thật hoang đường!"
     
    LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng tám 2023
  9. Leah918 Tâm thảnh thơi, lòng bình yên

    Bài viết:
    1
    Chương 18: Chương Trình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đoàn Đông không dự đoán được hiệu trưởng sẽ giận như vậy. Nhìn sắc mặt hiệu trưởng xanh mét, thân thể Đoàn Đông theo bản năng run lên, lưng cũng không thẳng mà cong xuống.

    Cố Chỉ ở một bên lạnh lùng nhìn, lập tức mở miệng nói: "Hiệu trưởng, tập đoàn Diệu Tinh tốt xấu gì cũng quyên tặng cho trường học không ít tòa nhà dạy học, nếu giáo viên của trường học xử lý sự tình thế này, vậy cũng đừng trách Diệu Tinh thu hồi đầu tư."

    Mặt Hiệu trưởng lộ vẻ kinh hoảng, ông biết người có thể nói ra lời này thì quan hệ với tập đoàn Diệu Tinh tuyệt đối không cạn.

    "Đoàn Đông, trước tiên thu hồi biên bản xử phạt đi." Hiệu trưởng thản nhiên liếc Đoàn Đông một cái, trong lòng có chút bất mãn.

    Hiện tại tập đoàn Diệu Tinh là nhà đầu tư lớn nhất của trường học, không gì có thể so sánh. Nếu Diệu Tinh thật sự không đầu tư nữa hoặc là thu hồi đầu tư, như vậy nhất định sẽ ảnh hưởng rất lớn đến trường học.

    "Hiệu trưởng, học sinh nhục mạ giáo viên nên nghiêm túc xử lý, nếu không có một sẽ có hai, chuyện này tuyệt đối không thể nhân nhượng." Đoàn Đông có chút sốt ruột, lúc trước hắn đã đồng ý với Lý Dung nhất định sẽ xử lý hai học sinh này.

    "Có một sẽ có hai?" Hiệu trưởng hừ lạnh một tiếng: "Một khi đã như vậy, từ hôm nay trở đi cậu cũng không cần đi làm nữa."

    Đoàn Đông ngạc nhiên, cũng không quản lãnh đạo chung quanh nhìn mình, cao giọng nói: "Dựa vào cái gì?"

    Ngày thường gã làm không ít chuyện quá phận, nhưng hiệu trưởng chưa bao giờ nói gã nửa lời, càng đừng nói đến việc đuổi việc gã. Đoàn Đông kích động, ánh mắt đục ngầu nhìn chằm chằm Thẩm Úc và Cố Chỉ.

    "Chuyện này chúng ta chưa xong!" Nói xong, nghênh ngang rời đi, để lại hiệu trưởng nổi gân xanh.

    Lãnh đạo trường ở một bên vốn là muốn xem trò hay, chỉ là không nghĩ tới Đoàn Đông càng ngày càng quá phận, nhất thời cũng không vui.

    Một vị lãnh đạo lớn tuổi cau mày, nhìn về phía Đoàn Đông rời khỏi: "Hiệu trưởng, người như thế không giữ được."

    Nghe vậy, tất cả mọi người đều nhìn về phía người nói chuyện. Nhất thời đều có chút ngoài ý muốn. Ai cũng không nghĩ tới Chương giáo sư luôn luôn trầm mặc ít lời lại lên tiếng.

    Năm nay Chương Trình hơn bảy mươi tuổi, thời còn trẻ cũng là giáo viên, đạt được không ít thành tựu, thời điểm bốn mươi tuổi đột nhiên nói muốn làm họa sĩ, tất cả mọi người đều nghĩ Chương Trình bất quá chỉ là chơi đùa một chút, làm chuyện mình thích, nhưng không nghĩ tới sáu năm sau một bức vẽ của Chương Trình lại bán được với giá hai trăm tám mươi vạn. Sau đó tranh của ông lại nổi tiếng cả nước, chỉ cần là người học mỹ thuật cơ hồ đều sẽ biết một người như vậy. Không quá lâu đã trở thành nhân vật không thể thiếu trong giới hội họa. Sau khi Chương Trình nổi danh cũng không bỏ dạy học, ngược lại so với trước kia dạy học càng thêm nghiêm túc. Nhưng theo tuổi tăng lên, ông không thể không về hưu.

    Hôm nay ông đến đã khiến lãnh đạo trường có chút kinh ngạc. Đối với Chương Trình, mọi người là trong tim trong mắt đều, bởi vậy lời nói của Chương Trình là không thể hoài nghi.

    Thời điểm Thẩm Úc trở lại phòng học, nửa ngày cũng chưa phản ứng lại, thẳng đến lúc vào học cả mặt vẫn là bộ dáng ngơ ngác.

    "Cố Ca, Đoàn Đông thật sự sẽ bị.." Thẩm Úc dừng một chút, nói: "Sẽ bị sa thải sao?"

    Thẩm Úc tuy gầy, nhưng nhiều ngày nay Cố Chỉ vẫn cùng cậu ăn cơm nên trên mặt đã tròn một vòng, thoạt nhìn có chút đáng yêu.

    Cố Chỉ lau lau máu mũi không tồn tại, nói: "Trước kia ở trường học Đoàn Đông làm không ít chuyện sai, bất kể như nào hắn cũng không thể ở lại trường học." Không chỉ có không thể ở lại trường học, có thể ngay cả trong nhà sống cũng không tốt. Cố Chỉ cười lạnh trong lòng. Nhớ tới chuyện thú vị mình điều tra được không khỏi cong khóe môi.

    "Ngoan." Tâm trạng Cố Chỉ tốt, sờ sờ cái đầu nhỏ của Thẩm Úc.

    Đã nhiều ngày, Đoàn Đông quả thực chưa từng tới trường học. Hơn nữa có học sinh nói lúc Đoàn Đông đi ra ngoài bị người chùm bao tải đánh, bây giờ còn ở bệnh viện. Bởi vì nơi bị đánh không có CCTV, hơn nữa lại là vết thương nhẹ, cho nên chuyện này cũng không được giải quyết. Học sinh trong trường đều đang nói Đoàn Đông có thể đã chọc phải người không nên dây vào.

    Mà Lý Dung bên này cũng sống không tốt. Trường học tra ra cô ta thường xuyên dùng lời lẽ không tốt, cùng với đánh chửi học sinh, bị cho nghỉ dạy một tháng cảnh cáo. Hơn nữa bởi vì quan hệ với Đoàn Đông bị vợ của Đoàn Đông phát hiện, sau đó ở trên đường bị đánh cho rách đầu chảy máu. Còn bị nhiếp ảnh gia chụp lại tung lên mạng, bạo nhỏ một phen.

    Mà Đoàn Đông sợ vợ, cũng nhịn xuống không dám cầu tình cho Lý Dung.
     
    LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng tám 2023
  10. Leah918 Tâm thảnh thơi, lòng bình yên

    Bài viết:
    1
    Chương 19: Cố ca là tổng tài

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bởi vì chuyện xử phạt, Thẩm Úc ngày càng thân thiết với Cố Chỉ, đương nhiên Cố Chỉ tuy rằng ngoài miệng không nói, trong lòng lại cực kỳ hưng phấn.

    Thứ bảy, mọi người học xong tiết tự học buổi sáng liền chuẩn bị về nhà.

    Cố Chỉ nói: "Bạn học nhỏ, thêm weixin đi, cuối tuần chúng ta ra ngoài chơi."

    Thẩm Úc gật gật đầu, lấy điện thoại ra chuẩn bị quét weixin.

    Cố Chỉ mắt sắc lập tức phát hiện điện thoại của Thẩm Úc cùng một loại với của mình, quét mã xong, nói: "Thêm số QQ của tôi nữa, tôi sẽ thêm cậu vào nhóm lớp."

    "Được."

    Đi đến cổng trường, Thẩm Úc lên xe buýt, vẫy tay nói tạm biệt với Cố Chỉ: "Tạm biệt Cố ca."

    "Ừm." Cố Chỉ gật gật đầu, lo lắng dặn dò: "Trên đường cẩn thận một chút."

    Nhà của hắn và Thẩm Úc là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, sau khi đưa Thẩm Úc lên xe liền đi tới một chiếc xe sang phía đối diện. Một người đàn ông từ trên xe bước xuống, một thân quần áo màu đen, đeo kính mắt gọng vàng.

    Cố Chỉ ngồi trên xe, chân dài tùy ý bày ra, thả lỏng thân thể chính mình, đột nhiên lại hỏi: "Công ty mấy ngày nay thế nào?"

    "Cũng được, ngài đi rồi cũng không xảy ra vấn đề lớn gì." Người đàn ông nói.

    Cố Chỉ đoán được một ít nguyên do, không khỏi cười lạnh: "Đám người kia lại tới nữa?"

    Người đàn ông mặc đồ đen suy nghĩ hai giây, cuối cùng trầm mặc.

    Cố Chỉ cũng không để ý, tùy ý nói: "Lần sau đám người kia lại đến thì trực tiếp báo cảnh sát." Bỗng nhiên lại nghĩ tới cái gì, hỏi: "Đúng rồi, trợ lý Dương, Phó Sinh có liên hệ với chúng ta không?"

    Trợ lý Dương nghe vậy, lộ ra biểu tình buồn phiền: "Xin lỗi, bộ phận kỹ thuật đã liên hệ nhưng hắn còn chưa trả lời tin nhắn. Hay là chúng ta đổi người khác đi." Trợ lý Dương đề nghị.

    Phó Sinh là họa sĩ mới xuất hiện gần đây, bình thường sẽ đăng một ít tranh chibi hoặc là tranh chân dung tự vẽ lên mạng. Mặc dù fan trên weibo không nhiều lắm, nhưng tổng tài lại liếc mắt một cái đã nhìn trúng họa sĩ này. Nói người của bộ phận kỹ thuật nhất định phải liên hệ Phó Sinh, đưa giá cao mời hắn đến công ty thiết kế nhân vật cho trò chơi. Đối với việc này bản thân Dương Kỳ không hiểu lắm, nhưng vẫn theo lời phân phó xuống dưới. Trình độ vẽ tranh của Phó Sinh đúng là cao, nhưng bọn họ thương lượng qua lại trên weibo mấy ngày, ngay cả ID cũng tra qua, nhưng cuối cùng cái gì cũng không tra được.

    Nghe xong lời Dương Kỳ, Cố Chỉ trầm ngâm một lúc lâu, ngón tay thon dài gõ gõ cửa kính xe: "Trước cứ vậy đã, tôi sẽ nghĩ biện pháp."

    Trợ lý còn muốn nói cái gì đó nhưng ánh mắt của Cố Chỉ khiến hắn không nói được lời nào.

    Đừng nhìn Cố tổng của bọn họ chỉ mới mười chín tuổi, nhưng ở cái tuổi này mà làm ra được tài phú bậc này thì tuyệt đối không phải người bình thường. Dương Kỳ thân là trợ lý, đi theo bên người Cố Chỉ đã hơn một năm, đối với thủ đoạn của hắn có hiểu biết. Bởi vậy, hắn rất bội phục Cố Chỉ. Thở dài trong lòng, nghiêm túc lái xe.

    Cố Chỉ ngồi trên xe chơi điện thoại, lúc này hắn đã xác nhận bạn tốt với Thẩm Úc. Lập tức gửi cho Thẩm Úc mấy cái biểu tượng cảm xúc. Nhưng Thẩm Úc hẳn là còn đang trên xe, cũng không có trả lời tin nhắn. Cố Chỉ lại liên tiếp gửi đi hơn mười tin nhắn, cuối cùng lại gửi cho đối phương một bao lì xì nhỏ mới buông điện thoại.

    Tới công ty, Cố Chỉ không quan tâm bài tập về nhà, trực tiếp vùi đầu vào công việc. Một năm qua hắn bồi dưỡng không ít tâm phúc, nếu không phải vấn đề lớn bọn họ đều có thể tự giải quyết. Tuy vậy nhưng Cố Chỉ vẫn bận đến tối mắt tối mũi. Chờ đến khi xử lý xong toàn bộ đã là hai giờ chiều. Thời điểm chuẩn bị đến quán cà phê tiếp tục công tác, điện thoại bỗng nhiên vang lên.
     
    LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng tám 2023
Trả lời qua Facebook
Đang tải...