Xuyên Không [Edit] Vương Gia Ta Sẽ Giảm Béo Mà! - Dã Vô Phong Vũ Dã Vô Tình

Discussion in 'Đã Hoàn' started by Hương Nhi, Apr 3, 2020.

  1. Hương Nhi

    Messages:
    754
    Chương 1066: Đời này vì nàng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gần đây Trì Tư có chút không thoải mái. Thế nhưng không thoải mái chỗ nào thì lại không nói ra được. Chỉ là luôn cảm thấy mệt mỏi, còn có chút chán ăn. Theo thời tiết nóng nực, tình hình càng ngày càng thêm nghiêm trọng. Thế nhưng nàng chỉ cho rằng bởi vì khí trời, cũng không có để trong lòng, thêm vào bận rộn nhiều việc, nàng cũng không có nhiều thời gian để ý đến thân thể mình.

    Nàng nhất định phải bắt bản thân bận rộn, không thể dừng lại, bằng không nàng sẽ không khống chế được mà nghĩ đến bệ hạ. Dù đã năm năm trôi qua, nỗi đau đớn trong lòng nàng cũng không hề vơi đi mảy may, ngược lại mỗi khi nhớ đến, nàng đều đau lòng vô cùng, thậm chí còn tự trách bản thân vì sao không mạnh mẽ hơn để có thể bảo hộ bệ hạ? Trì Tư không hề biết điều này đã trở thành tâm ma của nàng, không thể giải được. Cho nên nàng luôn không cho bản thân thời gin rảnh rỗi, chỉ duy nhất mỗi tháng cố định mấy lần gặp mặt Tinh Uyên nàng mới có chút thanh tĩnh lại. Mà thời điểm gặp mặt theo lệ trong tháng này còn cách mấy ngày, Trì Tư thật sự không gánh gồng được nữa, trực tiếp lâm bệnh. Dọa cho cả đám người đều phát hoảng, ngự y lại càng lo lắng đến mất ăn mất ngủ. Thế nhưng sau khi bắt mạch, ngự y liền bị hóa đá tại chỗ.

    Lúc đó, Trì Tư cũng tỉnh lại, nàng rất bình tĩnh mở miệng hỏi: "Có?"

    Đơn giản một chữ đã trực tiếp khiến ngự y quỳ trên mặt đất, nói: "Vâng, chúc mừng Phiên Vương điện hạ."

    Trì Tư khẽ mỉm cười, sắc mặt phức tạp, nghĩ đến biểu hiện gần đây của mình, kỳ thực nàng đã sớm đoán ra, hiện tại có khẳng định chắc chắn lại cũng không quá bất ngờ.

    Ngụ y quỳ trên mặt đất chậm chạp không dám đứng dậy, không biết tâm tình hiện tại của Nữ Hoàng Bệ Hạ là gì. Là cao hứng hay khổ sở đây? Điều này khiến một bụng lời chúc mừng của ngụ ý lại không thể thốt ra miệng.

    Một lúc lâu sau, Trì Tư cho người lui ra. Cũng yêu cầu phải giữ bí mật chuyện này, không được nói cho ai biết. Tuy ngự y cảm thấy kỳ quái nhưng vẫn vâng mệnh, vì thế không một ai biết chuyện này.

    Rất nhanh, thời gian ước định đãn đến, Tinh Uyên không thể chờ đợi được nữa từ Thanh Nguyên chạy tới. Trên dưới Côn Bằng cũng đã thành thói quen, Nữ Hoàng Bệ Hạ của họ cùng Hoàng Đế sát vách đã sớm là một đôi, chỉ là thiếu một nghi thức mà thôi. Vì thế Tinh Uyên tới nơi này cũng chằng khác gì về nhà mình vậy, không có chút gì lạ lẫm. Chỉ có điều, hắn luôn cảm thấy lần này đến đây có gì đó kỳ quái.

    Lúc nhìn thấy Trì Tư, rõ ràng Tinh Uyên cảm giác được nàng gầy đi, chút thịt trên mặt thật vất vả mới nuôi lên được lại biến mất rồi.

    Tinh Uyên đau lòng không ngớt, sau khi cho lui hạ nhân liền trực tiếp tiến lên, đỡ lấy Trì Tư, hỏi: "Sao lại gầy đi rồi? Sự vụ nhiều quá à? Nàng đừng đem tất cả mọi chuyện ép trên người mình, thủ hạ nhiều như vậy, nàng chung quy cũng phải để bọn họ làm chút chuyện chứ."

    Trì Tư mỉm cười, nói: "Không ngại."

    "Làm sao lại không ngại? Bây giờ nàng đã gầy thành hình dáng gì rồi, ta tìm cho nàng một đại phu khác, y thuật tốt hơn, viết cho nàng một phương thuốc tĩnh dưỡng bồi bổ nhé. Còn nữa, nàng cũng đừng tự mình xử lý mấy việc vặt nữa, giao cho các đại thần là tốt rồi, ta biết gần đây nàng chán ăn, vì thế lần này ta còn mang theo hai đầu bếp, sắp xếp vào Ngự Thiện Phòng, sau n ày nhớ ăn nhiều ngũ cốc hoa màu một chút, không thể kén ăn, biết không?"

    Tinh Uyên dùng ngữ khí hoàn toàn không phù hợp với thân phận của hắn nói liên miên cằn nhằn, mỗi một chuyện chẳng qua đều là những chuyện nhỏ nhặt, thế nhưng một người như hắn mà vẫn để ý kĩ trong lòng.

    Nói Trì Tư không cảm động là giả, nàng rất hiểu người đàn ông này, dáng vẻ hắn từ trước tới giờ luôn hờ hững, bây giờ lại vì nàng mà ghi nhớ tất cả ở trong lòng, rõ ràng thân phận của hắn cũng là Phiên Vương.

    Năm đó, lúc tuyên bố nàng một lần nữa chưởng quản Côn Bằng, mà hắn một lần nữa chưởng quản Thanh Nguyên, Tinh Uyên vốn không muốn, bởi vì điều này có nghĩa là bọn họ nhất định phải tách ra hai nơi, dù có thể thường xuyên đến gặp, nhưng vẫn không thể ngày đêm làm bạn bên nàng. Thế nhưng hắn giấu đi suy nghĩ này, không đề cập đến, chỉ vì hắn biết rõ, Trì Tư sẽ tuyệt đối không cự tuyệt. Nền hòa bình quý giá này là Hàn Phỉ dùng tính mạng đổi lấy, vì thế Trì Tư nhất định sẽ xem việc bảo vệ nó là trách nhiệm của nàng. Tinh Uyên luôn biết rõ trong lòng Trì Tư, Hàn Phỉ có địa vị như thế nào, hắn không phải là không ghen ghét, thế nhưng hắn chỉ có thể lùi một bước, yêu Trì Tư, hắn đã làm tốt chuẩn bị đối mặt với sự thật này. Vì vậy hắn không hề có bất kỳ dị nghị gì, chỉ yên lặng tiếp thu, càng thêm chịu khó chạy qua chạy lại hai nước, lầm tất cả mọi chuyện mà hắn có thể làm.

    Điểm này, Trì Tư nhìn vào trong mắt. Theo thời gian trôi qua, trái tim nàng cũng dần thay đổi. Nàng chăm chú nhìn dáng vẻ lải nhải của Tinh Uyên, trong đôi mắt đẹp đẽ của hắn toàn bộ đều là sự quan tâm đối với nàng, chưa bao giờ thay đổi. Thời khắc này, lòng nàng vô cùng ấm áp.

    Tinh Uyên còn cho người mang thức ăn lên, tự mình nhìn chằm chằm Trì Tư ăn vào, chỉ lo nàng ăn ít mà đói bụng gầy đi, có điều mới ăn vài miếng, sắc mặt Trì Tư đột nhiên trắng bệch, đột nhiên che miệng lao ra ngoài, đỡ cột nôn khan.

    Tinh Uyên bị dọa cho phát hoảng, vội vã chạy tới, sốt ruột lo lắng quay quanh, hắn vô thức muốn gọi ngự y đến, thế nhưng bị Trù Tư ngăn lại.

    "Đừng gọi ngự y."

    "Nàng, bộ dạng này của nàng, làm sao có thể không kiểm tra một phen chứ hả? Đừng nghịch nữa, Tư Tư."

    Trì Tư bất đắc dĩ cười một tiếng, nói: "Ta biết rõ tình hình của mình, không cần lo lắng."

    Tinh Uyên cũng tức giận, hắn cho rằng Trì Tư chỉ là đặc biệt không để ý thân thể mình, đang muốn không để ý tới ý kiến của nàng trực tiếp bế nàng mang về.

    Trì Tư kéo đầu hắn thấp xuống, ghé sát vào tai hắn trầm thấp nói: "Chàng muốn con trai hay con gái?"

    Tinh Uyên sửng sốt, thân thể cứng ngắc.

    Trì Tư còn nói thêm: "Ta thích có con gái hơn một chút."

    Tinh Uyên đột nhiên cúi đầu, dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng liền đụng phải ý cười trong mắt Trì Tư, trái tim hắn, trong nháy mắt mềm mại. Đường đường là nam nhi tám thước, mà lúc này, vành mắt hắn lại đỏ lên.

    Trễ Tư có chút giật mình, lo lắng hỏi: "Chàng không thích sao?"

    Hắn khàn giọng trả lời: "Yêu thích, yêu thích không chịu được."

    "Yêu thích là tốt rồi."

    "Tư Tư."

    "Ừm?"

    "Ta yêu nàng."

    Trì Tư mỉm cười, nói: "Ta biết rõ."

    "Tư Tư, ta yêu nàng."

    "Ta biết, đồ ngốc."

    "Ta yêu nàng, ta yêu nàng, ta yêu nàng.."

    "Đồ ngốc."

    "Ta sẽ chiếu cố nàng, đời này vì nàng."

    "Được."

    Hắn ôm lấy nàng, cao hứng bắt đầu xoay quanh.

    "Ta muốn làm phụ thân! Chúng ta phải có hài tử!"

    Nàng nằm trong lồng ngực của hắn, cười ra tiếng, khóe mắt thấm ra nước mắt.

    Nàng cũng thầm nói trong lòng, bệ hạ, ta cũng trở thành mẫu thân rồi, dù có hơi vội vàng, nhưng cũng là thời cơ tốt nhất.

    "Ngu ngốc, ta cũng chưa từng nói qua, ta cũng yêu chàng."

    "Tư Tư, Tư Tư, Tư Tư.."

    Hắn từng lần từng lần một gọi tên nàng, giống như không biết chán.

    Trì Tư rốt cục an lòng, lẳng lặng tựa trong lồng ngực hắn, nói: "Sau này, chàng có muốn cũng không đi được."

    Một ngày trời đông năm sau, Trì Tư hạ sinh một bé gái, đặt tên là Tinh Lạc Lạc.
     
    LieuDuong likes this.
    Last edited: May 25, 2023
  2. Hương Nhi

    Messages:
    754
    Chương 1067: Tám năm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Loáng một cái lại ba năm trôi qua.

    Lần tụ hội mỗi năm một lần lại tới. Mà lần này, là năm thứ tám, từ sau cuộc chiến tranh kia. Tất cả mọi người tụ tập trong thần điện. Biên Dực cùng Hương Ngưng dẫn ma tộc đường xa mà đến, trong lòng Hương Ngưng còn ôm một em bé ma tộc thuần huyết, bé con đang cuộn tròn trong lòng mẹ ngủ say.

    Tinh Uyên cùng Trì Tư cũng xuất phát từ sớm, trong tay Trì Tư còn ôm một nữ hài tử nho nhỏ, trên đầu buộc hai bím tóc xinh xắn đáng yêu, bé gái là lần đầu tiên được tới Thần Điện, đang chớp chớp đôi mắt to tròn khung cảnh xa lạ xung quanh.

    Hác lão bản cùng Khôi Nam lại càng đến sớm hơn, an bài xong tất cả, bên cạnh Hác lão bản còn có Tiếu Tiếu. Lúc này Tiếu Tiếu đã lớn hơn, trở thành một tiểu cô nương dáng ngọc yêu kiều, nàng kế thừa hoàn mỹ dung nhan khuynh thế của mẫu thân, cơ hồ là như đúc từ một khuôn, dù chưa cập kê, nhưng thanh danh đã lan xa, thế nhưng ngạc nhiên là không có một người nào dám tới làm mối. Vì sao?

    Huynh trưởng của con bé là Phiên Vương Hàn Linh tuổi trẻ tài cao, nghĩa phụ nghĩa mẫu đều là các Phiên Vương lớn, hầu như từng vị Phiên Vương đều coi nàng là bảo bối mà nâng trong lòng bàn tay sủng ái che chở. Quyền thế có, còn tiền tài?

    Đời này, Hác lão bản cùng Khôi Nam sẽ không thể có con, vì vậy Hác lão bản đã sớm đem thương nghiệp cùng tài sản nàng sở hữu sắp xếp rõ ràng, không bất ngờ chút nào, Tiếu Tiếu chính là người thừa kế lớn nhất. Tiền quyền có, dung mạo có, hiếm có nhất là, được nhiều người sủng ái như thế, cô nàng này lại không hề vụng về kém cói, nàng chính là một món bảo bối, cầm kỳ thư họa không cần phải nói, tất nhiên là mọi thứ đều tinh thông, nhất là vẽ, tác phẩm của Tiếu Tiếu đã sớm được đưa ra đấu giá với giá trị cực kỳ cao, như tiểu cô nương ôn nhu săn sóc, dung mạo khuynh thành, lại tài năng thông tuệ, ai không yêu thích?

    Nhưng chính vì quá hoàn mỹ, quá cao cao tại thượng, mới không có thanh niên tài tuấn nào dám đến cửa đề thân, nhất là có mấy người Hác lão bản, Trì Tư kiểm tra nghiêm ngặt, nam nhân có một chút xíu tỳ vết cũng không được. Tiếu Tiếu là tâm can bảo bối của tất cả mọi người, nhất là gương mặt của bé con quá giống Hàn Phỉ, lại càng làm cho mọi người đều hận không thể móc tim móc phổi ra cho con bé.

    Những năm gần đây, từ một tiểu nữ hài tùy hứng, Tiếu Tiếu cũng dần dần lớn lên trở thành một tiểu thư khuê các, tính tình náo nhiệt hoạt bát cũng từ từ trở nên trầm ổn, hiện tại cô bé mặc một bộ trang phục màu sắc nhã nhặn đạm mạc đứng ở bên cạnh Hác lão bản lại có vẻ càng thêm chói mắt.

    Thời gian tám năm mang đi rất nhiều thứ của mọi người, từ chỗ tan vỡ, bi thương, tiếp thu, đến hiện tại là bình tĩnh đối mặt. Tám năm lấy đi nhiều, nhưng đoạn kí ức năm đó lại trở thành điểm mấu chốt không thể vượt qua được, chỉ là hiện tại, dù có khổ sở thế nào đi nữa, mọi người cũng phải dần trở lại với cuộc sống của mình mà thôi.

    Tám năm, trên mặt mọi người tựa hồ không còn sự hăng hái năm ấy, sau khi thái bình thịnh thế bên dưới thi thoảng vẫn còn diễn ra phân tranh, nhưng vẫn tính là nằm trong phạm vi khống chế, nền hòa bình này họ đã phải trả giá quá nhiều. Chỉ là, thời gian trôi qua cũng không thể mang đi lần tụ hội hàng năm này của mọi người. Bất luận trong tay có chuyện gì, họ đều sẽ buông ra để tới tham gia, đây là sự ngầm hiểu của mọi người.

    An Sinh giải quyết xong mọi chuyện trong tay cũng vội vã chạy tới, sốt ruột đến mức ngay cả triều phục trên người cũng chưa kịp thay, gương mặt anh tuấn vừa xuất hiện đã lập tức đoạt đi ánh mắt mọi người.

    Lúc Tiếu Tiếu nhìn thấy huynh trưởng liền lập tức không nhịn nổi mà chạy qua, không quan tâm tới việc phải duy trì dáng vẻ tiểu thư khuê các, trực tiếp chạy vội tới trước mặt huynh trưởng, ngữ khí mang theo vẻ làm nũng nói: "Ca ca, sao giờ ca mới tới?"

    An Sinh ôn nhu cười nói: "Xin lỗi, ta tới chậm, đột nhiên phát sinh một ít chuyện bất ngờ."

    Tiếu Tiếu chu chu mỏ, nói: "Ca, đã lâu rồi ca không rảnh rỗi đâu."

    An Sinh càng thêm hổ thẹn, hắn là một tên cuồng ma vô cùng sủng ái muội muội, cũng bởi vì từ nhỏ đã không có cha mẹ ở bên, hắn còn đau lòng muội muội hơn tất thảy mọi người, vì vậy tự giác sẽ đổ mọi trách nhiệm lên mình, hận không thể đem tất cả những thứ tốt nhất thiên hạ đưa đến trước mặt muội muội.

    "Lần tới ta sẽ bồi bên cạnh muội nhé, tha thứ cho ca ca."

    Tiếu Tiếu càng cao hứng hơn, mục đích đã đạt được, liền ngoan ngoãn nói: "Ca ca, đây là ca đã đáp ứng ta! Không cho đổi ý!"

    "Được."

    "Nhanh lại đây, mọi người đều đang chờ ca đấy!"

    Tiếu Tiếu không chút khách khí cầm lấy tay áo An Sinh, kéo hắn qua, khắp thiên hạ người dám làm như thế, cũng chỉ có muội muội bảo bối này mà thôi.

    Tinh Lạc Lạc nằm trong vòng tay của Trì tư, vừa nhìn thấy An Sinh, đôi mắt to của nhóc con liền lập tức sáng lên, sau đó từ trên tay mẫu thân tụt xuống đất, lảo đảo chạy tới, nhào vào đùi An Sinh, trong miệng hô: "An ca ca, An ca ca!"

    Giọng nói kia khỏi nói cao hứng biết bao nhiêu.

    Tinh Uyên đứng ở một bên khóe miệng co giật liên hồi, hắn thân là cha của Tinh Lạc Lạc cũng chưa từng thấy dáng vẻ kích động của khuê nữ lúc nhìn thấy mình như vậy đâu! Cái thằng nhóc An Sinh này rốt cuộc đã dùng ma pháp gì? Tinh Uyên biểu thị vẻ ghen ghét của mình, từ khi Tinh Lạc Lạc ra đời, hắn đều hận không thể sủng ái nữ nhi lên đến trời, đương nhiên, sủng ái nhất vẫn là tức phụ Tư Tư của hắn rồi, thế nhưng nữ nhi cũng không hề ít hơn đâu, kết quả thì sao? Cô nàng này vừa nhìn thấy An Sinh liền lập tức làm phản!

    Trì Tư cười cười, nàng cũng không cảm thấy có gì không ổn, ngược lại, nàng hết sức cao hứng vì Lạc Lạc yêu thích kề cận An Sinh, nàng hết sức vui vẻ mà nhìn bọn nhỏ tương thân tương ái. Mà em bé được Hương Ngưng ôm trong ngực tựa hồ cũng muốn gia nhập vào đại gia đình 'Tương thân tương ái' kia, bắt đầu không yên phận trọng lòng Hương Ngưng, liên tục đung đưa cánh tay nhỏ bé, thỉnh thoảng lại thét lên vài tiếng 'a, a'.

    Hương Ngưng nhìn thấy không nhịn được che miệng cười rộ lên, nói: "Tiểu tử này bình thường cũng không thích hoạt động nhiều, hiện tại lại hoạt bát thế, đúng là không công bằng."

    Biên Dực đứng ở một bên, rất thô lỗ xách con mìnhi ra, đúng vậy, là xách ra, động tác không có chút nào ôn nhu, còn trực tiếp nhấc chân em bé giơ lên. Vậy nhưng Tiểu Bảo Bảo kia còn cười giòn tan, không khóc náo chút nào. Thân là mẫu thân, dáng vẻ của Hương Ngưng lại không có nửa điểm lo lắng.

    Mọi người xung quanh âm thầm giơ ngón tay cái lên: Thật không hổ là đứa trẻ Ma Tộc thuần chủng! Sinh mệnh lực rất ngoan cường!

    Biên Dực lắc lắc đứa bé, mờ ám cười một tiếng, nói: "Ôi, ta xem Lạc Lạc kề cận An Sinh như thế, không bằng định thân luôn đi! Dù gì An Sinh cũng không lớn hơn Lạc Lạc quá nhiều tuổi mà, Ma Tộc chúng ta cũng không già nhanh như loài người đâu!"

    Một câu nói này qua đi, mọi người đều cười phá lên, làm An Sinh có chút xấu hổ, thế nhưng cũng chỉ là câu nói đùa mà thôi.

    An Sinh dễ dàng bế Tinh Lạc Lạc lên, tiểu nữ hài ôm thật chặt cái cổ của An Sinh, dáng vẻ cục kì hoan hỉ.

    Tiếu Tiếu có chút bất đắc dĩ nói: "Lạc Lạc thật dính ca ca."
     
    LieuDuong likes this.
  3. Hương Nhi

    Messages:
    754
    Chương 1068: Thời khắc này, chúng ta đều ở đây

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tinh Lạc Lạc giống như miếng keo dán, cứ như vậy chăm chú bám chặt lấy An Sinh không buông tay, ngay cả Tinh Uyên muốn mang khuê nữ về cũng không được. Tinh Uyên đã triệt để từ bỏ. Không thể làm gì khác hơn là chấp nhận việc khuê nữ bất cứ lúc nào cũng có thể bị tên tiểu tử An Sinh kia dụ dỗ đi mất.

    Hác lão bản đứng ra giảng hòa nói: "Được rồi, được rồi, đừng chê cười An Sinh nữa, người ta còn thẹn thùng lắm!"

    Trì Tư lại chăm chú cân nhắc, nói: "An Sinh cũng đến tuổi phải lấy vợ tuổi rồi."

    Sống lưng An Sinh lập tức lạnh toát, vội vã nói: "Tạm thời ta còn chưa nghĩ đến chuyện này, không cần quá gấp.."

    Lời còn chưa nói hết, Tinh Lạc Lạc trong lòng hắn đã trực tiếp oa một tiếng khóc lên, dáng vẻ vô cùng thê thảm, ngay lập tức dọa cho mọi người phải luống cuống tay chân.

    "Ô ô ô, ta không muốn An ca ca cưới vợ, ta không muốn, ô ô ô, ta không muốn, Lạc Lạc muốn gả cho An ca ca!"

    Nhất thời, mặt mũi Tinh Uyên trở nên xanh biếc, lời này là lời mà nữ hài tử nên nói à!

    Có điều tất cả mọi người đều cười to, đám người chỉ cho đây là chuyện cười thôi, nhưng không một ai nhìn thấy, ánh mắt Tinh Lạc Lạc lóe lên một tia tình cảm hoàn toàn không tương xứng với tuổi tác của con bé, có điều, đây lại là một chuyện khác.

    Sau khi cười đã một trận, tất nhiên là phải làm chuyện đứng đắn, tính toán, cũng gần đến thời điểm rồi. Tất cả mọi người chậm rãi thu lại tâm tình, ngẩng đầu lên, nhìn tượng thần trước mặt. Nghi thức vốn kéo dài rất lâu, nhưng dần dần, lại biến thành như hiện tại, mọi người chỉ lẳng lặng nhìn tượng thần, không một ai nói chuyện.

    An Sinh cùng Tiếu Tiếu cũng nhìn tượng thần, bọn họ cũng đều biết trên tượng thần, chính là nơi cha mẹ đang nằm. Tám năm, hai đứa cũng đã lớn lên, thế nhưng ấn tượng với cha mẹ cũng không vì thế mà phai mờ đi, trái lại càng thêm sâu sắc.

    Sắc mặt mỗi người đều vô cùng trang nghiêm, vào giờ phút này, trong lòng mỗi người đều đang hồi tưởng lại ký ức trước kia.

    Người đầu tiên mở miệng, là Hác lão bản.

    "Hàn Phỉ, ngẫm lại tám năm, ta lại cảm thấy chỉ như vừa mới hôm qua."

    Vành mắt Hác lão bản đỏ lên.

    Khôi Nam tiến lên, ôm lấy nàng, nói: "Đừng khóc."

    Hác lão bản lau sạch nước mắt, nói: "Được, ta không khóc, hiếm lắm mới có một ngày mọi người tụ tập đông đủ như vậy, phải cao hứng mới đúng."

    Trì tư tiến lên một bước, đón lấy Tinh Lạc Lạc từ trong lòng An Sinh, mang theo bé con đứng trước mặt tượng thần, nói: "Bệ hạ, ta mang theo Lạc Lạc tới thăm người, vốn là sớm nên dẫn con bé tới, thế nhưng thân thể Lạc Lạc không tốt, bệnh nặng một hồi, suýt nữa thì mất mạng, may mà có thể gắng gượng vượt qua, liền không thể làm gì khác hơn là đổi ngày. Lạc Lạc, phải nhớ kỹ, sau này nhất định phải coi nơi này là tín ngưỡng của con."

    Tinh Lạc Lạc ngẩng đầu, chăm chú nhìn tượng thần, ánh mắt tràn đầy vẻ chăm chú, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Tinh Lạc Lạc trực tiếp quỳ xuống, vững vàng dập đầu.

    Ánh mắt Trì Tư lập tức đỏ lên, ôm chặt lấy nữ nhi, nói: "Ngoan."

    Tinh Uyên cũng tiến tới, ôn nhu an ủi: "Tốt tốt, đừng khóc."

    Biên Dực đã không còn dáng vẻ luôn vui cười đùa giỡn như trước nữa, đã nhiều năm như vậy, tính tình của hắn cũng đã thay đổi, thêm vào hiện tại hắn cũng trở thành bố, tính tình không tốt lúc trước cũng đã thu lại.

    Giờ khắc này, Biên Dực chăm chú nhìn tượng thần, đột nhiên nói: "A Linh, ngươi coi như là toại nguyện đi, rốt cục có thể đời đời kiếp kiếp bồi tiếp Hàn Phỉ, lần này, ai cũng không thể ngăn cản ngươi được nữa."

    Hương Ngưng có chút khổ sở nhìn Biên Dực, nàng biết rõ, tất cả mọi người đều nhớ mãi không quên Hàn Phỉ, nhưng đối với Biên Dực mà nói, Tần Triệt mới là người quan trọng nhất, hai người họ đã từng mang sau lưng tất cả ủy thác cho đối phương.

    Hương Ngưng ôm con đi lên trước, nói: "Biên Dực, chàng có ổn không?"

    Biên Dực cười cười, nói: "Sao lại không ổn chứ? Ta rất khỏe, có vợ có con, sao lại không ổn được, ngược lại là tên kia, bỏ lại tất cả mọi thứ, cùng người mình yêu đồng sinh cộng tử."

    Rõ ràng là lời nói oán giận, thế nhưng ai cũng nghe ra bên trong lại mang theo vô tận bi thương.

    Trong thần điện, đột nhiên có rất nhiều người đi tới. Chín quân, tên mập, Miểu Miểu, Thường Đức, Độ Tái, Độ Bạc Thân, còn có rất rất nhiều người, họ đều là những người đã từng thân cận cùng Hàn Phỉ, người nọ nối tiếp người kia tiến vào, vẻ mặt mang theo nụ cười, còn cả một chút kính ngưỡng.

    Những người còn lại cũng dần trấn định lại, nhìn đám đông tiến vào Thần Điện, đều là những gương mặt họ quen thuộc, có những chiến hữu đã từng sóng vai chiến đấu với họ. Thần điện vốn trống rỗng đột nhiên trở nên đông đúc, song lại không hề hỗn loạn, toàn bộ mọi người đều đứng rất chỉnh tề, dựa theo trình tự dừng lại vị trí của mình, ngẩng đầu, nhìn tượng thần. Nếu nhìn kỹ lại, sẽ phát hiện bọn họ đang đứng theo trận hình mà năm đó Hàn Phỉ tự mình sắp xếp, vô cùng trang nghiêm chỉnh tề. Ngay cả nhóm khô lâu Khôi Chính quân cũng leo ra, bận bịu chạy tới, còn thỉnh thoảng không cẩn thận đụng phải người khác đổ thành từng khối từng khối xương rơi trên mặt đất.

    Mọi người cũng không biết sao những người này lại đột nhiên lại đây, thế nhưng cũng không có ai mở miệng hỏi, chỉ cùng nhau im lặng chìm đắm vào bầu không khí trang nghiêm này, tựa hồ tràng cảnh chỉnh tề từ tám năm trước lại được tái hiện.

    Trì Tư đột nhiên mở miệng, dõng dạc nói: "Các tướng lĩnh nghe lệnh! Quỳ xuống!"

    "Đông!"

    Thanh âm nặng nề vang lên trong thần điện. Đều nhịp. Tất cả mọi người đều quỳ một chân xuống, tay phải nắm chặt chống lên ngực trái, cúi đầu. Đây là nghi thức của họ, là vinh diệu thuộc về họ.

    "Chín quân Cừu Long quân! Toàn quân có mặt!"

    "Chín quân Khôi Chính quân! Toàn quân có mặt!"

    "Chín quân Phó Hưng Thịnh quân! Toàn quân có mặt!"

    "Chín quân Hạ Hầu quân! Toàn quân có mặt!"

    "Chín quân Cảnh Thiên quân! Toàn quân có mặt!"

    "Chín quân Man Bang quân! Toàn quân có mặt!"

    "Chín quân Ngu Tường quân! Toàn quân có mặt!"

    "Chín quân Thủy Vân quân! Toàn quân có mặt!"

    Trì Tư đột nhiên đứng thẳng người, hô lớn: "Mạt tướng Côn Bằng thuộc Tứ Thần vệ, có mặt!"

    Đùng, Trì Tư quỳ một chân xuống.

    Tinh Uyên nhìn tượng thần, trầm giọng nói: "Mạt tướng Thanh Nguyên thuộc Tứ Thần vệ, có mặt!"

    Hắn trực tiếp quỳ xuống.

    Mà đúng lúc này, một thanh âm, từ cửa thần điện truyền đến.

    "Mạt tướng Vân Hỏa thuộc Tứ Thần vê, có mặt."

    Tầm mắt mọi người nhìn sang, chỉ thấy phía ngược ánh sáng, một bóng người đứng ở nơi đó, quen thuộc vô cùng.

    Bách Lý Mân Tu mặc một thân áo trắng, từng bước một đi tới, mà dung mạo cũng từ từ rõ ràng, trừ có chút gầy gò, còn lại vẫn không khác gì trong ký ức của mọi người.

    Trì Tư cũng Tinh Uyên cũng hơi thay đổi sắc mặt.

    Ánh mắt của tất cả mọi người cũng đều đặt trên người hắn, cuối cùng, Bách Lý Mân Tu đứng lại, cũng một gối xuống, nắm tay chống lên ngực. Thời khắc này, dường như xuyên qua ngàn năm, quá khứ cùng hiện tiện giống như đang chồng khít lên nhau.

    Trì Tư khàn giọng nói: "Vân Hỏa, ngươi cũng tới.."

    Bách Lý Mân Tu không trả lời, hắn chỉ cúi đầu, vành mắt đã sớm đỏ lên.

    Thời khắc này, tất cả mọi người đều cúi đầu chỉnh tề, ai cũng có mặt ở đây.
     
    LieuDuong likes this.
  4. Hương Nhi

    Messages:
    754
    Chương 1069: Chúng ta đã trở về

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mà đứng ngoài cửa, còn có hai bóng người không tiến vào, chỉ đứng từ xa nhìn vào trong.

    Tần Mục nghi ngờ hỏi: "Ngươi không đi vào sao?"

    Hàn Yên cười cười, nói: "Người bên trong sẽ không muốn nhìn thấy ta."

    "Vậy vì sao ngươi còn muốn đến?"

    Hàn Yên trầm thấp nói: "Nàng.. Cũng coi như là tỷ tỷ của ta, ta muốn tới thăm một chút."

    Tần Mục không nói gì, chỉ yên tĩnh bồi tiếp nàng ta.

    Trong thần điện, yên tĩnh một mảnh, mọi ngươi tuyên thệ xong, những không một ai đứng lên, ngay cả An Sinh cùng Tiếu Tiếu cũng quỳ xuống. Có điều, Tiếu Tiếu luôn nhớ nhung mẫu thân cuối cùng cũng không nhịn được mà bật khóc. Tiếng nức nở trầm thấp vang lên trong thần điện. An Sinh đưa tay ôm lấy muội muội của mình, ánh mắt hắn cũng mang theo bi thương.

    "Tiếu Tiếu đã lớn mà vẫn còn khóc nhè sao?" Một giọng nói trêu ghẹo quen thuộc từ phía trên vang lên.

    Mọi người sững sờ một hồi, sau đó đồng loạt ngẩng đầu nhìn. Đã nhìn thấy một bóng người, đứng ở phía trên tượng thần. Một cơn gió thổi qua, làm y phục màu đỏ của người kia bay tung. Tựa hồ, còn có thể nhìn thấy nụ cười tươi lộ rõ cả răng vô cùng đặc trưng.

    Toàn bộ Thần Điện vô cùng tĩnh mịch. Không ai dám nói chuyện. Mà nước mắt của Tiếu Tiếu cũng nhưng đông cứng trong mắt, không thể rơi xuống được nữa. Bóng dáng kia, trực tiếp nhảy xuống khỏi tượng thần, gương mặt thân thuộc vẫn luôn tồn tại trong tâm trí mọi người suốt tám năm hiện ra rõ ràng trước mắt họ.

    Hàn Phỉ chậm rãi bước từng bước một đi tới, sau đó đứng lại, nói: "Ai nha, sao các ngươi lại im lặng như thế? Không nhớ ra ta à?"

    Tiếu Tiếu phản ứng đầu tiên, nàng trực tiếp nhảy dựng lên, giang hai tay ra xông tới, trong miệng hô to: "Mẹ!"

    Hàn Phỉ cũng mở hai tay ra, trực tiếp ôm lấy Tiếu Tiếu nhào vào lòng mình, mặc cho nước mắt của con nhiễm ướt cả quần áo mình.

    "Mẹ! Mẹ! Mẹ!" Tiếu Tiếu liên tục gọi, trong giọng nói tựa hồ còn mang theo vô tận oan ức cùng kinh hỉ.

    Hai mắt Hàn Phỉ cũng ươn ướt, ôn nhu nói: "Tiếu Tiếu đã lớn đừng khóc nhé, ngoan, không khóc, không khóc."

    Tiếu Tiếu nghe xong lại càng khóc lớn hơn, mà lúc này, mọi người cũng đều phản ứng lại, người này là Hàn Phỉ, là người mà họ luôn tâm tâm niệm niệm. Tất cả mọi người đều vội vã đứng lên, vui mừng hô to.

    Trì Tư lại càng trực tiếp vọt thẳng lại, vây quanh Hàn Phỉ, rõ ràng có thiên ngôn vạn ngữ, thế nhưng lúc nhìn thấy Hàn Phỉ, lại chẳng ai có thể nói được một câu hoàn chỉnh.

    Hàn Phỉ nhìn sang, thanh âm cũng mang theo vẻ nức nở, nhưng nàng vẫn rất nỗ lực cười, nói khẽ: "Ta đã trở về."

    Nước mắt Hác lão bản lập tức rơi xuống, chạy lại ôm chặt lấy Hàn Phỉ, hô: "Ngươi trở về, ngươi rốt cục đã trở về, ngươi trở về rồi!"

    Trì Tư cũng khóc, nàng cố nén kích động, quyến luyến nhìn bệ hạ của mình.

    Bách Lý Mân Tu cũng nhìn Hàn Phỉ, một giọt nước mắt thấm ra nơi khóe mắt, nhưng còn chưa rơi xuống đã bị hắn lặng yên lau đi, hắn ôn nhu hô một tiếng: "Hàn Phỉ.."

    Hàn Phỉ cũng nhìn hắn, cười nói: "Tiểu Bạch, đã lâu không gặp, ngươi vẫn là vị công tử ôn nhuận như ngọc a!"

    Bàn tay đang siết chặt của Bách Lý Mân Tu chợt nới lỏng ra. Rất nhiều người cũng khóc thành một đoàn, ngay cả những nam nhân ngày thường mạnh mẽ cũng đỏ mắt lên, tâm tình ai cũng đều rất kích động, hận không thể đánh cho Hàn Phỉ vài chưởng.

    Trái tim Hàn Phỉ giống như bị hòa tan, nói: "Đừng khóc a, các ngươi đừng khóc, ta trở về là một chuyện tốt mà, sao lại khóc như thế chứ! Ai nha tảng băng kia quá lạnh, nếu còn nằm nữa ta sẽ bị viêm khớp mất, vì thế ta liền tỉnh a!"

    Mọi người vừa khóc vửa bởi vì câu nói của Hàn Phỉ mà bật cười.

    Biên Dực là người duy nhất không cười, hắn há há mồm, tựa hồ có hơi lo sợ hỏi: "Hàn Phỉ, ngươi, ngươi tỉnh rồi.. A Linh thì sao?"

    Bốn chữ cuối cùng, Biên Dực nói rất nhẹ, nhẹ đến mức phải lắng tai mới nghe thấy. Hàn Phỉ quay đầu nhìn về phía Biên Dực, nhưng không trả lời ngay.

    Trái tim Biên Dực lập tức nặng nề. Không có ai nói chuyện, mọi người đều cứng ngắc.

    Vẻ mặt Biên Dực đã sắp khóc đến nơi. Chỉ thấy, Hàn Phỉ quay về phía sau hô to một tiếng: "Này, chàng có ra hay không đây! Nhanh lên nào! Mọi người đều đang chờ chàng đấy!"

    Sau đó, một bóng người lặng yên bay xuống. Đó là.. Tần Triệt.

    Hàn Phỉ đi tới, nắm lấy tay Tần Triệt, nói với mọi người: "Đến muộn đã lâu rất xin lỗi, nhưng.. Chúng ta đã trở về."

    Cực kỳ lâu sau đó.

    Sau khi trải qua không biết bao nhiêu năm tháng hạnh phúc. Sinh lão bệnh tử, cũng trở thành một điều vô cùng bình thường. Nhưng Hàn Phỉ cùng Tần Triệt, lại trở thành hai tồn tại trường sinh bất lão.

    Người tạ thế đầu tiên, là Hác lão bản. Nàng ra đi rất an tường, không có ốm đau, là chết già, nằm trong lồng ngực Khôi Nam nhắm mắt lại. Mà lúc đó, dung mạo của Khôi Nam vẫn không hề thay đổi. Khôi Nam chưa bao giờ ghét bỏ dung nhan của nàng ngày càng già yếu, dù cho tóc nàng trắng xóa, yêu thương trong mắt hắn vẫn cứ có thể làm nàng chết đuối. Vì vậy, Hác lão bản ra đi vô cùng an tường. Mà Khôi Nam cũng dựa theo mong muốn khi còn sống của nàng, an táng nàng ở một nơi non xanh nước biếc, có điều nơi đó dựng hai mộ bia.

    Hác Mỹ vợ của Khôi Nam.

    Khôi Nam phu quân của Hác Mỹ.

    Đúng vậy, vào ngày Hác lão bản chết đi, Khôi Nam sắp xếp hậu sự cho nàng thỏa đáng, mà chính hắn cũng lựa chọn kết thúc ngàn năm thọ mệnh của mình, kết thúc vận mệnh vĩnh sinh của bản thân. Là Hàn Phỉ tự mình sắp xếp cho hai người họ ở cạnh nhau.

    Nàng và Tần Triệt đứng ở trước hai bia mộ một hồi, trầm thấp nói: "Hác lão bản sẽ thích nơi này a."

    Tần Triệt ôm lấy eo nàng, nói: "Đúng vậy."

    "Vậy thì tốt rồi."

    Hàn Phỉ tự mình lẩm bẩm, sau đó đặt xuống hai bó hoa tươi, rồi rời đi.

    Sau khi Hác lão bản cùng Khôi Nam mất, có không ít đồng bạn cũng lục tục rời khỏi nhân thế, tuổi thọ của con người luon vô cùng ngắn ngủi, mà mỗi một lần, Hàn Phỉ đều sẽ tự mình tiễn đưa, mỗi một lần, nàng đều là mỉm cười nhìn bọn họ ra đi.

    Mộ của Trì Tư cùng Tinh Uyên, cũng đặt ở bên cạnh Khôi Nam và Hác lão bản, như vậy bọn họ sẽ không cô đơn. Tinh Lạc Lạc khóc đỏ mắt, đứng bên cạnh An Sinh. Phải, rất nhiều năm sau đó, Tinh Lạc Lạc giống như chuyện đùa năm đó, thực sự gả cho An Sinh, sinh được một đôi Long Phượng. Sau đó, người này nối tiếp người kia, ngay cả Ma tộc thọ mệnh lâu dài cũng không ngoại lệ.

    Biên Dực cùng Hương Ngưng sau khi dự cảm thấy thời điểm ra đi của mình liền sớm chuẩn bị, bọn họ không muốn cô độc mai táng ở Ma Giới, liền lựa chọn giống như Tinh Uyên, Trì Tư, mai táng cùng một nơi, dù có chết, cũng phải nằm cùng một chỗ, sẽ không phải chịu cô độc.

    Lần này, là Tần Triệt tự mình mai táng đồng bạn. Hàn Phỉ không biết tăm tích của Bác Lý Mân Tu. Từ sau lần gặp mặt ở Thần Điện năm đó, Tiểu Bạch liền biến mất không rõ, nàng cũng không cố ý đi tìm, bởi vì nàng biết rõ hắn không muốn xuất hiện, vậy nàng cứ làm theo tâm nguyện của hắn.

    Theo suy đoán của Hàn Phỉ, hắn sẽ sống rất tốt.
     
    LieuDuong likes this.
  5. Hương Nhi

    Messages:
    754
    Chương 1070: Đại kết cục: Một đời không hối

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bách Lý Mân Tu đúng là sống rất tốt, chí ít, lúc nhắm mắt lại, hắn cảm thấy như thế. Tiểu Bạch cũng không sống được quá lâu, sau khi rời khỏi Thần Điện, thân thể hắn ngày càng sa sút, lần trở về từ cõi chết kia đã móc rỗng thân thể hắn, hắn chỉ có thể quanh năm làm bạn với thuốc thang, nhưng may mà điều này đối với Hoa Phi mà nói cũng không quá khó khăn, nàng ta chiếu cố hắn vô cùng tri kỷ. Nàng tỉ mỉ chăm lo ăn uống cho hắn, thay hắn điều dưỡng.

    Bọn họ lựa chọn ở lại một ngọn núi. Một năm rồi lại một năm. Tiểu Bạch vẫn không thể sống qua trời đông năm đó. Hoa Phi ôm hắn, nhưng bát thuốc cuối cùng này hắn không thể uống vào được, bàn tay cầm bát thuốc của nàng đều đang run rẩy, nàng tựa hồ có linh cảm gì đó. Khi đó, trong ánh mắt Bách Lý Mân Tu đã không hề tức giận, thân thể hắn dần trở nên lạnh giá.

    Hoa Phi lập tức khóc to, nước mắt ấm áp từng giọt rơi trên mặt hắn.

    Trước khi rời khỏi nhân thế, Bách Lý Mân Tu nói một câu: "Thật xin lỗi."

    Thật xin lỗi. Thật xin lỗi..

    Hoa Phi ôm hắn càng chặt, những năm này, nàng bồi bạn bên hắn, nhưng lại chưa từng đi vào trong lòng hắn, bọn họ giống như bạn bè sưởi ấm lẫn nhau mà thôi, thế nhưng nàng đã không để ý nữa, chỉ cần có thể bồi tiếp hắn là tốt rồi. Nàng biết rõ, triệt để loại bỏ hình ảnh Hàn Phỉ trong lòng chính là triệt để hủy hoại hắn, cho nên nàng chưa bao giờ dám đòi hỏi, chỉ cầu bồi tiếp bên cạnh hắn mà thôi, dù có phải chết.

    "Không cần nói xin lỗi, hết thảy đều là ta cam tâm tình nguyện."

    Bách Lý Mân Tu nhẹ nhàng câu lên khóe môi, chăm chú nhìn nàng, nói: "Ta nợ ngươi, đời sau.. xin bù đắp."

    Đời này của hắn, người thua thiệt nhất, chính là nàng. Thế nhưng cả đời này, tình yêu của hắn chỉ dành cho một nữ nhân duy nhất, tên là Hàn Phỉ, không thể dành cho người khác nửa phần tình cảm. Vì thế chỉ đành xin lỗi, cũng chỉ có thể xin lỗi. Cả đời này không thể hồi báo, nếu như có kiếp sau, sẽ báo đáp cho nàng.

    Hoa Phi nhắm mắt, đáp: "Được. Nhớ kỹ ngươi đáp ứng ta, ngươi nhất định phải tìm tới ta, nhất định.."

    "Được.."

    Sau đó, hắn nhẹ nhàng nhắm mắt. Hoa Phi ôm thi thể hắn rất lâu, mãi đến khi nó trở nên lạnh ngắt, nàng mới chậm rãi thả xuống, sau đó cầm một chén thuốc khác trên bàn, một hơi uống cạn, nhìn khuôn mặt đã không còn sinh cơ của hắn, nhẹ nhàng nói: "Nhớ kỹ, đời sau, nhất định phải bù đắp cho ta."

    Nàng nằm bên cạnh hắn, cầm tay hắn, một tia huyết dịch từ khóe miệng tuôn ra, nàng đau dớn 'a' một tiếng, cuối cùng nhắm mắt lại. Chỉ là hai bàn tay nắm chặt lấy nhau kia, chưa từng buông ra. Mà ngoài cửa sổ, tuyết đang rơi trắng xóa.

    Rất lâu sau đó, thi thể của họ mới bị phát hiện, lại không hề hư thối, có người mai táng cho họ ở trên núi tuyết, lập một bia mộ vô danh. Nàng coi như thực hiện được mục tiêu của mình, cùng hắn sinh tử gắn bó.

    Một mảnh thái bình thịnh thế này ròng rã kéo dài trên trăm năm, cũng trở thành thời đại được hậu thế ghi chép lại trong vô số sách sử, là thời đại bách tính hạnh phúc nhất. Không có phân tranh, không có chiến loạn, có chỉ hòa bình và tín ngưỡng ôn hòa.

    Một hồi đại chiến năm đó giống như một giấc mộng vậy, mà những người được dân chúng không ngừng ca tụng, đã từ từ rời đi, biến mất khỏi nhân thế.

    Trên sườn núi, từng hàng mộ bia chỉnh tề, lúc còn sống bọn họ kề vai chiến đấu, chết rồi cũng trở thành đồng bạn bên nhau.

    Sau khi đưa tiễn người cuối cùng, Hàn Phỉ cùng Tần Triệt gọi tất cả các con đến trước mặt. Lúc này, An Sinh đã trở thành cha của hai đứa bé, cũng trở thành một người có thể đảm đương. Tinh Lạc Lạc gả cho An Sinh làm một hiền thê lương mẫu, cũng là trợ thủ đắc lực cho chồng.

    Tiếu Tiếu cũng lớn lên, tìm được lang quân như ý, thành một mẫu thân. Con trai của Biên Dực và Hương Ngưng cũng trở thành Ma Vương lại hại nhất Ma Tộc, thay thế phụ thân chưởng quản toàn bộ Ma Tộc. Những đứa trẻ này đều đã lớn lên, cũng có con của mình, có một gia đình riêng.

    Hàn Phỉ rất vui mừng, dáng vẻ của nàng từ tám năm trước sau khi tỉnh lại chưa bao giờ có bất kỳ biến hóa nào, thời gian dường như đã lãng quên hai người họ.

    Hàn Phỉ chậm rãi nói: "Hiện tại, chúng ta cũng nên đi rồi."

    Tất cả mọi người đều cố gắng nhịn xuống nước mắt, đúng vậy a, bọn họ đã lớn lên, cũng sớm nên đối mặt với kết quả này.

    "Sau này, các ngươi cố gắng chăm sóc chính mình." Hàn Phỉ khẽ cười nói.

    Nước mắt, vẫn không chống đỡ được, Tiếu Tiếu giống như tiểu cô nương năm đó, lôi kéo tay áo mẫu thân, hô: "Mẫu thân, đừng đi, van cầu người, không cần đi, đừng bỏ lại chúng con."

    Hàn Phỉ sờ sờ mặt nàng, nói: "Ngoan, Tiếu Tiếu không khóc a, hiện tại con đã có người bầu bạn, không khóc."

    Tiếu Tiếu khóc đến khàn giọng, nhưng vẫn chậm rãi buông tay ra, nàng biết mình không thể ngăn cản.

    Hàn Phỉ nghe thấy, bên tai mình có một giọng nói âm già nua đang thì thầm.

    【Đã đến giờ)

    Đúng vậy, đã đến giờ, thời gian trộm được những năm này, cũng cuối cùng kết thúc.

    Hàn Phỉ nhìn bọn trẻ một chút, liền đi về phía Tần Triệt, rúc vào trong lồng ngực của hắn, vành mắt hồng lên.

    Tần Triệt trầm thấp hỏi: "Khổ sở sao?"

    Hàn Phỉ gật đầu, nói: "Khổ sở."

    "Ngoan, bọn chúng sẽ sống tốt thôi."

    "Ừm."

    "Ta sẽ bồi tiếp nàng."

    "Được."

    "Đừng sợ."

    "Ta chưa bao giờ sợ."

    "Ừm."

    "A Triệt, ta còn chưa từng nói rằng, ta yêu chàng."

    Tần Triệt sững sờ một hồi.

    Hàn Phỉ vừa khóc vừa khẽ nói: "Cùng chàng quen biết, ta dứt khoát, cùng chàng nắm tay, ta dứt khoát, trao tình yêu cùng chàng, ta, dứt khoát."

    Hắn đột nhiên ôm lấy Hàn Phỉ, rất căng rất chặt.

    Hắn nhắm mắt, khàn giọng nói: "Ta, luôn yêu nàng như lúc ban đầu, đời này bất diệt."

    Tam sinh tam thế, hắn và nàng luôn dây dưa không rõ. Thành thần, thành ma, trưởng thành, đều chẳng qua là trong một cái chớp mắt, bao nhiêu đau khổ trong quá khứ, bọn họ nhất nhất vượt qua. Nếu có đối phương ở bên cạnh, vậy thì cái chết cũng không hề đáng sợ. Họ thản nhiên đối mặt.

    Tiếu Tiếu khóc ngã vào lòng ca ca, nhìn cha mẹ dần rời xa mình mà đi. Cuối cùng, bóng dáng hai người dần biến mất trước mắt bọn nhỏ. Mà giữa bầu trời, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây chiếu xuống, thân ảnh hai người từ từ biến mất giống tỏa ra một vòng ánh sáng. Một tiếng thở dài xa xôi vang vọng thiên địa.

    "Thần thể phá toái, hóa thành gió mây mưa tuyết, thủ hộ một mảnh đại địa này."

    Thì ra, vào tám năm trước, bọn họ cũng không hề phục sinh. Những năm này chẳng qua là bọn họ đã tiêu hao hết một chút lực lượng cuối cùng để hiện hóa ra thân ảnh. Giống như thật sự tồn tại. Tại sao phải cố chấp sống lại như vậy? Đại khái là bởi vì.. Bọn họ không bỏ được bạn bè, không bỏ được hai đứa trẻ, không thể nhìn thấy mọi người khổ sở, vì thế họ làm giao dịch cùng Thiên Đạo, dùng tất cả lực lượng còn sót lại chế tạo ra cảnh tượng giả dối, vờ rằng mình phục sinh, mãi đến khi những đồng bạn của họ an tâm ra đi, mãi đến tận những đứa trẻ của họ có thể một mình chống đỡ một phương. Vì vậy những năm này.. Bọn họ mới không già đi. Đợi đến khi lượng bị tiêu hao hết, bọn họ sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế gian. Hiện tại, thời gian đã đến.

    Trong một khắc trước khi hoàn toàn biến mất kia, một giọt nước mắt của Hàn Phỉ chậm rãi rơi xuống.

    Tới đây một đời, nàng, không hối hận.

    Toàn văn xong.
     
    LieuDuong likes this.
  6. Hương Nhi

    Messages:
    754
    Chương 1071: Phiên ngoại: Tinh Lạc Lạc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một ngày này rất náo nhiệt. Là ngày nữ nhi Tinh Lạc Lạc của Trì Tư cùng Tinh Uyên đầy năm. Từ lúc Tinh Lạc Lạc xuất sinh, đôi vợ chồng Trì Tư cùng Tinh Uyên liền hóa thân thành thủ hộ giả, hầu như đều vây quanh đứa bé này. Bởi vì, vừa sinh ra thân thể Tinh Lạc Lạc rất kém, thậm chí còn có lần suýt chút nữa đã chết, hô hấp ngừng lại, thậm chí ngự y còn kết luận rằng bé con đã chết, không kịp đợi Hàn Phỉ đến thăm khám. Khi đó Trì Tư suýt chút nữa đã tan vỡ, một mẫu thân làm sao có thể chấp nhận được con mình đã chết, nhưng may mà thời gian ngừng thở của con bé cũng không lâu, một lúc sau Tinh Lạc Lạc đã có hô hấp lại.

    Mất mà lại được khiến Trì Tư đặc biệt căng thẳng, vì thế lễ đầy năm của con được cử hành đặc biệt long trọng. Không chỉ tất cả mọi người đều tham gia, mà còn mang đến không ít lễ vật. Một nhà bốn người Hàn Phỉ cũng đến, thậm chí còn đến sớm để hỗ trợ. Đối với Tinh Lạc Lạc, Hàn Phỉ cũng rất thương yêu, không chỉ kê rất nhiều dược phương cho Lạc Lạc, mà những chi tiết nhỏ nhất nàng cũng chuẩn bị kỹ càng.

    Ngay cả An Sinh, lúc nhìn thấy bé con này, cảm giác vẫn rất xa lạ, bé con nho nhỏ mềm mại, cực kì yếu đuối, cũng không dám dùng lực, sợ làm con bé bị đau. Tiếu Tiếu lại vô cùng yêu thích cô bé, vì vậy thường ôm lấy, cực kì ra dáng, còn bị mọi người trêu ghẹo sau này cũng sẽ là một mẫu thân tốt. Mà An Sinh?

    Lúc An Sinh đưa Tinh Lạc Lạc cho An Sinh bế, hai cánh tay của hắn cũng hơi căng thẳng, khuôn mặt anh tuấn có chút cứng ngắc, rước lấy tiếng cười trêu chọc của mọi người. An Sinh nhìn bé con mập mạp trong lòng, có cảm giác hơi khác lạ. Em bé trong lồng ngực cũng hết sức tò mò nhìn hắn, một bộ nghé con không sợ cọp, đôi mắt to xoay tròn nhìn rất đẹp. Ngay cả Trì Tư cũng cảm thấy thần kỳ, trước giờ Tiểu Bảo Bảo đều không thích người lạ, lần nào cũng sẽ làm ầm ĩ lên, thế nhưng lúc nằm trong lòng An Sinh, lại yên tĩnh ngoan ngoãn đến khác thường.

    Hàn Phỉ híp híp mắt, nói: "Không phải là Lạc Lạc đã coi trọng An Sinh đấy chứ? Đúng là tinh mắt a."

    Mặt An Sinh liền đỏ lên.

    Lúc chọn đồ đoán tương lại còn phát sinh một chuyện lý thú. Trên mặt đất để tiền, Ngọc Tỷ, sách, còn có rất nhiều đồ vật khác nữa, đều là những thứ quý giá mọi người mang đến. Trì Tư mặc cho Tinh Lạc Lạc một cái áo khoác dày màu hồng phấn, đặt bé con dưới đất, đám đông lập tức sôi nổi, ồn ào, muốn chỉ cho nhóc con đi tới chọn đồ của mình.

    Rất nhanh, bé con uốn éo cái mông, dùng cả tay lẫn chân bò về phía trước, dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, trực tiếp cua một góc 90 độ, bò về phía An Sinh đang đứng ở một bên. Ngay cả Trì Tư cũng không ngờ khuê nữ của mình lại làm ra hành động xấu hổ như thế!

    Hàn Phỉ trực tiếp bật cười, nhìn con trai tay chân luống cuống, nói: "An Sinh, còn không mau ôm muội muội lên? Nàng là quyết đoán tìm con đấy!"

    An Sinh quả thật là lúng túng, thế nhưng vừa cúi đầu nhìn, đã thấy đứa nhóc mũm mĩm chớp chớp mắt nhìn lại, trái tim của hắn lập tức liền mềm nhũn, ôm bé con lên, mặc cho bé vùi trong lồng ngực mình.

    Tiếu Tiếu đi tới trêu ghẹo nói: "Ca, nàng rất dính ca nha, xem ra ca mới là người nàng thích nhất."

    An Sinh bất đắc dĩ nói: "Tiếu Tiếu, đừng nói như vậy."

    Mọi người đi tới, ngươi một lời ta một lời trêu chọc. Cuối cùng Tinh Lạc Lạc vẫn bị Trì Tư ôm trở về, giao cho vú em, tiểu hài tử mà, luôn thèm ngủ. Thế nhưng không có ai nhìn thấy, trước khi bị vú em ôm đi, Tinh Lạc Lạc còn cố ý liếc mắt nhìn Hàn Phỉ và An Sinh, ánh mắt đó sáng ngời căn bản không phải là cái nhìn mà một đứa trẻ nên có.

    Tinh Lạc Lạc còn có một cái tên khác, là Phạm Tinh. Nàng đến từ một thế giới khác, chính là thế giới hiện thực, nàng quen biết Hàn Phỉ, thậm chí còn có kí ức rất sâu sắc. Đúng vậy, nàng đã từng gặp gỡ Hàn Phỉ, còn tận mắt nhìn thấy Hàn Phỉ biến mất ở trước mặt, bắt đầu từ khi đó, nàng đã triệt để tin tưởng thời đại thần nữ thật sự tồn tại, sau đó mấy năm nàng liền nghiêm túc theo ông nội Phạm giáo sư nghiên cứu về thời đại này. Dần dần si mê. Cuối cùng, vào một đêm, nàng bị một tiếng nói thần kỳ mê hoặc, đi tới chỗ đặt cỗ quan tài kia, sau đó bị một mảnh kim quang bao phủ, mất đi ý thức.

    Lúc tỉnh lại lần nữa, nàng liền phát hiện mình đã thành một em bé, còn có một cái tên hoàn toàn mới, gọi là Tinh Lạc Lạc, mẫu thân nàng là Trì Tư Phiên Vương của Côn Bằng, mà phụ thân lại là Tinh Uyên Phiên Vương của Thanh Nguyên. Đúng vậy, khi đó nàng đã biết mình đã đi tới thời đại hần nữ, cũng chính là niên đại mà nàng say mê. Mà Tinh Lạc Lạc thật sự đã sớm chết đi, cho nên nàng mới có thể thay thế.

    Lúc vừa mời tới thế giới này, nàng vô cùng choáng váng, nhưng vẫn tận lực đóng tốt vai của mình, dù sao đây cũng coi như là một lần trọng sinh. Mãi đến tận khi nàng nhìn thấy Hàn Phỉ. Một khắc đó, Phạm Tinh, không, là Tinh Lạc Lạc suýt chút nữa đã khóc.

    Từng chuyện năm đó đều tái hiện lại trong đầu, nếu như nàng muốn một lần nữa sống tốt cả đời này, thì tốt nhất là làm bộ không biết Hàn Phỉ. Tinh Lạc Lạc sau khi hạ quyết tâm, liền từ bỏ suy nghĩ muốn nhận thức Hàn Phỉ, sống thật tốt cuộc đời này, mãi đến tận khi nàng nhìn thấy An Sinh. Thành thật mà nói.. Tên tiểu tử này hoàn toàn chính là mẫu hình lí tưởng của nàng a!

    Có điều nàng cũng biết ở độ tuổi này, nàng thuần túy chỉ có thể nhìn mà không làm gì được tên tiểu tử kia, cho nên mới trêu ghẹo An Sinh vào lễ thôi nôi của mình như thế. Cho tới sau đó?

    Sau đó nàng chậm rãi lớn lên, cha mẹ đối với nàng vô cùng tốt, từ nhỏ nàng đã mất đi phụ mẫu, đến thế giới này liền được bù đắp hai người cha mẹ hiền ái yêu thương, cho nên nàng đặc biệt quý trọng cuộc sống hiện tại, thỉnh thoảng làm nũng, thỉnh thoảng trêu chọc tiểu tử An Sinh một chút, thời gian liền cứ thế trôi qua.

    Một cái chớp mắt, nàng cũng đã đến tuổi lập gia đình. Mà tiểu tử năm đó bị nàng đùa giỡn, cũng lớn thành một nam nhân anh tuấn có thể một mình chống đỡ một phương.

    Lúc Tinh Lạc Lạc phát hiện ánh mắt An Sinh nhìn nàng đã biến chất, cảm giác đầu tiên của nàng vậy mà lại là xấu hổ, thẹn thùng, Tinh Lạc Lạc liền biết, linh hồn già cả của nàng đã bị luân hãm mất rồi. May mà thân là hỗn huyết, An Sinh cũng không già đi, thọ mệnh cũng lâu hơn nhân loại, vì vậy hai người họ đứng cùng một nơi vô cùng thuận mắt, thêm vào mười mấy năm qua An Sinh đã sớm quen chăm sóc cô gái nhỏ này, cảm tình lại càng sâu.

    Hàn Phỉ tự nhiên cũng hết sức vui vẻ có được một cô con dâu người người yêu thích như thế. Hôn sự của họ có thể nói là được cả thế gian chúc phúc.

    Không bao lâu sau, Tinh Lạc Lạc liền sinh cho An Sinh một đôi Long Phượng, thế nhưng ngay lúc nàng cho rằng cuộc sống sẽ càng ngày càng tốt hơn, Hàn Phỉ cùng Tần Triệt lại biến mất. Tinh Lạc Lạc kỳ thực đã sớm đoán được sẽ có một ngày như thế.

    Vào lúc hai người biến mất, nàng còn do dự có nên nói thật cho Hàn Phỉ nghe về việc hai người vốn quen biết nhau từ trước hay không? Thế nhưng thật sự không tiện với sự thật nàng đã là con dâu của Hàn Phỉ, Tinh Lạc Lạc lựa chọn không nói, liền để điều này trở thành bí mật vĩnh viễn của riêng nàng.


    P/s: Vậy là hành trình dài gần 2 năm đồng hành cùng câu chuyện cũng đã chính thức kết thúc. Một kết cục có thể coi là có hậu cho Hàn Phỉ, Tần Triệt và mọi người. "Vương gia, ta sẽ giảm béo mà" là một câu chuyện hay, đáng đọc. Dù là truyện ngôn tình nhưng đọc xong, trong tâm trí chúng ta vẫn lắng đọng lại nhiều điều, nhiều cảm xúc. Trong quá trình sáng tác và dịch truyện, tác giả và dịch giả không thể tránh được những thiếu sót, nhầm lẫn, sai biệt, kính mong độc giả bỏ qua. Chân thành cảm ơn các bạn đã kiên trì đọc truyện đến tận lúc này. Yêu thương và hẹn gặp lại mọi người trong những bộ truyện sau!
     
    LieuDuong likes this.
    Last edited: May 29, 2023
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...