Ngôn Tình [Edit] Cô Vợ Ngọt Ngào: Tổng Tài Xin Hãy Kiềm Chế - Dạ Tiểu Nhiên

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Venus0412, 26 Tháng năm 2022.

  1. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 35: Cô ta là một ngôi sao (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cô ta là một ngôi sao! Bạch Tuyết! Người vừa nói chuyện với anh ở đây!" Ninh Kiều Kiều có chút hưng phấn hét lên.

    "Phì!"

    Gia giáo tốt đẹp của Kha Kiêu bị phá vỡ, anh ta vừa uống rượu vừa phun một ngụm rượu vào trong ly, mắt đào mang theo ý cười có chút mập mờ nhìn Ninh Kiều Kiều.

    Vẻ mặt Úc Thiếu Mạc dần dần trở nên khó coi, cau mày nhìn Ninh Kiều Kiều: "Cô không biết sao?"

    Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, lắc đầu rồi lại gật đầu, nói: "Lúc đầu tôi không biết, nhưng bây giờ thì biết rồi! Lúc trước tôi đã cảm thấy cô ta rất quen mắt, chỉ là nhất thời không nhớ ra mà thôi."

    Ninh Kiều Kiều chỉ cảm thấy hình như đã gặp người phụ nữ đó ở đâu rồi, nhưng lại không thể nào nhớ ra, mãi cho đến khi cô lơ đãng nhìn thấy quảng cáo phát trên màn hình lớn bên ngoài mới chợt nhớ tới.

    Bạch Tuyết! Đây chính là ngọc nữ minh tinh đang nổi tiếng hiện nay!

    Sở dĩ Ninh Kiều Kiều biết tên Bạch Tuyết là vì Bách Hiểu chính là fan của Bạch Tuyết, lúc trước khi đi học, cô ấy thường xuyên nhắc tới bên tai Ninh Kiều Kiều.

    "Tôi nói em giá này, người có tiền bao nuôi nữ minh tinh không cần ngạc nhiên như vậy chứ?" Kha Kiêu đùa giỡn liếc mắt nhìn Úc Thiếu Mạc một cái.

    Ninh Kiều Kiều giật mình, đồng ý gật đầu, nói: "Không có gì ngạc nhiên cả!"

    Cũng không phải là cô cảm thấy kỳ lạ gì, chỉ là vừa nhận ra Bạch Tuyết thì có chút kích động và không thể tin mà thôi.

    Kha Kiêu cười như không cười nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều, Ninh Kiều Kiều có chút kinh ngạc nhìn Kha Kiêu, làm sao vậy? Cô vừa nói gì sai sao?

    "Ăn cơm! Nói nhiều như vậy không sợ nghẹn chết cô sao?"

    Đột nhiên Úc Thiếu Mạc đẩy Ninh Kiều Kiều ra khỏi ngực, ánh mắt có chút lạnh lùng nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều, giống như cô nợ anh rất nhiều tiền.

    Ừ.. Thực sự là nợ rất nhiều tiền.

    Ninh Kiều Kiều nhìn Úc Thiếu Mạc, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp dần dần thu liễm lại, dừng một chút, im lặng cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

    "Cậu xem cậu kìa, thật dọa người."

    Mắt đào phong lưu của Kha Kiêu khẽ nhướng lên, nhìn Úc Thiếu Mạc với ánh mắt vui sướng khi người khác gặp họa.

    Úc Thiếu Mạc lạnh lùng liếc Kha Kiêu một cái, cúi đầu nhìn Ninh Kiều Kiều vùi đầu ăn cơm, đôi mày xinh đẹp cau lại.

    Không biết vì cái gì, nhìn thấy cô kích động hưng phấn nhắc tới Bạch Tuyết như vậy, trong đầu anh đột nhiên hiện lên những lời Bạch Tuyết nói, "Cô ta đặc biệt lưu cho bọn họ thời gian ở riêng với nhau" trong lòng lại cảm thấy khó chịu.

    Trên đường từ nhà hàng trở về, Úc Thiếu Mạc lái xe thể thao, mím môi không nói một lời.

    Ninh Kiều Kiều ngồi ở ghế phụ, bàn tay nhỏ bé nắm chặt dây an toàn trước ngực, cắn chặt môi, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tái nhợt không còn một giọt máu.

    Lúc đến Úc Thiếu Mạc là đua xe, bây giờ là say rượu cộng thêm đua xe!

    Trước mắt Ninh Kiều Kiều chỉ còn lại đèn hậu của chiếc xe không ngừng lắc lư, Úc Thiếu Mạc lái xe thể thao một đường như đi ở chốn không người, gầm rú lao về biệt thự.

    Tiếng phanh xe chói tai vang lên, xe thể thao dừng lại ở cửa biệt thự, Úc Thiếu Mạc mở cửa xe xuống xe, lạnh giọng quát: "Xuống xe!"

    Ninh Kiều Kiều giật mình, cởi dây an toàn ra, vừa mới mở cửa xe, đột nhiên bàn tay của Úc Thiếu Mạc từ bên ngoài vươn vào, gần như là kéo cô xuống xe.

    "Úc Thiếu Mạc."

    Ninh Kiều Kiều một đường bị kéo đi về phía biệt thự, hoảng sợ nhìn bóng lưng Úc Thiếu Mạc, gần như là chạy mới có thể đuổi kịp.

    Cô khiêu khích anh ở chỗ nào?

    "Mạc thiếu."

    Nữ giúp việc nhìn thấy vẻ mặt Úc Thiếu Mạc như muốn ăn thịt người, đều sợ hãi đứng sang một bên.

    "Ra ngoài!" Úc Thiếu Mạc nổi giận gầm lên một tiếng, đám nữ giúp việc lập tức hoảng sợ chạy tán loạn.
     
    LieuDuong thích bài này.
  2. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 36: Anh có thể đừng cắn tôi được không? (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Úc Thiếu Mạc.. A!"

    Ninh Kiều Kiều muốn bảo Úc Thiếu Mạc buông tay cô ra, nhưng suýt chút nữa bị kéo ngã xuống cầu thang.

    Vậy mà người đàn ông này vẫn không có ý định dừng lại, anh giống như kìm sắt túm lấy cổ tay Ninh Kiều Kiều, kéo cô lên lầu.

    Vào phòng ngủ, Ninh Kiều Kiều còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị Úc Thiếu Mạc ném lên giường, quần áo trước ngực bị xé ra.

    Ninh Kiều Kiều hét lên một tiếng theo bản năng, hoảng sợ che ngực lại: "Úc Thiếu Mạc, anh muốn làm gì!"

    Động tác của người đàn ông đang xé quần áo cô đột nhiên dừng lại, con ngươi đỏ tươi của Úc Thiếu Mạc bình tĩnh nhìn Ninh Kiều Kiều, nheo mắt nhìn cô đầy nguy hiểm, giọng nói lạnh như băng gằn từng chữ nói: "Ninh Kiều Kiều, cô sợ tôi sao?"

    Đôi mắt trong veo của cô tràn đầy sợ hãi, ánh mắt nhìn anh giống như nhìn mãnh thú nào đó.

    Ninh Kiều Kiều rụt người lại, ánh mắt bình tĩnh nhìn Úc Thiếu Mạc, có chút cẩn thận nói: "Úc Thiếu Mạc, anh có thể đừng cắn tôi không, ngày mai tôi còn phải đi làm thêm."

    Tất nhiên Ninh Kiều Kiều sẽ không nói: Anh có thể đừng chạm vào tôi hay không, dù sao cô vẫn chưa quên thân phận hiện tại của mình là gì.

    Chỉ là ngày mai cô còn muốn đi làm thuê, Úc Thiếu Mạc lại có sở thích biến thái như vậy.. Nếu như cô bị cắn, quần áo thủy thủ của quán bar chắc chắn sẽ không che được, đến lúc đó cô còn đi làm như thế nào được?

    Đột nhiên đôi mắt đỏ tươi của Úc Thiếu Mạc trầm xuống, gắt gao nhìn chằm chằm vào Ninh Kiều Kiều.

    Anh nhíu mày, lạnh lùng cười một tiếng, hất bàn tay đang che trước ngực cô ra, xé nát quần áo còn sót lại của cô..

    Ngày hôm sau.

    Ninh Kiều Kiều tỉnh lại trong giấc ngủ say, cảm giác đau đớn truyền đến từ trên cơ thể đã không còn xa lạ với cô nữa.

    Ninh Kiều Kiều cố sức ngẩng đầu cánh tay, dụi mắt ngồi dậy, bên cạnh trống rỗng, Úc Thiếu Mạc đã không còn ở trong phòng nữa.

    Ninh Kiều Kiều nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, kim đồng hồ đã đi tới mười một giờ sáng.

    Khoảng cách xa cũng có thể thấy rõ ràng như vậy, Ninh Kiều Kiều lúc này mới nhớ tới đêm qua cô còn chưa tẩy trang, chứ đừng nói là tháo kính áp tròng.

    Đây chắc chắn không phải là một điều tốt.

    Ninh Kiều Kiều xốc chăn xuống giường, nhặt quần áo vứt xuống đất, nhìn một chút, lại đặt quần áo sang một bên.

    Quần áo bị xé nát căn bản không mặc được, Ninh Kiều Kiều dùng ga giường quấn lấy cơ thể mình, nhìn xung quanh một chút, có chút khó khăn di chuyển về phía phòng thay đồ.

    Vừa đi tới cửa, đột nhiên Ninh Kiều Kiều hét lên một tiếng, đôi mắt nhìn thẳng vào người đàn ông ở bên trong.

    Cô nghĩ rằng anh đã rời đi, không nghĩ rằng anh vẫn còn trong phòng.

    "Cô lại la hét cái quỷ gì vậy?" Úc Thiếu Mạc đang thắt cà vạt trước gương quay đầu lại, cau mày nhìn Ninh Kiều Kiều, lại nhướng mày nói: "Đặc biệt đến quyến rũ tôi sao? Xem ra đêm qua tôi không nên có lòng tốt buông tha cho cô."

    Ga trải giường ôm từ ngực cô đi xuống, lộ bờ vai trắng như tuyết cánh tay mảnh khảnh ra bên ngoài, trên đó phủ đầy dấu vết khiến người ta tưởng tượng.

    "..."

    Ninh Kiều Kiều lấy lại tinh thần, đỏ mặt, có chút không tự nhiên nhìn đi chỗ khác.

    Úc Thiếu Mạc liếc cô một cái, lạnh giọng nói: "Lại đây!"

    Ninh Kiều Kiều giật mình, cắn môi, nhấc chân đi về phía Úc Thiếu Mạc.

    "Anh định làm gì?" Ninh Kiều Kiều đứng trước mặt Úc Thiếu Mạc, cúi đầu không dám nhìn Úc Thiếu Mạc, giọng nói mềm như muỗi kêu.

    Úc Thiếu Mạc từ trên cao nhìn xuống Ninh Kiều Kiều, mỉm cười khinh bỉ, nói: "Tôi muốn làm, bây giờ cô có thể làm được không?"

    Đêm qua anh còn chưa hết hứng thú, cô đã ngất đi, nhìn thấy dáng vẻ cô quấn ga trải giường, tất nhiên anh sẽ có phản ứng.

    "..."

    Ninh Kiều Kiều cắn môi không nói lời nào.

    Trên người cô có một mùi cơ thể nhàn nhạt, Úc Thiếu Mạc nhìn Ninh Kiều Kiều vài lần, tay đang thắt cà vạt dừng lại, hai tay đút vào túi ra lệnh: "Thắt cà vạt cho tôi!"
     
    LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng tư 2023
  3. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 36: Anh có thể đừng cắn tôi được không? (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "..."

    Ninh Kiều Kiều ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc nhìn Úc Thiếu Mạc, bắt gặp ánh mắt lạnh như băng của anh, lại sửng sốt, cúi đầu nói nhỏ: "Tôi không biết thắt cà vạt."

    Cô không đeo cà vạt, thậm chí còn chưa bao giờ thắt cà vạt.

    Đôi mắt Úc Thiếu Mạc chợt lóe lên, anh quên mất, trên tư liệu cho thấy ngay cả bạn trai cô cũng chưa từng có, làm sao có thể thắt cà vạt được.

    Anh là người đàn ông đầu tiên của cô.

    Nghĩ đến đây, đôi mắt cao cao tại thượng của Úc Thiếu Mạc bỗng nhiên buông lỏng một chút, cúi đầu nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều, chân dài nhấc lên, cơ thể mảnh khảnh bước về phía Ninh Kiều Kiều.

    Nhận thấy nguy hiểm, thân thể cô lui về phía sau để tự bảo vệ mình, ánh mắt khẩn trương nhìn Úc Thiếu Mạc: "Anh.. Anh định làm gì?"

    Úc Thiếu Mạc nhìn cô nhưng không nói lời nào, Ninh Kiều Kiều áp lưng lên mặt kính lạnh lẽo của tấm gương, không còn đường lùi lại, trong đôi mắt khẩn trương hiện lên một chút sợ hãi.

    "Cởi ra." Bờ môi mỏng manh của Úc Thiếu Mạc phun ra hai chữ lạnh như băng, mắt ưng không có một tia nhiệt độ nhìn chằm chằm tấm ga trải giường trên người Ninh Kiều Kiều.

    Ninh Kiều Kiều nắm chặt ga trải giường, con ngươi như đá lưu ly nhìn Úc Thiếu Mạc, nói: "Anh.. Anh đã.."

    Không phải rõ ràng vừa rồi anh không có ý này sao, hơn nữa bọn họ đêm qua không phải đã..

    "Bây giờ tôi lại có hứng thú." Úc Thiếu Mạc cười lạnh.

    Ninh Kiều Kiều nổi da gà, cả người sợ hãi đứng dậy, nuốt nước miếng, nói: "Nhưng không phải anh định ra ngoài sao? Đến công ty."

    "Không cần cô quan tâm." Úc Thiếu Mạc lạnh lùng tiếp lời, đôi mắt đen lạnh lùng dần dần chuyển thành màu đỏ rực.

    Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Ninh Kiều Kiều đầy vẻ kháng cự, ý đồ muốn nói đạo lý với Úc Thiếu Mạc, nhưng Úc Thiếu Mạc lại không đợi nổi nữa, liếc mắt mắt một cái, vừa lúc cô định nói chuyện lại ấn cô lên gương.

    "Úc Thiếu Mạc! Ninh Kiều Kiều kinh hô một tiếng, miệng bị tay của Úc Thiếu Mạc che lại, con ngươi đỏ tươi nhìn chằm chằm cô như ăn thịt người:" Câm miệng đi! Từ bây giờ không được nói một câu nào! "

    Anh chưa bao giờ hôn cô, mục đích làm như vậy chỉ là nói với cô không được nói chuyện mà thôi.

    Khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay của Ninh Kiều Kiều chỉ có đôi mắt lộ ra bên ngoài, giật mình, dần dần nhắm mắt lại.

    Ga trải giường trên người cô bị xé nát, bộ âu phục anh vừa mặc lại cởi ra..

    Ninh Kiều Kiều tỉnh lại lần nữa, đã là buổi tối.

    Không biết Úc Thiếu Mạc đã đi đâu, Ninh Kiều Kiều đứng trong phòng tắm, nhìn mình trong gương, vết cắn rõ ràng trên cổ khiến đôi mắt trong veo của cô dần dần câm lặng.

    Vốn dĩ cô còn muốn ban ngày đi tìm việc làm, buổi tối lại đi làm ở quán bar, nhưng hiện tại dấu vết trên người có muốn che cũng không che được, sao cô có thể ra ngoài?

    Không còn cách nào khác, Ninh Kiều Kiều càng không muốn nhìn mình trong gương nữa, xoay người đi ra ngoài.

    Tìm điện thoại di động và xin phép quản lý quán bar nghỉ, người quản lý rất thoải mái đồng ý.

    Cúp máy, Ninh Kiều Kiều cầm điện thoại di động, ngồi ngẩn người trên giường.

    " Cốc, cốc. "

    Tiếng gõ cửa vang lên khiến Ninh Kiều Kiều phục hồi tinh thần.

    Ninh Kiều Kiều nhìn về phía cửa, nói:" Mời vào. "

    Cửa phòng bị người ta đẩy ra từ bên ngoài, thì ra là dì Lưu.

    " Ninh tiểu thư, bữa tối đã chuẩn bị xong, mời cô xuống lầu ăn cơm. "Dì Lưu nói.

    Ninh Kiều Kiều giật mình, gật đầu, đứng lên nói:" Được rồi, tôi lập tức xuống."

    Đã một ngày không ăn không uống, cô cũng không phải là người máy, tất nhiên sẽ đói.

    Dì Lưu thông báo xong Ninh Kiều Kiều rồi rời đi, Ninh Kiều Kiều đi xuống dưới lầu.
     
    LieuDuong thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng tư 2023
  4. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 37: Đã chán cô rồi sao? (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngồi vào bàn ăn, Ninh Kiều Kiều nhìn xung quanh, trong phòng khách không có Úc Thiếu Mạc.

    "Dì Lưu, Úc Thiếu Mạc đi đâu rồi?" Ninh Kiều Kiều hỏi.

    Dì Lưu đứng ở một bên, vẻ mặt không chút biểu cảm trả lời: "Mạc thiếu đi ra ngoài, nhưng tôi không biết là đi đâu, đây không phải là chuyện tôi có tư cách hỏi. Mong Ninh tiểu thư sau này cũng không nên làm chuyện này, Mạc thiếu có chuyện phải làm, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cô.

    Khi dì Lưu nói đến câu cuối cùng, trong mắt hiện lên một tia khinh thường rất rõ ràng.

    "... "

    Ninh Kiều Kiều sửng sốt.

    Sau khi giật mình, cô định thần lại, có chút bất lực bĩu môi và cúi đầu xuống.

    Cũng không phải là cô muốn trói Úc Thiếu Mạc lại như dì Lưu nói, mà là muốn biết tối nay Úc Thiếu Mạc có trỏ về không?

    Bởi vì cô hy vọng tốt nhất là đừng trở lại, tốt nhất là như mấy ngày trước, biến mất mấy ngày lại càng tốt!

    Dì Lưu hiểu lầm ý cô, Ninh Kiều Kiều cũng không giải thích. Sau khi giúp việc mang đồ ăn lên, cô không nói câu nào mà cúi đầu ăn.

    Không biết buổi tối Úc Thiếu Mạc có quay về hay không, nhưng điều quan trọng nhất là cô phải lấp đầy dạ dày của mình.

    " Dì Lưu, có điện thoại của dì. "Giọng của người giúp việc từ phòng khách truyền đến.

    Dì Lưu đứng cạnh bàn ăn đi tới, Ninh Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn bóng lưng dì Lưu, cũng không quan tâm mà tiếp tục ăn.

    Một lúc sau, dì Lưu nghe điện thoại xong đứng trước mặt Ninh Kiều Kiều, nhìn Ninh Kiều Kiều nói:" Ninh tiểu thư, chờ cô ăn xong thì đi thu dọn hành lý của mình, sẽ có người đến đón cô. "

    Đột nhiên Ninh Kiều Kiều bị sặc một ngụm canh, ho như trời rung đất chuyển, kinh ngạc nhìn dì Lưu.

    Dì Lưu cau mày nhìn Ninh Kiều Kiều, hiển nhiên không hài lòng với sự hớ hênh của cô.

    " Dì nói cái gì? Thu dọn hành lý? Tôi thu dọn hành lý làm gì? Ai sẽ đến đón tôi? "

    Hai mắt Ninh Kiều Kiều sáng như những ngôi sao trên trời, nhìn thẳng vào dì Lưu tràn đầy hy vọng.

    Úc Thiếu Mạc đã chán cô rồi sao? Muốn đuổi cô đi phải không?

    Điều đó thật tuyệt vời!

    Không ngờ cuộc sống làm nhân tình của cô lại kết thúc sớm trước thời hạn! Không phải bị sở thích biến thái của Úc Thiếu Mạc tra tấn trong một tháng nữa.

    Dì Lưu nhìn Ninh Kiều Kiều kích động, có chút châm chọc nói:" Ninh tiểu thư, mặc dù Mạc thiếu ít khi đưa người đi công tác, nhưng cô có cần phải kích động như vậy không? "

    "... "

    Ninh Kiều Kiều sửng sốt.

    Đi công tác à?

    " Ý của dì là Úc Thiếu Mạc muốn đưa tôi đi công tác sao? "

    Phải một lúc sau Ninh Kiều Kiều mới phản ứng lại được, có chút ngạc nhiên nhìn dì Lưu.

    Không phải muốn thả cô đi sao?

    " Nếu không thì sao? Ninh tiểu thư cho rằng là cái gì? "Dì Lưu ngơ ngác trả lời.

    Giống như bị người ta dội cho một chậu nước lạnh, dập tắt ngọn lửa trong lòng cô.

    Thì ra không phải Úc Thiếu Mạc muốn thả cô đi, mà là đưa cô đi công tác!

    " Vừa rồi trợ lý Lục gọi điện thoại, bốn mươi phút nữa anh ta sẽ đến đón cô. Ninh tiểu thư nhanh lên đi, thời gian của Mạc thiếu rất quý giá, không có thời gian chờ đợi cô. "Dì Lưu lại nói.

    Ninh Kiều Kiều giật mình, nhìn chằm chằm vào bát cơm, gật đầu thấp giọng nói:" Được, tôi biết rồi. "

    " A Thái, mang điện thoại mới của Ninh tiểu th tới đây."Dì Lưu lại nói.

    * * *

    Sau khi ăn xong, Ninh Kiêu Kiêu về phòng dưới ánh mắt giám sát của dì Lưu.

    Đặt hộp điện thoại lên giường, cầm vali đến phòng thay đồ, nhìn những bộ quần áo còn chưa tháo mác, cô không biết nên mang theo những bộ quần áo nào.
     
    LieuDuong thích bài này.
  5. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 37: Đã chán cô rồi sao? (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Úc Thiếu Mạc muốn đưa cô đi công tác, nhưng cô đi cùng làm gì?

    Ninh Kiều Kiều cau mày ngồi xuống ghế, vốn dĩ định tìm một công việc, chờ vết thương trên người mờ dần rồi quay lại quán bar làm việc.

    Nhưng nếu cô đi công tác với Úc Thiếu Mạc, thì mọi kế hoạch của cô sẽ ngâm nước cả. Cô không biết khi nào Úc Thiếu Mạc sẽ quay lại, sắp bắt đầu nhập học và cô cần tiền gấp..

    Ninh Kiều Kiều ngồi trong phòng thay đồ rất lâu mà không cho một bộ quần áo nào vào trong vali.

    Ở dưới lầu, Lục Nghiêu từ cổng biệt thự đi vào, vừa đi vừa gọi điện thoại cho thư ký của mình cần mang theo những tài liệu gì.

    "Dì Lưu, Ninh tiểu thư đã chuẩn bị xong chưa?" Lục Nghiêu cúp điện thoại nói với dì Lưu.

    Anh ta rất bận, đón Ninh Kiều Kiều xong thì sẽ rời đi.

    "Trợ lý Lục, chờ một chút." Dì Lưu quay đầu lại gọi một người giúp việc khác: "A Thái, gọi Ninh tiểu thư xuống đi."

    Nữ giúp việc A Thái được dì Lưu gọi cung kính trả lời: "Vâng." Rồi bước lên lầu.

    "Trợ lý Lục ngồi xuống chờ một chút đi." Dì Lưu nói với Lục Nghiêu.

    Lục Nghiêu đã cúi đầu nghe điện thoại, vẫy tay với dì Lưu, cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Không cần."

    Ninh Kiều Kiều đang ngồi trên sô pha suy nghĩ xem nên nói với Úc Thiếu Mạc như thế nào thì người giúp việc gõ cửa.

    Ninh Kiều Kiều định thần lại, đi đến mở cửa.

    Người giúp việc nhìn Ninh Kiều Kiều nói: "Cô Ninh, trợ lý Lục Nghiêu đã đợi ở dưới lầu rồi, cô cầm vali đi theo tôi."

    Ninh Kiều Kiều cắn môi nói: "Tôi không có hành lý, đi thôi."

    "Cô không chuẩn bị hành lý sao?" Đột nhiên giọng nói của người giúp việc cao hơn, không thể tin nhìn Ninh Kiều Kiều, giống như Ninh Kiều Kiều đã làm sai chuyện gì vậy.

    Ninh Kiều Kiều gật đầu nói: "Đi thôi."

    Cô đã quyết định sẽ không đi công tác với Úc Thiếu Mạc, tất nhiên cô sẽ không chuẩn bị hành lý.

    Ninh Kiều Kiều đi xuống lầu trước, người giúp việc nhún vai nhìn bóng lưng Ninh Kiều Kiều, dù sao người làm bậy cũng không phải cô ta!

    Ninh Kiều Kiều tay không đi xuống cầu thang, Lục Nghiêu chỉ nhìn thoáng qua rồi cau mày cúp điện thoại, nhìn thẳng vào Ninh Kiều Kiều.

    Tất nhiên dì Lưu cũng nhìn thấy, lập tức cau mày, giọng điệu có chút không vui hỏi: "Ninh tiểu thư, hành lý của cô đâu?"

    "Tôi không có chuẩn bị hành lý" "Ninh Kiều Kiều trả lời, lại nhìn xung quanh, nhìn Lục Nghiêu hỏi:" Dư Thiếu Ma đâu? Anh ấy còn chưa về sao? "

    Dì Lưu tức giận nhìn Ninh Kiều Kiều, Lục Nghiêu vẫn rất bình tĩnh, nhìn Ninh Kiều Kiều nói:" Mạc thiếu còn ở công ty, anh ấy bảo tôi tới đón Ninh tiểu thư trước, lát nữa gặp mặt nói chuyện với cô. Ở sân bay. "

    Ánh mắt Ninh Kiều Kiều tối sầm, thất vọng nhíu mày.

    Cô nghĩ Úc Thiếu Mạc cũng sẽ trở lại, định bàn bạc với anh rằng cô sẽ không đi công tác.

    " Ninh tiểu thư không chuẩn bị hành lý sao? "Lục Nghiêu hiểu ý hỏi, vẻ mặt của dì Lưu lập tức trở nên khó coi.

    Ninh Kiều Kiều gật đầu, không trả lời Lục Nghiêu mà nói:" Vậy chúng ta đi thôi. "

    Vì Úc Thiếu Mạc sẽ đến sân bay để đón cô nên cô sẽ đến sân bay và nói chuyện trực tiếp với Úc Thiếu Mạc.

    Ninh Kiều Kiều đi về phía cửa, Lục Nghiêu nhìn bóng lưng Ninh Kiều Kiều, cũng không có lập tức đi theo, mà bình tĩnh nói với dì Lưu ở bên cạnh:" Dì Lưu, cho dù như thế nào, hiện tại Ninh tiểu thư chính là người mà Mạc Thiếu coi trọng, tốt nhất dì không nên sơ suất."
     
    LieuDuong thích bài này.
  6. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 38: Đồ không biết tốt xấu (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người giúp việc chuẩn bị hành lý là chuyện đương nhiên, không ngờ dì Lưu lại để cho Ninh tiểu thư tự chuẩn bị!

    Cũng may Ninh tiểu thư này nhìn qua cũng không giống người biết thổi gió bên gối, nếu không thì đám người dì Lưu.. ha ha.

    Lục Nghiêu cười hai tiếng đầy ẩn ý, nhấc chân đi ra ngoài cửa.

    Dì Lưu từ phía sau nhìn bóng lưng Lục Nghiêu, nhíu mày.

    Lên xe và đến sân bay, Ninh Kiều Kiều được đưa đến phòng chờ VIP.

    Trước đây chỉ xem trên tivi, bây giờ Ninh Kiều Kiều đã thực sự được ngồi ở bên trong.

    Sau khi Lục Nghiêu sắp xếp cho Ninh Kiều Kiều xong, để lại cho cô một vệ sĩ rồi vội vàng rời đi.

    Ninh Kiều Kiều nhìn bóng lưng Lục Nghiêu đang gọi điện thoại ở bên ngoài, ngồi trên ghế sô pha chờ, trong lòng suy nghĩ chờ đến lúc gặp Úc Thiếu Mạc nên nói như thế nào.

    Không biết qua bao lâu, đột nhiên ngoài cửa vang lên một tiếng bước chân, Ninh Kiều Kiều đã có chút buồn ngủ mở mắt ra, nhìn ra cửa.

    Chỉ thấy thân ảnh thon dài của Úc Thiếu Mạc được rất nhiều người vây quanh đang đi tới.

    Anh thật sự là một người đàn ông thích hợp được vây quanh như các vì sao, giống như trời sinh đã mang theo một cỗ khí chất vương giả.

    Úc Thiếu Mạc cũng không đi vào trong phòng chờ VIP, bóng dáng thon dài dừng ở cửa, đôi mắt ưng âm trầm nhìn Ninh Kiều Kiều, lạnh giọng ra lệnh: "Lại đây!"

    Ninh Kiều Kiều đứng lên đi về phía Úc Thiếu Mạc, vừa lúc cô cũng có chuyện muốn nói với anh.

    Khi còn cách Úc Thiếu Mạc vài bước, người đàn ông vươn tay nhanh như tia chớp, ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng, đôi mắt chim ưng sắc bén nhìn thẳng vào mắt cô.

    Chóp mũi Ninh Kiều Kiều ngửi thấy mùi rượu, nhất thời có chút không quen nhíu mày, Úc Thiếu Mạc uống rượu?

    Xung quanh có vài người đi theo Úc Thiếu Mạc, còn có Lục Nghiêu mà Ninh Kiều Kiều quen biết cũng đứng ở một bên.

    Úc Thiếu Mạc không coi ai ra gì mà ôm cô, Ninh Kiều Kiều có chút mất tự nhiên đỏ mặt, hơi giãy dụa, có chút kháng cự Úc Thiếu Mạc.

    "Thật giống!" Đột nhiên Úc Thiếu Mạc lạnh giọng nói một câu không đầu không đâu.

    "Cái gì?"

    Ninh Kiều Kiều nghi ngờ nhìn Úc Thiếu Mạc, con ngươi như đá lưu ly lấp lánh dưới ánh đèn.

    "Đôi mắt của cô giống như một quả nho!" Úc Thiếu Mạc nói rồi cúi đầu xuống dùng cánh môi chạm vào mắt Ninh Kiều Kiều.

    Ninh Kiều Kiều nhắm mắt lại theo phản xạ, lại nhận thấy Úc Thiếu Mạc không phải đang dùng môi chạm vào cô, mà là đang dùng răng cắn, nhất thời sợ tới mức toát mồ hôi lạnh.

    "Úc Thiếu Mạc, anh buông tôi ra."

    Nỗi sợ hãi quen thuộc dâng lên khiến cả người Ninh Kiều Kiều nhịn không được mà run rẩy.

    Cô cảm thấy hàm răng của Úc Thiếu Mạc giống như muốn cắn đứt nhãn cầu của cô qua mí mắt.

    "Tại sao phải buông ra?" Giống như không cảm nhận được được nỗi sợ hãi của Ninh Kiều Kiều, Úc Thiếu Mạc cười lạnh nói: "Lúc tôi nhìn thấy đĩa nho kia bèn nhớ tới ánh mắt của cô nên đặc biệt sai người dẫn cô tới đây cho tôi xem, quả nhiên rất giống!"

    Thì ra vì như vậy nên anh mới bảo Lục Nghiêu dẫn cô tới đây! Lý do này thực sự là..

    Ninh Kiều Kiều run giọng nói: "Vậy bây giờ anh có thể buông tôi ra, để tôi trở về không?"

    Nhìn kìa, bây giờ cô có thể đi không?

    "Buông cô ra?"

    Đôi môi mỏng không chút cảm xúc của Úc Thiếu Mạc thật sự rời khỏi mí mắt của Ninh Kiều Kiều, anh lạnh lùng nhìn Ninh Kiều Kiều, hơi thở nồng nặc mùi rượu.

    Ninh Kiều Kiều gật đầu, lấy hết dũng khí nói: "Tôi không có chuẩn bị hành lý, bây giờ anh cho tôi về được không? Ngày mai tôi còn phải đi tìm việc.. Dù sao thì anh cũng không định đưa tôi đi công tác."

    Anh chỉ vì chút nho mà tùy hứng muốn gặp cô, vậy bây giờ lòng hiếu kỳ cấp cao của anh đã được thỏa mãn, anh có thể để cô đi được không?
     
    LieuDuong thích bài này.
  7. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 38: Đồ không biết tốt xấu (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Úc Thiếu Mạc nhìn Ninh Kiều Kiều, híp mắt lại, bàn tay to đang ôm eo cô đột nhiên di chuyển lên trên.

    Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, cảm thấy bàn tay kia giống như một con rắn, cô cắn chặt môi để ngăn cản cảm giác ớn lạnh trên sống lưng.

    Phòng chờ VIP vốn yên tĩnh, người Úc Thiếu Mạc mang đến cũng không dám nói chuyện, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng kim rơi.

    Cuối cùng, bàn tay to của Úc Thiếu Mạc đi tới cổ Ninh Kiều Kiều, mát ưng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cổ Ninh Kiều Kiều, nguy hiểm nói: "Ninh Kiều Kiều, hình như cô rất không thích ở bên tôi?"

    Không phải là anh không cảm giác được người phụ nữ này cố gắng tránh anh càng xa càng tốt, chính là vì như vậy, Úc Thiếu Mạc mới cảm thấy rất khó chịu!

    Chuyện gì đang xảy ra vậy?

    Anh tiêu tiền cho một người phụ nữ, còn phải lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt của cô, dỗ dành mới có thể mang ra ngoài?

    Coi Úc Thiếu Mạc anh là cái gì? Hay là người phụ nữ này coi mình là cái gì?

    "Không.. Không phải, không phải anh cũng đã hứa với tôi là tôi sẽ cho tôi ra ngoài tìm việc sao?"

    Ánh mắt anh quá áp bức, Ninh Kiều Kiều cúi đầu không dám nhìn, giọng nói có chút run rẩy.

    Đột nhiên mắt ưng của Úc Thiếu Mạc trầm xuống, bàn tay bóp cổ Ninh Kiều Kiều mà không hề báo trước, giọng nói lạnh lùng từ phát ra từ kẽ răng: "Vậy tôi có nói cô không thể chậm trễ công việc của tôi hay không?"

    "..."

    Ninh Kiều Kiều khó khăn há miệng, bởi vì động tác của Úc Thiếu Mạc khiến cô phải ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào ánh đèn trên đỉnh đầu, phổi thiếu oxy truyền khiến cô đau đớn như bị kim châm.

    "Hả? Đã bao giờ tôi nói với cô là anh không được từ chối tôi chưa! Nếu không tôi sẽ cho cô biết làm thế nào là làm tình nhân của người khác!"

    Úc Thiếu Mạc hung hăng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Kiều Kiều, bàn tay to siết chặt, con ngươi lạnh như băng không có một chút nhiệt độ nào.

    "..."

    Bản năng sinh tồn khiến Ninh Kiều Kiều chỉ có thể ra sức vỗ vào tay Úc Thiếu Mạc, cô không trả lời Úc Thiếu Mạc, cánh môi màu hồng nhạt đã biến thành màu xanh tím.

    * * *

    Ai cũng không dám tới khuyên anh, kể cả Lục Nghiêu, người quen thuộc nhất trong đó.

    Cuối cùng khi Ninh Kiều Kiều gần như cho rằng mình sắp bị bóp chết, đột nhiên co thể bị một lực mạnh mẽ hất ra.

    Thân hình mảnh khảnh của cô như một chiếc lá rụng rơi xuống đất, Ninh Kiều Kiều ôm cổ không ngừng ho khan, nước mắt đều chảy ra.

    Vẻ mặt Úc Thiếu Mạc âm trầm, nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều từ trên cao, tay đặt trong túi quần nắm chặt thành quyền, con ngươi nóng nảy lạnh lùng nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều, có chút nóng nảy quát:

    "Cô cho rằng mình là cái gì? Thật sự cho rằng tôi cần cô dạy thêm sao? Không phải là không muốn đi ra ngoài với tôi sao, tôi thành toàn cho cô! Gọi Bạch Tuyết đến đây cho tôi!"

    Lục Nghiêu nhìn Ninh Kiều Kiều: "Vâng, Mạc thiếu."

    Vừa rồi mới để Bạch Tuyết tiểu thư trở về, chỉ đích danh muốn gặp Ninh tiểu thư, đến lúc này lại..

    Lục Nghiêu đi tới một bên gọi điện thoại.

    Úc Thiếu Mạc lạnh lùng liếc Ninh Kiều Kiều một cái, xoay người định đi, bỗng nhiên lại ngừng lại, quay đầu lại nhìn Ninh Kiều Kiều đầy khinh thường, giọng nói lạnh như băng gằn từng chữ nói:

    "Trở về suy nghĩ rõ ràng thân phận của mình là gì cho tôi! Đừng ỷ vào việc tôi có hứng thú với cô thì dám khoe khoang ở trước mặt tôi! Tiền của Úc Thiếu Mạc tôi không phải dễ lấy như vậy, dám khoe khoang trước mặt tôi, có tin tôi đem tro cốt người giúp việc của cô rắc ra ngoài đường!"

    Ninh Kiều Kiều ngẩng đầu lên, không thể tin nhìn Úc Thiếu Mạc, chỉ thấy ánh mắt tàn nhẫn của Úc Thiếu Mạc không có một chút nhiệt độ nhìn chằm chằm cô.

    Anh không dọa cho cô sợ, anh đang nói sự thật!

    Nhận rõ điều này, cơ thể Ninh Kiều Kiều không khống chế được run rẩy.

    "Đồ không biết tốt xấu gì!"

    Úc Thiếu Mạc xoay người rời đi, để lại cho Ninh Kiều Kiều một bóng lưng lạnh lùng.
     
    LieuDuong thích bài này.
  8. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 39: Được bao nuôi (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Nghiêu gọi điện thoại xong đi tới, thấy Ninh Kiều Kiều còn đang ngồi dưới đất, trên đầu gối còn rách một miếng da bèn dừng lại, đỡ Ninh Kiều Kiều từ dưới đất lên.

    Ninh Kiều Kiều liếc Lục Nghiêu một cái, cúi đầu nói: "Cám ơn."

    "Ninh tiểu thư, cô có chuyện gì thì cứ nói, tại sao lại muốn chọc cho Mạc Thiếu tức giận." Lục Nghiêu thở dài nói: "Thật ra Mạc thiếu rất lắm lời, cô chỉ cần đi theo anh ấy là được, chỉ cần anh ấy vui vẻ là được, anh ấy sẽ không làm khó cô, cô nhìn cô xem, cần gì phải làm như vậy."

    Phải nói Ninh tiểu thư thật là can đảm, xung quanh Mạc thiếu có nhiều người như vậy, dám chống đối lại Mạc thiếu chỉ có duy nhất một người này.

    Trước đây, khi nghe tin Mạc Thiếu ra ngoài, bọn họ đều cầu xin Mạc Thiếu đưa họ đi cùng, và tất cả đều ăn mặc như thể bọn họ đang đi xem phim.

    Thật tốt quá.. Chỉ sợ Mạc thiếu sẽ mang cô đến nơi đó, cô lại không sợ chết mà thương lượng trước mặt Mặc công tử!

    "Tôi không phải là.. Tôi chỉ muốn đi tìm việc làm.."

    Ninh Kiều Kiều thấp giọng nói.

    Không phải cố ý muốn đối đầu với Úc Thiếu Mạc, thật sự là cô muốn đi làm mà thôi.

    Có vẻ như cô vẫn chưa hiểu.

    Lục Nghiêu lắc đầu, nghiêm túc nói: "Ninh tiểu thư, cô trở về suy nghĩ kỹ lời nói của Mạc Thiếu, cô sắp vào đại học rồi, thành tích tốt như vậy, tôi tin năng lực hiểu biết của cô không tệ, chỉ hy vọng cô có thể tự cứu mình khỏi đau khổ trong tương lai. Đi thôi, tôi sẽ đưa cô về."

    Khả năng hiểu biết của cô ấy kém sao?

    Tất nhiên là không tệ..

    Không phải Ninh Kiều Kiều không hiểu ý của Úc Thiếu Mạc

    Ngồi trước bàn trang điểm, Ninh Kiều Kiều nhìn mình trong gương, đưa tay sờ lên vết ngón tay rõ ràng trên cổ.

    Trước mặt cô là chiếc hộp đựng điện thoại di động dì Lưu đưa cho cô, từ khi nhận đến giờ cô vẫn chưa mở ra.

    Ninh Kiều Kiều mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc điện thoại di động màu trắng.

    Một loại điện thoại di động mới rất phổ biến, có thể thấy quảng cáo về loại điện thoại di động này ở khắp mọi nơi trên đường phố.

    Ninh Kiều Kiều lấy sim trong điện thoại cũ ra, lắp vào điện thoại mới.

    Để phục vụ cho Úc Thiếu Mạc phải không?

    Nếu nói với Úc Thiếu Mạc: "Tôi không cần điện thoại này, tôi có điện thoại." thì Úc Thiếu Mạc sẽ bóp cổ cô và mắng cô không biết tốt xấu.

    Sau khi khởi động lại điện thoại, Ninh Kiều Kiều làm quen với cách sử dụng các chức năng chính, sau đó đặt điện thoại sang một bên, mở máy tính lướt xem thông tin tuyển dụng.

    "Ô ô.."

    Đột nhiên điện thoại di động bên cạnh vang lên.

    Ninh Kiều Kiều nhìn dãy số hiển thị trên điện thoại, cầm lên trả lời: "Alo, Bách Hiểu."

    "Cậu còn biết tớ là ai sao?" Bách Hiểu không vui nói: "Tớ còn tưởng rằng cậu đã quên tớ! Tớ gọi điện thoại cho cậu mấy lần, cậu đều tắt máy có biết không? Không được, ngày mai cậu đi ra ngoài, tớ sẽ mua cho cậu một chiếc điện thoại mới!"

    "Không cần, tớ có điện thoại rồi." Ninh Kiều Kiều nói xong bèn tập trung vào thông tin tuyển dụng trên trang web.

    Bách Hiểu sửng sốt một chút, sau đó nói đùa: "Này, mua điện thoại mới rồi sao? Tình huống thế nào? Gần đây phát tài sao? Trúng số hay là được bao nuôi?"

    Được bao nuôi..

    Nếu Bách Hiểu biết quan hệ của cô với Úc Thiếu Mạc, Bách Hiểu sẽ nghĩ như thế nào về cô?

    Đột nhiên bàn tay đang di chuột của Ninh Kiều Kiều dừng lại, nhìn màn hình máy tính nói: "Gọi điện thoại cho tớ làm gì?"

    "Tớ còn có thể có chuyện gì? Ở nhà gần như mốc meo, muốn tìm cậu đi mua sắm cũng không có thời gian, chỉ có thể tán gẫu giải sầu cùng cậu."

    Bách Hiểu nói nhảm.
     
    LieuDuong thích bài này.
  9. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 39: Được bao nuôi (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ninh Kiều Kiều liếc nhìn màn hình máy tính, dừng một chút, nói: "Vậy ngày mai cậu ra ngoài, tớ đi mua sắm cùng cậu."

    Bách Hiểu và cô không đậu vào cùng một trường đại học, cô bận rộn với công việc bán thời gian, Bách Hiểu cũng phải chuẩn bị để đi đến những nơi khác sau khi tốt nghiệp, vì vậy sau này rất khó có cơ hội gặp nhau.

    "Thật sao? Ngày mai cậu không đi làm sao?" Giọng nói hưng phấn của Bách Hiểu truyền đến.

    Ninh Kiều Kiều gật đầu nói: "Mấy ngày nay tớ đã mất hết công việc, vẫn chưa tìm được việc mới."

    "Vậy cậu đi mua sắm với tớ, tớ đi cùng cậu xem có công việc nào thích hợp không?" Bạch Hiểu vui vẻ nói.

    "Được." Ninh Kiều Kiều đồng ý.

    Sau khi hẹn trước với Bách Hiểu rồi cúp điện thoại, Ninh Kiều Kiều đọc tin tuyển dụng một lúc.

    Sau đó, cô nhìn thời gian rồi tắt máy tính và đi ngủ.

    Ngày hôm sau.

    Ninh Kiều Kiều vội vàng chạy tới nơi mà cô và Bách Hiểu hẹn gặp, vừa xuống xe đã nhìn thấy Bách Hiểu đứng ở cửa trung tâm mua sắm.

    Bách Hiểu mặc một chiếc váy hồng, dáng người mảnh khảnh và cao, với khuôn mặt tròn như quả táo, rất dễ thương.

    "Tiểu Kiều." Bách Hiểu vẫy tay với Ninh Kiều Kiều.

    Ninh Kiều Kiều đi tới, Bách Hiểu khoác tay cô nói: "Nào, nhãn hiệu cậu thích hôm nay giảm giá 30%, giảm 30%! Đi mua sắm với tớ nào!"

    "Hả?"

    Ninh Kiều Kiều còn chưa kịp nói lời nào, đã bị Bách Hiểu kéo đi, lao như gió về phía cửa hàng.

    * * *

    Mua sắm xong, Ninh Kiều Kiều và Bách Hiểu ngồi trong một nhà hàng nghỉ ngơi.

    Sau khi gọi món, Bách Hiểu nhìn Ninh Kiều Kiều hỏi: "Mức lương bán hàng vừa rồi ở quầy thu ngân cũng khá tốt, họ có thể nhận cậu làm công việc mùa hè, sao cuối cùng cậu lại từ chối."

    Ninh Kiều Kiều uống một ngụm nước, nhìn Bách Hiếu nói: "Buổi tối tôi có việc, bị trùng giờ."

    Công việc bán quần áo có hai ca, đến hơn chín giờ tối cô mới có thể tan làm, tất nhiên điều này mâu thuẫn với công việc của cô ở quán bar.

    "Buổi tối? Buổi tối làm việc gì?" Bách Hiểu nghi ngờ nhìn Ninh Kiều Kiều.

    Ninh Kiều Kiều dừng một chút, nhìn Bách Hiểu nói: "Quán bar."

    Bách Hiểu sửng sốt một chút, mấy giây sau mới kinh ngạc kêu lên: "Quán bar? Sao cậu lại làm ở quán bar?"

    Đây là nhà hàng ăn uống, giọng nói lớn của Bách Hiểu lập tức khiến những thực khách khác kéo đến.

    Ninh Kiều Kiều nhìn Bách Hiểu: "Nhỏ giọng một chút! Lát nữa tớ sẽ giải thích với cậu."

    Bách Hiểu cũng phát hiện mọi người xung quanh đều đang nhìn mình nên gật đầu, lo lắng nhìn Ninh Kiều Kiều nói: "Vậy sau khi ra ngoài thì nói cho ta biết!"

    Ninh Kiều Kiều gật đầu nói: "Được.."

    "Tại sao không thể nói ở đây?" Đột nhiên một giọng nói mềm mại từ phía sau vang lên.

    Đột nhiên biểu cảm trên mặt Ninh Kiều Kiều trở nên cứng đờ, cô nhìn thẳng vào Bách Hiểu, hai mắt híp lại.

    Bách Hiểu nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của Ninh Kiều Kiều, ngẩng đầu nhìn về phía sau, bèn thấy ba cô gái ăn mặc rất thời trang đang đứng sau lưng Ninh Kiều Kiều.

    Một trong số họ rất xinh đẹp, hai người còn lại trông không tệ, ngoại trừ việc họ trang điểm màu khói đậm và kẻ mắt đậm khiến mắt họ giống như gấu trúc.

    Đặc biệt là người đẹp kia, hai mắt nhìn thẳng vào lưng Ninh Kiều Kiều, khóe môi nhếch lên giễu cợt, thoạt nhìn có ác ý.

    "Các người là ai?" Bách Hiểu không chút sợ hãi nhìn ba cái xa lạ nữ hài hét lớn một tiếng.

    Hàn Lộ liếc mắt nhìn Bách Hiểu, lại đưa mắt nhìn Ninh Kiều Kiều, giễu cợt khiêu khích nói: "Xin hỏi Nhiễm Kiều Kiều tôi là ai!"
     
    LieuDuong thích bài này.
  10. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 40: Cô dám đánh tôi (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hả? Cô ta không gọi chị gái cô ta sao?

    Ninh Kiều Kiều giật mình quay lưng lại nhưng không thấy Nhiễm Văn Hiên ở bên cạnh, chắc vì không có Nhiễm Văn Hiên nên Hàn Lộ cũng không thèm giả vờ.

    "Tiểu Kiều, cô ta là ai?" Bách Hiểu hỏi.

    Ninh Kiều Kiều quay lưng về phía Bách Hiểu, lạnh giọng nói: "Hàn Lộ, tôi xin đính chính lại với cô, tôi là Ninh Kiều Kiều!"

    Bách Hiểu giật mình, Ninh Kiều Kiều!

    Ninh Kiều Kiều vẫn chưa nói cho Bách Hiểu biết chuyện mình đổi họ, tất nhiên Bách Hiểu không biết, nhưng trong tình huống này Bách Hiểu cũng không ngắt lời Ninh Kiều Kiều hỏi chuyện gì đã xảy ra.

    Hàn Lộ nhếch miệng cười giễu cợt, nhìn Ninh Kiều Kiều khinh thường nói: "Cô thật sự muốn dùng họ của người mẹ đã chết của cô sao? Tên cô còn xấu như vậy!"

    "Hàn Lộ!" Đột nhiên Ninh Kiều Kiều đứng dậy, ánh mắt như lửa đốt nhìn chằm chằm vào Hàn Lộ, hai tay cô siết chặt đầy giận dữ.

    Mối quan hệ giữa cô và Hàn Lộ vẫn luôn rất căng thẳng, khi Hàn Lộ đến nhà họ Nhiễm, trước mặt Nhiễm Quốc Đào cô ta luôn cưng chiều cô nhưng sau lưng lại chỉnh cô không biết bao nhiêu lần!

    "Ai yo! Sao vậy? Muốn đánh người sao?" Hàn Lộ châm chọc nói.

    "Hàn Lộ, mau xin lỗi mẹ tôi đi!" Hai mắt Ninh Kiều Kiều đỏ bừng vì tức giận.

    "Ha ha.." Hàn Lộ bật cười, mặc kệ có bao nhiêu người nhìn cô ta ở nơi công cộng, cô ta vẫn dùng ánh mắt hung ác nhìn Ninh Kiều Kiều, gằn từng chữ nói:

    "Tại sao tôi phải xin lỗi cô? Cô là cái thá gì? Ninh Kiều Kiều? Cảm giác bây giờ không nhà không cửa thế nào? Cảm giác làm chó hoang như thế nào? Ngay cả người đàn ông cô thích cũng không cần em nữa! Cô thật tội nghiệp!"

    "Chát!" Ninh Kiều Kiều tát mạnh vào mặt Hàn Lộ! Lòng bàn tay tê dại.

    "Trời ơi!" Có tiếng cảm thán trong nhà hàng.

    Ninh Kiều Kiều lạnh lùng nhìn Hàn Lộ đang che mặt: "Tôi nói cho cô biết Hàn Lộ! Tôi luôn biết cô tên gì! Cô cho rằng đẩy tôi ra khỏi nhà họ Nhiễm thì cô và mẹ cô sẽ thắng sao? Cô sai rồi! Đó là bởi vì tôi khinh thường tranh giành với cô! Tôi đã nói đó là một điều đáng thương, đúng không? Cô không đáng thương sao? Có phải cô và mẹ cô rất sợ rằng Nhiếm Quốc Đào sẽ cho tôi tiền không? Đặc biệt là sợ khó khăn lắm mới chuyển vào biệt thự rồi lại chuyển ra ngoài? Về phần cô và Nhiễm Văn Hiên.. Tôi chỉ có thể nói: Một con chó cái xứng với một con chó!"

    Trước giờ Bách Hiểu chưa bao giờ thấy Ninh Kiều Kiều hùng hổ như vậy, hoàn toàn sững sờ.

    Ninh Kiều Kiều luôn tỏ ra thờ ơ với thế giới, thỉnh thoảng sắp xếp trực ban trong lớp không công bằng, cô cũng không nói gì. Hơn nữa, Bách Hiểu đã nhận ra thân phận của Hàn Lộ từ trong lời nói của Ninh Kiều Kiều, lập tức cau mày trừng mắt nhìn Hàn Lục, tức giận nói.

    Ít nhiều gì Bách Hiểu cũng biết những chuyện trong nhà Ninh Kiều Kiều.

    Ninh Kiều Kiều đã phải đi làm thêm ở bên ngoài để trả học phí, riêng việc này Bách Hiểu đã không thể chấp nhận được rồi!

    Đã đến giờ ăn trưa, nhưng trong nhà hàng lại không một tiếng động, mọi người đều nhìn về phía bàn của Ninh Kiều Kiều, thậm chí có người còn dùng điện thoại di động quay phim.

    Hai cô gái phía sau Hàn Lộ vốn định muốn tiến lên giúp đỡ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh như dao của Ninh Kiều Kiều thì có chút rụt rè, không dám tiến lên.

    Hàn Lộ che mặt từ từ quay đầu lại, ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều, gằn từng chữ nói: "Ninh Kiều Kiều, cô dám đánh tôi sao?"

    "..."

    Ninh Kiều Kiều lạnh lùng nhìn Hàn Lộ.

    Đánh cô ta thì sao? Đánh cô ấy là còn nhẹ!

    "Cô dám đánh tôi?" Hận ý lộ ra ánh mắt càng lúc càng nặng, trừng mắt nhìn Ninh Kiều Kiều: "Cô là cái thá gì mà dám đánh tôi?"
     
    LieuDuong thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...