Truyện Ma [Edit] Lệnh Truy Nã Vong Hồn - Cháo Trắng

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Khoai lang sùng, 5 Tháng bảy 2021.

  1. Khoai lang sùng

    Bài viết:
    1,986
    Chương 190: Tái hiện bi kịch

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người phụ nữ chỉ vào cái nôi bên cạnh ghế sô pha, tê tâm liệt phế mà gào lên với người đàn ông: "Anh không khiến Manh Manh thất vọng sao?" Trong mắt tràn ngập phẫn nộ cùng tuyệt vọng.

    "Mỗi người đều chỉ có một người chia sẻ niềm vui, một người chia sẻ niềm vui kia chỉ có thể hiến dâng cho người mình yêu thương. Thật xin lỗi, tôi chưa từng yêu cô!" Người đàn ông nhấc mũi chân, vênh váo tự đắc nói, mang theo vài phần ngạo mạn.

    Người phụ nữ tức giận đến nỗi nói không ra lời, cầm dao phay từ trên mặt đất lên, nổi giận đùng đùng chém về phía người đàn ông. Thân thủ người đàn ông nhanh nhẹn, nhẹ nhàng tránh sang bên cạnh, không chỉ có tránh thoát được, còn thuận tay cầm lấy dao gọt hoa quả trên bàn, đột nhiên đâm về phía trước một cái, chuẩn xác không sai mà đâm vào tim người phụ nữ. Người phụ nữ hét thảm một tiếng, té ngã trên mặt đất. Đứa bé trong nôi dường như có tâm linh tương thông, khóc lớn oa oa ngay khi người phụ nữ kia ngã xuống đất.

    "A Li.." Tôi hét thất thanh, nhưng một tiếng này cũng không làm gián đoạn xung đột giữa bọn họ, người đàn ông vội vàng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chạy thoát khỏi hiện trường.

    Tôi phát hiện một màn trước mắt này, không phải chính là tình cảnh lúc mẹ A Li bị hại sao? Câu chuyện này là Tiểu Lộ nói cho tôi, xảy ra vào rất nhiều năm trước kia, khi đó A Li vẫn là trẻ con trong tã lót, tôi không hiểu được hiện tại nó vì sao lại tái diễn ở trong phòng này.

    Tôi đờ ra như tượng gỗ đứng ở bên cạnh cửa phòng, nhìn tất cả trước mắt chiếu lại giống như phim điện ảnh. Bọn họ dường như không nhìn thấy tôi, sự tồn tại của tôi dường như cũng không liên quan đến diễn biến của cốt truyện.

    Người đàn ông lấy vàng bạc châu báu cùng mấy chồng tiền mặt từ tủ ngầm bên dưới ghế sô pha ra rồi bỏ vào trong túi du lịch, lúc gần đi nhìn thoáng qua A Li nằm ở trong nôi, chần chừ một chút, vẫn là bỏ lại con bé rời khỏi nhà.

    Ngay tại lúc tôi xem đến nỗi ngây người, một bàn tay từ phía sau đặt lên bả vai tôi. Một người phụ nữ thê lương nói ở bên tai tôi: "Xin hãy cứu con của tôi.."

    Ngay lúc đó, tôi cảm thấy, có thể dùng bốn chữ để hình dung, đó chính là "lông tơ dựng ngược". Cô ta không ngừng lặp lại sáu chữ "xin hãy cứu con của tôi" này, tay đặt ở trên vai tôi càng bóp càng chặt, thân thể cũng càng ngày càng dựa gần, dường như chỉ cần nhiều thêm một giây, sẽ dán vào người tôi.

    Đứng sau lưng lại là ai? Vấn đề này hiện lên ở trong đầu tôi. Nằm trong nôi chính là A Li trong tã lót, như vậy đứng ở phía sau muốn tôi cứu con, đương nhiên là mẹ A Li.

    Khi tôi ý thức được đứng ở bên cạnh mình, dùng một bàn tay đặt ở trên vai mình không phải ai khác, đúng là người mẹ đã chết của A Li, adrenalin (tuyến thượng thận) trong thân thể nháy mắt phun trào tới cực điểm. Khoảnh khắc kia, đầu của tôi ngẩn ra, tứ chi tê dại, thậm chí có thể cảm giác được trái tim trong ngực mình đang nhảy lên, nghe được hô hấp của mình là dồn dập như vậy.

    "Haiz.." mẹ của A Li thở dài, ánh đèn chói mắt đột nhiên tối sầm lại, dường như từ đèn pha biến thành đèn đường mờ nhạt. Cô ta thu tay từ trên vai tôi về, nhẹ nhàng đi đến dưới đèn, một bên thân đối diện với tôi, mang theo vô cùng bi thương nói: "Tiên sinh xin hãy đi đi, tôi không phải muốn hại cậu!"

    Lúc này tôi mới thấy rõ hình dáng của cô, thì ra giống như Tiểu Lộ nói, trên ngực cắm một cái dao, máu chảy nhỏ giọt, tóc dài trong áo choàng che khuất gương mặt, chỉ lộ ra hai con ngươi màu máu dọa người.

    Có điều, thấy cô rời xa cơ thể của tôi, tôi ngược lại đã bình tĩnh trở lại, không còn sợ hãi như vậy nữa. Sau khi hít thở thật sâu, bắt đầu suy nghĩ mấy vấn đề: Không phải cô ta đã được Tiểu Lộ siêu độ sao? Tại sao lại xuất hiện ở chỗ này? Tất cả những thứ xảy ra ban nãy, thoáng qua như một giấc mơ, là ảo giác hay là tái hiện?

    Mẹ của A Li thấy tôi chậm chạp không chịu rời đi, cho rằng tôi bị dọa choáng váng, bèn khóc lóc nói: "Tiên sinh, thật xin lỗi, tôi không phải cố ý muốn dọa cậu. Vừa rồi để cậu nhìn thấy một màn kia, là tôi vì cứu con gái, dùng hết sức lực huyễn hóa ra được, đá biến ảo dùng xong rồi, đây là một cơ hội cuối cùng cứu con gái!"

    Đá biến ảo là cái gì? Tôi đối với lời nói của cô ta cái hiểu cái không, đại khái biết cô ta là muốn tìm người cứu con gái mình, lại không biết đá biến ảo trong miệng cô ta là thứ đồ chơi gì. Nghĩ đến vấn đề về đá biến ảo, ánh mắt tôi vô thức dừng trên con ngươi màu máu của mẹ A Li, đột nhiên nhớ lại một việc.
     
  2. Khoai lang sùng

    Bài viết:
    1,986
    Chương 191: Thời không đảo lộn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chuyện này thật sự rất quan trọng. Tiểu Lộ đã từng nói qua, con ngươi của mẹ A Li ngay từ đầu là màu đỏ, sau khi niệm xong vãn thứ nhất "Địa Tạng Bồ Tát bổn nguyện kinh", cũng không còn đỏ như vậy, chỉ là vẫn có một chút tơ máu, đến đêm cuối cùng mới khôi phục hoàn toàn dáng vẻ lúc còn sống. So sánh với dáng vẻ hiện tại, mẹ của A Li còn chưa gặp được Tiểu Lộ, đang ở thời khắc sau khi bị giết, nghĩ cách cứu A Li khắp nơi.

    Nếu thật sự giống như suy đoán, chỉ sợ nơi này tồn tại một thời không đan xen, khiến tôi vài năm sau cùng với mẹ của A Li mấy năm trước gặp nhau ở căn phòng này. Nếu suy đoán này được thành lập, như vậy, mẹ của A Li chỉ sợ cũng là từ chỗ tôi mới biết Tiểu Lộ, người này cũng mong cậu ta đi cứu A Li.

    Nghĩ đến đây, tôi không dám tiếp tục chậm trễ nữa, bởi vì A Li trong nôi có thể đã hơi thở thoi thóp. Không kịp hỏi cô ta nhiều vấn đề hơn, tôi gọn gàng dứt khoát nói cho cô ta phương pháp cứu A Li, bảo cô ta nhanh nghĩ cách báo mộng cho một người tên là Lý Tiểu Lộ, chỉ có cậu ta mới có thể cứu con gái cô ta.

    Sau khi nghe xong, cô ta nói một tiếng cảm ơn, ánh đèn mờ nhạt kia cũng dập tắt theo. Sự việc vừa mới xảy ra dường như một vở diễn, hiện tại là lúc khúc nhạc kết thúc vang lên để mọi người ra về, người phụ tránh ánh sáng đã tắt công tắc đi, ám chỉ tất cả đều kết thúc.

    Thay đổi này thật sự đột ngột, tôi đứng ở trong bóng tối, lại đợi một lát nhưng ánh đèn cũng không hề sáng lên. Nếu thật sự là ở nhà hát, người phụ tránh ánh sáng này nhất định không làm đúng chức trách, bởi vì anh ta không hề để lại một ánh đèn chiếu sáng sân khấu để người xem có thể nhìn được đường đi ra ngoài.

    Không thể làm gì hơn, tôi đành phải tự mình tìm công tắc. Vươn tay về phía bên cạnh cửa, tìm tòi trên vách tường nửa ngày, phát hiện bức tường này từ trên xuống dưới đều trơn nhẵn, một cái công tắc cũng không tìm thấy.

    Không có ánh sáng, không dám tùy tiện đi về phía trước, tôi đành phải xoay người mở cửa đi ra ngoài.

    Sau khi đi ra ngoài, cũng không còn có ý nghĩ đi mở một cánh cửa khác, lập tức về phòng đọc sách.

    Tiểu Lộ đã từ trên thang mây xuống, ôm một chồng sách ngồi xem ở ghế trên. Thấy tôi đầy bụng tâm sự từ bên ngoài trở về, cậu ta có chút khác thường, buông sách xuống hỏi: "Cậu làm sao vậy? Sắc mặt trắng bệch! Vừa rồi đi đâu vậy?"

    "Vừa rồi nhìn thấy mẹ của A Li!" Lòng tôi có chút sửng sờ nói với cậu ta.

    Bốn chữ mẹ của A Li vừa ra khỏi miệng, Tiểu Lộ mở to hai mắt nhìn, mang theo biểu tình kinh ngạc nói: "Cô ta không phải cũng đã được siêu độ từ rất nhiều năm trước sao? Sao có thể xuất hiện ở chỗ này?"

    "Đây đúng là chỗ có vấn đề!" Tôi ngồi trên một cái ghế khác, thảo luận nghiên cứu những gì nhìn thấy nghe thấy ban nãy cùng cậu ta.

    "Tôi cho rằng tòa biệt thự này tồn này tại một thời không đan xen, khiến mẹ của A Li nhiều năm trước gặp tôi nhiều năm sau. Sau đó, tôi nói cho cô ta cậu có thể cứu A Li, cô ta trở lại lúc ấy báo mộng cho cậu. Đây là nguyên nhân tại sao đêm đó, cậu lại đột nhiên mơ thấy mẹ của A Li."

    Tiểu Lộ lắc đầu, tỏ vẻ cậu ta nghe không hiểu do tôi nói quá nhanh. Vì thế, tôi một lần nữa lướt qua một chút trong ý nghĩ, chậm rãi giải thích cho cậu ta nghe sự việc mới xảy ra vừa rồi: "Tôi phát hiện khoảng thời gian ở bên ngoài cánh cửa hành lang và phòng đọc sách tồn tại mâu thuẫn rõ ràng với không gian bên trong phòng đọc sách, khoảng cách giữa mỗi cánh cửa rất nhỏ, mà không gian trong phòng đọc sách lại rất lớn, đây không phù hợp logic trong vật lý. Để biết rõ ràng đến tận cùng của vấn đề này cần phải thử đi xem, ngoài cửa vào phòng đọc sách bên ngoài ra, cửa hành lang và cửa phòng khác có thể bị mở ra hay không, cánh cửa thứ nhất và thứ hai không mở được, sau khi mở ra cánh cửa thứ ba, tôi ở bên trong thấy được tình cảnh mẹ của A Li khi bị giết, giống như chiếu lại phim điện ảnh vậy. Sau khi chiếu xong, mẹ của A Li xuất hiện ở bên cạnh tôi, nói rằng một màn vừa rồi kia là cảnh tượng do cô ta dùng hết sức lực huyễn hóa ra được, xin tôi nghĩ cách cứu con gái mình. Tôi nhớ lại cậu từng nói qua việc mẹ của A Li báo mộng. Bừng tỉnh hiểu ra đây là tình huống thời không đan xen, nếu thật sự là cậu cứu A Li, như vậy hiện tại, việc tôi nên làm, chính là bảo cô ta đi báo mộng cho cậu!"
     
  3. Khoai lang sùng

    Bài viết:
    1,986
    Chương 192: Ba ngụm nước

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nói một lúc thật lâu, nói đến nỗi tôi miệng đắng lưỡi khô, tôi theo bản năng nhìn quanh bốn phía, muốn tìm một chút nước uống, đột nhiên phát hiện bên cạnh cửa đặt một cái bình thủy tinh pha lê trên mặt đất, bên trong có một bình hồ lô đựng nước trong suốt.

    Nơi này thật là thần kỳ, nghĩ cái gì sẽ có cái đó. Tôi đứng dậy từ trên ghế, đi đến trước cửa, cầm lấy cái bình thủy tinh kia, ngửa cổ ừng ực ừng ực uống một cách thống khoái.

    Tiểu Lộ vẫn rất khó hiểu đối với câu chuyện vừa rồi, cau mày tiếp nhận đầu đề câu chuyện của tôi, nói: "Cậu nói tôi mơ thấy mẹ của A Li, là bởi vì cậu nói với cô ta biện pháp này có thể cứu A Li?"

    "Đúng rồi." Tôi dùng tay áo lau giọt nước trên khóe miệng một cái, tức khắc cảm thấy vui vẻ thoải mái, buồn bực vừa rồi nháy mắt tan đi. Vì thế, lại tiếp tục nói: "Nếu dùng quan hệ nhân quả để phân tích, coi sự kiện A Li được cứu mấy năm trước kia như kết quả mà nói, nguyên nhân chính là vừa rồi tôi bảo mẹ của A Li báo mộng cho cậu, mà sở dĩ tôi biết cách cứu người này cũng là do mấy ngày trước cậu kể cho tôi chuyện xưa đã xảy ra này."

    "Tôi hiểu rồi, thời không ở quá khứ và hiện tại có một điểm giao nhau, cậu lợi dụng điểm giao nhau này để truyền đạt tin tức tương lai cho mẹ của A Li, thúc đẩy chuyện A Li được cứu này." Tiểu Lộ tổng kết lại.

    Tôi cảm thấy cậu ta tổng kết thật sự đúng, vỗ vỗ vai của cậu ta, thuận miệng nói: "Nói không chừng những phòng khác còn có nơi càng kỳ dị hơn, không bằng chúng ta tra xong tư liệu thì đi thăm dò thử"

    "Có lý, có điều cái quần áo bó sát là việc phiền toái" Tiểu Lộ nói.

    "Làm sao lại phiền toái, nhưng mà lên núi đao xuống biển lửa cũng phải lấy tới tay, vừa rồi lúc tôi thấy Mẹ của A Li, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác kỳ lạ, cảm thấy chiều hôm đó bị Hầu Đại Dũng lừa đến biệt thự của Lý Tiểu Hào, đi làm người tế sống không phải một cách ngẫu nhiên. Số phận của mấy người chúng ta đã được định sẵn nhất định có liên hệ nào đó, nếu hai chúng ta không hề cùng nhau đến biệt thự Ảnh Ngược tìm tư liệu về quần áo bó sát, tôi sẽ không thể nói phương pháp báo mộng cho mẹ của A Li, mấy năm trước, cậu cũng không có cách nào cứu A Li, nếu cậu không cứu cô bé, trở thành người xa lạ với mẹ của A Li, không có chút liên quan nào, cô ta cũng sẽ không nói cho cậu cái hành lang trong phòng có lối đi thông đến biệt thự Ảnh Ngược kia, cậu cũng sẽ không biết biệt thự Ảnh Ngược tồn tại. Tất cả giống như một vòng tuần hoàn, từ đầu đến cuối là nhân quả của nhau, thiếu một vòng nào cũng sẽ không có cục diện hiện tại. Theo như điều này thì, cho dù phía trước là chảo dầu, hai chúng ta cũng phải nhảy xuống vớt A Li ra." Nói xong, tôi lại uống một ngụm nước.

    "Không sai, A Li phải cứu, Tinh Nhân cũng phải cứu, cả hai đứa trẻ, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, thiếu đứa nào cũng đều không được." Tiểu Lộ sợ tôi đã quên sự tồn tại của Tinh Nhân, cường điệu một câu.

    "Quần áo bó sát làm sao vậy?" Tôi quay lại đề tài đã bị đẩy đi xa.

    "Chỉ cần là quần áo bình thường, nhỏ nước mắt mỹ nhân ngư lên, thì sẽ biến thành quần áo bó sát. Tôi tìm tòi trong sách một chút, phát hiện mỹ nhân ngư ở tại.."

    "Biển vong linh." Không chờ Tiểu Lộ nói cho hết lời, ba chữ biển vong linh bèn từ trong miệng tôi thốt ra.

    "Làm sao cậu biết chúng nó ở biển vong linh?" Tiểu Lộ hỏi một cách khó hiểu.

    Chuyện này kể ra rất dài, tôi hớp một ngụm nước, bắt đầu trả lời vấn đề của cậu ta: "Bởi vì chúng tôi đã từng ở gặp bọn họ trong biển vong linh. Không chỉ từng gặp rồi, còn từng đánh qua lại với bọn họ. Lúc ấy, ba người tôi, Vương Ngọc và Hầu Đại Dũng ở cùng nhau, một người trong bọn họ mê hoặc tôi và Vương Ngọc. Hầu Đại Dũng đánh một trận với cô ta, cứu chúng tôi ra, ép cô ta đưa chúng tôi đến mật thất cất giấu la bàn huyết thống. Sau đó, mỹ nhân ngư khiến Hầu Đại Dũng bị thương, Vương Ngọc lại khiến mỹ nhân ngư bị thương, cô ta nói cho chúng tôi biết phương pháp tiến vào mật thất, chúng tôi đưa cô ta về biển vong linh, coi như có qua có lại. Có điều, bọn họ thật sự không dễ chọc vào. Sau khi mỹ nhân ngư kia được thả ra, kéo theo một đám mỹ nhân ngư lại đây trả thù chúng tôi. Cuối cùng, là người anh chốn u minh Lý Tiểu Hào của cậu chủ động hiện thân mới dọn dẹp được bọn họ".
     
  4. Khoai lang sùng

    Bài viết:
    1,986
    Chương 193: Rơi vào tay kẻ thù

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nói như vậy, muốn mặc quần áo bó sát để đi qua khe tường dày đặc minh trùng ăn thịt người để đến biển vong linh, lại là một việc không có khả năng thực hiện!" Tiểu Lộ nhàn nhạt nói.

    "Tôi ngược lại cảm thấy không cần phải mặc quần áo bó sát này, lúc trước chúng tôi mặc quần áo bình thường, sau khi dính phải minh trùng ăn thịt người, cởi ra không phải cũng không có việc gì sao?" Sau khi phát hiện con đường quần áo bó sát này không thông, tôi mang theo một chút tiếc nuối, có điều vẫn là lấy thêm can đảm, cho rằng có thể mạo hiểm một chút.

    "Quần áo bó sát là một bảo bối, không những có thể phòng ngừa minh trùng ăn thịt người chui vào da, còn có thể bảo vệ cơ thể không bị cá vong linh cắn." Tiểu Lộ phản bác nói, cho rằng quần áo bó sát vẫn là rất quan trọng.

    Cái chức năng này tôi đã từng trải nghiệm, lúc trước bầy cá ở biển vong linh công kích chúng tôi, cắn đến quần áo bó sát, cá đều sẽ nhanh chóng tránh ra, nếu không mặc quần áo bó sát, đoán chừng chúng tôi sẽ bị hàm răng dài của cá ăn luôn. Nhưng tôi vẫn là lần đầu tiên nghe nói những con cá này gọi là cá vong linh, xuất phát từ tò mò, tôi lại hỏi: "Cậu làm sao biết có loại cá này tồn tại? Tôi từng lĩnh giáo uy lực của loại cá này, lại không biết chúng nó gọi là cá vong linh."

    Tiểu Lộ đáp: "Trên sách viết, người bị loại cá này ăn sẽ không có cơ hội chuyển thế đầu thai, hồn phách sẽ dung nhập vào biển vong linh, cùng những vong linh đã kết thúc số mệnh ở bên nhau."

    Haiz, nếu mà không vứt cái bảo bối này đi thì tốt rồi. Tôi không ngừng tự trách mình sơ ý. Lúc ấy, sau khi cùng Vương Ngọc về nhà, thay quần áo sạch sẽ, bèn mang hai bộ quần áo bó sát bẩn thỉu ném vào đống rác. Hiện tại, muốn trở về tìm, khẳng định là không còn tung tích, nói không chừng đã sớm bị đẩy vào lò thiêu, đốt cháy thành tro.

    Đang nghĩ ngợi, một trận đau nhức đột nhiên từ trong bụng tấn công, dạ dày giống như sông cuộn biển gầm, muốn nôn lại không nôn được, giống như có một con trùng khổng lồ bơi lội ở trong thân thể, nhảy đến nỗi lục phủ ngũ tạng khó chịu. Tôi không khỏi nâng bụng lên, cong lưng, thống khổ không chịu được.

    "Cậu làm sao vậy?" Nhìn thấy sắc mặt tôi thay đổi, Tiểu Lộ cảm thấy có gì đó không đúng, cuống quít đứng dậy nắm lấy bả vai tôi.

    "Bụng rất đau, giống như có con trùng ở bên trong lục phủ ngũ tạng không ngừng bơi lội, nhảy đến nỗi tôi vô cùng khó chịu." Tôi cắn răng nói, mồ hôi trên trán như hạt đậu từ từ chảy xuống dưới.

    "Tại sao lại như vậy, vừa rồi cậu uống là cái gì?" Tiểu Lộ cầm bình thủy tinh pha lê tôi đặt ở trên mặt đất lên, ngửi ngửi nước bên trong.

    "Không.. biết.. nữa, cái bình.. thấy.. đặt ở.. cửa." Tôi nói từng chữ từng chữ một, cảm giác hô hấp trở nên khó khăn hơn.

    "Đây là nước ai đưa lại đây? Lúc chúng ta vào cửa, cửa cũng chưa để cái gì. Ngoài cậu ra, còn có ai từng ra vào cửa này?" Tiểu Lộ đặt câu hỏi liên tiếp như pháo liên thanh, khiến tôi càng thêm cố hết sức. Nói không nên lời, chỉ có thể nhẹ nhàng lắc đầu.

    Ngay tại lúc Tiểu Lộ gấp đến độ giống như con kiến trong chảo nóng, một tiếng rầm vang lên, cửa phòng đọc sách từ bên ngoài đổ xuống. Một trận bụi bặm bay khắp bốn phía ngay khoảnh khắc ván cửa rơi xuống mặt đất. Tôi và Tiểu Lộ còn chưa có phản ứng lại là chuyện như thế nào, trên hành lang bèn truyền đến một trận cười ha ha.

    Chúng tôi quay đầu lại nhìn chằm chằm cửa phòng, một bà già lưng còng kéo theo hai người, từng bước một chậm rãi từ ngoài cửa đi vào.

    "Hoa Cô, A Mãng.." Tiểu Lộ kêu lên thất thanh.

    Tôi hít vào một hơi thật sâu, dùng tay ôm bụng, cảm giác thoáng tốt hơn một chút. Chỉ thấy, Hoa Cô và A Mãng không biết làm sao lại mất đi tri giác, hai chân lê lết trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, bà bà lưng còng mỗi tay túm một cánh tay bọn họ, có hơi gắng sức kéo bọn họ từ hành lang dài tới phòng đọc sách.

    Sau khi tiến vào, bà ta thả hai tay túm lấy hai người ra, Hoa Cô và A Mãng ngã phịch xuống mặt đất giống như xác chết, đầu vai chạm đất.
     
    Aquafina, Đôi dép, meomeohh7 người khác thích bài này.
  5. Khoai lang sùng

    Bài viết:
    1,986
    Chương 194: Đừng có mưu toan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Sao lại thế này?" Giọng điệu Tiểu Lộ mang theo vài phần giận dữ hỏi.

    Bà bà lưng còng thu hồi nụ cười, mang theo biểu cảm cười như không cười đi đến bên cạnh tôi và Tiểu Lộ, duỗi tay lấy bình thủy tinh pha lê kia qua, tay lật một cái, dốc ngược đáy chai lên trời, ào ào đổ toàn bộ nước bên trong xuống mặt đất. Những chỗ bọt nước bắn đến để lại những con trùng lúc nhúc màu trắng cỡ bằng ngón tay, chậm rãi bò trên mặt đất, trên tường, ghế dựa trên đùi.

    Tôi ghê tởm một trận, bám vào ghế dựa lưng, bắt đầu nôn mửa. Một con trùng lúc nhúc đứt đoạn nửa chết nửa sống từ dạ dày, trong cổ họng, trong miệng bị tôi nôn ra, tôi càng nhìn thấy những con trùng lúc nhúc đó, càng nôn nhiều hơn, liên tục nôn đến nỗi cả tim gan phèo phổi cũng muốn nôn ra, rốt cuộc không nôn ra được cái gì nữa, mới thở hổn hển, dùng tay áo lau miệng, gượng mình ngồi dậy, không hề nhìn bọn chúng.

    "Bà.." Tiểu Lộ dùng ánh mắt trách cứ nhìn bà bà lưng còng, muốn nói cái gì rồi lại không nói ra được.

    "Tôi là đang báo thù cho người chồng đã chết!" Bà bà lưng còng chậm rãi nói, nhẹ nhàng thả bình thủy tinh pha lê rơi xuống mặt đất. Khoảng khắc bình nước chạm đất, mảnh vỡ bay tứ tung, rơi xuống trên mặt đất lại dồn dập nảy lên, biến thành từng mảnh cánh hoa màu trắng, bay bay trong thoáng chốc rồi một lần nữa rơi xuống trên mặt đất. Lòng tôi nghĩ cái biệt thự Ảnh Ngược này đã đủ kỳ lạ, hiện tại lại có thêm bà bà lưng còng kỳ lạ nữa.

    Tiểu Lộ dùng chân nhẹ nhàng dẫm nát con trùng lúc nhúc rơi trên mặt đất, máu màu xanh lục từ lòng bàn chân bắn tung toé ra. Cậu ta cau mày nói với bà bà lưng còng: "Tôi không hiểu rõ những chuyện cũ năm xưa của các người, nhưng mà người đến nơi này đều là bạn của tôi."

    "Biết rồi!" bà bà lưng còng cười nói: "Vị tiên sinh kia còn từng cứu Kim Lan, cho nên tôi xuống tay không quá tàn nhẫn với cậu ta đó!"

    Thế mà nói chính mình không xuống tay quá tàn nhẫn! Tôi ôm bụng, để lưng dựa vào trên ghế, thở hổn hển, nghĩ âm mưu của bà già lưng còng này. Bà ta cố ý để bình nước đặt ở cửa, nhân cơ hội tôi vì khát nước uống một bình trùng lúc nhúc ghê tởm vào trong bụng, ở lúc tôi đau đến nỗi nghiêng trời lệch đất, muốn mổ bụng tự sát, lại kéo Hoa Cô và A Mãng đi đến phòng đọc sách, đắc ý dào dạt đứng ở trước mặt chúng tôi, đây rõ ràng là có mưu đồ.

    Nghĩ đến đây, tôi tích đủ sức lực, miễn cưỡng chống đỡ nói: "Bà muốn làm gì? Nói đi!"

    "Ha ha ha.." Lưng còng bà bà cười lớn một trận, vươn một ngón tay cái với tôi, âm dương quái khí nói: "Vẫn là cậu thông minh. Tôi và lão yêu bất tử kia đều là cao thủ dưỡng cổ số một số hai thôn Miêu, mỗi khi tôi nghiên cứu chế tạo ra được một loại trùng độc mới, bọn ta đều sẽ nghĩ mọi cách để Hoa Cô lặng lẽ trộm đi, luyện chế thuốc giải trùng độc. Chuyện này thì thôi. Năm đó, lão bất tử dùng trùng độc làm hôn mê lão già nhà tôi, sai người khiêng hắn đến cửa thôn. Lúc tôi chạy tới nơi cứu hắn, thấy hắn đã bị minh trùng ăn thịt người bao quanh xung quanh, vì không để minh trùng tập kích tôi, tự hắn đốt đuốc lên dẫn trùng ra khỏi thôn, sống sờ sờ tự thiêu chết chính mình."

    Nói xong, mặt bà ta hướng đến trước mặt tôi, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm đáng sợ, hung hãn hỏi: "Cậu nói xem thù này tôi phải báo hay không?"

    Khi Hoa Kim Lan tàn sát thôn dân, tôi là người duy nhất sống sót, bà lên án đối với cái chết của cha mình, tôi cũng từng nghe qua. Đại khái tình huống không khác biệt lắm với lời của bà bà lưng còng, chẳng qua Hoa Kim Lan cho rằng cha của mình là vì người toàn thôn mà hy sinh, bà bà lưng còng nói hắn là bị người trong thôn ném tới cửa thôn, vì để cứu vợ của hắn, không cho minh trùng ăn thịt người người xâm nhập mà hy sinh. Xem ra cách nói của hai người về trận tai nạn kia khác nhau một trời một vực, một người nói là chủ động hy sinh, một người nói là bị hãm hại. Có điều, bất luận kết cục như thế nào đều giống nhau, cha của Hoa Kim Lan dùng thân thể của mình và cây đuốc dẫn minh trùng ăn thịt người ra khỏi thôn thiêu hủy. Từ điểm này xem ra, hắn vẫn là kiểu người anh dũng hy sinh.
     
    Aquafina, meomeohh, Ột Éc7 người khác thích bài này.
  6. Khoai lang sùng

    Bài viết:
    1,986
    Chương 195: Đe dọa vô liêm sỉ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nếu đem cái loại phương thức báo thù thô bạo của Hoa Kim Lan áp dụng lên trên người bà bà lưng còng, Hoa Cô cùng A Mãng hiện tại chắc là đã thành hai cỗ thi thể. Tiểu Lộ nhẹ nhàng đi đến giữa hai bọn họ, ngồi xổm thân mình xuống, tách ngón trỏ để ở phía dưới lỗ mũi hai người, thử một chút, nói: "Hai bọn họ không chết, bà làm gì bọn họ vậy?"

    "Không sao cả, chỉ là để cho bọn họ uống một chút nọc độc mạn châu sa hoa." Bà bà lưng còng nhàn nhạt nói, giống như độc hại hai người bọn họ không phải vấn đề gì to tát lắm.

    "Vậy bà cho tôi uống cái gì?" Tôi uể oải nói.

    "Trùng xuyên tràng!"

    "Cái gì? Trùng xuyên tràng?" Tôi không tin vào lỗ tai của mình, chị gái một lần trúng trùng độc của Hoa Kim Lan, mọi người phí sức của chín trâu hai hổ mới kéo chị từ quỷ môn quan trở về. Hiện tại, thế mà đến phiên tôi bị thứ đồ chơi đáng chết này tra tấn! Người trong gia đình này từ trước đến nay cũng không oán không thù với tôi và chị gái, chúng tôi lại bị những trùng độc đó của bọn họ giày vò đến nỗi sứt đầu mẻ trán.

    "Hiểu Vũ cứu con gái bà, để cô ấy được siêu độ, bà hạ trùng độc với cậu ta làm cái gì?" Tiểu Lộ khiển trách.

    Bà bà lưng còng nhìn thấy Tiểu Lộ thay đổi sắc mặt, mang theo tức giận trách cứ mình, chẳng những không đối chọi gay gắt, ngược lại thay đổi thành một bộ nịnh nọt, cười hì hì nói với cậu ta: "Tiểu thiếu gia, tôi đây cũng là hết cách rồi. Nếu các cậu có thể đưa Quỷ Anh kia về cho tôi, tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ, giải trùng độc cho Hiểu Vũ tiên sinh, thả hai người kia."

    Lòng tôi nghĩ đây nào phải là thừa nhận sai lầm, quả thật là lợi dụng điểm yếu, trắng trợn uy hiếp người khác, xem ra địa vị của Tiểu Lộ ở biệt thự Ảnh Ngược cũng không vững chắc như trong tưởng tượng. Ít nhất quản gia này, căn bản không để cậu ta vào mắt.

    Thấy mình không hề có uy tín, Tiểu Lộ thật ra co được dãn được, thu lại vẻ mặt phẫn nộ, vẻ mặt ôn hòa nói: "Bà muốn Quỷ Anh làm cái gì?"

    Bà bà lưng còng xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía chúng ta nói: "Thân già này ở biệt thự Ảnh Ngược đợi thời gian dài, muốn đi ra bên ngoài một chút. Con gái đã chết, một đống tuổi lại không có gì vướng bận, muốn ôm Quỷ Anh về đây nuôi nấng."

    Nghe nói người nói dối sợ nhất là bị người khác nhìn chằm chằm vào đôi mắt, lúc bà ta nói những lời này thì quay người lại, lảng tránh ánh mắt của chúng tôi, không biết có phải trong lòng có quỷ hay không. Tôi suy nghĩ thân thế của Tinh Nhân chắc chắn rất có lai lịch, bằng không làm sao Hầu tộc muốn đoạt, bà bà lưng còng này cũng muốn đâu?

    "Tinh Nhân không ở trong tay chúng tôi, nó bị Hầu tộc cướp đi rồi, chúng tôi đang suy nghĩ biện pháp cứu nó." Tiểu Lộ ăn ngay nói thật, bất đắc dĩ buông tay về phía bà ta, tỏ vẻ người không ở trên tay chúng tôi, bà uy hiếp chúng tôi cũng không có cách nào.

    Vừa nghe Tiểu Lộ nói như vậy, bà bà lưng còng xoay người lại, trong mắt lập loè thần sắc nào đó không nắm bắt được, kích động mà nói: "Tôi có thể nói cho các cậu làm sao tìm được Hầu tộc, còn có thể giúp các cậu thuận lợi tới biển vong linh, chỉ cần các cậu đồng ý đưa Quỷ Anh về biệt thự Ảnh Ngược."

    Xem ra, bà già này cũng là cao thủ đàm phán, không chỉ nắm được ba lợi thế là Hoa Cô, A Mãng cùng tôi trong tay, còn tung ra hai điều kiện giúp chúng tôi đi biển vong linh cùng tìm Hầu tộc, tôi và Tiểu Lộ cứ như bị dắt mũi, ngoài bị bà ta nắm thóp ra, hình như không có lựa chọn nào khác.

    Haiz, Tiểu Lộ thở dài, ngồi trở lại trên ghế, rũ đầu, không nói một lời. Không khí phòng đọc sách cứ như mùa đông khắc nghiệt lạnh tới cực điểm. Thử nghĩ một chút, hai người bạn giống như người chết nằm trên mặt đất, một người bạn nửa chết nửa sống ngã vào ghế dựa, còn có một bà già yêu quái vô liêm sỉ uy hiếp mình, muốn mình đưa Tinh Nhân thương yêu nhất cho bà ta, đổi lại là ai đều sẽ thở ngắn than dài khi đối mặt với cục diện như vậy.
     
  7. Khoai lang sùng

    Bài viết:
    1,986
    Chương 196: Gián điệp bên trong

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Qua một lúc lâu, Tiểu Lộ mới cúi đầu, cũng không thèm nhìn bà ta mà dùng một ngón tay chỉ vào tôi đang hấp hối, nói: "Hiểu Vũ phải làm sao bây giờ? Cậu ta cần phài đi cùng tôi!"

    "Ồ hắc hắc.." Bà bà lưng còng cười một tiếng quái lạ, chờ hai chúng tôi đều ngẩng đầu, chuyển ánh mắt đến trên người bà ta thì mới mặt mày hớn hở nói: "Yên tâm đi, trùng xuyên tràng sẽ không giết chết cậu ta, trừ khi các cậu muốn phản bội tôi. Có những con sâu nhỏ ở trong thân thể cậu ta, tôi có thể nắm giữ được hướng đi của các cậu bất cứ lúc nào, thông qua chúng nó nói cho các cậu đi như thế nào, làm như thế nào, đưa Quỷ Anh mang về như thế nào!"

    Gia hỏa tốt, tôi đang sống sờ sờ lại biến thành con rối của bà già này, con đường phía sau không phải là một mình tôi và Tiểu Lộ thám hiểm, mà là giống như con rối gỗ bị giật dây, bị bà ta nắm đi. Nghĩ đến đây, tôi nổi cơn thịnh nộ, đứng lên muốn ném ghế dựa vào bà ta, trong nháy mắt hai chân định cử động, đau nhức không chịu nổi một lần nữa tấn công, những con sâu ghê tởm đó lại hoạt động ở trong bụng.

    "Vị tiên sinh trẻ tuổi đừng phản kháng!" Bà già đáng giận âm dương quái khí nói, dường như nhất cử nhất động của tôi đều nằm trong khống chế của bà ta: "Chúng ta đang chơi một trò chơi cái tâm hữu linh tê (*), cậu muốn làm cái gì, những con sâu nhỏ đó sẽ nói cho tôi, ngược lại, tôi muốn làm cái gì, chúng nó cũng sẽ nói cho cậu. Có điều, tuy rằng chúng nó ở trong thân thể của cậu, lại chỉ nghe lời tôi nói. Thành thật mà nói, tiên sinh vẫn không cần uổng phí sức lực phản kháng đâu nha!"

    (*) song phương tâm ý tương thông

    Tôi một lần nữa ngã ngồi trên ghế dựa, bất đắc dĩ từ bỏ ý nghĩ muốn ném bà ta. Ngay tại khoảnh khắc ngừng lại việc trả thù, bụng một lần nữa khôi phục trạng thái yên tĩnh, cơn đau nhức cũng chậm rãi rút lui.

    Tiểu Lộ mang theo ánh mắt áy náy nhìn tôi, tôi miễn cưỡng tươi cười với cậu ta một cái, bình tĩnh nói: "Không sao, cứu hai đứa nhỏ mới quan trọng."

    Nói như vậy, tôi đột nhiên cảm giác hiện trạng dường như không đến mức hỏng bét như vậy. Tuy rằng bị uy hiếp không phải một việc vui sướng gì, nhưng mà nếu đổi một góc độ nghĩ mà nói, có trùng xuyên tràng này ở trong thân thể, có thể bất cứ lúc nào nói hướng đi của chúng tôi cho bà phù thủy già này, cũng có thể để bà ta giúp chúng tôi nghĩ cách giải quyết phiền toái gặp phải trên đường. Bà ta muốn có được Quỷ Anh, trước khi chúng tôi trở về, tất nhiên sẽ không làm hại tôi, cũng sẽ không trơ mắt nhìn chúng tôi xảy ra nguy hiểm gì.

    Nghĩ đến đây, không chờ tôi mở miệng nói chuyện, bà bà lưng còng vẫn còn nói thêm: "Suy nghĩ của cậu rất đúng nha, chúng ta nên vui vẻ hợp tác, như vậy mới có thể đôi bên cùng có lợi."

    Xem ra trùng xuyên tràng này có thể khiến đại não hai người liên thông không phải là lời nói suông. Chỉ là bà ta có thể biết được tôi nghĩ cái gì, tôi lại không có cách nào chủ động biết bà ta nghĩ cái gì, quyền chủ động vẫn là ở trong tay bà ta.

    "Được thôi. Chúng tôi hiện tại muốn đi cứu hai đứa nhỏ, Có điều, điều kiện tiên quyết là trước khi chúng tôi trở về, Hoa Cô và A Mãng phải hoàn hảo không hao tổn gì đợi ở chỗ này, nếu mà bọn họ xảy ra chuyện gì, Quỷ Anh tất nhiên là cũng không về!" Tiểu Lộ thấy tôi khôi phục khí sắc, lại đồng ý duy trì loại quan hệ hợp tác này, không hề chần chừ, quyết định như đinh đóng cột.

    "Được thôi!" Bà bà lưng còng vỗ tay, mang theo biểu tình vài phần a dua, nói với Tiểu Lộ: "Quả nhiên vẫn là tiểu thiếu gia giỏi giang. Tôi sẽ chăm sóc tốt hai người kia, nọc độc mạn châu sa hoa sẽ không khiến cho bọn họ thống khổ, bọn họ chẳng qua ở thế giới của mình mơ một giấc mơ đẹp, chờ tới lúc các cậu đưa Quỷ Anh trở về, bọn họ tự nhiên sẽ tỉnh lại mà không tổn hao một sợi lông tóc nào."

    "Về nguyên nhân Hầu tộc bắt cóc hai đứa nhỏ, bà biết bao nhiêu? Nói cho chúng tôi biết, làm sao thông qua biển vong linh đi lãnh địa của Hầu tộc." Nói liền làm, sắc mặt Tiểu Lộ nghiêm túc, lấy giấy bút trong ba lô ra, một mặt chuẩn bị hỏi, một mặt ghi lại tin tức.
     
    Aquafina, Dương2301, Ột Éc9 người khác thích bài này.
  8. Khoai lang sùng

    Bài viết:
    1,986
    Chương 197: Bản đồ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe được Tiểu Lộ hỏi bà ta nguyên nhân Hầu tộc bắt cóc đứa trẻ, trên mặt bà bà lưng còng lộ ra một nụ cười âm hiểm, quay mặt đi, thấp giọng nói: "Vấn đề này, tôi cũng không biết, có lẽ tìm được Hầu tộc, các cậu sẽ hiểu"

    Nhớ rõ khi tôi còn nhỏ, vừa nói dối mặt sẽ đỏ. Mỗi lần trốn học đi chơi game, lúc về nhà bị chị gái chất vấn, nếu tôi đỏ mặt trả lời vấn đề của chị thì sẽ bị đánh một trận. Có thể có người sẽ nói, vấn đề này rất đơn giản nha, lúc nói dối trấn định một chút, trong lòng không cần hoảng, mặt sẽ không đỏ. Thật ra, rất nhiều người lúc nói dối sẽ có phản ứng trong tiềm thức, mặt đỏ chính là phản ứng trong tiềm thức, trừ khi được huấn luyện trong thời gian dài, nếu không là rất khó khắc phục. Nếu không được người khác nhắc nhở, có ít người căn bản không ý thức được mình tồn tại những thói quen làm lộ tẩy lời nói dối, dường như bà bà lưng còng, mỗi lần nói dối đều sẽ quay mặt đi, ánh mắt lảng tránh tôi và Tiểu Lộ.

    Có điều, tuy rằng tôi và Tiểu Lộ đều ý thức được bà ta đang nói dối, lại không có cách nào đi chất vấn bà ta. Đầu tiên, chúng tôi không phải là 007, không hiểu làm sao lấy được lời khai khi người ta không muốn nói. Tiếp theo, chúng tôi không phải Nazi (*), sẽ không thông qua tra tấn bức cung khiến bà ta nói ra sự thật. Nếu lão Hà hoặc là Vương Ngọc ở đây, có lẽ bọn họ sẽ nghĩ được một ít biện pháp khiến bà ta mở miệng, bởi vì hai bọn họ dù gì cũng từng làm việc rất nhiều năm, kinh nghiệm xã hội nhiều hơn so với hai học sinh cấp ba chúng tôi. Nhưng mà, xem tình huống trước mắt, chúng tôi không có cách nào với bà ta, chỉ có thể bị bà ta dắt mũi, nói như thế nào thì làm như thế nấy.

    (*) Đức Quốc Xã: Đảng Phát Xít do Hít-le cầm đầu.

    "Được thôi, vậy bà nói cho chúng tôi biết tiếp theo nên làm như thế nào?" Tiểu Lộ không thể làm gì, nói.

    "Cái này không thành vấn đề!" Bà bà lưng còng xoay người lại, một lần nữa đối mặt với chúng tôi. Dùng bàn tay chim ưng, từ trong túi quần áo, móc ra một thứ.

    Tôi và Tiểu Lộ không chớp mắt mà nhìn chằm chằm cái đồ vật kia, như là quyển trục, tính chất có chút cổ xưa, chỉ sợ là đồ vật linh tinh làm từ da dê, màu sắc cũ kỹ, cảm giác có chút bẩn thỉu. Đôi tay run rẩy của bà ta cởi bỏ dây thừng phía trên, đôi tay run rẩy lại mở quyển trục ra, một tấm bản đồ dây mực phác họa núi sông chậm rãi hiện ra ở trước mắt chúng tôi.

    "Đây là bản đồ biển vong linh." Nói đoạn, bà ta ngẩng đầu, lộ ra dáng vẻ ba phần a dua, nói với hai chúng tôi: "Một tấm bản đồ biển vong linh duy nhất trên toàn thế giới, báu vật vô giá! Có nó, các cậu ở biển vong linh có thể tự do ra vào. Bên trên còn đánh dấu vị trí lãnh địa của các chủng tộc ở Yêu giới, các cậu có thể tìm được Hầu tộc dễ như trở bàn tay."

    Tôi và Tiểu Lộ thò qua, cẩn thận quan sát bản đồ hiếm thấy này một lần. Giống như bản đồ ở thời cổ đại, mặt trên dày đặc các loại ký hiệu khó hiểu, dựa vào suy đoán mơ hồ có thể biết, đường kẻ mực phác họa chính là biên giới, đường gãy tam giác chính là biểu thị ngọn núi, ba cuộn sóng chắc là vùng nước. Còn có chân dung các loại động vật tương tự nhau, có lúc phân biệt loại động vật không xuất hiện, nhưng là đại khái có thể biết, những chân dung đó là khu vực được đánh dấu, chắc là chính là lãnh địa Yêu tộc nào đó. Không tốn một chút công sức, muốn xem hiểu tấm bản đồ này cũng không phải quá khó.

    Phát hiện chúng tôi xem đến xuất thần, bà bà lưng còng cố ý thu lại bản đồ, dùng đôi tay chim ưng khô khốc kia chậm rãi cuộn lại quyển trục một lần nữa, buộc dây thừng lên, trịnh trọng mà đưa tới tay Tiểu Lộ.

    "Có cái bản đồ này, các cậu có thể tìm được Hầu tộc. Hiện tại, việc tôi phải làm, chính là đưa các cậu đến biển vong linh. Biệt thự Ảnh Ngược giống như biệt thự Nguyên Ảnh phía trên, có lối đi thông qua biển vong linh. Các cậu không cần đi qua cái hành lang dày đặc minh trùng ăn thịt người kia, vẫn có thể tới đó." Nói đoạn, bà bà lưng còng đẩy cửa phòng đọc sách ra, chậm rãi đi ra ngoài.

    Thì ra biệt thự của Lý Tiểu Hào gọi là Nguyên Ảnh, tuy rằng đã đi qua hai lần, vẫn là lần đầu tiên nghe được tên của nó. Một cái Ảnh Ngược, một cái Nguyên Ảnh, nghe thấy cũng khá tương xứng với thân phận của hai người song sinh này. Bà ta thế mà còn nhắc tới minh trùng ăn thịt người! Xem ra tác dụng của trùng xuyên tràng không phải rõ ràng một cách bình thường. Mới vài phút như vậy, bà ta đã biết rõ nỗi lo lắng của chúng tôi đối với minh trùng ăn thịt người.
     
    Nghiên Di, Mạnh Thăngchiqudoll thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...