Truyện Ma [Edit] Lệnh Truy Nã Vong Hồn - Cháo Trắng

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Khoai lang sùng, Jul 5, 2021.

  1. Chương 180: Trở lại thành phố

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lão Hà đi đến phía sau, vỗ vỗ bả vai tôi rồi nói: "Hiểu Vũ, tôi phải về cục cảnh sát, không thể đi cùng cậu được. Lúc trước, kể từ khi kì nghỉ đông đến giờ cũng đã đi một thời gian, nếu còn không về e rằng đến bát cơm cũng chẳng còn."

    Anh ấy phải đi về, tôi cũng không thể ngăn cản. Lúc Ôn Thư nói cho tôi biết Vương Ngọc bị bệnh viện đuổi việc, tôi cũng cảm thấy rất áy náy vì mình đã làm trì hoãn chuyến công tác của Vương Ngọc, hại anh ấy rơi vào tình trạng khó giữ miếng cơm manh áo. Cho dù lúc này lão Hà không nhắc đến chuyện này thì tôi cũng đã tính để anh ấy quay về cục cảnh sát. Tiếp tục đập vỡ một bát cơm nữa thì tôi có làm cu li cả đời này cũng không nuôi nổi.

    "Như vậy đi, ba người chúng ta cùng đi." Tiểu Lộ cao hứng nói, ba lô đựng đồ đạc đã chuẩn bị đâu vào đó, chuẩn bị lôi kéo tôi xuất phát.

    Nhìn cậu ta hào hứng như vậy, ngược lại tôi càng cảm thấy do dự. Dẫn cậu ta và Hoa Cồ cùng đi theo có thật sự ổn không? Trong lòng không khỏi bồn chồn, cực kì nghi ngờ với chuyện này. Tuy rằng lúc ở biệt thự, sức sống của Tiểu Lộ biểu hiện ra chẳng khác nào siêu nhân, nếu như không có cậu ta hỗ trợ có lẽ sẽ rất vất vả. Nhưng đây lại là cậu ta sau khi bị tẩy não, thật sự còn dùng được hay không? Vào thời điểm mấu chốt có quay lưng làm phản không?

    Ngay lúc tôi đang do dự, bà bà mở miệng nói: "Hai người các con đi thôi, Hoa Cô sẽ không đi. Nam nữ đi chung rất bất tiện. Lần này các con đi cũng sẽ màn trời chiếu đất, còn không biết ngày nào sẽ trở về, Hao Cô cứ ở đây với ta là được.

    Lời này vừa nói ra, tôi liền thở phào một hơi nhẹ nhõm. Âm thầm giơ ngón tay cái lên với bà bà. Lão nhân gia đây là đang giúp tôi giải vây, loại bỏ một gánh nặng lớn.

    Nhưng Hoa Cô vẫn không cụt hứng, miệng vẫn lầm bầm quỳ rạp xuống dưới chân bà bà, cố gắng cầu xin cho mình. Bà bà cười cười lắc đầu, cầm lấy tẩu thuốc trên bàn rồi vỗ vào đùi hai cái để giũ hết bụi thuốc còn lại bên trong. Bà ấy cầm tẩu thuốc rỗng nói với Hoa Cô:" Con, bà hết thuốc rồi, con vào thêm thuốc giúp bà."

    Hoa Cô tức giận cầm tẩu thuốc đi vào phòng sau châm thuốc. Bà bà phất tay ra hiệu về phía tôi và Tiểu Lộ, ý bảo chúng tôi đi nhanh nhân lúc Hoa Cô không ở đây. Tôi liế mắt nhìn con khỉ dưới chân, bà ấy lấy từ trong nagwn kéo hai sợi dây thừng, nói chúng tôi buộc chặt hai đầu chiếc áo, những chuyện khác không cần phải lo.

    Lão Hà và Tiểu Lộ nhanh chóng buộc chặt đầu trên và dưới của chiếc áo, Sau khi mọi chuyện xong xuôi, tôi quỳ xuống đất lạy bà bà hai cái rồi cùng Tiểu Lộ quay người đi ra sân.

    Ba người chúng tôi vẫn lái xe thẳng hướng quay về Tương Thành. Bởi vì cùng Tiểu Lộ đi tìm Tinh Nhân và A Li nên vẫn phải nghe một chút ý kiến từ cậu ấy. Cậu ấy nói chỉ có thể đi đến Vong Linh Hải thông qua biệt thự dưới nước, và cũng chỉ có một nữa biệt thự của Lý Tiểu Hào mới có lối đi dẫn đến Vong Linh Hải. Vậy nên có thể chúng tôi vẫn phải đi qua thông đọa ở nhà xác mới có thể đến được địa bàn của Lý Tiểu Hào.

    Lần trước, là Hầu Đại Dũng dẫn tôi và Vương Ngọc theo thông đạo kia đi vào biệt thự của Lý Tiểu Hào. Bây giờ nhớ lại, dường như đã cách nhau cả một đời. Trong ba người có một người chết, một người phải trốn chạy, chỉ còn lại mỗi mình tôi đối mặt với đủ các tai họa của Vong Linh Hải. Đây giống như xiềng xích của số phận, một khi đã dính vào đó thì chỉ còn cách không ngừng tháo bỏ từng mắt xích, nếu không sẽ vĩnh viễn không thể quay lại cuộc sống bình thường. Chỉ có điều, những mắt xịch này đến bao giờ mới kết thúc vẫn là một câu hỏi khó.

    Ba người hai chiếc xe, cả quãng đường không nói một câu, đi khoảng bảy tiếng đồng hồ thì chúng tôi đến được Tương Thành. Tôi vẫn còn mặc bộ quần áo nông dân mà Hoa Cô đua cho, Ở thành phố nhìn hơi kì lạ nên tôi quyết định về nhà thay quần áo sẵn tiện tắm rửa một chút, rửa sạch sẽ hết vết máu dính trên người mấy ngày nay. Tiểu Lộ nói tạm tới cậu ta không tiện quay về nhà mình nên tôi chỉ có thể dẫn theo cậu ta về nhà tôi.

    Về tới nhà thì cũng đã buổi chiều, Lão Hà cùng chúng tôi đến trước của, nói tôi và Tiểu Lộ bảo trọng rồi lái xe riêng của mình đi.
     
    Ột Éc, Lagan, Thùy Minh and 12 others like this.
  2. Chương 181: Anh em giống nhau như đúc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong núi không có lão hổ, con khỉ xưng vương. Chị gái không ở nhà, tôi và Tiểu Lộ cực kỳ vui vẻ. Một là chúng tôi không cần vì những vết máu loang lổ trên quần áo mà phải giải thích với chị, hai là lập tức phải xuất phát đến địa điểm tiếp theo kia, gặp chị chỉ sợ lại khóc sướt mướt không cho tôi đi.

    Kết quả là, tốc độ của chúng tôi nhanh hơn, thay phiên nhau tắm nước nóng, từng người lại thay quần áo sạch sẽ. Tiểu Lộ cùng tôi đều cao, hình thể không khác nhau lắm, tôi tìm một bộ quần áo của mình cho cậu ta. Cậu ta cũng không ghét bỏ, trực tiếp cầm lấy mặc, giống như lần đó ăn mì sợi ở nhà.

    Lúc trước chưa quen biết Lý Tiểu Lộ, ấn tượng của tôi với cậu ta là được hình thành từ một đống huy hiệu ánh vàng rực rỡ cùng biểu hiện xuất sắc. Cảm thấy người này chung quy được bao phủ bởi hào quang thành công, cao không thể với tới, nhuệ khí kinh người. Một thời gian ở chung, mới cảm thấy ấn tượng đầu tiên của mình cũng không chính xác. Lý Tiểu Lộ rất ưu tú, cho dù là tố chất thân thể, hay là tố chất tâm lý, đều là trong vạn dặm mới tìm được một người. Nhưng mà, cậu ta cũng không có bởi vì những vẻ vang mình đạt được mà tự cho mình là thanh cao (trong sạch cao thượng), ngược lại có tính cách bình dị gần gũi. Điểm này, ở độ tuổi của chúng tôi đặc biệt đáng quý.

    "Cậu từng đến biệt thự của Lý Tiểu Hào chưa?" Thay quần áo xong, tôi một mặt thu thập đồ vật, một mặt tự hỏi tuyến đường xuất phát về sau, thuận miệng hỏi Tiểu Lộ một câu.

    "Chưa, đây là lần đầu tiên!" Tiểu Lộ trả lời như không có vấn đề gì cả.

    Trời ạ! Lần đầu tiên! Lòng tôi lộp bộp một cái, không chắc chắn. Vốn dĩ cho rằng cậu ta sẽ hiểu rõ biệt thự của Lý Tiểu Hào như lòng bàn tay, ai mà biết được thế mà lại nhận được một đáp án như vậy. Xem ra, không thể trông cậy vào việc cậu ta chủ động dò đường gì đó, chỉ có thể dựa vào trí nhớ một lần đi cùng Hầu Đại Dũng, tìm tòi tiến lên. Cứ như vậy, chúng tôi có thông qua một cửa kia của bác Âu không, là vấn đề khó nhất.

    "Cái đó.." Tôi có chút khó xử, ấp úng nói với cậu ta: "Biệt thự của cậu có mẹ Hoa Kim Lan đang bảo vệ, biệt thự của Lý Tiểu Hào cũng có một bác Âu giữ cửa, chúng ta làm sao từ dưới mí mắt của ông già kia trà trộn vào?"

    "Ha ha! Thì ra cậu đang lo lắng vấn đề này!" Tiểu Lộ cười to nói: "Cậu có thể phân biệt ra tôi với Lý Tiểu Hào là ai với ai sao? Nghĩ lại lúc ở núi Tĩnh Âm, cậu thả thuốc giải trùng độc vào tay tôi, có phải cho rằng mình xong rồi hay không? Hy vọng cuối cùng của chị cậu, một mạch rơi vào trong tay kẻ thù?"

    Không thể không thừa nhận, lời cậu ta nói là sự thật. Tôi lại yên lặng bội phục năng lực quan sát của Tiểu Lộ. Tuy rằng lúc ấy, tôi thuận theo Bạch Hoa Tiền, nhưng mà lúc cô ta bảo tôi giao thuốc giải trùng độc cho Tiểu Lộ, tôi xác thật cho rằng cậu ta chính là Lý Tiểu Hào, quả thật luc sở mật thất tôi đã từng cảm thấy khó chịu lúc nhìn thấy lão Hà cùng chị gái, tôi còn vì việc đã mất đi thuốc giải trùng độc mà đau lòng muốn chết. Hiện tại nghĩ lại, lúc ấy, không chỉ có tôi nhận nhầm cậu ta là Lý Tiểu Hào, còn có người đàn bà béo Bạch Hoa Tiền tự nhận là con ngựa của Lý Tiểu Hào kia. Nếu Bạch Hoa Tiền cũng không thể phân biệt ra hai bọn họ, chỉ sợ bác Âu cũng không thể dễ dàng nhận ra như vậy. Có điều, điều kiện trước tiên của vấn đề này là, thời gian hai người xuất hiện ở cùng một địa điểm không được quá ngắn. Nếu khoảng cách thời gian nhau không dài, trừ khi hai người mặc quần áo giống nhau, giống như ở núi Tĩnh Âm hôm đó, nếu không, vẫn rất dễ dàng bị nhận ra.

    Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên nhớ tới một vấn đề, ngày đó cậu ta cùng Lý Tiểu Hào thật sự mặc quần áo giống nhau, làm sao lại trùng hợp như vậy?

    Vì thế, tôi hỏi: "Ngày đó, quần áo của cậu làm sao lại giống như đúc với của Lý Tiểu Hào? Chẳng lẽ là, cậu biết trước hắn sẽ mặc bộ quần áo kia?"
     
  3. Chương 182: Quần áo giống nhau như đúc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ha ha ha.." Tiểu Lộ lại cười to một trận, sau một lúc lâu mới thở hổn hển nói: "Cậu thật đúng là trầm ổn, một vấn đề từ núi Tĩnh Âm nghẹn đến Tương Thành, mấy trăm tiếng đồng hồ trôi qua mới hỏi ra miệng. Nếu tôi là cậu, lúc ấy sẽ hỏi ngay. Có điều khi đó, con ngựa của Lý Tiểu Hào ở bên cạnh, cái đáp án này là trăm triệu lần không thể nói ra!"

    "Ừ, đừng vòng vo nữa, muốn nói gì thì nói mau!" Tôi có chút dị ứng đối với bộ dạng cố làm ra vẻ huyền bí này của Tiểu Lộ, vẫn là thích trả lời thẳng vào vấn đề.

    "Được thôi, tôi nói cho cậu. Vong Linh không phải người mẫu thời trang, bọn họ không có bao nhiêu quần áo có thể mặc, muốn hành động ở trần gian, muốn che giấu việc mình không có nhiệt độ cơ thể, quần áo của bọn họ đều là do người thân dùng tem" lưỡng giới" "gửi" đến âm phủ. Chỉ có loại tem "lưỡng giới" này gửi được vật phẩm của âm phủ, mới có thể được Vong Linh đưa tới trần gian tự do hoạt động. Quần áo của hắn đều là do em trai có quan hệ huyết thống duy nhất trên đời là tôi cho hắn. Đương nhiên, đây cũng là tự hắn yêu cầu. Cho đến nay, tôi cũng vẫn "gửi" một bộ quần áo qua cho hắn, lúc mua là mua hai bộ giống nhau như đúc, một bộ giữ lại bên người mình, một bộ "gửi" qua cho hắn "

    Nghe đến đây, tôi bỗng nhiên nghĩ đến" tem thế giới ". Nhớ rõ lúc ở bệnh viện tâm thần, trước đây, Ôn Thư đã từng đọc một câu chuyện xưa cho tôi nghe. Nội dung chuyện xưa là một đứa con đã chết hỏi mẹ muốn cái lục lạc lúc mình còn sống thích nhất. Người mẹ dùng giấy vàng gói lục lạc lại, viết lên ngày sinh ngày mất của con trai, dán lên tem" lưỡng giới ", vào đêm mười lăm đốt nó. Đêm đó bèn mơ thấy con trai đang cầm lục lạc chơi vui vẻ.

    Cách nói vừa rồi của Tiểu Lộ, không khác lắm với câu chuyện xưa về" tem thế giới "kia. Tôi nghĩ là cuốn tạp chí này có lai lịch rất lớn, những thứ ghi bên trên, chỉ sợ có liên quan rất nhiều đến hai giới âm dương kia.

    " Đừng ngây người ra đó nữa, không có gì phải lo lắng, chúng ta đi thôi! "Tiểu Lộ thấy tôi ngẩn người thất thần, dùng khuỷu tay chọc chọc sau lưng tôi, lấy ba lô chuẩn bị lên đường.

    Lúc này, tôi mới phục hồi lại tinh thần, tạm thời bỏ qua vấn đề về" tem thế giới "cùng tem" lưỡng giới ", nhìn xem đồ vật trong ba lô đã chuẩn bị đầy đủ hết chưa.

    Lần trước, ở hành lang đầy minh trùng ăn thịt người, Vương Ngọc dùng bật lửa dẫn những gia hỏa lúc nha lúc nhúc đó rời đi. Tôi cảm thấy lúc này cần phải mang ít nến cùng bật lửa linh tinh. Tuy rằng ánh sáng của lửa có thể dẫn minh trùng ăn thịt người tới, vận dụng thích đáng vẫn là có thể trực tiếp dẫn chúng nó rời đi.

    Còn có một vấn đề đau đầu chính là quần áo bó sát. Không có quần áo bó sát, muốn thông qua khe hở bức tường của hành lang hẹp kia, không phải chuyện dễ dàng, hơi không chú ý dính phải minh trùng, phải bỏ ra tính mạng giống như Hầu Đại Dũng. Đi đâu mà tìm quần áo bó sát đây? Tôi lúng túng.

    Tiểu Lộ thấy tôi cầm ba lô, vẫn đứng không nhúc nhích, có chút mất kiên nhẫn, sốt ruột hỏi:" Ông lớn, cậu lại làm sao vậy? Chúng ta còn phải thật nhanh đi cứu hai đứa bé! "

    Tôi nói đơn giản cho cậu ta việc mình trải qua một lần đi biển vong linh, đưa ra vấn đề khe hở bức tường kia, nói với cậu ta không có quần áo bó sát, tôi không biết đi qua khe hở bức tường kia như thế nào.

    Nghe được lời này, Tiểu Lộ cũng lúng túng, cậu ta chưa từng đến biển vong linh, đương nhiên không biết hành lang minh trùng ăn thịt người kia là hung hiểm như thế nào. Khe hở bức tường đầy minh trùng, càng là nghe cũng chưa từng nghe qua, đây thực sự là vấn đề ngoài ý muốn.

    " Nếu không, chúng ta vẫn nên đến biệt thự của tôi trước đi, có lẽ phòng sách sẽ ghi lại thứ có liên quan đến quần áo bó sát. "Tiểu Lộ đề nghị:" Từ nơi đó cũng có thể trực tiếp đến biệt thự của Lý Tiểu Hào, không cần lại quay ngược về nhà tang lễ."
     
  4. Chương 183: Cánh cửa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi ngẫm nghĩ về đề nghị của Tiểu Lộ, phòng thư viện kia là nơi kỳ lạ nhất tôi từng thấy. Bên trong có một thứ tương tự như hệ thống điều khiển âm thanh tìm kiếm thang mây, chỉ cần nói một tiếng, yêu cầu kiểm tra nội dung, thang mây sẽ trực tiếp đưa bạn đến trước sách vở tương ứng. Lần này tôi nhất định phải tự mình tiến lên thử nghiệm một lần.

    "Vậy chúng ta bèn đi cái phòng kia trước, đi qua từ hành lang!" Tôi nói.

    Sau khi hạ quyết tâm, hai người đeo ba lô lên lưng, hành trang gọn nhẹ, bước lên hiện trường từng xảy ra hung án bất hạnh tại nhà A Li, từ nơi đó có thể trực tiếp tới biệt thự.

    Cảm giác lần thứ hai tới không giống lần đầu tiên. Lần đầu tiên, tôi chỉ nhớ rõ Tiểu Lộ dẫn mình đi vòng và vòng vèo vào một tòa nhà, vào một căn phòng bẩn đến nỗi không thể đặt chân.

    Lần này, tôi có trí nhớ. Nghiêm túc quan sát bộ dạng của khu dân cư một lần. Khu dân cư này không quá giống với khu dân cư phổ biến lưu hành ở Tương Thành, cổng lớn không có kiến trúc dạng hình vòm, chỉ trồng hoa tươi đón khách ở hai bên, con đường chính giữa lập một tấm bia đá, ở mặt trên khắc ba chữ to màu vàng "Trình Tường Cư". Thì ra đây là nơi nổi tiếng không thu phí bất động sản, quản lý khu dân cư của Trình Tường Cư vẫn trật tự như cũ. Lần trước, nghe Tiểu Lộ nhắc tới việc không thu phí bất động sản, còn tưởng rằng là làm theo khu dân cư khác của Trình Tường Cư. Hôm nay, cẩn thận nhìn bảng hiệu, mới biết được đây là bản tôn (chính chủ).

    Nhớ tới việc liên quan đến phí bất động sản, mới làm người ta thấy hại não. Khu dân cư mình cùng chị gái ở, mỗi năm phải nộp hai, ba ngàn nhân dân tệ phí bất động sản, kết quả quản lý vẫn là rối tinh rối mù. Xe cộ đi loạn, đỗ loạn, sân cỏ không có người cắt sửa, rác rưởi có thể thấy được khắp nơi, khi nào có thể đổi cái công ty bất động sản hoặc là cũng mời mấy chủ sở hữu thành thật, giữ chữ tín đại thay mình quản lý giống như Trình Tường Cư thì tốt rồi.

    Không nói nhiều, tôi cùng Tiểu Lộ lập tức đi vào số nhà 18 phòng 302, chính là cái phòng tới lần trước kia. Tiểu Lộ móc chìa khóa ra, leng keng vặn ổ khóa, mở cửa ra.

    Trước sau như một, một mùi mốc theo cửa mở ra xông vào mũi. Tôi cảm thấy lần tiếp theo lại đến đây, việc cấp bách không thể chậm trễ là quét tước vệ sinh một chút. Nghĩ đến lần trước Tiểu Lộ dùng cái khăn trải giường đầy vết máu, trứng côn trùng và mạng nhện kia, vớt tôi lên từ trong nước, trong lòng không khỏi cảm thấy nôn nao. Không phải tôi có thói quen ở sạch, chỉ là nơi này thật sự quá bẩn, việc như vậy nếu lại xảy ra một lần nữa, tôi sẽ phát điên mất thôi.

    "Vào thôi!" Tiểu Lộ đóng cửa lại, đối với tình huống vệ sinh tồi tệ xung quanh coi như không thấy, trực tiếp đi vào phòng ngủ, bước qua tủ quần áo, đi vào hành lang bên trong.

    Tủ quần áo đã có dáng vẻ lâu năm không được tu sửa, một nửa cánh cửa treo trên bản lề, Tiểu Lộ đi bên cạnh phát ra động tĩnh, đong đưa trước sau, vang lên tiếng kẽo cà kẽo kẹt.

    Tôi đi theo Tiểu Lộ, tránh đi cửa tủ quần áo đang đong đưa kia, thật cẩn thận chui vào ngăn tủ, đến cửa hành lang. Vừa muốn nhấc chân bước vào hành lang liền nghe thấy phía sau loảng xoảng một tiếng. Xoay người nhìn một cái, cánh cửa kia đã chạm đất, từ trên bản lề rơi xuống dưới. Lại kèm theo một tiếng leng keng, khiến cánh cửa thẳng tắp đổ về phía sau rơi trên mặt đất. Trong lúc nhất thời, tro bụi từ cánh cửa bay khắp bốn phía. Khiến tôi bất giác nhớ tới quan tài.

    "Không sao chứ?" Tiểu Lộ xoay người lại đây, chặn lại tầm nhìn của tôi, xem xét kết cục của tủ quần áo bên ngoài.

    "Không sao, chỉ là cánh tủ quần áo rơi xuống." Tôi bình tĩnh nói.

    "Ồ, vậy chúng ta đi tiếp thôi!" Nói xong, Tiểu Lộ đi về phía hành lang, tự mình đi về phía trước.

    Tôi nhìn cánh tủ quần áo nằm trên mặt đất kia, nghĩ thầm nó vốn dĩ bị treo ở đó bao lâu rồi? Sao lại trùng hợp như vậy, cố tình tại khoảnh khắc này rơi xuống dưới?
     
  5. Chương 184: Xuất sư bất lợi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường đi vẫn là dáng vẻ cũ, bình bình thản thản không có hố, nhắm mắt lại cũng có thể đi đến cuối. Có điều, lần này không có linh hồn côn trùng phát sáng nhỏ vụn tới đón tiếp chúng tôi, chỉ có thể tự tìm tòi đi đến cuối.

    Tiểu Lộ thuần thục tìm tòi trên dưới trái phải một lần, chạm vào chốt mở, cạch một tiếng kéo nó ra, nhấc tấm ván gỗ che ở phía trước lên thành một cái khe. Một tia nắng mặt trời màu vàng từ khe hở lọt vào, hình như ánh nắng chiều đều xinh đẹp như vậy.

    "Ôi chao, bầu trời sao lại có màu sắc này?" Tiểu Lộ lẩm bẩm, mở tấm ván gỗ ra khiến toàn bộ lối đi hành lang lộ ra ngoài.

    Tôi vịn bên cạnh hành lang, ló đầu ra thử nhìn chung quanh, lúc này mới nhìn rõ ràng kết cấu hành lang. Thì ra thoạt nhìn từ bên ngoài, hành lang chính là treo ở giữa không trung của một cái động nhỏ màu đen, vách tường bốn phía và chiều dài hành lang mấy trăm mét, ở bên ngoài hầu như không nhìn thấy, dường như một cái tường kép thời không, có thể chạm đến, cảm ứng được cùng đặt mình trong trong đó, nhưng lại không cách nào phân biệt được không gian và vị trí. Nếu dùng tấm ván gỗ chặn cửa hành lang lại, chỉ sợ ngay cả động nhỏ màu đen cũng không nhìn thấy, người không hiểu rõ căn bản không thể hiểu được nơi này có cái cửa ra thông tới trần gian, đương nhiên đây chỉ là suy đoán của tôi, bởi vì lúc chúng tôi còn chưa có tiến vào thế giới này, chưa từng dùng tấm ván gỗ chặn lại.

    "Đi thôi, lão già thật thà!" Nói xong, Tiểu Lộ hít vào một hơi thật sâu, thả người nhảy, nhảy vào hồ nước trong suốt.

    Tôi bơi không giỏi như cậu ta, đành phải bóp mũi, tứ chi cuộn lại, tự tung mình xuống như quả cân.

    Bên tai vang lên hai tiếng tõm tõm, sau đó bọt nước văng khắp nơi, một trận thanh âm thùng thùng bao phủ cả người. Lại qua vài giây, toàn bộ cơ thể chìm vào trong nước, bốn phía yên tĩnh lại. Tôi mở to mắt, thả tay bóp mũi ra, phát hiện mình đang chậm rãi chìm xuống. Mấy con cá chép nhỏ bơi bên cạnh, dường như đặc biệt tiến lên tìm hiểu tôi có hợp khẩu vị của chúng nó không, nhìn đến nỗi tôi chuyển động tay chân, sợ tới mức phân tán bốn phía mà chạy.

    Đáy hồ sâu, rong rêu dày đặc giống như đáy nước ở rừng rậm, đơn thương độc mã (một người một ngựa) cứ chìm vào trong đó như vậy làm cho người ta cảm giác có chút sởn tóc gáy. Tôi khuấy động hai tay, đạp hai chân muốn bơi lên trên, lại phát hiện làm sao cũng không bơi được. Cúi đầu xuống nhìn một cái, không biết từ khi nào, chân trái bị một cụm rong cuốn lấy. Cụm rong kia giống một đôi bàn tay to màu xanh đậm đang gắt gao bắt lấy mắt cá chân trái tôi, khiến tôi không bơi ra được. Rong biển quấn chân là tối kỵ trong bơi lội, rất nhiều người biết bơi đang tốt lành ở trong hồ thì xảy ra chuyện, đều là bởi vì thứ này. Nó chỉ cần quấn ở trên đùi, một lát là không gỡ được, hơn nữa càng giãy giụa thì càng bị quấn chặt.

    Tôi liều mạng khuấy động cánh tay về phía trước, nỗ lực giảm bớt biên độ đong đưa của hai cái đùi, hy vọng có thể giữ được thân thể cân bằng trong nước, chờ Tiểu Lộ tới cứu. Nhưng mà dùng hết sức lực, thân thể vẫn là không ngăn được chìm xuống. Mắt thấy sắp phải chìm trong đống rong rêu, càng ngày càng nhiều rong hướng về trước ngực và sau lưng bao trùm lại, tôi mới cảm thấy sự việc đã đến tình trạng vô cùng nghiêm trọng. Muốn ngẩng đầu tìm Tiểu Lộ, phát hiện bên cạnh cổ có không ít rong đang quấn lấy; theo bản năng muốn kêu cứu mạng, miệng mới vừa há ra thì nước hồ đã tuôn vào ào ạt.

    Haiz, tôi thở dài trong lòng! Ra quân chưa thắng đã chết trước, hiểm cảnh như vậy là muốn bóp chết lão Minh là tôi!

    Đang trong lúc buồn rầu, từ trên đỉnh đầu, một đôi tay to cầm lưỡi liềm vươn tới xoẹt xoẹt xoẹt vài cái, sạch sẽ lưu loát cắt đứt rong rêu quấn ở trên người tôi. Tôi nghĩ trong lòng, Tiểu Lộ đem theo lưỡi liềm từ khi nào. Ngẩng đầu nhìn một cái, lại phát hiện không phải Tiểu Lộ, một người trẻ tuổi làn da ngăm đen, thân thủ mạnh mẽ nổi bên cạnh tôi, hắn chuyển lưỡi liềm sang tay trái, dùng tay phải giơ ngón tay cái, làm cái động tác thành công với tôi.
     
    Ột Éc, meomeohh, Hạ Như and 7 others like this.
  6. Chương 185: Vệ sĩ của Hoa Cô

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thật là điều ngoài ý muốn! Không nghĩ tới, ở chỗ này có thể gặp được những người khác, vốn dĩ cho rằng tôi và Tiểu Lộ vào thế giới này chính là người cô đơn, mọi việc đều phải dựa vào chính mình. Thế mà có người trong lúc nguy cấp đã vươn tay giúp đỡ tôi.

    Thoát khỏi đám rong phiền toái, tôi thả lỏng tay chân, bơi về phía trước. Bởi vì thời gian chờ ở đáy nước quá dài, cần phải bổ sung dưỡng khí, không thể một hơi bơi tới chỗ biệt thự Ảnh Ngược.

    Đáy nước này nhìn như dễ hiểu, thực tế lại là sâu không thấy đáy. Tôi bơi tới nỗi tứ chi mỏi nhừ, tay chân nặng nề giống như bị rót chì mà vẫn chưa thể trồi lên mặt hồ. Nghĩ thầm, không biết hôm nay nổi cái gió gì, xuất sư bất lợi, mọi chuyện không thuận. Vừa rồi là rong, hiện tại là dưỡng khí, làm không tốt thì hôm nay phải dìm xác dưới đáy nước.

    Ngay tại khi tôi nỗ lực lại nỗ lực, vẫn không cách nào chống lại việc tay chân không ngừng bãi công, lại là người trẻ tuổi kia, giống như cá kiếm từ phía sau bỗng chốc nhảy ra, vươn một bàn tay túm cổ áo tôi, một mặt quẫy nước, một mặt kéo tôi lên trên. Có ngoại lực trợ giúp, tay chân cử động có chút linh hoạt hơn, rất nhanh hai người đã nổi lên mặt nước.

    Tôi hít sâu một hơi, tham lam hưởng thụ cảm giác tốt đẹp dưỡng khí mang lại! Dựng ngón tay cái về phía người người trẻ tuổi, nói: "Cảm ơn! May mà có cậu!"

    "Đừng khách sáo, tôi tên A Mãng!" Đối phương thẹn thùng cúi đầu, cười ngây ngô một chút.

    A Mãng? Tôi đột nhiên cảm thấy tên này rất quen thuộc, dường như từng nghe thấy ở nơi nào. Lại cẩn thận nhìn lại gương mặt kia một lần, diện mạo này hình như có bảy tám phần quen biết. Cảm giác mình đã từng gặp ở nơi nào, rồi nhất thời lại không nghĩ ra.

    "Chúng ta.. Lúc trước đã từng gặp?" Tôi không dám mạo muội, chỉ phải ấp a ấp úng đặt câu hỏi.

    "Gặp rồi!" A Mãng khẳng định gật gật đầu với tôi.

    Đúng lúc này, bên cạnh chúng tôi đột nhiên ào ào nổi lên hai cái bọt nước, từ trong nước chui ra hai người. "Ai nha, nghẹn chết ta!" Âm thanh đầu tiên truyền tới lỗ tai là tiếng một người phụ nữ mang theo vài phần thở dốc. Tôi lần theo tiếng nhìn lại, phát hiện nước biển dán lên trán người phụ nữ kia, một đôi mắt to ngập nước đang liều mạng nháy. Cô ấy chưa nhìn thấy tôi, tôi đã nhìn cô ấy thật cẩn thận, thế mà lại là Hoa Cô!

    Thật là một cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn, Hoa Cô thế mà vẫn đi theo. Tôi đang muốn nói chuyện với cô, một cái đầu khác nổi lên mặt nước cùng tôi, trách móc.

    "Các cô vào bằng cách nào?"

    Tôi xoay người nhìn lại, nói chuyện không phải ai khác, đúng là Tiểu Lộ. Vẻ mặt cậu ta kinh ngạc nhìn Hoa Cô, trong mắt giận mà như không giận dần hiện lên một chút biểu tình không thoải mái.

    "Có cái trò chơi gọi là" theo dõi truy kích "!" Hoa Cô nghịch ngợm thè lưỡi với cậu ta, bày ra một dáng vẻ đắc ý.

    "Được thôi!" Tiểu Lộ dùng tay lau sạch nước trên mặt, ra sức chớp mắt vài cái, nhìn A Mãng bên cạnh, tiếp tục truy hỏi: "Sao cô lại đưa A Mãng đến? Còn có, các cô đi vào trong phòng như thế nào?"

    "Tôi tự có pháp bảo của mình, cái dạng cửa gì đều không ngăn được tôi!" Hoa Cô rung đùi đắc ý nói, lại chu chu môi về phía A Mãng, nói: "A Mãng là xung phong nhận việc tới cùng tôi. Hai các cậu nếu mà bắt nạt tôi, cậu ta chính là vệ sĩ của tôi!"

    Tiểu Lộ lắc lắc đầu, vẫn còn hít vào một hơi, một lần nữa chìm vào trong nước.

    Tôi bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy A Mãng, là ở trong sơn động thôn Miêu. Khi đó, lão Hà, Tiểu Lộ cùng A Mãng là ba người người trẻ tuổi duy nhất đi vào trong động, những thôn dân khác tránh ở trong động đều là người già, phụ nữ và trẻ em. Lúc điều động mọi người, A Mãng bèn cùng lão Hà, Tiểu Lộ đi cùng một chỗ. Cho nên, vừa rồi Tiểu Lộ một câu bèn kêu lên tên A Mãng, bọn họ đã từng gặp mặt một lần, là quen biết.
     
  7. Chương 186. Vào biệt thự lần hai.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhìn thấy Tiểu Lộ chìm vào trong nước, A Mãng và Hoa Cô cũng lần lượt chìm xuống. Chỉ còn lại có một mình tôi nổi trên mặt nước.

    Tôi nhìn một vòng ra xa bốn phía, phát hiện thế giới này có một chút thay đổi so với lúc trước, nơi nước và bầu trời nối tiếp nhau ở bốn phía, đám mây đám này nối liền đám kia quấn lấy ánh nắng chiều, tay trong tay, thấm nhuộm bầu trời thành một bức tranh sơn dầu mỹ lệ. Biệt thự của Lý Tiểu Hào vẫn đứng ở trong nước trên đảo nhỏ như cũ, được ánh nắng chiều màu vàng rọi sáng tỏa ra bốn phía, vô cùng đẹp. Đáy nước tòa biệt thự kia, giống như ảnh ngược thật sự, chập chờn theo ánh sáng trong suốt trên hồ nước. Nếu như đây là lần đầu tiên tôi tới, nhất định không nhìn ra đạo lý huyền diệu trong đó.

    Mọi người đã bơi đi xa, tôi vội vàng hít một hơi giữ trong lồng ngực, học theo dáng vẻ lặn xuống của Tiểu Lộ, cứ thế chìm vào trong nước.

    Ba người kia đã bơi tới cổng lớn biệt thự Ảnh Ngược. Tiểu Lộ vừa mở cửa ra liền nhấc chân bước lên sàn nhà đi vào. Hiển nhiên Hoa Cô và A Mãng cảm thấy vô cùng lạ lẫm đối với sự vật và kiến trúc giấu ở trong nước này. Chỉ thấy, A Mãng nhìn đông, sờ tây, dạo quanh biệt thự Ảnh Ngược một vòng, dường như không quá tin tưởng Ảnh Ngược trước mắt này là một tòa kiến trúc thật sự. Cậu ta cẩn thận từng li từng tí mà tiến một chân vào bên trong cửa lớn, vài giây sau lại nhanh chóng rút lại, thể nghiệm cảm giác huyền quan trong ngoài bất nhất. Hoa Cô ở phía sau cậu ta chờ đến nỗi có chút mất kiên nhẫn, thấy cậu ta chậm chạp không chịu đi vào nên dứt khoát giơ tay đẩy lưng cậu ta một cái. Một cái đẩy này v thật sự dùng sức rất nhiều, Hoa Cô và A Mãng vừa lăn vừa bò tiến vào bên trong cửa lớn.

    Theo sau bọn họ hai bước chân, tôi cũng đi vào bên trong cửa lớn. Vẫn là giống như lần trước, sau khi xuyên qua huyền quan, một giọt nước trên người cũng không có, ngay cả tóc đều khô ráo trong nháy mắt. Vốn dĩ tóc Hoa Cô bị thấm nước mà co cụm lại dính chặt trên trán, thoáng chốc trở nên mềm mượt chỉnh tề, giống như vừa mới chải chuốt trang điểm lại ở tiệm cắt tóc. Bản thân cô đối với thay đổi này vô cùng vừa lòng, không ngừng dùng tay đùa nghịch chúng nó, dường như hy vọng có thể dệt hoa trên gấm, càng thêm đẹp mắt một chút.

    "Hiện tại, chúng ta làm gì đây?" A Mãng nói, nhìn ra được cậu ta có chút mất tự nhiên, có thể là bởi vì lần đầu tiên đi vào nơi kỳ lạ như vậy.

    "Chúng ta phải đi tìm Tinh Nhân và A Li!" Hoa Cô nói: "Có điều, nhìn dáng vẻ nơi này không giống nơi con khỉ ở."

    Chẳng trách cô sẽ có nghi vấn như vậy, lúc trước, khi tôi và Tiểu Lộ đang thảo luận phương án tiến hành và tuyến đường, bọn họ toàn không ở đó, đương nhiên không biết nên làm gì sau đó. Có thể ngay cả nơi này là nơi nào, bọn họ cũng không thể biết được. Lòng tôi nghĩ cái này phiền toái rồi, vô cớ có hai gánh nặng chạy tới, còn không biết bọn họ sẽ làm ra việc gì. Biển vong linh nguy hiểm như vậy, đưa hai bọn họ đi theo sau thật sự có chút làm người ta không yên lòng.

    Tiểu Lộ kéo tôi đến bên cạnh cửa hiên, đè thấp giọng nói: "Biệt thự của Lý Tiểu Hào rất nguy hiểm, chẳng may xảy ra tình huống gì thì hai chúng ta khó mà bảo vệ được bọn họ, làm sao bây giờ?"

    Tôi đồng ý gật gật đầu, cũng nhỏ giọng nói với cậu ta: "Chúng ta không thể dẫn hai người bọn họ đi qua, nghĩ cách giữ bọn họ lại nơi này đi!"

    Sau một lúc thì thầm, tôi và Tiểu Lộ đạt thành ý kiến nhất trí, quyết định ý tưởng giữ hai bọn họ lại.

    "Hai người các cậu đang lén lút nói thầm cái gì đó?" Hoa Cô có chút bất mãn đối với việc chúng tôi giấu bọn họ nói chuyện, đột nhiên nhảy đến phía sau hai chúng tôi, kéo dài giọng nói kháng nghị.

    Một giọng nói này rất tốt, tiếng vang ngoài ý muốn vang vọng toàn bộ biệt thự, khiến mọi người hoảng sợ.

    "Nơi này sao có thể có tiếng vang?" Tiểu Lộ nhìn nhìn khắp nơi, khó hiểu nói.
     
  8. Chương 187: Tiếng vang

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không biết là ảo giác của mọi người, hay là Hoa Cô có công năng đặc dị, lúc Tiểu Lộ nói chuyện, tiếng vang cũng không hề xuất hiện. Cậu ta cố ý học dáng vẻ của Hoa Cô, kéo dài giọng nói kêu vài tiếng, ngoài thanh âm của mình ra nhưng vẫn không có bất cứ tiếng vọng gì. Hoa Cô cũng kêu vài tiếng theo, đều là lấy thất bại kết thúc.

    "Chuyện vừa rồi là như thế nào?" Hoa Cô hỏi.

    Tiếng vang có được là do âm thanh gốc ở mặt phẳng thể rắn phản xạ lại, âm thanh gốc và âm thanh sau khi phản xạ chỉ khi chênh lệch ba giây trở lên, lọt vào trong màng nhĩ của người nghe, mọi người mới có thể phân biệt được âm thanh gốc và tiếng vang. Nói cách khác, ngày thường chúng ta nói chuyện cũng có tiếng vang, chỉ là bởi vì mặt phẳng phản xạ cách lỗ tai rất gần, âm thanh gốc và tiếng vang tới màng nhĩ gần như là đồng thời, nên chỉ nghe được có một thanh âm. Nếu có thể nghe thấy tiếng vang, cần phải có một không gian trống trải, còn cần phải có mặt phẳng thể rắn trơn nhẵn, điều kiện như vậy trong vật kiến trúc khổng lồ ở Thiên Đàn là thường xuyên nhìn thấy, cho nên Thiên Đàn có vách tường hồi âm.

    Ngay cả kiến trúc nhà ở bình thường, ở trong nhà xuất hiện loại hiện tượng tiếng vang này, cơ bản là không thể. Một là không gian nhỏ hẹp, hai là cách bố trí dụng cụ gia đình tạo thành rất nhiều mặt phẳng phản xạ. Sóng âm sau khi được phát ra từ yết hầu con người, rất nhanh sẽ bị những mặt phẳng rải rác ở trong phòng phản xạ trở về, không hình thành trong thời gian ba giây trở lên khiến màng nhĩ người nghe không phân biệt ra sự khác nhau giữa âm thanh gốc và tiếng vang.

    Cho nên, vừa rồi câu kia của Hoa Cô: "Hai các cậu lén lút ở đó nói thầm cái gì?" Xuất hiện tiếng vang ở trong phòng, khiến mọi người hoảng sợ.

    Không rõ tình hình, không có người trả lời vấn đề của Hoa Cô, mấy giọng nói kêu to lên vừa rồi dần biến mất, toàn bộ biệt thự đều lâm vào yên tĩnh như chết, giống như tòa nhà xuất hiện chuyện ma quái khiến lòng người ớn lạnh.

    Không thể cứ tiếp tục trầm lặng như vậy, chuyện nên làm còn phải làm từng bước. Vì thế, đầu tiên tôi phá vỡ sự yên lặng, nói với mọi người: "Chúng ta chia nhau ra nhìn mọi nơi đi!"

    Tiểu Lộ liếc mắt nhìn tôi một cái, dường như đang hỏi tại sao không đề cập tới phòng đọc sách, tôi nháy mắt vài cái với cậu ta, cậu ta lập tức hiểu, đây là câu nói lừa Hoa Cô và A Mãng.

    Hoa Cô đối với đề nghị chia nhau ra quan sát rất là tán thành. Sở dĩ, tôi muốn lừa Hoa Cô và A Mãng rồi tự mình đi dạo ở biệt thự, là bởi vì tôi rõ ràng cảm thấy được phương pháp tư duy của bọn họ không giống chúng tôi. Tôi và Tiểu Lộ đi vào biệt thự Ảnh Ngược là có mục đích chính xác, hiện tại chúng tôi cần phải gạt bỏ quấy nhiễu ra, toàn lực thực hiện mục tiêu kia. Mà Hoa Cô và A Mãng đi vào nơi này không có mục đích chính xác, chỉ là đi theo chúng tôi như đi du lịch, thưởng thức những thứ mới lạ bốn phía. Cho nên, biện pháp tốt nhất chính là để bọn họ đi dạo khắp nơi, như vậy mới có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn họ, lại không thể quấy rầy chúng tôi.

    Vì thế, bốn người chia làm hai tổ, Hoa Cô và A Mãng bắt đầu hành trình thám hiểm mới lạ, tôi và Tiểu Lộ đi thẳng đến phòng đọc sách.

    Tất cả vẫn là dáng vẻ cũ, vào phòng đọc sách, sách được sắp đặt chỉnh chỉnh tề tề ở trên kệ sách sát vách tường ngăn nắp, thang mây lần trước sau khi sử dụng vẫn chưa có người động vào, vẫn dừng ở vị trí cũ. Chỉ có chỗ tôi và Tiểu Lộ lúc ấy ngồi trên mặt đất thì có thêm hai cái ghế dựa.

    Tôi tò mò nhìn hai cái ghế dựa kia, không nhịn được hỏi Tiểu Lộ: "Lần trước chúng ta tới là ngồi dưới đất, cậu biết hai cái ghế dựa này là ai mang vào không?"

    "Chắc là không có ai ngoài quản gia!" Tiểu Lộ như suy tư gì đó đoán được, quản gia trong miệng cậu ta, chính là người mà mẹ Hoa Kim Lan nói với tôi khi linh hồn tôi rời thân xác ở phòng đọc sách ngày đó. Nhắc tới người này, tôi bỗng nhiên nhớ tới bà bà nói Hoa Kim Lan cùng bà ta và nhà Hoa Cô có thù oán, cho nên mới giết chết bốn người bảo vệ, lại liên hệ loại biểu cảm khinh thường kia của Tiểu Lộ đối với bà bà, cảm giác trong đó có rất nhiều chỗ cẩn phải suy ngẫm.
     
  9. Chương 188: Thái độ bất thường của Hầu tộc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đang nghĩ ngợi, Tiểu Lộ làm gián đoạn suy nghĩ của tôi, một mặt bò lên trên thang mây, một mặt lớn tiếng nói: "Chúng ta tìm Hầu tộc trước đi, xem bọn nó rốt cuộc là có lai lịch gì?"

    Tôi tán thành nói: "Cũng được, biết nhiều hơn một chút cũng sẽ có lợi sau này."

    Lúc trước từng nghe bà bà nói, Hầu tộc này là một chi của Yêu giới, từ trước tới nay chùn chân bó gối, không phải bất đắc dĩ quá thì sẽ không làm kẻ thù với con người. Lần trước, Tiểu Lộ lấy ra mấy quyển sách, dường như có một quyển gọi là "Yêu giới". Lòng tôi nghĩ không bằng nhân cơ hội này tìm nhìn xem, vì thế nhắc nhở cậu ta, nói: "Lần trước, cậu từng lấy một quyển sách gọi là" Yêu giới ", có thể có ích!"

    "Lần trước từng lấy" Yêu giới ".. sao.."

    Tiểu Lộ đang định nói mình không nhớ rõ quyển sách từng lấy lần trước kia. Nhưng mà, cái từ "giới" kia còn chưa dứt, thang mây liền xì xụp di chuyển khiến Tiểu Lộ đang leo được một nửa trở tay không kịp, thân mình đong đưa theo thang mây với biên độ lớn, suýt chút nữa từ phía trên rơi xuống. Cũng may thân thủ cậu ta nhanh nhẹn, kịp thời bắt lấy tay vịn ổn định thăng bằng.

    "Há há, cái hệ thống này rất nhanh nhạy!" Tiểu Lộ nắm tay vịn, tự mình nói một câu đánh trống lảng.

    Tôi ở dưới thang mây, ngửa đầu nhìn cậu ta lên tới vị trí lần trước kia, rút ra một quyển sách gáy đen, gấp không thể đợi nói: "Ném xuống đây, tôi bắt!"

    Vừa dứt lời, thang mây từ vị trí cao mấy mét đột nhiên hạ xuống mặt đất, lại làm Tiểu Lộ lảo đảo, thân mình cậu ta nghiêng một cái, vội vàng buông quyển sách trên tay ra, bắt lấy tay vịn, quyển sách kia bung mở ra khi vẫn đang rơi xuống sàn nhà.

    Hai người đều bị di chuyển đột ngột xảy ra của thang mây này dọa cho nhảy dựng, đồng thời cúi đầu nhìn quyển sách rơi trên mặt đất, lại thoáng nhìn qua nhau, sau một lúc lâu mới đối mặt cười ha ha. Xem ra thang mây này vô cùng hiểu được lòng người.

    Tiếp đó, Tiểu Lộ lại hô một tiếng "quần áo bó sát", thang mây sột soạt lên tới vị trí cao nhất, đại khái sách có liên quan đến quần áo bó sát không ít, cậu ta ngồi xuống cái thang, rút sách trước mặt ra, lật xem từng quyển từng quyển.

    Nhìn thấy cậu ta chăm chú lật sách xem, tôi cũng nhặt lên quyển vừa mới rơi trên sàn nhà, xem nội dung từng trang từng trang trong đó.

    Yêu giới là do động vật hấp thụ linh khí thiên địa tạo thành, bình thường, chúng ta thường xuyên nghe chuyện xưa kể về quỷ đến Hồ yêu, Miêu yêu, Sói yêu, đều thuộc chủng tộc Yêu giới. Không giống yêu quái hình người thường xuyên xuất hiện trong chuyện xưa, Yêu giới được giới thiệu trong sách, cũng không có tình huống biến hóa thành hình người. Những động vật đó khi có được linh khí, có được trí tuệ và lực lượng siêu nhiên, vẫn duy trì hình thể đã có sẵn từ khi sinh ra như cũ, hơn nữa đại đa số sống quần cư hoặc là sống một mình ở bốn phía sơn cốc trong biển vong linh, chung quy không liên hệ với thế giới bên ngoài.

    Tôi trực tiếp lật sách đến một chương về Hầu tộc kia, cẩn thận nghiên cứu nội dung bên trong. Thì ra, Hầu tộc là một chi Yêu giới gần với loài người nhất, sau khi chúng nó có được linh khí, không chỉ có được sức bật lớn mạnh và năng lực leo trèo linh hoạt, hơn nữa có trí tuệ siêu quần, là lực lượng giết chóc ưu tú nhất trong đoàn quân, có thể liên hợp với vong linh, thống lĩnh chủng tộc Yêu giới khác. Có điều, nơi nào có áp bức, nơi đó có phản kháng, Yêu giới sau khi trải qua vài lần đại chiến, Hầu tộc bị cấm liên hệ với vong linh, cũng trở thành một loại Yêu tộc chùn chân bó gối nhất.

    Như vậy xem ra, Hầu tộc đột nhiên xông vào thôn Miêu, cướp đi A Li và Tinh Nhân, vô cùng không phù hợp với thói quen tuyệt đối không liên hệ với thế giới bên ngoài của chúng nó, thật sự là một hành động kỳ lạ. Không biết vì nguyên nhân gì lại khiến chúng nó điều động đại đội nhân mã để làm ra chuyện như vậy?
     
  10. Chương 189: Nên bắt đầu từ cánh cổng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khép sách lại, ngày đó, tình cảnh Hầu tộc tới cướp Tinh Nhân và A Li hiện ra trước mắt, con khỉ lớn lông vàng ngồi xổm trên bàn vuông, chỉ dựa vào một cái lư hương nhỏ bèn ném thủng một lỗ lớn trên vách tường, thể lực thật sự lợi hại. Nếu ném trúng đầu tôi thì bây giờ người cùng Tiểu Lộ tới biệt thự Ảnh Ngược không phải người thật, mà là oán linh.

    Ngửa mặt nhìn Tiểu Lộ, cậu ta vẫn ngồi ở trên thang mây như cũ, cẩn thận nghiên cứu nội dung trong sách. Tôi đột nhiên nhớ tới Hoa Cô và A Mãng còn ở bên ngoài, không biết hành trình thám hiểm này có mang đến thú vui cho bọn họ hay không, vì thế thả sách xuống, đi ra bên ngoài phòng đọc sách tìm bọn họ.

    Lần đầu tiên tới nơi này là để tìm biện pháp siêu độ oán linh, tôi và Tiểu Lộ đi thẳng đến phòng đọc sách ngay sau khi vào biệt thự. Ở tại đây, tuy rằng linh hồn đã ra khỏi thân xác, được mẹ Hoa Kim Lan đưa tới hành lang, nhưng toàn bộ biệt thự đối với tôi vẫn vô cùng xa lạ. Hiện tại, đúng lúc nhân cơ hội đi tìm Hoa Cô và A Mãng, đi dạo khắp nơi, cẩn thận so sánh Ảnh Ngược với nguyên hình phía trên một lần.

    Dạo qua hành lang một vòng, một dãy cánh cửa cách xa nhau không đến hai mét, thiết kế khoảng cách dày đặc rất giống loại khách sạn giá rẻ. Kỳ lạ chính là, theo lý thuyết loại thiết kế bố cục nhỏ này thì không gian trong nhà sẽ không quá lớn, nhưng mà sau khi đi vào cửa phòng đọc sách kia, không gian bên trong ít nhất là một trăm mét vuông trở lên. Nếu những cái cửa này và toàn bộ phòng bên trong là ở cùng một thời không, căn cứ vào diện tích phòng đọc sách, dựa vào chiều dài một bên tường hành lang này sẽ tính ra được, toàn bộ cửa phía bên phải hành lang, chắc hẳn đều thông đến phòng đọc sách. Nghĩ đến đây, vấn đề lại tới nữa, bốn vách tường phòng đọc sách đều là giá sách nối liền từ trên xuống dưới, căn bản không có cái cửa thứ hai. Nói như vậy, các cửa khác trên hành lang có thể chính là thừa thãi hoặc là không mở ra. Nhưng mà, nhà thiết kế nào lại thiết kế như vậy đây?

    Mang theo vấn đề, tôi thử đi đẩy một cánh cửa trong đó ra. Khóa cứng! Lại đẩy cánh cửa thứ hai ra. Vẫn không mở được! Khi tôi đi đến trước cánh cửa thứ ba, đột nhiên cảm thấy cánh cửa này giống như đã từng trông thấy, giống như từng nhìn ở nơi nào. Tôi thật cẩn thận vươn tay nắm lấy tay nắm cửa hình tròn, nhẹ nhàng chuyển động theo chiều kim đồng hồ, chỉ nghe thấy cạch một tiếng, mở khóa!

    Theo tiếng động kẽo kẹt thật dài, cửa chậm rãi mở ra. Khi tiến vào bên trong, cánh cửa tủ quần áo lúc ẩn lúc hiện treo trên bản lề kia hiện lên ở trong đầu tôi. Đúng rồi, cánh cửa này giống y hệt như cánh cửa tủ quần áo rơi trên mặt đất kia, cùng màu sắc, cùng kiểu dáng, cùng chất liệu..

    Ngay trong lúc tôi đang nghĩ đến cánh cửa tủ quần áo, trong phòng truyền đến một tiếng vang leng keng rất lớn, tôi sợ tới mức lập tức đóng cửa lại, che ngực đứng ở bên cạnh, sợ bên trong chạy ra yêu ma quỷ quái gì.

    Qua một lúc lâu, cửa vẫn là dáng vẻ cũ, không thấy có người từ bên trong đi ra. Chỉ là sau một tiếng leng keng kia, tất cả đều yên tĩnh, gần như lại không xảy ra dị thường gì. Vì thế, tôi nắm lấy tay nắm cửa, chậm rãi vặn mở ra, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.

    Lúc đầu, trong phòng tối đen một mảng, duỗi tay không nhìn thấy năm ngón. Bình tĩnh đứng hai giây, cửa kẽo kẹt một tiếng, tự đóng lại. Lòng tôi nghĩ không tốt, không phải là bẫy rập chứ! Xoay người muốn đi mở cửa, lại bị ánh đèn đột nhiên sáng lên đâm vào mắt, vội thu tay về, dùng bàn tay bảo vệ đôi mắt, xuyên qua khe hở ngón tay nhìn xem là chuyện như thế nào.

    Chỉ thấy trong phòng hỗn độn một mảng, xoong nồi bát đĩa ngổn ngang đầy đất, đệm chăn quần áo ở khắp mọi nơi, nhìn qua giống như vừa có trộm vào nhà. Lại nhìn một cái, ở giữa phòng đứng một nam một nữ, hình như là chủ nhân nhà này.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...