Truyện Ma [Edit] Âm Hôn Khó Chia Lìa - Tích Vân Khát Vũ

Discussion in 'Đã Hoàn' started by Mèo A Mao Huỳnh Mai, May 31, 2020.

  1. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,873
    Chương 177: Trại Miêu (Miêu trại).

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hương Mê Hồn trộn máu nên tôi khống chế cũng rất thuận buồm xuôi gió, hơn nữa sau khi nhìn thấy Vân Hương khống chế hương chui vào từ lỗ chân lông, nên giờ tôi cũng thử dùng ý niệm khống chế hương chui vào theo lỗ chân lông, hiệu quả nhanh hơn rất nhiều.

    Tôi dập tắt củi, nắm lấy một bó lớn hương đuổi trùng đặt vào trong than củi đỏ, nhìn khói bốc lên, những con côn trùng độc kia lui về phía sau, bọn Tề Sở vẫn đứng yên bất động tại chỗ, tôi liếc Lục Linh.

    Lấy điện thoại di động của Tề Sở ra, gửi tin nhắn cho chị Dương, bảo chị ấy đến cứu bọn Tề Sở.

    Tề Sở bọn họ bố trí lâu như vậy, Diêu Linh lại hiểu được rõ ngôn ngữ các tộc Miêu, nghĩ họ đã chuẩn bị rất kỹ thì chắc cũng sắp xếp người gần trại Miêu, chỉ cần nhận được tin tức, tự nhiên sẽ đến rất nhanh.

    Lục Linh thấy tôi mê hồn bọn người Tề Sở, tự nhiên hiểu được lựa chọn của tôi, bà ta nắm lục lạc xua đuổi đám trùng độc kia, nhếch khóe miệng lộ ra một nụ cười cổ quái nhìn tôi.

    Tôi đem điện thoại di động của mình và Tề Sở đặt cùng một chỗ, rồi lấy xuống cái ô lớn màu đen quấn trên ba lô kia, bung ra!

    Một luồng khí tức lạnh như băng đổ ập tới, cảnh bốn phía tựa như méo mó đi một chút, thật giống như cách màn hơi nước nóng rực, nhìn cái gì cũng có chút mơ hồ, nhưng thoáng cái liền tốt lên, trong miệng tôi có ngậm gạo, tay cầm hương dẫn đường, vì có kinh nghiệm quá âm nên cũng không khó chịu lắm.

    Lục Linh nhìn chiếc ô kia, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi, trầm giọng nói: .

    "Quả nhiên truyền nhân Lỗ Ban vẫn tận trung với nhà họ Vân, đến ô âm dương cũng được làm ra, chỉ vì muốn che đi một sợi huyết mạch trong cơ thể cô, nhà họ Vân các người nhất mạch độc truyền [sinh một], nhưng đời đời không ngã, quả nhiên cũng có chút bản lĩnh."

    Tôi cầm ô đi về phía bà ta, vừa đi được hai bước, thì thai quỷ ở trong bụng thấy bất an nên động đậy, nhưng được một lúc thì an ổn lại.

    Chẳng qua phía chân trời đột nhiên có một cột sấm sét hiện lên, tôi mơ hồ tựa hồ nghe được âm thanh Mặc Dật rống giận, âm thanh kia tựa hồ vang lên ở trong đầu, rồi chuôi ô dường như có một luồng khí lạnh truyền vào lòng bàn tay, khi nghe kỹ lại thì không còn.

    Tôi ngẩng đầu nhìn phương Đông, đó là hướng của Phủ Quân Thái Sơn, nhận việc câu hồn, quản chuyện luân hồi, nhưng tóm lại vẫn có một số việc mà y cũng không thể khống chế được.

    Không thể ngăn được lòng người, đây là lời mà Mặc Dật đã từng nói, cho nên tôi cứ tùy ý một phen đi.

    "Đi thôi, Lục Tư Tề đang chờ." Tôi cầm ô đen, vẫn cầm hương dẫn đường như cũ, tự mình đi về phía trước.

    Lục Linh nhìn cây hương dẫn đường kia, cười hắc hắc rất quái dị:

    "Trước kia sao lại không nhìn ra cô có gan lớn như vậy, không sợ tôi trực tiếp giết cô sao, rồi mổ bụng lấy con cô ra ư?"

    "Bà dám sao?"

    Tôi đảo mắt nhìn bà ta, cười khẽ và nói:

    "Lục Tư Tề sẽ không bỏ qua cho bà đâu."

    Trên mặt Lục Linh hiện lên thần sắc kinh ngạc, liếc mắt nhìn tôi, nói:

    "Từ khi nào mà cô biết?"

    Trên danh nghĩa bà ta và Lục Tư Tề là mẹ con, nhưng từ sau việc tôi bị hiến tế, mỗi một lần xuất hiện của bọn họ đều là Lục Linh ở phía sau, Lục Tư Tề trở lại đến lúc Lục Tư Tề cùng Mặc Dật kết liên minh, Lục Linh lại giống như chúng tôi, đứng ở trong sân, ngay cả quyền nghe cũng không có, khi đó tôi liền suy đoán, Lục Tư Tề cùng Lục Linh có lẽ là quan hệ chủ tớ, không phải là mẹ con.

    "Chắc là lúc bà đến sân nhà tôi."

    Bên tai tôi tựa hồ có âm thanh chiêu hồn, âm thanh kia trầm thấp mê người, gọi tên tôi hết lần này đến lần khác, có chút trìu mến lại khẩn thiết, làm cho người ta nghe phải dừng chân, lưu luyến không thôi.

    "Vân Thanh, Vân Thanh."

    Giọng nói của Mặc Dật càng sốt ruột, xen lẫn cơn giận dữ nặng nề.

    Trong tay y có máu của tôi, biết sinh thần bát tự của tôi, huống chi trong bụng tôi còn có huyết mạch của y, có thể chiêu hồn cũng là chuyện bình thường.

    Tôi khẽ xoay ô đen lớn, xương rắn lạnh như băng, vừa xoay, những thứ xung quanh lại méo mó nặng hơn nữa, cuối cùng tiếng gọi khiến người ta lưu luyến đã không còn, quả nhiên những thứ tốt đẹp làm cho người ta trầm mê, nhưng không thể quá trầm mê nha.

    ----

    :(( mấy chap sau xoay quanh chuyện bí mật của quá khứ quá, không còn mấy cái kinh dị triết lý, đọc hơi chán các bác ạ.
     
    Last edited: Nov 28, 2022
  2. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,873
    Chương 177.2:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Nov 29, 2022
  3. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,873
    Chương 178.1.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thấy hốt hoảng trong mắt tôi, Lục Linh có chút đắc ý.

    Tôi nhìn rắn lục xanh kia cười cười, nên tôi liền đưa chuôi ô về phía trước.

    Chú Chu nói thân cái ô này chế tạo từ xương rắn, là đồng loại của nó, nhìn rắn lục xanh kia lớn đến mức thái quá, chắc cũng có chút bản lĩnh sẽ cảm giác được.

    Quả nhiên, khi tôi đưa ô về phía trước, thân ô lộ ra, rắn lục xanh liền ngẩng đầu rắn, chỉ trong nháy mắt vảy đã dựng lên, sau đó thân rắn trượt từ cửa trại xuống, chốc lát đã biến mất trong rừng tre, trúc thâm sâu, chỉ thấy trong biển tre trúc, bốn phía là lá cây xào xạc, cành tre trúc lắc lư, rắn lục xanh đã biến mất không thấy tung tích đâu nữa.

    "Cô làm gì vậy?"

    Lục Linh vội vàng lắc lắc chiếc chuông trong tay, trừng mắt nhìn tôi nói:

    "A Thanh thủ hộ trại Miêu mấy trăm năm chưa từng rời đi, vừa rồi cô lén thắp hương sao?"

    Tôi đặt chiếc ô vào vị trí cũ và sờ sờ mũi mình, không thể hàn gắn mối quan hệ với Lục Linh, nên tôi cười và nói:

    "Có lẽ là sợ tôi sẽ ăn nó, canh rắn rất ngon, nghe nói rắn càng độc càng lớn, rắn độc thì rắn càng khỏe, thịt càng ngon, lại còn có thể loại bỏ độc thai nhi, nhìn thấy con rắn lục xanh hiếm thấy như vậy, không thể không nghĩ cách nấu, cho nên.."

    "Vân Thanh!" Lục Linh tức giận, khuôn mặt đầy nếp nhăn u ám.

    Tôi lười đấu võ mồm với bà ta liền cầm ô đi vào.

    Vừa đi qua cổng trại, tôi lập tức cảm thấy có gì đó không đúng, một tay cầm chuôi ô, tay kia cầm câu hồn liên.

    Nhìn từ bên ngoài, trại này có vẻ như ẩn mình giữa rừng tre lũy trúc, nhưng khi bước vào trong, sẽ thấy xung quanh đều là dây leo, như rắn bám vào bốn phía trên mặt đất, có cái còn quấn lên cây, có loại bám vào tre, những dây leo xanh trùng trùng điệp điệp xếp chồng lên nhau thỉnh thoảng run rẩy, ai biết được bên dưới có giấu bao nhiêu trùng độc, chôn vùi bao nhiêu xương cốt, nếu không thì hoa trên dây leo sẽ không nở ra có màu đỏ tươi như vậy.

    "Cô sợ à?"

    Lục Linh ở sau lưng âm trầm, lạnh lùng nói :

    "Đi tìm bà ngoại của cô đi."

    Tôi nhìn tòa nhà sàn ở giữa, và cầm ô bước vào.

    Một khi tôi muốn thoát khỏi tầm quan sát của Tề Sở và Mặc Dật, muốn phá hủy mối liên hệ giữa Mặc Dật và thai quỷ trong bụng thì tôi không thể rời khỏi chiếc ô này, mà hành động thì bất tiện nên tôi phải giải quyết nó càng sớm càng tốt.

    Ngôi nhà sàn rất nhỏ, ô âm dương lại tương đối lớn, vì vậy tôi phải nghiêng ô mới có thể bước vào.

    Nhà sàn được làm toàn bộ bằng tre trúc, lầu dưới được chia thành nhiều phòng nhỏ bằng trúc, có nuôi một số rắn và côn trùng, ngay cả hành lang cũng bày đầy những chiếc bình, có tiếng cào và tiếng bò nho nhỏ từ bên trong phát ra, âm thanh này làm da đầu người ta tê rần.

    Thai quỷ trong bụng tôi dường như biết sợ hãi, nó chạm nhẹ vào bụng tôi, giống như một chú mèo con đang dụi dụi vào người tôi để làm nũng vậy, lại như muốn an ủi.

    Tôi cất hương dẫn đường vào ba lô, duỗi tay vuốt ve bụng nhỏ, ngoại trừ bà ngoại ra, cục cưng này là người thân duy nhất của tôi.

    Đi lên những bậc thang tre mờ sương, có lẽ tôi lùa gió lạnh theo vào, nên vài ngọn đèn dầu trong chánh điện lầu hai khẽ rung rinh, một bóng người đang ngồi trên chiếc ghế tre dựa vào tường, hình như đang cầm nén trầm hương, nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại nhìn tôi, gió lạnh ùa vào, bà ấy ho nhẹ hai tiếng.

    Trên cái bàn bên cạnh ghế có nước, ngay cả cái ly đều được làm bằng tre, tôi rót một cốc nước đưa cho, nhìn mái tóc bạc phơ của bà mà mắt tôi cay cay: "Để bà phải đợi lâu rồi."

    Bà ngoại uống một hớp nước, đặt cốc xuống, ngước nhìn tôi nói: "Đáng lẽ cháu không nên đến, thân thể tàn tật của bà còn có ích gì nữa đâu, họ cũng không muốn mạng bà, cháu cần gì bôn ba chạy đến đây hả? Bị người khác khống chế rồi cũng uổng công thôi."

    Bàn tay cầm cốc của bà nhuốm màu xanh lá cây, dưới móng tay thỉnh thoảng có thứ gì đó màu đen động đậy, chợt lóe lên, để lại một mảng bầm tím.

    Tay đứt ruột xót, đau như vậy nhưng bà vẫn vững vàng cầm chiếc cốc, uống cạn nước trong đó rồi đưa cốc cho tôi, liếc nhìn chiếc ô âm dương rồi nói: "Cháu đã biết được bao nhiêu?"

    "Mở thi môn cổ, nhưng chuyện mà cháu biết cũng không nhiều lắm."

    Tôi gác ô lên vai, nghiêng đầu kẹp chuôi ô, duỗi tay giúp bà ngoại se hương, chỉ là loại hương bình thường, đương nhiên thôi, vì Lục Linh sẽ không chuẩn bị nhiều nguyên liệu cho ngoại.

    Từng viên hương được nặn ra, bà ngoại thở dài: "Nếu cháu một mình tới đây, lại cầm ô âm dương của nhà họ Chu để che đậy, cháu với cái người kia gây gổ về chuyện gì?"

    Đây chính là mấu chốt, viên hương tôi cầm giữa ngón tay bị lực mạnh bóp nát, tôi đành phải dùng một tay xoa lại: "Bởi vì đế vu Vân Nga."

    Bốn chữ này giống như ma chú, bà ngoại nghe thấy cũng run lên, ho khan một tiếng, hương đan giữa các ngón tay rơi xuống đất rớt vào sàng tre, hóa thành hình bán nguyệt.

    Tôi lại rót cho bà một cốc nước khác, nhẹ nhàng nói:

    "Cháu đã từng nhìn thấy Vân Hương, trong bệnh viện tâm thần trong núi ở tỉnh lỵ, những người hiến tế vào hang cổ trong thôn đều ở đó, chẳng qua là họ đã mất hồn và khóa hồn vẫn thế, như một kẻ ngốc. Mà Vân Nga..."
     
    Last edited: Dec 5, 2022
  4. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,873
    Chương 178.2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Dec 6, 2022
  5. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,873
    Last edited: Dec 12, 2022
  6. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,873
  7. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,873
    Chương 179.3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Tư Tề đỡ lấy ô âm dương, cúi đầu nhìn tôi cười nói: "Em không ngờ hắn tìm tới cửa nhanh như vậy?"

    Liếc nhìn hương dẫn đường trong tay y, tôi hít sâu một hơi và đảo mắt nhìn trong nhà sàn.

    Tính tới tính lui, nhưng tôi lại quên mất bà ngoại.

    Bây giờ Vân Hương đã lộ diện, bà ấy và bà ngoại là mẹ con có máu mủ liên kết, việc dùng hương và chế hương của bà ấy không biết lợi hại hơn tôi bao nhiêu, chế ra hương dẫn đường lại để Mặc Dật đi tìm người, thì tất nhiên sẽ nhanh rồi.

    Như vậy có nghĩa là Mặc Dật đã đưa những viên hương dưỡng hồn kia cho Vân Hương rồi, để nuôi dưỡng một sợi thần hồn trong cơ thể bà ấy.

    Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể trốn tránh Mặc Dật cả đời, nhưng y đến quá nhanh, tôi và Lục Tư Tề thậm chí còn chưa thương lượng điều kiện xong, còn chưa giải cổ đưa bà ngoại trở về, sự xuất hiện bất chợt này của y phá hỏng kế hoạch của tôi, ngón tay tôi rạch lên ngực Lục Tư Tề, tình thế đã thay đổi, nhìn tình hình để làm việc, hay là tôi nên đẩy cơ thể còn sống này của Lục Tư Tề ra?

    Muốn hồi sinh đế vu Vân Nga hay là giết tôi, một thí nghiệm thất bại, cái nào quan trọng hơn? Biết được một chuyện tốt như vậy, xem ra cũng có thể nói chuyện với Mặc Dật?

    Tôi đang cân nhắc, thì nghe thấy tiếng câu hồn liên leng keng rung động, sợi xích sắt hóa thành một bóng đen quấn lấy tôi.

    Lục Tư Tề vội vàng đưa chiếc ô cho tôi, ôm lấy tôi và muốn tránh nó, nhưng câu hồn liên bay đến nhanh như gió, lao thẳng đến chỗ chúng tôi dưới chiếc ô, trước khi tôi có thể tránh đi thì cảm thấy thắt lưng của mình bị siết, tiếp theo đã bị kéo ra ngoài và va vào lồng ngực của Mặc Dật.

    Ở đằng kia, Lục Tư Tề tránh trái tránh phải, khi câu hồn liên vung lên, anh ta đã nhanh chóng tránh được, tà áo sơ mi trắng tung bay giữa bóng đen, thế mà không quấn được anh ta.

    Tôi nhìn đến ngạc nhiên, lại cảm giác được phía sau lưng mình, cả người Mặc Dật đã lạnh như băng.

    Tôi đảo mắt nhìn xung quanh, nhưng không thấy Lục Linh, lại sợ bà ta xuống tay với bà ngoại, tôi vội niệm khẩu quyết đậm ngôn tình kia, cởi bỏ câu hồn liên trên người mình, rồi cầm câu hồn liên đi thẳng đến gian nhà sàn.

    Nhưng vừa mới chạy đến, đã thấy Vân Hương cõng bà ngoại ra tới, liếc mắt nhìn tôi một cái, trực tiếp chạy tới bên ngoài trại Miêu..

    Bà ngoại từng nói rằng Vân Hương hận bà, hơn nữa cổ trong người bà vẫn chưa được giải, tung tích của Miêu bà bà thì không có, lỡ như ra khỏi trại Miêu thì Lục Linh khởi động cổ thì sao, cho dù không muốn lấy mạng bà ngoại nhưng sẽ làm bà đau như chết đi sống lại, và hơn thế là bà ta có thể khống chế bà ngoại.

    Hơn nữa, nếu bà ngoại ở trong tay Vân Hương, có lẽ còn phiền phức hơn ở trong tay Lục Tư Tề.

    Nhìn thấy Vân Hương cõng bà ngoại trên lưng định lao ra khỏi cổng trại, tôi cầm câu hồn liên định kéo trở về.

    Nhưng vừa mới đưa tay ra, câu hồn liên trong tay liền biến mất, ngay sau đó, một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy cổ tay tôi.

    Mặc Dật kéo tôi vào trong lòng, hai mắt âm u nhìn chằm chằm vào tôi, dưới đáy mắt tràn đầy tức giận.

    Tôi quay chiếc ô âm dương muốn trốn thoát bằng đường hoàng tuyền như lời chú Chu nói, nhưng không ngờ rằng Mặc Dật đã vung tay, một cơn gió lốc liền cuốn chiếc ô đi mất.

    Tôi trở tay muốn lấy gậy chế hương trong ba lô ra, Mặc Dật dường như rất tức giận, dùng một tay kéo ba lô, rồi đột nhiên đẩy tôi lên bức tường tre, lạnh lùng nhìn chằm chằm tôi và nói: "Em còn muốn chạy? Hửm?"

    "Chạy đến đây tìm Lục Tư Tề, còn sờ vào hắn!"

    Y nghiến răng nghiến lợi, khóe mắt giật giật, trên trán nổi gân xanh, hình như đang đè nén lửa giận.

    - 0o0-

    :) anh mà cx biết ghen à anh Dật.
     
    Last edited: Dec 19, 2022
  8. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,873
    Chương 180.1:

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Jan 18, 2023
  9. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,873
    Last edited: Dec 22, 2022
  10. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,873
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...