Năng khiếu chắc cũng do trời Nên người giỏi toán, còn người hay văn Nàng Sầu vui vẻ tung tăng Vẫn chăm ôn luyện siêng năng mỗi ngày Học hành vất vả lắm thay Hôm nay khổ cực, sau này thành công Nàng Chi đừng nhột trong lòng Văn hay chữ tốt, ước mong nhiều người
May thay đời đã đẹp tươi Không còn học Toán, ta cười nhiều hơn Nhưng vẫn ám ảnh chập chờn Chẳng bao giờ dám khinh nhờn bộ môn Nhìn ai luyện Toán, học ôn Ta vẫn sợ hãi, thấy nôn nao lòng
Quãng đời nào lắm gai chông? Chính là cái đoạn, học gồng ôn thi. Giờ nhìn lại, cảm tưởng gì Nể mình quá xá, bởi vì vượt qua.
Em vào để ngắm thơ thôi Mọi người cứ tiếp nối thơ nối từ Bao giờ thơ đầy tủ thư Em vô đọc tiếp lắc lư like liền.
Tuy rằng Nguyệt rất là hiền Nhưng mà chớ có triền miên im hoài Đồng đội lăn xả sõng soài Đề nghị đồng chí cũng nhoài thơ lên
Muốn lên mà chữ hỏng lên Thôi đành ẩn núp nhìn trên ra vần Nối vô cho có tinh thần Có vần liền nhảy không chần chừ đâu.
Màu sắc có tím có nâu Vần điệu có lúc nông sâu khó lường Dẫu cho sở đoản, sở trường Thấy thơ cứ nối, chớ nhường nhau lâu
Nghẹn ngào, thơ chẳng thành câu Chữ còn không có, lấy đâu ra vần Nhìn trăng mười sáu bâng khuâng Ánh vàng nhẹ trải, tuyệt trần nhân gian Gặp cơn gió lạc đi ngang Hỏi xin một điệu nhẹ nhàng vào thơ.
Trót quên đôi chút mộng mơ Trách sao vội vã, thờ ơ như đời! Bao lâu chưa ngắm bầu trời? Bao lâu chưa nhủ một lời tới tim? Lòng người vẫn cứ lặng im Cây thôi gọi gió, tiếng chim xa dần