Hỏi chung một nỗi âu sầu Chữ nhiều cũng chỉ mong cầu chút an Thả dòng, xuôi chảy lan man Tưởng rằng băng giá đã tan bao giờ
Dại khờ ta nhớ ngày xưa Giữa trưa nắng gắt, ta còn đi chơi Tối về bị bệnh nhớ đời Hỡi ai cũng có một thời hâm hâm
Lòng đang mưa rớt lâm thâm Gặp người bỗng chốc quang lâm rạng ngời Cũng là một khắc ở đời Lạc quan vui vẻ, chính thời thanh xuân
Sầu đâu? Chỉ thấy tưng bừng Nhìn qua phía dưới đành dừng nút like Nhìn lại một lúc, loay hoay Ta còn muốn thả vào bài, "haha"
Mọi người có thích hát ca? Một ngày vất vả tối về vô bar Cho dù xa lạ thế nào Vào đây một chút là ta thân liền Anh em ta cả ba miền Điên khùng một chút miễn là cùng nhau
Cứ điên cho thỏa về sau Một đời đủ hết: Sướng, đau, khóc, cười Niềm vui tranh thủ kiếp người Làm, chơi đều đủ điểm mười tính ra Nếu không quản ngại đường xa Cất thơ, gặp mặt, ba hoa chích choè
Đêm hôm đèn đóm lập loè Màu tím nhàn nhạt bỗng nhoè ra xanh Dụi mắt cho sáng long lanh Nhìn thêm lần nữa, thiên thanh chuẩn màu @Thùy Minh thăng cấp "lái tàu" Chúc mừng "chị giáo" làu làu tiến lên
Tìm vần lại lỡ ngủ quên Giật mình tỉnh giấc vội lên trả bài Thơ chẳng lai láng như ai Nên vô chào trước, hẹn mai tiếp lời.
Hiên nhà chim hót véo von Trên giàn bông đỏ nắng giòn ban mai Nợ nần nên phải trả bài Đôi dòng thơ ngắn lai rai đẩy thuyền: Áo cũ mặc đã lâu niên Nên thay áo mới thanh thiên cho "ngầu" Thực ra bị "dụ" đã lâu Lần lữa không đặng, đổi màu đó thôi. Màu gì cũng vẫn ham vui, Màu gì cũng vẫn lui cui viết bài Thơ vẫn cứ nối dài dài Yêu thương vẫn cứ miệt mài yêu thương.