Chương 180: Phụ Nữ Tự Làm Đẹp Cho Người Mình Yêu Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 181: Một Buổi Tối Cô Liền Biến Thành Như Vậy Bấm để xem Tô Tích Cầm nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Bạch Diễn Sâm, cô nghĩ thầm, hẳn là bởi vì cô ngắt điện thoại của anh nên làm anh tức giận rồi! Bình thường đôi mắt của anh là thâm thúy và trầm lắng, rất ít khi có loại lạnh lùng đến thâm nhập vào người khác như vậy, tuy rằng cô đã hiểu rõ mối quan hệ của hai người một chút rồi, nhưng mà chống lại ánh mắt như vậy, cô vẫn là có chút sợ hãi, cho nên chỉ có thể để anh khởi đầu trước. "Buổi chiều cô Tô không nhận cuộc gọi của tôi, là bởi vì đang ký hợp đồng với Bác Đại, nhưng mà cô Tô cũng đừng quên rằng, chuyện bên Trác Thịnh vẫn còn chưa có hoàn thành đâu, khách hàng cũ như tôi cô vẫn phải chiếu cô một chút chứ." Lúc cô dời ánh mắt đi chỗ khác, những lời nói u ám chứa nồng đậm sự ghen tuông truyền vào trong tai cô. Tô Tích Cầm ngẩn ra, cô không ngờ rằng Bạch Diên Sâm sẽ nói chuyện cô ngắt điện thoại của anh ở chỗ này. Như thế, thật là có chút giống giấu đầu lòi đuôi. Đây không phải là đang tuyên bố với người bên ngoài rằng, quan hệ của cô với anh là không bình thường sao, nếu chỉ là quan hệ bạn hàng bình thường, thì sao cô lại từ chối nhận điện thoại chứ. Cô quay đầu chống lại ánh mắt của anh, vài giây sau mới khách sáo đáp lại: "Buổi chiều thật sự là có chút bận, sau khi xong việc lại quên mất chuyện này, thật xin lỗi anh, Bạch tổng." "Bận cũng phải có mức độ chứ, cô không tiếp điện thoại của Trác Thịnh, nếu làm trì hoãn chuyện đại hội châu báu, thì ai sẽ gánh vác hậu quả đây?" Bạch Diễn Sâm vẫn như trước không thuận theo, không có ý định bỏ qua cho cô. Cô thở ra một hơi, siết chặt túi trong tay, nghiêm nghị đáp: "Bạch tổng cứ yên tâm, chuyện đại hội châu báu nhất định sẽ không bị trì hoãn." Đúng lúc này, đinh một tiếng, cửa thang máy từ từ trượt sang hai bên, giây tiếp theo, những người ở bên trong vội vã đi ra, lúc này, Bạc Đình Xuyên người vẫn luôn nheo mắt nhìn hai người bọn cô mới mở miệng. "Cô Tô, thang máy đến rồi." Tô Tích Cầm nâng tay, vén lại sợi tóc lòa xòa ở bên tai, biết là Bạc Đình Xuyên đang giúp cô, vì thế cô cúi đầu lên tiếng. "Ừ." Cô thu hồi ánh mắt đang nhìn Bạch Diễn Sâm, sải bước đi vào thang máy, Bạc Đình Xuyên thản nhiên đưa mắt liếc nhìn Bạch Diễn Sâm một cái, sau đó nhấc chân đi theo. Mặt mày Bạch Diễn Sâm u ám, anh nhíu mày nhìn hai người ở trong thang máy, thật ra sau khi trang điểm, cả người Tô Tích Cầm đều khác hẳn, trên người cô tràn đầy hơi thở thanh xuân dào dạt, so với vẻ lạnh lùng sạch sẽ thường ngày đúng là một trời một vực, không thể phụ nhận rằng, sau khi trang điểm Tô Tích Cầm càng có vẻ nữ tính, tràn đầy mị lực. Nhưng mà anh cũng không hy vọng nhìn thấy một Tô Tích Cầm như thế. "Bạch tổng, thang máy đến rồi." Lăng đổng ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở anh, Bạch Diễn Sâm liếc mắt nhìn ông ta một cái, sau đó mới nhấc chân đi vào thang máy. Lăng đổng bị Bạch Diễn Sâm liếc mắt nhìn một cái mà có chút kinh hãi, ông ta không có làm sai chuyện gì đi! * * * Thang máy chậm rãi nâng lên, không khí giữa bốn người có hơi cứng ngắc, trong khi thang máy đi lên, Tô Tích Cầm nhích người sang một bên, bởi vì Bạch Diễn Sâm đứng quá gần, hơi thở của anh luôn thời thời khắc khắc quấy nhiễu cô. Hành động của cô đương nhiên không thể thoát khỏi ánh mắt sắc bén của Bạch Diễn Sâm, thật ra anh cũng phát hiện ra ánh mắt của Tô Tích Cầm nhìn anh hôm nay không thích hợp lắm, lạnh lùng trong trẻo, so với nhìn người lạ thì có một chút khẩn trương, bình thường ánh mắt của cô không phải như vậy. Bình thường khi cô nhìn anh thì ánh mắt luôn mang theo một loại kiềm chế, kiềm chế một cảm xúc hay một suy nghĩ nào đó ở trong lòng, nhưng hôm nay, anh lại không thấy loại kiềm chế này trong ánh mắt của cô. Một buổi tối, cô lại biến thành như vậy rồi? Trong lòng Bạch Diễn Sâm không thể hiểu được mà sinh ra một chút bực bội, anh vẫn nhìn cô thông qua cửa kính tên thang máy, nhưng mà cô lại cụp mắt xuống, hàng mi dài chặn lại cảm xúc trong mắt. Thang máy dừng lại, anh nhìn cô bước ra khỏi thang máy. "Bạch tổng, hình như chúng ta cũng ở tầng năm." Dứt lời, đôi chân dài của Bạch Diễn Sâm đã bước ra khỏi thang máy, Lăng đổng sửng sốt một chút. Phương hướng của Bạch Diễn Sâm và bọn cô là giống nhau, khi anh tới ghế lô, anh nặng nề nói một câu. "Cô Tô, có một chút việc gấp, cần thương lượng và tổng kết lại, cô ăn xong lại phòng 507 tìm tôi." Bước chân của Tô Tích Cầm dừng một chút, nhưng cũng không có đáp lại, nhưng mà chỉ trong chốc lát, sau đó cô liền nâng chân bước về phía trước. Bạch Diễn Sâm đút một tay vào trong túi, nhìn bóng người càng lúc càng xa, ánh mắt anh càng ngày càng u ám. Anh không thể lại luộc ếch trong nước ấm nữa. * * * Tô Tích Cầm đi vào ghế lô với Bạc Đình Xuyên, Mạc Tây Cố cùng các giám đốc cấp cao của Bác Đạt đều đã tới cả rồi, tất cả các giám đốc cấp cao của Bác Đạt đều tham dự tiệc tối này. Ngồi một lúc, bữa tiệc liền bắt đầu, lúc bắt đầu bữa tiệc tất cả các giám đốc cấp cao đều nâng ly rượu lên, Tô Tích Cầm bởi vì kỳ kinh nguyệt tới, nên không thể đụng vào rượu, chỉ phải nói lời giải thích. "Thực xin lỗi mọi người, hai ngày này thân thể của tôi không được khỏe, thật sự không thể uống rượu được, cho nên tôi dùng trà thay rượu đi." Có người không đồng ý, vẻ mặt Tô Tích Cầm có hơi khó xử, lúc này, Mạc Tây Cố ngồi ở bên cạnh mở miệng nói. "Như này đi, rượu của cô Tô sẽ do ông chủ là tôi đây tới uống thay đi." Tô Tích Cầm rất ngạc nhiên, cô không ngờ Mạc Tây Cố sẽ giúp cô một tay, đạm mạc liếc mắt nhìn anh ta một cái, nhưng chỉ có liếc mắt một cái, cũng không có quá nhiều cảm xúc. Bạc Đình Xuyên vẫn luôn im lặng ăn rau, trước khi đưa rau xanh vào trong miệng, anh ta liền không nặng không nhẹ nói. "Mọi người đừng bắt nạt cô ấy, nếu cô Tô đã nói thân thể của cô ấy không khỏe, tự nhiên là cô ấy không khỏe, cũng đừng miễn cưỡng làm gì." Thấy ông chủ mở miệng, những người khác tự nhiên cũng không dám ép cô uống rượu nữa, nhưng Tô Tích Cầm lại vô cùng ngoài ý muốn không ngờ rằng Bạc Đình Xuyên sẽ giúp đỡ cô, cô gật đầu ra hiệu về phía anh ta để bày tỏ sự cảm ơn của mình. Nhưng vẻ mặt Bạc Đình Xuyên lại rất thờ ơ, tựa hồ anh ta cũng không để ý đến chuyện này. Kế tiếp Tô Tích Cầm chỉ yên lặng ngồi ăn thức ăn, tại bàn rượu ồn ào náo nhiệt này, cô yên tĩnh giống như không khí, phần lớn đều là Mạc Tây Cố và các giám đốc cấp cao cùng nhau uống rượu, Bạc Đình Xuyên cũng gần như không uống một giọt rượu nào. Tô Tích Cầm ngồi ngay vị trí bên cạnh Bạc Đình Xuyên, vì vậy trong khi mọi người đang uống rượu, Bạc Đình Xuyên đã cầm ly rượu ở trước mặt anh ta và giơ lên với Tô Tích Cầm. "Cô Tô, vì lần hợp tác đầu tiên của chúng ta, cụng ly." Tô Tích Cầm đặt chiếc đũa trong tay xuống, cầm ly nước trước mặt cô lên: "Bạc tổng, ly này hẳn là tôi nên kính anh mới phải." "Được, vậy là cô kính tôi." Hai cái ly của hai người nhẹ nhàng chạm vào nhau, sau khi uống rượu với Bạc Đình Xuyên, Tô Tích Cầm cũng không phải lần đầu tiên tham gia tiệc rượu, nếu xem nặng Bạc Đình Xuyên bên này mà xem nhẹ các giám đốc cấp cao khác, điều đó chỉ sẽ mang đến trở ngại cho công việc sau này của cô, vì thế cô cầm cái ly rồi đứng lên, nâng ly kính tất cả các giám đốc cao tầng có mặt ở đây. "Tôi ở đây lấy trà thay rượu kính các vị một ly, hy vọng về sau được mọi người chiếu cố nhiều hơn, chúng ta hợp tác vui vẻ." Phong thái và sự hào phóng của Tô Tích Cầm khiến những người có mặt ở đây phải nhìn với cặp khác, cùng với trạng thái im lặng không tiếng động vừa rồi như khác một trời một vực, sự trầm mặc vừa rồi của cô chỉ làm mọi người cảm thấy cô thanh cao hoặc quá làm ra vẻ. Nhưng hành động bây giờ của cô đã hoàn toàn xóa bỏ hiểu lầm của họ, vì thế liền có người nửa đùa nửa thật nói. "Cô Tô, nếu cái ly của cô đổi thành rượu, thế mới gọi là đủ thành ý." Tô Tích Cầm cũng không để ý đến, cô hào phóng mà cười nói: "Bởi vì lý do của thân thể nên tôi thật sự không dám lơ là, vạn nhất uống ra bệnh gì đó, sẽ ảnh hưởng đến việc hợp tác với công ty của các vị, như vậy lại mất nhiều hơn được, lần này xem như tôi thiếu, lần sau nhất định sẽ mời lại các vị." Sự chân thành trên gương mặt và lời nói tự nhiên hào phóng của Tô Tích Cầm, đã chinh phục được tất cả mọi người đang ngồi ở đây, đột nhiên có người nói. "Không thể ngờ được cô Tô cũng là một người trọng tình trọng nghĩa như vậy, nào, cạn." Tất cả mọi người đều đứng lên cụng ly với cô: "Về sau chiếu cố nhiều hơn." Đây là câu nói mà mọi người nghe nhiều nhất trong đêm nay, và họ cũng bị sự khiêm tốn của cô chinh phục đến tâm phục khẩu phục. Mạc Tây Cố cũng không có gì để làm với những biểu hiện của cô, nhìn Tô Tích Cầm một mình chắn một phía, Mạc Tây Cố liền cảm thấy giờ phút này cô đẹp hơn bao giờ hết. Thật ra, không chỉ có một mình Mạc Tây Cố để ý đến, mà Bạc Đình Xuyên cũng để ý đến chuyện này, đôi mắt lạnh lùng của anh ta vẫn luôn dừng ở trên người của cô. Chúc mọi người 20/10 vui vẻ!
Chương 182: Muốn Chia Tay Với Anh Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 183: Vừa Lúc Xứng Với Em Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 184: Điểm Nghi Ngờ Bấm để xem Tô Tích Cầm ngồi xuống rồi nhận lấy cốc nước từ trong tay của Dương Thanh Thu, cả khuôn mặt cô đều nhăn lại, Dương Thanh Thu nhìn thấy vẻ mặt của cô, bà vươn tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay của cô, ý bảo cô đừng làm lộ mọi chuyện. Tô Tích Cầm hiểu ý, chỉ nói một câu: "Cảm ơn bác." Dương Thanh Thu ngồi xuống chỗ bên cạnh Tô Tích Cầm, nhìn vẻ mặt ngẩn ra của hai cô em dâu, phản ứng của mấy bà ấy đều nằm trong dự đoán của bà, cho nên bà mới gọi hai người họ đến gặp hai mẹ con cô trước tiên, đừng để đến trường hợp gặp mặt quan trọng lúc đó lại xảy ra sự cố ô long gì đó. "Song Yến, Vân Tử, đây là vị hôn thê của A Sâm, Tô Tích Cầm." Hai người còn chưa có hoàn hồn do sự hiện diện của cậu bé làm khiếp sợ, liền nhìn thấy một gương mặt trẻ tuổi, bộ dáng giống như cũng không nhiều tuổi lắm, nhưng lại có một đứa con lớn mấy tuổi, nhìn vài giây, thím Tư thuận miệng hỏi: "A Sâm này từ nhỏ đã có nhiều ý tưởng, không ngờ lại kiếm được một người vợ còn trẻ tuổi như vậy, lại còn sinh một đứa nhỏ nữa chứ, chị dâu, nếu thằng bé A Kì kia có ý nghĩ như A Sâm, thì có mơ em cũng cười tỉnh mất." Dì Ba nói tiếp: "A Sâm nên nói với chuyện này cho thân thích chúng ta sớm hơn chứ! Mọi người đều lo lắng cho chung thân đại sự của thằng bé, không nghĩ tới thằng bé lại cho chúng ta kinh hỷ lớn đến như vậy." Đối với những lời nói của hai người em dâu, Dương Thanh Thu chỉ cười cho qua, sau đó nói với Tô Tích Cầm: "Tích Cầm hai người này chính là thím Ba và thím Tư của A Sâm." "Cháu chào tím Ba, thím Tư." Tô Tích Cầm cúi đầu chào hai người họ. "Tốt, tốt, cháu xinh thật đấy." Thím Tư nhìn chằm chằm Tô Tích Tích Cầm rồi đanh giá. "Tích Cầm, cháu bao nhiêu tuổi rồi?" Thím Ba đột nhiên hỏi. "Cháu hai mươi bốn ạ." Tô Tích Cầm thành thật trả lời. Dì Ba có chút đăm chiêu gật gật đầu: "Thím còn tưởng là do cháu lớn lên nhỏ người, không nghĩ cháu lại trẻ như vậy." "Vậy cháu mười mấy tuổi đã sinh con cho A Sâm rồi sao?" Thím Tư ngạc nhiên nói. Mười mấy tuổi thì vẫn là học sinh mà, A Sâm cũng xuống tay được? Khuôn mặt Tô Tích Cầm trong thoáng chốc đỏ bừng, không biết nên đáp lại thế nào? "Nói cái gì thế? Cho các con gặp mặt, để nói một đống chuyện không xuôi tai à, mười mấy tuổi thì làm sao hả, đó là duyên phận của hai đứa chúng nó. Các con đừng có ghen ghét ở trong lòng nữa, chạy nhanh về nhà rồi cưới vợ cho con của các con đi." Lương Tiểu Băng biết rõ chuyện của Bạch Diễn Sâm và Tô Tích Cầm, không muốn cô khó sử. "Mẹ, mẹ cũng biết mà, trong bộ đội thì có đứa con gái nào đâu chứ, chuyện này phải xem duyên phận, giống như chuyện của A Sâm với Tích Cầm vậy, duyên tới rồi, thì có ngăn cũng không ngăn được." "Đúng vậy, phải xem duyên phận nữa." Thím ba Song Yến đáp lại. Mặt Tô Tích Cầm vẫn đỏ bừng, cô không nói một lời nào, chỉ là nghe thím Ba, thím Tư nói. Nói chuyện một lúc thì hai người đi ra chọc Mạc Cẩm Thiên, cậu cũng vô cùng hoạt bát, bất kỳ câu hỏi nào cậu cũng trả lời được. "Cẩm Thiên giống A Sâm lúc nhỏ ghê đấy, cả hai đều rất thông minh." Thím Ba đột nhiên nói. Hai mắt Dương Thanh Thu ánh lên vẻ có ý né tránh, bà lập tức nói tiếp: "Có đứa trẻ nào khi còn nhỏ mà không thông minh đáng yêu chứ?" "Nhưng mà chị dâu à, Cẩm Thiên lớn lên vô cùng giống A Sâm khi còn nhỏ mà, em cũng cầu có đứa cháu như vậy." Dương Thanh Thu theo bản năng nhìn về phía Tô Tích Cầm, chỉ thấy cô cụp mặt xuống, không biết đang suy nghĩ cái gì? Bà tức khắc vươn tay lấy cái nĩa xiên một miếng táo trên đĩa đưa cho Tô Tích Cầm, Tô Tích Cầm đang trầm tư lập tức hoàn hồn, cô nâng mắt, hơi hơi mỉm cười, đưa tay nhận lấy. Sau đó Dương Thanh Thu không dấu vết ngăn đề tài lại: "Chuyện chính bây giờ là em bảo A Thần kết hôn sớm đi, đúng rồi, trước đó, chẳng phải là em có nhìn trúng một cô gái sao? Người thế nào?" * * * Sau khi ăn cơm trưa, Dương Thanh Thu mới đưa hai mẹ con cô đến phòng của Bạch Diễn Sâm, để cho hai mẹ con cô ở chỗ đó nghỉ trưa. Phòng ngủ của Bạch Diễn Sâm rất đơn giản, được trang trí theo phong cách châu Âu, sau khi vào trong phòng, cậu trèo lên giường, ngồi xếp bằng ở trên giường lấy mấy bao lì xì của thím Ba và thím Tư ra, chuẩn bị đếm xem có bao nhiêu tiền ở bên trong. Dương Thanh Thu đang lấy gối đầu, chăn mỏng, các loại vật dụng mà bình thường Bạch Diễn Sâm cất đi không dùng đến từ tủ quần áo ra. "Tích Cầm à, bác chỉ là xem Cẩm Thiên như là cháu trai ruột của bác mà thôi, nên mới có thể nói như thế trước mặt thím Ba thím Tư, bà nội cũng giống như vậy, cháu sẽ không để ý chứ!" Dương Thanh Thu một bên cầm chăm, một bên giải thích chuyện vừa rồi, Tô Tích Cầm nhận lấy chăn, mỉm cười. "Không đâu ạ, mọi người thích Cẩm Thiên, cháu vui còn không kịp nữa mà." Trên gương mặt tri thức kia của Dương Thanh Thu lộ ra nụ cười trấn an, sau đó lại giơ tay đi lấy gối đầu. Tô Tích Cầm cầm lấy chăn bông đi tới giường, chỉ thấy cậu bé kia nằm sấp ở trên giường, ngón út chậm rãi đếm. "Bảy, tám, chín.." "Cẩm Thiên, con lấy tiền này ở đâu ra vậy?" Tô Tích Cầm vội hỏi. Cậu bé cũng không có ngẩng đầu lên, hai mắt chứa đầy ngôi sao mà nhìn chằm chằm bao lì xì màu đỏ trong tay đáp lại cô: "Tô Tô, là thím Ba và thím Tư lì xì cho con đó." Cô sững người, sau đó liếc mắt nhìn cậu một cái: "Cho con lúc nào?" "Là lúc các bà rời đi, vốn là con không định lấy, nhưng mà bà cố nói cứ cầm lấy đi." Cậu nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của cô mới ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh của cậu đảo quanh. "Thím Ba, thím Tư lần đầu gặp thằng nhỏ, nhất định phải cho quà gặp mặt rồi, không có chuyện gì đâu." Dương Thanh Thu đang đi tới nói. Dương Thanh Thu cũng nói vậy rồi nên Tô Tích Cầm không trách mắng cậu nữa. Nhìn tiền lì xì, sắc mặt cô ngưng trọng, từ hôm nay xem ra, người nhà của Bạch Diễn Sâm đã bắt đầu từ từ chậm rãi đưa cô hòa nhập với các thành viên trong gia đình của anh rồi. Đồng thời, trong đầu cô lại hiện lên lời nói của thím Ba, cậu trông rất giống Bạch Diễn Sâm khi còn nhỏ, đây cũng không phải lần đầu tiên cô nghe được những lời này. Trông rất giống? Trông rất giống? Những lời nói này cứ quay cuồng trong tâm trí của cô. * * * Lúc bốn giờ chiều Tô Tích Cầm liền rời khỏi biệt thự Bạch gia, cô không có về nhà, mà là đi đến nhà bạn thân Đường Tịch của cô. Ngồi trên ghế sô pha nhà Đường Tịch, Tô Tích Cầm vẫn xuất thần, không biết đang suy nghĩ cái gì, còn Túi Sữa Nhỏ thì đang ngồi ở trên bồn cầu. "Lại đang suy nghĩ về Bạch Diễn Sâm à?" Đường Tịch mặc một bộ quần áo mát mẻ ngồi ở bên cạnh cô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô. Tô Tích Cầm quay đầu, bình tĩnh nhìn Đường Tịch, ánh mắt trong veo thanh triệt của cô toát ra quang mang. "Tịch Tịch, đột nhiên mình lại có chút hoài nghi mục đích việc Bạch Diễn Sâm theo đuổi mình không đơn giản?" Tô Tích Cầm đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi. Đường Tịch ngậm ống hút sữa chua, nhíu mày: "Mục đích không đơn giản?" "Cậu nghĩ lại xem, Bạch Diên Sâm là một thương nhân nổi danh ở S thị, giá trị con người tự nhiên là không thể đo được, một người đàn ông như vậy lại muốn kết hôn với một người phụ nữ đã ly hôn lại còn có một đứa con nữa, chuyện này có phải có chút không thể tin nổi hay không." "Như thế nào lại không có, vương phi Tây Ban Nha không phải là sau khi ly hôn mới kết hôn với vương tử đó sao, cậu xem vương tử yêu cô ấy biết nhường nào." "Cô ấy không có con." Đường Tịch gật gật đầu: "Vậy cậu cho rằng anh ta có mục đích gì?" Tô Tích Cầm cúi đầu, biểu tình hoảng hốt nói: "Hiện tại mình không có chứng cứ, nhưng mà mình hoài nghi anh ấy chính là người đàn ông tối hôm đó." Lời này vừa nói ra, Đường Tịch kinh hãi trừng mắt nhìn cô chằm chằm, miệng há hốc đến nổi có thể nhét vừa một quả trứng, một hồi lâu cô ấy mới hỏi: "Điểm nào khiến cậu nghi ngờ như vậy?" "Cẩm Thiên trông rất giống anh ấy khi còn nhỏ." Sau đó dừng một chút: "Chỉ bằng những điểm này thì không thể nói rõ được cái gì? Nhưng mà thái độ của người nhà anh ấy đối với Cẩm Thiên thật sự là làm cho mình rất đáng ngờ." Đường Tịch vươn tay kéo thân thể của Tô Tích Cầm lại, ánh mắt chắc chắn: "Xét nghiệm DNA đi."
Chương 185: Vừa Lòng Sao Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 186: Có Một Loại Hương Vị Nói Không Nên Lời Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 187: Lòng Tốt Thành Chuyện Xấu Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
Chương 188: Lên Cùng Với Anh Hidden Content: **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**