Thiên thời chẳng ngại nhắc tên Sầu Đông gọi tới, Mai bên gió ngàn Nguyệt quang sáng tỏ chẳng Tàn Ngọc Minh lấp lánh, an nhàn Thiền tâm Phong linh lướt nhẹ Thanh âm Khúc nghe Thùy mị, khúc ngâm kiên cường Những mong An Túc dặm đường Nhành cây, Bọ nhỏ cũng dường như yêu
Khen ai từ ngữ thật siêu Nên thơ tất cả bao nhiêu tên người Câu nào ý cũng đẹp tươi Chúc cho tháng mới nụ cười trên môi Hôm nay mình điểm danh thôi Lời chào nho nhỏ, đọc rồi ngủ ngon.
Ngó thơ chữ chạy bon bon, Bọ giờ mới có giờ tròn ghé thăm. Ai cũng lẫy lừng tiếng tăm, Điệu vần nối tiếp xa xăm cũng vào. Trước xin lời chúc câu chào, Mong tuần tháng mới cất cao tiếng cười. Mong sao tạm biệt bác lười, Chúc cho bạn hữu người người an khang. Đến đây câu chúc dở dang, Đành xin chúc nốt, cùng mang giấc nồng! Thế thôi thêm nữa dài dòng, Hẹn hôm nào khác lại vòng về đây!
Ban ngày bận rộn trồng cây Quả ngọt chưa thấy, bận lây một ngày Tối về tranh thủ vào đây Để giải cơn khát ôi đầy túi thơ Viết gì đây, nghĩ ngẩn ngơ Danh thì đã báo, thôi chờ hôm sau.
Ngày trôi có lúc thật mau Ngó ra nhật nguyệt đuổi nhau chạy vòng Bao nhiêu vướng bận trong lòng Hãy mang dẹp hết, chớ hòng buồn vương Gửi trao một ít mến thương Nhận về ngập lối sắc hương ngọt ngào
Hôm nay có rau muống xào Nào là cá chép, nào là cơm ngon Lon ton mời bạn ghé chơi Đời mình hồng thắm là vì có nhau
Trông người, con mắt đỏ au Đơn côi một bóng cây cau trước nhà Cuối thu, trăng gió la đà Người đi có nhớ hay là vội quên
Vội vàng nắng xuống trăng lên, Một ngày bận rộn cho nên chưa vào. Để mình đợi, ngại làm sao, Câu trước bồi tội, câu sau làm lành. Hôm nay gió lộng, trời xanh, Ra vườn gặp được một nhành hoa tươi, Tặng mình, xin lại nụ cười Đôi dòng ý mọn, mong người tâm vui.
Hộp thơ người gửi chưa khui Vùi đầu cặm cụi lui cui tối ngày Tâm tình nhen nhóm tỏ bày Gặp vần đưa đẩy, viết dày vài trang Trái tim mệt mỏi lang thang Viết xàm mấy dạo lại sang thơ tình Hỏi ra sâu tận lòng mình Đôi khi chẳng rõ yên bình giả thanh Trống rỗng hay là lạnh tanh Có bông hoa trắng, bớt hanh hao nhiều
Cả ngày mưa gió liêu xiêu Cỏ cây ướt sũng, thủy triều nước dâng. Tựa hiên nhìn thoáng ra sân, Hoàng hôn bóng đổ, bụi trần khẽ vương. Ta như khách lạc qua đường Tương tư một khắc, gió sương một đời. Tim còn một mảnh tình rơi Nên lòng một mảnh chơi vơi, tiêu điều. Ngẩng trông vệt nắng cuối chiều Biết đâu tìm lại tin yêu ban đầu?