Bàn thơ xôm tụ luôn luôn Thơ tựa suối nguồn, tựa nắng ban mai. Gánh cơm áo dẫu mệt nhoài Vần thơ vương vít nối dài yêu thương.
Dẫu không vất vả gió sương An nhàn cũng khó mà thương đến mình Ngày dài chẳng chút yên bình Đêm về tìm lại chính mình trong thơ
Phút ngã lòng, phút bơ vơ "Vịn thơ đứng dậy" - lời xưa vẫn truyền. Nhịp đời vần vũ đảo điên, Thơ - người san sẻ, bình yên tâm hồn. Thơ như vị thuốc an thần, Xả buông phiền muộn ngàn cân nặng đè. Tan mưa, nắng ruộm vàng hoe Ríu ran oanh yến bên hè gọi nhau.
Mặc dù cơm chỉ có.. rau Nhưng ta vẫn cứ có nhau vui buồn Thơ cho ta phút vấn vương Xóa tan phiền muộn, nhớ thương đong đầy Mỗi chúng ta một quê hương Thơ gom ta lại bốn phương một nhà.
Ngày nào em cũng la cà Hôm nay bỗng ghé sân nhà vui ghê Mê thơ vần lại ngô nghê Nhẹ tay "ném đá" - đừng chê, em buồn!
Mỏng manh tựa cánh chuồn chuồn Lựa lời khó nói ngọn nguồn cùng ai Gửi buồn qua với vãng lai Giữ niềm vui mãi chẳng phai chẳng tàn
Hỡi người đêm ngủ chẳng an? Khoắt khuya mang bão đi càn nhà ta Lâu chẳng có bão ghé qua Bữa nay quét tới nên là vui sao. Bão trời gió rú mưa gào, Bão nàng yêu lắm: ngọt ngào mến thương.
Ôi cơn bão đầy vấn vương Mang theo chút ngọt chút hương đậm tình Chỉ là cái chạm màn hình Nhưng lại mang đến niềm tin cho đời Cái like ý nghĩa cao vời Tiếp thêm động lực thay lời động viên.
Rảnh rang thăm khắp bạn hiền Bù cho những lúc muộn phiền quấn thân Thăm liền thì bão vài phần Cách ngày mới ghé, tích dần bão to Chị em sáng tác ra lò Chắc chắn tui sẽ lần mò từng trang
Rảnh thì nhớ vác bão sang Nhà cửa gọn gàng, đón bóng giai nhân. Viết thêm hăng hái mấy phần, Yêu người đi bão mấy lần yêu yêu.