Truyện Ma [Edit] Âm Hôn Khó Chia Lìa - Tích Vân Khát Vũ

Discussion in 'Đã Hoàn' started by Mèo A Mao Huỳnh Mai, May 31, 2020.

  1. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,885
  2. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,885
  3. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,885
  4. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,885
    Chương 168: Thoát khỏi bệnh viện tâm thần

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm nay, tôi căn bản không ngủ được.

    Ý của Vân Hương là lấy ra huyết mạch trong bụng tôi, sau đó ném tôi vào Thi Môn trấn Thi Vu, Mặc Dật lại nói cho tôi một bát canh Mạnh Bà, mặc tôi tự sinh tự diệt, như này cũng coi như là đã nhớ tình cũ rồi.

    Nếu không tôi cũng giống Thanh La thôi, lấy Ngũ hành vì táng, hoặc là ném tôi vào Thi Môn, xong hết mọi chuyện.

    Tề Sở ở ngay ngoài cửa, tôi không dám động đậy, cũng không biết vì lí do gì, cái gối này lại ướt đẫm, dán mặt vào thật sự rất không thoải mái.

    Tôi nỗ lực nghĩ đến đường thoát của chính mình về sau, lại phát hiện ra, đối đầu với Mặc Dật, hình như chẳng có đường thoát nào cả, vì y mạnh đến vậy cơ mà.

    Đôi tay tôi gắt gao che lại bụng nhỏ, nó như là cũng biết suy nghĩ của tôi, chậm rãi an tĩnh lại, thỉnh thoảng lại cách cái bụng cọ cọ tay của tôi.

    Đến hừng đông, Tề Sở gọi tôi dậy, chờ đến khi tôi dậy, anh ta kinh ngạc nhìn tôi nói: "Mắt của cô bị làm sao thế? Vừa sưng vừa đỏ? Cô sẽ không chốn ở trong chăn khóc đấy chứ?!"

    Tôi kinh ngạc sờ sờ khoé mắt, chớp chớp, nói: "Bị khói huân."

    Anh ta còn định nói gì nữa, thì tôi đã đi thăng đến chỗ phòng bệnh của Hồ Hách rồi.

    Buổi sáng là thời gian thông khí của bệnh viện tâm thần, tôi vừa ra khỏi cửa đã đụng phải một người bệnh, khi ông ấy đối diện đi về phía tôi, thì cơ thể tôi hơi khựng lại.

    "Làm sao vậy?" Tề Sở thấy tôi trừng mắt nhìn một người bệnh, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ nơi này còn có người cô quen biết sao?"

    "Chú hai Tôn." Tôi vội vàng đuổi theo.

    Tề Sở còn sửng sốt một chút, sau khi nhìn thoáng qua, cũng vội vàng đuổi theo: "Chú hai Tôn bán rượu trắng ở đầu thôn các cô á?"

    Người bệnh kia còn ngây ngốc cười với chúng tôi, chờ tôi đi đến trước mặt ông ấy, ông ấy còn vừa cười ha ha một cách quái dị vừa vỗ tay nữa.

    Tôi tinh tế đánh giá ông ấy, ngoài biểu tình không đúng ra, ông ấy trông giống y hệt như chú hai Tôn, trên tay ông ấy còn có rất nhiều vết bỏng.

    Hai vợ chồng nhà chú hai Tôn kiếm sống bằng nghề bán rượu trắng, khó tránh khỏi thường thường bị bỏng.

    Nhưng khi Viên Thấm mở rộng hang cổ ra, thì toàn bộ thôn dân đều đã bị hiến tế cho hang cổ, sao chú hai Tôn lại xuất hiện ở đây?

    "Thật sự là ông ấy?" Tề Sở trực tiếp ép chú hai Tôn ngã xuống, giơ tay muốn lật mí mắt của ông ấy.

    Chú hai Tôn cũng không phản kháng, như cũ cười khằng khặc, cười đến nước miếng cũng chảy ra.

    Trong con mắt bị lật mí len, tuy đồng tử chưa tan, nhưng Vòng Khoá Hồn đã hoàn toàn biến mất rồi.

    Tôi đột nhiên nhớ tới lời Hồ Hách nói: Hiến tế cả thôn, hồn về thi thể bất tử, nếu về trong bảy ngày, chúng sinh đề là thức ăn.

    Hồn về thi thể bất tử?

    Chẳng lẽ chính là chỉ cái này?

    Lúc chúng tôi đến đây, y tá từng kể rằng có một bệnh nhân tâm thần đào một cái hầm dưới tàng cây đào trong vườn hoa, sau đó trốn trong đó ba ngày mới tự chui ra, người đó đang trốn cái gì?

    Tôi và Tề Sở liếc nhau, vội vàng chạy vội về phía trước, rất nhiều người bệnh đều đang thông gió trong vườn hoa phía trước, nhưng tôi lại không có can đảm đi đến đó.

    Những người thông khí đó đều có gương mặt quen thuộc, ba anh em nhà họ Viên, hai vợ chồng chú Tám, thím hai Tôn, thím tứ Viên, ngay cả thôn trưởng và vợ ổng cũng ở đây......

    Bọn họ đều là trên mặt thì mỉm cười, nhưng hai mắt lại vô thần lung la lung lay, nhìn thấy tôi và Tề Sở cũng chỉ biết cười hihihaha.

    Tôi nhìn một người lại một người, những người này đều là thật, vết đâm đầu bị thương trên trán của thôn trưởng cũng vẫn còn, chú Tám thì thiếu mất hai cái răng......

    Chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy?

    Người trong thôn đều chạy đến đây hết, tất cả đều biến thành kẻ ngốc, còn mẹ tôi, Vân Hương, lại là Viện trưởng?

    Đầu tôi có chút choáng váng, như thể đây là một giấc mộng, nhưng lại thật sự tồn tại vậy.

    Lúc này, Lư Kim Hâm gọi tôi lại: "Hồ Hách tỉnh lại rồi, hai người không đi xem sao? Hai người là nghiên cứu về cái gì thế, một chút cũng không quan tâm đến bệnh nhân."

    Lư Kim Hâm nhìn thấy những người bệnh này hình như cũng không thấy có gì kỳ quái, cứ như là ngày nào cũng nhìn thấy những người bệnh này.

    Tôi không biết Chấn Béo sắp xếp để chúng tôi tới đây là vì nguyên nhân gì, nhưng lúc này, tôi cũng không thèm quan tâm nữa.

    Tề Sở vỗ vỗ vai tôi, nhẹ giọng nói: "Nếu Hồ Hách biết, hơn nữa còn nhắc nhở cô, vậy thì chắc là cô có thể hỏi ra chút gì. Không phải là cô và Mặc Dật đã có thể dùng điện thoại liên lạc nhau rồi sao? Cùng lắm thì gọi điện cho đại lão nhà cô, cho dù y không đến được đi nữa, để cô A Lan kia đến, cũng đủ để bảo vệ mạng sống cho chúng ta nha, sợ cái gì!"

    Tối hôm qua anh ta bị Hương Mê Hồn mê mất, cho nên không biết Vân Hương đã xuất hiện, càng không biết một tấm lòng chân thành kia của Mặc Dật chẳng qua là đã trao nhầm người mà thôi.

    Trái tim đột nhiên nhói đau, tôi quay sang cười cười với Tề Sở, mặc kệ Hồ Hách là như thế nào, liên quan đến nhiều người trong thôn như vậy, tôi đều phải đưa hắn ta đi.

    Lập tức hạ quyết tâm, đi cùng Lư Kim Hâm đến phòng bệnh, lúc này Hồ Hách hình như đang ăn bữa sáng, hai tay đang nâng không khí lên nhấm nuốt, trông rất là ngon lành, thấy chúng tôi bước vào cũng không có bất kỳ biểu tình gì.

    Tôi liếc mắt ngắm Lư Kim Hâm một cái, hình như cô ta cũng không biết nhiều về chuyện cổ quái trong bệnh viện lắm.

    Tôi lập tức gỏi cô ta về chuyện người bệnh đào động trốn dưới nền đất mấy hôm trước có phải là Hồ Hách hay không, trong mắt cô ấy hiện lên vẻ kinh hãi, nhưng vẫn lạnh lùng như cũ, nói: "Đây là chuyện riêng của bệnh nhân, phía bệnh viện có trách nhiệm bảo mật."

    "Cô đã đưa hết tài liệu về hắn cho chúng tôi rồi, lại còn phải bảo mật chuyện đào động hay sao, bảo vệ cái bí mật gì chứ!" Tề Sở lập tức thấy giận đến muốn cười.

    "Viện trưởng nói phải bảo mật thì phải bảo mật." Lư Kim Hâm tức giận trừng mắt lườm Tề Sở một cái, lại nhìn đồng hồ, báo lại: "Hai người có nửa giờ để thăm hỏi, viện trưởng nói là ngày hôm qua người bệnh có khuynh hướng tự mình hại mình, nên hai người không thể nói chuyện quá lâu."

    Thấy cô ta như vậy, tôi có thể xác định rằng, Hồ Hách đào động trốn đi ba ngày, sợ là ba ngày đó chính là ngày mà hang cổ mở ra.

    Hồ Hách được đưa và đây từ một năm trước, những người khác như thế nào thì tạm thời tôi không rõ lắm, bệnh viện tâm thần cách thôn xa như vậy, làm sao mà Hồ Hách lại biết trước là hang cổ sẽ mở rộng, lại vì sao sẽ trốn vào trước?

    Ngày hôm qua hắn vừa muốn đút thịt cho tôi ăn, nuôi dưỡng quỷ thai trong bụng; vừa bảo tôi hãy bỏ nó đi, loại mâu thuẫn này cực kỳ cổ quái, lại cũng đã cho thấy, rằng hắn có ý thức của chính mình, khác với những thôn dân vô thần kia.

    Lư Kim Hâm cũng không có ý định rời khỏi, Tề Sở lại liếc mắt nhìn tôi một cái với vẻ kỳ quái.

    Tôi thầm tính thời gian một chút, quá năm ngày nữa chính là tết Trung Nguyên, khi nào mà bà ngoại còn chưa về thôn thì Mặc Dật và Vân Hương đề sẽ chưa đụng đến tôi, cho nên tôi vẫn còn thời gian.

    Lập tức rút hương ra từ trong ba lô, tôi cắn rách ngón tay, dính chút máu lên nén hương, Tề Sở nhìn tôi đầy ngạc nhiên, nói: "Máu của cô rất quý giá, sao lại lãng phí thế."

    Tôi bậc lửa đốt hương, quay qua cười với Lư Kim Hâm một cái, tiếp đó thổi cho cô ta một hơi.

    Trong nháy mắt, làn khói giống như không khí lao về phía cô ta, sau khi lao qua một cái, Lư Kim Hâm lập tức ngã xuống đất.

    "Cõng Hồ Hách lên, chúng ta đi!" Tôi trừng mắt nhìn Tề Sở một cái, tối hôm qua anh ta bị mê mất, không biết cũng tốt.

    "Vãi, chơi lớn như vậy!" Tề Sở mắng to một tiếng, thấy tôi đã phóng đổ Hồ Hách, trực tiếp cõng hắn ta lên, nhanh chóng bước ra bên ngoài.

    Kể từ buổi tối hôm qua sau khi bị Hương Mê Hồn mê mất, là đã không thấy bóng dáng Chấn Béo đâu nữa rồi, lúc này tôi cũng không có thời gian để đi tìm cậu ta nữa.

    Từ khói hương mở đường, nơi hương đi qua, tất cả mọi người bị huân ngã, tôi dẫn Teed Sở một đường đi về phía cổng.

    Ban đầu bảo vệ ở cổng còn muốn ngăn chúng tôi lại, nhưng khói vừa bay qua một cái, ông ấy đã trực tiếp ngã xuống đất luôn, tôi cầm lấy chìa khoá của ông ấy mở cửa, chạy thẳng ra bên ngoài.

    Lúc này đang là buổi sáng, vừa khéo có một cô y tác đến muộn đang lái một chiếc xe máy điện đi lên, thấy chúng tôi ra ngoài, còn sửng sốt một chút, liếc mắt nhìn xe máy điện mình đang ngồi một chút, cuống quýt muốn đẩy xe máy điện vào trong rừng, tôi lại trực tiếp thổi một hơi khói qua đó, phóng đổ cô ấy, sao đó đẩy xe máy điện rồi ra dấu với Tề Sở.

    Chỉ là khi Tề Sở đỡ Hồ Hách ngồi lên trên xe thì tôi bỗng trông thấy có một người đang đứng trên mái nhà của một tòa nhà trong bệnh viện, người đó mặc áo blu trắng, cõng ánh nắng, không thấy rõ mặt, đang lạnh lùng nhìn tôi.

    Nhìn thân hình kia thì rất có thể là Vân Hương, tôi nhìn thoáng qua, nghĩ đến lời nói của bà ấy với Mặc Dật, ngồi lên xe máy điện bỏ chạy luôn.

    Trên đường, Tề Sở hỏi tôi sao lại chạy, sao không điều tra một chút xem chuyện thôn dân trong cái bệnh viện kia là như thế nào, là người clone, hay là chuyện tiếp theo của hang cổ bên này, sau khi người trong thôn nhảy vào hang cổ xong ra đến nơi này, xem như là truyền tống khoảng cách xa.

    "Anh cho rằng chỉ có hai người chúng ta có thể tra ra được sao!" Trên người anh ta có mặt quỷ do Mặc Dật trồng vào, tôi không dám vạch trần, lái xe máy điện một đường phi xuống núi, may mắn là không có ai ra cản đường chúng tôi.

    Xuống đến dưới chân núi, Tề Sở tìm được xe của chính mình, cũng mặc kệ Chấn Béo, trực tiếp lái xe lên đường về nhà luôn, còn liên tục đuổi theo hỏi tôi: "Nếu để cô làm Thực Thi Quỷ, không ăn không uống, cô tình nguyện không?"

    Tôi không trả lời, rõ ràng là Hồ Hách khác với những thôn dân kia, hơn nữa, khi hắn ta nói mê sảng, hình như đã tỏ vẻ hắn ăn vợ con là để bảo vệ cho bọn họ.

    Giống như con thỏ vậy, nếu con non mới sinh chịu kinh hách, thỏ mẹ sẽ ăn luôn thỏ con, cho rằng chỉ làm vậy mới có thể bảo vệ thỏ con, chẳng lẽ Hồ hách thuộc tuổi thỏ hay sao?

    Nhưng cái loại nhận tri tỉnh táo và dự kiến trước này của hắn lại là chuyện gì vậy?

    Bởi vì tình huống của Hồ Hách quá mức cổ quái, cho nên cả quãng đường Tề Sở đều đi quá mức tốc độ cho phép, khi đến được viện nghiên cứu của chị Dương, Hồ Hách vẫn chưa tỉnh lại, nhưng trước đó chúng tôi đã nói qua về chuyện của Hồ Hách, nên vừa đưa người đến một cái là đã lập tức đưa đi làm kiểm tra ngay.

    Chị Dương thấy vẻ mặt của chúng tôi khẩn trương như vậy, bảo chúng tôi đi tắm rửa trước, lại ăn chút gì đó.

    Khi tắm, tôi phát hiện ra quỷ thai trong bụng nhỏ thỉnh thoảng cử động, hình như là đang lấy lòng tôi, lại hoặc là đang biểu thị cảm giác tồn tại.

    Huyết mạch Thiên Đế nha, sinh ra đã có linh, nó chính tai nghe được Mặc Dật kêu Vân Hương lấy nó ra, nên cũng đang sợ hãi đúng không.

    Nhưng vì sao chứ? Chẳng lẽ chỉ vì tôi không phải là chuyển thế sống lại của Vân Nga Đế Vu như Mặc Dật nghĩ, thì ngay cả tư cách sinh ra huyết mạch của y cũng không có hay sao?

    Rõ ràng trước đó y chờ mong đứa bé này như vậy, hàng đêm đến tưới, lúc này lạ chỉ vì gặp được một luồng thần hồn, mà dùng một câu nhẹ bẫng đã muốn lấy nó ra, rõ ràng y biết là nó đã có ý thức rồi!

    Tôi như vậy có phải là sẽ giống hệt như Thanh La hay không, bị chôn bên trong tầng tầng quan tài, sống không được chết không xong!

    Thanh La còn có tình cảm làm bạn car ngàn năm với y, còn tôi với Mặc Dật, trước sau mới quên biết nhau được bao lâu chứ.

    Dòng nước ấm áp xối lên trên người tôi, tôi đột nhiên hạ quyết tâm......
     
  5. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,885
    Chương 169: Tướng mạo mang đại hung.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chị Dương làm một lần kiểm tra toàn thân cho Hồ Hách, nghe nói làm cả CT não luôn, lại không phát hiện ra Hồ Hách có chỗ nào khác biệt cả, nhưng kỳ quái chính là, trong dạ dày của Hồ Hách thế nhưng vẫn còn thức ăn thừa.

    Những người ở viện nghiên cứu nghe chúng tôi đề cập đến chuyện giết vợ nấu con, còn cố ý kiểm tra cả dịch dạ dày.

    Nhưng kết quả kiểm tra ra lại làm người ta giật cả mình, thức ăn còn thừa trong dạ dày ca Hồ Hách đúng là thịt người, lại còn có quan hệ cha con với hắn ta nữa.

    Nói cách khác, Hồ Hách thật sự đã ăn con của hắn!

    Nhưng đó là chuyện đã xảy ra từ hai năm trước rồi, thế nào thì cũng nên đã tiêu hoá rồi chứ, vì sao lại vẫn còn tàn lưu trong dạ dày được.

    Đối với Thực Thi Quỷ, bọn Tề Sở cũng không biết đến nhiều lắm, gọi điện thoại hỏi Trương thiên sư, ông ấy cũng không biết tí gì.

    Chuyện của Vu tộc quá xa xăm, Trương thiên sư có thể biết được chuyện của Thi Môn, đó là bởi vì tính uy hiếp của nó quá lớn, Long Hổ Sơn có ghi chép lại. Nhưng Thực Thi Quỷ là cái thứ quỷ quái gì, ông ấy cũng không rõ ràng lắm, ông ấy còn nghĩ đến để tôi đi hỏi Mặc Dật.

    Tố chất thân thể của Hồ Hách cực tốt, đêm đó đã tỉnh lại rồi, vẫn điên điên khùng khùng cầm thịt người không khí trên hai tay của hắn lên ăn thôi.

    Tôi để chị Dương nhốt hắn trong phòng cao su để quan sát cả ngày, sau khi xác định hắn thật sự không ăn cơm xong, lại kiểm tra lại dịch dạ dày.

    "Em cho rằng thứ hắn ta ăn không phải không khí?" Chị Dương và tôi cùng đứng trước cửa sổ quan sát nhìn Hồ Hách, trầm giọng nói: "Chị đã tra qua về vụ án năm đó của hắn, nhưng không biết vì lý do gì, hồ sơ vụ án kia lại không thấy đâu nữa. Hơn nữa, sau khi kết án, phần thi thể còn sót lại của vợ con hắn đã được đưa đến nhà tang lễ để hoả táng rồi, lúc này hắn khẳng định không còn gì để ăn."

    "Là nơi hỏa táng nào?" Vốn dĩ tôi chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi, nhưng sau đó nghĩ đến gì đó, tôi quay đầu nhìn chị Dương.

    Ban đầu chị Dương cũng sửng sốt, giống như tôi nghĩ đến, chị rút tài liệu ra nhìn thoáng qua, sau đó trầm giọng nói: "Chính là Dương tỷ ban đầu cũng là sửng sốt, tùy đã cùng ta tưởng giống nhau, móc di động ra nhìn thoáng qua tư liệu, sau đó trầm giọng nói: "Chính là nơi hỏa táng mà lôi ra được thi thể của anh em nhà họ Vệ."

    Anh em nhà họ Vệ hợp tác với một vị đại sư, đổi một ít thi thể chết thảm được đưa đi hoả táng ra ngoài, xong để vào thùng đựng hàng dưới lòng đất bên dưới giao lộ cao tốc cách đó không xa, sau này, nhà họ Vệ xảy ra chuyện, những thi thể đó đều chạy lên đường cao tốc công kích chúng tôi.

    Nếu phần thi thể còn sót lại của vợ con Hồ Hách cũng được đưa đến chỗ đó hoả táng, thì không khéo cũng chưa bị hỏa táng.

    "Chị sẽ tra tiếp." Gần đây chị Dương thật sự rất vội, đối với chuyện chính mình không hề phát hiện ra chuyện này, chị ấy rất là áy náy.

    Những chuyện kia không có khởi đầu cũng không có nguyên nhân, nhưng hình như mỗi chuyện lại đều có liên quan đến nhau, chỉ là sợi dây trung gian kia, chúng tôi có tìm thế nào cũng không tìm thấy được.

    "Sau khi tra được rồi nói lại cho em biết là được." Tôi an ủi nhìn thoáng qua chị Dương, khẽ cười nói: "Em rời khỏi thôn hai ngày, chờ sau khi bên Hồ Hách này xác nhận xong, là em sẽ đưa Hồ Hách về thôn luôn. Nhưng chuyện của Rễ Cỏ Nuốt Sinh Vật Sống kia em đã có chút manh mối, rễ cỏ ở chỗ của chị dẫn ra cho em một chút, em lấy về nghiên cứu, xem có cách nào dùng hương không chế được không."

    Thi Môn chỉ là tạm thời bị phong lại, một khi mở lại, Rễ Cỏ Nuốt Sinh Vật Sống kia đương nhiên cũng sẽ ra theo, thứ đó nguy hiểm lại quái lạ, lần ày bị thương, chín phần là vì chúng nó, hương bay rất nhanh, phạm vi cũng rộng, có thể dùng hương khống chế tự nhiên là tốt nhất.

    Chị Dương cũng có chút hiểu biết về bản lĩnh chế hương của tôi, bên này chị ấy cũng chưa nghiên cứu ra được cái gì, nên lập tức đưa tôi đi ngay.

    Trong phòng thí nghiệm, Rễ Cỏ Nuốt Sinh Vật Sống được đựng trong mười mấy cái bình lưu ly bát bảo, những cái rễ kia ngâm mình trong máu loãng, giống như dược liệu ngâm rượu vậy, không hề nhúc nhích, chị Dương duỗi tay ra bê một lọ lên, sau đó đặt buông tay a ý bảo tôi qua đây xem xem.

    Chỗ tay chị vừa đụng vào kia, lập tức có Rễ Cỏ Nuốt Sinh Vật Sống dán lại, thứ này có khả năng cảm ứng sinh cơ cực mạnh, rễ cỏ dán trên vách bình, rễ cây quấn quanh, giao triền, nếu nhìn kỹ, thế mà lại có cả giác hút.

    "Đây là ngâm bằng máu của em, bọn chị cũng thử ngâm bằng nước thuốc, nước bùa, thậm chí cả axit sunfuric, nhưng thứ này không sợ nước lửa, axit cũng không ăn mòn được, vừa ra khỏi bình một cái là cực kỳ sinh động luôn, chỉ cần có thứ có sức sống, cho dù nhỏ như con kiến chúng cũng hút được, chỉ có ở trong máu loãng của em, nó mới yên ổn lại." Chị Dương đặt bình lưu ly bát bảo lên bàn, qua khoảng hai ba phút, Rễ Cỏ không cảm nhận được sinh cơ, chậm rãi rời khỏi vách bình, ngâm mình trong máu loãng không nhúc nhích.

    Bên phía chị Dương cũng không tra ra được cái gì, ngoài việc chứng minh sức sống của thứ này quả nhiên cực kỳ mạnh mẽ ra, thế nhưng ngay cả làm sao để đối phó với chúng nó cũng không tìm ra được, có vẻ có chút mất mát.

    Trực tiếp cất cái bình kia đi, tôi lại nương danh nghĩa nghiên cứu xin chị Dương một chút tơ nhện của Nhện Mặt Người, tuy chuyện khách sạn của Chấn Béo lúc trước không phải do chị Dương thu đuôi, nhưng chị ấy vẫn sẽ mang theo chút đồ vật trở về.

    Hình như Tề Sở cũng khá là vội, chị Dương nói là anh ta đang tra truyện của Hà Thuý Miêu, nhưng đối với lý do vì sao tra chuyện này, Tề Sở vẫn như cũ giữ kín như bưng, không chịu nói một lời.

    Hồ Hách còn phải ở lại đây thêm một ngày, tôi lấy cớ muốn đi ra ngoài loanh quanh một chút, chị Duong bận rộn, nên đã sắp xếp cho Thư Vọng Nguyệt và cô bạn gái Mạc Văn của Trần Danh kia ở bên cạnh tôi.

    Mới đầu Mạc Văn còn nhìn tôi rất là ngượng ngùng, ban đầu chân của Trần Danh bị Rễ Cỏ Nuốt Sinh Vật Sống đâm xuyên qua, phải cắt chi, cô ấy còn có hận ý không chút che giấu với tôi, nghĩ đến, chắc là một người thẳng tính.

    Lúc này cùng tôi đi ra ngoài, cô ấy rất là ngượng ngùng.

    Ở trong mắt các cô ấy, tôi được xem như một người có vị trí cực kỳ quan trọng, chị Dương sắp xếp một nam một nữ đi theo tôi, tất nhiên là ngay cả vào WC cũng không chịu rời đi.

    Thật sự không tìm thấy chỗ để đi, tôi đến chỗ Nam Nhã, nhân tiện thăm thăm Thiên Hữu.

    Nam Nhã nhìn thấy tôi, còn có chút giật mình, hỏi tôi đã bắt được Chu Hỉ Kiều chưa, tôi hàm hồ nói, sau đó lấy cớ đi vệ sinh, đưa Thiên Hữu trong lòng cho Mạc Văn.

    Thiên Hữu đang đúng vào thời điểm trắng trắng mềm mềm, đáng yêu cực, tình mẹ trời sinh của nữ tính đối với trẻ nhỏ đáng yêu, hoặc là động vật nhỏ thật sự là không có chút sức chống cự nào, hơn nữa Nam Nhã cũng có nhà, Mạc Văn cũng không để ý, tay ôm Thiên Hữu, mặt mày hớn hở.

    Toilet nhà Nam Nhã rất lớn, tôi đứng bên cạnh bồn tắm, đẩy cửa sổ ra, cho lên sau đó rút tơ của nhện mặt người ra quấn lấy Hương Dẫn Đường, đọc tên của Bố Đạm Trần, sau đó châm lên.

    Vải nhà họ Bố dùng để chế con rối bằng vải chính là lấy tơ Nhện Mặt người làm chất liệu chế tạo, điểm này Bố Đạm Trần đã từng chính miệng thừa nhận, ông ta chế vải làm con rối cho tôi hai lần, khẳng định rằng tôi sẽ đến tìm ông ta, khi đó tôi không hiểu, hai miếng vải kia một miếng bị tôi dùng để làm búp bê vải, còn một miếng đã không thấy tung tích từ lúc Thi Môn mở cửa, nhưng may mà vẫn còn tơ của Nhện Mặt Người.

    Nhìn tơ Nhện Mặt Người theo hương bốc cháy lên, chậm rãi bị thiêu đến cong cong vặn vặn, tôi đọc thầm tên của Bố Đạm Trần ở trong lòng, thổi một hơi về phía Hương Dẫn Đường, nhìn Hương Dẫn Đường từ từ cháy hết, thu dọn sạch tro hương, đi vệ sinh một chút, xong tôi mới đi ra ngoài.

    Trong phòng khách, Thư Vọng Nguyệt kỳ quái liếc mắt nhìn tôi một cái, tôi cực kỳ thản nhiên nói: "Mấy ngày nay cũng chưa ăn cơm hẳn hoi, có chút táo bón."

    Nói xong liền cầm lấy mọt trái chuối trên bàn trà, lột ăn, mặt Thư Vọng Nguyệt đỏ rừng rực, ngượng ngùng vuốt vuốt mũi.

    Vì chuyện của Chu Hỉ Kiều, Nam Nhã cũng không dám lại kéo mối làm ăn với tôi nữa, chỉ nói với tôi một ít chuyện của Thiên Hữu, nhân tiện bảo tôi dưỡng thai cho tốt, ba tháng đầu rất là quan trọng, tôi cứ chạy ngược chạy xuôi như vậy, một chút dáng vẻ của thai phụ cũng không có, chờ về sau bụng to lên, để xem tôi sẽ làm sao bây giờ.

    Tôi theo lời nói hàn huyên với cô ấy một ít chú ý khi dưỡng thai, cô ấy còn tìm một ít sản phẩm dinh dưỡng cho tôi nữa.

    Chờ đến khi tôi rời đi, xách hai cái túi lớn, hình như Nam Nhã cho rằng tôi sống rất thảm, nên đóng gói hết tất cả mọi sữa chua trái cây trong tủ lạnh vào, dặn dò rằng tôi phải ăn nhiều trái cây vào, có thể thông tràng đạo.

    "Cô với cô ấy rất thân quen?" Mạc Văn rất có thiện cảm với Nam Nhã, trầm giọng nói: " Con người cô ấy khá tốt, nhưng mệnh lại không tốt."

    "Cô biết xem tướng mạo?" Tôi có chút tò mò liếc mắt nhìn Mạc Văn.

    Người trong Viện nghiên cứu của chị Dương đều rất là kỳ diệu, là người của Đạo Môn rồi lại không phải thuần học Đạo, họ đều có một bản lĩnh khác.

    Lần trước Mạc Văn là y tá, không nghĩ đến thế nhưng lại có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra mệnh của Nam Nhã không tốt.

    "Trong mệnh của cô ấy có mang sát, đào hoa tán loạn, không cha không mẹ, không chồng không con, chú định cơ khổ cả đời." Mạc Văn nói, thổn thức, hơn nữa, khi nói đến cái này, rồi lại kỳ quái nói: "Nhưng theo lý thuyết cô ấy mang theo Thiên Hữu, không nên cơ khổ mới đúng, hơn nữa Thiên Hữu......"

    "Thiên Hữu làm sao vậy?" Tôi liếc mắt nhìn Mạc Văn một cái, khó hiểu nói: "Chẳng lẽ mệnh của Thiên Hữu cũng khổ?"

    Mạc Văn lắc lắc đầu:

    Có thể là do nó còn nhỏ, tôi nhìn không thấu, nhưng nhân trung phẳng, theo lý thuyết thì cái thai này nên chết non mới đúng, rồi lại mang theo ánh sáng đỏ/hồng quang, số tuổi thọ cực dài. Nhưng Thiên Môn lại đầy hắc khí/ khí đen, tỏ vẻ đại hung chưa tán, thật sự cổ quái."

    Nghĩ đến Thiên Hữu và sinh ra đã bị ném vào Ao Thai Nhi, nếu như không phải tôi vừa khéo đang tra chuyện linh hồn trẻ con xong vớt thằng bé lên, sợ là đã sớm chết đuối ở bên trong, lập tức cũng không hỏi nhiều thêm nữa, đảo mắt nhìn Mạc Văn nói: "Vậy cô xem xem tướng mạo tôi như thế nào?"

    Tôi vừa hỏi ra khỏi miệng, Mạc Văn đã đột nhiên ngẩn ra, nhìn tôi, há miệng thở dốc, xong lại thấp cúi đầu, nắm chặt tay không nói lời nào. Qua một lúc lâu mới nói: "Tôi xem không được chuẩn lắm, cô là Vu tộc, trên người lại đang có mang huyết mạch của Thiên Đế, bây giờ......"

    Giọng nói của cô ấy rất là yếu ớt, có chút buồn bã, hình như là có gì đó không tốt.

    "Nói nói xem sao, dù sao cũng không có việc gì, trước kia tôi cũng từng nghiên cứu về chòm sao, tướng mạo ngược lại chưa từng nghiên cứu qua, còn khá tò mò." Tôi nghe Mạc Văn nói, nhẹ nhàng cười cười.

    Mạc Văn liếc mắt nhìn tôi một cái, mắt mang lo lắng nhìn tôi, nói: "Thân cô có tử khí, đã không nhìn thấy nhân trung, hơn nữa......"

    Cô ấy bắt đầu có chút ấp úng, một lát sau, tựa hồ là đã hạ quyết tâm, giương mắt nhìn tôi nói: "Hơn nữa mười ngón của cô vô nguyệt, xương gò má đã bằng phẳng, khóe mắt mang màu đen, là đại hung. Nhưng lòng bàn tay cô mang màu đỏ, chứng minh huyết quang này là do tự thân cô dựng lên, cho nên......"

    "Cho nên chị Dương mới có thể cho hai người lúc nào cũng đi theo tôi, sợ tôi xảy ra chuyện." Tôi ngắm ngắm đạm mười ngón tay hồng nhạt không có trăng non, hì hì trêu ghẹo, khẽ cười nói: "Thi Môn đã mở, sớm muộn gì mạng tôi cũng dùng để trấn Thi Môn, tất nhiên là đại hung. Huống hồ tôi vốn chính là tấm thân đã nửa chết, có gì mà phải lo lắng."

    "Thiên sư nói, sẽ không cho cô đi trấn Thi Môn. Chị Dương làm chúng tôi đi theo cô cũng không phải bởi vì cô có đại hung, mà là sợ trong bụng cô......" Mạc Văn vội vàng giải thích, nhưng nói đến một nửa, Thư Vọng Nguyệt đang lái xe phía trước khụ một tiếng thật lớn, cô ấy lập tức đình chỉ câu chuyện.

    Tay tôi không khỏi xoa xoa bụng nhỏ, nghĩ đến lời Hồ Hách nói, nhẹ nhàng hít vào một hơi, sợ nó sinh ra sẽ là cái tai họa sao?

    Nhưng vì để không khí không xấu hổ, tôi cười cười nói với Mạc Văn: "Cô học y, sao lại còn xem tướng?"

    "Sư phụ nói xem tướng mạo mới có thể biết người mình cứu có phải là hung thần ác sát hay không, như vậy thì sẽ không cứu lầm người." Mạc Văn tự biết mình đã nói sai lời nói, giọng nói cũng yếu đi mấy phần.

    Xem tướng, đáng chết thì đi tìm chết, chẳng phải là thấy chết mà không cứu?

    Vậy thì sư phụ của Mạc Văn còn có chút ý tứ ha, nhìn dáng vẻ cũng là người có bản lĩnh.

    Tôi lập tức lại liếc mắt nhìn Mạc Văn, nói: "Cô học y học hiện đại, y đạo của Đạo Môn cũng nên học một chút chứ? Cô đã từng nghe về Thiên Thủy Linh Tinh chưa? Nó có tác dụng gì?"

    Khi tôi lấy phương pháp Thái m đi tìm Mặc Dật thì đã từng uống Thiên Thuỷ Linh Tinh, lúc đó bụng tôi quặn đau như sắp chết đến nơi, lúc ấy tôi còn hoài nghi A Lan đã hạ độc mình, may mắn Mặc Dật đưa tôi về kịp thời, nên mới không có việc gì.

    "Thiên Thủy Linh Tinh?" Mạc Văn nghe xong sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn tôi nói: "Đó là một thứ chỉ có trong lời đồn, là tinh nguyên của nước, lúc trước Nữ Oa nương nương lấy nước và Sinh Thổ/ Đất Sống tạ người, nước đó chính là Thiên Thuỷ Linh Tinh, Bẩm sinh chi dân được chế có thể thông thiên địa, chính là vì hai chí bảo này."

    "Nghe nói Thiên Thủy Linh Tinh là chí bảo dùng để tẩm bổ thần hồn, nhưng người bình thường cũng không thể chịu nổi, trừ phi là thần hồn của Bẩm sinh chi dân, hoặc là loại tồn tại giống như Thái Sơn Phủ Quân kia, nếu không, người thường mà uống Thiên Thủy Linh Tinh vào, thần hồn không chịu nổi, sẽ vỡ bụng mà chết, thần hồn đều tan. Đương nhiên, thân thể có huyết mạch mạnh mẽ cũng có thể thừa nhận được, nhưng thứ này, ban đầu chỉ có ở lòng ao của Thiên Trì Côn Luân, ngọn nguồn của long mạch, sản lượng ít đến đáng thương. Hiện giờ Côn Luân đã ẩn, không tìm thấy được, tôi vẫn là khi còn nhỏ nghe sư phụ kể lại như kể chuyện cổ tích ấy, còn cô thì nghe được từ chỗ nào vậy."

    Tôi nghe nghe, chậm rãi thất thần, thần hồn không chịu đựng nổi......

    Cho nên khi đó Mặc Dật đã có suy đoán rồi, nên mới có thể độ một ngụm máu vào miệng của tôi, sau đó đưa tôi trở về thân thể, vì thân thể của tôi có quan hệ với Vân Nga.

    Sau đó bên phía Chu Hỉ Kiều xảy ra chuyện, y tự mình bê một chén Thiên Thủy Linh Tinh, đi từ nơi xa như vậy đến cho tôi uống......

    Là đang thử sao?
     
  6. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,885
    Last edited: Oct 7, 2022
  7. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,885
    Last edited: Oct 7, 2022
  8. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,885
    Last edited: Oct 7, 2022
  9. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,885
    Chương 171.2: Thành ý của Bố Đạm Trần.

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited by a moderator: May 29, 2023
  10. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,885
    Chương 172.1: Quá khứ phủ đầy bụi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi và Bố Đạm Trần tiếp xúc không nhiều lắm, lúc trước quen anh ta là bởi vì Lục Tư Tề gửi con rối gắn kết đó, nhưng cặp con rối kia ngoại trừ biểu thị cho thấy tôi và Lục Tư Tề sẽ sống chết ở cùng một chỗ, thì cũng không còn thấy tác dụng gì, ít nhất là tạm thời không có.

    Sau đó là bởi vì Lạc Lạc lại gặp qua một lần, kế tiếp chính là lúc chuyện của chị em tốt của Nam Nhã chết, cùng với chuyện đàn xác sống trên đường cao tốc.

    Sau đó, anh ta đã nói anh ta có thể giúp tôi, và còn chắc chắn tôi sẽ đến tìm thấy anh ta.

    Chuyện anh ta làm, cũng không phải chuyện gì tốt, cho nên tôi cũng không thèm để ý lắm, lại không nghĩ thật đúng là có một ngày như thế này.

    Bố Đạm Trần nhìn phương xa, cười khẽ, sau đó chậm rãi xắn tay áo kiểu Tôn Trung Sơn lên, để lộ ra cánh tay trơn bóng, đưa tới trước mặt tôi.

    Cánh tay trắng nõn bóng loáng kia, nó như ngọc ngà, rồi tôi cúi đầu liếc mắt nhìn cánh tay mình một cái, cảm thấy có có hơi xấu hổ.

    Nhưng nhìn nó thật kỹ thì có cảm giác không đúng lắm, da quá mịn, không có lông thì thôi, đến ngay cả lỗ chân lông cũng không có, nhìn kỹ thì không có đường vân da.

    Nó trông giống như một mảnh sứ trắng tuyệt đẹp!

    Tôi ngạc nhiên nhìn lên Bố Đạm Trần, rồi thử đặt tay lên đó và chạm vào nó.

    Mới sờ lên cảm thấy hơi lạnh, nhưng cảm giác không giống như đồ sứ mà giống như vải bố?

    "Người khởi xướng, sau này không còn gì."

    Bố Đạm Trần rụt tay lại và kéo ống tay áo xuống một cách bình tĩnh:

    "Tổ tiên của nhà họ Bố đầu tiên làm người hiến tế, từ thời thượng cổ đã hiến tế, quy trình quy tắc rất rườm rà, thậm chí họ còn lấy nô lệ hiến tế, cho dù lấy nô lệ để hiến tế, cũng không giống như trong tivi, giết bằng dao hay đào hố chôn sống. Cô bây giờ cũng nên biết, những nô lệ kia tuẫn táng như thế nào, chính là trước khi hiến cho thi vu, để thi vu không nuốt chửng xác của nô lệ, cũng có thể làm cho thi vu vĩnh viễn ở dưới lòng đất không ra được. Cho nên người bị hiến tế đều phải trải qua bí thuật xử lý của nhà họ Bố, mới có thể đạt được hiệu quả."

    "Sau Thành Thang, thần quyền rơi xuống, Chu Dĩ tự xưng là thiên đế, để thể hiện nhân nghĩa và bảo vệ quốc lực, đã không còn lấy người sống hiến tế nữa, từ đó nhà họ Bố dùng thuật chế giúp việc cho thiên tử, bảo vệ một tộc không bị diệt." Bố Đạm Trần nói nhẹ nhàng.

    Dường như sự thật đó chỉ là một đoạn lịch sử bụi bặm không ai biết đến: "Thời hậu Hán Vũ, Vũ Đế hoàng đế trị vì lâu nhất, không muốn chịu sự khống chế của thi vu ở dưới lòng đất. Đến điện Thái Bình gặp Tây Vương Mẫu, cầu thuốc trường sinh, hỏi cách trấn vu. Tây Vương Mẫu khi đó đã sắp qua đời, vẫn chưa ban thuốc, chỉ dùng pháp bảo trấn vu."

    "Sau đó là họa của vu cổ, do cung đình dựng lên, đó cũng chỉ là một cái cớ để giết Vu Tộc, hạn chính là tai họa diệt thi vu, lấy Thái Tử làm tế, diệt hết Vu Tộc, lấy máu trấn thi môn. Đồng thời bãi bỏ Bách gia, độc tôn nho thuật, từ nay về sau Vu Tộc hoàn toàn biến mất trong dòng sông lịch sử, thiên hạ huyền môn đều chậm rãi tiêu vong, ngay cả Đạo gia cũng bị xa lánh. Thủ đoạn của hắn tuy rằng cường ngạnh, kỳ thật cũng rất tốt, ít nhất được ngàn năm an ổn, không ai biết đến thi vu, ở đất đó xưng đế."

    Thanh âm của anh ta vẫn nhẹ nhàng như trước, giống như đang kể một đoạn chuyện trước khi đi ngủ:

    "Hai nhà Vân, Bố đều phục vụ trong hoàng tộc, nhà họ Vân dùng thuật Xem Hương để tế trời đất, đế vu Vân Nga là tiên thiên chi dân, trường sinh bất diệt. Nhưng lúc ấy dưới cường quyền, cho dù xâm nhập toàn lực hai tộc, cũng chỉ cướp được vu thân của đế vu Vân Nga, cùng với huyết mạch truyền nhân của hai nhà. Nhưng nhà họ Bố đời đời bởi vì thuật con rối, bị nguyền rủa, huyết mạch của nhà họ Bố sống không quá ba đời, làm tượng, thân hóa thành tượng, làm con rối, thân hóa thành con rối."

    "Nhưng cô cũng thấy rồi đó, cho dù nhà họ Vân đời đời trấn thủ thi môn, thi vu bị đè ở dưới lòng đất, vẫn ảnh hưởng đến người đời sau như trước, những người trong thôn các người vẫn lấy người hiến tế cổ động, mở thi môn."

    Bố Đạm Trần nói đến đây, khẽ cười nói: "Cô nói có phải là muốn thả mấy viên đạn hạt nhân hay không, nổ luôn khối địa cầu, mọi người cùng chết là hết."

    Đây là lần đầu tiên tôi từ trong miệng người khác nghe được người tiếng tăm lừng lẫy "đế vu Vân Nga", nếu như lời Bố Đạm Trần nói là thật, như vậy đế vu Vân Nga là bị quyền của hoàng thất giết chết, mà không phải giống như tôi nghĩ, chết vì đại chiến thần tiên, nhưng khi đó Mặc Dật sẽ không ra tay cứu giúp sao?

    Tôi lập tức quay đầu nhìn Bố Đạm Trần nói: "Khi đó phủ quân Thái Sơn thân là cháu của Thiên Đế, lại mặc kệ những chuyện này sao?"

    "Phủ quân Thái Sơn, là Mặc Dật sao?"

    Bố Đạm Trần đột nhiên nở nụ cười, quay đầu nhìn tôi nói:

    "Cô học lịch sử không tốt nhỉ? Hán Vũ Đế văn trị võ công, để thể hiện công đức, trước sau tổng 8 lần lên núi, viếng thăm Thái Sơn, cô cho rằng sẽ làm gì, có thể để cho hắn một hoàng đế trăm công ngàn việc, đích thân lên Thái Sơn tám lần! Tám lần đó, cô cho rằng người tự tin và cường quyền như Hán Vũ Đế, còn có thể biểu lộ công đức của mình với cái gọi là ông trời sao?"
     
    Last edited by a moderator: May 29, 2023
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...