Ngôn Tình [Edit] Cô Vợ Ngọt Ngào: Tổng Tài Xin Hãy Kiềm Chế - Dạ Tiểu Nhiên

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Venus0412, 26 Tháng năm 2022.

  1. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 25.2: Tôi không may mắn (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đôi mắt như đại bàng của Úc Thiếu Mạc bình tĩnh nhìn Ninh Kiều Kiều đang ngủ say, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh, nhưng cô lại rất hưởng thụ!

    Trong phòng cũng không kéo rèm cửa sổ lại, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua tấm màn mỏng chiếu lên người cô gái đang ngủ say trên giường, chiếu lên gương mặt chưa bôi phấn có hơi trong suốt của cô.

    Cơ thể nhỏ nhắn của cô cuộn tròn lại giống như một con mèo con.

    Chỉ nhìn cô như thế này thôi cũng khiến anh có phản ứng!

    Úc Thiếu Mạc nhíu mày, con ngươi lạnh như băng hiện lên một tia sáng mờ mịt, đôi chân dài bước tới đi về phía người nằm trên giường..

    Ninh Kiều Kiều đang ngủ say, nhưng dần dần cô cảm thấy có gì đó không ổn, cơ thể giống như bị một tảng đá nặng nề đè lên khiến cô sắp không thở nổi!

    Ninh Kiều Kiều từ từ mở mắt ra, lại phát hiện là cô không nằm mơ, rõ ràng là có người thật đang đè ép cô! Nhìn cái đầu trên ngực cô, hơn nữa còn là một người đàn ông!

    "..."

    Ninh Kiều Kiều sợ hãi hét lên, vội vàng đẩy người đàn ông đang đè lên người cô ra, dùng tay chân bò đến bên cạnh giường ôm chăn quấn chặt lấy mình, sau đó ở dưới chăn bông kéo quần áo lại, hoảng sợ nhìn sang bên kia giường!

    Người đàn ông vừa rồi bị cô đẩy xuống!

    Ninh Kiều Kiều sợ hãi, cả người run rẩy, nhìn chằm chằm vào hướng đó. Đầu tiên cô nhìn thấy cánh tay của một người đàn ông đặt lên mép giường, chỉ cần nhìn cơ bắp cân xứng kia là biết thường xuyên tập thể dục.

    Phải làm sao đây, có vẻ như còn là một người đàn ông mạnh mẽ!

    Ninh Kiều Kiều định chuẩn bị kêu cứu nhưng khuôn mặt của người đàn ông xuất hiện bên kia giường lại khiến cả người Ninh Kiều Kiều sững sờ.

    Úc.. Úc Thiếu Mạc, sao có thể là anh ấy?

    Vẻ mặt Úc Thiếu Mạc u ám đến dọa người, đôi mắt sắc bén như đại bàng của anh nhìn chằm chằm vào Ninh Kiều Kiều giống như muốn xé nát cô ra, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cô dám đẩy tôi?"

    Cảm giác áp bức mạnh mẽ làm giảm nhiệt độ trong phòng giảm đi vài độ.

    Ninh Kiều Kiều tỉnh táo lại, nhìn Úc Thiếu Mạc với ánh mắt sợ hãi: "Anh.. Sao anh lại ở đây?"

    Úc Thiếu Mạc lạnh lùng cười, tiếng cười giống như được truyền đến từ địa ngục khiến người ta không rét mà run.

    "Nơi này là địa bàn của tôi, tôi ở chỗ này còn cần lý do sao?" Úc Thiếu Mạc đứng dậy nhìn Ninh Kiều Kiều: "Không phải cô đã quên thân phận bây giờ của cô rồi chứ?"

    Cả người Ninh Kiều Kiều chấn động, đôi mắt trong suốt hiện lên vẻ khó chịu, cô cúi đầu cắn môi nói: "Không quên."

    "Cô không ăn à? Sao tôi lại nghe giọng nói như muỗi kêu vậy!" Úc Thiếu Mạc lạnh lùng nói.

    Ninh Kiều Kiều cắn cánh môi, anh đang cố ý làm cô xấu hổ!

    "Tôi nói, tôi không quên! Tôi biết tôi là tình nhân của anh!"

    Ninh Kiều Kiều ngẩng đầu nhìn thẳng vào Úc Thiếu Mạc.

    Còn muốn tự trọng làm gì, không phải là đang lấy tiền của anh sao?

    Úc Thiếu Mạc hài lòng với câu trả lời của Ninh Kiều Kiều, đôi mắt như đại bàng nhìn chằm chằm vào Ninh Kiều Kiều dần dần tối lại, lạnh giọng nói: "Rất tốt! Cô đã biết mình nên làm những rồi, bây giờ cởi nó ra cho tôi!"

    Cởi nó ra?

    Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, cô ngạc nhiên nhìn Úc Thiếu Mạc.

    "Không.. Không, tôi không thể! Chúng ta còn chưa thể.."

    Ninh Kiều Kiều nắm chặt quần áo trên người, còn chưa nói xong thì mặt cô đã đỏ như tôm luộc.

    Đột nhiên đôi mắt của Úc Thiếu Mạc Ưng trầm xuống, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào Ninh Kiều Kiều, cảm giác áp bức mãnh liệt bắn ra khiến người ta không thở nổi.

    Đầu Ninh Kiều Kiều nóng lên, cô hét lên trước khi Úc Thiếu Mạc mở miệng quát:

    "Chúng ta không thể làm điều đó ngay bây giờ! Bởi vì mẹ Trương vừa qua đời, tôi không may mắn!"

    Nói xong Ninh Kiều Kiều sợ hãi nhìn Úc Thiếu Mạc, cánh tay ôm lấy cơ thể cô cũng run rẩy.
     
    LieuDuongAnnie Dinh thích bài này.
  2. Venus0412

    Bài viết:
    0


    Chương 26.1: Có vẻ dư thừa (1)


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Úc Thiếu Mạc hơi ngẩn ra, cơn bão u ám trong đôi mắt đen láy dần dần tan biến, ánh mắt nhìn Ninh Kiều Kiều hơi chế giễu: "Không phải cô thi đậu đại học sao? Sao vẫn còn mê tín dị đoan như vậy? Sao vậy, các trường đại học đã chuẩn bị dạy xem bói rồi à?"

    Chẳng trách anh tìm khắp biệt thự mới tìm được cô ở góc nhỏ này, tìm nửa ngày thì ra là cô cảm thấy mình không may mắn nên trốn đi!

    Đúng là bị bệnh!

    Úc Thiếu Mạc độc miệng nói khiến mặt Ninh Kiều Kiều nóng lên, cô cắn môi nói: "Không phải tôi mê tín, là dì Lưu nói bây giờ tôi không thể cùng anh.."

    Mấy chữ cuối cùng, Ninh Kiều Kiều cúi đầu dùng giọng nói như muỗi kêu nói hết câu.

    "Không thể cái gì? Cô không thể ngủ với tôi sao?" Giọng nói của Úc Thiếu Mạc lạnh như băng.

    Mặt Ninh Kiều Kiều càng đỏ hơn, cô gật đầu nhưng không dám ngẩng đầu lên cũng không dám nhìn Úc Thiếu Mạc.

    Im lặng..

    Trong phòng yên tĩnh chỉ có tiếng gió thổi qua rèm cửa sổ.

    Ninh Kiều Kiều đợi một lúc nhưng không nghe thấy Úc Thiếu Mạc nói chuyện, đang định ngẩng đầu lên để xem có phải Úc Thiếu Mạc đã đi hay không thì đột nhiên một bóng đen lóe lên trước mặt cô, ngay sau đó có một sức lực mạnh mẽ kéo cả người cô qua!

    "..."

    Ninh Kiều Kiều hét lên rồi bị Úc Thiếu Mạc túm chặt cổ tay kéo xuống lầu.

    Anh có đôi chân dài và bước đi quá nhanh.

    Ninh Kiều Kiều phải chạy mới có thể đuổi kịp bước chân của Úc Thiếu Mạc, còn mấy lần suýt bị té ngã.

    "Úc Thiếu Mạc, chờ tôi.. Anh định làm gì? Ôi, ôi!"

    Giọng nói từ phía cầu thang vang lên khiến các nữ giúp việc đều quay đầu nhìn lại, khi nhìn thấy vẻ mặt u ám và dọa người của Úc Thiếu Mạc thì lập tức cúi đầu làm việc giả vờ như không nhìn thấy gì cả.

    Úc Thiếu Mạc quăng Ninh Kiều Kiều lên sofa, sau đó xoay người trừng mắt người giúp việc rồi quát lên: "Bảo dì Lưu lại đây cho tôi!"

    Ninh Kiều Kiều vừa xoa cổ tay vừa ngồi dậy, cả người choáng váng.

    Dì Lưu nhanh chóng đi tới nhìn vẻ mặt như muốn ăn thịt người của Úc Thiếu Mặc thì cung kính đứng ở một bên và nói: "Mạc thiếu, ngài tìm tôi?"

    "Là bà để cho cô ấy ở trong căn phòng rách nát kia?" Đôi mắt sắc bén của Úc Thiếu Mạc nhìn chằm chằm vào Dì Lưu.

    Dì Lưu ngẩn ra rồi cúi đầu nói: "Là tôi bảo cô Ninh đến phòng khách ở, bởi vì bà nội của cô Ninh vừa mới qua đời, nếu như cô ấy ở cùng Mạc thiếu thì sẽ không may mắn, Mạc thiếu nên chờ qua bảy ngày đầu tiên của bà nội cô Ninh qua rồi.."

    "Đủ rồi!" Úc Thiếu Mạc nhíu mày: "Bảy ngày đầu? Sao bà không nói thẳng là để cho cô ấy giữ hiếu ba năm luôn đi? Nhà họ Úc chúng ta sao lại có người phong kiến mê tín như bà chứ?"

    Dì Lưu nhìn Úc Thiếu Mạc rồi cúi đầu.

    Ninh Kiều Kiều nhìn dì Lưu và Úc Thiếu Mạc rồi nói: "Úc Thiếu Mạc, anh đừng nói như vậy, thật ra những gì mà dì Lưu nói cũng không phải hoàn toàn không có lý, phong tục dân gian chính là như vậy."

    Có thể phát sinh quan hệ với Úc Thiếu Mạc muộn một tuần, Ninh Kiều Kiều cũng không ngại bị coi là một người không may mắn.

    Đôi mắt của Úc Thiếu Mạc Ưng chợt trầm xuống, anh quay đầu nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều.

    Ninh Kiều Kiều ngẩn ra liền cúi đầu né tránh ánh mắt của Úc Thiếu Mạc.

    Ánh mắt của người đàn ông này thật đáng sợ, giống như có thể nhìn thấu suy nghĩ của cô vậy!

    "Cô Ninh, tôi không cần cô cầu xin cho tôi." Giọng nói lãnh đậm của di Lưu vang lên khiến Ninh Kiều Kiều ngạc nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy dì Lưu bình tĩnh nhìn cô và tiếp tục nói: "Nếu cô đã nói với Mạc thiếu thì thuộc hạ làm sai chuyện tất nhiên sẽ phải chịu phạt, bây giờ cô Ninh tới cầu xin chẳng phải là dư thừa sao?"

    "..."
     
    LieuDuongAnnie Dinh thích bài này.
  3. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 26.2: Có vẻ dư thừa (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ninh Kiều Kiều ngạc nhiên nhìn dì Lưu.

    Úc Thiếu Mạc nhíu mày nhìn Ninh Kiều Kiều giống như không nghe thấy dì Lưu nói, đột nhiên anh lạnh lùng cười một tiếng, lạnh giọng nói: "Ninh Kiều Kiều, cô không muốn lên giường với tôi sao?"

    Đây là lần đầu tiên Úc Thiếu Mạc gọi cô là Ninh Kiều Kiều nhưng lại khiến cô lạnh đến tận xương tủy.

    Ninh Kiều Kiều nhìn thẳng vào Úc Thiếu Mạc, nhạy bén nhận ra điều này khiến cả người cô đều dựng tóc gáy!

    Anh ấy sẽ làm gì?

    Đôi môi Úc Thiếu Mạc cong lên đầy vẻ khát máu, lạnh giọng ra lệnh: "Đều ra ngoài cho tôi!"

    Trong nháy mắt tất cả người giúp việc đều biến mất! Trong phòng khách chỉ còn lại Ninh Kiều Kiều và Úc Thiếu Mạc.

    Ninh Kiều Kiều hoảng sợ nhìn Úc Thiếu Mạc đang đi về phía cô, cả người không ngừng run rẩy: "Úc.. Úc Thiếu Mạc.. Anh.. Ôi, ôi!"

    Trong tiếng thét chói tai thất thanh của cô, Úc Thiếu Mạc mạnh mẽ đè Ninh Kiều Kiều dưới thân, bàn tay xé nát quần áo của cô..

    "Làm ơn! Đừng.. Ít nhất cũng không được ở đây! Đây là phòng khách!"

    Nhưng yêu cầu của một nhân tình thì sao kim chủ có thể quan tâm chứ?

    Trong phòng khách xa hoa yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng kêu đau đớn tan vỡ của Ninh Kiều Kiều và hơi thở nặng nề của đàn ông..

    Từ phòng khách đến phòng ngủ, cuộc tra tấn.. dài vô tận.

    Tất nhiên càng ngày Úc Thiếu Mạc càng hưng phấn, còn Ninh Kiều Kiều lại giống như bị phạt.

    Cho đến khi cô không chịu nổi ngất xỉu thì động tác thô bạo của người đàn ông trên người cô mới dừng lại.

    Úc Thiếu Mạc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Ninh Kiều Kiều và khóe môi bị cắn rách, ánh mắt dừng trên bờ vai mượt mà thanh tú của cô, giữa tấm khăn trải giường màu đen, bờ vai trắng như tuyết của cô có hơi chói mắt, đôi mắt của Úc Thiếu Mạc Ưng trầm xuống, cúi người mạnh mẽ cắn xuống..

    "..."

    Người dưới thân tỉnh lại từ trong đau đớn, cuộc tra tấn vẫn còn tiếp tục chưa kết thúc..

    Ngày hôm sau.

    Khi Ninh Kiều Kiều tỉnh lại, trước mắt là một màu trắng chói mắt.

    Bên cạnh truyền đến tiếng nói chuyện khiến Ninh Kiều Kiều tỉnh táo lại quay đầu nhìn qua, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên mặc áo blouse trắng đang đứng bên cạnh cô.

    Bác sĩ.. Cô đang ở trong bệnh viện sao?

    "Cô có thể nghe tôi nói không?" Bác sĩ thấy cuối cùng Ninh Kiều Kiều cũng tỉnh lại liền hỏi cô.

    Ninh Kiều Kiều giật mình khẽ gật đầu.

    "Cô bị thương và bây giờ đang trong bệnh viện! Bạn trai cô vừa ra ngoài, chờ một lát nữa sau khi anh ta trở về thì cô có thể yêu cầu anh ấy bôi thuốc cho cô! Chỗ nào không hiểu thì đọc hướng dẫn sử dụng là được."

    Bác sĩ trung niên cầm mấy ống thuốc mỡ ra, đặt trên đầu giường với thái độ không tốt sau đó xoay người đi ra ngoài, trong miệng còn lẩm bẩm: "Bây giờ con gái thật sự không biết tự thương bản thân mình, tuổi còn trẻ mà đã làm loạn với đàn ông, còn chơi SM nữa chứ! Ai, cũng may là mình sinh ra một đứa con trai.."

    Ninh Kiều Kiều sửng sốt vài giây, xấu hổ cắn môi.

    Cửa phòng bệnh bị bác sĩ đóng lại từ bên ngoài, Ninh Kiều Kiều nhìn xung quanh và muốn ngồi dậy.

    Vừa động một chút mới biết cơ thể cô giống như bị xe cán qua, Ninh Kiều Kiều cắn răng chống người để mình ngồi dậy nhưng bả vai truyền đến đau đớn muốn xé rách da.

    Chỉ là một động tác ngồi dậy mà cô đã đến toát mồ hôi lạnh rồi.

    Đây là một phòng VIP, trong phòng chỉ có một giường của cô.

    Ninh Kiều Kiều ngồi dậy thì phát hiện mình đang mặc quần áo của bệnh viện, cô liếc mắt nhìn qua cửa, bên ngoài im ắng không một tiếng động.

    Đoán là nhất thời sẽ không có ai vào, Ninh Kiều Kiều liền cởi hai nút trước ngực ra xem bả vai của mình.

    Quả nhiên phía trên có hai ba dấu răng xen kẽ, có mấy dấu răng còn đen, còn có chỗ bị rách da.
     
    LieuDuongAnnie Dinh thích bài này.
  4. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 27: Thời hạn hợp đồng (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bả vai đều bầm tím, rõ ràng là đã bôi thuốc khử trùng.

    Ninh Kiều Kiều mơ hồ nhớ rõ Úc Thiếu Mạc đã cắn cô, hơn nữa còn không phải chỉ có bả vai này, hình như trên lưng cũng bị anh cắn.

    Lần này còn đau hơn cả lần ở khách sạn Hoàng Cung, giống xương tất cả xương cốt trên người cô đều đặt sai chỗ.

    Ninh Kiều Kiều mặc quần áo xong, đưa tay cầm thuốc mỡ đặt trên tủ đầu giường, nhìn qua một lượt..

    "Cạch."

    Trong phòng bệnh yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng mở cửa, Ninh Kiều Kiều giật mình, lập tức đặt thuốc vào trong chăn, ngẩng đầu nhìn ra cửa.

    "Ninh tiểu thư, cô tỉnh rồi?"

    Lục Nghiêu từ ngoài cửa đi vào.

    Ninh Kiều Kiều không đeo kính, híp mắt nhìn Lục Nghiêu: "Anh Lục, sao anh lại ở đây?"

    "Tôi vẫn luôn ở chỗ này, vừa rồi Mạc thiếu bên kia muốn một văn kiện, cho nên tôi mới rời đi một lát." Lục Nghiêu nói.

    Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, gật đầu.

    Xem ra vừa rồi bác sĩ hiểu lầm quan hệ giữa cô và Lục Nghiêu, hiểu nhầm Lục Nghiêu là bạn trai của cô.

    Ninh Kiều Kiều không ngốc, cô biết rõ vì sao cô ở trong bệnh viện nên cúi đầu không nói nữa.

    Lục Nghiêu nhìn Ninh Kiều Kiều một cái, thở dài nói: "Cô Ninh, thật ra là Mạc thiếu đưa cô tới, chỉ là công ty có việc nên anh ấy mới rời đi, anh ấy vừa mới từ nước ngoài trở về, rất nhiều hợp đồng còn chờ.."

    "Lục tiên sinh." Đột nhiên Ninh Kiều Kiều ngắt lời Lục Nghiêu, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh ta hỏi: "Tôi muốn biết khi nào thì hợp đồng tôi ký sẽ hết hạn?"

    Úc Thiếu Mạc là một người có sở thích đặc biệt, lúc trước Ninh Kiều Kiều hoàn toàn không nghĩ tới điểm này! Bây giờ cô rất muốn biết sự tra tấn như vậy, khi nào cô mới có thể thoát khỏi nó.

    Lục Nghiêu có chút ngạc nhiên nhìn Ninh Kiều Kiều, nói: "Lúc cô Ninh ký tên không nhìn thời hạn trên đó sao?"

    Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, lắc đầu.

    Lúc ấy trong đầu cô đều nghĩ đến mẹ Trương, căn bản không có tâm trạng để xem.

    Nhưng không phải là vấn đề thời gian sao, có gì đặc biệt? Chẳng lẽ thời gian rất dài sao?

    Ánh mắt Ninh Kiều Kiều trong veo như một viên ngọc đen, căn bản không lừa gạt người khác. Lục Nghiêu hít sâu một hơi, nhìn Ninh Kiều Kiều và nói: "Cô Ninh, về thời gian chấm dứt hợp đồng đó.. Là ngày Mạc thiếu chán ghét cô."

    "..."

    Cả người Ninh Kiều Kiều ngẩn ra.

    "Nói cách khác trước khi Mạc thiếu nói dừng thì quan hệ giữa cô và Mạc thiếu sẽ không thể chấm dứt."

    Lục Nghiêu lại nói.

    Một lúc lâu sau, Ninh Kiều Kiều mới phục hồi tinh thần lại, đôi mắt không thể tin nhìn Lục Nghiêu, mở miệng hỏi: "Vậy.. Vậy tôi có thể hỏi, những tình nhân trước kia của anh ấy, bình thường đều phải làm bao lâu?"

    Nếu hợp đồng này chỉ có Úc Thiếu Mạc mới có thể kêu dừng, vậy ít nhất cũng cho cô biết thói quen trong quá khứ của anh.

    Lục Nghiêu nhìn Ninh Kiều Kiều một cái, nói: "Người lâu nhất là hai mươi bảy ngày."

    Cô muốn hỏi thăm hứng thú của Mạc thiếu đối với những người phụ nữ kia có thể duy trì bao lâu?

    Lục Nghiêu bình tĩnh lắc đầu, có chút đồng tình nhìn Ninh Kiều Kiều.

    Cô rất thông minh, nhưng cô đã sai về điều đó.

    Bởi vì trong số những tình nhân trước kia của Mạc thiếu, chưa từng có một người nào có thể làm cho Mạc thiếu không khống chế được, phải đưa vào bệnh viện.

    Hơn nữa Mạc thiếu cũng chưa từng cảm thấy hứng thú với cô gái nào cỡ tuổi này.

    Bây giờ Lục Nghiêu có thể khẳng định, với sự hiểu biết của anh ta về Mạc thiếu, Mạc thiếu nhất định vô cùng có hứng thú với Ninh Kiều Kiều!

    Nếu không làm sao có thể trở về sớm hơn hai ngày? Còn vừa xuống máy bay đã đi thẳng về biệt thự!

    Ngay cả vị trạch nam nữ thần Bạch Tuyết vốn được sủng ái nhất kia cũng đều bị vứt sang một bên.

    Ninh Kiều Kiều không biết suy nghĩ của Lục Nghiêu lúc này, chỉ là sau khi nghe Lục Nghiêu nói xong thì thở phào nhẹ nhõm.
     
    LieuDuong thích bài này.
  5. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 27: Thời hạn hợp đồng (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nói cách khác thì cảm giác mới mẻ của Úc Thiêu Mạc đối với phụ nữ sẽ không duy trì quá một tháng!

    Như vậy thì cô chỉ cần cố gắng chống đỡ qua hết tháng này là được!

    Đến lúc đó chắc chắn Úc Thiếu Mạc sẽ mất hết hứng thú với cô, mở miệng để cho cô đi, như vậy cũng coi như trả lại ân tình mà anh đã giúp cô.

    Vậy thì nhịn đi, một tháng thôi!

    Sau khi nghĩ thông suốt, Ninh Kiều Kiều ngẩng đầu lên nhìn Lục Nghiêu cười cười, nói: "Tôi biết rồi, cám ơn anh Lục tiên sinh."

    Cô thì biết những gì, một con cừu nhỏ không biết gì cả.

    Lục Nghiêu lắc đầu, nói: "Không cần. Cô có đói không? Tôi sẽ gọi ít đồ ăn cho cô."

    Lục Nghiêu nói xong thì lấy điện thoại di động chuẩn bị gọi điện thoại, Ninh Kiều Kiều nhìn Lục Nghiêu hỏi: "Tôi có thể biết bây giờ là mấy giờ không?"

    "Bây giờ? Mười một giờ bốn mươi sáng, có chuyện gì vậy?" Lục Nghiêu nói.

    Buổi sáng..

    Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, là đang nói sáng hôm sau sao?

    Đã qua một đêm, nhưng hôm qua cô phải làm việc trong quán bar!

    "Lục tiên sinh, tôi muốn hỏi một chút, điện thoại di động của tôi ở đây.."

    Ninh Kiều Kiều đang nói chuyện, đột nhiên cửa phòng bệnh bị người ta đẩy ra từ bên ngoài.

    Ninh Kiều Kiều nhìn về phía cửa theo bản năng, nụ cười trên mặt dần dần cứng ngắc, đôi mắt nhìn chăm chú vào bóng dáng cao lớn kia, giật mình, cúi đầu.

    "Mạc thiếu." Lục Nghiêu đứng lên cung kính gọi.

    Úc Thiếu Mạc liếc Ninh Kiều Kiều một cái, hơi nhíu mày không vui.

    Vừa rồi lúc nói chuyện với Lục Nghiêu còn cười vui vẻ như vậy, nhìn thấy anh thì lại bày ra dáng vẻ muốn chết không muốn sống nữa?

    "Đang nói chuyện gì?" Úc Thiếu Mạc hỏi với giọng lạnh như băng, anh ném chìa khóa xe lên bàn trà, phát ra tiếng vang thật lớn.

    Ninh Kiều Kiều giật mình, cả người kín đáo co rúm lại.

    "Ninh tiểu thư vừa mới tỉnh lại, tôi đang chuẩn bị gọi đồ ăn cho cô ấy." Lục Nghiêu nói.

    Thân thể thon dài của Úc Thiếu Mạc ngồi xuống ghế sô pha, đưa tay xoa huyệt thái dương, lạnh giọng nói: "Tôi cũng ăn ở chỗ này."

    Mạc thiếu cũng muốn ăn ở chỗ này?

    Lục Nghiêu kinh ngạc nhìn thoáng qua Úc Thiếu Mạc, lại nhìn thoáng qua Ninh Kiều Kiều trên giường, trong mắt hiện lên một tia hiểu rõ, lập tức nói: "Mạc thiếu chờ một chút, tôi lập tức đi chuẩn bị."

    Lục Nghiêu bước nhanh ra ngoài phòng bệnh, trong phòng lại yên tĩnh lại.

    Ninh Kiều Kiều cúi đầu nhìn chăn, trong phòng giống như có một loại áp lực vô hình đang áp bức cô, khiến cô không dám ngẩng đầu lên.

    Úc Thiếu Mạc dựa vào ghế sô pha, mắt ưng lạnh lùng nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều, anh nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú tôn quý càng ngày càng mất kiên nhẫn.

    "Ninh Kiều Kiều!"

    Lần thứ hai Úc Thiếu Mạc gọi tên Ninh Kiều Kiều, giọng nói so với lần đầu tiên càng lạnh hơn.

    Ninh Kiều Kiều giật mình, ngẩng đầu lên, hơi híp mắt nhìn Úc Thiếu Mạc.

    "Tôi đến đây không phải để nhìn anh nhăn mặt với tôi!"

    Ánh mắt Úc Thiếu Mạc nhất thời tối sầm lại.

    Nhăn mặt..

    Ninh Kiều Kiều giật mình, mấp máy môi giải thích: "Tôi không phải.. Tôi không có.."

    Cô không nhăn mặt, mà là cảm thấy có chút sợ hãi.

    Hơn nữa cô có tư cách gì mà nhăn mặt với Úc Thiếu Mạc?

    Khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết của cô bối rối, nhìn anh đầy áy náy, thậm chí còn lắp bắp nói xin lỗi.

    Úc Thiếu Mạc lạnh lùng liếc Ninh Kiều Kiều một cái, lạnh giọng nói: "Nể tình bây giờ cô đang bị thương, tôi không so đo với cô! Lần sau, tôi sẽ cho cô biết phải làm gì khi là tình nhân của người khác!"

    Ninh Kiều Kiều sững sờ, hai mắt ảm đạm, cô cúi đầu, gật đầu nói: "Được, tôi biết rồi."

    Chỉ một tháng thôi, cô sẽ nhịn cho qua.
     
    LieuDuong thích bài này.
  6. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 28: Không dùng nước hoa (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Úc Thiếu Mạc lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Ninh Kiều Kiều, cơ thể thon dài đứng lên, chân dài bước về phía Ninh Kiều Kiều.

    Ninh Kiều Kiều cảm giác được, có chút ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Úc Thiếu Mạc càng ngày càng gần cô.

    Úc Thiếu Mạc âm thầm nhìn Ninh Kiều Kiều rồi nằm xuống vị trí bên cạnh cô.

    Giường lớn trong phòng VIP đủ rộng cho bốn người trưởng thành nằm, Ninh Kiều Kiều giống như bị điện giật. Vô thức di chuyển sang bên cạnh, kéo cơ thể đầy thương tích của mình, cười đau đến nhe răng trợn mắt.

    "Cô có biết xoa bóp không?" Đột nhiên Úc Thiêu Mạc lạnh giọng nói.

    Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn lên và lắc đầu nói: "Không."

    "Ngay cả ấn huyệt thái dương cũng không biết sao?"

    Úc Thiếu Mạc nghiêng đầu, cau mày nhìn chằm chằm vào Ninh Kiều Kiều.

    Đây là lần đầu tiên Ninh Kiều Kiều ở trong tình huống này và ở gần anh như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời đỏ bừng, né tránh ánh mắt của Úc Thiếu Mạc và nói: "Tôi chưa từng mát xa cho người khác, cũng không biết có xoa bóp được hay không."

    Đột nhiên hai mắt Úc Thiếu Mạc lóe mắt, phát ra một tiếng cười khẽ.

    Nghe có vẻ như rất hài lòng với câu trả lời của cô.

    "Không sao, lại đây ấn huyệt thái dương cho tôi, tôi đau đầu." Úc Thiếu Mạc nói.

    Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Úc Thiếu Mạc, lại nhìn thấy người đàn ông đã nhắm mắt lại, đang chờ cô hầu hạ.

    Ninh Kiều Kiều cắn môi nhích người qua, lúc giơ cánh tay lên thì đụng đến chỗ đau trên vai, đau đến mức hít một hơi khí lạnh.

    "Làm sao vậy?" Úc Thiếu Mạc mở mắt nhìn Ninh Kiều Kiều.

    Ninh Kiều Kiều cắn răng, ngẩng đầu gượng cười với Úc Thiếu Mạc, nói: "Không sao."

    Úc Thiếu Mạc lạnh lùng liếc Ninh Kiều Kiều một cái, nhắm mắt lại.

    Nửa người Úc Thiếu Mạc dựa vào đầu giường, Ninh Kiều Kiều chỉ có thể xoay người, đối mặt với Úc Thiếu Mạc để xoa bóp cho anh.

    Khoảng cách này thật sự quá gần, Ninh Kiều Kiều lại không thể không mở to mắt, cũng may Úc Thiếu Mạc vẫn nhắm mắt lại, lúc này mới khiến Ninh Kiều Kiều không xấu hổ như vậy.

    "Vậy mà cô lại rất có tài."

    Úc Thiếu Mạc nhắm mắt lại đột nhiên nói.

    Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, bàn tay đang xoa bóp cũng dừng lại, hỏi: "Cái gì?"

    "Tiếp tục đi!" Úc Thiếu Mạc lạnh giọng ra lệnh, không có giải thích.

    Ninh Kiều Kiều đành phải xoa bóp cho anh, Úc Thiếu Mạc nhắm mắt hưởng thụ một lúc lại đột nhiên hỏi: "Ninh Kiều Kiều, trên người cô dùng nước hoa gì vậy?"

    Nước hoa?

    "Tôi chưa từng dùng." Ninh Kiều Kiều nói.

    Tiền cô đi làm kiếm được, ngay cả ăn cơm cũng phải tính toán kỹ lưỡng thì làm sao có tiền để mua nước hoa.

    "Đó chính là mùi sữa tắm sao?"

    Hiếm khí Úc Thiếu Mạc cảm thấy có hứng thú hỏi, đột nhiên anh mở mắt nhìn Ninh Kiều Kiều.

    Ninh Kiều Kiều sửng sốt, cô nhìn Úc Thiếu Mạc rồi cúi đầu nói: "Chưa từng dùng qua, tôi quen dùng xà phòng."

    "Xà phòng?" Úc Thiếu Mạc nhíu mày nhìn Ninh Kiều Kiều: "Cô ngốc như vậy sao? Thời đại nào rồi còn có người tắm bằng xà phòng!"

    Ninh Kiều Kiều: "Xà phòng rất tốt, mấy đồng một cục, có thể dùng rất lâu."

    Úc Thiếu Mạc nhất thời nhìn Ninh Kiều Kiều với ánh mắt ghét bỏ, nói: "Cô thật sự dùng xà phòng sao? Tắm bằng xà phòng sao lại da có thể mịn màng như vậy!"

    Ninh Kiều Kiều đỏ mặt, cúi đầu không nói lời nào.

    Úc Thiếu Mạc liếc Ninh Kiều Kiều một cái, lại ngửa người ra sau, liếc Ninh Kiều Kiều nói: "Lại đây, tiếp tục xoa bóp cho tôi."

    Ninh Kiều Kiều đành phải nghiêng người, Úc Thiếu Mạc nhìn cô chằm chằm một lúc, đôi mắt như chim ưng từ từ nhắm lại.

    Ngón tay cô dùng lực vừa phải, từ từ xoa bóp, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người cô, cơn đau đầu của Úc Thiếu Mạc giảm đi rất nhiều, mày đang nhíu chặt cũng dần dần thả lỏng.
     
    LieuDuong thích bài này.
  7. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 28: Không dùng nước hoa (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ninh Kiều Kiều, tiền tôi đưa cho cô, cô muốn mua cái gì cũng được, nhưng không được mua nước hoa! Hiểu chưa?"

    Úc Thiếu Mạc nhắm mắt lại nói.

    Mùi hương trên người cô rất dễ chịu, mạnh hơn nhiều so với những hóa chất đó.

    Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, nhẹ giọng "Ừ" một tiếng.

    Cô không có tiền mua nước hoa, càng không dùng tiền của Úc Thiếu Mạc để mua nước hoa.

    Không dùng tiền của Úc Thiếu Mạc nữa, đây là tôn nghiêm cuối cùng Ninh Kiều Kiều để lại cho mình.

    "Sau khi trở về thì chuyển hết đồ đạc của cô qua phòng tôi."

    Cô ngoan ngoãn nghe lời, thái độ của Úc Thiếu Mạc cũng không lạnh lùng như vậy.

    "Tôi biết rồi!" Ninh Kiều Kiều gật đầu.

    "Vứt cục xà phòng của cô đi cho tôi! Nếu tôi thấy, tôi sẽ ném cô xuống lầu!" Đột nhiên Úc Thiếu Mạc âm trầm nói.

    Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, bị giọng nói của Úc Thiếu Mạc làm cho sợ tới mức dựng tóc gáy, vừa định hỏi ném xà phòng rồi thì cô dùng cái gì, nhưng vừa nhìn vẻ mặt u ám của Úc Thiếu Mạc, vẫn lựa chọn ngậm miệng lại.

    Úc Thiếu Mạc liếc Ninh Kiều Kiều một cái, một lần nữa nhắm mắt lại.

    Ninh Kiều Kiều biết ý của anh là để cô tiếp tục xoa bóp, cô nhích người lại gần, đột nhiên hai mắt Úc Thiếu Mạc mở ra, đôi mắt lạnh như băng nhìn cô chằm chằm.

    Ninh Kiều Kiều bị dọa đến mức ngừng thở: "Có có.. Có chuyện gì vậy?"

    Úc Thiếu Mạc liếc Ninh Kiều Kiều một cái, không nói gì, bàn tay to luồng xuống dưới gối, lấy ba lọ thuốc mỡ dưới gối ra.

    Ninh Kiều Kiều muốn ngăn cản cũng đã không còn kịp nữa rồi.

    Úc Thiếu Mạc cầm thuốc mỡ ra trước mắt nhìn: "Đây là cái gì?"

    Ninh Kiều Kiều đỏ mặt cúi đầu, cô không có gan nói những thứ đó là cái gì.

    Cũng không phải Úc Thiếu Mạc không biết chữ, nhưng mấy giây sau đã thấy rõ công dụng và tác dụng của thuốc mỡ, anh liếc mắt nhìn Ninh Kiều Kiều: "Cô không bôi sao?"

    Niêm phong của hộp thuốc mỡ đều còn nguyên, rõ ràng là cô chưa từng mở nó ra, còn giấu dưới gối đầu, là không muốn để cho người khác nhìn thấy sao?

    Ninh Kiều Kiều đỏ mặt gật đầu, Úc Thiếu Mạc nhìn cô, đôi mắt trầm xuống, lạnh giọng nói: "Vì sao không tìm y tá?"

    "..."

    Ninh Kiều Kiều nghĩ thầm chuyện này tôi làm gì có mặt mũi tìm y tá.

    "Xấu hổ sao?" Úc Thiếu Mạc lại hỏi.

    Ninh Kiều Kiều đỏ bừng, cắn môi cúi đầu, chỉ muốn Úc Thiếu Mạc nhanh chóng kết thúc đề tài này.

    "Ninh Kiều Kiều, lúc tôi nói chuyện với cô, mặc kệ cô có muốn nói chuyện hay không đều phải trả lời tôi!"

    Giọng nói của Úc Thiếu Mạc lại có chút lạnh lùng.

    Ninh Kiều Kiều ngây người, ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện không chỉ giọng nói của anh lạnh xuống, ngay cả ánh mắt cũng trở nên sắc bén.

    "Tôi không sao, mấy ngày nữa sẽ ổn thôi." Ninh Kiều Kiều nói.

    Dù sao thì cô tình nguyện đau cũng không muốn đi tìm y tá bôi thuốc cho cô, nếu không từ nay về sau coo không dám gặp ai nữa!

    Đột nhiên hai mắt Úc Thiếu Mạc trầm xuống: "Sợ người khác thấy sao?"

    Ninh Kiều Kiều đỏ mặt cúi đầu.

    Cô phát hiện Úc Thiếu Mạc nói chuyện thật sự không phải thẳng thắn một cách bình thường, cái gì anh cũng nói được, cô căn bản không có cách nào trả lời anh được.

    Trong mắt Úc Thiếu Mạc Ưng hiện lên một tia hiểu rõ, lạnh giọng nói: "Nằm xuống! Cởi quần áo ra!"

    Hả? Ninh Kiều Kiều ngẩng đầu ngạc nhiên nhìn Úc Thiếu Mạc.

    "Cô không hiểu tôi đang nói gì sao?" Vẻ mặt Úc Thiếu Mạc lạnh lùng, không giận mà uy.

    Ninh Kiều Kiều sợ hãi cúi đầu, bàn tay nhỏ bé nắm lấy nút áo trước ngực, nhưng vẫn nằm xuống cởi quần áo ra.

    Cơ thể trắng như tuyết của cô đầy dấu vết xanh tím chồng chéo lên nhau, nhìn thấy mà giật mình.

    Đột nhiên hơi thở Úc Thiếu Mạc dồn dập, đáng chết, anh lại có phản ứng!
     
    LieuDuong thích bài này.
  8. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 29: Rất có lý (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố gắng kìm chế dục vọng của mình dành cho cô, Úc Thiếu Mạc mở hộp thuốc mỡ ra bôi lên trên vết thương của Ninh Kiều Kiều.

    Anh bôi không đều, bởi vì toàn bộ ý chí của anh đều dùng để kiểm soát bàn tay của mình..

    Bôi xong lưng, giọng lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc lại vang lên ở phía sau: "Cởi quần ra!"

    "..."

    Ninh Kiều Kiều kinh ngạc quay đầu nhìn Úc Thiếu Mạc.

    Lại nhìn thấy biểu cảm giống như ăn thịt người của Úc Thiếu Mạc: "A cái gì mà a, cởi ra!"

    Ninh Kiều Kiều: "..."

    "Mạc thiếu, bữa trưa đã đưa tới rồi."

    Lục Nghiêu cầm một cái túi xuất hiện ở cửa, vừa mới nói một câu bèn nhạy cảm nhận ra bầu không khí không đúng.

    Ninh Kiều Kiều vốn nên nằm ở trên giường lúc này lại ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, ánh mắt mờ mịt nhìn thẳng về phía anh ta, mà Mạc thiếu vốn dĩ đang khỏe mạnh lại nằm trên giường bệnh.

    Chẳng lẽ bệnh đau đầu của Mạc thiếu lại tái phát?

    Đột nhiên Lục Nghiêu cau mày, bước nhanh về phía giường bệnh: "Mạc thiếu, anh làm sao vậy?"

    "Đứng lại!" Úc Thiếu Mạc lạnh lùng quát khiến bước chân Lục Nghiêu ngừng lại.

    "Để đồ đạc xuống, anh có thể đi! Úc Thiếu Mạc nói.

    Lục Nghiêu ngẩn ra, nhìn Úc Thiếu Mạc một chút, mặc dù lo lắng nhưng cũng không dám hỏi nhiều, xoay người đặt túi đồ ăn lên bàn trà.

    Trước khi rời đi, anh ta nhìn Ninh Kiều Kiều, nói:" Ninh tiểu thư, xin cô chăm sóc tốt cho Mạc thiếu. "

    Rõ ràng cô mới là bệnh nhân bị thương, hiện tại lại muốn cô chăm sóc người khác.

    Ninh Kiều Kiều đứng lên gật đầu, nói:" Được. "

    Lục Nghiêu nhìn thoáng qua Ninh Kiều Kiều, xoay người nói với Úc Thiếu Mạc:" Mạc thiếu, thuộc hạ đứng chờ ở cửa, có chuyện gì anh phân phó thuộc hạ là được. "

    " Nhiều chuyện! Còn không đi mau! "Úc Thiếu Mạc quát.

    Lục Nghiêu lập tức bước nhanh rời đi.

    Trong phòng chỉ còn lại hai người, Ninh Kiều Kiều nhìn cái túi trên bàn trà, lấy cái hộp trong túi ra, lần lượt bày lên bàn trà.

    Thông qua những hộp đóng gói trong suốt kia, Ninh Kiều Kiều mới biết thì ra đồ ăn mang đi cũng có thể đẳng cấp như vậy và vẫn có nhiều người gọi nhiều đồ ăn ở bên ngoài như vậy.

    Ninh Kiều Kiều đã đói đến mức ngực dán vào lưng, nhưng nhìn về phía giường bệnh, cô cắn môi, nhìn đồ ăn trên bàn trà rồi tiếp tục nhìn chằm chằm.

    Trong phòng bệnh yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, Úc Thiếu Mạc cảm giác được nhiệt độ máu sôi trào trong người giảm xuống một chút mới xoay người lại, vô tình nhìn thấy Ninh Kiều Kiều đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế sô pha, ánh mắt nhìn thẳng vào thức ăn phía trước, tràn ngập khát vọng.

    " Cô không ăn cơm đi, còn ngồi ngây ngốc ở đó làm gì? "Úc Thiếu Mạc nằm ở trên giường nói.

    Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, ngẩng đầu nheo mắt nhìn lại:" Tôi đang chờ anh. "

    Anh là kim chủ của cô, là người mà cô không thể trêu chọc, anh không tới ăn cơm, sao cô dám tự mình ăn trước.

    " A.. "

    Câu trả lời của cô lấy lòng Úc Thiếu Mạc, đôi mắt như chim ưng của Úc Thiếu Mạc nhìn chằm chằm Ninh Kiều Kiều, nói:" Nhìn không ra cô tuổi còn nhỏ mà rất hiểu chuyện. "

    Cô có hiểu chuyện không..

    Là rất biết nhìn sắc mặt người khác đi.

    Cuối cùng, đây là những gì cô đã học được vài năm trước.

    Ninh Kiều Kiều cúi đầu không nói gì, chỉ nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc lại vang lên trên đỉnh đầu:" Ừm, cơ thể cũng rất mẫn cảm. "

    Ninh Kiều Kiều:"..."

    * * *

    Sau bữa trưa, Úc Thiếu Mạc uống một ly nước rồi rời đi.

    Y tá thu dọn hộp thức ăn trong phòng ra ngoài, chẳng mấy chốc trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Ninh Kiều Kiều.
     
    LieuDuong thích bài này.
  9. Venus0412

    Bài viết:
    0


    Chương 29: Rất có lý (2)


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không có ai bên cạnh, Ninh Kiều Kiều càng cảm thấy thoải mái hơn, chỉ là bên cạnh không có điện thoại di động khiến cô có chút lo lắng.

    Cô không nhớ số điện thoại của quản lý quán bar, cũng không thể mượn điện thoại di động của y tá để xin nghỉ phép, nhưng cô lại không thể xuất viện..

    Ninh Kiều Kiều chỉ có thể chờ đến lúc Lục Nghiêu trở lại, có thể nhờ anh ta vào biệt thự lấy điện thoại giúp cô

    Nhưng cuối cùng Lục Nghiêu cũng không xuất hiện mà Úc Thiếu Mạc cũng chưa từng quay lại.

    Mãi đến chiều ngày thứ ba, Lục Nghiêu mới đến đón Ninh Kiều Kiều xuất viện.

    Bây giờ thì được rồi, cô có thể tự quay lại lấy điện thoại di động.

    Ninh Kiều Kiều vội vàng thay quần áo Lục Nghiêu mang đến cho cô, vội vàng đi về phía thang máy.

    Ba ngày không đi làm cũng không xin nghỉ, lần này cô chết chắc, nhất định quản lý sẽ sa thải cô.

    "Ninh tiểu thư, quần áo của cô đều là như vậy sao?" Trước cửa thang máy, Lục Nghiêu nói với Ninh Kiều Kiều.

    "Cái gì?"

    Vừa rồi trong đầu Ninh Kiều Kiều đều nghĩ nên giải thích với giám đốc như thế nào mới có thể giữ được công việc, căn bản không nghe rõ Lục Nghiêu nói gì.

    "À, ý tôi là quần áo của cô đều là phim hoạt hình.. như vậy sao? Không có quần áo nào khác sao?"

    Lục Nghiêu thay đổi cách nói uyển chuyển hơn.

    Trong thực tế, không phải là phim hoạt hình, đó là đất.. Đất nổ tung.

    Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, cúi đầu nhìn áo thun chuột Mickey đang mặc trên người, nghi ngờ ngẩng đầu, nhìn Lục Nghiêu hỏi: "Làm sao vậy? Có vấn đề gì à?"

    Được rồi, xem ra cô gái này thật sự ngây thơ cái gì cũng không hiểu, anh ta phải nói rõ mới được.

    "Mạc thiếu không thích loại quần áo phong cách này của cô, Ninh tiểu thư cô có thể chọn một ít quần áo khác thử." Lục Nghiêu nói.

    Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, Úc Thiếu Mạc không thích quần áo của cô?

    Đây là Lục Nghiêu bảo cô ăn mặc đẹp một chút để phù hợp với khẩu vị của Úc Thiếu Mạc sao "

    Nhưng tại sao cô phải đi lấy lòng Úc Thiếu Mạc? Không phải anh ấy không thích thì tốt hơn sao?

    Như vậy, có lẽ cô không cần phải chờ đợi cho đến một tháng nữa mới có thể rời đi!

    " Ừm, cám ơn anh, tôi sẽ suy nghĩ đề nghị của anh. "

    Ninh Kiều Kiều gật đầu nói, vừa vặn cửa thang máy đến, bèn nhấc chân đi vào.

    Trở lại biệt thự, dì Lưu đang đứng ở phòng khách dạy dỗ hai người giúp việc, thấy Ninh Kiều Kiều đi vào, xoay người nói với Ninh Kiều Kiều:" Ninh tiểu thư, Mạc thiếu nói cô chuyển đồ đạc của cô vào phòng ngủ của anh ấy. "

    " Tôi biết rồi. "

    Ninh Kiều Kiều đi lên lầu.

    Cô không tốn nhiều thời gian và công sức để thu dọn đồ đạc, tìm người giúp việc hỏi vị trí của Úc Thiếu Mạc một chút, Ninh Kiều Kiều bỏ đồ vào trong va li, xách vali đi về phía hành lang tầng hai.

    Đẩy cửa ra, Ninh Kiều Kiều sửng sốt một chút, căn phòng rộng rãi xa hoa trang trí mấy ngày nay cô đã nhìn đủ rồi.

    Điều khiến Ninh Kiều Kiều choáng váng không phải là sự xa hoa của căn phòng này, mà là những màn hình LCD rộng lớn được sắp xếp từ cao xuống thấp ở phía bên kia của căn phòng.

    Trên bàn phía trước màn hình LCD còn bày mấy bàn phím, bên cạnh treo mấy cái tai nghe.

    Ninh Kiều Kiều có chút ngạc nhiên khi nhìn mấy thứ này, suy nghĩ một chút đột nhiên chợt hiểu ra.

    Hình như trước kia cô đã nhìn thấy tin tức tập đoàn Úc thị muốn tiến vào ngành công nghiệp hoạt hình ở đâu đó, chẳng lẽ những màn hình LCD này dùng để làm anime sao?

    Nhưng có phải đều không liên quan gì đến cô hay không, Ninh Kiều Kiều đứng ở cửa một chút, đi vào đặt vali xuống, mở vali ra tìm điện thoại di động và bộ sạc đầu tiên rồi quay đầu nhìn xung quanh xem nơi nào có ổ cắm để sạc.

    Phòng khách ở tầng trệt.

    Ninh Kiều Kiều vừa lên lầu được một lúc, bóng dáng thon dài của Úc Thiếu Mạc từ bên ngoài đi vào.

    Dì Lưu và các cô giúp việc cung kính hô:" Mạc thiếu. "

    " Ừm. "Úc Thiếu Mạc thản nhiên đáp một tiếng rồi đi lên lầu, dì Lưu ở phía sau nói:" Mạc thiếu, Ninh tiểu thư đã trở lại."
     
    LieuDuong thích bài này.
  10. Venus0412

    Bài viết:
    0
    Chương 30: Cái gì? (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hả?"

    Úc Thiếu Mạc vừa mới bước lên bậc thang cầu thang thì dừng bước, thân thể thon dài xoay lại, mắt ưng chợt lóe, nhướng mày nói: "Trở về khi nào?"

    Cô gái kia đã được xuất viện?

    "Mười phút trước." Dì Lưu đáp.

    "Tôi biết rồi." Úc Thiếu Mạc xoay người đi lên lầu.

    Dì Lưu đi về phía trước một bước, nói: "Mạc thiếu, vậy buổi hẹn tối nay của ngài với Bạch Tuyết tiểu thư thì sao?"

    "Hủy bỏ!"

    Âm thanh lạnh như băng của Úc Thiếu Mạc không có một chút nhiệt độ nào, thân ảnh thon dài biến mất ở đầu cầu thang.

    "Vâng." Dì Lưu quay lại và gọi điện thoại.

    Tìm được ổ cắm sạc sau một cái tủ, Ninh Kiều Kiều quỳ xuống đất, kết nối điện thoại vào bộ sạc, có chút lo lắng chờ đợi.

    Vài phút sau, Ninh Kiều Kiều nhấn nút bật nguồn điện thoại.

    Điện thoại di động không phản ứng..

    "A, chuyện gì đang xảy ra vậy? Không hoạt động sao?" Ninh Kiều Kiều cau mày, cầm điện thoại lắc lắc.

    Điện thoại di động đã được dùng một thời gian dài và pin đôi khi không phản ứng.

    Ninh Kiều Kiều muốn tháo pin ra rồi lắp lại vào thử xem: "Tuyệt đối đừng xảy ra chuyện vào lúc này! Làm ơn, kiên trì thêm 10 phút nữa cũng được!"

    Tất cả số điện thoại của cô lưu trong điện thoại di động, có chủ quán bar, Bách Hiểu..

    Nếu không mở điện thoại được thì sao?

    "Ninh Kiều Kiều, cô ở đó lảm nhảm cái gì vậy?"

    Đột nhiên phía sau vang lên giọng nói của một người đàn ông, Ninh Kiều Kiều hoảng sợ, xoay người lại.

    Chỉ thấy thân thể thon dài của Úc Thiếu Mạc dựa vào khung cửa, mắt ưng nhìn chằm chằm vào cô.

    Ninh Kiều Kiều nuốt nước miếng: "Anh.. Anh đã quay về."

    Cô chỉ nói một câu theo bản năng của chị tiềm thức mà thôi, nhưng nghe vào người đàn ông thì mùi vị lại thay đổi.

    Giống như cô một mực chờ anh trở về.

    Mắt ưng của Úc Thiếu Mạc chợt lóe, liếc mắt nhìn Ninh Kiều Kiều, chân dài bước về phía cô.

    Ninh Kiều Kiều nhìn Úc Thiếu Mạc, thấy anh không để ý tới cô bèn cúi đầu tiếp tục nghịch điện thoại di động.

    "Cô đang làm gì vậy?"

    Thân thể thon dài của Úc Thiếu Mạc đứng bên cạnh Ninh Kiều Kiều, nhìn cô từ trên cao xuống.

    Ninh Kiều Kiều lấy pin ra, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Úc Thiếu Mạc, nói: "Lắp pin nha."

    Cái này cũng phải hỏi, chẳng lẽ rất khó nhìn ra sao?

    "Đây là cái gì?" Úc Thiếu Mạc ngồi xổm xuống, cầm điện thoại của Ninh Kiều Kiều lên, ghét bỏ nhìn: "Đồ cổ?"

    "Đó là điện thoại di động của tôi" Ninh Kiều Kiều giật lấy điện thoại di động, vừa lắp pin vừa nói: "Mặc dù có chút vấn đề nhỏ, nhưng vẫn có thể dùng được! Xong, chỉ cần bật máy thôi!"

    Trời vẫn còn thương cô!

    Màn hình điện thoại sáng lên, Ninh Kiều Kiều tập trung nhìn, nghĩ chờ một chút sẽ sao chép hết số liên lạc trong điện thoại xuống, đề phòng lỡ như.

    Úc Thiếu Mạc cau mày nhìn hoạt hình khởi động xuất hiện trên màn hình kia, mắt ưng hiện lên vẻ chán ghét, đứng lên lấy điện thoại di động của mình ra ném cho Ninh Kiều Kiều, nói:

    "Sau này cô dùng cái này đi! Phụ nữ của Úc Thiếu Mạc tôi mà dùng loại đồ cổ này, tôi sợ người khác cười chết tôi!"

    Ninh Kiều Kiều ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn Úc Thiếu Mạc, nhíu mày.

    Cô không thích Úc Thiếu Mạc nói những lời như "Phụ nữ của Úc Thiếu Mạc tôi" này.

    "Không cần, điện thoại di động của tôi còn có thể dùng, hơn nữa tôi cũng không thường xuyên dùng điện thoại di động, điện thoại di động của anh vẫn là tự anh dùng đi, bên trong chắc chắn có rất nhiều số, nếu anh đưa cho tôi thì anh phải làm sao bây giờ."

    Ninh Kiều Kiều nhặt điện thoại di động giao cho Úc Thiếu Mạc.

    Trọng điểm là cô không muốn nhận điện thoại di động của Úc Thiếu Mạc.

    Úc Thiếu Mạc liếc Ninh Kiều Kiều một cái, nhận lấy điện thoại di động, gật đầu nói: "Được, mấy ngày nữa mua cho cô một cái mới!"
     
    LieuDuong thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...