Bài viết: 222 

Chương 77: Triệu Niệm Dực trọng thương
[BOOK]Chương 77: Triệu Niệm Dực trọng thương
Sau một màn đoạt cầu đầy phong ba bão táp, buổi chiều là lúc danh môn quý nữ đánh đu, nếu vừa ý lang quân nhà nào có thể mời hắn cùng mình vân du một đoạn.
Triệu Niệm Dực buổi sáng vừa trở thành quán quân, nên đương nhiên là đối tượng hàng đầu mà các cô gái nhắm đến, nhưng hắn lại dùng thái độ không xa không gần cung kính từ chối một lượt. Ngoài ý muốn lại có một lời mời khiến hắn động tâm.
- Bẩm Thánh thượng! Đại Công chúa Uyển Vũ muốn mời huynh trưởng chơi đu cùng nàng.
Triệu Đức vui vẻ quay sang cô con gái xinh đẹp đang dịu dàng nhìn thẳng thánh nhan mỉm cười gật đầu, nghĩ đến huynh muội bọn họ nhiều năm xa cách, nay thân cận một chút cũng không phải chuyện gì quá đáng. Vậy nên cũng không hỏi ý mà đã mở lời nói với Triệu Niệm Dực.
- Dực! Hồng Vũ đã có lòng, thì con cũng đừng làm nàng phiền muộn, mọi năm ta còn chưa có diễm phúc nhìn con bé đánh đu đâu. Xem chừng năm nay nước ta quốc thái dân an.
Chúng thần không hẹn đều thầm nghĩ đến quân Tây Chu đã đến gần biên giới, lại ở đây nói cái gì quốc thái cái gì dân an chẳng phải nói chuyện đùa? Dù vậy, nhưng vẫn mạnh ai nấy hùa theo hô "phải", nói nghịch ý Ngài ngự, là ngại mạng quá dài.
Có Đế vương mở lời, Đại hoàng tử cũng không còn cớ gì để từ chối, chỉ có thể đứng dậy khấu đầu làm lễ với Đế Hậu và Ngự mẫu rồi một tay chìa ra dịu dàng dìu Hồng Vũ bước lên bàn đu thứ nhất bên trái ngay trước mặt Ngự.
Đài đu được dựng bằng tre già vững chãi, bàn đạp được làm bằng gỗ tấm cứng cáp, dây treo bện bởi chín mươi chín sợi thừng chắc chắn để đảm bảo không sảy ra sơ suất thì cung nhân đã thử đi thử lại rất nhiều lần cho đến hôm nay. Bốn đài đu cùng động, kẻ nào nay cao nhất, tư thái đẹp nhất đương nhiên sẽ có thưởng lớn, chưa kể may mắn lọt vào mắt xanh của quý nhân là có thể bước một chân vào cửa cung đình.
Triệu Niệm Dực chăm chú nhìn nữ nhân trước mặt, nàng không dùng quá nhiều trang sức trân quý nhưng lại khiến nười khác có cảm giác kính ngưỡng không nói được thành lời. Cả nét mặt, ánh mắt, cử chỉ đều không thể tìm ra một chút sai sót. Nếu không có Hoàng hậu từng nói qua, khó mà tin được nàng ta lớn lên ở kĩ phường. Niệm Dực càng nghĩ càng thấy, hắn với nàng so ra, quả thực có mấy phần tương tự. Đều là kẻ từ nhỏ không mẹ không cha, lớn lên ở nơi ngư long hỗn tạp, cả cuộc đời chỉ có thể để người bày bố một hai.
Chính Triệu Niệm Dực không biết, trong khoảnh khắc hắn mơ hồ với những nghĩ suy, ánh mắt của bản thân bất giác đã dịu đi mấy phần. Và hắn cũng không biết, Hồng Vũ vốn là tử sĩ, từ lâu đã không biểu lộ cảm xúc dư thừa ra bên ngoài, vậy nên đối với cái vai diễn tôn quý này, sao còn để thiên hạ nhìn ra kẽ hở?
Hồng Vũ liếc thấy bàn đu đã lên đủ cao, biểu cảm hợp thời lộ ra vẻ sợ hãi, hai bàn tay níu chặt lấy dây đu. Đại hoàng tử nhìn gương mặt nàng trong mắt, lòng chợt nảy sinh cảm giác muốn làm cánh đại bằng che chở cho người đẹp, hắn dịu dàng mở lời:
- Hoàng muội! Đừng lo lắng, chúng ta sẽ từ từ hạ xuống.
Đại công chúa lần nữa nhu thuận gật đầu, vờ như không biết người bên cạnh mình đã ra thêm một lực khiến cho bàn đu bay lên càng lúc càng cao. Ánh mắt nàng rưng rưng đầy cảm kích, nhưng ngón cái bàn tay đang nắm chặt dây đu được che chắn bởi bốn ngón ngà lại càng tăng thêm tốc độ chuyển động. Bên dưới móng tay sơn màu tía yêu kiều che giấu một lưỡi kim loại sắc bén, tỉ mẩn từng chút một cắt đứt dây thừng, từng sợi, từng sợi.
Bựt. Bựt. Bựt..
Triệu Niệm Dực thính tai nghe được âm thanh bất thường, thầm kêu không ổn thì đã muộn. Sau một tiếng hét thất thanh, bàn đu bay lên giữa trời rồi ở trên không đứt phựt một cái khiến cho hai người trên đó một trái một phải rơi xuống đất.
- Đại công chúa!
Bách Gia Lâm thấy rằng thời cơ đã đến, vui vẻ đứng dậy lao về phía trước lấy thân mình ra đỡ người. Nhưng khi cái thân thể bầm dập của hắn vừa chuẩn xác hạ xuống mặt đất ngay điểm rơi của người đẹp thì lại bị một đế giày to lớn không chút lưu tình giẫm lên lưng.
Hự! Hắn kêu lên một tiếng, phun ra một ngụm máu rồi bất tỉnh.
Sa Lan đưa tay tiếp được người, cũng không biết bản thân vừa đạp lên cái gì. Nếu không hắn nhất định đạp mạnh hơn một chút.
Về phần Đại hoàng tử nước Triệu thì không may mắn như vậy, hắn ở trong tiếng kêu hoảng hốt của chúng nữ, mơ mơ hồ hồ rớt phịch xuống sân rồng, chỉ gắng gượng nói được mấy lời rồi im bặt. Chỉ nhìn sắc mặt của đám Thái y, đủ biết là bị thương không nhẹ.
- Phỉ! Đại hoàng huynh của nàng xem chừng không thể cầm quân rồi. Còn tên Sa Lan kia tuy thích nam nhân nhưng cũng rất đàn ông! Thật khiến ta bất ngờ! Chậc chậc!
Chương Thái Ân ngựa quen đường cũ, nhân lúc người khác không chú ý lại nhích đến sát người Yên Phỉ. Nàng cau mày, dùng ngón tay trỏ đẩy cái mặt của hắn ra khỏi khỏi người mình. Đối với câu nói của hắn, giai nhân dường như muốn để tâm đến việc khác hơn.
- Thái Ân! Nói xem, vì sao lại có Hồng Vũ lại tham gia vào kế hoạch của chàng?
- Có một lần ta bắt gặp nàng ấy lén lút đi vào phủ nàng, nên đã trèo tường theo sau, biết là "người mình" nên mới nhờ nàng ta giúp một chút, dù sao cũng không có ai nghi ngờ một công chúa trói gà không chặt.
Họ Chương nhún vai, nhàn nhã bóc nho cho vào miệng Yên Phỉ. Dường như âm thanh náo loạn bên ngoài không ảnh hưởng gì đến hai người bọn họ. Mà hành động này vô tình làm nhiều người cảm thấy khó hiểu, quan hệ giữa Trưởng công chúa với Nam Hầu rốt cuộc là tốt hay xấu đây?
Uyển Vũ Đại công chúa sau khi hồi hồn, lập tức nhảy khỏi vòng tay của Sa Lan, chạy đến bên cạnh Đại hoàng tử khóc lóc thảm thương. Triệu Niệm Dực chỉ nghe bên tai mơ mơ hồ hồ tiếng khóc nỉ non của một cô gái, trên ngực nhói lên một dạo rồi hoàn toàn mất đi ý thức. Hội đánh đu cũng vì việc này mà sớm một bước vãng tuồng trong sắc mặt xám như tro của quốc chủ.
Không biết kẻ nào dại dột chắt lưỡi lắc đầu than rằng: Kể ra thì Hoàng thất nước Triệu năm nay.. Thật đủ xui xẻo. Tất niên tân niên đều có họa đổ máu, là điềm binh biến không yên.[/BOOK]
[BOOK]Chương 77: Triệu Niệm Dực trọng thương
Sau một màn đoạt cầu đầy phong ba bão táp, buổi chiều là lúc danh môn quý nữ đánh đu, nếu vừa ý lang quân nhà nào có thể mời hắn cùng mình vân du một đoạn.
Triệu Niệm Dực buổi sáng vừa trở thành quán quân, nên đương nhiên là đối tượng hàng đầu mà các cô gái nhắm đến, nhưng hắn lại dùng thái độ không xa không gần cung kính từ chối một lượt. Ngoài ý muốn lại có một lời mời khiến hắn động tâm.
- Bẩm Thánh thượng! Đại Công chúa Uyển Vũ muốn mời huynh trưởng chơi đu cùng nàng.
Triệu Đức vui vẻ quay sang cô con gái xinh đẹp đang dịu dàng nhìn thẳng thánh nhan mỉm cười gật đầu, nghĩ đến huynh muội bọn họ nhiều năm xa cách, nay thân cận một chút cũng không phải chuyện gì quá đáng. Vậy nên cũng không hỏi ý mà đã mở lời nói với Triệu Niệm Dực.
- Dực! Hồng Vũ đã có lòng, thì con cũng đừng làm nàng phiền muộn, mọi năm ta còn chưa có diễm phúc nhìn con bé đánh đu đâu. Xem chừng năm nay nước ta quốc thái dân an.
Chúng thần không hẹn đều thầm nghĩ đến quân Tây Chu đã đến gần biên giới, lại ở đây nói cái gì quốc thái cái gì dân an chẳng phải nói chuyện đùa? Dù vậy, nhưng vẫn mạnh ai nấy hùa theo hô "phải", nói nghịch ý Ngài ngự, là ngại mạng quá dài.
Có Đế vương mở lời, Đại hoàng tử cũng không còn cớ gì để từ chối, chỉ có thể đứng dậy khấu đầu làm lễ với Đế Hậu và Ngự mẫu rồi một tay chìa ra dịu dàng dìu Hồng Vũ bước lên bàn đu thứ nhất bên trái ngay trước mặt Ngự.
Đài đu được dựng bằng tre già vững chãi, bàn đạp được làm bằng gỗ tấm cứng cáp, dây treo bện bởi chín mươi chín sợi thừng chắc chắn để đảm bảo không sảy ra sơ suất thì cung nhân đã thử đi thử lại rất nhiều lần cho đến hôm nay. Bốn đài đu cùng động, kẻ nào nay cao nhất, tư thái đẹp nhất đương nhiên sẽ có thưởng lớn, chưa kể may mắn lọt vào mắt xanh của quý nhân là có thể bước một chân vào cửa cung đình.
Triệu Niệm Dực chăm chú nhìn nữ nhân trước mặt, nàng không dùng quá nhiều trang sức trân quý nhưng lại khiến nười khác có cảm giác kính ngưỡng không nói được thành lời. Cả nét mặt, ánh mắt, cử chỉ đều không thể tìm ra một chút sai sót. Nếu không có Hoàng hậu từng nói qua, khó mà tin được nàng ta lớn lên ở kĩ phường. Niệm Dực càng nghĩ càng thấy, hắn với nàng so ra, quả thực có mấy phần tương tự. Đều là kẻ từ nhỏ không mẹ không cha, lớn lên ở nơi ngư long hỗn tạp, cả cuộc đời chỉ có thể để người bày bố một hai.
Chính Triệu Niệm Dực không biết, trong khoảnh khắc hắn mơ hồ với những nghĩ suy, ánh mắt của bản thân bất giác đã dịu đi mấy phần. Và hắn cũng không biết, Hồng Vũ vốn là tử sĩ, từ lâu đã không biểu lộ cảm xúc dư thừa ra bên ngoài, vậy nên đối với cái vai diễn tôn quý này, sao còn để thiên hạ nhìn ra kẽ hở?
Hồng Vũ liếc thấy bàn đu đã lên đủ cao, biểu cảm hợp thời lộ ra vẻ sợ hãi, hai bàn tay níu chặt lấy dây đu. Đại hoàng tử nhìn gương mặt nàng trong mắt, lòng chợt nảy sinh cảm giác muốn làm cánh đại bằng che chở cho người đẹp, hắn dịu dàng mở lời:
- Hoàng muội! Đừng lo lắng, chúng ta sẽ từ từ hạ xuống.
Đại công chúa lần nữa nhu thuận gật đầu, vờ như không biết người bên cạnh mình đã ra thêm một lực khiến cho bàn đu bay lên càng lúc càng cao. Ánh mắt nàng rưng rưng đầy cảm kích, nhưng ngón cái bàn tay đang nắm chặt dây đu được che chắn bởi bốn ngón ngà lại càng tăng thêm tốc độ chuyển động. Bên dưới móng tay sơn màu tía yêu kiều che giấu một lưỡi kim loại sắc bén, tỉ mẩn từng chút một cắt đứt dây thừng, từng sợi, từng sợi.
Bựt. Bựt. Bựt..
Triệu Niệm Dực thính tai nghe được âm thanh bất thường, thầm kêu không ổn thì đã muộn. Sau một tiếng hét thất thanh, bàn đu bay lên giữa trời rồi ở trên không đứt phựt một cái khiến cho hai người trên đó một trái một phải rơi xuống đất.
- Đại công chúa!
Bách Gia Lâm thấy rằng thời cơ đã đến, vui vẻ đứng dậy lao về phía trước lấy thân mình ra đỡ người. Nhưng khi cái thân thể bầm dập của hắn vừa chuẩn xác hạ xuống mặt đất ngay điểm rơi của người đẹp thì lại bị một đế giày to lớn không chút lưu tình giẫm lên lưng.
Hự! Hắn kêu lên một tiếng, phun ra một ngụm máu rồi bất tỉnh.
Sa Lan đưa tay tiếp được người, cũng không biết bản thân vừa đạp lên cái gì. Nếu không hắn nhất định đạp mạnh hơn một chút.
Về phần Đại hoàng tử nước Triệu thì không may mắn như vậy, hắn ở trong tiếng kêu hoảng hốt của chúng nữ, mơ mơ hồ hồ rớt phịch xuống sân rồng, chỉ gắng gượng nói được mấy lời rồi im bặt. Chỉ nhìn sắc mặt của đám Thái y, đủ biết là bị thương không nhẹ.
- Phỉ! Đại hoàng huynh của nàng xem chừng không thể cầm quân rồi. Còn tên Sa Lan kia tuy thích nam nhân nhưng cũng rất đàn ông! Thật khiến ta bất ngờ! Chậc chậc!
Chương Thái Ân ngựa quen đường cũ, nhân lúc người khác không chú ý lại nhích đến sát người Yên Phỉ. Nàng cau mày, dùng ngón tay trỏ đẩy cái mặt của hắn ra khỏi khỏi người mình. Đối với câu nói của hắn, giai nhân dường như muốn để tâm đến việc khác hơn.
- Thái Ân! Nói xem, vì sao lại có Hồng Vũ lại tham gia vào kế hoạch của chàng?
- Có một lần ta bắt gặp nàng ấy lén lút đi vào phủ nàng, nên đã trèo tường theo sau, biết là "người mình" nên mới nhờ nàng ta giúp một chút, dù sao cũng không có ai nghi ngờ một công chúa trói gà không chặt.
Họ Chương nhún vai, nhàn nhã bóc nho cho vào miệng Yên Phỉ. Dường như âm thanh náo loạn bên ngoài không ảnh hưởng gì đến hai người bọn họ. Mà hành động này vô tình làm nhiều người cảm thấy khó hiểu, quan hệ giữa Trưởng công chúa với Nam Hầu rốt cuộc là tốt hay xấu đây?
Uyển Vũ Đại công chúa sau khi hồi hồn, lập tức nhảy khỏi vòng tay của Sa Lan, chạy đến bên cạnh Đại hoàng tử khóc lóc thảm thương. Triệu Niệm Dực chỉ nghe bên tai mơ mơ hồ hồ tiếng khóc nỉ non của một cô gái, trên ngực nhói lên một dạo rồi hoàn toàn mất đi ý thức. Hội đánh đu cũng vì việc này mà sớm một bước vãng tuồng trong sắc mặt xám như tro của quốc chủ.
Không biết kẻ nào dại dột chắt lưỡi lắc đầu than rằng: Kể ra thì Hoàng thất nước Triệu năm nay.. Thật đủ xui xẻo. Tất niên tân niên đều có họa đổ máu, là điềm binh biến không yên.[/BOOK]