

Xuy mộng đáo tây châu
Nguyên tác
Khúc: 吹梦到西洲
Xuy Mộng Đáo Tây Châu
Tác từ: 颀鞍
Kì An
Diễn xướng: 妖扬 & 黄诗扶
Yêu Dương & Hoàng Thi Phù
Cover: Song Linh
Nguyên tác
Khúc: 吹梦到西洲
Xuy Mộng Đáo Tây Châu
Tác từ: 颀鞍
Kì An
Diễn xướng: 妖扬 & 黄诗扶
Yêu Dương & Hoàng Thi Phù
Cover: Song Linh
Xuy Mộng Đáo Tây Châu "có tên lấy từ 1 câu trong Nam Triều Nhạc Phủ dân ca" Tây Châu Khúc ": Nam Phong tri ngã ý, xuy mộng đáo Tây Châu" (gió Nam biết tâm ý của ta, liền thổi mộng đến Tây Châu) tràn đầy ý vị phong lưu Ngụy Tấn. Lời ca trong trẻo trữ tình, ảo tưởng manh mẽ, miêu tả trong tranh "Tây Châu" thế nào là tĩnh mịch không rõ, hư không khó cầu chốn yên vui, mà bản thân lại yêu mến nữ thần đặt mình vào trong đó, nhạc dạo nhẹ nhàng, hàm tình trong mắt, tựa như là lời mời vẽ ra trong tranh sự quen biết thấu hiểu.
Lời bài hát:
Nhắm mắt cảm nhận vạn vật chốn mộng cảnh
Là nơi khi mùa thu tới có mưa phùn rả rích
Có đỉnh núi cao
Hồ nước trong tựa gương
Rực rỡ bốn mùa như thiếu nữ của miền
Tây Châu Tây Châu là đâu?
Là nơi xa rất xa
Là một bức họa đồng cỏ xanh có trẻ chăn trâu
Muôn hình vạn trạng của cuộc sống sinh động tựa thật
Tường đất, áo thô trải phơi nắng, tháng năm không chút sầu
Mấy chặng đường xa, họa vào tranh hóa cảm tưởng đang đến rất gần
Cầu kiều, phố xưa
Cảm tình khó nói
Chỉ đành ngóng trông
Đầu cầu đợi ngươi
Từ đồi thông thấy người
Tay áo gió quấn, bóng hình thanh cao
Làm tâm của ta hóa mặt biển động
Giống tiếng hải âu day dứt trên không
Khi người gác bút xuống thì chiến tranh đã ngưng
Những dòng thư vượt hết khoảng cách không gian
Nhưng mà lại ở xa ngàn dặm không thể cận kề
Nguyện là vẫn có trong tâm bóng hình chẳng thay
Tháng năm vô tận lại cố chấp đếm đo
Mượn sớm tối hồng trần đổi lại hỉ nộ ái ố
Kiếp này đôi ta đã chẳng thể bên nhau dài lâu
Mảnh tình này hẹn để tam kiếp, ngươi sẽ có còn nhớ được?
Hồng đậu dù sinh ở nam quốc cũng mấy ai bên nhau đến cuối đời
Gặp là lúc xuân, biệt là bạc tóc
Chẳng thể nào quên, chẳng ngừng tìm kiếm
Trần gian dễ biến đổi
Muôn hình vạn trạng nào hiểu thực hư
Người khoác áo giáp chống lại thế tục
Mặc lên phục quan bước nơi lầu vàng
Thiên mệnh biến thành trì này trở nên hoang phế
Kẻ đời sau phẩy tay lật đổ người trước
Ánh đèn lại rực rỡ như mặt trời chiếu vào người
Đời này tuy tiêu dao nhưng mà lại cô độc
Tình vốn là thứ chẳng cần lý do để mà lớn dần
Là điều nào thể giấu đi hay là định trước
Là dẫu làm sao thì tâm vẫn nhớ, tim vẫn yêu
Tình là đôi chữ trên dòng thư cũ gợi niềm tương tư
Buộc ta mãi mãi
Ngọc Lam muốn sáng ngời
Chỉ có rượu Quỳnh có thể điểm tô
Rượu chẳng vấy bẩn nhưng lại
Khiến được quý nhân ưu sầu
Mong lại không mong nàng còn đợi chờ
Say nghe khúc nhạc cũng thôi kiếm tìm
Chỉ một khắc tâm ý tương thông
Lòng chẳng thể quên
Mọi âm thanh bỗng dừng
Ta trông sóng nước tự hỏi phù du
Mệnh số mà thần cũng đoán chẳng ra
Vậy cớ gì tin ngươi sẽ bên ta?
Quá khứ đến hiện tại này giống như giấc mộng
Trông mộng người và những vì sao quay đầu mỉm cười
Còn ta cầm sợi tơ nối lấy một đời
Cả khi thời gian sẽ tàn lụi cũng chẳng thay
Nhắm mắt cảm nhận vạn vật chốn mộng cảnh
Là nơi khi mùa thu tới có mưa phùn rả rích
Có đỉnh núi cao
Hồ nước trong tựa gương
Rực rỡ bốn mùa như thiếu nữ của miền
Tây Châu Tây Châu là đâu?
Là nơi xa rất xa
Là một bức họa đồng cỏ xanh có trẻ chăn trâu
Muôn hình vạn trạng của cuộc sống sinh động tựa thật
Tường đất, áo thô trải phơi nắng, tháng năm không chút sầu
Mấy chặng đường xa, họa vào tranh hóa cảm tưởng đang đến rất gần
Cầu kiều, phố xưa
Cảm tình khó nói
Chỉ đành ngóng trông
Đầu cầu đợi ngươi
Từ đồi thông thấy người
Tay áo gió quấn, bóng hình thanh cao
Làm tâm của ta hóa mặt biển động
Giống tiếng hải âu day dứt trên không
Khi người gác bút xuống thì chiến tranh đã ngưng
Những dòng thư vượt hết khoảng cách không gian
Nhưng mà lại ở xa ngàn dặm không thể cận kề
Nguyện là vẫn có trong tâm bóng hình chẳng thay
Tháng năm vô tận lại cố chấp đếm đo
Mượn sớm tối hồng trần đổi lại hỉ nộ ái ố
Kiếp này đôi ta đã chẳng thể bên nhau dài lâu
Mảnh tình này hẹn để tam kiếp, ngươi sẽ có còn nhớ được?
Hồng đậu dù sinh ở nam quốc cũng mấy ai bên nhau đến cuối đời
Gặp là lúc xuân, biệt là bạc tóc
Chẳng thể nào quên, chẳng ngừng tìm kiếm
Trần gian dễ biến đổi
Muôn hình vạn trạng nào hiểu thực hư
Người khoác áo giáp chống lại thế tục
Mặc lên phục quan bước nơi lầu vàng
Thiên mệnh biến thành trì này trở nên hoang phế
Kẻ đời sau phẩy tay lật đổ người trước
Ánh đèn lại rực rỡ như mặt trời chiếu vào người
Đời này tuy tiêu dao nhưng mà lại cô độc
Tình vốn là thứ chẳng cần lý do để mà lớn dần
Là điều nào thể giấu đi hay là định trước
Là dẫu làm sao thì tâm vẫn nhớ, tim vẫn yêu
Tình là đôi chữ trên dòng thư cũ gợi niềm tương tư
Buộc ta mãi mãi
Ngọc Lam muốn sáng ngời
Chỉ có rượu Quỳnh có thể điểm tô
Rượu chẳng vấy bẩn nhưng lại
Khiến được quý nhân ưu sầu
Mong lại không mong nàng còn đợi chờ
Say nghe khúc nhạc cũng thôi kiếm tìm
Chỉ một khắc tâm ý tương thông
Lòng chẳng thể quên
Mọi âm thanh bỗng dừng
Ta trông sóng nước tự hỏi phù du
Mệnh số mà thần cũng đoán chẳng ra
Vậy cớ gì tin ngươi sẽ bên ta?
Quá khứ đến hiện tại này giống như giấc mộng
Trông mộng người và những vì sao quay đầu mỉm cười
Còn ta cầm sợi tơ nối lấy một đời
Cả khi thời gian sẽ tàn lụi cũng chẳng thay