Yên Nhi đã rời đi từ lâu, ta vẫn đứng trong hoa đình cạnh hồ nghĩ ngợi. Trăng rất đẹp, gió thổi hiu hiu, đưa vài bông tuyết trắng vờn lượn qua tấm rèm sa, đậu lên vai ta. Vậy là việc quan trọng nhất đã xong, mối thù giết mẹ không kết, vậy giờ chỉ còn ân oán chiếm đoạt ý trung nhân. Giờ phải tìm cách để yên ổn rút lui, trả Mặc Thanh Phong về với Yên Nhi. Đầu tiên là tìm cách thú nhận với hắn chuyện năm xưa mà không để lại khúc mắc gì. Mặc dù lúc mới tới ta đã thẳng thừng nói rõ với hắn nhiều lần, hắn vẫn cho rằng ta chỉ đang giận dỗi, hơn nữa, khi đó ta chưa nghĩ tới chuyện hắn đã biết tất cả việc chúng ta làm với Yên Nhi, liệu sau khi sự thật phơi bày, hắn có tức giận trừng phạt chúng ta hay không. Thứ hai là bên Thái hậu và Hoàng thượng. Thái hậu chỉ đơn giản là một người mẹ chồng khó tính, chỉ cần đối xử thật lòng như với trưởng bối trong nhà, hơn nữa sau này ta và Mặc Thanh Phong hòa ly, ta và bà cũng sẽ không còn nhiều dây dưa nữa. Cái khó là Hoàng thượng kia, hắn là kẻ có quyền lực nhất ở đây, lại nhận ơn cứu mạng của Yên Nhi, sau này ta không còn được Mặc Thanh Phong che chở, hắn sẽ không ngần ngại mà chèn ép ta. Tướng phủ có thể bảo vệ ta, nhưng Tướng phủ có là gì so với quyền lực của bậc quân vương chứ. Nghĩ tới đây, một làn gió lớn thổi tới, đêm đã khuya, gió trở lạnh, ta ôm lấy hai vai, không khỏi hắt xì một cái.
Một bàn tay ấm áp từ đằng sau, phủi mấy bông tuyết trên vai áo ta:
- Giờ này còn đứng một mình ở đây, nàng không sợ nhiễm lạnh sao? - Mặc Thanh Phong cất giọng trêu chọc, không ngại ngần bước tới bế thốc ta trên tay -
Vương phi, Vương phi của ta, ta đưa nàng về phòng cùng nghỉ ngơi!
"Cùng nghỉ ngơi"? Cùng nghỉ ngơi là thế nào? Ta và người sắp sớm hòa ly rồi, không thể tùy tiện để ngươi hưởng lợi được! Ta giãy giụa cố thoát khỏi vòng tay hắn:
- Người thả thiếp ra, thế này không hợp quy củ!
Tưởng rằng như mọi lần, chỉ cần ta không muốn, hắn sẽ không ép, nhưng không, tay hắn càng siết chặt lấy eo và khoeo chân ta, tiếp tục bế bổng, dứt khoát đi trên con đường treo đầy đèn hỷ dẫn vào hậu viện, nô tì dạt sang hai bên hành lễ, có phần ngạc nhiên, nhưng vẫn cúi đầu không dám nhìn. Dưới ánh đèn lấp loáng ta mới nhìn rõ, khuôn mặt hắn dưới ánh đèn hỷ đỏ lại càng ửng đỏ, đôi mắt hơi mơ hồ, hơi thở của hắn nóng rực, mang theo mùi rượu phả vào tai ta. Có lẽ cả tối nay đã bị khách khứa chuốc say mất rồi. Vậy thì đêm nay phải nghỉ ngơi ở Tướng phủ, lại còn phải chung phòng, hắn thì đang say như vậy..
Mặc Thanh Phong bế ta vào một căn phòng, Tiểu Xuân vừa thu xếp xong giường nệm trong phòng, liền vội hành lễ lui ra ngoài. Đây có lẽ là tư phòng của ta trước khi xuất giá. Hắn đặt ta lên giường, không ngần ngại gấp rút ép ta phía dưới. Hai tay ta bị hắn khóa chặt, đưa lên quá đầu, hắn cắn lấy vành tai ta rồi dần dần hôn xuống cổ. Không thể thế này được, ta mới đây còn đang tìm cách nhẹ nhàng hòa ly với hắn, cứ dây dưa thế này lại càng khó dứt, ta giãy giụa, thoát một bên tay đưa lên ngực hắn, đẩy ra:
- Vương gia, người say rồi!
- Đúng, ta say rồi! - hắn không dừng lại mà tiếp tục dồn dập hôn lên cổ ta, một tay vẫn giữ tay ta phía trên, tay kia siết chặt eo, ép ta chặt hơn vào cơ thể hắn. Hơi thở nóng rực phảng phất hơi rượu vờn bên tai ta. Rõ ràng hắn say thật rồi, lại không giữ chừng mực mà táo bạo làm càn như vậy. Ta nãy giờ vẫn không ngừng giãy giụa để thoát khỏi hắn, bàn tay đặt trên ngực hắn vẫn cố gắng đẩy ra, nhưng sức ta bao nhiêu, sức hắn bao nhiêu, mọi sự kháng cự của ta dường như vô ích. Ta cũng chẳng thể hô lên, hắn là phu quân danh chính ngôn thuận của ta, ta và hắn đang làm một chuyện không chính đáng một cách chính đáng. Tay hắn bắt đầu lần tới thắt lưng, lần tháo đai eo của ta, ta chỉ biết nắm chặt lấy tay hắn:
- Vương gia, người đã nói sẽ không ép ta!
Hắn dừng lại, ngẩng lên nhìn sâu vào mắt ta. Đôi mắt sâu thẳm, hơi mơ hồ vì men rượu, nhìn ta đăm đăm, tỏ vẻ không hiểu. Rồi hắn cúi xuống hôn ta, đôi môi nhẹ nhàng, dần dần chiếm lấy môi ta, không vội vàng mà từng bước thăm dò, lôi kéo lấy ta, triền miên dây dưa không dứt. Rất lâu rất lâu, hắn mới rời khỏi môi ta, tiếp tục ngẩng lên nhìn sâu vào mắt, như muốn đọc hết suy nghĩ trong ta lúc này:
- Nàng không muốn, ta thật không hiểu, nàng thay đổi rồi! - Hắn đổi tư thế, chuyển mình nằm sang một bên, khóa ta ở khoảng không nhỏ hẹp phía bên trong giường, rồi đưa tay ôm chặt lấy ta.
Ta khẽ nhích người vào trong, cố thoát khỏi vòng tay hắn, nhưng quay đầu đã thấy mình nằm sát tường, chẳng còn đường lui. Hắn lại nhích tới gần hơn, ôm lấy eo, kéo ta vươn mình đối mặt với hắn, sống mũi hắn gần như chạm vào khuôn mặt ta, vẫn ánh mắt thâm trầm sâu thẳm ấy:
- Nàng còn cựa quậy ta không chắc là sẽ không ép nàng nữa đâu!
Ta đành nằm im không cựa quậy, nhìn đi chỗ khác, đang cố lảng tránh ánh mắt hắn. Mặc Thanh Phong vuốt ve tóc mai ta, bàn tay to lớn ôm lấy khuôn mặt:
- Trước đây ta không nhận ra nàng thông minh sắc sảo như vậy, dường như nàng lường trước hết mọi chuyện, lại ra tay thu xếp ổn thỏa!
- Trước đây ta thực sự không biết những chuyện xảy ra.. - Ta giật mình định biện bạch, lại bị hắn đưa ngón tay lên môi ngắt lời, bàn tay vẫn ôm lấy khuôn mặt ta, ngón cái nhẹ nhàng mơn trớn đôi môi nãy giờ bị hắn giày vò đến đỏ ửng:
- Ta cũng không biết nàng lại ôn nhu dịu dàng, biết chăm sóc người khác như vậy. Lúc nàng đắp tuyết lên tay ta, bôi thuốc cho ta, trước đây, ngoài mẫu hậu, chưa từng có ai đối với ta như thế - ánh mắt lảng tránh của ta chạm tới yết hầu hắn, hắn đang cố trầm ổn hơn thở, lại nói nhiều như vậy, hôm nay hẳn đã uống khá nhiều - Cũng không ngờ rằng nàng có thể ra mặt bảo vệ cho một nô tì, lúc nàng đưa lọ thuốc trị bỏng cho nàng ta, ta đã thấy rõ!
Rồi hắn khẽ thở dài:
- Nhưng từ sau ngày thành thân, ta càng nhận ra nàng tốt thế nào, đáng được yêu thương thế nào, thì càng thấy nàng xa cách ta. Trước đây nàng thường chủ động tìm ta, luôn đi theo ta. Thậm chí nhiều lúc ta đã từng cố tình lảng tránh nàng, cũng có lúc tưởng rằng bé gái năm đó không phải nàng, mà là Yên Nhi. Thậm chí..
- Sao chàng có thể chắc chắn đó là ta, chứ không phải Yên Nhi?
- Khi thấy nàng kết dây đồng tâm này, ta đã nhận ra nàng, từ lúc đó ta đã quyết cưới lấy nàng - hắn giơ cho ta xem dây kết đồng tâm hắn vẫn mang theo mình.
- Nhưng nếu thật sự như chàng nghĩ, người chàng vốn yêu chính là muội muội, chàng định làm thế nào với ta.
- Từ ngày thành thân nàng đã nhiều lần nói với ta điều này, ta biết nàng cũng nhận ra ta từng động lòng với Yên Nhi, vì nàng ấy rất giống nàng năm đó. Ta biết nàng luôn để trong lòng, sợ rằng người ta yêu chỉ là bé gái năm xưa. Ta cũng từng nghĩ về điều nàng nói, dù chuyện này là không thể, nhưng nếu vậy thì.. - hắn ngừng một chút, rõ ràng chính hắn cũng chưa biết trong trường hợp đó sẽ phải làm sao - dù sao chuyện cũng đã qua lâu rồi, hơn nữa, giờ đây nàng mới là nương tử danh chính ngôn thuận của ta.
Hắn cúi đầu tựa vào ngực ta, bàn tay ở eo một lần nữa kéo ta xích lại, ta và hắn gần sát nhau như hòa làm một.
- Nếu chàng muốn, sau này ta có thể xin với phụ thân, để chàng cưới cả Yên Nhi về.
Hắn không đáp, dụi đầu vào ngực ta:
- Muộn rồi, nàng ngủ đi!
Ta thở dài, nằm yên, bị hắn ôm chặt cứng. Chúng ta lúc này như một cặp vợ chồng bình thường đang nằm tâm sự với nhau vậy. Trong truyện hắn không phải người có thể giãi bày những điều trong lòng thế này, hắn cũng chưa từng nói nhiều như đêm nay. Có thể việc ta thay đổi cốt truyện hôm nay phần nào đã thay đổi một vài thứ. Ta nhắm mắt, trong lòng mông lung suy nghĩ, cứ vậy mà dần chìm vào giấc ngủ.