Tiên Hiệp Vọng Tương Tư - Mộc Nhiên

Discussion in 'Hoàn Thành' started by aliceli, Dec 16, 2022.

  1. aliceli

    Messages:
    207
    Chương 28: Ân Oán Năm Xưa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    "Mệt không, có muốn ngủ một lát không?" Mộc Sênh hỏi.

    Giai Hòa lắc đầu: "Không.. không mệt, nhưng chúng ta định ở đây mãi sao?"

    Mộc Sênh nhìn ra ngoài cửa hang: "Ừm, hiện tại mặt trời sắp lặn rồi, lát nữa ta dẫn nàng ra ngoài, hoặc là đợi cho đến khi người khống chế nàng tìm tới."

    Giai Hòa không khỏi sửng sốt: "Ngươi.. Ngươi làm sao biết?"

    "Ta đương nhiên biết, bởi vì ta đã tìm hắn mấy trăm năm rồi."

    "Ngươi tìm hắn? Tại sao?" Giai Hòa hỏi một cách bối rối.

    Mộc Sênh đáp: "Ta cũng muốn hỏi hắn tại sao, rõ ràng ta không có ân oán gì với hắn ta, tại sao hắn ta lại đẩy thê tử ta đến mức đường tuyệt mệnh như vậy."

    Nghe đến hai chữ thê tử, Giai Hòa sửng sốt, hóa ra trước đây hắn đã từng có thê tử, nam nhân ai cũng vậy, một mặt ra vẻ tình cảm sâu đậm với tình cũ, mặt khác lại đi tìm nữ nhân khác để thỏa mãn nhu cầu.

    Thật buồn cười khi nàng ta nghĩ hắn là người tốt vì hắn đã cứu nàng ta, nhưng hóa ra hắn chỉ lợi dụng nàng ta để tìm một người.

    Mộc Sênh vừa nói xong liền đứng dậy nhìn tờ phù chú, kiểm tra lại một lần nữa, quay đầu lại thì thấy khuôn mặt Giai Hòa vì đau mà nhăn nhó, sau đó hóa thành một làn khói biến mất trong nháy mắt.

    "Cuối cùng cũng tới." Mặc dù Mộc Sênh có tức giận nhưng cũng không kinh ngạc, lúc này hắn không còn dùng chiếc gương đồng để ẩn thân nữa, mà dùng toàn bộ tu vi của mình để truy tìm Giai Hòa.

    Khi Ngọc Ánh và Mẫn Húc truy theo dấu vết của Mộc Sênh thì rất nhanh họ đã đi đến và nhìn thấy một cái hố, cây cối xung quanh đã khô héo. Bên cạnh cái hố đó, có một nam nhân đeo mặt nạ quỷ, trong tay cầm một đóa hắc liên, khóe miệng nở nụ cười giễu cợt, dưới chân là Giai Hòa đang run rẩy quỳ xuống, từ ánh mắt khiếp sợ của nàng ta, có thể thấy rõ ràng nàng ta rất sợ người nam nhân này.

    Đối diện với hắn ta, còn có thêm hai người, một người trùm khăn đen chỉ lộ ra đôi mắt, người còn lại là Ninh Vu, trong mắt tràn đầy hận ý. Không biết cái hố đó có phải là do hắn cùng với tên nam nhân đeo mặt nạ quỷ lúc giao đấu với nhau tạo ra hay không, cũng không biết có bị thương hay không.

    Tên nam nhân đeo mặt nạ quỷ nhìn thấy Ngọc Ánh cùng Mẫn Húc đi tới, tặc lưỡi hai cái: "Không biết hôm nay cơn gió nào lại đem hai vị đế quân tới đây, tiểu tiên thật là vinh hạnh."

    Hắn ta nói xong, Ninh Vu bước từng bước một đi về phía hắn, ánh mắt lạnh như băng: "Ta đã tìm ngươi ngàn năm, cuối cùng ngươi cũng xuất hiện."

    Thấy hắn không nhận ra mình, tên nam nhân đeo mặt nạ quỷ cười nói: "Ta và đế quân không quen biết nhau, ngươi tìm ta có việc gì?"

    Ninh Vu nói: "1003 năm trước, người ở ngoài Tuyên Thành bắt đi thê tử của ta chính là ngươi, có đúng không?"

    Hắn ta giả vờ nhớ lại: "Thật ngại quá, tính cách của ta có chút phong lưu đa tình, nhìn thấy mỹ nhân thì sẽ không nhịn được mà bắt đi, không biết đế phi có hình dáng như thế nào, có xinh đẹp hay không? Và.."

    Nhưng mà, hắn ta còn chưa nói xong liền ngã xuống, sắc mặt lộ ra vẻ đau đớn, chính là bị một cước của Ninh Vu đạp ngã, sau đó hắn dùng chân đạp lên ngực hắn ta.

    "Ta đang hỏi ngươi đấy, ngươi nên trả lời tử tế vào." Ninh Vu nghiến răng nghiến lợi nói.

    "Giai Hòa, mau đến đây." Lúc này người nam nhân trùm khăn đen chính là Mộc Sênh, hắn ta hiện tại đang bị thương nặng. Thấy được tên nam nhân đeo mặt nạ quỷ đang bị Ninh Vu khống chế bèn nhân cơ hội giải cứu cho Giai Hòa.

    Nhưng Giai Hòa lại không dám động đậy, có thể thấy được nàng ta rất sợ tên nam nhân đeo mặt quỷ này.

    Nhưng nàng ta cũng thắc mắc, tại sao hắn ta lại gọi mình là Giai Hòa, trong khi rõ ràng bản thân tên là Thanh Như.

    Ngọc Ánh lúc này làm phép để đưa Giai Hòa đến bên mình, nhưng ngay khi Giai Hòa bay lên không trung, khuôn mặt của nàng ấy tỏ ra rất đau đớn, tứ chi bị biến dạng một cách khủng khiếp, như thể có một số sợi tơ vô hình đang siết chặt trên người nàng ta.

    "Đừng kéo nữa, trên người nàng ta đã bị dây hồn trói buộc, một khi dây hồn bị đứt, nàng ta sẽ chết." Mẫn Húc vội vàng khuyên can.

    Ngọc Ánh vội vàng thu hồi pháp thuật, khó trách Giai Hòa không dám rời đi, tên nam nhân kia thật đáng hận.

    Tên nam nhân đeo mặt nạ quỷ khi bị Ninh Vu giẫm lên liền phun ra ngụm máu, nhưng hắn ta không chút sợ hãi cười đáp lại: "Chờ đã, ta nhớ ra rồi, ngàn năm trước ta đã bắt được một tiểu cô nương ở Tuyên Thành. Nàng dung mạo tuy rằng không đặc biệt xinh đẹp, nhưng ôn nhu như nước, trên người lại có mùi hương của hoa đào, chỉ tiếc rằng chân bị tật, không biết người mà đế quân nói có phải là nàng ta?"

    Ninh Vu sắc mặt hung ác: "Ngươi rõ ràng biết rõ nàng ấy là ai, còn dám cướp người, nói, ngươi là ai, mục đích của ngươi là gì?"

    Vừa hỏi, hắn vừa dùng đao nhấc khuôn mặt nạ của hắn ta lên, nhưng dưới khuôn mặt nạ đó là một khuôn mặt đã bị lửa đốt cháy, không nhận ra được diện mạo.

    "Ha ha ha." Hắn ta cười lên vài tiếng: "Đế quân tại sao lại không hỏi ta bắt đế phi đi để làm gì? Có phải ngươi sợ phải nghe thấy những việc không muốn nghe?"

    Ninh Vu sửng sốt một chút, đúng vậy, hắn thật sự không dám hỏi, hắn sợ chính mình nghe được đáp án.

    "Câm miệng." Hắn đe dọa.

    Tên nam nhân kia không có chút nào sợ hãi: "Thân thể của đế phi mềm mại thơm tho, bộ dáng sợ sệt càng thêm xinh đẹp, nhất là khi nàng ấy cầu xin, ta căn bản nhịn không được, muốn được chết ở trên người nàng ấy.."

    Tên nam nhân kia không thể phát ra âm thanh nào nữa vì Ninh Vu đã giẫm lên phần xương ức của hắn ta.

    "Ta bảo ngươi câm miệng." Ninh Vu hai mắt đen kịt đáng sợ.

    Nhưng trong mắt tên nam nhân kia lộ ra vẻ tự mãn, một quả cầu lửa đen từ bên hông hắn ta bốc lên, trực tiếp hướng về phía Ninh Vu, lập tức đốt cháy Ninh Vu.

    Ngọc Ánh nhận ra đó là hỏa liên, một ngọn lửa có thể giết chết các vị thần ngay lập tức.

    Thấy vậy, Ngọc Ánh vô cùng kinh hãi, tuy rằng nàng ấy hận Ninh Vu nhưng cũng không muốn thấy hắn chết như vậy, nàng ấy bèn muốn xông lên cứu hắn nhưng đã bị Mẫn Húc ngăn lại.

    "Hắn sắp chết rồi, sao ngươi không giúp?" Nàng ấy tức giận nói.

    Mẫn Húc thần sắc lạnh nhạt: "Nàng biết ai là người đầu tiên luyện ra hỏa liên này không?"

    Nàng lắc đầu: "Ta không biết, là ai?"

    Mẫn Húc đáp: "Ngoại tổ phụ của Ninh Vu."

    "Vậy thì sao, hiện tại hắn đang bị thiêu." Nàng khó hiểu hỏi.

    Nhưng mà nàng vừa dứt lời, liền thấy ngọn lửa trên người Ninh Vu càng ngày càng yếu đi, cuối cùng ngưng tụ thành một đóa liên hoa bị Ninh Vu vò nát trong lòng bàn tay.

    Vẻ tự mãn trong mắt tên nam nhân kia liền biến mất, thay vào đó là vẻ sợ hãi: "Làm sao có thể, làm sao có thể.."

    Ninh Vu cười lạnh một tiếng: "Ngươi luyện hỏa liên lâu như vậy, cũng không thèm đi dò hỏi xem là ai đã tạo ra nó sao?"

    Tên nam nhân kia sắc mặt tái nhợt: "Chẳng lẽ nàng ấy lừa ta?"

    "Nàng ta là ai?" Ninh Vu hỏi, hắn biết tên nam nhân này nhất định không phải chủ mưu, sau lưng nhất định còn có người khác.

    Nhưng tên nam nhân kia lại phun về hướng Ninh Vu một ngụm máu: "Ta cho dù có chết cũng không nói cho tên ác nhân như ngươi biết."

    Tuy rằng biết mình bị lừa gạt, nhưng hắn ta vẫn không tiếc lộ, có thể thấy hắn vô cùng hận Ninh Vu.

    Ninh Vu tránh đi sau đó cười lạnh nói: "Nếu ngươi muốn chết, ta liền cho ngươi được toại nguyện."

    Vì chính tên nam nhân này hại hắn và Ngọc Yên, hắn cũng không cố chấp muốn biết kẻ đứng sau là ai, chỉ muốn giết hắn ta để giải tỏa mối hận ngàn năm.

    Tuy nhiên, ngay khi hắn giáng đao xuống, Giai Hòa ở bên cạnh đã chạy đến ôm chặt lấy chân hắn.

    Giai Hòa bật khóc, đôi mắt đầy sợ hãi và cầu xin: "Đế quân, xin hãy tha mạng, nếu như hắn ta chết, nô tì cũng sẽ chết theo."

    Mẫn Húc lúc này cũng đi tới ngăn cản Ninh Vu: "Người này hiện tại không thể giết được, dây hồn trói buộc nàng ta hiện đang ở trên người hắn ta, nếu như nàng ta chết, Ngọc Ánh sẽ nghĩ như thế nào?"

    Ninh Vu nghe được những lời này, mặc dù cực kỳ hận hắn ta, nhưng vẫn khống chế chính mình thu hồi đao trong tay.

    Cùng lúc đó chiếc khăn che mặt của Mộc Sênh rơi xuống, Ngọc Ánh rốt cuộc cũng nhìn rõ mặt Mộc Sênh, không khỏi kinh ngạc, hóa ra là hắn ta, tại sao lại là hắn ta?

    Ninh Vu thu đao lại: "Được, để bổn quân lấy đi hồn thức của ngươi, xem ngươi rốt cuộc là ai, nhưng mà nếu làm như vậy sẽ tốn rất nhiều công sức, hơn nữa thủ pháp của bổn quân cũng chưa thành thạo cho lắm, có lẽ sẽ rất đau đấy, vậy thì ngươi phải ráng chịu đựng rồi."
     
  2. aliceli

    Messages:
    207
    Chương 29: Tróc Hồn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Tên nam nhân kia chỉ cười nói: "Vậy ta khuyên ngươi nên đến nơi không có ai, nếu không, sẽ có rất nhiều cảnh tượng không nên nhìn thấy nếu như bị người khác phát hiện, đến lúc đó ngươi lại phải đi giết tất cả bọn họ."

    Ninh Vu hai mắt hiện ra sự đau đớn, hắn hận thủ đoạn đê hèn của đối phương, càng hận chính mình bất lực, không bảo vệ được Ngọc Yên.

    Nếu như ngày đó hắn không phải vì ánh mắt của Ngọc Yên khi nhìn thấy Bùi Vân mà phát cáu, nếu không phải hắn phái người đưa Ngọc Yên đi thì tất cả những chuyện này đã không xảy ra.

    Nhưng có hối hận cũng vô dụng, sự việc đã xảy ra rồi, hơn nữa sau đó hắn có đi tìm Bùi Vân, nhưng đều không có tin tức, giống như hắn ta đã hoàn toán biến mất khỏi tam giới.

    Mẫn Húc thấy sự do dự của hắn, bèn khẽ vỗ vai hắn: "Sau này thời gian còn dài, không cần quá nóng vội."

    Ninh Vu gật đầu, sau đó liếc nhìn Giai Hòa: "Ta trước tiên sẽ cắt đứt dây hồn trên người của nàng ta."

    Ngọc Ánh ở một bên, bước từng bước đến trước mặt Mộc Sênh, sau đó cười giơ tay ra: "Ngươi có sao không? Ta giúp ngươi đứng dậy."

    Mộc Sênh đương nhiên sẽ không đụng chạm đến nữ nhân lạ mặt: "Không cần, cảm ơn."

    Ngọc Ánh vẫn cười, không để ý đến sự từ chối của hắn ta, trực tiếp nắm tay hắn kéo hắn đứng dậy: "Không sao, hiện tại chúng ta là người đi trên cùng một chiếc thuyền."

    "Cô nương hiểu lầm rồi, chúng ta không phải người đi trên cùng một chiếc thuyền."

    Nói xong, hắn ta đi đến bên cạnh Giai Hòa, Ninh Vu và Mẫn Húc vẫn đang cắt dây hồn trên người nàng ta.

    Khi Mộc Sênh nhìn thấy Mẫn Húc, hắn ta biết sự việc không thể giấu nữa, năm xưa hắn ta lấy thân thể người phàm xuất hiện trước mặt Mẫn Húc, bây giờ muốn tìm lý do cũng vô dụng, hiện tại hắn ta chỉ có duy nhất một hy vọng, đó là Giai Hòa có thể bình an.

    "Được rồi, dây hồn đã bị cắt đứt." Ninh Vu lên tiếng.

    "Dây hồn này rốt cuộc có tác dụng gì? Tại sao lại phải trói buộc lên người của nàng ta?" Ngọc Ánh hỏi.

    Ninh Vu vốn dĩ không muốn giải thích với người xa lạ, nhưng nàng ta là người mà Ngọc Yên thích cho nên bèn trả lời: "Thứ nhất là để tiện lợi cho việc khống chế, thứ hai trên người nàng ta sát khí đằng đằng, mà hỏa liên lại dựa vào việc hút lấy sát khí để tăng hỏa lực, vì vậy, nàng ta đã bị tên nam nhân này khống chế chỉ để tăng hỏa lực cho hỏa liên, cũng may chúng ta đến sớm, nếu không với sát khí của nàng ta, một khi bị luyện thành sẽ gây ra đại họa."

    Nói đến đây, sắc mặt của hắn có vẻ nghiêm trọng.

    "Sao vậy?" Mẫn Húc lên tiếng hỏi.

    Ninh Vu cau mày đáp: "Thủ pháp liên kết dây hồn này vô cùng điêu luyện, nếu như hôm nay ta không đến đây, đổi lại là những người khác trong tam giới, khó mà có thể hóa giải."

    "Thuật dây hồn này từ trước đến nay chỉ có người trong tam giới các người nắm rõ nhất, những môn đạo khác thì không biết, vậy chuyện này là như thế nào?"

    Ninh Vu lạnh lùng nhìn tên nam nhân đang nằm thoi thóp nói: "Tam giới xuất hiện nội gián, là người có tu vi cực kỳ cao."

    Mẫn Húc có chút kinh ngạc: "Làm sao có thể, các người từ trước nay công chính liêm minh, phụ thân ngươi cũng là có thể nhìn thấu suốt mọi việc, làm sao có thể?"

    Ninh Vu lắc đầu: "Phụ thân ta sức khỏe sớm đã không còn giống như lúc trước nữa, có những việc đã không còn có thể tự mình giải quyết, có lẽ trong khoảng thời gian đó đã xảy sơ hở."

    "Vậy bây giờ phải làm sao?"

    "Ta sẽ đem hắn trở về Minh Giới để tra hỏi."

    "Được, nếu như cần ta giúp đỡ thì cứ nói."

    "Đương nhiên." Ninh Vu sau khi nói xong liền đem tên nam nhân đó rời khỏi, lúc này Mộc Sênh vốn dĩ im lặng lại quỳ trước mặt Ninh Vu.

    "Đế Quân, tiểu tiên có một việc muốn thỉnh cầu." Sau đó hắn ta cúi đầu trước mặt Ninh Vu: "Khẩn cầu đế quân rộng lòng giúp đỡ, hủy đi thân phận quỷ kỹ cho thê tử của thần, nàng ấy đã bị nhốt ở đây hơn ba mươi năm rồi, tội lỗi năm xưa sớm đã chuộc tội hết rồi."

    "Thê tử của ngươi?" Ninh Vu có chút kinh ngạc.

    Giai Hòa cũng cảm thấy kinh ngạc, không biết bản thân khi nào lại trở thành thê tử của hắn ta?

    Mộc Sênh gật đầu, sau đó quay sang nhìn Mẫn Húc: "Mẫn Húc đế quân, ngày đó ở khách trọ, ngài có nhìn thấy thần, nếu như ngài và Ninh Vu đế quân đồng ý cứu Giai Hòa, thần nguyện sẽ đem chân tướng của việc đế phi năm xưa tại sao lại có yêu lực nói cho ngài biết."

    Ngọc Ánh nắm chặt tay thành nắm đấm.

    Nhìn thấy phản ứng này của Ngọc Ánh, Mẫn Húc quay sang nói với Ninh Vu: "Có thể giúp hay không?"

    Ninh Vu sau khi nghe Mộc Sênh nói, liền cảm thấy kinh ngạc vô cùng, hắn cũng muốn biết chân tướng năm đó Ngọc Ánh ở Tru Tiên Đài là như thế nào, trong một ngàn năm qua, hắn luôn không tin rằng Ngọc Ánh sẽ cùng cấu kết với yêu hoàng.

    Nhưng bởi vì do việc của Ngọc Yên và ứng long Tống Miên, Minh Giới và Cửu Trùng Thiên ngày ấy gây ầm ĩ với nhau, vì vậy lúc Ngọc Ánh bị đưa lên Tru Tiên Đài để chịu hình phạt lôi kích, hắn bị phụ thân và mẫu phi cưỡng ép ở Minh Giới không cho hắn đến Cửu Trùng Thiên, vì vậy mới không thể giúp Ngọc Ánh.

    Nhưng, hắn vốn là người không thích người khác lợi dụng điểm yếu để uy hiếp, bèn lạnh lùng nhìn Mộc Sênh cười: "Ngươi biết rõ sự việc mà không báo, còn muốn bổn quân giúp ngươi cứu người, là do đầu óc của ta có vấn đề hay là đầu óc ngươi có vấn đề, Mẫn Húc, người này giao cho ngươi tra hỏi."

    Mẫn Húc kéo hắn lại: "Giúp đi, dù sao nàng ta cũng là bằng hữu của Ngọc Ánh."

    Ninh Vu lúc này mới nén giận: "Ta có thể hủy đi thân phận quỷ kỹ của nàng ta, nhưng một khi bị hủy, nàng ta lập tức sẽ vào luân hồi, kiếp sau có thể còn thống khổ hơn nữa. Nếu như muốn giải quyết chuyện này, cần phải tìm ra nguyên nhân lúc nàng ta còn là tiên thể đã phạm phải tội lỗi gì khiến thiên đạo nghịch chuyển trừng phạt nàng ta."

    Mẫn Húc nói: "Chuyện này nếu điều tra thì sẽ liên quan đến rất nhiều việc, chi bằng ngươi tróc hồn thức của nàng ta sẽ biết rõ cội nguồn sự việc."

    Ninh Vu nói: "Tróc hồn thức của nàng ta đối với ta không phải là chuyện khó, nhưng nàng ta sẽ không thể chịu nổi sự đau đớn, hơn nữa nàng ta đã luân hồi hơn năm mươi kiếp, nếu như ta tróc từng hồn thức của mỗi kiếp ra, đoán chừng cái mạng này của nàng ta cũng không còn."

    "Vậy thì chuyển sự đau đớn đó qua cho thần đi." Mộc Sênh nói: "Thần biết Minh Giới có thuật pháp này, van xin đế quân ra tay giúp đỡ, giúp nàng ấy có thể chấm dứt đau khổ."

    Thấy hắn ta nguyện ý chịu đựng sự đau đớn thay cho Giai Hòa, Ninh Vu trong lòng cũng không có chán ghét: "Được, nếu ngươi nguyện ý chịu đựng, vậy ta liền thử xem sao."

    Hắn vẽ pháp trận trên mặt đất, để Mộc Sênh và Giai Hòa ngồi vào trong đó, sau đó bắt đầu tróc hồn.

    Hắn bắt đầu tróc đi từng hồn thức ở mỗi kiếp, Giai Hòa không hề hấn gì, nhưng Mộc Sênh thì lại vô cùng đau đớn, thất khiếu chảy máu, nhưng hắn ta lại không hề kêu ngừng lại.

    Một lúc sau, cuối cùng họ cũng nhìn thấy kiếp đầu tiên của nàng ta, cũng là lúc Giai Hòa từ bỏ tiên cốt để trở thành người phàm nguyện chung sống với Mộc Sênh.

    Đầu tiên, những gì Ngọc Ánh nhìn thấy là Giai Hòa từ tiên thảo tu luyện thành tiên nữ, nàng ta ngày ngày làm việc siêng năng ở dược phòng trên thiên đình, nhưng thường bị các tiên nữ khác bắt nạt vì tính cách hướng nội và không có bối cảnh xuất thân.

    Sau này khi vào Dược Vương phủ, nàng ta vốn tưởng rằng có thể tránh được tất cả, không ngờ tới, nàng ta cũng không thoát khỏi những tháng ngày bị ức hiếp, hơn nữa, sau này khi nàng ta xuống nhân gian gặp được Mộc Sênh, muốn cùng hắn ta sống những ngày bình yên vì vậy nàng ta mới quyết định bỏ đi tiên cốt trở thành người phàm.

    Nhưng mọi thứ đã thay đổi vào ngày mà nàng ta trở lại dược phòng để lấy thuốc cho Mộc Sênh.

    Ngày hôm đó, nàng ta vừa tìm được đan dược có thể chữa bệnh cho hắn ta từ phòng luyện đan, đang định rời khỏi phòng bị một dược nữ thường xuyên bắt nạt nàng ta chặn lại.

    Dược nữ kia không chỉ đe dọa rằng nàng ta sẽ đi nói với Dược Vương thiên tôn về việc Giai Hòa lấy trộm đan dược, mà còn đe dọa rằng sau khi Giai Hòa trở thành người phàm thì sẽ xuống nhân gian tìm nàng ta, để Giai Hòa và Mộc Sênh không có cuộc sống tốt đẹp.

    Giai Hòa không muốn cãi nhau với dược nữ kia, thứ nhất, nàng ta nhát gan, thứ hai, thiên đình và Dược Vương cung có quy định, tiên nhân không được phép bắt nạt kẻ yếu và người phàm, vì vậy nàng ta chỉ nghĩ rằng dược nữ kia chỉ hâm dọa mình mà thôi.

    Nhưng dược nữ kia lại nói thêm một câu, nói rằng đợi khi Giai Hòa và Mộc Sênh có con với nhau, sẽ không để yên cho bọn trẻ.

    Đây vốn dĩ chỉ là lời nói nhất thời, nhưng bản thân Giai Hòa từ nhỏ đã bị bắt nạt, mà hiện tại dược nữ kia lại đang uy hiếp con của nàng ta, nên trong lúc tức giận, Giai Hòa cuối cùng cũng động thủ.

    Giai Hòa đương nhiên không phải là đối thủ của dược nữ, nhất thời bị dược nữ đè lên lò luyện đan sau đó tát Giai Hòa, sức nóng từ lò luyện đan như thiêu đốt toàn thân nàng ta, dược nữ không ngừng nói những lời châm chọc cùng lăng mạ, cuối cùng thành công bóp chết sự kiên nhẫn của nàng ta, cho nên khi dược nữ vung tay lên một lần nữa, Giai Hòa liền đẩy nắp lò luyện đan ra sau đó đẩy dược nữ kia vào, sau đó đóng nắp lò lại, và dùng thân mình đè chặt nắp.

    Dược nữ ban đầu thống khổ kêu lên, nhưng lúc ấy trong phòng luyện đan chỉ có hai người bọn họ, lửa trong lò luyện đan là nghiệp hỏa, rất nhanh thiêu đốt hồn phách của dược nữ kia.

    Sau khi không còn nghe thấy tiếng kêu của dược nữ, Giai Hòa cuối cùng cũng buông bàn tay đang ấn nắp, lúc đó nàng ta cũng đã bị bỏng đến không còn nhìn ra hình dạng.

    Nàng ta yên lặng nhìn lò luyện đan, trong mắt không có sợ hãi cũng không có hối hận, tựa hồ vào lúc đó, nàng ta cuối cùng cũng tìm được bình yên.
     
    LieuDuong likes this.
  3. aliceli

    Messages:
    207
    Chương 30: Duyên Cạn Tình Thâm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Khi trời gần sáng, nàng ta tìm được tiên dược, xoa lên người để khôi phục thân thể, sau đó mang theo đan dược xuống trần gian chữa bệnh cho Mộc Sênh.

    Lúc này Ngọc Ánh mới biết tại sao tối hôm đó nàng ta đi lâu như vậy mới về.

    Hóa ra tối hôm đó không chỉ có nàng và tỷ tỷ nàng vận mệnh bị thay đổi mà còn có Giai Hòa.

    Sau đó, Giai Hòa quay trở lại Dược Vương cung xin được trở thành người phàm, lúc đó mặc dù mọi người đều phát hiện dược nữ kia không thấy đâu, nhưng mà vì những dược nữ ở đây thường xuyên ra ngoài hái thuốc nên người trong Dược Vương cung nhất thời chưa phát giác ra.

    Ngoài ra, lúc Ngọc Ánh dùng ngọc lân chống lại lôi kích ở Tru Tiên Đài thì đã có rất nhiều tiên nhân đã mất mạng, Giai Hòa sau đó đã nhân cơ hội ném đồ đạc của dược nữ kia xuống Tru Tiên Đài, vì vậy sau này mọi người đều nghĩ rằng dược nữ kia đã mất mạng vào thời điểm đó.

    Có thể thấy đây là nguồn gốc của sự việc khiến cho Giai Hòa luân hồi chuyển thế phải chịu mọi đau khổ trong hơn năm mươi kiếp.

    Ngọc Ánh nhìn Giai Hòa, Giai Hòa mà nàng biết là một người sống nội tâm, không thích ồn ào và chưa bao giờ gây rắc rối.

    Nhưng rõ ràng, đó không phải là lỗi của nàng ta.

    Giai Hòa lúc này cũng rơi nước mắt khi lấy lại được ký ức, rõ ràng tất cả những chuyện trong quá khứ vẫn khiến nàng ta đau khổ, nhưng mà không biết rằng nàng ta có hối hận hay không sau khi trải qua hơn 50 kiếp luân hồi đau khổ.

    Có phải nàng ta đang trách thiên đạo, tại sao lúc nàng ta bị bắt nạt ức hiếp thì thiên đạo lại không chủ trì công đạo, mà khi nàng ta phản kháng lại trừng phạt nàng ta nghìn năm thống khổ.

    Khung cảnh lại bắt đầu thay đổi, lần này Giai Hòa đã trở thành người phàm, nàng ta và Mộc Sênh cùng nhau mở ra một hiệu thuốc, sống một cuộc sống bình yên.

    Nhưng cuối cùng, nàng ta phát hiện ra bí mật của Mộc Sênh, nàng ta nhận ra rằng mình đang bị hắn lợi dụng, nàng ta nghĩ rằng để được ở bên cạnh hắn, nàng ta đã giết đi một tiên nữ, phạm vào đại tội, nhưng hắn lại lợi dụng nàng ta để dồn bằng hữu tốt của nàng ta vào chân tường và mất mạng ở Tru Tiên Đài.

    Cuối cùng, nàng ta đã tự kết liễu cuộc đời mình trong cảm giác tội lỗi và tuyệt vọng.

    Và Ngọc Ánh cuối cùng cũng biết yêu lực của yêu hoàng được đánh thức như thế nào.

    Bí mật của Mộc Sênh nghe có vẻ hơi tàn nhẫn, nhưng lại có chút thân bất do kỉ.

    Hắn ta là con trai của yêu hoàng, nhưng là đứa con riêng bên ngoài, là sự kết hợp giữa yêu hoàng và một thiên kim quý tộc, cho nên trên người hắn ta mang dòng máu nửa người nửa yêu. Nhưng thật ra không phải phụ thân hắn cưỡng đoạt mẫu thân hắn, mà là mẫu thân hắn dùng thủ đoạn trèo lên giường phụ thân hắn.

    Khi mẫu thân của hắn ta lên núi thì gặp phải đạo tặc, phụ thân hắn ta đi ngang qua và cứu lấy. Từ đó mẫu thân hắn phải lòng yêu hoàng, nguyện lấy thân đền đáp, cho dù là làm tiểu thiếp cũng chấp nhận.

    Nhưng Yêu Hoàng cùng phu nhân tình cảm sâu đậm, đương nhiên không muốn tiếp nhận tâm ý của mẫu thân hắn.

    Nhưng mẫu thân hắn không dễ dàng từ bỏ, bèn lén bỏ xuân dược vào trong ly rượu của yêu hoàng, sau đó hẹn yêu hoàng ra với lý do muốn kính một ly rượu cho lần cuối gặp mặt, yêu hoàng cũng không thể từ chối bèn đến chỗ hẹn.

    Sau khi uống rượu, yêu hoàng mất hết bản tính, đã trải qua một đêm với mẫu thân hắn, sau đó yêu hoàng không khỏi tức giận, từ đó không bao giờ gặp lại mẫu thân hắn nữa.

    Hai tháng sau, mẫu thân hắn phát hiện ra mình có thai, bà ta đã tìm kiếm rất nhiều nơi nhưng vẫn không tìm thấy yêu hoàng, sau khi người thân biết được bèn đuổi mẫu thân hắn ra ngoài, khiến bà phải đến nơi xa xôi hẻo lánh sinh sống cực khổ qua ngày.

    Vì những lý do này, khiến cho tính khí của mẫu thân hắn thay đổi, vì vậy Mộc Sênh đã bị ngược đãi từ khi sinh ra, bởi vì hắn ta mang trong mình một nửa dòng máu của yêu tộc cho nên có thể tự chữa lành vết thương mới có thể sống sốt, nhưng cũng vì lý do này, hắn ta đã bị mẫu thân mình ngược đãi nhiều hơn vì biết rằng hắn ta sẽ không chết.

    Dù muốn bỏ trốn nhưng vì mẫu thân hắn đã hóa điên dại, hắn ta lo rằng nếu như bản thân trốn đi, chỉ còn lại một mình mẫu thân hắn không ai lo, nên đành phải tiếp tục ở lại.

    Hắn ta nghĩ, đợi đến khi mẫu thân hắn mất đi, hắn ta sẽ ra ngoài trở thành một yêu tiên nhàn rỗi, vĩnh viễn không trở lại nữa.

    Tuy nhiên, hắn ta đã không đợi được đến ngày đó.

    Vào ngày sinh nhật lần thứ mười sáu của anh, lần đầu tiên mẫu thân hắn nấu cho hắn một bàn thức ăn, hâm một vò rượu mừng sinh nhật hắn ta.

    Tuy trong lòng khó hiểu nhưng hắn ta chỉ nghĩ cuối cùng mẫu thân hắn cũng đã thức tỉnh, trong lòng hắn ta không khỏi mừng thầm, nghĩ mình cuối cùng cũng có được cuộc sống bình thường như bao người khác nên vui vẻ uống rượu không chút đề phòng.

    Nhưng không ngờ sau khi uống rượu, đầu óc mặc dù tỉnh táo, nhưng thân thể lại không thể động đậy, sau đó có mấy người đi vào, nhân lúc hắn ta tỉnh táo, bọn họ móc nguyên đan của hắn ra, rửa đi yêu cốt của hắn, chỉ giữ lại một nửa cốt phàm cho hắn.

    Ngày hôm đó, hắn ta mới biết rằng phụ thân mình, người mà hắn ta chưa từng gặp mặt, đã chết, con trai cả và thuộc hạ của phụ thân hắn lập kế hoạch báo thù và giành lấy địa vị cho yêu tộc, nhưng mẫu thân của hắn ta đã không một chút cân nhắc liền đồng ý.. tự tay rót đầy rượu đưa con mình vào chỗ chết.

    Sau khi những người đó biến hắn ta thành người phàm, họ đã kết liễu cuộc đời hắn ta bằng một cây đao cực kỳ sắc bén và để hắn ta vào luân hồi.

    Mà mục đích của bọn họ lại cực kỳ đơn giản, đơn giản một cách tàn nhẫn, chính là để cho hắn ta dùng thân thể người phàm để tránh tai mắt của thiên đình và sự dò xét của Minh Giới, tiếp cận và tiếp xúc với một nữ nhân tên là Ngọc Ánh.

    "Chỉ đơn giản như vậy?" Ngọc Ánh cố gắng kìm nén cảm xúc.

    Mộc Sênh gật đầu: "Đúng vậy, đơn giản như vậy, nhưng cũng bởi vì một chuyện đơn giản như vậy mà mẫu thân ta đã tự tay để người khác móc nguyên đan của ta, còn rửa đi yêu cốt, lại phải trải qua sáu kiếp luân hồi nếm trải sự lạnh giá và âm hiểm của thế gian."

    "Ngươi đã là người phàm, tại sao lại có thể thức tỉnh yêu lực?" Nàng nghiến răng hỏi.

    Mộc Sênh trả lời: "Ta cũng không biết. Chưa từng có ai nói với ta. Ngay cả những ký ức đó của ta cũng đã được khôi phục không lâu sau khi ta gặp Giai Hòa."

    Mẫn Húc giải thích: "Mặc dù là người phàm, nhưng hắn vẫn là con trai của Yêu Hoàng, mối liên hệ này không chỉ có quan hệ huyết thống, mà còn có sức mạnh không thể diễn tả được."

    "Nếu lúc đó ngươi đã khôi phục ký ức, tại sao lại muốn giết người nữ nhân Ngọc Ánh kia? Ngươi tuy rằng bị đối xử bất công, biết rõ nàng ấy vô tội, vì sao ngươi lại hại nàng ấy?" Nàng tức giận hỏi.

    Mộc Sênh yên lặng cúi đầu: "Bởi vì, ta đố kị."

    "Nhưng mà, trong chuyện này, ta cũng là người bị hại." Hắn nhìn Mẫn Húc nói tiếp: "Mẫn Húc đế quân, năm đó nếu không phải ngài một kiếm chém đứt nguyên đan của yêu hoàng, thì yêu lực tại sao lại có thể nhập vào trong ngọc lân? Thần làm sao có thể trải qua những chuyện này, vì vậy, ngài cũng là thủ phạm gây ra cái chết của đế phi."

    Mẫn Húc hai tay siết chặt thành quyền, hắn không nghĩ tới, lúc giết yêu hoàng báo thù cho Diêu Thất, yêu lực cuối cùng cũng thức tỉnh trong cơ thể Ngọc Ánh, khiến cho Ngọc Ánh phải chịu cảnh tội đày.

    Mộc Sênh nói xong, đột nhiên lại phun ra mấy ngụm máu đen, sắc mặt tái nhợt đến gần như trong suốt, hắn ta tựa hồ ý thức được cái gì, khó khăn đi về phía Giai Hòa, Giai Hòa nhắm mắt lại thống khổ nói: "Đừng tới đây, ta không muốn nhìn thấy chàng."

    Nhưng Mộc Sênh vẫn tiến lên phía trước, hắn ta lau vết máu trên miệng: "Thật xin lỗi, lần này ta không thể nghe theo lời nàng, lần trước nàng nói rằng nàng muốn yên tĩnh một mình, vì vậy ta đã nghe lời nàng, để nàng một mình trong phòng, kết quả nàng đã bỏ ta lại một mình, lần này ta sẽ không nghe lời nàng nữa."

    Ngọc Ánh có thể nhìn thấy tình trạng hiện tại của hắn có gì đó không ổn, cơ thể hắn ta dần trở nên trong suốt, như thể sắp biến mất.

    Mẫn Húc biết đây là dấu hiệu nguyên thần sắp tiêu tán, lập tức muốn niệm chú giữ nguyên thần lại cho hắn ta, hắn ta là người chứng kiến, cũng không thể để hắn ta chết như vậy, nhưng bất luận như thế nào, nguyên thần của Mộc Sênh cũng đang dần biến mất.

    "Vô dụng thôi." Ninh Vu ngăn cản Mẫn Húc: "Hắn ta vốn dĩ đã bị tróc hồn, mặc dù đã tu luyện trong mấy năm nay, nhưng hồn phách của hắn ta dù sao cũng không hoàn chỉnh, cộng thêm việc vừa mới bị đốt đi nguyên thần, hết cứu rồi."

    "Giai Hòa." Mộc Sênh cuối cùng cũng nắm lấy đôi bàn tay đã từng cho hắn hơi ấm, Giai Hòa giãy giụa nhưng hắn ta vẫn giữ chặt không chịu buông: "Ta biết nàng hận ta đã lợi dụng nàng, nhưng ta chưa bao giờ hối hận, vì nếu không, ta đã không quen biết nàng, cũng đã không thể cùng nàng thành thân kết nghĩa phu thê, càng không thể sống những ngày tháng vui vẻ hạnh phúc, điều duy nhất mà ta hối hận, là không nên xúi giục nàng đến dược cung lấy thuốc, hại nàng phải nhận lấy nhiều đau khổ như thế, nhưng mà hiện tại, báo ứng của ta đã tới."

    Trong mỗi kiếp của nàng ta, hắn ta đều ở bên cạnh, nhìn nàng ta từng bước đi đến vực sâu, dù cố gắng cứu như thế nào, hắn ta cũng đều bất lực.

    May mắn thay, lần này, khi nguyên thần của hắn sắp biến mất, mọi thứ cuối cùng đã được xoay chuyển.

    "Chàng.. chàng bị làm sao thế?" Giai Hòa cuối cùng cũng cảm nhận được có gì đó không ổn với hắn ta.

    Mộc Sênh không trả lời, mà nhìn nàng ta đầy lưu luyến: "Ta thật sự rất muốn quay lại khoảng thời gian đó một lần nữa."

    Đây là lời cuối cùng của hắn ta, sau đó, nguyên thần của hắn ta nổ tung. Và Giai Hòa cuối cùng cũng nhớ ra rằng hắn ta đã luôn ở bên cạnh mình trong rất nhiều kiếp luân hồi.

    Khi nàng ta còn là công chúa, hắn ta lại là cận vệ của nàng.

    Khi nàng ta là một phụ nữ góa chồng, hắn ta lại là người hàng xóm thường đến giúp đỡ.

    Khi nàng ta là kỹ nữ, hắn ta lại là người thường xuyên mua thời gian để cho nàng ta có được giấc ngủ yên lành.

    Chỉ là, bởi vì trong lòng hận hắn, cho nên ở mỗi kiếp nàng ta căn bản không chú ý đến sự tồn tại của hắn ta.

    Thế nhưng, một người đã từng yêu, từng hận làm sao có thể quên được.

    Sau khi nguyên thần của Mộc Sênh biến mất, Ninh Vu tiếp quản Giai Hòa, dù sao nàng ta cũng đã phạm sai lầm, nếu muốn ngăn chặn sự trừng phạt của thiên đạo đối với nàng ta, nàng ta phải chịu sự phán xét của thiên đình, nhưng vấn đề không phải chỉ một mình tội lỗi của nàng ta, huống chi nàng ta đã bị trừng phạt trong hơn năm mươi kiếp luân hồi nên tội lỗi cũng đã giảm đi nhiều.

    Nhưng bởi vì nàng ta năm xưa lựa chọn trở thành người phàm, vẫn là tiến vào luân hồi, Tư Mệnh tự tay viết ra một số phận tốt đẹp cho nàng ta, Minh Giới cũng đồng cảm quá khứ của nàng ta, bèn cho nàng ta sống lâu, từ đó về sau sẽ được hưởng vô số phước lành.

    * * *

    Tại Vãng Sanh Nhai, Như cung.

    Lâm Trác cầm trong tay một ngọn hỏa miêu, sau đó nhẹ nhàng đặt chúng lên một bó hắc liên.

    Lâm Dĩnh cũng cẩn thận nhìn ngọn hỏa miêu đó: "Hắn thật sự không cần mạng sống nữa rồi, chỉ vì một dược nữ, thậm chí hồn bay phách tán cũng không tiếc, nhưng mà cũng may mắn rằng, trước đó đại ca đã thu giữ một hồn phách của hắn, chắc có thể nuôi dưỡng hồn phách này."

    Lâm Trác gật đầu: "Dù sao hắn cũng là đệ đệ của chúng ta, cũng vì chúng ta mà hy sinh rất nhiều, chỉ cần ngọn hỏa miêu này không tắt đi, một ngày nào đó hắn sẽ tỉnh lại, nhưng chuyện của quá khứ không chắc rằng hắn có thể nhớ hay không."

    "Vậy nếu là đại ca, huynh có muốn nhớ lại không?" Lâm Dĩnh tò mò hỏi.

    Trong mắt Lâm Trác lộ ra vẻ bi thương khó có thể nhận ra: "Không biết, nếu là muội thì sao?"

    "Đương nhiên muốn, nhưng sẽ không để đối phương biết." Lâm Dĩnh khẳng định.

    "Tại sao?"

    "Bởi vì muội thích huynh ấy, muội có thể một mình gánh chịu đau đớn, chỉ cần huynh ấy còn sống."
     
    LieuDuong likes this.
  4. aliceli

    Messages:
    207
    Chương 31: Kiếp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Tại quán trọ.

    A Nhược ở trong phòng lo lắng chờ đợi Diệp Hành Nguyên trở về, buổi trưa hắn ta nói có việc cần phải ra ngoài, không cho nàng đi theo, bây giờ trời cũng đã tối mà hắn ta vẫn chưa về, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ.

    Đang lúc lo lắng, nàng đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân xa lạ từ hành lang truyền đến, còn tưởng rằng là của người khác, không ngờ tiếng bước chân lại dừng lại trước cửa phòng của nàng.

    Sau đó, cửa bị đẩy ra, Diệp Hành Nguyên xuất hiện ở cửa, dáng người thẳng tắp, ánh mắt sắc bén, khác hẳn với vẻ ngoài ôn hòa thường ngày.

    Nếu không phải khuôn mặt và quần áo, thì nàng sẽ nghi ngờ rằng hắn ta đã thay đổi thành người khác.

    "Hành Nguyên, huynh đến rồi à, muội đã thuê một chiếc xe ngựa, hiện tại chúng ta đi thôi." Nàng ôm hành lý nói.

    Nhưng Diệp Hành Nguyên đã kéo nàng vào lòng: "Cuối cùng cũng gặp được muội rồi."

    Nàng có chút cảm thấy kỳ lạ: "Không phải chúng ta vẫn luôn ở bên nhau sao?"

    Diệp Hành Nguyên vùi đầu vào vai nàng, ngửi mùi thơm trên cơ thể của nàng: "Đúng vậy, chúng ta sẽ mãi ở bên nhau, nhưng trước tiên hãy ở lại đây thêm vài ngày nữa, ngày mai sẽ có lễ hội thả diều. Chúng ta sẽ đi xem trước khi rời khỏi đây."

    Mặc dù A Nhược muốn rời đi, nhưng bộ dạng hiếm có này của Diệp Hành Nguyên khiến nàng không thể từ chối: "Được, vậy ngày mai chúng ta đi xem trước rồi sẽ rời khỏi đây."

    "Được." Diệp Hành Nguyên nói xong, đột nhiên bế nàng đi về phía giường.

    "Hành Nguyên, huynh.. huynh định làm gì?" Nàng lo lắng hỏi.

    Diệp Hành Nguyên mơ hồ nói: "Đương nhiên là muốn làm chuyện mà ta luôn muốn làm."

    A Nhược đỏ mặt đẩy hắn ta ra: "Không.. không được, chúng ta còn chưa thành thân."

    Nhưng Diệp Hành Nguyên vẫn tiến đến cởi áo y phục nàng ra.

    Nàng đột nhiên sợ hãi, ôm chặt lấy cổ áo mình: "Không được, chúng ta còn chưa thành thân huynh không thể đối xử với muội như vậy."

    Diệp Hành Nguyên nhìn vẻ mặt sợ hãi của nàng, cuối cùng cũng đứng dậy: "Được, vậy đợi đến khi chúng ta thành thân vậy."

    "Ừ." Nàng cũng thở phào nhẹ nhõm.

    Mà ở bên ngoài, những quỷ sai đang chăm chú theo dõi động tĩnh bên trong bèn lo lắng nói: "Chúng ta phải nhanh chóng bẩm báo cho đế quân biết, nếu như ngài ấy còn không đến, bắp cải trắng của ngài ấy sẽ vào mõm heo mất thôi."

    * * *

    Khi nhìn thấy A Nhược quay trở lại, khiến Ngọc Ánh thở phào nhẹ nhõm.

    "Ngươi cũng tên là A Nhược?" Thất công chúa Tông Nhược là công chúa ở Cửu Trùng Thiên đang không vui hỏi, nàng ta là công chúa, tên lại giống với một thường dân, đương nhiên là không vui.

    A Nhược gật đầu: "Ừm."

    "Vậy ngươi đổi đi, ta không thích có người trùng tên với ta." Tông Nhược ngạo nghễ nói.

    "Tên này là do cha mẹ ta chọn, cái tên này cũng đã theo ta mười bảy năm rồi, làm sao có thể.. tùy ý đổi?"

    Tông Nhược hừ lạnh một tiếng: "Kêu ngươi đổi thì ngươi cứ nghe lời đi, sáng mai nếu ngươi còn gọi cái tên này, đừng trách ta không khách khí."

    Sau khi sắp xếp chỗ ở cho A Ngộ, Ngọc Ánh bước vào, thấy Tông Nhược không vui rời đi, liền lo lắng hỏi A Nhược: "Chuyện gì vậy?"

    A Nhược đem sự tình kể cho Ngọc Ánh biết: "Vương cô nương, Tông Nhược cô nương có phải thực sự muốn ta đổi tên không?"

    Ngọc Ánh trả lời: "Nàng ấy tính tình trẻ con, chỉ cần nói chuyện rõ ràng với nàng ấy chắc sẽ không có việc gì đâu."

    A Nhược gật đầu: "Tên của ta thực sự có một ý nghĩa đặc biệt. Mẫu thân ta nói rằng trước đêm nhặt ta về thì đã mơ một giấc mơ. Bà ấy mơ thấy mình đang đứng bên một dòng sông tên là Nhược Thủy, nhìn thấy một chiếc nôi bị thả trôi theo dòng sông, và khi bà ấy đang giặt quần áo bên bờ sông vào ngày hôm sau, thì đã thật sự nhặt được ta trong chiếc nôi đang trôi trên sông."

    Ngọc Ánh sửng sốt: "Tỷ không phải là do mẫu thân tỷ sinh ra sao?"

    A Nhược ậm ừ nói: "Cho nên, ta không muốn đổi cái tên này, ta luôn cảm thấy nó có liên quan đến cha mẹ ruột của ta."

    "Vậy tỷ đừng đổi tên nữa, ngày mai ta sẽ giúp tỷ nói thất công chúa."

    A Nhược vui vẻ nói: "Cảm ơn, nhưng cô nương đang làm gì vậy? Tại sao lại trồng một cây đào nhỏ như vậy? Ta sợ nó sẽ khó sống." A nhược không biết rằng, cây đào nhỏ này chính là hồn phách còn lại của Đào Tam Nương.

    Ngọc Ánh rất kiên định: "Ta nhất định sẽ để nó sống."

    Vào lúc A Nhược đưa tay chạm vào cây đào nhỏ, cây đào gầy guộc tựa hồ như được truyền thêm sinh mệnh mới, lá cây dần dần lộ ra.

    Thậm chí, chiếc lá nhỏ vẫn còn lưu luyến ngón tay của A Nhược, nó khẽ cuộn lấy ngón tay của nàng, hệt như một người mẹ đang âu yếm vuốt ve con của mình.

    Nàng vô cùng kinh ngạc: "Vương cô nương, nhìn xem, thật kỳ lạ, cây đào này tựa hồ cũng biết ta sờ nó."

    Nhưng Ngọc Ánh không có trả lời, nàng ấy cũng không dám đáp lời, nàng ấy sợ bản thân mình sẽ khóc làm lộ ra thân phận của mình

    Bây giờ nàng ấy càng chắc chắn rằng A Nhược chính là tỷ tỷ của mình.

    Sau khi thổi nến, hai người cùng nhau ngủ, A Nhược do dự hồi lâu mới hỏi: "Vương cô nương, các người không phải là người phàm có đúng không?"

    Ngọc Ánh cũng không muốn giấu diếm nàng: "Ừm, tỷ hỏi cái này, là bởi vì Ninh Vu sao?"

    A Nhược gật đầu: "Thật ra, hôm nay, hắn đột nhiên mang ta đi một chỗ rất xa lạ.."

    Ngọc Ánh nghe vậy, trong lòng có chút bất an: "Hắn đã làm gì với tỷ rồi sao?"

    A Nhược thì thầm: "Hắn không làm gì cả, nhưng hắn lại nói những điều rất kỳ lạ, nói rằng ta.. Kiếp trước ta là thê tử của hắn, là ta ép hắn thành thân với ta, nhưng sau đó là ta đối xử không tốt với hắn, sau đó còn bỏ rơi hắn."

    Ngọc Ánh không nói nên lời, một hồi lâu mới hỏi: "Hắn đã nói như vậy với tỷ sao?"

    A Nhược ậm ừ, xấu hổ chui vào trong chăn.

    Ngọc Ánh lúc này nhìn thấy vết sẹo trên cổ nàng, khẩn trương hỏi: "Tỷ làm sao lại bị thương rồi?"

    "Ta đã không cẩn thận nên mới bị thương, không có việc gì đâu."

    Ngọc Ánh đương nhiên sẽ không tin: "Ninh Vu có phải đã làm tỷ bị thương không, hắn ta động thủ với tỷ hả?"

    "Không phải." Thấy nàng ấy tức giận, A Nhược vội vàng giải thích: "Hắn không có làm ta bị thương, chỉ nói là.. nói là sau khi dùng hoàn hồn thảo, để ta và hắn.. động phòng.. như vậy ta có thể hồi phục ký ức đã mất."

    "Có loại tiên dược này sao?"

    "Cô nương cũng cho rằng hắn lừa ta đúng không? Cho nên ta đã kiên quyết không đồng ý. Ta sợ hắn cưỡng ép ta, cho nên mới dùng trâm cài tóc kề cổ uy hiếp hắn, hắn mới thả ta đi."

    "Vậy thì, nếu như tỷ thật sự là thê tử của hắn như lời hắn đã nói, vậy thì tỷ có muốn khôi phục lại ký ức không?"

    A Nhược do dự một chút: "Nếu đúng như lời hắn nói, là do ta ép hắn thành thân với ta, sau đó lại bỏ rơi hắn, thì ta cũng muốn khôi phục lại ký ức, để xem giữa ta và hắn có phải đã có sự hiểu lầm gì không, hơn nữa, ta còn nghe hắn nói, thê tử của hắn là vì để cứu muội muội của mình mới yêu cầu thành thân với hắn, cũng có thể nói rằng, nếu như ta là nàng ấy, vì người thân, ta nguyện ý làm như thế."

    Ngọc Ánh cố kìm nước mắt: "Nếu ta là muội muội của nàng ấy, ta hy vọng rằng tỷ tỷ của ta sẽ không bao giờ khôi phục lại những ký ức đó và sống một cuộc sống bình yên."

    A Nhược không khỏi nắm tay nàng ấy: "Cô nương thật tốt."

    Ngọc Ánh lắc đầu: "Thật ra ta không tốt như tỷ nghĩ đâu, ta luôn là người mang đến tai họa cho người thân."

    "Đừng nói như vậy, trên đời này không có ai muốn đem phiền phức đến cho bản thân và người thân của họ, chỉ là thế gian khó lường mà thôi."

    Sau khi lấy lại bình tĩnh được một lúc, Ngọc Ánh hỏi: "Tiếp theo tỷ có dự định gì không?"

    A Nhược trên mặt xấu hổ: "Ta định cùng Hành Nguyên sẽ rời đi vào ngày mai ta, đi đến một nơi không ai biết chúng ta sau đó an cư lập nghiệp, ta có thể dệt vải, Hành Nguyên có thể làm ruộng. Chúng ta nhất định có thể nuôi sống bản thân mình, sau đó sinh một bé trai và một bé gái, sống hạnh phúc bên nhau."

    Khi nàng nói điều này, trong mắt hiện lên ý cười, điều đó cho thấy nàng rất hy vọng vào cuộc sống trong tương lai.

    Ngọc Ánh có chút lo lắng: "Nhưng như vậy, tỷ sẽ không có gần nhà mẫu thân tỷ, nếu như hắn thay đổi, tỷ cũng không có đường lui. Hơn nữa, tỷđã thật sự hiểu rõ con người của Diệp Hành Nguyên chưa? Hắn có phải là người tốt không?"

    Nghĩ đến những gì Diệp Hành Nguyên đã làm với Giai Hòa, nàng ấy cảm thấy thật buồn nôn.

    A Nhược cười khổ: "Ta là được nhặt về nuôi, nhà mẫu thân ta chỉ xem ta như một nha hoàng, cả ngày luôn nghĩ cách để ta đi làm tiểu thiếp cho người khác vì chút ít ngân lượng, cho dù ta gả cho ai, bọn họ cũng sẽ không lo lắng cho ta, về phần Hành Nguyên, huynh ấy là người tốt nhất đối với ta, chân ta như thế này, người khác nhìn thấy đều khinh thường ta, chỉ có huynh ấy là chưa từng chê bai ta."

    Ngọc Ánh nghiêm túc nói: "Nhìn người không phải chỉ nhìn qua những việc như vậy. Không phải chỉ vì nhìn thấy họ đối xử tốt với tỷ thì họ là người tốt. Dù sao đi nữa, tỷ cũng đừng vội thành thân. Dù chúng ta chỉ mới quen biết nhau một thời gian ngắn, trong lòng ta đã xem tỷ như tỷ tỷ của mình, tỷ nên quan sát hắn thêm một thời gian nữa, nếu như tỷ lo lắng cuộc sống, thì ở chỗ ta còn rất nhiều ngân lượng, ta có thể cho tỷ."

    A Nhược cảm thấy trong lòng ấm áp: "Cám ơn cô nương."

    Trong khi hai người đang nói chuyện, Diệp Hành Nguyên ở phòng bên cạnh cũng đang nằm trên giường với vẻ mặt nghiêm túc, nói chính xác là, mặc dù cơ thể này vẫn là của Diệp Hành Nguyên, nhưng linh hồn của hắn ta đã bị Bùi Vân thay thế.
     
    LieuDuong likes this.
  5. aliceli

    Messages:
    207
    Chương 32: Tương Tư Ngàn Năm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Đã ngàn năm trôi qua, hắn ta cuối cùng cũng được một nữ nhân thần bí dạy cho thuật ẩn hình, khi mới tới nơi này, hắn còn lo lắng sẽ bị Mẫn Húc hoặc Ninh Vu phát hiện, nhưng bây giờ xem ra, tu vi hiện tại của hắn làm sao họ có thể nhìn thấu được.

    Cho nên giờ khắc này, hắn ta rất tự đắc, ngày trước làm thuộc hạ cho người khác, hiện tại là lúc hắn có thể một tay che trời, hô mưa gọi gió.

    Và mục đích hắn ta đến đây là để giúp người nữ nhân thần bí đó điều tra một việc, đó là làm thế nào mà Ngọc Yên sau khi nhảy xuống sông Vong Xuyên lại có thể sống lại.

    Khi nghĩ đến việc sắp thành thân với Ngọc Yên lại khiến hắn ta hưng phấn trở lại, từ lúc còn nhỏ hắn đã thích nàng, vốn dĩ cha của nàng cũng có ý định gả nàng cho hắn, nhưng không ngờ sau này lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, khiến cho mối nhân duyên này rơi vào ngõ cụt.

    Nhưng mà, hiện tại Ngọc Yên vẫn chưa lấy lại được ký ức, cho dù có thành thân, nàng cũng sẽ không biết hắn là ai, cũng không biết rằng hắn hiện tại lợi hại như thế nào, không có ánh mắt ngưỡng mộ của nàng, nếu như cứ thành thân như vậy chẳng phải rất nhàm chán sao, hắn hy vọng nàng có thể khôi phục lại hồn thức, để nàng có thê nhìn thấy, người thuộc hạ năm xưa bên cạnh nàng bây giờ là người lợi hại như thế nào.

    Khi màn đêm buông xuống, mọi người ở thị trấn Lương Trân đều chìm vào giấc ngủ.

    Mẫn Húc ngồi một mình trên mái nhà, nhìn vầng trăng khuyết trên đỉnh đầu.

    "Sao ngươi lại ở chỗ này ngắm trăng?" Ninh Vu cuối cùng cũng đã trở về.

    Mẫn Húc lấy lại tinh thần: "Chuyện của Giai Hòa đã giải quyết xong chưa?"

    Ninh Vu ngồi xuống bên cạnh hắn: "Ta đã để Vương Diễn đích thân đi theo dõi, sẽ không có sai sót gì."

    Mẫn Húc gật đầu, lại quay sang nhìn ánh trăng.

    Nhìn thấy dáng vẻ điềm tĩnh của hắn, Ninh Vu không khỏi cười nói: "Hiếm thấy ngươi vui vẻ như vậy, xem ra Vương Ánh chính là Ngọc Ánh."

    Mẫn Húc đáp: "Đương nhiên là nàng."

    "Làm sao ngươi có thể khẳng định như vậy?"

    Mẫn Húc cười nói: "Không có việc gì, giống như ngươi vừa nhìn thấy A Nhược liền biết nàng là Ngọc Yên."

    Ninh Vu cũng trầm mặc.

    Hắn biết có một số chuyện đã khắc cốt ghi tâm, huống chi hai người bọn họ đã tìm ngàn năm rồi, mỗi ngày đều hồi tưởng lại quá khứ. Ninh Vu biến mất một lúc, sau đó trở lại còn mang theo hai bình rượu, rượu ở hạ giới tuy không bằng rượu ở tiên giới, nhưng lại có hương vị đặc biệt.

    Hai người mỗi người uống mấy hớp, Ninh Vu hỏi: "Ngươi biết bao nhiêu về Nghịch Thiên Bí Cảnh?"

    Mẫn Húc nhìn hắn: "Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này?"

    Ninh Vu cau mày: "Không phải đột nhiên mà hỏi ngươi, ta từ nhỏ đối với bí cảnh này luôn cảm thấy kỳ lạ, ta đã hỏi qua phụ thân ta, nhưng ông ấy cũng không biết, nhưng ta hiện tại đã là đế quân, đã tiếp xúc qua rất nhiều chuyện về bí cảnh, bao gồm Nghịch Thiên bí cảnh, nhưng ta cảm thấy phụ thân ta tựa hồ cố ý giấu ta chuyện gì đó, cho nên ta mới hỏi ngươi."

    Mẫn Húc trầm tư một lát: "Ta cũng từng nghe sư phụ nhắc tới một vài chuyện, nói rằng bí cảnh phiêu bạt tam giới, không có xác định vị trí, tìm không thấy, càng không biết tại sao nó lại trở thành nơi tiên nhân lập lời thề."

    Ninh Vu gật đầu: "Tuy rằng ta không biết chi tiết, nhưng ta luôn cảm thấy việc Ngọc Yên được sống lại, có liên quan đến bí cảnh."

    "Cụ thể như thế nào?" Mẫn Húc nghi hoặc hỏi.

    Ninh Vu trả lời: "Sau khi gặp được Ngọc Yên được vài ngày, ta đã quay lại tìm phụ thân ta. Ông ấy thừa nhận rằng ông ấy đã tạo lại hồn phách cho Ngọc Yên, nhưng lại không nói là đã sử dụng phương pháp nào, ngươi cũng biết rằng, hồn phách của tiên thần sau khi mất đi sẽ không thể tụ lại được, nhưng Ngọc Yên hiện tại vẫn còn sống. Ta nghĩ rằng phụ thân ta không muốn nói cho ta biết không phải là muốn giấu ta, mà là loại pháp thuật này nhất định rất nguy hiểm. Nhưng mà, tuy rằng ông ấy không nói, nhưng ta cũng đã phát hiện ra rất nhiều việc kỳ lạ, ngươi còn nhớ chuyện của quái thần Trúc Diên và Tiểu Cửu không?"

    Mẫn Húc: "Đương nhiên nhớ."

    Ninh Vu: "Chúng ta vốn tưởng rằng hai người bọn họ đã hồn bay phách tán, nhưng gần đây có người phát hiện ở nơi đó xuất hiện một quái thần cùng một thỏ tinh ngàn tuổi, quái thần và Tiểu Cửu vừa vặn cũng đã chết được ngàn năm rồi, ngươi nói xem đây là do trùng hợp hay là do tạo ra?"

    Mẫn Húc vẻ mặt giật mình: "Ngươi cho rằng đây cũng là do phụ thân ngươi tạo ra?"

    Ninh Vu lại nhấp một hớp rượu: "Ta mặc dù không xác định lắm, nhưng mẫu thân của ta đã từng trúng độc, Trúc Diên đã dùng linh hồn thuần âm của Tiểu Cửu luyện đan cứu mạng mẫu thân ta, phụ thân ta là người nhìn có vẻ nghiêm túc, không hiểu phong tình, nhưng khi đối với mẫu thân ta, nói một cách khó nghe chính là tràn đầy tính chiếm hữu, ông ấy đương nhiên không thể chịu đựng được việc nữ nhân của mình bị nam nhân khác cứu, cho nên ông ấy nhất định phải trả ân tình này cho Trúc Diên, vì vậy quái thần và thỏ tinh nhất định là do phụ thân ta hồi sinh."

    "Vậy tại sao ngươi lại cảm thấy loại pháp thuật này nguy hiểm?"

    Ninh Vu trả lời: "Bởi vì sau đó, ta phát hiện tóc của phụ thân ta bạc đi rất nhiều, thân thể cũng không được tốt như trước, nhất là sau khi Ngọc Yên tự sát, phụ thân ta liền mấy tháng không ra khỏi cung, khi ông ấy ra ngoài thì tóc đã bạc trắng, dung mạo đã già đi nhiều, ta còn tưởng rằng phụ thân ta bị như vậy là bởi vì cứu ta ra khỏi Vong Xuyên, nhưng bây giờ nghĩ lại, nhất định là phụ thân ta lúc đó đang tạo hồn phách lại cho Ngọc Yên, vì vậy đã hao tốn rất nhiều tiên lực. Nhưng tiên lực vốn dĩ không thể dùng để tạo lại hồn phách."

    Mẫn Húc khó hiểu: "Ý của ngươi là, phụ thân của ngươi đã dùng tiên lực để trao đổi với Nghịch Thiên Bí Cảnh?"

    "Có lẽ là như vậy, hoặc bên trong còn ẩn chứa nhiều điều phức tạp hơn nữa."

    Mẫn Húc lại nói: "Nếu như hồn phách đã được tạo ra từ ngàn năm trước, vì sao bây giờ chỉ là kiếp thứ nhất của Ngọc Yên, đây là nguyên nhân gì?"

    "Chuyện này cũng là chuyện mà ta cảm thấy kỳ lạ nhất và cũng là chuyện khiến ta lo lắng nhất."

    Mẫn Húc trả lời: "Nếu như vậy, sau khi trở về Lý Hận Thiên cung, ta sẽ điều tra, nếu không tìm ra được nguyên nhân, ta sẽ đến hỏi sư phụ."

    "Lão già Thiên Tôn lại bế quan à, tại sao ta luôn cảm thấy ông ấy trong vạn năm qua vẫn luôn bế quan thế?"

    Mẫn Húc thở dài: "Ông ấy cũng không muốn nói cho ta biết."

    Ninh Vu lại hỏi: "Vậy tiếp theo ngươi có dự định gì, cùng Ngọc Ánh đi báo thù?"

    Mẫn Húc gật đầu: "Chuyện của Ngọc Ánh cần phải giải quyết ổn thỏa. Tuy rằng ta có thể giúp nàng ấy, nhưng dù sao đó cũng là kẻ thù của nàng ấy, cứ để nàng ấy giải quyết, ta sẽ ở bên cạnh bảo vệ nàng ấy, còn ngươi thì sao?"

    Ninh Vu chống cằm nhìn trăng: "Ta à, ta sẽ làm chống lưng cho các ngươi, dù sao những người đó cũng là kẻ thù của Ngọc Yên, sau đó để nàng ấy nhìn rõ bản chất thật của Diệp Hành Nguyên, để nàng ấy lại thích ta thêm một lần nữa."

    Mẫn Húc nhịn không được nói: "Có phải ngươi dùng sai từ rồi," lại một lần nữa "giống như trước đây nàng ta đã từng thích ngươi vậy?"

    Ninh Vu nghiêng đầu: "Ý của ngươi là cho dù ta xuất thân cao quý, khôi ngô tuấn mỹ, cũng chưa từng đối xử bạc đãi với nàng ấy, nàng ấy cũng không thích ta?"

    Mẫn Húc lắc đầu: "Ngươi chưa từng đối xử bạc đãi với nàng ta sao? Lời nói như vậy mà ngươi cũng dám nói ra, không cần nói đâu xa, lúc Ngọc Ánh quay về Ngọc phủ, ngươi để Ngọc Yên lấy từng hạt đậu đỏ đã được nấu nhừ trong bát cháo ra, còn hiện nguyên thân ở dưới gốc cây đào.."

    Nói đến đây, hắn chợt nhận ra hình như mình đã uống quá nhiều và nói ra điều gì đó không nên nói.

    Ninh Vu thần sắc lạnh lùng: "Dưới gốc cây đào? Dưới gốc cây đào rồi sao nữa? Ngươi.. Ngươi nhìn thấy rồi?"

    Mẫn Húc vội vàng phủ nhận: "Không có."

    "Vậy làm sao ngươi biết?"

    "Ta đương nhiên có mũi để ngửi, ngươi trong lúc động tình không phải là không ngửi được mùi."

    Ninh Vu có chút mất tự nhiên: "Ngươi thì biết cái gì, đó đều là.. đều là khoái lạc khuê phòng thôi."

    Hai người lại tiếp tục uống rượu, cũng không ai nói gì nữa, họ có lẽ đều đang hồi tưởng về khoảng thời gian vui vẻ, dù sao hai người họ đều đã độc thân ngàn năm, hơn nữa đều còn trẻ. Hiện tại nữ nhân của họ đều đang ở bên cạnh, nếu như nói họ không có bất kỳ suy nghĩ không đứng đắn nào thì còn gọi là nam nhân sao?

    Ngày hôm sau, mọi người lên đường đến nơi tổ chức hội thả diều.

    Ngọc Ánh vẫn đang đi cùng A Ngộ, Mẫn Húc, Ngọc Thừa cùng với Tông Nhược ở cùng một đội, còn A Nhược thì đi phía sau Diệp Hành Nguyên, người đã bị Bùi Vân chiếm lấy thân thể, nàng nhìn thấy Tông Nhược liền trốn tránh nhưng cuối cùng cũng bị nàng ta phát hiện.

    "Này, ngươi đổi tên chưa?" Tông Nhược ngạo nghễ hỏi.

    A Nhược vô thức trốn sau Bùi Vân, nhưng Bùi Vân không biết chuyện gì đã xảy ra.

    Ngọc Ánh định nói thay nàng, nhưng Ninh Vu thậm chí còn nhanh hơn: "Công chúa muốn ai đổi tên? Lý A Nhược sao?"

    Tông Nhược gật đầu: "Đương nhiên, nàng ta tên giống ta, như thế thật là bất kính, bổn công chúa đã cho nàng ta một đêm suy nghĩ, xem ra nàng ta còn chưa có đổi tên."

    Ninh Vu nhìn A Nhược, sau đó nói với Tông Nhược: "Nếu như trùng tên với công chúa thì nhất định phải đổi, nhưng đổi tên là chuyện đại sự, xin công chúa gia hạn thêm vài ngày nữa."

    Tông Nhược rõ ràng là sợ Ninh Vu, mặc dù nàng ta là công chúa, nhưng mọi người đều biết rằng mối quan hệ giữa Minh Giới và Cửu Trùng Thiên đã không còn tốt trong ngàn năm qua, ngay cả đại ca của nàng ta cũng cảnh báo không được khiêu khích người của Minh Giới.

    "Nếu Đế Quân đã lên tiếng, vậy bổn công chúa sẽ cho nàng ta thêm mấy ngày nữa."

    A Nhược lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt của Bùi Vân lại trở nên lạnh lùng, hắn ta lặng lẽ nhìn Ninh Vu.

    * * *

    Tông Nhược rất vui khi Tống Lăng đến, thường ngày nàng ta không có nhiều bằng hữu, và chỉ có người biểu ca này thỉnh thoảng đưa nàng ta đi ngao du.

    Nhưng những người khác lại không cảm thấy vui như vậy.

    Đầu tiên là Ngọc Ánh, nàng ấy biết nếu hắn ta có thể tìm được đến nơi này, nhất định bản thân đã bị bại lộ.

    Thứ hai là Ninh Vu, hắn đối với người trong Long tộc chưa bao giờ có ấn tượng tốt, mặc dù hắn cũng là người của Long tộc, nhưng trong lòng hắn, người của Long tộc không đủ ngay thẳng, hắn cũng không muốn chủ động kết giao với họ.

    Thứ ba là Bùi Vân, nữ nhân thần bí kia đã từng nói với hắn ta rằng rằng Tống Lăng cực kỳ nhạy bén, nếu gặp hắn ta thì phải lập tức rời đi.

    Vì vậy, ngay khi Tống Lăng xuất hiện, hắn ta đã đưaNgọc Yên lẻn đi mà không thèm chào hỏi một tiếng.

    "Hành Nguyên, chúng ta thật sự định bỏ đi mà không nói gì sao?" A Nhược không nhịn được hỏi.

    Bùi Vân chất tất cả đồ đạc lên xe ngựa: "Muội không nhìn thấy bọn họ là những nhân vật như thế nào sao? Là những người mà người dân bình thường như chúng ta có thể với tới sao?"

    A Nhược do dự không nói, nàng muốn nói rằng những người đó thật sự là người tốt, đặc biệt là Vương cô nương, người coi nàng như người thân, nhưng nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột của Diệp Hành Nguyên, nàng lại không nói nên lời, làm sao nàng biết được, Diệp Hành Nguyên hiện tại đã không còn là Diệp Hành Nguyên mà nàng quen biết.

    Hai người vội vã lên đường.

    "Làm sao thế, muội đang luyến tiếc bọn họ sao?" Bùi Vân như cười như không hỏi.

    A Nhược thành thật gật đầu.

    "Ồ, vậy thì muội đang luyến tiếc ai? Có phải tên nam nhân Ninh Vu đó không?"

    A Nhược trợn mắt há hốc mồm: "Không.. không phải, huynh đang nói bậy gì thế."

    "Lại đây." Hắn kéo A Nhược vào lòng.

    A Nhược ban đầu hơi ngại ngùng, nhưng không thắng được sức lực của hắn ta, với lại nàng nghĩ rằng bản thân sắp cùng hắn ta thành thân nên ngoan ngoãn để hắn ôm vào lòng.

    Ngón tay Bùi Vân quấn lấy tóc của nàng: "A Nhược, muội tại sao thích ta?"

    A Nhược đáp: "Bởi vì huynh đối xử với muội rất tốt, không hề khinh thường muội, thậm chí còn giúp muội rất nhiều việc."

    Bùi Vân thầm nghĩ, không phải vì nhà Diệp Hành Nguyên nghèo khó, không tìm được thê tử nên mới quyết định lấy nàng sao.

    "Vậy nếu có người đối xử tốt với muội hơn ta, muội sẽ đi cùng hắn ta chứ?"

    A Nhược lắc đầu: "Sẽ không."

    "Tại sao?"

    "Bởi vì hiện tại đối với muội đã tốt lắm rồi."

    Những gì nàng muốn thực sự rất đơn giản.

    Bùi Vân mỉm cười: "Vậy muội ngủ đi, sau khi tỉnh lại, chúng ta sẽ có một ngôi nhà."

    A Nhược nghe xong, hiển nhiên không muốn ngủ, nhưng lập tức cảm thấy buồn ngủ, rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ say. Và không lâu sau khi nàng ngủ thiếp đi, Bùi Vân vung tay lên, người đánh xe ngựa lập tức biến thành quái thú Thổ Lâu, nó có dạng như con dê, bốn sừng, sắc bén, nhìn hình dáng có vẻ như là một loài vô hại, nhưng nó là một loài quái thú ăn thịt người.

    "Chủ nhân, ngài xác định muốn làm như vậy sao? Lỡ như những người kia đuổi theo thì sao?" Thổ Lâu lo lắng hỏi.

    Bùi Vân cười lạnh nói: "Lưới đã mở sẵn, chỉ chờ bọn họ tới sa lưới mà thôi."
     
    LieuDuong and chiqudoll like this.
    Last edited by a moderator: Dec 28, 2022
  6. aliceli

    Messages:
    207
    Chương 33: Tương Phùng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Bởi vì Bùi Vân bí mật rời khỏi, bởi vì lúc họ rời đi, mọi người đều bị sự xuất hiện của Tông Lăng thu hút nên nhất thời không có chú ý đến họ, đến khi mọi người phát hiện ra, thì đã là nửa canh giờ sau.

    Nhưng điều kỳ lạ là khi họ lần theo khí tức của hai người họ, thì phát hiện dấu vết để lại chia theo hai hướng, một là hướng Vãng Sanh Nhai của yêu tộc, và hướng còn lại là Phù Ngu Sơn nguy hiểm nằm ở phía Đông.

    Mà hai phương hướng này một tây một đông hoàn toàn đối lập, có thể thấy có người cố ý làm rối loạn sự phán đoán của bọn họ, có lẽ hai phương hướng này là giả.

    Ngọc Ánh ngay lập tức đưa A Ngộ đến Sanh Nhai, đó là lãnh thổ của yêu tộc, và cũng là nơi nàng ấy đến để trả thù, bây giờ A Nhược đã biến mất, lựa chọn đầu tiên của nàng ấy chính là đến nơi đó để tìm.

    Ninh Vu thì đi theo hướng Phù Ngu Sơn, hắn nhờ Mẫn Húc đi về hướng Sanh Nhai, vì vậy bọn họ tại trấn Lương Phong chia nhau ra tìm.

    Vãng Sanh Nhai cách trấn Lương Phong hơn ba ngàn dặm, nếu như cưỡi mây đạp gió thì chỉ cần một canh giờ là có thể đến đó, nếu như có linh thú giống như Hoa Hoa thì càng nhanh hơn.

    Vốn dĩ Ngọc Ánh muốn hành động một mình, nhưng Mẫn Húc nói rằng sự việc này rất kỳ lạ nên muốn cùng nhau điều tra, lý do này cũng hợp lý, huống hồ Diệp Hành Nguyên và A Nhược biến mất không tung tích, điều này thật sự khó tin.

    Mẫn Húc đi theo thì đã đành, tên Tông Lăng kia vậy mà cũng muốn đi theo với lý do là bởi vì thiên đình có ý định gả Tông Nhược cho Lâm Trác, hắn ta cần phải đi gặp muội phu tương lai của mình.

    "Thiên Đế muốn gả thất công chúa cho Lâm Trác?" Mẫn Húc cũng nghi hoặc, hiển nhiên là chưa nhận được tin tức.

    Tông Lăng gật đầu: "Đúng vậy, ta nghe thần mẫu Nguyên Quân có đề cập đến việc này."

    Tông Nhược không thể tin nhìn hắn: "Là mẫu phi của muội đề cập chứ không phải đại ca muội sao?"

    Tông Lăng đáp: "Đúng vậy, đại ca của muội vẫn luôn yêu thương muội, đương nhiên là tôn trọng muội, cho nên sau khi mẫu phi của muội đề cập đến chuyện này, đại ca của muội đã nén chuyện này xuống, nhưng ta không nghĩ rằng chuyện này sẽ được nén xuống lâu đâu, nghe nói Lâm Trác cũng có ý định lấy muội, nghe nói rất nhanh hắn sẽ đến thiên đình cầu thân."

    Tông Nhược trên mặt tràn đầy sợ hãi: "Muội.. muội không muốn gả cho yêu tộc. Muội là công chúa của Cửu Trùng Thiên, muội không muốn lấy hôn nhân đại sự để trao đổi như thế này."

    Nói xong, nàng ta nhìn Mẫn Húc với ánh mắt cầu xin, nhưng hắn chẳng có phản ứng gì cả.

    Bên kia, Ninh Vu lần theo khí tức yếu ớt đến Phù Ngu Sơn, lần này hắn không chỉ đi tìm A Nhược, mà vì còn có người có thể ở trước mặt hắn và Mẫn Húc đưa Diệp Hành Nguyên và A Nhược đi, có thể thấy rằng người này không đặt Lý Hận Thiên cung và Minh Giới vào trong mắt.

    Sau nhiều ngày tìm kiếm, hắn không thể tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của Diệp Hành Nguyên và A Nhược.

    "Đế Quân, thuộc hạ cảm thấy đây là một cái bẫy, chúng ta hiện tại nên đi về hướng Hổ Sơn."

    Ninh Vu nhìn về phía trước có thể thấy Phù Ngu Sơn mơ hồ hiện ra trước mắt: "Bổn quân làm sao mà không biết nên đi về hướng Hổ Sơn, nhưng nếu ta đã gặp phải chuyện này, thì không thể không quản, nếu không, ngay cả bổn quân cũng không thể quản được thì ai có thể giải quyết được chứ."

    Đây là trách nhiệm của hắn.

    "Khí tức đến đây thì biến mất, các ngươi mỗi người chia nhau ra tìm, ta đến phía trước xem sao." Hắn hạ lệnh.

    Bởi vì khi đuổi theo đến đây thì khí tức hoàn toàn biến mất, hắn chỉ có thể từng chút một tìm kiếm, ước chừng một canh giờ sau, thì nhìn thấy một thôn nhỏ xuất hiện ở trước mặt.

    Lúc này, mặt trời sắp lặn, trong thôn có khói bốc lên, hiển nhiên người dân trong thôn đang nấu bữa tối.

    Khi bước vào thôn, hắn thấy những người nữ nhân nơi đây đang nấu ăn, còn nam nhân thì đang thu dọn công cụ vào nhà nghỉ ngơi, bên ngoài có vài đứa trẻ vô tư chơi đùa cùng nhau, mọi thứ đều yên bình, duy nhất chỉ có vài con chó khi thấy hắn đến, tất cả đều nằm trên sàn, cụp đuôi xuống đất, không dám nhúc nhích.

    Khi thấy một người lạ vào làng, đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của người dân, những đứa trẻ đang chơi đùa xung quanh liền dừng lại tò mò nhìn hắn, một trong những đứa trẻ đó thì thầm: "Tại sao lại có một người lạ ở đây?"

    Câu nói này khơi dậy sự cảnh giác của hắn, sau khi dò hỏi, hắn mới biết hai ngày trước có một người nam nhân đến đây hỏi đường, nhưng sau khi hỏi đường xong thì hắn ta đã rời đi.

    "Chỉ có nam nhân không có nữ nhân?" Hắn hỏi.

    Cậu bé lắc đầu: "Ta không nhìn thấy, nhưng người đó có một chiếc xe ngựa, người đánh xe ngựa trông giống như một con dê núi."

    "Vậy bọn họ đi hướng nào?"

    Cậu bé chỉ về một hướng: "Họ đi hướng đó".

    Hắn định đi hướng đó, lại bị một ông lão trong thôn ngăn lại: "Tiểu tử, ngươi không thể đi."

    "Tại sao?"

    "Phía trước là một thôn lớn tên là Ngư Nhi, trước đây có rất nhiều người sinh sống ở đó, nhưng đầu năm nay người trong thôn đột nhiên mắc bệnh lạ, chết rất nhiều người, hiện tại số người sống trong thôn cũng không nhiều, nghe nói còn có ma quỷ lộng hành, bây giờ trời đã tối, ngươi nên tránh đi thì hơn."

    Hắn cười nói: "Đa tạ trưởng lão nhắc nhở, ta không sợ ma quỷ."

    Đương nhiên, ông lão không biết hắn là đế quân cai quản tam giới, cũng là người cai quản Minh Giới, vì vậy ông lão lắc đầu và thở dài: "Đúng là người trẻ tuổi thì chẳng bao giờ chịu nghe lời khuyên, e rằng phải gặp tai họa rồi."

    Hắn bước nhanh về phía trước, một lát sau, lại nhìn thấy một cái thôn lớn, thôn tuy lớn nhưng tử khí dày đặc, hầu như nhà nào cũng treo lá phướn màu trắng, con đường dẫn vào thôn trải đầy tiền giấy, có thể là thấy rằng những gì mà ông lão nói là đúng, trong thôn này quả thật có rất nhiều người chết.

    Nhưng khi xem xét kỹ, không có linh hồn nào lảng vảng trong thôn, mọi thứ đều sạch sẽ, như thể những người chết đều đã xuống địa phủ.

    Sau khi vào thôn, liền nhìn thấy trong dãy nhà treo lá phướn màu trắng thì có một nhà trước cửa lại treo lồng đèn lụa đỏ, trên cửa thì dán chữ hỷ, xem ra hôm nay có hỷ sự.

    Trong khi đang quan sát, hắn nghe thấy có hai người đang đi về phía mình và nói chuyện.

    "Cái người họ Diệp vừa mới chuyển đến hôm nay thành thân, tại sao ngươi không đi?" Một người nam nhân hỏi.

    "Làm sao ta có thể đi được? Thê tử của ta bệnh nặng như vậy, ta làm sao dám đi." Một người nam nhân khác đáp.

    "Vậy thì ngươi đã bỏ lỡ trò vui rồi."

    "Trò vui gì?"

    "Tiểu tử kia hôm nay không có bái đường, tân nương chân thọt của hắn đột nhiên không muốn gả cho hắn, ở trước mặt mọi người đã vén khăn trùm đầu rời đi, lúc đó có nhiều quan khách như vậy, nàng ta một chút cũng không nể mặt tên tiểu tử họ Diệp kia."

    "Mấy ngày trước chẳng phải rất êm ấm sao? Tại sao đột nhiên lại từ chối thành thân? Vậy sau đó nàng ta có rời đi không?"

    "Ai mà biết được, lúc nàng ta bỏ đi thì bị tiểu tử họ Diệp kia kéo đến sân sau, mãi vẫn chưa thấy đi ra, đoán chừng tên tiểu tử kia hiện tại đang gạo nấu thành cơm."

    Người nam nhân kia vừa dứt lời, liền cảm thấy xung quanh có một luồng gió lạnh thổi qua, đang là ngày hè nóng bức, nhưng bọn họ đều cảm thấy lạnh run, hai người nhìn nhau, cho rằng có phải là do ma quỷ đang làm loạn hay không, bèn mỗi người mỗi hướng chạy về nhà của mình.

    Cơn gió lạnh đó chính là Ninh Vu, khi nghe thấy tên kia nhắc đến hai từ chân thọt, thì hắn biết tân nương nhất định là A Nhược, vì vậy hắn lập tức xông vào ngôi nhà đó.

    Sân trước không có ai, chỉ có vài chiếc bàn vẫn chưa kịp thu dọn, hắn lại đi vào sân sau, vẫn không có ai, tuy trời đã tối nhưng chỉ có duy nhất một căn phòng được thắp đèn, hắn bèn không chút do dự đá cửa bước vào, liền ngửi thấy mùi hoa đào quyến rũ, bên tai truyền đến một tiếng nức nở.

    Tim hắn thắt lại, hắn biết là nàng, nhưng hắn không dám nhìn, hắn có thể tưởng tượng được bên trong đang diễn ra chuyện gì.

    Nhưng hắn phải nhìn, hiện tại hắn chỉ muốn cứu Ngọc Yên, sau đó giết chết tên khốn Diệp Hành Nguyên kia.

    Nhưng khi vén màn lên, hắn nhìn thấy A Nhược nằm một mình trên giường, đầu tóc rối bù, quần áo còn nguyên vẹn, nhưng tay chân đều bị trói, hiển nhiên là để ngăn cản nàng trốn thoát.

    Tuy nhiên, thần sắc của nàng rất kỳ lạ, đôi mắt mơ màng, mái tóc lấm tấm mồ hôi, hai gò má càng thêm ửng hồng, cả người cũng cong lên, tựa hồ rất khó chịu.

    Nàng thật sự đã bị hạ thuốc, có lẽ là do không nghe lời Diệp Hành Nguyên nên mới bị đối xử như vậy.

    Khi A Nhược nghe thấy tiếng bước chân đi vào, nàng vô thức trốn bên giường, mặc dù ý thức của nàng dường như sắp sụp đổ nhưng nàng vẫn không chịu nhượng bộ Diệp Hành Nguyên.

    Ninh Vu lập tức cởi trói cho nàng: "Đừng sợ, là ta."

    A Nhược nhìn hắn với đôi mắt mơ màng: "Ninh Vu?"

    Nàng vẫn nhận ra hắn.

    Ninh Vu cởi áo choàng khoác cho nàng: "Chúng ta rời khỏi nơi này trước đi."

    Nhưng khi hắn nghiêng người muốn ôm nàng, thì nàng lại chủ động vòng tay qua cổ hắn, đôi môi nóng bỏng thì thầm bên tai hắn: "Ninh Vu."

    Lúc này, Ninh Vu cảm thấy sợi dây đang căng cứng trong lòng mình đã bị đứt.
     
    LieuDuong likes this.
  7. aliceli

    Messages:
    207
    Chương 34: Ý Loạn Tình Mê

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Giờ tuất, cách thôn ngoài mười dặm.

    "Ngươi gọi ta ra đây lâu như vậy, rốt cuộc là có việc gì?" Bùi Vân sốt ruột hỏi người nữ nhân mặc đồ đỏ bên cạnh.

    Người nữ nhân đó có vẻ ngoài mê hoặc, dáng người uyển chuyển, thoạt nhìn là một mỹ nhân hiếm thấy.

    "Không có việc gì, chỉ là phu nhân kêu ta đến đây xem ngươi tiến triển đến đâu rồi."

    Bùi Vân trả lời: "Ngươi trở về và nói với phu nhân, ta tự mình sẽ sắp xếp."

    Nhưng nữ nhân kia lại lắc đầu: "Không được, câu trả lời của ngươi quá tùy tiện, hơn nữa, ta cũng thấy ngươi không có vẻ như đang sắp xếp, rõ ràng phái ngươi đi tìm hiểu Ngọc Yên làm thế nào mà sống lại được, nhưng ngươi lại đi thành thân với nàng ta, nếu như ta không kêu ngươi ra, thì ngươi lúc này có lẽ còn đang rất vui vẻ đến nỗi quên mất bản thân tên là gì, huống chi là việc mà phu nhân giao phó."

    Bùi Vân lập tức cảnh giác: "Ngươi theo dõi ta?"

    Người nữ nhân kia mỉm cười quyến rũ: "Đừng nói ta xấu xa như vậy, ta chỉ là.. tìm chỗ thiếu sót để sửa chữa mà thôi."

    Bùi Vân đã ý thức được rằng mình đã bị lừa đến đây và có thể đã xảy ra chuyện gì đó với Ngọc Yên, vì vậy hắn ta muốn quay trở lại thôn ngay lập tức, nhưng người nữ nhân kia đã đứng trước mặt hắn.

    "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Hắn hung ác hỏi.

    Nữ nhân kia đáp: "Ta cũng không muốn làm gì, chỉ biết là đế quân đã tìm tới đây rồi, hơn nữa trên người ta lại có một viên xuân dược nên đã đưa cho Ngọc Yên rồi, ta đoán chừng phu thê bọn họ hiện tại đã hòa hợp với nhau rồi, ngươi đó, tốt nhất đừng quấy rầy người ta."

    Bùi Vân tay nắm chặt thành nắm đấm: "Tại sao phải làm như vậy?"

    Nữ nhân kia bèn nghịch với mái tóc của mình: "Bởi vì, nếu như Ngọc Yên không khôi phục hồn thức, phu nhân làm sao biết được nàng ta bằng cách nào mới được sống lại? Nhưng mà, ngươi hiện tại như vậy, là muốn đánh nhau với ta sao?"

    Đối mặt với sự khiêu khích của nữ nhân kia, Bùi Vân buông lỏng tay, tận lực khống chế bản thân: "Không dám."

    Nữ nhân kia hài lòng gật đầu: "Thách ngươi cũng không dám, tính mạng của ta và ngươi đều cùng nằm trong tay phu nhân, cho nên ngươi nên nghiêm túc phụng sự làm việc đi, ngươi cũng đã thấy qua phu nhân trừng phạt kẻ thất bại là như thế nào, một khi phu nhân giáng tội, cả ta và ngươi đều phải chết."

    "Ừm." Bùi Vân giờ phút này đã hoàn toàn khôi phục lý trí: "Nhưng ngươi làm sao biết Ngọc Yên nhất định sẽ khôi phục hồn thức?"

    "Ta không biết, nhưng đế quân nhất định biết, vì vậy chúng ta cứ đợi đi."

    * * *

    Trấn Lương Trân.

    A Nhược đã đến cực hạn của mình, mặc dù nàng chưa từng trải qua chuyện đời, nhưng nàng lại theo bản năng thúc đẩy mà chui vào trong lòng Ninh Vu, dùng hai tay cởi quần áo trên người hắn ra, bởi vì nàng cảm thấy bản thân rất nóng, còn cơ thể hắn thì rất lạnh, nên càng muốn tiến lại gần.

    Mặc dù hắn đã đến y quán để tìm thuốc giải cho nàng, nhưng đều vô dụng.

    Có lẽ, đây là ý trời.

    "Nàng có biết mình đang làm gì không?" Hắn thật ra có chút khẩn trương, bởi vì trước đây hắn luôn là người cưỡng ép nàng, nhưng bây giờ đã thay đổi, hơn nữa nếu như sau khi mọi chuyện đã xảy ra, nàng có khi sẽ trở mặt không thừa nhận.

    A Nhược gật đầu.

    "Vậy nàng còn nhớ lần trước ta đã nói với nàng gì không?"

    "Ừm." Nàng mơ hồ trả lời, không biết có nhớ hay không, hai mắt đẫm lệ, nàng cảm thấy mình sắp chết rồi, người này còn hỏi đông hỏi tây, cho nên nàng đã ngẩng đầu lên trực tiếp áp lên môi hắn.

    Cảm giác mát lạnh làm dịu cơn khát của nàng.

    Trong phút nhất thời, Ninh Vu như bị đóng băng, và sự tuyệt vọng mà hắn từng có cuối cùng đã hoàn toàn tan biến vào giờ phút này.

    Lúc này, hắn lấy cỏ hoàn hồn ra, nuốt xuống, tiên thảo rất đắng, nhưng trong thâm tâm của hắn thì rất ngọt, bởi vì Ngọc Yên của hắn sắp quay trở lại.

    Trong nháy mắt, hắn dùng kết giới mang nàng đến cung điện trên biển lúc trước, nhưng lần này, không có ai dùng trâm cài tóc đe dọa hắn, chỉ có hai cơ thể thăng trầm cùng nhau.

    Lúc Ninh Vu tiến vào không bao lâu, hồn thức của nàng bắt đầu dần dần khôi phục, bởi vì hồn thức đang chậm rãi khôi phục, lại có Ninh Vu ở bên cạnh, cho nên phản ứng đầu tiên của nàng chính là, nàng vẫn là thiếu phi của hắn, còn những chuyện đau lòng khiến nàng tự vẫn thì vẫn chưa nhớ đến.

    Vì vậy, nàng vẫn ngoan ngoãn phục tùng Ninh Vu, nhưng không biết vì sao, thân thể lại đau nhức, giống như cái đêm tân hôn năm đó.

    Nàng không biết rằng đây là lần đầu tiên của cơ thể mình, nàng chỉ cho rằng là do mình làm không biết đã làm gì khiến hắn tức giận.

    "Không thoải mái sao?" Hắn cũng không thoải mái, rõ ràng mỗi bộ phận trên cơ thể đều đang kêu gào, nhưng lại không dám tùy tiện cử động.

    "Không.. không." Nàng cố gắng hết sức để thả lỏng bản thân.

    Bởi vì tác dụng của thuốc, đau đớn ban đầu qua đi, nàng dần dần mất đi chính mình, hai người càng ngày càng cuồng nhiệt.

    Nhưng trong lúc này, nàng vẫn nghe thấy tiếng sóng vỗ bên ngoài cửa, nàng mở mắt nhìn xung quanh, phát hiện không phải cửu vương điện, chẳng lẽ hắn đã đưa nàng ra ngoài?

    Trước kia hắn thường xuyên làm như vậy, bởi vì trong cửu vương điện có cung nữ hầu hạ ngoài phòng, hắn luôn cảm thấy không tự tại, cho nên thường xuyên mang nàng ra ngoài, cho nên bất kể hắn đối xử với nàng như thế nào, thì cũng sẽ không bị mẫu phi của hắn biết.

    Ninh Vu cũng cảm thấy mình sắp mất khống chế, đặc biệt là đi theo động tác của nàng, nhưng may mắn thay hắn vẫn còn lý trí, nếu như hắn hành động thô mãng như lúc trước thì thân thể người phàm của nàng nhất định sẽ không thể chịu nổi.

    Ngọc Yên ngửi thấy mùi thơm lạnh lẽo trên người hắn, nàng run rẩy nhắm mắt lại chờ đợi thời khắc đáng sợ ập đến, nhưng đợi rất lâu, những thứ mà nàng sợ hãi vẫn chưa đến, nhưng sự dịu dàng của Ninh Vu lại khiến nàng có chút động lòng.

    Thật lâu sau, thân thể căng thẳng của Ninh Vu cuối cùng cũng thả lỏng, hắn dựa trên người nàng, yên lặng chờ đợi phản ứng của nàng.

    Sau khi nàng nhớ lại tất cả thì sẽ như thế nào? Sẽ khóc? Sẽ không để ý tới hắn nữa? Hay lại bỏ đi?

    Dù thế nào đi chăng nữa, hắn cũng đã nghĩ đến biện pháp đối phó của mình, hắn sẽ giải thích cặn kẽ và làm sáng tỏ hiểu lầm với nàng, nếu không được thì trói nàng lại, vạch trần thân phận hiện tại của Ngọc Ánh, nói cho nàng biết đây là muội muội của nàng, nàng ta chưa chết.

    Hắn đang trong lúc suy nghĩ, lại nghe thấy Ngọc Yên nhẹ giọng hỏi hắn: "Thiếu quân, chàng làm sao vậy, là ta.. có chỗ nào không làm vừa ý chàng sao?"

    Hắn sửng sốt một chút, nàng gọi hắn là thiếu quân, như vậy có thể thấy hồn thức của nàng quả thật đã khôi phục, nhưng không biết khôi phục đến đâu rồi?

    "Nàng còn nhớ A Nhược không?" Hắn thăm dò hỏi, đồng thời phát hiện diện mạo của nàng đang dần thay đổi, không còn giống A Nhược nữa mà bây giờ giống Ngọc Yên.

    "A Nhược là ai?" Nàng nghi hoặc hỏi.

    Quả nhiên hồn thức của nàng chỉ khôi phục được một chút, làm sao có thể như vậy, là do cỏ hoàn hồn không đủ, hay là do hắn vẫn chưa làm đủ?

    Nhưng nếu bây giờ nàng chỉ nhớ đến những việc ban đầu, thì có nên dừng lại ở đây không, để nàng đừng bao giờ nghĩ đến những chuyện không vui trong quá khứ, tuy rằng giấy cũng sẽ không gói được lửa, nhưng hắn có thể dập tắt ngọn lửa vừa mới bén lên.

    Thấy hắn không trả lời, Ngọc Yên cũng không biết mình đã làm sai cái gì, nhưng dựa vào kinh nghiệm trước đây, lúc này nàng tốt nhất là không nên lên tiếng, chờ đến khi hắn vui vẻ lần nữa, sự tức giận của hắn cũng sẽ biến mất.

    Ninh Vu rốt cuộc không khống chế được bộ dáng rụt rè của nàng, hắn nghĩ, chuyện gì đến cũng sẽ đến thôi.

    "Thân thể của nàng bây giờ thế nào?"

    Ngọc Yên cắn môi: "Không sao, ta vẫn ổn."

    "Vậy thì tốt, nếu nàng không nhịn được nữa có thể nói với ta." Hắn xoay người nàng lại, nắm lấy mái tóc dài của nàng lại bắt đầu điên cuồng.

    Bởi vì không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nàng không khỏi sợ hãi, không biết hắn sẽ làm gì tiếp theo.

    Nàng chỉ mong đêm nay qua nhanh, ngày mai sẽ là một ngày mới.
     
    LieuDuong and nntc6761 like this.
  8. aliceli

    Messages:
    207
    Chương 35: Ai Biết Tình Ai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Sau vài ngày thì nhóm người của Ngọc Ánh cũng đến được Vãng Sanh Nhai, trên đường đi, họ không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của Ngọc Yên, và cũng không có tin tức gì từ Ninh Vu, xem ra hắn cũng chưa tìm thấy.

    Càng đến gần Vãng Sanh Nhai, càng bắt gặp có nhiều yêu tộc.

    Bởi vì yêu tộc hành sự hào phóng, cho nên đối với những người có diện mạo anh tuấn như Mẫn Húc, Tông Lăng, A Ngộ và Ngọc Thừa thì càng có nhiều nữ yêu tiến tới ve vãng thể hiện tình cảm khiến người ta phải đỏ mặt.

    "Thật không biết xấu hổ." Tông Nhược nhìn thấy Mẫn Húc bị một nữ yêu xinh đẹp chặn lại thì đã không nhịn được liền mắng người.

    Nữ yêu cũng không tức giận, ngược lại khiêu khích nhìn Tông Nhược: "Ai da, muội muội này tuy diện mạo cũng không đến mức tệ, nhưng mà người thì gầy quá, véo một chút cũng không thấy da thịt, nam nhân không thích kiểu người như muội muội đâu."

    "Ngươi.." Tông Nhược giận đến đỏ bừng mặt, lại không thể nói được lời nào.

    Nữ yêu quay đầu chỉ vào Ngọc Ánh: "Muội nhìn xem, người này cũng không tồi, chỗ nào cần đầy đặn thì đầy đặn, cho nên những vị công tử đây cơ hồ đều dán mắt trên người nàng ta."

    Khi Ngọc Ánh nghe được những lời này thì cảm thấy kỹ năng ly gián của nữ yêu này thực sự là đỉnh cao.

    Quả nhiên, nữ yêu vừa dứt lời, Tông Nhược sắc mặt tái nhợt, bởi vì trên suốt dọc đường đi nàng ta đã nhìn thấy Mẫn Húc cùng với đường huynh Tông Lăng đều để ánh mắt chú ý đến Ngọc Ánh.

    Nhưng Ngọc Ánh không muốn có bất kỳ sự hiểu lầm nào với Tông Nhược, vì vậy nàng ấy đã tóm lấy cổ của nữ yêu đó: "Ta nghe nói rằng, nữ yêu của yêu tộc thích nhất là mê hoặc lòng người. Nếu ngươi còn dám nói những lời vô nghĩa, ta liền giết ngươi."

    Nữ yêu không ngờ người nữ nhân tưởng chừng như không có gì nổi bật này lại có sức mạnh như vậy, lập tức liền cầu xin tha mạng.

    Tông Lăng bên cạnh thấy thì cũng vui vẻ vỗ tay: "Hay."

    Chỉ có Mẫn Húc vẫn đang cẩn thận quan sát, hắn cảm thấy sát khí bao phủ người nàng tựa hồ so với lần đầu tiên gặp mặt còn dày đặc hơn.

    * * *

    Tại Vãng Sanh Nhai, Như cung.

    Lâm Trác đứng trước lăng hoa kính với vẻ mặt nghiêm trọng.

    Chiếc lăng hoa kính này đã được luyện ngàn năm, bây giờ đã đến lúc mở ra lần nữa, nhưng không biết lần này sẽ nhìn thấy gì trong chiếc gương này.

    Lâm Trác cẩn thận lau gương, ngày mốt là ngày lành tháng tốt, hắn ta dự định sẽ mở lăng hoa kính vào ngày hôm đó.

    Lúc này, có một người hầu đến bẩm báo, Mẫn Húc và Tông Lăng đã tới, đi cùng còn có thất công chúa.

    "Ồ, thất công chúa cũng đã tới rồi à, càng ngày càng thú vị đây."

    Hắn ta không hề hay biết, người mà hắn ta tự tay đưa đến Tru Tiên Tài cũng đã đến.

    * * *

    Ninh Vu bị tiếng chim vui vẻ ríu rít đánh thức, ánh mặt trời đã xuyên qua rèm che chiếu vào, gió biển thoang thoảng thổi vào trong phòng, mang theo một chút mùi mặn của biển cùng hương hoa trong sân nhỏ yên tĩnh.

    Hắn không thể không vươn vai, đã lâu lắm rồi hắn không có cảm giác thoải mái như vậy.

    Sau đó, hắn đưa tay sờ soạng vị trí bên cạnh, phát hiện bên cạnh trống không.

    Hắn giật mình, lập tức ngồi dậy khỏi chiếc giường, đang định gọi tên nàng, thì lại thấy nàng đang đứng bên ngoài, dựa vào lan can nhìn ra biển, gió biển thổi tung mái tóc dài và quần áo của nàng, có thể nhìn thấy được cơ thể gầy guộc của nàng, dường như nếu gió thổi mạnh hơn nữa, thì nàng sẽ giống như một cánh bướm bị thổi đi mất.

    Hắn thở phào nhẹ nhõm, may mà nàng vẫn còn ở đó.

    "Sao nàng dậy sớm thế?" Hắn ghé vào tai nàng hỏi.

    Nếu là trước đây, sau khi hắn thức dậy thì nàng phải tận tình hầu hạ hắn tắm rửa, nhưng giờ phút này, nàng cũng không quay đầu lại nhìn hắn, chỉ nhàn nhạt đáp: "Ta muốn ngắm biển."

    "Không phải đã xem nhiều lần rồi sao?"

    "Nhưng chưa bao giờ ngắm kỹ như bây giờ." Nàng đáp.

    Ninh Vu xoay mặt nàng lại, nghiêm túc nhìn nàng, diện mạo của nàng đã trở lại như trước, vẫn trầm tĩnh ôn nhu như thường, chỉ có ánh mắt có chút lạ lẫm.

    Hắn biết nàng đã khôi phục hồn thức, nhưng không biết nàng đã khôi phục được bao nhiêu.

    Rõ ràng, hắn có thể biết câu trả lời bằng một câu hỏi, nhưng hắn vẫn là không dám hỏi.

    "Thiếu Quân, chàng sao lại nhìn thần thiếp như thế?" Ngọc Yên nhẹ giọng hỏi, tựa hồ giống như vừa mới được gả cho hắn, từng lời nói đều rất thận trọng.

    Những gì nàng nói khiến hắn nghĩ rằng hồn thức của nàng chỉ quay trở lại vào thời điểm nàng và hắn thành thân được vài năm.

    "Không có gì, ta chỉ muốn nhìn thôi." Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve môi nàng, sau đó không nhịn được cúi đầu hôn nàng.

    Nhưng Ngọc Yên lại quay đầu sang chỗ khác: "Thiếu quân, đã lâu không có tin tức của Ngọc Ánh, muội ấy ở trong ngục vẫn tốt chứ?"

    Ninh Vu gật đầu: "Nàng ta vẫn tốt."

    "Vậy thần thiếp có thể đi thăm muội ấy không?"

    "Được, nhưng không phải bây giờ, đợi đến khi thời cơ chín muồi, thì hai người có thể gặp nhau." Ý của hắn là, hiện tại Ngọc Ánh không tiện để lộ ra thân phận thật, hơn nữa thần thức của nàng còn chưa khôi phục, cho nên nếu hai người gặp mặt nhau thì có nhiều điều không thể giải thích rõ ràng được.

    Nhưng hắn lại không biết rằng sáng nay khi tỉnh dậy thì nàng đã khôi phục lại tất cả ký ức.

    Tuy rằng nàng từng cho rằng Ninh Vu thật lòng đối với nàng, nàng cũng đã từng mơ về một viễn cảnh được sống hạnh phúc cùng hắn trong tương lai, nhưng tất cả đều bị một câu nói "Thiếu quân đang đánh cờ cùng đế phi" làm cho tan thành mây khói.

    Nàng cho rằng cuối cùng mình cũng có thể được hắn đối xử thật lòng, nhưng cuối cùng, nàng cũng chỉ là món đồ chơi của hắn.

    Nàng biết câu nói "Đánh chó phải nhìn mặt chủ" tuyệt đối không phải là lỡ lời, mà là lời thật lòng của hắn.

    Về việc tại sao khi nàng nhảy xuống Vong Xuyên mà vẫn có thể sống lại, nàng nghĩ, dù sao mình cũng đã chết ở Minh Giới, họ có rất nhiều cách để khiến một người sống lại.

    Hơn nữa sau khi sống lại, Ninh Vu vẫn không buông tha cho nàng, bởi vì mỗi lần hắn đưa nàng ra ngoài đều là để đáp ứng nhu cầu đặc biệt của hắn, hắn chưa bao giờ quan tâm đến cảm xúc của nàng.

    Lời thề của Nghịch Thiên Bí Cảnh chỉ có thể dùng cái chết để giải quyết, nàng đã chết rồi, còn chưa đủ sao?

    Hắn còn muốn hành hạ nàng đến bao giờ?

    Điều khiến tâm nàng càng lạnh hơn là hắn vẫn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, rõ ràng Ngọc Ánh và mẫu thân nàng đã..

    Nghĩ đến đây, trong lòng nàng tựa như đang rỉ máu, nàng phát hiện nguyên đan đã không còn, nàng không cách nào thi triển bất kỳ linh lực nào để rời khỏi nơi đây, rời khỏi hắn nên nàng đành phải giả vờ như không biết chuyện gì, và tìm cơ hội trốn thoát.

    Trước kia nàng đều đặt hết hi vọng vào hắn, nhưng sự thật sau này đã chứng minh, nam nhân đều không đáng tin cậy.

    Ninh Vu cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nàng trong lòng bàn tay hắn, cuối cùng nàng đã không còn chỉ xuất hiện trong giấc mơ của hắn nữa.

    Chỉ là không biết tại sao, trong lòng vẫn có chút bất an, loại bất an này lại khiến hắn không tự chủ được đem nàng áp vào tường lần nữa.

    Ngọc Yên hai tay đẩy ngực hắn ra một chút: "Thiếu quân, thần thiếp vẫn chưa khỏe."

    Ninh Vu cũng lo lắng cho sức khỏe của nàng, bèn đút một viên đan dược trị thương vào miệng nàng: "Đây là đan dược công hiệu rất tốt, nàng ăn vào sẽ không sao."

    Ninh Vu cảm thấy họ nên có một đứa con, bởi vì nếu sau khi nàng nhớ lại tất cả, và vẫn muốn rời khỏi hắn thì ít nhiều gì vẫn còn đứa bé để giữ nàng lại.

    Thứ hai, nếu họ có một đứa con, thì sẽ giống như một ngôi nhà hơn. Ngôi nhà của hắn không nhất thiết phải có đến chín người con như phụ thân và phụ mẫu của hắn, điều này khiến phụ mẫu của hắn rất vất vả, hắn không muốn nàng vất vả, nên chỉ cần một nam một nữ là được, rồi đợi đến khi con trai hắn có thể đảm nhận chức vụ của hắn, còn con gái của hắn có thể gặp được ý trung nhân của mình, hắn sẽ cùng nàng tìm một nơi yên tĩnh để sống hạnh phúc cùng nhau, muốn sống chết giữ lấy nàng.

    Sau khi nàng ngâm mình trong nước nóng, cơn đau nhức cuối cùng cũng biến mất, lúc này mới hỏi: "Thiếu quân đâu?"

    "Thiếu quân có việc phải ra ngoài, lệnh cho nô tỳ hầu hạ thiếu phi thật tốt, chờ thiếu phi tắm xong sẽ dùng bữa." Một thị nữ lên tiếng.

    "Vậy bây giờ ta đang ở đâu? Minh Giới?" Nàng không muốn quay lại Minh Giới, vì đó là nhà tù đối với nàng.

    Thị nữ hồi đáp: "Thiếu phi người hiện tại không phải ở Minh Giới, nơi này là trấn Tử Vân Đài ở hạ giới."

    "Tại sao lại đến hạ giới?" Nàng khó hiểu hỏi.

    Thị nữ nói: "Thiếu quân sợ thiếu phi buồn chán, cho nên mới chọn thị trấn xinh đẹp Tử Vân đài này, ngài ấy nói sẽ ở lại một thời gian."

    Thừa lúc Ninh Vu không có ở đó, nàng giả vờ muốn viết vẽ, bèn sai người đưa bút mực đến, rất nhanh viết một lá thư rồi giấu đi.

    Khi Ninh Vu trở về, nhìn thấy nàng đang viết chữ dưới ngọn đèn.

    "Nàng đang viết gì vậy?" Hắn rướn người lên nhìn.

    "Không có gì, chỉ là viết vài chữ cho đỡ nhàm chán mà thôi."

    Ninh Vu ngồi xuống bên cạnh nàng: "Nếu nàng nhàm chán, vậy thì ngày mai chúng ta ra ngoài đi dạo. Vừa may ngày mai là lễ hội hoa đăng ở Tử Vân Đài, nhất định rất náo nhiệt."

    "Được."

    "Vậy chúng ta đi ngủ sớm, ngày mai dậy sớm." Ninh Vu lấy bút trong tay nàng ra.

    Nàng bất lực: "Nhưng ta vừa thức dậy."

    Hắn vô lại nói: "Vậy thì nhân lúc nàng vẫn còn khỏe, nếu không lại như tối hôm qua ngất đi thì không tốt."

    "Chàng, chàng có thể đừng luôn nghĩ đến chuyện này được không?"

    Hắn lại càng vô lại hơn: "Ta là đang ở độ tuổi này, nếu không nghĩ đến chuyện này thì nên nghĩ đến chuyện nào?"

    Ngọc Yên cảm thấy bản thân mình nói nhiều cũng vô ích, chỉ có thể tùy theo ý hắn, trong lúc mê mang hắn lại đúc cho nàng vài viên đan dược, nàng còn tưởng là bồi bổ cơ thể nên nuốt hết, nhưng những viên đan dược đó là đan dược giúp nàng nhanh chóng mang thai, hắn thật sự muốn có một đứa con.

    Khi Ninh Vu cuối cùng cũng hài lòng, thể lực nàng gần như cạn kiệt, nhưng vẫn lợi dụng lúc tâm trạng của hắn đang tốt mà nói: "Không biết vì sao, ta lại không cảm nhận được nguyên đan, cũng không thể dùng linh lực, có phải ta đã bệnh rồi chăng?"

    Ninh Vu nhìn nàng với ánh mắt dịu dàng: "Cũng có thể là như vậy, nhưng nàng không cần lo lắng, ta sẽ nghĩ biện pháp giúp nàng khôi phục."

    Nàng gật đầu: "Vất vả cho chàng rồi."

    Nàng nghĩ rằng chờ khi nguyên đan được khôi phục, nàng sẽ có càng nhiều cơ hội chạy trốn, sau đó nàng sẽ tìm được nữ nhân mang mặt nạ quỷ kia, lần này được sống lại nàng đã nhớ đến thời điểm mà nàng đã bị bắt trước kia.

    Nàng biết nữ nhân kia tuyệt không phải là người nhàn rỗi, nàng ta nhất định sẽ giúp nàng báo thù.

    Mà Ninh Vu lúc này cũng không biết kế hoạch trong đầu nàng, hắn chỉ nhẹ nhàng ôm lấy nàng, thầm nghĩ nhất định phải xin Mẫn Húc mấy viên Cửu Chuyển tiên đan mới được.
     
    LieuDuong likes this.
  9. aliceli

    Messages:
    207
    Chương 36: Vĩnh Viễn Không Gặp Lại (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Tại Tử Vân Đài.

    Ngọc Yên đi dạo quanh thị trấn cả ngày, đôi chân mỏi nhừ gần như không thể bước nổi, không có nguyên đan, cơ thể của nàng càng trở nên yếu ớt.

    May mắn thay sáng hôm nay Ninh Vu còn ở cùng nàng, nhưng đến chiều hắn liền rời đi, cho nên nàng đã nhân cơ hội này liền đem thư đến cho người đưa thư, còn căn dặn hắn nhanh chóng gửi đi, đồng thời cũng đáp ứng rằng nếu như hắn ta đưa bức thư này đến tận tay Bạch Thu thì sẽ thưởng cho hắn ta thật nhiều ngân lượng, hắn ta đương nhiên vui mừng, lập tức cưỡi ngựa đi.

    Cũng chẳng biết vì sao, Ninh Vu gần đây hình như rất bận rộn, thái độ đối với nàng cũng tốt hơn rất nhiều, nàng thầm nghĩ, chẳng qua là nàng vừa mới được tái sinh, hắn có lẽ đối với bản thân nàng cũng coi như còn có chút cảm giác mới mẻ, không biết khi nào hắn mới hiện ra chân thân.

    Bởi vì nàng muốn khi hắn hiện ra chân thân lấy đi hai thứ từ hắn, đó là vảy rồng và huyết long.

    Vảy rồng là pháp bảo cực kỳ lợi hại, về phần huyết long, nàng chỉ vì muốn trốn tránh đi sự truy đuổi, bởi vì chĩ cần bôi một chút huyết long lên người, bởi vì huyết mạch bị áp chế, quỷ sai cũng không thể lần ra dấu vết của nàng, ngay cả bản thân Ninh Vu cũng không phán đoán được vị trí bởi vì đó là máu của hắn, do vậy nàng mới có thể trốn thoát.

    Nàng dự định sau khi rời khỏi hắn, thì sẽ đi tìm nữ nhân thần bí kia. Nàng ta năm ấy đã giúp nàng bảo vệ sự thanh bạch, hơn nữa giọng nói của nàng ta có phần hơi giống với thiên hậu, nhưng nàng không thể xác nhận chính xác về điều đó.

    Buổi tối, hắn lại trở về, sắc mặt rất tốt, tựa hồ như có chuyện vui.

    Gần đây hắn có vẻ rất vui.

    "Chàng có chuyện gì mà vui như thế?" Nàng rót ra một tách trà nóng đặt vào tay hắn.

    Ninh Vu ngửi được mùi hoa nhài thơm mát, nhấp một ngụm, sau đó lấy ra một cái bình sứ nhỏ màu trắng, sau đó lấy ra một viên đan màu đỏ: "Đây là Cửu Chuyển Kim Đan, sau khi nàng uống vào, nó có thể khôi phục lại nguyên đan trong cơ thể nàng."

    Nàng sửng sốt một chút: "Nhanh như vậy sao?"

    Hắn nói: "Những gì nàng nói tối hôm qua, ta đều ghi nhớ trong lòng, sau đó ta có phái người đến cung Lý Hận Thiên thỉnh cầu thuốc, bọn họ liền đồng ý đưa cho ta."

    Nàng nhìn viên kim đan: "Nhưng ta nghe nói kim đan cực hiếm, nếu như Cửu Trùng Thiên muốn thì phải thông báo trước, tại sao chàng vừa thỉnh cầu liền có?"

    Ninh Vu đương nhiên sẽ không nói cho nàng biết rằng mấy ngàn năm qua Mẫn Húc đã tiêu hao rất nhiều linh lực để luyện chế chúng, hắn ta chỉ hy vọng một ngày nào đó nếu Ngọc Ánh còn sống, liền dùng chúng để bổ sung linh lực cho nàng ấy, tối hôm qua hắn phái người đến thỉnh cầu thuốc, không ngờ Mẫn Húc lại dễ dàng đưa ra, còn nhờ Hoa Hoa đích thân giao đến.

    "Ta cũng chỉ đành mượn danh nghĩa ân tình của phụ thân mà thỉnh cầu, sau này còn phải đền đáp, nàng cứ nhận đi." Một lời nói dối trơn tru.

    Ngọc Yên cũng nhìn ra rằng hắn là đang nói dối, dù sao cũng là phu thê hơn bốn trăm năm, nhất cử nhất động của hắn nàng đều biết.

    Nhưng nàng hiện tại không quan tâm lời nói dối của hắn, đối với nàng hiện tại quan trọng nhất là nguyên đan có thể khôi phục.

    Sau khi nàng uống lấy viên kim đan ấy, thân thể nhất thời không chịu nổi, Ninh Vu giúp nàng đả thông kinh mạch, hồi lâu nàng mới hồi phục lại và chìm vào giấc ngủ.

    Ninh Vu ngồi ở bên cạnh nàng một lát, vừa định rời đi, liền bị nàng nắm lấy: "Thiếu quân, chàng.. chàng có thể đừng đi được không, ta có chút sợ."

    "Yên tâm đi, hiện tại nàng đã không sao rồi, yên tâm ngủ một giấc đi, ta đi một chút liền trở về." Hắn hiện tại là người cai quản Minh Giới, đương nhiên hắn cần trở về để xử lý công việc.

    Nàng luyến tiếc buông tay, vẫn ngoan ngoãn như trước, để hắn không thể phát hiện ra điểm khác thường.

    Lúc hắn đi tới cửa, Ngọc Yên lại nhẹ giọng nói: "Vậy chàng.. chàng nhớ quay về sớm một chút."

    Hắn xoay người nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng: "Được, nàng chờ ta."
     
    LieuDuong likes this.
  10. aliceli

    Messages:
    207
    Chương 37: Vĩnh Viễn Không Gặp Lại (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Lúc Ninh Vu không có ở cạnh, Ngọc Yên rãnh rỗi bèn sai người mang đến rất nhiều chú chim xinh đẹp được nhốt trong nhiều chiếc lồng, nàng dạy chúng ca hát và nói chuyện, số lượng có hơn một trăm con.

    Tối đến, hắn trở về, nghe thấy tiếng chim ríu rít phía sau hậu viên: "Sao lại bắt nhiều chim như vậy?"

    Ngọc Yên đáp: "Không có gì, chỉ là ta thấy lông của chúng rất đẹp, định mấy ngày nữa sẽ thả chúng đi, nếu chàng không thích, ta sẽ thả chúng đi ngay bây giờ."

    "Không cần đâu, nếu nàng thích thì cứ nuôi chúng." Ninh Vu cũng không để ý thêm.

    "Sao lại có mùi rượu?" Hắn ngửi thấy được mùi rượu thoang thoảng trong phòng.

    Ngọc Yên lấy ra hai bình rượu: "Sáng nay sau khi chàng rời đi, ta có ra ngoài đi dạo tình cờ tìm được một quán rượu, mua được hai bình rượu ngon."

    Nàng rót rượu ra đặt trước mặt hắn: "Thiếu Quân, chàng có muốn uống thử không?"

    Hắn nhận lấy uống, tuy ngon nhưng kém xa so với rượu mà nàng làm.

    "Có phải cảm thấy hương vị rất bình thường không?"

    Hắn gật đầu: "Có một chút, nhưng đây vốn dĩ là rượu chốn hạ giới, tính ra cũng không tồi."

    Nàng trộn hai loại rượu lại đưa cho hắn: "Chàng đừng xem thường rượu nơi hạ giới, bọn họ chỉ thiếu một chút gan dạ trong việc thử rượu, chẳng hạn như trộn lẫn hai loại rượu với nhau, không tin chàng cứ thử xem."

    Hắn một ngụm uống cạn, cảm thấy sảng khoái.

    "Chàng cảm thấy như thế nào?" Nàng mong đợi câu trả lời của hắn.

    "Vẫn là tài năng của nàng lợi hại hơn nhiều."

    Ngọc Yên rót cho hắn thêm vài ly, sau đó nàng cũng uống một ít.

    "Đừng uống nhiều, không tốt cho thân thể của nàng." Hắn nắm lấy bàn tay đang cầm ly rượu chuẩn bị đưa lên của nàng.

    "Không, ta muốn uống rượu, ta muốn uống." Nàng tựa hồ đã say, âm thanh uyển chuyển quyến rũ.

    Hắn chưa từng thấy nàng say, hóa ra có lúc nàng cũng trông thật đáng yêu.

    "Đừng uống nữa, nàng say rồi." Hắn giật lấy ly rượu từ tay nàng.

    Nàng bất mãn cắn lấy ngón tay hắn, thút thít nói: "Không được, đưa cho ta."

    "Nàng say rồi, nghỉ ngơi sớm đi." Nàng cũng ngoan ngoãn để hắn bế nàng đến trên giường, lúc hắn không nhìn nàng, thì ánh mắt của nàng lại cực kỳ tỉnh táo.

    Nàng vốn định chuốc say hắn, khiến hắn mất đi phòng bị, nhưng từ trước đến nay nàng chưa từng chủ động, nếu vào lúc này mà chủ động dụ dỗ hắn uống rượu, có lẽ sẽ khiến hắn nghi ngờ. Cho nên nàng mới giả vờ say, khiến hắn mất đi cảnh giác.

    Hắn đặt nàng lên giường, kéo chăn lên đắp cho nàng, nên để nàng nghỉ ngơi thật tốt.

    Hắn đang định đến thư phòng để giải quyết công việc, không ngờ bị nàng tóm lấy, nàng dùng ánh mắt ôn nhu câu dẫn: "Ta đã tắm rồi, tắm vô cùng sạch sẽ."

    Hắn cổ họng khô khốc: "Nàng có biết nàng đang nói gì không?"

    Nàng khẽ cười: "Chàng lúc trước đã từng nói, nếu như chàng đến thì ta cần phải tắm rửa thật sạch sẽ và chờ chàng."

    Ninh Vu nhớ tới lời hắn nói với nàng trước kia, lúc trước khi hắn và nàng vừa mới thành thân, hắn cố ý nói như thế để làm nhục nàng, nhưng không nghĩ tới nàng lại nhớ rõ như vậy.

    "Sau này.. nàng không cần phải làm như vậy nữa, nàng cũng không cần mọi việc đều dè dặt trước mặt ta như thế." Hắn có phần hối hận vì những lời mình đã nói lúc đó, bởi vì những lời này đã mang đến sự sỉ nhục cho nàng.

    Nàng không ngờ rằng hắn sẽ nói điều này vào lúc này, nhưng đây không phải là kết quả mà nàng mong muốn.

    Vì vậy, nàng đã ôm lấy cổ của hắn, rồi cắn nhẹ lên trên đó.

    Các cung nhân lẳng lặng chờ lệnh ở bên ngoài, đã nửa đêm rồi mà vẫn chưa nghe thấy chủ nhân gọi, ngược lại mơ hồ còn ngửi được mùi thơm mang mác truyền đến.

    Những cung nhân dày dặn kinh nghiệm vẫn biết chuyện gì sẽ xảy ra, họ nhìn nhau với ánh mắt lo lắng.

    Lo lắng đầu tiên là nếu đế quân không khống chế tốt bản thân, rất có thể đế phi sẽ bị thương, vậy thì cuộc sống của những thị nữ đi cùng này nhất định sẽ không dễ dàng.

    Lo lắng thứ hai chính là, hiện tại đế phi vẫn chưa khôi phục trí nhớ, đế quân không nên đối xử với đế phi như thế, nếu không khi nàng nhớ lại chuyện năm xưa, sẽ cho rằng đế quân thật sự không thương tiếc nàng.

    Nhưng mà, điều mà bọn họ không biết chính là, đế quân của bọn họ không phải là người chủ động, mà là đế phi của bọn họ, người mà vốn luôn trầm mặc điềm tĩnh, giờ đây lại ra sức chủ động dụ hoặc đế quân của họ.

    Ngọc Yên đã ra sức nổ lực trong một canh giờ, nhưng hắn vẫn chưa thể hiện được hết sức lực của mình, mặc dù hắn vẫn chưa hiện ra chân thân, nhưng khuôn mặt vốn dĩ khôi ngô tuấn tú của hắn giờ có chút dữ tợn, thậm chí cả những đường gân trên trán và cổ đều lộ ra.

    Nàng không biết giờ phút này hắn đã tốn bao nhiêu sức lực để khống chế bản thân không làm tổn thương nàng.

    "Đang suy nghĩ gì thế?" Hắn thấy nàng mất tập trung nên cố ý đổi tư thế.

    Nàng bất giác ưỡn người lên như cá mắc cạn.

    "Ta đang nghĩ, người cùng chàng cá cược ban đầu là ai?" Nàng thành thật trả lời, nhưng vẫn giả vờ say khướt.

    Nàng nhớ đến người đàn ông đeo mặt nạ quỷ đã trói mình nói rằng, bởi vì do hắn bị thua cá cược với hắn ta cho nên hắn mới chấp nhận thành thân với nàng.

    Nàng càng không biết rằng, người đó đã bị hắn bắt đi từ lâu, hắn ta đã ném xuống địa ngục để trừng phạt.

    Ninh Vu sửng sốt, thân thể dừng lại: "Sao lại đột nhiên hỏi việc này?"

    "Ta chỉ là muốn hỏi, nếu như ban đầu người thua là hắn, thì người cùng ta thành thân đã không phải là chàng rồi."

    Cuối cùng hắn cũng bị chọc giận, hắn nắm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của nàng: "Nàng giỏi lắm, ở bên cạnh ta mà vẫn còn có tâm tư nghĩ đến kẻ khác."

    Có chút đau đớn từ cằm truyền đến nàng bèn không nói nữa, chỉ ôn nhu nhìn hắn, hơi nghiêng đầu, há miệng ngậm lấy ngón tay thon dài của hắn.

    Ninh Vu hai mắt âm trầm đáng sợ, thanh âm khàn khàn: "Là ai dạy nàng?"
     
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...