Bạn được nguyenthichung1144 mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.

Official

The Very Important Personal
92 ❤︎ Bài viết: 118 Tìm chủ đề
1765 0
Kiếm tiền
Official đã kiếm được 17650 đ
Chủ đề Cách viết nhật ký về bản thân được tạo ra để giúp bạn tìm được một không gian thật riêng tư, nơi mỗi dòng chữ có thể phản chiếu cảm xúc, suy nghĩ và hành trình trưởng thành của chính mình. Viết nhật ký không chỉ là ghi lại những gì đã xảy ra, mà còn là cách để hiểu mình hơn, chữa lành những mệt mỏi và lưu giữ những khoảnh khắc mà thời gian dễ dàng cuốn trôi.

Trong nhật ký, bạn có thể thoải mái bộc lộ cảm xúc, không cần câu nệ ngôn từ hay sợ bị phán xét. Mỗi trang viết là một cuộc đối thoại thầm lặng với chính mình. Viết nhật ký về bản thân còn giúp bạn nhận ra những thay đổi trong suy nghĩ, nhận ra điều mình thật sự muốn, và giúp tâm hồn trở nên nhẹ nhàng hơn sau những áp lực học tập, công việc hay cuộc sống.

Chủ đề này sẽ hướng dẫn bạn cách bắt đầu viết nhật ký một cách tự nhiên nhất: Viết từ cảm xúc hiện tại, viết những điều khiến bạn biết ơn, viết điều khiến bạn lo lắng, hoặc ghi lại những mục tiêu nhỏ cho ngày mai. Dần dần, bạn sẽ thấy nhật ký không chỉ là một cuốn sổ, mà là người bạn đồng hành, giúp bạn mạnh mẽ hơn và sống có ý nghĩa hơn mỗi ngày.

Nếu bạn đang muốn tìm một cách để chăm sóc tâm hồn, để nhìn lại bản thân và trưởng thành từng chút một, thì viết nhật ký chính là lựa chọn tuyệt vời để bắt đầu hành trình ấy.
 
Last edited by a moderator:
2 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Sao Chúng Ta Chẳng Thể Yêu Nhau?

Một ngày nắng vàng, trời rất đẹp. Em thấy lòng có những lắng lưu suy đọng, nước mắt là thứ phiền phức, em thích anh cũng thật phiền phức.

Thành phố này đã đi qua bao ngày thương nhớ, có gió lạnh hay những xô bồ đi nữa, em cũng chẳng rõ. Họ ngoài kia đều giống như vậy, lướt qua nhau, chạm khẽ vào nhau, rồi vô tình quên lãng. Em chợt nhận ra chuyện chúng mình cũng giống như những người dưng xa lạ, nhưng rõ ràng em cũng đã nắm được tay anh..

Ký ức của em là tuổi trẻ của chúng mình. Anh, là tuổi trẻ của chúng mình.

Một ngày cũng trong như một ngày hiện tại, em thích nhìn anh trong bộ đồng phục phai màu, người anh dính đầy bụi đất, mãi mê chạy theo quả bóng tại sân cỏ đông người. Để rồi tâm trí em sẽ còn hiện diện mỗi hình ảnh của anh, để rồi giữa vạn người ồn ào tấp nập, anh vẫn sẽ chỉ nhìn em mỉm cười.

Chúng ta cũng từng ngọt ngào như vậy, anh cùng em ngồi trên chiếc bàn gỗ chi chít là vết chữ, chúng ta lặng im trong lớp học vắng người, em sẽ hát anh nghe những bản tình ca ngọt ngào da diết, anh sẽ mỉm cười nhìn những áng mây bay. Rồi cũng có người nọ người kia, họ cười chúng ta về những mẩu chuyện con con vặt vãnh, em sẽ bực tức, còn anh sẽ chỉ lặng im.

Anh nói rằng anh thích em, ừ, em cũng vậy. Chúng ta đều thích nhau như vậy, nên chẳng thể yêu nhau.

Mình bên nhau bao lâu, em nhớ rõ thời gian cũng chẳng dài, nhưng chính là ám ảnh. Rõ ràng là một ký ức tốt đẹp, nhưng đối với chúng ta, đó lại là ám ảnh.

Chúng ta chưa bao giờ nói với nhau hai từ "Tạm biệt", nhưng rồi lại lơ đãng rời xa nhau một cách âm thầm khi cả hai đã đủ trưởng thành để hiểu chuyện. Anh biết rằng chuyện chúng mình là chiếc thuyền giấy giữa biển rộng bao la, em cũng hiểu ra chính bản thân chúng ta không đủ chân thành để cùng nhau vượt sóng.

Thời gian trôi qua như cuốn phim dài tập chiếu hoài thật chậm, mỗi khoảnh khắc nhớ về nhau vẫn cứ làm em điên cuồng thắc mắc. Anh giờ ra sao? Anh vẫn còn nhớ lại những kỉ niệm phai màu? Chuyện chúng mình cứ thế trôi vào dĩ vãng? Sao chúng ta chẳng thể bên nhau? Sao chúng ta chẳng thể yêu nhau?

Sao chúng ta chẳng thể yêu nhau?

Ừ thì, vì anh là con trai, mà chính em cũng chẳng phải là con gái?

Ngày 09 tháng 06 năm 2018 Lam.
 
Last edited by a moderator:
28 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Tại Sao lại gắng gượng cười?

Khi tôi biết trong lòng đang đau đớn,

Hãy chỉ cho tôi một lối thoát.

Tại sao cuộc đời tôi lại tràn ngập nỗi buồn?

Xin hãy nói cho tôi biết,

Học thế nào là yêu thương.

Giờ đây mùa xuân đã về đến nơi đây, điều đó thật khó phai nhòa, bốn mùa rồi cũng sẽ qua đi.

Bạn đã cho tôi tinh yêu để tôi tìm thấy ánh nắng,

Nghĩ về tôi và tôi sẽ luôn ở đó.


Tôi muốn được sống, tôi muốn được cho đi,

Tôi không thể mãi ở đây được.

Liệu mọi thứ sẽ khác với lúc này chứ,

Tôi chỉ ước ngày mai sẽ khác hôm nay, ngày mai kia ơi xin đừng quá xa vời.

Tan vỡ thì đã làm sao, khi đêm tối qua đi bình minh sẽ lại đến.

Mơ một giấc mơ không bao giờ với tới.

Xin hãy lắng nghe trái tim tôi.

Tại sao tôi chẳng thể nào từ bỏ, cớ sao tôi vẫn cứ cố chấp dẫu biết phải chịu nhiều đau khổ.

Hãy sống theo cách mà bạn muốn vì đó là cuộc đời của bạn.


Bạn thật rất khác biệt.

Như cơn gió ngọt ngào thổi qua trái tim tôi,

Phá vỡ lồng kính đang nắm giữ bạn.

Nhưng chính tôi và bạn tạo ra định mệnh cho đôi ta

Thời gian thật quá đỗi tàn nhẫn

Mùa đông lạnh giá cũng dần qua đi cho đến mùa xuân trở lại

Cái định mệnh ngu ngốc này đang chế nhạo tôi

Cố gắng che dấu nhưng dường như không thể.
 
7 ❤︎ Bài viết: 2 Tìm chủ đề

Đó Là Tôi​


Chẳng lẽ câu chuyện nào cũng phải đi kể thì người mới hiểu con người mình mỗi lúc buồn vui sang kề. Ai cũng có bến bờ loạn nhịp như một trái tim biết khóc rồi lẳng lặng quay đi tôi có một giấc mơ diệu dàng lạ kỳ nhưng tôi chưa hề muốn nó thành một "Sự Thật" để trở ngại cuộc sống mình nên tôi dùng âm nhạc để thiêu đốt thời gian dùng âm nhạc đễ nói lên một sự thật không đáng kể đễ bớt đi nỗi sầu trong tim tôi. Tôi luôn mong muốn thành công đễ nhận được thứ tôi đã mơ ước từ lâu nhưng khi tôi đã thành công tất cả trở về con số không. Nào là những người bạn thân càng ngày xa lánh đi.

Gia đình không chấp nhận người yêu cũng thấy mình điên khùng rồi ai cũng rời bỏ tôi theo 1 cái nghĩa đen không xứng đáng Đến mới chỉ muốn đi chết (#DIE) vậy là xong đễ khỏi phải nhúng nhéo tới mình. "Nhưng Đời Là Một Trò Chơi Tôi Tự Nhận Rằng Chính Bản Thân Tôi Đừng Dừng Khi Mệt", tôi Chơi giỏi nhất hơn người ta họ cũng đem tôi đễ nhục mạ tôi chơi thua người ta họ đem ra so sánh hơn thua rồi cười. Làm đủ mọi cách để mọi người xung quanh hài lòng nhưng chẳng đáng đễ người ta kính trọng. Tôi đã cố hết sức.. Nhưng Chẳng còn sức tôi vẫn không dừng lại. Vì tôi biết hài lòng họ từ khi mình luôn có nhiều thứ ở đằng sau hỗ trợ. "Đó Là Cách Con Người Hay Muốn", không bao giờ chiệu nhận đứng ngoài sau ổ rác. Nơi tôi sống không đô thị chỉ là 1 quanh làng cầu kì mơ mộng thơ ngay với những đứa em còn rú rích những chú chim bay xuyên cánh đồng những nụ cười tươi sáng khi tuổi học sinh chưa biết yêu là dì cũng chưa từng trải ngoài đời có những gì..

Haizz tôi bước chân vào thành phố không màu tận hưởng cảm giác đớn đau thêm chút rượu cay thêm 1 chút men say đễ tôi tận hưởng cảm giác này đang sầu. Khi tôi núp trong căn phòng vắng đối diện 1 mình. "Bắt Đầu" ôm máy tính và gõ phím theo ý niệm trong đầu tuôn ra những cảm xúc nhỏ nhắng sâu lắng yên ắng ấy nhưng khi quay đầu lại tôi cảm giác như có gì đó trong tôi rất cô đơn rất buồn tủi, tôi ôm chặt giây phút yếu lòng ấy rồi thở dài mơ mộng đau lòng. "Tôi Ước Dì Tôi Chưa Từng Sinh Ra" Tôi ước dì tôi không tồn tại để yêu 1 người dại khờ rồi lỡ trót bỏ tôi mà đi tôi đã kiềm nén những đau thương trong lòng rồi ôm những đắng cây tôi chưa từng trải.

Cuối mặt "Khóc" trong vô vọng nỗi đau thành hư không còn cái xác vô hồn tự tại. Tôi muốn níu kéo tất cả đễ thời gian không là dì của tôi và tôi sẽ tận hưởng những giây phút mà em vội vàng ra đi! Tôi không còn lý trí để thực hiện bởi vì con tim tôi đã tổn thương và tan nát hành ngàn vạn lần khi chạm sâu vào nó! Nó đã mất đi rất nhiều mà không ai biết nó đau khổ như thế nào nó phải chấp nhận những việc nó làm và cách tốt nhất là phải buông xuôi im lặng chứ không phải hét thật to người ta mới biết mình buồn.

Cảm giác mơ hồ đau nhói khi vằn vặt từng đêm mất ngủ từng ngày dài cũng trở nên ngắn ngủi từng câu chuyện vui cũng trở thành câu chuyện buồn rồi những cuộc sống đẹp cũng trở nên màu tối tôi đã lạc vào trong những thứ tệ nạn đen đuổi mà con người đang tận hưởng khi tôi lạc vào trong những cái hố đen thì tôi mới biết nơi đó có những hình thù..

Tôi Chọn Nỗi Buồn vì tôi chẳng muốn làm phiền đến ai cả tôi chỉ muốn tâm sự vào những bài tôi viết trên đây là thật.
 
Last edited by a moderator:
8 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Cái Tuổi Gần 20, Biết Lựa Chọn Phải Chăng Mình Đã Lớn?

Một thằng nhóc đang chênh vênh ở cái tuổi gần 20, một thằng nhóc xa gia đình để đi học đại học, một thằng nhóc mà trong mỗi giấc ngủ đều bị ám ảnh bởi mọi thứ ùa đến từ chính cuộc sống của mình. Mệt mỏi?

Có chứ. Hôm nay, vẫn như những ngày khác. Tỉnh dậy sau một giấc ngủ trằn trọc như bao giấc ngủ khác. Khoác tấm áo blouse đi thực hành cái môn Giải phẫu khó nhằn và rồi kết thúc một ngày vẫn ôm cái laptop đọc hết trang tin này đến trang tin khác.

Mỗi ngày, mỗi giấc ngủ, bản thân đều đều đặt dấu hỏi về tương lai bản thân, rồi sau mình sẽ thế nào, tiền? Cuộc sống? Bố mẹ? Cảm giác mình chẳng khác nào một đóm lửa leo lắt cháy qua ngày, chẳng có quyền để tắt ngóm mà cũng chẳng biết làm thế nào để rực lên. Qua cái tuổi 19 cập kê cái tuổi 20, người người đều bảo cứ làm điều mình thích điều mình đam mê nhưng sao cảm thấy như mình chẳng biết đi con đường nào là đúng vậy. Như một thằng mù đang đi qua những bãi cỏ giữa các con đường phân vân đâu mới là hướng đi tới đích của mình vậy.

Luôn bảo người khác sống tích cực lên nhưng bản thân lại lo âu, tiêu cực hơn ai hết. Đôi lúc còn không hiểu được chính bản thân mình nghĩ gì, muốn gì và làm gì. Bản thân thì vốn đã cô đơn nhưng lại yêu cái cảm giác cô đơn mới đáng buồn, đôi lúc nhìn người ta có đôi có cặp cũng muốn mình có ai đó để âu yếm chuyện trò nhưng rồi bất giác lại nhớ tới cô đơn, phải chăng nó hợp với mình hơn. Vì mình sợ trách nhiệm với người khác? Có thể.

6/11/2018.2 ngày trước sinh nhật 19 tuổi

Một ngày chẳng vui chẳng buồn~Trống rỗng
 
Last edited by a moderator:
5 ❤︎ Bài viết: 7 Tìm chủ đề
Cho nhiều nhận lại bao nhiêu

Tôi thất vọng với chính mình trong hôm nay. Sở dĩ tối qua tôi chẳng hề làm bài cho người khác mà thay vào đó siêng năng chạy đi học thêm thì kết cục đã khác. Nhưng chẳng may tôi vùi đầu vào chiếc máy tính đến tận 11 giờ đồng hồ mới thong thả leo lên giường ngủ, bài vở chưa ôn ra trò trống để làm bài thuyết trình cho nhóm, Và bạn biết không? Sáng nay tôi phải tự mình đứng lên thuyết trình, cả nhóm không một ai giúp tôi trong khi đó tôi giành được thành tích thì cả nhóm đều hưởng lợi. Có bất công quá không? Một người làm cả nhóm hưởng? Tôi kỳ vọng bài thi toán lần này điểm sẽ cao, vì quá đặt hy vọng niềm tin nên tôi đã thất vọng rồi. Tôi thất sự thất vọng trong chính bản thân mình.

Nhưng dù thế nào đi nữa tôi vẫn một mực tin rằng sẽ có ánh sáng chói lòe chờ tôi phía trước, Đã bao lần tôi tự hành hạ bản thân không ăn cơm, buồn suy nghĩ hóa nỗi đau liệt giường. Có lẽ tôi nhạy cảm và sống tốt với người khác quá chăng? Mà thôi, tôi là con gái mà, là người phải xinh đẹp mạnh mẽ, cười thật nhiều. Cuộc sống không cho ta biết trước điều gì, hay một lúc nào đó bạn nhận ra thất bại trong quá khứ là thành công trong tương lai. Dằn vặt bản thân rồi cũng không giúp ta sửa chữa lỗi lầm đã phạm được. Thế thôi bơ đi mà sống, mọi chuyện trên đời ắt có nhân có quả, hôm nay bạn không hài lòng nhưng lỡ như ngày mai là ngày bạn tỏa sáng nhất, ánh sáng ấy đi đâu cũng thấy..

Tôi buồn tôi viết tạm lên đây!

Xem như gửi những dòng chữ này cho gió cuốn đi lên bầu trời xa xôi ấy, Màu xanh dịu êm, trong xanh, hòa bình. Thanh tịnh đến nỗi tôi muốn bỏ cuộc sống tạm bợ nơi đây để an lạc hưởng thụ đất khách vắng vẻ xứ người..
 
Last edited by a moderator:
2 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Lâu lâu ngồi lục lại album ảnh cũ không hiểu sao lại phát hiện những tấm ảnh hồi xưa mình ghét bỏ cũng đẹp một cách lạ lùng. Thế là đột nhiên muốn khoe một xíu với mọi người và cũng ngồi ngẫm nghĩ thiệt lâu tại sao lại thấy nó đẹp? Do hoài niệm? Có lẽ, nhưng không hoàn toàn. Là do nụ cười. Không biết đã bao lâu tôi không còn cười được một cách vui vẻ vô tư hồn nhiên như thế. Hình như là từ lúc rời khỏi ghế nhà trường, không còn là cô gái nhỏ được cha mẹ bảo bọc kỹ càng, mà bắt đầu bươn chải vì cuộc sống, biết suy nghĩ lo âu đến những vấn đề nhân sinh lớn lao như cơm áo gạo tiền. Từ lúc ấy trên môi tôi cũng không bao giờ thiếu nụ cười nhưng lại có gì đó không giống. Tôi cười vì xã giao, vì để những người quan tâm tôi không phải lo lắng, vì để chứng minh với xã hội rằng tôi vẫn thật hạnh phúc. Vậy đó đều là nụ cười giả tạo? Không hẳn. Nụ cười ấy vẫn xuất phát từ chân tâm nhưng có lẽ theo thời gian tâm tôi cũng thay đổi rồi.

Nhiều lúc tự hỏi đến khi nào mình có thể tìm lại được nụ cười thế này? Là khi tìm thấy một mái ấm gia đình đủ để che mưa chắn gió như cha mẹ đã từng hay khi có thật nhiều thật nhiều tiền? Hay có lẽ đây chính là những hồi ức đẹp một đi không trở lại mà mọi người từng nói? Hi vọng một ngày không xa tôi có thể tự trả lời được câu hỏi này. Và cũng thật hi vọng câu trả lời này sẽ không khiến tôi phải thất vọng. ^^
 
Last edited by a moderator:
618 ❤︎ Bài viết: 44 Tìm chủ đề
Ngày hôm nay, có lẽ là ngày khiến tôi bối rối, khiến tôi hoang mang nhất.

Hì, cũng không phải chuyện gì quá to tát thế nhưng nó lại là điều khiến tôi mệt mỏi nhất lúc này. Tôi là học sinh cấp ba, tôi có thanh xuân, tôi có tuổi trẻ, tôi học, học thật nhiều rồi chỉ để nghĩ rồi tự hỏi: "Mình học để làm gì vậy?" Học để kiếm tiền, học để biết, học để làm rồi mục đích cuối cùng chẳng phải là kiếm tiền à?

Gia đình quyết định để tôi học xong cấp ba rồi sẽ du học. Thế nhưng tôi lại khác, tôi không muốn như vậy. Tôi muốn học đại học, muốn học để có bằng cấp, lúc đó tôi làm gì thì tôi làm nhưng sự thật mà. Tôi có hai lựa chọn, lựa chọn thứ nhất, tôi muốn thi đại học vậy được, tôi phải thi được vào trường có danh tiếng, lựa chọn thứ hai, tôi học xong rồi du học. Có thể tôi ngây thơ, có thể tôi chưa rõ chuyện đời nhưng tôi muốn, tôi muốn thực hiện, ước mơ của tôi, đam mê của tôi. Áp lực quá nặng rồi, tôi muốn vứt bỏ nhưng không thể nào. Cuộc sống thật sự rất tàn nhẫn nhưng nó cũng rất dịu nhàng có thể bạn được cái này, mất cái kia nhưng tôi biết một điều là: Chả ai cho không ai cái gì cả.

Tôi viết những dòng này, chỉ để nó trôi qua, giải tỏa đi muộn phiền. Và dù sao, quyết định cũng ở tôi, chả là của ai khác, không ai có thể đánh ngã tôi trừ bỏ ý chí của tôi, cảm xúc của tôi. Tạm biệt nhật ký của tôi, ngày 13 tháng 10 năm 2019.
 
2 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
31/10/2019. Tôi buồn

Ở cái tuổi đã ngoài 30 có lẽ vẫn chưa già để tập viết nhật ký cho bản thân mình.

Tôi già. Uh, thì già. Cái giá của tuổi già là có sự nghiệp, gia đình hay chỉ là những nếp nhăn trên đuôi mắt và đôi cái thở dài chán nản vì những mệt mỏi trong cuộc sống.

Tôi yêu công việc của mình và luôn cố gắng để làm tốt nhất. Tôi đã tự tin, thành công và thấy mình cũng giỏi như bao người khác. Những đôi lúc cuộc sống và con người khắc nghiệt quá, họ làm mình đau chỉ vì một lời nói. Họ tước đi sự tự tin và danh dự mình tự hào bao lâu nay chỉ vì những tin đồn thị phi vô căncứ.

Tôi không sao, tôi ổn. Lòng tự dặn lòng như thế nhưng sao trái tim vẫn đau. Thôi không sao, đau rồi sẽ hết, người ta cũng chẳng chết vì những cơn đau như thế
 
13 ❤︎ Bài viết: 4 Tìm chủ đề
Thứ 6 ngày 13

Hay bất kì ngày nào cuối tuần con bạn thân tôi về quê, hay người yêu nó xuống tôi đều buồn

Và buồn thì làm sao?

Ăn ăn ăn

Để

Lăn lăn lăn

* * *

Thật sự nạp quá nhiều năng lượng cho cơ thể.

Tại sao cứ buồn là ăn ăn ăn

Mà toàn những đồ béo.. Đúng là không có người yêu không cần giữ dáng

Mà không có dáng đẹp đố có người yêu!

Nói chung nhờ bạn mà tôi được béo
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back