Chương 30: Khám phá lại từ đầu.
Dù không gian này là của cậu, mọi thứ trong đó đều là cậu tạo nên hoặc thu thập được, nhưng hiện tại cậu đã gần như quên hết mọi thứ. Đối với những vật vừa lạ vừa quen, cậu sẽ khám phá chúng lại một lần nữa, khởi đầu một hành trình mới, ngắm nhìn một phần nhỏ của một thế giới tươi đẹp khác đang hiện hữu xung quanh cậu.
Sau khi đã quan sát mọi thứ xung quanh, Lưu Viêm bước đến gần ngôi nhà. Cậu đi một vòng quanh căn nhà nhỏ. Nơi này hình như có một tụ linh trận, cả căn nhà phát sáng nhè nhẹ, chính cậu khi lại gần nó cũng cảm nhận được linh khí dày đặc hơn bên ngoài rất nhiều.
Từ ngày Lưu Viêm tập luyện hơi thở và hấp thụ linh khí thành thạo, lúc nào cậu cũng thực hiện việc hấp thụ và dẫn chuyển linh khí đến khắp nơi trong cơ thể, vừa rèn luyện thêm cho cơ thể và cũng đẩy nhanh quá trình loại bỏ tạp chất khỏi kinh mạch, nhờ đó giúp cậu càng thêm nhạy cảm với linh khí xung quanh.
Lưu Viêm đưa tay lên cánh cửa định đẩy nó ra. Ngay khi chạm vào bề mặt cánh cửa gỗ, cả căn nhà lập tức sáng lên một chút rồi lại trở về nguyên trạng. Sau đó cửa ra vào hóa thành kết giới màu xanh lá cây tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Lưu Viêm đi qua kết giới, tiến vào bên trong khu luyện tập.
Khung cảnh bên trong cũng không khác bên ngoài nhiều lắm. Vẫn là thảm cỏ ngắn ngủn xanh mơn mởn kia, có điều ở đây có rất nhiều cánh cửa như những tấm ván gỗ được dựng lên, chúng được xếp theo hai hàng dọc. Lưu Viêm dùng thần thức dò xét một chút, nhưng có lẽ do thần thức của cậu quá yếu hoặc chưa đạt đến cấp bậc nào đó, cậu chỉ có thể cảm nhận được linh khí dao động mạnh ở vài cánh cửa đầu tiên - chính là những nội dung tiếp theo trong giai đoạn hai, còn lại thì như có một vách ngăn, cản thần thức cậu lại.
Nội dung đầu tiên của ngày hôm nay là chạy trong Trọng Lực Trận. Lưu Viêm đi đến cánh cửa có khắc dòng chữ Trọng Lực Trận. Trên cánh cửa màu gỗ đen tuyền, ba chữ Trọng Lực Trận to tướng được khắc từ trên xuống dưới, phát ra ánh sáng màu xanh biển dịu nhẹ. Cậu thử lấy tay đẩy nó ra, cánh cửa không bị xê dịch nhưng tay cậu lại xuyên qua nó.
"Ồ."
Lưu Viêm đi qua cánh cửa. Đến khi cậu đã bước cả người vào trong gian luyện tập đầu tiên, cánh cửa liền khôi phục lại y nguyên như lúc ban đầu.
Cảnh tượng trước mặt Lưu Viêm thay đổi, ở phía bên trái của căn phòng có một cái bàn hình chữ nhật cao khoảng hai mươi xăng-ti-mét và bảy cái nệm xếp xung quanh, ngoài ra còn có một chồng chín cái nệm ở bên cạnh. Ở phía bên phải của căn phòng có một trận pháp hình lục giác tỏa ra ánh sáng màu xanh lục dịu nhẹ, ở các đỉnh của hình lục giác có các viên linh thạch nhỏ xíu như những ngôi sao tỏa sáng trên bầu trời đêm. Còn ở giữa căn phòng, một trận pháp hình chữ nhật với bốn viên linh thạch màu xám tro phát sáng ở mỗi đỉnh. Đây chính là Trọng Lực Trận, đường chạy bên ngoài nhìn có vẻ hơi ngắn, không biết bên trong sẽ như thế nào.
Trên bàn bày một bộ ấm chén bằng sứ với họa tiết là những con chim màu xanh, đỏ đang bay lượn và một vài cánh hoa đào lả lướt trong gió, một số trong đó được những con chim ngậm trong mỏ tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp như gió mùa xuân.
Lưu Viêm ngồi xuống một cái nệm, xách ấm lên rót cho mình một chén nước. Nhìn gần hơn chút cậu mới để ý, trên mỗi cái chén hay cả ấm nước đều có một viên linh thạch nhỏ xíu màu đen tuyền được gắn vào chỗ mắt của mấy con chim. Khi cậu rót xong nước và đặt ấm xuống, viên linh thạch sáng lên một chút, cả bề mặt chiếc ấm nhanh chóng phát sáng nhè nhẹ rồi trở lại bình thường. Cậu thử đặt cái chén đang cầm trên tay xuống, nó cũng có phản ứng tương tự.
Lưu Viêm đưa chén lên miệng, nhấp một ngụm nhỏ. Cảm nhận đầu tiên chính là vị ngọt lan tỏa trong khoang miệng, tiếp theo là hương sữa thoang thoảng trong không khí, sau đó cậu cảm nhận được nước của ấm này có chứa rất nhiều linh khí, nó nồng đậm hơn linh khí ở ngoài thác nước nhỏ. Thứ này được đặt ở đây có lẽ để giúp người rèn luyện thân thể bổ sung thêm năng lượng trong các buổi tập khắc nghiệt.
Lưu Viêm đứng dậy, đi về phía Trọng Lực Trận. Trong sách có nói Trọng Lực Trận này chia thành bốn cấp: Sơ cấp (Nhất Trọng – Tam Trọng) : Trọng lực tăng từ một đến ba lần, đây là thời gian làm quen; Trung cấp (Tứ Trọng – Lục Trọng) : Trọng lực tăng bốn đến sáu lần, bắt đầu rèn luyện gân cốt; Cao cấp (Thất Trọng – Cửu Trọng) : Trọng lực tăng bảy đến chín lần, bắt đầu đột phá giới hạn; Siêu cấp (Thập Trọng trở lên) : Trọng lực có thể đạt mười lần trở lên, nhưng ở mức này cần có cơ thể cực mạnh mới chịu được.
Còn về đường chạy, trọng lực sẽ tăng theo các khu vực: Đầu đường: Nhất Trọng (xấp xỉ một phẩy năm lần trọng lực bình thường) ; Giữa đường: Tăng lên Nhị Trọng (gấp hai lần) ; Cuối đường: Tam Trọng (Đạt mức tối đa của cấp đó - gấp ba lần).
Các cấp tiếp theo cũng tương tự như vậy. Khi chạy đến cuối con đường nghĩa là Lưu Viêm đã hoàn thành một cấp độ, cơ thể cậu sẽ thích nghi với mức trọng lực đó. Trận pháp sẽ tự động nâng lên cấp bậc tiếp theo, và cậu sẽ được đưa về điểm khởi đầu để bắt đầu chạy tiếp.
Lưu Viêm đã hiểu kha khá về Trận pháp này, cậu khởi động cơ thể một chút sau đó tiến vào Trọng Lực Trận.
Sau khi đã quan sát mọi thứ xung quanh, Lưu Viêm bước đến gần ngôi nhà. Cậu đi một vòng quanh căn nhà nhỏ. Nơi này hình như có một tụ linh trận, cả căn nhà phát sáng nhè nhẹ, chính cậu khi lại gần nó cũng cảm nhận được linh khí dày đặc hơn bên ngoài rất nhiều.
Từ ngày Lưu Viêm tập luyện hơi thở và hấp thụ linh khí thành thạo, lúc nào cậu cũng thực hiện việc hấp thụ và dẫn chuyển linh khí đến khắp nơi trong cơ thể, vừa rèn luyện thêm cho cơ thể và cũng đẩy nhanh quá trình loại bỏ tạp chất khỏi kinh mạch, nhờ đó giúp cậu càng thêm nhạy cảm với linh khí xung quanh.
Lưu Viêm đưa tay lên cánh cửa định đẩy nó ra. Ngay khi chạm vào bề mặt cánh cửa gỗ, cả căn nhà lập tức sáng lên một chút rồi lại trở về nguyên trạng. Sau đó cửa ra vào hóa thành kết giới màu xanh lá cây tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Lưu Viêm đi qua kết giới, tiến vào bên trong khu luyện tập.
Khung cảnh bên trong cũng không khác bên ngoài nhiều lắm. Vẫn là thảm cỏ ngắn ngủn xanh mơn mởn kia, có điều ở đây có rất nhiều cánh cửa như những tấm ván gỗ được dựng lên, chúng được xếp theo hai hàng dọc. Lưu Viêm dùng thần thức dò xét một chút, nhưng có lẽ do thần thức của cậu quá yếu hoặc chưa đạt đến cấp bậc nào đó, cậu chỉ có thể cảm nhận được linh khí dao động mạnh ở vài cánh cửa đầu tiên - chính là những nội dung tiếp theo trong giai đoạn hai, còn lại thì như có một vách ngăn, cản thần thức cậu lại.
Nội dung đầu tiên của ngày hôm nay là chạy trong Trọng Lực Trận. Lưu Viêm đi đến cánh cửa có khắc dòng chữ Trọng Lực Trận. Trên cánh cửa màu gỗ đen tuyền, ba chữ Trọng Lực Trận to tướng được khắc từ trên xuống dưới, phát ra ánh sáng màu xanh biển dịu nhẹ. Cậu thử lấy tay đẩy nó ra, cánh cửa không bị xê dịch nhưng tay cậu lại xuyên qua nó.
"Ồ."
Lưu Viêm đi qua cánh cửa. Đến khi cậu đã bước cả người vào trong gian luyện tập đầu tiên, cánh cửa liền khôi phục lại y nguyên như lúc ban đầu.
Cảnh tượng trước mặt Lưu Viêm thay đổi, ở phía bên trái của căn phòng có một cái bàn hình chữ nhật cao khoảng hai mươi xăng-ti-mét và bảy cái nệm xếp xung quanh, ngoài ra còn có một chồng chín cái nệm ở bên cạnh. Ở phía bên phải của căn phòng có một trận pháp hình lục giác tỏa ra ánh sáng màu xanh lục dịu nhẹ, ở các đỉnh của hình lục giác có các viên linh thạch nhỏ xíu như những ngôi sao tỏa sáng trên bầu trời đêm. Còn ở giữa căn phòng, một trận pháp hình chữ nhật với bốn viên linh thạch màu xám tro phát sáng ở mỗi đỉnh. Đây chính là Trọng Lực Trận, đường chạy bên ngoài nhìn có vẻ hơi ngắn, không biết bên trong sẽ như thế nào.
Trên bàn bày một bộ ấm chén bằng sứ với họa tiết là những con chim màu xanh, đỏ đang bay lượn và một vài cánh hoa đào lả lướt trong gió, một số trong đó được những con chim ngậm trong mỏ tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp như gió mùa xuân.
Lưu Viêm ngồi xuống một cái nệm, xách ấm lên rót cho mình một chén nước. Nhìn gần hơn chút cậu mới để ý, trên mỗi cái chén hay cả ấm nước đều có một viên linh thạch nhỏ xíu màu đen tuyền được gắn vào chỗ mắt của mấy con chim. Khi cậu rót xong nước và đặt ấm xuống, viên linh thạch sáng lên một chút, cả bề mặt chiếc ấm nhanh chóng phát sáng nhè nhẹ rồi trở lại bình thường. Cậu thử đặt cái chén đang cầm trên tay xuống, nó cũng có phản ứng tương tự.
Lưu Viêm đưa chén lên miệng, nhấp một ngụm nhỏ. Cảm nhận đầu tiên chính là vị ngọt lan tỏa trong khoang miệng, tiếp theo là hương sữa thoang thoảng trong không khí, sau đó cậu cảm nhận được nước của ấm này có chứa rất nhiều linh khí, nó nồng đậm hơn linh khí ở ngoài thác nước nhỏ. Thứ này được đặt ở đây có lẽ để giúp người rèn luyện thân thể bổ sung thêm năng lượng trong các buổi tập khắc nghiệt.
Lưu Viêm đứng dậy, đi về phía Trọng Lực Trận. Trong sách có nói Trọng Lực Trận này chia thành bốn cấp: Sơ cấp (Nhất Trọng – Tam Trọng) : Trọng lực tăng từ một đến ba lần, đây là thời gian làm quen; Trung cấp (Tứ Trọng – Lục Trọng) : Trọng lực tăng bốn đến sáu lần, bắt đầu rèn luyện gân cốt; Cao cấp (Thất Trọng – Cửu Trọng) : Trọng lực tăng bảy đến chín lần, bắt đầu đột phá giới hạn; Siêu cấp (Thập Trọng trở lên) : Trọng lực có thể đạt mười lần trở lên, nhưng ở mức này cần có cơ thể cực mạnh mới chịu được.
Còn về đường chạy, trọng lực sẽ tăng theo các khu vực: Đầu đường: Nhất Trọng (xấp xỉ một phẩy năm lần trọng lực bình thường) ; Giữa đường: Tăng lên Nhị Trọng (gấp hai lần) ; Cuối đường: Tam Trọng (Đạt mức tối đa của cấp đó - gấp ba lần).
Các cấp tiếp theo cũng tương tự như vậy. Khi chạy đến cuối con đường nghĩa là Lưu Viêm đã hoàn thành một cấp độ, cơ thể cậu sẽ thích nghi với mức trọng lực đó. Trận pháp sẽ tự động nâng lên cấp bậc tiếp theo, và cậu sẽ được đưa về điểm khởi đầu để bắt đầu chạy tiếp.
Lưu Viêm đã hiểu kha khá về Trận pháp này, cậu khởi động cơ thể một chút sau đó tiến vào Trọng Lực Trận.
Chỉnh sửa cuối: