Trọng Sinh Viêm Long Chi Lữ - Hỏa Hồ

Thảo luận trong 'Truyện Của Tôi' bắt đầu bởi Hi my love, 24 Tháng hai 2025.

  1. Hi my love

    Bài viết:
    0
    Chương 30: Khám phá lại từ đầu.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dù không gian này là của cậu, mọi thứ trong đó đều là cậu tạo nên hoặc thu thập được, nhưng hiện tại cậu đã gần như quên hết mọi thứ. Đối với những vật vừa lạ vừa quen, cậu sẽ khám phá chúng lại một lần nữa, khởi đầu một hành trình mới, ngắm nhìn một phần nhỏ của một thế giới tươi đẹp khác đang hiện hữu xung quanh cậu.

    Sau khi đã quan sát mọi thứ xung quanh, Lưu Viêm bước đến gần ngôi nhà. Cậu đi một vòng quanh căn nhà nhỏ. Nơi này hình như có một tụ linh trận, cả căn nhà phát sáng nhè nhẹ, chính cậu khi lại gần nó cũng cảm nhận được linh khí dày đặc hơn bên ngoài rất nhiều.

    Từ ngày Lưu Viêm tập luyện hơi thở và hấp thụ linh khí thành thạo, lúc nào cậu cũng thực hiện việc hấp thụ và dẫn chuyển linh khí đến khắp nơi trong cơ thể, vừa rèn luyện thêm cho cơ thể và cũng đẩy nhanh quá trình loại bỏ tạp chất khỏi kinh mạch, nhờ đó giúp cậu càng thêm nhạy cảm với linh khí xung quanh.

    Lưu Viêm đưa tay lên cánh cửa định đẩy nó ra. Ngay khi chạm vào bề mặt cánh cửa gỗ, cả căn nhà lập tức sáng lên một chút rồi lại trở về nguyên trạng. Sau đó cửa ra vào hóa thành kết giới màu xanh lá cây tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Lưu Viêm đi qua kết giới, tiến vào bên trong khu luyện tập.

    Khung cảnh bên trong cũng không khác bên ngoài nhiều lắm. Vẫn là thảm cỏ ngắn ngủn xanh mơn mởn kia, có điều ở đây có rất nhiều cánh cửa như những tấm ván gỗ được dựng lên, chúng được xếp theo hai hàng dọc. Lưu Viêm dùng thần thức dò xét một chút, nhưng có lẽ do thần thức của cậu quá yếu hoặc chưa đạt đến cấp bậc nào đó, cậu chỉ có thể cảm nhận được linh khí dao động mạnh ở vài cánh cửa đầu tiên - chính là những nội dung tiếp theo trong giai đoạn hai, còn lại thì như có một vách ngăn, cản thần thức cậu lại.

    Nội dung đầu tiên của ngày hôm nay là chạy trong Trọng Lực Trận. Lưu Viêm đi đến cánh cửa có khắc dòng chữ Trọng Lực Trận. Trên cánh cửa màu gỗ đen tuyền, ba chữ Trọng Lực Trận to tướng được khắc từ trên xuống dưới, phát ra ánh sáng màu xanh biển dịu nhẹ. Cậu thử lấy tay đẩy nó ra, cánh cửa không bị xê dịch nhưng tay cậu lại xuyên qua nó.

    "Ồ."

    Lưu Viêm đi qua cánh cửa. Đến khi cậu đã bước cả người vào trong gian luyện tập đầu tiên, cánh cửa liền khôi phục lại y nguyên như lúc ban đầu.

    Cảnh tượng trước mặt Lưu Viêm thay đổi, ở phía bên trái của căn phòng có một cái bàn hình chữ nhật cao khoảng hai mươi xăng-ti-mét và bảy cái nệm xếp xung quanh, ngoài ra còn có một chồng chín cái nệm ở bên cạnh. Ở phía bên phải của căn phòng có một trận pháp hình lục giác tỏa ra ánh sáng màu xanh lục dịu nhẹ, ở các đỉnh của hình lục giác có các viên linh thạch nhỏ xíu như những ngôi sao tỏa sáng trên bầu trời đêm. Còn ở giữa căn phòng, một trận pháp hình chữ nhật với bốn viên linh thạch màu xám tro phát sáng ở mỗi đỉnh. Đây chính là Trọng Lực Trận, đường chạy bên ngoài nhìn có vẻ hơi ngắn, không biết bên trong sẽ như thế nào.

    Trên bàn bày một bộ ấm chén bằng sứ với họa tiết là những con chim màu xanh, đỏ đang bay lượn và một vài cánh hoa đào lả lướt trong gió, một số trong đó được những con chim ngậm trong mỏ tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp như gió mùa xuân.

    Lưu Viêm ngồi xuống một cái nệm, xách ấm lên rót cho mình một chén nước. Nhìn gần hơn chút cậu mới để ý, trên mỗi cái chén hay cả ấm nước đều có một viên linh thạch nhỏ xíu màu đen tuyền được gắn vào chỗ mắt của mấy con chim. Khi cậu rót xong nước và đặt ấm xuống, viên linh thạch sáng lên một chút, cả bề mặt chiếc ấm nhanh chóng phát sáng nhè nhẹ rồi trở lại bình thường. Cậu thử đặt cái chén đang cầm trên tay xuống, nó cũng có phản ứng tương tự.

    Lưu Viêm đưa chén lên miệng, nhấp một ngụm nhỏ. Cảm nhận đầu tiên chính là vị ngọt lan tỏa trong khoang miệng, tiếp theo là hương sữa thoang thoảng trong không khí, sau đó cậu cảm nhận được nước của ấm này có chứa rất nhiều linh khí, nó nồng đậm hơn linh khí ở ngoài thác nước nhỏ. Thứ này được đặt ở đây có lẽ để giúp người rèn luyện thân thể bổ sung thêm năng lượng trong các buổi tập khắc nghiệt.

    Lưu Viêm đứng dậy, đi về phía Trọng Lực Trận. Trong sách có nói Trọng Lực Trận này chia thành bốn cấp: Sơ cấp (Nhất Trọng – Tam Trọng) : Trọng lực tăng từ một đến ba lần, đây là thời gian làm quen; Trung cấp (Tứ Trọng – Lục Trọng) : Trọng lực tăng bốn đến sáu lần, bắt đầu rèn luyện gân cốt; Cao cấp (Thất Trọng – Cửu Trọng) : Trọng lực tăng bảy đến chín lần, bắt đầu đột phá giới hạn; Siêu cấp (Thập Trọng trở lên) : Trọng lực có thể đạt mười lần trở lên, nhưng ở mức này cần có cơ thể cực mạnh mới chịu được.

    Còn về đường chạy, trọng lực sẽ tăng theo các khu vực: Đầu đường: Nhất Trọng (xấp xỉ một phẩy năm lần trọng lực bình thường) ; Giữa đường: Tăng lên Nhị Trọng (gấp hai lần) ; Cuối đường: Tam Trọng (Đạt mức tối đa của cấp đó - gấp ba lần).

    Các cấp tiếp theo cũng tương tự như vậy. Khi chạy đến cuối con đường nghĩa là Lưu Viêm đã hoàn thành một cấp độ, cơ thể cậu sẽ thích nghi với mức trọng lực đó. Trận pháp sẽ tự động nâng lên cấp bậc tiếp theo, và cậu sẽ được đưa về điểm khởi đầu để bắt đầu chạy tiếp.

    Lưu Viêm đã hiểu kha khá về Trận pháp này, cậu khởi động cơ thể một chút sau đó tiến vào Trọng Lực Trận.
     
    Bùi Khánh ChiHạt đậu xanh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng tư 2025
  2. Hi my love

    Bài viết:
    0
    Chương 31: Chạy.. Chạy.. Chạy..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi đã kiểm tra xong mọi thứ trong căn phòng, Lưu Viêm thực hiện các động tác khởi động cơ thể rồi tiến vào Trọng Lực Trận.

    Vừa bước vào trận pháp, một con đường xa tít tắp hiện ra trước mắt Lưu Viêm, là một con đường đất dài thẳng băng. Cậu dùng thần thức dò một chút, trong phạm vi thần thức của cậu thì không có khúc cua hay con dốc nào.

    Chỗ bây giờ Lưu Viêm đang đứng là ở vạch xuất phát. Cậu ngồi xuống tĩnh tâm, tập trung hấp thụ linh khí, đảm bảo tinh thần luôn ở trạng thái tốt. Làm xong công tác tư tưởng, Lưu Viêm khởi động tay chân một lần nữa, sau đó bước vào đường chạy.

    Một lúc sau, khi sắp vượt qua đoạn đầu đường, Lưu Viêm không kìm được mà thở dốc một chút. Mới chạy trong này một đoạn nhưng nó mệt hơn cậu tưởng rất nhiều. Khi bắt đầu chạy ở khu vực đầu đường này, Lưu Viêm cảm thấy người cậu bỗng dưng như nặng hơn. Lúc đứng yên thì còn đỡ, nhưng khi chạy mới cảm nhận rõ ràng sức nặng mà trận pháp tác động lên người. Nó giống như việc đeo balô nặng hoặc đang mặc một bộ áo giáp loại nhẹ mà vẫn phải chạy. Chạy được một đoạn dài Lưu Viêm lại phải dừng lại nghỉ ngơi lấy sức. Cảm giác mệt mỏi đến sớm hơn bình thường, tim cậu đang đập nhanh hơn, mỗi giây mỗi phút đều có thể nghe thấy tiếng đập "thình thịch.. thình thịch.." vang lên ở khắp mọi nơi trên cơ thể.

    Tấm sáng ngăn cách khu Nhất Trọng với Nhị Trọng đang ở ngay trước mắt cậu. Màu xanh lục tươi mát đang chào đón cậu. Đúng là màu thắp sáng hi vọng, như được tăng thêm sức mạnh, Lưu Viêm cố gắng tăng nhanh tốc độ chạy.

    Khi vượt qua tầng ánh sáng màu xanh lục, một cảm giác mát mẻ, sảng khoái bao trùm cả người Lưu Viêm. Linh lực trong người cậu đang dần hồi phục. Cảm giác mệt mỏi trước đó đã giảm đi đáng kể. Lưu Viêm đứng ở đó khoảng một phút cho đến khi cơ thể đã ổn rồi lại bắt đầu xông vào khu vực giữa đường tiếp tục chạy.

    Đúng là càng lên cấp lực tác dụng lên người càng lớn. Chạy ở khu giữa đường giống như đang chạy trên cát lún, phải dồn sức để nhấc chân lên, quả thật không dễ dàng chút nào. Chạy được khoảng vài chục phút, Lưu Viêm cảm thấy các cơ đã bắt đầu đau nhức. Để tránh bị chuột rút cậu cố gắng chạy cẩn thận nhất có thể.

    Trong khoảng thời gian chạy ở Nhị Trọng, Lưu Viêm thường phải dừng lại một chút hoặc đi bộ vài bước rồi mới chạy tiếp. Vậy nên bước chạy cũng theo tình trạng cơ thể mà càng lúc càng chậm lại. Thời gian cậu dùng để chạy trong Nhị Trọng chắc phải gấp gần hai lần chạy ở Nhất Trọng.

    Sau khi vượt qua tấm sáng xanh thứ hai, cơ thể cậu một lần nữa được chữa trị nhưng vì thời gian có giới hạn nên cậu quyết định sẽ kết thúc bài tập chạy trong Trọng Lực Trận khi chạy hết Nhị Trọng.

    Lưu Viêm đi ra khỏi Trọng Lực Trận. Bây giờ là mười giờ bảy phút, cậu bước vào trận pháp phục hồi ở bên phải căn phòng và bắt đầu thời gian thiền định, hấp thụ linh khí.

    Thiền đến mười giờ ba mươi phút, Lưu Viêm đi ra khỏi gian phòng luyện tập, cắt chút rau và thịt mang ra khỏi không gian, rồi vào phòng bếp nấu cơm canh cho bữa trưa. Ăn xong Lưu Viêm theo quy trình rửa bát đũa xoong nồi, sau đó vào phòng lên giường ngủ trưa.

    Đúng mười một giờ hai mươi lăm phút, báo thức vừa vang lên một đoạn nhạc dạo đầu, Lưu Viêm nhanh chóng với tay ấn nút tắt. Ba tiếng tiếp theo là thời gian cho nội dung dùng tay chém vào thân cây và luyện quyền cước. Lưu Viêm nhanh chóng rửa mặt và đi vào gian luyện tập trong không gian. Chỉ ngủ vội một giấc nhưng có vẻ đầu óc cậu lại quay về thời gian rèn luyện giai đoạn một lúc trước, quên mất hôm nay đã bắt đầu giai đoạn hai và cậu còn phải khám phá các cánh cửa với những bài luyện tập khác nữa.

    Lưu Viêm đứng trước cánh cửa đối diện cửa phòng Trọng Lực Trận, nơi có khắc dòng chữ luyện quyền cước phát ra ánh sáng màu tím đậm. Lưu Viêm đi vào căn phòng.

    Trong phòng có rất nhiều công cụ luyện tập, được chia thành ba khu riêng. Khu một ở bên trái là những cây gỗ thuộc loại bình thường, loại này gần như là gỗ mềm, dễ chém vỡ. Đến khu hai độ khó nâng cao hơn, những cây gỗ ở khu này cứng hơn, theo cậu thấy thì Thiết Mộc - loại gỗ cứng gần như sắt chiếm số lượng nhiều nhất trong khu này. Còn ở khu ba, khu này là giai đoạn sau cùng, độ khó cao, ở đây có các loại đá tảng từ vừa đến lớn xen kẽ các cột kim loại đặc biệt dùng để luyện quyền. Nhìn khu nào cũng thấy nhức nhức tay chân rồi.

    Mục tiêu của giai đoạn này là tăng cường lực tay, chân; rèn luyện da thịt và xương cốt để chịu va đập tốt hơn. Trong sách có nói giai đoạn đầu có thể thực hiện chém tay ít nhất một trăm lần, nhưng phải tăng dần theo từng giai đoạn, cấp cao ít nhất cũng phải một nghìn lần trong ngày. Cả việc đấm đá luyện quyền cũng có yêu cầu, lúc đầu có thể đánh nhẹ, sau đó cần tăng lực theo thời gian, sau cùng phải phá nát hết đá tảng ở khu ba mới được coi là hoàn thành.

    Nội dung lần này không thể chỉ đánh bừa, mà phải kết hợp nội lực để gia cố xương tay, xương chân, tránh tổn thương lâu dài. Cách kết hợp đã được đề cập trong sách, còn phần thực hành thì vẫn cần Lưu Viêm vận dụng như thế nào để càng thêm nhuần nhuyễn, có được hiệu quả như mong đợi.

    Ở hai bên cửa căn phòng này cũng có nơi để uống nước và trận pháp hồi phục như ở phòng Trọng Lực Trận lúc trước. Nhưng các khu rèn luyện thì không có khu nào có trận pháp hồi phục nhỏ giống tấm sáng xanh như ở đường chạy trong Trọng Lực Trận, nên nếu muốn hồi phục cơ thể thì cần phải uống nước ở đây hoặc vào trận pháp phục hồi.

    Lưu Viêm đi vào trận pháp phục hồi, ngồi thiền một lát để chuẩn bị cho bài tập rèn luyện tiếp theo.
     
    Bùi Khánh Chi thích bài này.
  3. Hi my love

    Bài viết:
    0
    Chương 32: Khám phá những thứ mới mẻ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hết thời gian ngồi thiền, Lưu Viêm tập các bài khởi động cơ thể sau đó vào khu một bắt đầu rèn luyện.

    Thời gian trong khu luyện tập trôi qua từng giây từng phút vừa nhàm chán vừa mệt mỏi, ba tiếng từ khi bắt đầu "đánh nhau" với những khúc gỗ, Lưu Viêm cuối cùng cũng kết thúc thời gian rèn luyện của nội dung thứ hai trong ngày hôm nay.

    Lưu Viêm bước vào trận pháp hồi phục, ngồi thiền và bắt đầu tập trung vào hơi thở, hấp thụ linh khí để cơ thể hồi phục. Lưu Viêm đang muốn tập trung tinh thần thì đột nhiên trong đầu lại nảy ra một số suy nghĩ. Cậu đã từng được nghe một số người bạn lúc còn đi học ở trường tâm sự về những vấn đề trong cuộc sống, đa số họ đều có chung một vấn đề, đó là: Thường khi bắt đầu việc gì đó, bản thân sẽ lại có những suy nghĩ như thứ này làm mệt vậy, khó vậy hoặc muốn dừng lại nghỉ rất lâu đến nỗi hết số giờ quy định trong hôm nay và sáng ngày mai, ngày kia vẫn chưa đụng vào. Đây là sự bất lực, chán nản, không đủ khả năng.. hay nó lại là từng chiếc lông tơ ấm áp, ủ ấm và nuôi dưỡng "con lười" sâu trong thâm tâm? Họ đã suy nghĩ về vấn đề đó rất nhiều lần. Một khoảng thời gian dài sau những buổi tâm sự đó, có người có thể đã tìm ra giải pháp và trở nên tốt hơn về mặt nào đó, còn một số người lại đang trên con đường tìm kiếm ngọn đuốc nào sáng hơn để soi rõ cuộc đời mình.

    Quay trở lại chủ đề ban đầu, chính ra Lưu Viêm cũng cảm nhận được những cảm giác đó và đôi khi cũng có những suy nghĩ như vậy. Nhưng khi bước vào, trải qua và hoàn thành nhiều quá trình sau đó thu được một số kết quả bao gồm kinh nghiệm, thành tựu hay đôi khi là thất bại. Cậu nhận ra nếu mình kiên trì làm nó với sự bình tĩnh, tận hưởng sự tiến bộ từ những việc mình làm trong từng nhịp thở và đối mặt với những suy nghĩ, cảm xúc tiêu cực, thêm cả sự tổn thương cả về mặt thân thể và tinh thần. Thì dù thành quả có tệ cậu sẽ không cảm thấy hối tiếc hay bị cuốn theo dòng sương đen rồi rơi xuống đáy vực sâu ngàn trượng để rồi việc tìm thấy một tia ánh sáng lại quá khó khăn. Tóm gọn lại là cứ sống, sống và tiếp tục sống thôi.

    Còn việc đạt thành quả tốt sao? Đây đúng là điều đáng mừng, việc tự thưởng cho bản thân là điều chắc chắn và cậu sẵn sàng làm nó bất cứ lúc nào bản thân muốn.

    Trong quá trình làm việc, tiến đến mục tiêu thì mỗi cột mốc nhỏ hoặc có điều gì đó khiến bản thân cảm thấy việc này thật vui vẻ, thật ý nghĩa, thật tốt đẹp với bản thân mình, hoặc đột nhiên một dòng nước mang tên hạnh phúc tưới tắm cho bông hoa nhỏ bé sâu trong tâm hồn khi cậu tận hưởng quá trình này.. Những điều đó Lưu Viêm sẽ tính nó là một vài trong hàng ngàn hàng vạn thậm chí là vô số phần thưởng khi bản thân tìm kiếm, đón nhận thử thách và thực hiện nó theo cách mà cậu muốn để hoàn thành nó, sau đó mở ra hộp phần thưởng mà cậu luôn mong chờ.

    Nhưng khi đã hoàn thành thì sao? Cậu nhận ra bản thân không cần vội như một con ngựa hoang hiếu chiến lúc nào cũng lao đi bất kể đâu. Để bản thân nghỉ ngơi, tìm nơi nào đó nhấm nháp một thứ gì có vẻ ngon với bản thân và nhìn lại quá trình mình vừa trải qua, xem xét kỹ và tận hưởng những thứ mình vừa đạt được, sau đó là một giấc ngủ tới khi bình minh chiếu rọi những tia sáng ấm áp đầu tiên vào khuôn mặt đang say giấc nồng sau tấm rèm cửa sổ mỏng manh. Những điều đó thật tuyệt vời. Nghĩ đến đây, Lưu Viêm lại nhìn đống gỗ mà cậu đã phá hủy trong ba tiếng. Cậu mím môi, hít một hơi thật sâu rồi tự dặn lòng mình là số gỗ bị hủy vẫn còn quá ít, phải nhanh chóng phá hủy hết tất cả các khu trước khi hai bé rồng nở ra mới được.

    Nhắc đến hai bé rồng, thời gian đã trôi qua rất lâu nhưng chúng vẫn chưa có động tĩnh gì. Nhiều lúc Lưu Viêm cũng bất giác nghĩ về thời gian chúng ra khỏi vỏ, sau đó lại có chút lo lắng về điều này. Cậu sợ nếu phải mấy trăm năm, thậm chí mấy nghìn năm nữa chúng mới nở mà đến lúc đó nếu cậu vẫn chưa tu tiến cao hơn để kéo dài tuổi thọ thì sẽ ra sao? Vậy chúng sẽ ra sao? Và cả cậu nữa? Liệu có là một bộ xương khô nằm giữa thảm cỏ thơm ngát hoặc chìm sâu dưới đáy một đầm lầy hôi thối? Còn nữa.. Sau khi nhịp tim của thân thể này không còn đập và cả linh hồn cũng tiêu tán, vậy không gian này thì sao nhỉ? Nó có biến mất theo cậu không? Hay sẽ trở thành một tình tiết nhỏ, làm "bàn tay vàng" trong câu chuyện cuộc đời của ai đó?

    "Ấy, cũng đáng lo đấy nhỉ?"

    Lưu Viêm không muốn nghĩ nhiều đâu, nhưng thật ra vấn đề đầu tiên cậu nghĩ đến nếu thật sự sau này sẽ có ai đó sử dụng được không gian này, thì điều cậu nghĩ đến là những đồ dùng cá nhân của cậu. Lỡ mà người ta thấy thì sẽ như thế nào. Nếu không gian có chức năng tự hủy khi chủ mất thì sẽ tốt hơn. Không biết lúc cậu tạo ra không gian này thì có thêm trận pháp, bùa chú hoặc thứ gì đó có thể thực hiện được điều này không. Lưu Viêm hi vọng là có và nếu tính cách, suy nghĩ của cậu kiếp trước cũng tương tự như bây giờ thì khả năng cao là không cần lo lắng lắm.

    Đã vài phút trôi qua khi Lưu Viêm chìm đắm trong những suy nghĩ, cậu nhanh chóng bắt bản thân ngừng suy nghĩ về những vấn đề này và bắt đầu quá trình hấp thụ linh khí.

    Thiền đến mười lăm giờ chiều, Lưu Viêm rời khỏi gian luyện tập thứ hai. Cậu đi đến cánh cửa bên phải ngay cạnh cánh cửa của gian phòng Trọng Lực Trận. Cánh cửa này hơi khác một chút với hai cánh cửa lúc trước. Trên đó không khắc tên phòng mà là khắc một.. cơn lốc xoáy? Hình vẽ này hơi trừu tượng một chút, nhìn giống lò xo nhỏ màu trắng hơn là lốc xoáy. Cái này hình như của trẻ con vẽ rồi ai đó khắc lên đây. Phía dưới góc phải còn có một mặt cười nhỏ đơn giản và hình vẽ vài bông hoa xung quanh, nhìn rất dễ thương.

    Lưu Viêm nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu rồi bước vào căn phòng.

    Ngay sau khi thân thể cậu xuyên qua cánh cửa, mắt còn chưa kịp mở nhưng Lưu Viêm đã cảm nhận được một chút mát lạnh của những cơn gió nhẹ nhàng thổi qua đây. Kèm theo đó là tiếng lá cây xào xạc hòa vào tiếng gió vi vu, mang theo sự tươi mát và trong lành thổi vào từng lớp sương mù ban mai xung quanh bông hoa sâu trong tâm hồn, trao cho nó một cái ôm nhẹ bẫng mà dịu dàng nhất.

    Lưu Viêm mở mắt ra và tận hưởng thứ cảm xúc mới mẻ và tuyệt vời này. Không biết có phải bị cảm xúc ảnh hưởng hay không mà Lưu Viêm còn có thể ngửi được một chút vị ngọt lẫn trong những làn gió thổi đến đây. Nó rất nhạt, thậm chí nếu không để ý và ngửi kĩ thì cậu cũng không phát hiện ra.

    Lưu Viêm đưa mắt nhìn xung quanh. Ngay giây đầu tiên một cây cổ thụ cao khoảng sáu mét với những tán lá xum xuê đã thu hút ánh nhìn của cậu. Lá cây như kiếm. Đó là suy nghĩ bật ra ngay khi Lưu Viêm nhìn lên những chiếc lá vừa sắc bén vừa tinh xảo kia.

    Lá của cây này gây ấn tượng rất mạnh. Nói vậy có vẻ chưa đủ lắm, phải nói là cả cái cây này đều rất ấn tượng. Thử hình dung một chút. Cái cây này hơi giống một cái một cái nón lá khổng lồ được cắm vào một cái cột to như cột nhà. Nói nó gần giống nón lá mà không phải cái ô bởi một phần vì đặc điểm lá và phần tán lá không cong như tán ô dù.

    Lưu Viêm hướng ánh mắt lên phần ngọn cây quan sát rồi từ từ di chuyển ánh mắt xuống thân cây. Ở trên ngọn cây có một lớp lá non mới chỉ dài khoảng một cánh tay, ngắn hơn những lớp lá bên dưới khoảng ba hoặc bốn cánh tay. Màu của những chiếc lá non có vẻ đậm hơn.

    Lưu Viêm nhìn kĩ vào từng chiếc lá. Mỗi cái lá có màu bạc, mép lá như lưỡi kiếm. Nhìn chung có vẻ rất sắc bén. Mỗi lá dày khoảng một mi-li-mét, bề ngang tầm hai xăng-ti-mét, độ dài của nó cũng không phải dạng vừa, những chiếc lá dài nhất lên đến ba mét. Lá này nhìn bề ngoài không thấy gân nhưng khi dùng thần thức dò xét thì một mạng lưới dày đặc gân lá màu trắng đục phân bố khắp nơi bên trong chiếc lá dần hiện ra rõ ràng. Bề mặt lá trơn nhẵn, bóng loáng. Phần đuôi lá nhọn như mũi kiếm.

    Nhìn xuống tiếp phần thân cây, trông nó không khác gì một cái cột nhà to lớn. Không chẻ cành hay phân nhánh, rất thẳng, không có chỗ lồi lõm gì hết. Vỏ cây này có màu đen khói, cũng trơn nhẵn và bóng loáng y chang phần lá. Thêm một đặc điểm nữa là không thấy rễ của nó ở trên mặt đất, phần gốc cũng không phình to ra. Có thể là thân cây còn có một đoạn cắm xuống sâu dưới lòng đất.

    Ngoài ra, có một thứ ở phần gốc cây, rất đẹp và gây ấn tượng mạnh cho thị giác, nhưng nó lại mang đến cảm giác hơi nguy hiểm. Đó là một làn sương tím mỏng bao quanh và nhiều bụi cỏ màu tím cao khoảng ba mươi xăng-ti-mét mọc xung quanh gốc cây. Những bụi cây và làn sương mỏng đó chỉ chen chúc mọc và lượn lờ trong khoảng đất mà tán lá của cái cây to lớn kia có thể che phủ. Khi nhìn vào những sự vật phủ lên mình màu tím huyền bí này Lưu Viêm lại nghĩ đến những làn khói độc mang theo hơi thở của sự chết chóc, hòa lẫn vào hơi thở của sự sống, sau đó mon men len lỏi xâm chiếm từng tế bào một. Tiếc là tâm trí hoảng loạn, bất lực lại không thể hóa thành một chiến binh vô hình nhỏ bé để có thể tồn tại trong thân thể và chống lại những thứ độc hại đang từng bước từng bước nhuốm màu diệt vong lên các tế bào duy trì và phát triển sự sống của một sinh vật. Tuy chưa bao giờ trải qua những vụ việc như hít phải khói độc, nhưng có một khoảng thời gian Lưu Viêm thường xem các bộ phim hoặc tin tức trên mạng có liên quan đến việc đó, nên thời gian đó cậu luôn suy nghĩ về việc lỡ sau này cậu rơi vào tình huống đó thì sẽ như thế nào. Nghẹt thở, khó chịu và thật đau đớn. Đó là những thứ mà cậu tin là chín mươi chín phần trăm sẽ phải trải qua.

    Mà tất cả những đặc điểm, cảm xúc và suy nghĩ mà Lưu Viêm thấy và cảm nhận được khi quan sát từ xa. Ngoài ra, còn có một điều nữa, khi bắt đầu quan sát cây đó và tập trung vào nó, thì cậu vô tình nhận ra mùi hương ngọt nhẹ lúc nãy cậu ngửi được hình như phát ra từ trên cây này. Mùi hương này.. nói sao nhỉ? Hơi giống mùi của những quả hồng đỏ đậm chín mềm, thơm đến từng thớ thịt, vừa thơm vừa ngọt. Lưu Viêm đi về phía trước, sau đó dừng lại ở rìa của bụi cỏ và làn sương tím. Cậu muốn tìm hiểu xem từ chỗ đó nhìn lên sẽ thấy được những gì. Liệu có một giỏ hồng chín mọng được cất giấu trên đó không đây?

    Thật không phụ sự mong đợi, thật sự có một món quà bất ngờ trên đó. Phần thân cây bên dưới bị những tầng lá che khuất khi nhìn từ góc độ này liền lộ ra những tầng quả to tròn như quả bóng bàn, chúng bóng loáng và rất đẹp mắt. Có ba tầng quả trên đó, mỗi tầng có hai mươi ba quả. Có một tầng hình như vừa mới kết quả vì chúng nó có kích thước nhỏ hơn so với hai tầng còn lại. Chắc thời điểm mọc lá và kết quả của cây này giống nhau. Ấn tượng ban đầu khi nhìn thấy chúng là màu của của chúng nhìn vô cùng nguy hiểm. Chúng ẩn mình trong bóng tối mà tầng lá nghiêng xuống tạo ra và hòa vào màu đen khói của thân cây. Mỗi quả phủ lên mình một chiếc áo màu đen bóng với những họa tiết vân màu tím phát sáng nhẹ như những đám mây đen bao bọc vô số tia sét, giống như kiểu cho dù đã cố gắng che dấu nhưng vẫn không thể ngăn được sức mạnh hủy diệt hết thảy tồn tại bên trong lớp vỏ bọc đó.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...