Trả cho anh người ấy ( Ngọc Hân ) Chắc người ta thương anh nhiều lắm đấy Anh muốn gì họ cứ vậy chiều theo Chẳng như em, người gì đâu thấy ghét Tình cạn khô, cằn cỗi giống kẻ nghèo Chắc bên người anh sẽ luôn vui vẻ Chẳng ưu tư, chẳng mệt mỏi buồn rầu Thôi anh hãy trở về bên người ấy Buông tay nào, em chẳng trách anh đâu Ừ em biết em là người ích kỷ Mãi giận hờn chẳng suy nghĩ cho anh Em cũng biết người ta luôn luôn tốt Chỉ yêu anh, yêu rất đỗi chân thành Thôi thì thế, trả anh cho người ấy Thấy anh cười em cũng sẽ vui ngay Dẫu cuộc đời còn bao nhiêu ngả rẽ Yêu anh nhiều họ sẽ chẳng đổi thay Thôi thì thế, chúc anh luôn hạnh phúc Đừng nhớ em, đừng day dứt làm gì Em mạnh mẽ, chẳng bao giờ biết khóc Hãy yên lòng cứ thế bước ra đi!
XIN HÃY QUÊN TÔI Thơ: Thanh Hùng Thôi nhé người xin đừng nhắc đến tôi Cho kỷ niệm được trôi vào quá khứ Mệt mỏi lắm nên chẳng còn muốn thử Tình yêu ư là một thứ mơ hồ Trong tim này máu đã chảy cạn khô Tình đã cạn vùi đáy mồ từ đó Chẳng còn giữ điều gì dù rất nhỏ Hãy quên tôi vì đã bỏ lâu rồi Nên xin người đừng nhắc nhở gì tôi Chẳng bấu víu những bồi hồi tạm bợ Bởi ta đã kiệt cùng từng hơi thở Gánh tương tư rồi nặng nợ với đời Quên hết rồi đừng nhắc nhé người ơi Bởi chán nản vì những lời gian dối Ta không trách và chưa hề giận dỗi Cứ xem như là một mối tình thừa Chỉ xin người quên hết chuyện ngày xưa Bởi lúc đó chẳng ai vừa ý cả Để ta đến rồi đi trong vội vã Nên giờ thành một quá khứ buồn tênh. P T H
NẶNG TÌNH Thơ: Thanh Hùng Nặng tình nhận lấy chơi vơi Nỗi đau kéo tận nửa đời mênh mông Từ khi xa một bóng hồng Trong lòng khắc khoải như đông ùa về Nặng tình vì mãi u mê Đến khi tỉnh ngộ não nề hồn ta Chắc xưa bởi quá thật thà Theo tình...tình bỏ xót xa bao mùa Nặng tình nếm vị chát chua Cùng men cay đắng một vùa ôm say Tự ta cùng nỗi đọa đày Một ngày nhận biết mới hay chỉ là Nặng tình ngày ấy trải qua Tim non rỉ máu nhạt nhòa hận sâu Từ khi người bước qua cầu Ta còn rong ruổi bể dâu trốn tìm Nặng tình lịm chết con tim Biết không mà vẫn nổi chìm vì nhau Rồi khi nhoè nhoẹt úa màu Nửa hồn cay đắng nửa đau rã rời Nặng tình nhận lấy chơi vơi. P T H
GỌI MÙA NGƯỜI LÃNG QUÊN Thơ: Phú Sĩ Hình như trời vẫn mưa Lối cũ ta về ... con đường xưa bỏ lại Nụ cười buông lơi lặng dần theo tiếng vội Ly cà phê ngày nào đã nguội với thời gian Tôi ngập ngừng theo chiếc bóng kẻ lang thang Những tháng ngày trôi đi thuộc bốn mùa quên lãng Lời người nói yêu giờ như lời gió thoảng Dõi theo dòng người dĩ vãng biết tìm đâu Mùa đã về rồi ... sao chẳng thấy người đâu ... Có lẽ lãng quên ... âu cũng là hạnh phúc Cất giấu vào tim một cuộc tình vụng dại Quá khứ có ngọt ngào cũng mãi thế mà thôi.... Đừng quá ưu phiền trách móc những mùa trôi Đổ tội cho mưa rơi khiến lòng người loang loáng nước Cái nắng gắt gao đuổi chân người vội bước Bỏ lại chốn này ký ức phủ mờ sương ... Ngoài kia trời vẫn mưa gội rửa những dặm đường Người gọi mùa lãng quên ... ... yêu thương câu tình hỡi !
TỘI LẮM ĐỜI HOA Thơ: Nguyễn Đình Huân Cuộc đời này đầy bão tố phong ba Giữa đại dương ta chỉ là giọt nước Khi không thể sánh vai nhau chung bước Ngộ ra rằng mình không thuộc về nhau Đành chia tay chấp nhận một lần đau Người ra khơi theo con tàu xa xứ Ta ở lại một mình nơi bến cũ Chẳng còn gì ngoài quá khứ dịu êm Tự nhủ lòng mình sẽ cố lãng quên Chúc cho người hạnh phúc bên tình mới Còn riêng ta ngẩng cao đầu bước tới Yêu chính mình hãy chờ đợi tương lai Cánh cửa cuộc đời không đóng với ai Cánh này đóng ngày mai còn cửa khác Nhưng ta nhớ đừng bao giờ bước lạc Thêm một lần là phận bạc như vôi Hãy là chính mình nhớ nhé ta ơi Ta vẫn biết cuộc đời này rất ngắn Bông hồng kia nở xong vừa mới thắm Đã vội tàn thấy tội lắm đời hoa.
ĐẾN MỘT NGÀY Thơ: Tùng Trần Đến một ngày bổng giật mình quay lại Thì thanh xuân như nắng trải ban chiều Ta góp gom nửa cuộc đời rơi vãi Được những gì ngoài hai chữ quạnh hiu Đến một ngày lòng hoang vắng cô liêu Mới nhận ra tất cả đều đã muộn Cứ mãi ôm làm tâm hồn vướng víu Nỗi đau sầu khi không nỡ tay buông Đến một ngày nơi khoé mắt trào tuôn Khi chân bước trên nẽo đường đơn lạnh Nơi con tim nghe dường như rét buốt Biết đâu tìm cái thuở của ngày xanh Đến một ngày tuy ước muốn mong manh Tuy nhỏ nhoi tựa nhành cây ngọn cỏ Dẫu lẻ loi không ai người bên cạnh Nhưng nỗi buồn còn lại đống tàn tro.
ĐÔI MẮT LIM DIM Tác giả: Mạc Phương Có nhiều lúc muốn lim dim đôi mắt Nhìn cuộc đời sắp đặt ít rõ ràng Để có thể tiếp tục được mơ màng Trong cảm giác vườn địa đàng tươi đẹp. Thỏa sức mến thương mà không gượng ép Cũng không cần tự ghép mảnh trăng mơ Có bóng hình yêu mến để đợi chờ Khiến cảm xúc trong thơ luôn rộn rã. Giá cuộc sống bớt một phần vất vả Luôn dịu dàng trong cả lúc bão giông Để tâm tư sẽ chẳng có mùa đông Và tình yêu luôn màu hồng đẹp đẽ. Được sẻ chia khi trong lòng đau xé Miệng mỉm cười lặng lẽ trước thời gian Mọi cảm xúc đậm nhạt chẳng phai tàn Để em mãi ngập tràn niềm hạnh phúc. MP 25/8/2020
ĐỪNG TRÁCH Thơ: Thanh Hùng Thôi đừng trách lá vàng rơi Để cho cả một khung trời quạnh hiu Cỏ hoa mang vẻ tiêu điều Và hoàng hôn cũng liêu xiêu rã rời Thôi đừng trách hạt mưa rơi Để cho dòng cảm cứ vời vợi thương Nước loang ướt cả cung đường Và hồn ngơ ngẩn tơ vương nhớ người Thôi đừng trách gió chơi vơi Vì sao man mát hợt hời sau lưng Để cho buồn bã quá chừng Bởi lòng cứ nhớ người dưng quá trời Thôi đừng trách nắng rong chơi Để thu lặng lẽ bên đời buồn tênh Lòng ta cứ mãi gập ghềnh Và ngồi tư lự mông mênh không lời Thôi đừng trách giọt sương rơi Ẩn trong đám cỏ nửa vời vội sa Để thu man mác thật mà Và hồn dào dạt xót xa nhớ người Và đừng trách nhé em ơi Bởi thu năm ấy mình rời xa nhau. P T H
TÔI GIẤU GÌ??? Thơ: Tùng Trần Tôi giấu gì sau đáy mắt ưu tư Chắc có lẽ hình như là nỗi nhớ Đến một người nên hằng đêm trăn trở Mong ai về dù chỉ ở trong mơ Tôi giấu gì sao cứ mãi ngu ngơ Sống lạnh nhạt rồi thờ ơ tất cả Kể từ ngày nguời ra đi vội vã Trái tim gầy bổng chốc hoá mong manh Tôi giấu gì sao bỏ phí tuổi xanh Thân héo hon như cành cây trụi lá Đem nỗi buồn mang chôn vào trong dạ Để dòng nguời xa lạ chẳng ai hay Tôi giấu gì mà vẫn mãi chưa phai Khi bất chợt một ngày ai hỏi tới Bổng chênh vênh nghe ngực mình đau nhói Thấy nghẹn ngào cố nén lệ tuôn rơi Tôi giấu gì..tôi giấu chuyện tình tôi Một giấc mơ xa rời không trở lại Tôi giấu gì dường như là sợ hãi Nên chẳng còn tha thiết nói yêu ai 11/07/2017 KVTB
CHƠI VƠI Thơ: Nguyễn Hưng Có một ngày nỗi sầu như tận thế Đến kiệt cùng giọt lệ chẳng buồn rơi Muốn hét lên sao họng cứ nghẹn lời Thu đi rồi chơi vơi một xác lá. Ta với em từ nay thành xa lạ Còn gì không dù tất cả đã từng ? Hết thật rồi người trở gót quay lưng Kỷ niệm cũ rưng rưng ngày nắng vỡ. Biết trách ai khi tình là duyên nợ Ta trở về ở đợ kiếp sầu miên Gánh đơn côi lặng lẽ bước trên triền Ước mong gì đào nguyên lại ríu rít. Con đường đi ngày mai đây mờ mịt Đầy phong ba gió rít đến vây quanh Giấc mơ tan lại một bóng độc hành Đời là vậy cam đành theo phận số. Em đi nhé đừng ngại ngần mà cố Tình hết rồi dành dỗ cũng thế thôi Ngày hôm qua là quá khứ xa xôi Vấn vương gì bờ môi thêm mặn đắng. Thêm một lần cuộc đời ta phải gắng Đã quen rồi tay trắng lúc mùa phai Con đường đi lá đổ suốt dặm dài Ta quen rồi phận trai là giông tố. Nguyễn Hưng 14/05/2019