Chênh Chao Trong lòng bỗng thấy thờ ơ Cho nên câu chữ ngu ngơ chẳng vần Tình yêu cứ mãi phân vân Trái tim e ngại trao nhầm yêu thương
Thơ Tình 4 Câu Lạ Đếm lá rớt.. tiễn thu phai Em nhặt lại.. một mùa yêu đã cũ Tình em trao.. cuộn trào như thác lũ.. Cuốn được bao người.. sao anh vẫn vô ưu?
Bỗng Một Ngày Bỗng một ngày tôi nhận ra điều đó. Cơn gió kia không phải của riêng tôi. Đó là của trời xanh và mặt đất. Chẳng bao giờ có thể thuộc về tôi
Nỗi Nhớ Đôi khi nhớ chỉ là quên một nửa Còn lãng quên là nhớ đến tận cùng Đôi khi khóc chỉ là buồn một chút Còn nụ cười là tê tái lòng đau!
Khóc Tôi bật khóc khi biết mình thua cuộc Vòng tay này không giữ được tình yêu Buồn làm sao với nỗi nhớ chắt chiu Người yêu tôi ngàn đời bên kẻ khác
Nỗi Nhớ Đi Hoang Thêm một ngày thả nỗi nhớ đi hoang. Ta lang thang trên vỉa hè ký ức. Nhặt nỗi buồn biết niềm đau có thật. Và bất chợt ta cảm thấy cô đơn!
Mơ thèm miếng nắng qua đây Gió hong da đất cho cây nứt chồi Vén mây nhen sáng đèn trời Hâm cơn lũ cuối mà phơi hương chiều.
Quay về nhón hạt thóc cười Vểnh nghe trâu ợ ra lời rạ rơm Phanh trần hóng gió quạt bờm Khóc con cà cuống nướng thơm hướng đình.
Ngoài vườn sen nở trắng hồng Tỏa hương thơm ngát cho lòng anh vui Từ nay xin hết ngậm ngùi Làm thơ ghép chữ cho vơi cơn sầu.
Vườn xuân hoa nở muôn màu Tỏa hương thơm ngát dạt dào ngất ngây Ong vờn bướm lượn vui say Thi nhân ghé lại tháng ngày lãng quên.