Chợ ngày đông Trời rét quá! Mái lều xơ xác gió, Chợ mênh mông quán họp độ mươi người. Các cô gái khăn vuông trùm to hó Miệng nhai trầu thỉnh thoảng nói ra hơi. Đây lối rộng người mua đi khép nép Kia đường dài kẻ bán đứng thu tay. Mụ hàng cá luôn mồm xoa xuýt rét, Chị gánh rau lập cập đỗ quang mây. Xào xạc được một giờ rồi bỗng chốc Chợ tàn dần lẻ tẻ tiễn người qua Lều quán lại rùng mình trong gió thốc Và âm thầm run lạnh dưới mưa sa.
Đêm đông Một chút gió đêm nay cho đủ rét Những đường thơm thôi lá cũng đừng vàng Ở trên sao sáng để em sang Đôi cánh lớn đáp qia lòng cửa mở. Hương của cỏ và độ nồng hơi thở Sẽ lên cao làm lửa ở trong hồn Như que diêm phải cháy những đầy hôm Cho sợi khói thản nhiên vào đôi mắt. Đừng vội biết vì sao mà ngơ ngác Khi tôi về vầng trán cũng mưa bay Đừng vội đau, dù khẽ, ở bàn tay Khi trí nhớ vẫn còn nguyên tha thiết. Mùa đông tới làm sao em biết Những hàng cây trở gió đến lạnh lùng Chắc buổi chiều máu tóc cũng mưa giông Đường đi học thênh thang loài mây rớt. Và buồn tự ngàn xưa đâu đã hết Khi vô tình gọi lại tuổi tên người Tuổi mười lăm, tên đẹp tựa chiều phai Hồn vắng lặng mà nghe như đã khắp. Một chút núi của bầu trời xa tắp Soi bóng về thềm cửa cũ màu xanh Em có nghe rất khẽ ở bên mình Sương mới rụng về hồn lơ lửng cánh. Một chút gió cho đêm nay vừa lạnh Tôi bắt đầu sửa soạn đón mùa đông Em có nghe lửa ấm ở trong lòng Hương lạ chết và cây kia rũ xuống.