Tên truyện: Thể loại: Tên tác giả: (Ảnh bìa) Làng tôi sát biên giới với Trung Quốc, ngày xưa nghèo xác xơ, đã thế làng hơn chục nóc nhà thì tội nghiệp, tôi lại ở trong căn nhà nghèo nhất. Ngoài tôi còn có cậu và mợ, họ không phải người sinh ra tôi nhưng nhận tôi về nuôi từ nhỏ.. chuyện không bàn nữa. Tình hình an ninh hồi đó rất phức tạp, buôn lậu, buôn ma túy, buôn người.. diễn ra thường xuyên. Năm đó tôi học xong lớp 10 trường nội trú tỉnh, được nghỉ hè thì mợ tôi nhắn xuống là không cần về nữa, mợ có việc xuống tỉnh rồi đón luôn. Từ làng tôi xuống tỉnh hơn 60km, tôi đợi mợ ở cổng trường đến 5h chiều. Sau đó tôi thấy mợ được 1 người đàn ông chở xuống bằng xe minsk. Chúng tôi ra quán phở ăn rồi mợ bảo: Con lớn rồi nghỉ hè thì đi hộ mợ gùi hàng từ Trung Quốc sang Việt Nam mỗi chuyến họ trả mình mấy trăm nghìn đấy.. Tôi nghe xong không suy nghĩ gì mà nhận lời luôn. Người lái xe minsk kia tên là Hùng, ông giới thiệu là người chuyên tuyển phu đi khuân hàng. Ba chúng tôi đi đường rừng theo lối mòn để vượt biên sang bên kia TQ, đi được nửa đường thì gặp 2 người Trung Quốc ngồi đợi chúng tôi, chú Hùng với mợ nói chuyện với họ một lúc, rồi mợ tôi lôi tôi sang một góc, ra vẻ nước mắt rơm rớm và bảo: Đến nước này mợ không giấu con nữa, cậu và mợ ở quê bị người ta lừa nên nợ tiền, giờ mợ phải bán con để lấy tiền trả nợ. 2 người này họ mua con về để làm ở trang trại, không lo làm gì xấu xa đâu. Con chịu khó lao động rồi lúc nào có điều kiện về thăm cậu mợ sau. Nói rồi mợ đưa cho tôi 1 túi quần áo, kem đánh răng, bàn chải và khăn mặt. Hồi đó tôi đã sang Trung Quốc vài lần khuân hàng rồi, tiếp xúc với người bên đó cũng nhiều nên chuyện này với tôi cũng không có gì ghê gớm lắm. Vào thế đó cũng chả còn biết cách nào, tôi bảo mợ cứ về đi, không phải lo cho con.. Rồi tôi theo 2 người Trung Quốc đó đi mà trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm như trả được món nợ nuôi dưỡng cho cậu mợ, tôi có đâu ngờ rằng trước mắt tôi là 7 năm đằng đắng xa quê hương và cũng là nơi tôi vào tù lần đầu..