Quyển 1: Tôi là tội phạm giết người bị biến thái..
Chương 3: Trêu hoa ghẹo nguyệt (2)
[BOOK]Trần Xâm rất tự nhiên, đi đến trước cửa phòng má Kim. Nhưng vì thấy trong phòng sáng đèn, vừa hay phòng bên cạnh không có người. Thế là hắn đành trốn ở phòng bên cạnh, tiện thể áp tai nghe ngóng động tĩnh ở phòng má Kim.
Mà ở trong phòng má Kim vậy mà phát ra tiếng nói chuyện, Trần Xâm bên này cố điều chỉnh hơi thở xuống thấp nhất. Cẩn thận để bản thân lúc nghe lén, không bị phát hiện.
Giọng một người đàn ông xa lạ, vang lên trong phòng má Kim: "Này Trăng Non, cô không cần cứ có chút chuyện nhỏ liền làm phiền chúng tôi chứ!"
Tiếp đó là tiếng má Kim trả lời: "Chuyện này mà nói là nhỏ à? Này Trăng Khuyết, ông hỏi ông chủ giúp ta xem có thể đổi một con bé khác đi không."
Má Kim như sợ ai tranh nói với mình, vội vàng nói một lèo: "Tô Bân này, tôi thấy ngày càng không ổn rồi. Đứa nhỏ này mới bao tuổi đâu, mà ra tay cũng độc ác quá rồi. Mặt của Mĩ Dung tuy đã dùng lá Dưỡng Nhan chữa lành vết thương bên ngoài. Nhưng mũi thì gãy vẹo, răng thì cũng gãy hết mấy cái răng cửa. Ông nói coi, nếu trong lễ trưởng thành người đó nhìn trúng nó. Hắn mua nó về nhỡ nó làm gì khiến hắn bị thương, thì cái chỗ này của tôi chắt chắn là bị giật xập đó. Ở chỗ tôi còn rất nhiều đứa xinh xắn mà, ông nói ông chủ yên tâm đều là hàng cực phẩm cả.."
Người đàng ông tên Trăng Khuyết, có chút không kiên nhẫn ngắt lời bà: "Đủ rồi, lời ông chủ là để cho cấp dưới chúng ta kì kèo sao? Mà sao cô cứ khó chịu chuyện này suốt vậy? Tôi thấy cô ác cảm với con bé quá rồi đó Trăng Non. Cô coi mà chăm sóc con bé cho tốt vào, để người kia còn chọn nó. Nếu để thất bại. Coi chừng ông chủ nổi giận, lúc đó thì không ai giúp được cô đâu."
Má Kim đột nhiên lên giọng: "Tôi ác cảm? Tôi thấy ông u mê thì có! Ông là u mê từ mẹ đến con. Ông nói xem Trăng Khuyết, nếu không phải mẹ của nó là Trăng Tàn. Ông có quan tâm nó như vậy không? Ông nói coi.. Nói không chừng có khi nó là con riêng của ông, với cái con khốn đó không chừng."
Giọng Trăng Khuyết lúc này nghe có vẽ tức giận, hắn nghiến răng mà mắng nói: "Mẹ kiếp, Trăng Non! Nếu Tô Bân nó mà là con của ông đây với Trăng Tàn, thì mày nghĩ mày còn sống đến giờ không Trăng Non? Những gì mày làm với con bé, đừng tưởng là tao không biết.."
Đang nói chuyện, thì có tiếng bước chân chạy vội về phía này còn có tiếng hét kêu in ỏi. Má Kim không thèm để ý sự tức giận của Trăng Khuyết, thờ ơ nói: "Hình như chổ tôi lại có chuyện rồi, tôi phải đi coi thử. Khi khác truyền tin sau!"
Trần Xâm mơ hồ nghe tiếng Trăng Khuyết nói "Nhớ chăm sóc con bé..", có lẽ đang nói thì bị má Kim ngắt liên hệ.
Trong lòng Trần Xâm hắn có một cảm giác xôn xao xa lạ, nhưng hắn biết đây là cảm xúc của chín hắn chứ không hề bị cơ thể này chi phối. Có lẽ do đây lần đầu tiên trong đời, hắn nghe thấy có người thật lòng quan tâm mình.
Không phải là những quan tâm kiểu khách sáo hay giả vờ, không phải kiểu quan tâm bố thí sáo rỗng, hay là những kẻ quan tâm vì muốn lợi dụng hắn. Mà là thật lòng. Dù đó chỉ vỏn vẹn vài câu nói, nhưng hắn lại cảm thấy ấm áp từ ruột gan.
Dù chỉ là quan tâm chủ cơ thể mà hắn mang, nhưng không sao bây giờ hắn đã làm chủ cơ thể này rồi. Hắn trước đây vì nhiều lý do mà thường xuyên lẫn trốn, thường sống với danh phận của người khác cũng quen rồi. Hắn mặc kệ, dù thế nào hắn cũng xem như đây là quan tâm hắn đi.
Hắn quyết định rồi, hắn sẽ đi tìm cái người tên Trăng Khuyết kia. Hắn tin rằng ông trời cho hắn sống lại thế này, chắc chắn là thấy hắn đáng thương nên muốn bù đắp cho hắn. Đã vậy thì hắn từ giờ sẽ là Tô Bân, là một cô bé được người khác yêu thương.
* * *
(Từ giờ mình sẽ bắt đầu đổi xưng hô Trần Xâm thành Tô Bân nha. Nhưng vì tâm hồn vẫn là của một người đàn ông, nên về mặt nội tâm vẫn sẽ xưng là hắn nha)
Vậy nhưng, làm sao để hắn tìm được người tên Trăng Khuyết này đây? Cái khó ló cái khôn, hắn đợi đám người kia kéo má Kim đi giải quyết việc. Liền nhanh chân, lẻn vào phòng bà ta.
May mà bà ta đi vội nên chưa tắt đèn, vừa vào phòng hắn liền nhanh tay lục lọi khắp nơi. Cúi cùng cũng tìm thấy con hạt truyền tin, hắn cẩn thận mở hết nếp gấp hạt ra thành giấy phẳng. Sau đó chép hết phù chú trên đó ra một tờ giấy thường, rồi cất vào túi lúc mà lúc nãy nhặt được.
Nhưng túi này không cho hắn thò tay vào, miệng túi như bị dán chặt vậy. Hắn lại nhớ đến mấy cái truyện hắn từng đọc trên mạng. Thể là nhịn đau đem dao rọc giấy trên bàn, rọc một đường nhỏ trên ngón tay. Máu chảy rất ít, vì hắn rất yêu thương bản thân nên rạch không mạnh tay, vết thương vốn không sâu. Vậy nhưng, vừa bôi máu lênh miệng túi thì không thấy động tĩnh gì.
Nhưng vài giây sau, máu trong người hắn dường như bị cái túi này hút hết ra qua đầu ngón tay của hắn. Trong lúc hắn bị hút máu, hắn đã cố rút tay về nhưng không thành. Tưởng đâu mới sống lại lại biến thành xác khô, không ngờ hắn vậy nhưng mạng lớn. Thật may, cuối cùng cái túi cũng ngưng hút máu hắn, hắn vẫn còn giữ được nữa cái mạng nhỏ. Mà cái túi lúc này, cũng chịu ngoan ngoãn nghe theo ý hắn rồi.
Dù trong tình trạng suy yếu, nhưng hắn vẫn giữ được tĩnh táo mà nghĩ cách thoát khỏi nơi này. Hắn cẩn thận xếp lại hạt giấy cất vào chỗ cũ, lại đi lục tìm lá Dưỡng Nhan. Hắn có linh cảm rằng má Kim sẽ không mang theo lá Dưỡng Nhan trong người mà sẽ để trong phòng bà ta, bởi nơi này vốn không có ai dám vào phòng bà ta.
Quả thật để hắn đoán trúng rồi, vậy mà là để ở đầu giường còn đựng trong một cái hộp ngọc màu đỏ nhìn rất xịn sò. Nhình cả đống lá đầy ụ, vậy là hắn quyết định lấy luôn cả hộp lẫn lá mang đi. Vì để tránh bị nhìn ra cái gì, hắn trộm luôn rất nhiều thứ đáng tiền trong phòng giả thành một vụ trộm rồi chuồn êm.
Khi đi ngang qua khu vực gần sảnh trước, hắn loáng thoáng nghe có khách đang quậy phá đòi người. Hình như là người này cùng bạn đến đây chơi nhưng người bạn kia uống được một lúc thì đi chơi riêng với vài em ở đây, nhưng giờ tìm mãi không thấy người đâu.
Tô Bân nghe thế thì nhớ tới ba người lúc nãy, đã bị hoa ăn thịt ăn sạch rồi. Trong lòng hắn lại có ý đồ xấu, hắn muốn trả thù má Kim coi như lấy chút lợi tức cho Tô Bân. Thế là hắn lại chuyển hướng, xem nơi này như chốn không người mà thoải mái bước đi.
Hắn tới trước dãy phòng tắm của khách, bước đại vào một phòng không phải lúc nãy hắn vào. Lần lượt mở đèn rồi lấy lá Dưỡng Nhan ra chữa trị thật tốt cho bản thân. Sau đó đi vào bồn tắm trong phòng mà thoải mái tắm rửa, rồi lục trong túi tìm quần áo để mang.
Nhưng hắn bây giờ chỉ là đứa nhỏ, mang không vừa những quần áo này. Đành tìm lấy dao nhỏ, cắt bớt quần áo cho vừa mà mặc.
Sau đó lại trùm áo choàng đen lên, đem bã lá Dưỡng Nhan nén thành vài viên nhỏ. Hắn ném ngẫu nhiên cho cây ăn thịt ăn, rồi che lại như cũ mà bỏ chạy. Hắn chọn ngẫu nhiên vài phòng tắm, rồi vào đó lập lại tương tự. Cho hoa ăn xong, thì như cũ che màn lại mà bỏ chạy. Sau đó hắn theo trí nhớ tìm được cửa sau, từ đó trốn đi khỏi nơi này.[/BOOK]