Bài viết: 122 



Trời Gieo Mưa Gió
Tác giả: Vong Xuyên Bỉ Ngạn
Thể loại: Tản văn, hồi ký
Cuộc thi nét bút tuổi xanh - Tuần thứ mười
Chủ đề: Mưa
Tác giả: Vong Xuyên Bỉ Ngạn
Thể loại: Tản văn, hồi ký
Cuộc thi nét bút tuổi xanh - Tuần thứ mười
Chủ đề: Mưa

"Mẹ, bọn con hứa với mẹ, từ nay về sau bọn con nhất định sẽ chăm chỉ, sẽ ngoan ngoãn, bọn con sẽ che chở và bảo vệ lẫn nhau, nhất định.. Nhất định sẽ không phụ sự dạy dỗ của cha mẹ, nhất định sẽ không làm mẹ tiếp tục buồn lòng.."
* * *
Hiện tại, bên tai ngoài tiếng nức nở khóc thương của các con, tôi còn nghe cả tiếng mưa và tiếng sấm.
Tiếng mưa xối xả, tiếng sấm đùng đùng, cộng với âm thanh xào xạc, tiếng gió lốc rít gào giận dữ vặn ngã cỏ cây.
Những thứ âm thanh dữ dội đó, phút chốc đã khơi lại ký ức của tôi về mấy chục năm về trước..
Về cái lúc tôi còn son trẻ.
Về cái lúc tôi gặp và về cái lúc tôi vĩnh viễn mất đi ông.
* * *
Tôi và ông lần đầu gặp nhau cũng là vào một ngày mưa gió.
Ngày hôm đó tôi vì bị người ta hãm hại, mất đi đời con gái, mất đi sự trắng trong.
Trong lúc nghĩ không thông, nổi tuyệt vọng bửa vây, trong làn mưa, tôi đã trầm mình xuống dòng nước.
Chỉ là vô tình thấy được nhưng không hề suy nghĩ, chính ông là người đã nhảy xuống cứu tôi.
Mặc kệ ý định muốn quyên sinh của tôi, vớt tôi lên, mang tôi về, không kể công lao, ông ngày đêm chăm sóc.
Sợ tôi tiếp tục nghĩ quẩn, sau đó ông lại giúp tôi lấy lại hi vọng, giúp tôi nhìn thấy vẫn còn có những thứ tốt đẹp khác trên cuộc đời.
Để rồi ngày ngày bên nhau, thời gian trôi qua chẳng biết từ lúc nào tôi và ông đã dần cảm mến.
Hai chiếc áo vải, một mâm cơm đơn giản, vào một ngày nọ, dưới sự minh chứng của trời đất, duyên lành tác hợp, cứ thế tôi và ông đã thành vợ thành chồng.
Sau đó tôi theo ông, cùng chiếc ghe, cùng lênh đênh xuôi chèo theo dòng nước.
Hai vợ chồng nghèo cùng sống kiếp thương hồ, dùng việc cấm câu, buôn bán hàng ngày để làm kế sinh nhai.
Dù cuộc đời hàn vi, phải trải qua đủ loại khó khăn, nào là chi phí thuốc men, nào là cơm ăn áo mặc.
Nhưng đối đãi lại thành thật, vợ chồng chưa một lần lừa gạt, hay nghi kỵ lẫn nhau.
Rồi thời gian trôi qua, tình nghĩa mặn nồng, tôi lần lượt mang thai, rồi cũng lần lượt hạ sinh cho ông thằng Hai thằng Ba và con Út.
Hạnh phúc nối tiếp hạnh phúc, khiến có lúc tôi ngốc nghếch ảo tưởng, cảm thấy: "Mình chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian".
Thế nhưng ngờ đâu, vào một ngày kia, không biết từ đâu mây đen ùn ùn bắt ngờ kéo đến.
Che lấp bầu trời, cũng nhẫn tâm che lấp cả.. Hạnh phúc của tôi.
Dưới sự giằng xé của cơn giông, chiếc ghe cũ kỹ đáng thương đã vô phương không cách nào chống chọi.
Một con sóng dữ vô tình và cứ thế là phút chốc tan tành, mảnh vỡ rơi rớt khắp nơi.
Giữa biển nước mênh mông, trong lúc khốn nguy vì cố cứu tôi, cứu con mà ông liều mình và rồi dần kiệt sức..
Để đến lúc mọi người trên đất liền đến được, thì đó cũng lúc ông bị sóng dữ nhấn chìm, vĩnh viễn buông mình nằm lại giữa lòng sông..
* * *
Trước mắt tôi giờ đây dường như lại quay trở về chính cái đêm giông bão, kinh hoàng ngày hôm đó..
Cái đêm mà mọi người nói rằng không tìm được, tôi ngồi trên bờ đất ẩm ướt, mặc cho từng giọt mưa dội xuống đau cả da thịt, thơ thơ thẩn thẩn như một người điên mà khàn giọng cố chấp gọi tên ông..
Ông ơi, tại sao ông lại đi.. Đi về cái nơi xa xôi ấy..
Mưa ơi, tại sao mưa lại cướp ông đi, bỏ lại tôi, bỏ lại các con ông bơ vơ nơi chốn này..
* * *
Dù đã trôi qua nhiều năm, nhưng nỗi đau ngày nào vẫn chưa từng phai nhạt.
Tôi ngước mắt nhìn các con một lần sau cuối trước lúc phải chia ly.
Con tôi.. các con của tôi, máu thịt của tôi, giờ đây tất cả đều đã lớn.
Đều đã có thể tự chăm sóc cho mình và cũng đều đã có hạnh phúc nhỏ riêng.
Đã không còn giống lúc nhỏ thơ ngây, đi đường phải cần một người nắm tay rồi dìu đi từng bước
Giờ đây chúng đã trưởng thành, đều đã thành thạo, và đều đã học được cách tự mình đi.
Không buồn, không phiền, không hề sợ hãi trước đớn đau của cơn bạo bệnh.
Ở những giây phút cuối cùng, tôi chỉ cảm thấy nhẹ nhõm, chẳng phiền lo.
Bởi vì chậm trễ bao năm thì cuối cùng cũng đã đến lúc..
Đến lúc thích hợp.
Đến lúc không còn gì vướng bận.
Và đến lúc tôi có thể yên lòng đến để tìm ông!
* * *
"Trước đây lúc em tuyệt vọng nhất chính anh đã cứu em, cũng chính anh là người đã cho em hi vọng. Thế nhưng cuối cùng anh lại mang theo hi vọng đó bỏ em đi..
Anh biết không, không chỉ có đêm đó đâu, mấy ngày nay, đã có nhiều lúc.. Đã có nhiều lúc em muốn bỏ mặc tất cả, muốn cứ như vậy mà đến tìm anh..
Thế nhưng cứ mỗi lúc em muốn đến tìm anh, nhìn các con, em lại không nỡ..
Các con của mình chúng vẫn còn quá nhỏ.. Chúng thật sự vẫn còn quá nhỏ.. Quá nhỏ để có thể tự sống sót, và quá nhỏ để có thể tồn tại được trên cái cuộc đời khắc nghiệt này."
End
* * *
* * *
Chỉnh sửa cuối: