Trời Gieo Mưa Gió Tác giả: Vong Xuyên Bỉ Ngạn Thể loại: Tản văn, hồi ký Cuộc thi nét bút tuổi xanh - Tuần thứ mười Chủ đề: Mưa "Mẹ, bọn con hứa với mẹ, từ nay về sau bọn con nhất định sẽ chăm chỉ, sẽ ngoan ngoãn, bọn con sẽ che chở và bảo vệ lẫn nhau, nhất định.. Nhất định sẽ không phụ sự dạy dỗ của cha mẹ, nhất định sẽ không làm mẹ tiếp tục buồn lòng.." * * * Hiện tại, bên tai ngoài tiếng nức nở khóc thương của các con, tôi còn nghe cả tiếng mưa và tiếng sấm. Tiếng mưa xối xả, tiếng sấm đùng đùng, cộng với âm thanh xào xạc, tiếng gió lốc rít gào giận dữ vặn ngã cỏ cây. Những thứ âm thanh dữ dội đó, phút chốc đã khơi lại ký ức của tôi về mấy chục năm về trước.. Về cái lúc tôi còn son trẻ. Về cái lúc tôi gặp và về cái lúc tôi vĩnh viễn mất đi ông. * * * Tôi và ông lần đầu gặp nhau cũng là vào một ngày mưa gió. Ngày hôm đó tôi vì bị người ta hãm hại, mất đi đời con gái, mất đi sự trắng trong. Trong lúc nghĩ không thông, nổi tuyệt vọng bửa vây, trong làn mưa, tôi đã trầm mình xuống dòng nước. Chỉ là vô tình thấy được nhưng không hề suy nghĩ, chính ông là người đã nhảy xuống cứu tôi. Mặc kệ ý định muốn quyên sinh của tôi, vớt tôi lên, mang tôi về, không kể công lao, ông ngày đêm chăm sóc. Sợ tôi tiếp tục nghĩ quẩn, sau đó ông lại giúp tôi lấy lại hi vọng, giúp tôi nhìn thấy vẫn còn có những thứ tốt đẹp khác trên cuộc đời. Để rồi ngày ngày bên nhau, thời gian trôi qua chẳng biết từ lúc nào tôi và ông đã dần cảm mến. Hai chiếc áo vải, một mâm cơm đơn giản, vào một ngày nọ, dưới sự minh chứng của trời đất, duyên lành tác hợp, cứ thế tôi và ông đã thành vợ thành chồng. Sau đó tôi theo ông, cùng chiếc ghe, cùng lênh đênh xuôi chèo theo dòng nước. Hai vợ chồng nghèo cùng sống kiếp thương hồ, dùng việc cấm câu, buôn bán hàng ngày để làm kế sinh nhai. Dù cuộc đời hàn vi, phải trải qua đủ loại khó khăn, nào là chi phí thuốc men, nào là cơm ăn áo mặc. Nhưng đối đãi lại thành thật, vợ chồng chưa một lần lừa gạt, hay nghi kỵ lẫn nhau. Rồi thời gian trôi qua, tình nghĩa mặn nồng, tôi lần lượt mang thai, rồi cũng lần lượt hạ sinh cho ông thằng Hai thằng Ba và con Út. Hạnh phúc nối tiếp hạnh phúc, khiến có lúc tôi ngốc nghếch ảo tưởng, cảm thấy: "Mình chính là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian". Thế nhưng ngờ đâu, vào một ngày kia, không biết từ đâu mây đen ùn ùn bắt ngờ kéo đến. Che lấp bầu trời, cũng nhẫn tâm che lấp cả.. Hạnh phúc của tôi. Dưới sự giằng xé của cơn giông, chiếc ghe cũ kỹ đáng thương đã vô phương không cách nào chống chọi. Một con sóng dữ vô tình và cứ thế là phút chốc tan tành, mảnh vỡ rơi rớt khắp nơi. Giữa biển nước mênh mông, trong lúc khốn nguy vì cố cứu tôi, cứu con mà ông liều mình và rồi dần kiệt sức.. Để đến lúc mọi người trên đất liền đến được, thì đó cũng lúc ông bị sóng dữ nhấn chìm, vĩnh viễn buông mình nằm lại giữa lòng sông.. * * * Trước mắt tôi giờ đây dường như lại quay trở về chính cái đêm giông bão, kinh hoàng ngày hôm đó.. Cái đêm mà mọi người nói rằng không tìm được, tôi ngồi trên bờ đất ẩm ướt, mặc cho từng giọt mưa dội xuống đau cả da thịt, thơ thơ thẩn thẩn như một người điên mà khàn giọng cố chấp gọi tên ông.. Ông ơi, tại sao ông lại đi.. Đi về cái nơi xa xôi ấy.. Mưa ơi, tại sao mưa lại cướp ông đi, bỏ lại tôi, bỏ lại các con ông bơ vơ nơi chốn này.. * * * Dù đã trôi qua nhiều năm, nhưng nỗi đau ngày nào vẫn chưa từng phai nhạt. Tôi ngước mắt nhìn các con một lần sau cuối trước lúc phải chia ly. Con tôi.. các con của tôi, máu thịt của tôi, giờ đây tất cả đều đã lớn. Đều đã có thể tự chăm sóc cho mình và cũng đều đã có hạnh phúc nhỏ riêng. Đã không còn giống lúc nhỏ thơ ngây, đi đường phải cần một người nắm tay rồi dìu đi từng bước Giờ đây chúng đã trưởng thành, đều đã thành thạo, và đều đã học được cách tự mình đi. Không buồn, không phiền, không hề sợ hãi trước đớn đau của cơn bạo bệnh. Ở những giây phút cuối cùng, tôi chỉ cảm thấy nhẹ nhõm, chẳng phiền lo. Bởi vì chậm trễ bao năm thì cuối cùng cũng đã đến lúc.. Đến lúc thích hợp. Đến lúc không còn gì vướng bận. Và đến lúc tôi có thể yên lòng đến để tìm ông! * * * "Trước đây lúc em tuyệt vọng nhất chính anh đã cứu em, cũng chính anh là người đã cho em hi vọng. Thế nhưng cuối cùng anh lại mang theo hi vọng đó bỏ em đi.. Anh biết không, không chỉ có đêm đó đâu, mấy ngày nay, đã có nhiều lúc.. Đã có nhiều lúc em muốn bỏ mặc tất cả, muốn cứ như vậy mà đến tìm anh.. Thế nhưng cứ mỗi lúc em muốn đến tìm anh, nhìn các con, em lại không nỡ.. Các con của mình chúng vẫn còn quá nhỏ.. Chúng thật sự vẫn còn quá nhỏ.. Quá nhỏ để có thể tự sống sót, và quá nhỏ để có thể tồn tại được trên cái cuộc đời khắc nghiệt này." End * * *
Chào bạn, trước tiên xin chúc mừng bạn đã hoàn thành tuần thi thứ Mười, dù không đạt giải cao nhất, nhưng Ban tổ chức hy vọng sẽ tiếp tục theo dõi và đạt giải cao trong những tuần thi sau. Ngoài chấm điểm, Ban giám khảo còn có một vài nhận xét/góp ý về bài viết của bạn như sau: Giám khảo 1: "Bài tản văn mang nhiều cảm xúc, nhiều suy nghĩ trong lòng người đọc. Tuy nhiên, bạn lại viết sai chính tả nhiều từ nên nó dễ gây tuột cảm xúc bạn à. Ngày hôm đó tôi vì bị người ta đen lòng hãm hại, mất đi đời con gái, mất đi sự trắng trong. => Đem Trong lúc nghĩ không thông, nổi tuyệt vọng bửu vây, trong làn mưa, tôi đã trầm mình xuống dòng nước. => Bủa vây Hai chiếc áo vải, một mâm cơm đơn giản, vào một ngày nọ, dưới sự minh chứng của trời đất, duyên lành tác hợp, cứ thế chúng tôi thành vợ thành chồng. => Phải dùng từ" "chúng ta" "mới đúng => Vợ đang dùng từ Tôi để nói với chồng (ông) thì vào câu văn đó, ngữ cảnh đó là người vợ đang nói với chồng luôn, không phải người đọc, nên dùng từ chúng tôi là không hợp lý. Từ chúng tôi chỉ hợp lý khi bạn dùng từ ông ấy xuyên suốt bài tản văn. Tóm lại đây là lời độc thoại của nhân vật Tôi (ngôi thứ nhất) với chồng quá cố (ngôi thứ hai) Nhìn chung bài tản văn chỉ đơn thuần nói rằng vì mưa to gió lớn mà vợ mất chồng, con mất cha. Trong khi cái mà giám khảo trông đợi là cơn mưa của bạn. Một cơn mưa đúng nghĩa. Nó đẹp hay xấu, vui hay buồn. Thậm chí nếu có thể, tại sao bạn không khai thác chuyện tình cảm trong cơn mưa gió ấy, lúc mà chồng cứu vợ. Có rất nhiều cách để truyền tải thông điệp thông qua mưa. Tuy nhiên, bài tản văn mang sắc thái tiêu cực quá bạn ạ. Nó chưa xoáy sâu vào trọng tâm cuộc thi: Mưa! Mặc dù vậy, chúc bạn đạt giải cao nha^^ Giám khảo 2: diễn tả khá tốt, truyện hay nhưng đoãn Giám khảo 3: nội dung rất xúc động, tiếc là hơi bị ngắn, không đạt đủ số từ theo quy định
Bài viết này vốn vĩ là lúc mình nổi hứng nên viết ra. Đúng! Bởi vì không có nhiều thời gian chăm chút nên giờ đọc lại bài viết này, mình đồng ý là nó có nhiều thiếu sót (cụ thể nội dung, chính tả có nhiều lỗi sai, từ ngữ một vài chỗ chưa sát nghĩa). Về điều này thì mình đồng ý. Tuy nhiên.. Sau khi đọc xong đôi ba dòng nhận xét yêu thương của giám khảo 1 thì mình cũng có đôi ba lời muốn tỏ cùng giám khảo để đôi bên hiểu nhau hơn (lưu ý: Không phải biện hộ cho sự thiếu sót bài viết của mình, mình đồng ý là bài này mình thiếu sót rất nhiều) Thứ nhất:" đen lòng "hai từ này này thật ra nó không sai chính tả đâu, ngay từ đầu quả thật mình đã có ý nghĩ là viết hai từ này. Bởi vì nhân vật của mình xây dựng là kiểu.. ừm, quê mùa. Lớn lên từ nhỏ ở ruộng đồng, tất nhiên là không tiếp xúc, không biết và không dùng được những từ ngữ hoa mỹ. Hai từ này là chỉ sự đen tối xấu xa trong lòng người. Nên việc một nhân vật ở quê dùng từ này để diễn tả thì mình nghĩ cũng không phải là vấn đề trọng yếu. Thứ hai: Bạn bảo mình nên dùng" chúng ta "thay cho" chúng tôi "trong câu " Hai chiếc áo vải, một mâm cơm đơn giản, vào một ngày nọ, dưới sự minh chứng của trời đất, duyên lành tác hợp, cứ thế chúng tôi thành vợ thành chồng " Ở phần này thì mình thấy không hiểu lắm.. Ngay từ đầu nhân vật đang viết ở ngôi thứ nhất (xưng tôi), cũng tức là nhân vật đang tự sự, trực tiếp nhớ, hồi tưởng lại câu chuyện của mình đã trải qua cho người đọc hiểu " Chúng tôi "chính là gồm" tôi "và" chồng tôi đã trải qua chuyện vậy, vậy đó.. chớ không phải vợ đang nói với chồng (còn phần vợ nói với chồng là phần dưới cùng luôn ạ) Vậy nên nếu chỗ này thay "chúng tôi" bằng "chúng ta" thì mình tự hỏi liệu rằng người đọc bài này của mình sẽ thấy cấn không Để mình thay thử nha Hai chiếc áo vải, một mâm cơm đơn giản, vào một ngày nọ, dưới sự minh chứng của trời đất, duyên lành tác hợp, cứ thế "chúng ta" thành vợ thành chồng Nếu đây không phải bài mình viết, mình đọc riêng đoạn này, mình sẽ hiểu mình và nhân vật "tôi" trong truyện thành vợ chồng không ấy. Thứ ba: Nếu mình không lầm chủ đề tuần này của cuộc thi lần này chỉ có duy nhất một chữ: "Mưa" ở phía dưới thì còn có thêm đoạn: Mưa là chủ đề rất thi vị và lãng mạn, từ xa xưa người ta thường dùng hình ảnh mưa trong thơ ca, văn học để lột tả, trần thuật, ví von tâm trạng của tác giả. Trong đời sống mưa còn gắn liền với ký ức với sự kiện đáng nhớ. Thế nên nhân dịp vào tháng mưa BQT quyết định lấy chủ đề MƯA cho các văn sĩ thỏa sức sáng tạo. Như BQT đã nói, thỏa sức sáng tạo, nên mưa của mọi người cũng sẽ không giống nhau. Có người viết về cơn mưa tình yêu, về gia đình.. Nhưng cơn mưa này của mình nó không hoàn toàn chỉ là bài tản văn đơn thuần nói về việc cơn mưa đã khiến vợ mất chồng, con mất cha, mà nó còn nói về cái đức hạnh của một người vợ một người mẹ trước sự khắc nghiệt, vô tình của thiên nhiên và số phận. Còn về phần nó tiêu cực thì có lẽ phần nào đúng, bởi mình lấy cơn bão số 5 năm nào làm khuôn mẫu.. Mình không biết bgk nhận xét khi nào, chớ mình nhớ mấy cái lỗi bgk nhận xét là mình sửa đâu lâu lắm ời. Mặc dù đã sửa nhưng ý mới nó cũng y chang ý cũ hà. Tất nhiên, bài lúc chưa sửa mình vẫn còn giữ trong nhật ký, và mình vừa mò vào đọc lại, mình vẫn muốn tỏ bày như trên. Cuối cùng, xin chân thành cảm ơn vì đã bỏ chút thời gian để xem ạ. ♥️♥️♥️
Chào em. Đang mưa nên chị ghé xem mấy truyện mưa, vô tình đọc trúng bình luận của em nè. Sẵn tiện chị chia sẻ với em vài ý nho nhỏ nha Đầu tiên là vụ án: Đen lòng. Ngày hôm đó tôi vì bị người ta đen lòng hãm hại, mất đi đời con gái, mất đi sự trắng trong. => Này nha, đọc vô một phát là bảo đảm ai cũng nói em viết sai chính tả í em. Vì từ đen lòng không có trong từ điển tiếng Việt. Ví dụ người dân quê thì hay bảo kẻ xấu là: Xấu bụng, xấu cái bụng, thứ xấu xa.. Như mình đọc truyện, bình thường cũng hay gặp câu này: Ngày hôm đó, tôi vì bị người xấu đem lòng hãm hại, mất đi đời con gái, mất đi sự trắng trong. => Đen lòng thì vẫn hiểu là lòng dạ đen tối nhưng là do mình hiểu, mình suy ra. Nó vẫn không phải từ ghép có trong từ điển. Giống như từ ngây ngốc mà các tác giả truyện hay viết bây giờ. Ngây ngốc hiểu là ngây thơ, ngốc nghếch nhưng cái đó là hiểu theo kiểu tự suy diễn còn thực tế nó là từ vô nghĩa, không được công nhận trong sách vở. Từ điển sẽ có: Thay lòng, bận lòng, ru lòng, mở lòng, vỡ lòng, tiếng lòng, nhẹ lòng, nặng lòng, đắng lòng.. Vậy trường hợp nào mình dùng những từ không có trong từ điển? Mình chỉ dùng khi mình muốn trích dẫn cho người ta thấy. Ví dụ như: 1." Trung thu "hay" Chung thu "? Bạn thấy từ nào đúng? 2. - Chị ơi, nhỏ Hà bảo em là đứa ngây ngốc! => Thì ý là vậy đó, em tham khảo nha^^ Vụ án thứ 2, Em nói: Bạn bảo mình nên dùng" chúng ta "thay cho" chúng tôi "trong câu: " Hai chiếc áo vải, một mâm cơm đơn giản, vào một ngày nọ, dưới sự minh chứng của trời đất, duyên lành tác hợp, cứ thế chúng tôi thành vợ thành chồng " Ở phần này thì mình thấy không hiểu lắm.. Ngay từ đầu nhân vật đang viết ở ngôi thứ nhất (xưng tôi), cũng tức là nhân vật đang tự sự, trực tiếp nhớ, hồi tưởng lại câu chuyện của mình đã trải qua cho người đọc hiểu " Chúng tôi "chính là gồm" tôi "và" chồng tôi đã trải qua chuyện vậy, vậy đó.. chớ không phải vợ đang nói với chồng (còn phần vợ nói với chồng là phần dưới cùng luôn ạ) Vậy nên nếu chỗ này thay "chúng tôi" bằng "chúng ta" thì mình tự hỏi liệu rằng người đọc bài này của mình sẽ thấy cấn không. => Em nói vậy có nghĩa là từ "ông" em viết trong bài đang dùng ngôi thứ 3. Nghĩa là em đang kể cho độc giả nghe. Nhưng tại sao gk nói em chỗ này? Này nha, từ ông bình thường thì nó là ngôi thứ ba. Ví dụ: Nhà văn Tô Hoài lúc trẻ rất hiền lành, vui tính. Ông luôn dành nhiều tình cảm cho gia đình. (Ví dụ chơi nha, hông biết phải vậy không => Thì từ ông là cách dùng thể hiện sự kính trọng. Tiếp nhen: Ông em năm nay tuổi đã cao. Mỗi ngày, cứ hai giờ sáng là ông thức dậy, tập thể dục cho khoẻ người. => Từ ông là hiểu ông nội, ông ngoại. Đương nhiên phải gọi ông rồi! Cái này mới để ý nè: Ví dụ: Chồng tôi làm nghề đánh cá. Ông ấy có sức khoẻ rất tốt. => Vậy thì kể cho người ta nghe, mình bảo chồng là "ông ấy" không thể gọi là ông được. Từ ông là dạng mình cung kính lắm đó, trong khi vợ chồng là bình đẳng mà, đúng không? Ngoại từ việc em dùng từ "ổng" thôi. Đó là cách nói của Nam Bộ. Vậy xưng hôi Tôi - Ông khi nào? Khi hai vợ chồng đang nói với nhau. Thường thì vợ chồng có tuổi, hay xưng tôi và ông, ít khi xưng anh và em lắm. Ví dụ: - Tối rồi, ông mau vào nhà ăn cơm đi! Nay tôi bận quá, không chờ được! => Thì rõ ràng đây là cách nói trực tiếp giữa ngôi thứ nhất và ngôi thứ hai. Như em viết: Dù cuộc đời hàn vi, phải trải qua đủ loại khó khăn, nào là chi phí thuốc men, nào là cơm ăn áo mặc. Nhưng đối đãi lại thành thật, vợ chồng chưa một lần lừa gạt, hay nghi kỵ lẫn nhau. Rồi thời gian trôi qua, tình nghĩa mặn nồng, tôi lần lượt mang thai, rồi cũng lần lượt hạ sinh cho ông thằng Hai thằng Ba và con Út. => Đọc vào là thấy "Tôi" đang nói với chồng mình mà. Khi nào em để là: Rồi thời gian trôi qua, tình nghĩa mặn nồng, tôi lần lượt mang thai, rồi cũng lần lượt hạ sinh cho ông ấy thằng Hai thằng Ba và con Út. => Thì đúng là em kể cho người ta nghe. Ông ấy tức là chồng. Chính vì em đang để từ ông là ngôi thứ hai nên mới có từ: Chúng ta. Hai chiếc áo vải, một mâm cơm đơn giản, vào một ngày nọ, dưới sự minh chứng của trời đất, duyên lành tác hợp, cứ thế "chúng ta" thành vợ thành chồng. Vậy tóm lại ý chị muốn nói lý do tại sao phải dùng từ chúng ta: - Do em là tác giả, em biết rõ từ ông là ám chỉ người chồng. Tuy nhiên, khi em kể lại, em chỉ dùng từ ông mà không phải "ông ấy" nên đọc vào bài tản văn thì thấy rõ ràng là nhân vật Tôi đang nói chuyện với chồng mình "Ông". Tiếng Việt mình rất phong phú và đa nghĩa. Như từ "ông", tùy ngữ cảnh mà nó sẽ ở ngôi I hoặc ngôi III. Như bài viết trên, đoạn Tôi - Ông, ý của em là để ngôi I - III nhưng em lại trình bày kiểu ngôi I - II. Nên khi chấm bài, gk sẽ nhận thấy sự lấn cấn. Rốt cuộc bài viết này cần chỉnh sửa gì không? Tất nhiên không cần. Vì chẳng lẽ em phải thêm từ ông ấy xuyên suốt sao? Thế nó lại lặp từ và cũng không hay. Này nhé! Ngay đoạn đầu là mẹ nói với các con: "Mẹ, bọn con hứa với mẹ, từ nay về sau bọn con nhất định sẽ chăm chỉ, sẽ ngoan ngoãn, bọn con sẽ che chở và bảo vệ lẫn nhau, nhất định.. Nhất định sẽ không phụ sự dạy dỗ của cha mẹ, nhất định sẽ không làm mẹ tiếp tục buồn lòng.." Tiếp theo vợ nói với chồng: Tôi - Ông. Đoạn cuối: Tình cảm dâng lên đỉnh điểm, quay về anh và em. => Hợp lý chưa? Nó rất hay mà! Xem như nguyên bài tản văn đều là lời tâm sự của nhân vật Tôi với ngôi thứ hai. Cái này là sự đồng điệu ngôi kể. Vậy cuối cùng chỉ cần sửa từ chúng tôi thành từ chúng ta là bài hoàn hảo luôn nha. Vụ án thứ 3: Thì chủ đề là mưa nhưng mà em chơi tới giông bão luôn nên nó bi kịch quá mà ^^ Vụ án cuối cùng: "Mình không biết bgk nhận xét khi nào, chớ mình nhớ mấy cái lỗi bgk nhận xét là mình sửa đâu lâu lắm ời. Mặc dù đã sửa nhưng ý mới nó cũng y chang ý cũ hà." => Bài đã nộp là chấm luôn, nên mình phải kiểm tra trước khi đăng á em. Thành ra nhiều khi gk bắt chính tả của mình mà mình thì còn sửa bài lại các kiểu, nó cũng không ổn. Ví dụ có các thành viên khác vào xem rồi bình luận, góp ý mấy hạt sạn trong bài, xong mình lại tiếp tục sửa. Vậy là không được nha^^ Thì nhìn chung bài này em viết khá hay nhưng mà chị phải viết thật là dài và chi tiết để bé hiểu vấn đề tại sao mình bị góp ý như vậy á. À thui, chúc bé ngày mới tốt lành. Mai mốt thi nữa nhe
Em đã đọc rất kỹ comment nhưng có lẽ em hơi ngốc với kiến thức hạn hẹp quá nên vẫn thấy không ổn và không hiểu lắm.. Nhưng dù sao cũng cảm ơn những lời vàng ngọc của chị, sau này em sẽ lưu ý.
Khà khà cái gì mà: Có lẽ em hơi ngốc với kiến thức hạn hẹp quá nên vẫn thấy không ổn và không hiểu lắm.. Tự nhiên sợ em í giận mình quá. Toát hết mồ hôi