Buổi sáng, Kiều Huệ có [COLOR=rgb(0, 0, 0) ]
thói quen dậy sớm nên không cần ai đến gọi hết. Làm vệ sinh cá nhân xong, Tú Lan đến cùng nàng dùng cơm. Dùng cơm xong lại đi dạo trong hoa viên. Quả thực là chán chết nàng rồi. Đang nghĩ nên làm gì tiêu khiển qua thời gian thì nàng đụng phải một người, người đó không ai khác là nhị ca Kiều Hạo của nàng. Chợt định thần lại nàng nghe thấy tiếng nói của nhị ca.[/COLOR]
[COLOR=rgb(0, 0, 0) ]"Muội có muốn ra phủ dạo chơi không?"[/COLOR]
"Được. Muội ở trong phủ cũng không có gì làm." Nàng vui vẻ cất giọng nói thảnh thót của mình lên.
Kiều Họa thầm nghĩ xấu Kiều Huệ. Muội Muội của hắn là như vậy. Cái gì cũng giỏi lại xinh đẹp nhưng có tật xấu là thích tham thú xung quanh ghét ở yên một chỗ. Hôm nay chắc lại chán ở trong phủ đây mà.
Ở tri phủ, nữ nhân ra đường không cần phải che mặt, cứ thoải mái mà đi. Cho nên Kiều Huệ không cần chuẩn bị gì hết chỉ kêu Tú Lan mang theo túi bạc mà thôi. Sau khi Tú Lan trở lại, nàng cùng nhị ca xuất phủ.
Kinh thành Nam An cũng không có gì mới lạ, chỉ đông đúc hơn phủ của nàng thôi. Đang tham thú xung quanh, Kiều Huệ gặp một khất cái xin tiền. Nàng vẫn cho hắn nhưng lại nhẹ nhàng khuyên nhủ: [COLOR=rgb(0, 0, 0) ]"Người tốt rất khó gặp, nếu hôm nay ngươi xui xẻo đụng phải người xấu. Có phải hay không chết đói? Ta cho ngươi nhiều bạc để ngươi làm lại cuộc đời. Không ai sống nhờ đồng tiền người khác mà vui đâu. Có phải không?"[/COLOR]
Nghe nàng nói mặt tên ăn mày biến sắc. Vẻ mặt xấu hổ cúi đầu. Tuy làm khất cái nhưng hắn có đầy đủ tay chân. Do lười biếng nên hắn đã sống nhờ vào đồng tiền của người khác. Năm nay ba mươi lại suy nghĩ thua một cô nương mười sáu, mười bảy tuổi, đáng hổ thẹn.
Không đợi hắn trả lời, Kiều Huệ nhanh chóng rời đi. [COLOR=rgb(0, 0, 0) ]Mặc dù nói là vậy nhưng hắn có nghe lọt không là một chuyện khác. Vận mệnh của hắn tùy hắn vậy.
Trái Đất này thực tròn, chỉ mới xuất phủ thôi cũng gặp nam chính. Định hành lễ nhưng hắn không cho thì thôi vậy. Hắn còn rủ nàng vào khách điếm nữa chứ, người ta đã có ý như vậy nàng từ chối thì hơi thất lễ. Từ biệt tam ca xong nàng theo sau hắn.
Nào ngờ sau khi nàng đi, có người mắng nàng có sắc quên ca ca.
Khách điếm này nổi tiếng nhất kinh thành. Vừa được thưởng thức các món ăn ngon lại có thể nhìn mỹ nhân biểu diễn cổ cầm.
"Đúng là danh xứng với thực. Đồ ăn ở đây ngon thật."
"Nếu cô nương thích, sau này ta sẽ mời cô nương."
"Vậy thì phiền công tử quá."
"Không phiền, không phiền."
Tiếng cổ cầm vang lên cắt đứt cuộc trò chuyện giữa nàng và hắn. Nó du dương, nghe buồn tê tái.
"Cô nương này đàn hay thật." Kiều Huệ nhìn về phía nữ nhân bận áo lục kia tán thưởng.
"Nàng ấy là nghệ nhân cổ cầm nổi tiếng nhất nhì kinh thành." Hạ Vũ vừa nhấm nháp ly rượu trong tay vừa đáp. Dáng vẻ lười biếng nhưng lại có sức hút vô cùng.
"Thật sao?" Tuy là một câu hỏi nhưng ánh mắt nàng chỉ toàn là thách thức. Kiều Huệ nở nụ cười xinh đẹp khiến Hạ Vũ thất thần vài giây. Trái tim bỗng lỡ một nhịp.
Khi hắn bình tâm lại, Kiều Huệ đã thay thế nữ nhân áo lục. Tay nàng lướt trên đàn nhẹ nhàng, uyển chuyển như rồng bay phượng múa. Tiếng đàn êm dịu, sống động dễ đi vào lòng người vang lên.
Hạ Vũ nhìn nàng không chớp mắt. Kiều Huệ như tiên nữ giáng trần. Hắn không phải loại người dễ bị sắc đẹp mê mẩn tâm trí nhưng lại bị nàng hấp dẫn. Nàng thật thú vị. Cong môi cười nhẹ, hắn nâng tay uống rượu.
Đàn xong, Kiều Huệ trở về chỗ mình. Theo từng bước chân của nàng là tiếng vỗ tay nồng nhiệt của đông đảo khách nhân trong khách điếm. Bắt đầu có người nhận ra nàng. Ánh mắt của các cô nương nhìn nàng có hâm mộ, có ghen tị. Nàng không để tâm, vẫn bước đi nhẹ nhàng đến chỗ mình, ngồi xuống.
"Cô nương quả đúng là tài nữ." Hắn nhìn nàng tỏ vẻ khen thưởng.
"Tài nữ chỉ là danh xưng, nếu muốn ai mà không làm được. Chỉ tại họ lười mà thôi." Nàng uống rượu xong lấy giọng điệu giễu cợt đáp lại hắn.
Nàng nói rất đúng. Con người khi thấy người khác thành công thì ghen tị, đố kị. Những cảm xúc này thà không có. Có cố gắng mới có thành công. Để ý họ làm gì thêm phiền toái.[/COLOR]
Sau lần xuất phủ kia, nàng ở yên trong phủ chờ gả. Hai ngài cứ như vậy bình thản trôi qua. Hôm qua, hắn sai người đem sính lễ đưa đến phủ. Có thể nói nàng là người có nhiều sính lễ nhất kinh thành Nam An này.
Tối hôm nay, mẫu thân trò truyện với nàng đến khuya mới về ngủ với phụ thân. Bà còn đưa cho nàng cuốn sách gì đó, tỏ vẻ thần bí nói nàng tối nay phải đọc. Nàng cũng chẳng có ý kiến gì vâng dạ rồi cất nó dưới gối.
Sau khi mẫu thân về, nàng nằm trên giường không khỏi hồi hộp. Khi ở hiện đại nàng chưa từng yêu ai, càng chưa từng kết hôn. Tự trấn an mình một hồi. Nhớ lời mẫu thân dặn phải xem cuốn sách kia, nàng liền cầm nó lên đọc. Mở ra mấy trang đầu đều là các kiểu ân ái giữa nam và nữ. Nàng vẫn bình tĩnh mà xem hết quyển sách. Dù sao cũng 30 lại là trạch nữ sao nàng lại không biết những chuyện này. Xem hết quyển sách nàng đốt nó rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau, nàng phải dậy sớm hơn bình thường một tiếng. Mặc lên hỉ phục của tân nương, nàng càng xinh đẹp động lòng người. Hôm nay, mẫu thân đích thân làm tóc cho nàng. Tay nghề bà rất tốt. Nhìn vào gương phản chiếu khuôn mặt tươi cười của bà, nàng ngậm ngùi. Nàng cũng rất thương bà. Trước khi đội khăn hỉ lên đầu, nàng ôm bà dặn dò bà và phụ thân phải giữ gìn sức khoẻ.
[COLOR=rgb(0, 0, 0) ]Cầm tay Tú Lan đi. Bước vào kiệu, nàng ngồi yên không cử động. Ở trong này rất nóng, lại thêm hỉ phục dày cộm khiến nàng rất khó chịu nhưng vẫn phải nhịn. Một đoạn đường ngắn nhưng đối với nàng nó như dài đằng đẵng vậy.[/COLOR]