Diepvanchiha
Chỉ muốn làm người trầm tính
Bài viết: 109 

[COLOR=rgb(0, 102, 0) ]Chương 10: Thọ yến Thái hậu[/COLOR]
"Nương tử à, từ hôm qua tới giờ nàng cứ lơ nga lơ ngơ không chú ý gì cả." Hắn lo lắng dò hỏi nàng.
"Chàng hôn ta đi, ta nhất định sẽ tập trung." Nàng bị đánh thức khỏi suy nghĩ không những rất vui vẻ mà còn đưa ra yêu cầu trẻ con như vậy nữa. Đợi đến khi nghĩ kĩ lại, nàng xấu hổ. Tại sao, Kiều Huệ trẻ con lại ra từ bao giờ vậy? Hu hu hu, mặt của nàng không biết là mấy lớp nữa. Thật nhục nhã, cũng may tướng công là chính nhân quân tử lại tốt vô cùng với nàng nếu không nàng không biết ứng xử sao nữa. Không đợi nàng nghĩ thêm, ai kia đã chiếm lấy môi nàng. Nụ hôn nhanh như chuồng chuồng lướt nước.
Hắn nhìn nàng: "Đã được chưa vương phi? Bây giờ phải vào cung mừng thọ thôi."
Nàng cũng biết đủ mà dừng, thức thời bảo: "Đủ rồi thưa lão công yêu dấu. Chúng ta đi thôi." Kéo tay hắn thúc giục. Hắn cũng thuận theo mà bế nàng xuống, còn cười gian xảo nữa. Hai người tay trong tay tiến vào đại điện mừng thọ. Bao nhiêu con mắt dòm ngó, dò xét cũng có đánh giá.
Tiến xì xào không ngừng tăng:
"Đó không phải đệ nhất mỹ nhân kinh thành sao? Nàng ấy đẹp thật đó." Một nữ tử bận hồng y ca ngợi.
"Đẹp thì có đẹp nhưng không biết là dạng mỹ nhân ra đường có mang theo não không?" Một nữ nhân áo lục giễu cợt nói.
"Muội muội, cô ấy ngoài trừ đệ nhất mỹ nhân kinh thành còn là đệ nhất tài nữ nữa. Nếu là loại mỹ nhân không có não chẳng phải xúc phạm đất nước ta sao? Nghe nói danh xưng này là các bá tánh bầu chọn rồi còn có sự phê duyệt của hoàng thượng mới được ban hành." Cô nương áo hồng cách sen vội vàng biện hộ cho nàng. Nói đúng hơn là chê trách nữ nhân áo lục không có não còn nói Bát vương phi - Kiều Huệ.
Cô nương áo lục phản ứng lại: "Tỷ tỷ đương nhiên hơn cả muội muội rồi. Thứ lỗi muội muội ngu dốt nên không hiểu những lời tỷ tỷ nói là gì." (Ngụ ý của bà áo lục: Bà hồng cách sen không cùng đẳng cấp với bả nên bả không hiểu)
"Có lẽ vậy rồi muội muội à." Cô nương hồng cánh sen lấy quạt tròn che khuôn miệng cười khúc khích rất ra dáng tiểu thư khuê các.
Hai người không quan tâm cái nhìn của mọi người mà tiến thẳng vào chỗ của mình ngồi xuống.
Nàng nhỏ giọng hỏi hắn: "Thái hậu có khó khăn không? Bà ấy có làm khó dễ chàng không?" Vừa hỏi nàng vừa kéo vạt áo của hắn.
Hành động nhỏ của nàng không ai chú ý hết trừ vị nữ tử ngồi đối diện. Nàng ta ghiến răng ghiến lợi ken két. Rõ ràng vị trí Bát vương phi nên là của nàng ta, A Vũ cũng là của nàng nhưng lại bị ả ta giành mất. Khuôn mặt mĩ miều của nàng ta bị lòng đố kị khiến cho biến dạng, xấu xí. Nàng ta âm thầm bày mưu tính kế hại Kiều Huệ. Chờ đó đi, Kiều Huệ. Những thứ đáng thuộc về ta, ta sẽ lấy lại không chừ thứ gì tiện nhân Kiều Huệ. Khăn tay đã sớm bị nàng ta vò đến nát rồi. Ánh mắt cay độc không ngừng bắn đến chỗ nàng.
Nàng làm lơ sự ác ý đó, chờ câu trả lời của hắn. Hắn cười nâng ly uống rượu, trả lời vấn đề của nàng: "Bà ấy rất hài hước lại cực kì dễ thương. Nàng mà gặp bà ấy, chắc chắn sẽ bị bà kéo lại ngồi luyên thuyên những chuyện trên trời dưới đất."
Nàng không bất ngờ vì câu trả lời của hắn, trong cốt truyện cũng đã miêu tả tình bà cháu giữa hắn và bà rất tốt. Bà là người đã nuôi nấng hắn. Nàng chỉ hỏi để biết rõ thêm người bà nội chồng này thôi, xem ra bà là một người khá hoạt bát.
"Nàng còn có gì muốn hỏi nữa không? Vi phu, sẵng lòng giải đáp." Hắn vẫn không rời mắt khỏi nàng.
"Không còn nữa, chàng có đói không? Nãy giờ ta chỉ thấy chàng toàn uống rượu thôi." Nàng nhỏ giọng oán tránh hắn.
"Ta không đói, còn nàng. Vi phu thấy rất vui khi lão bà biết quan tâm ta đó." Hắn cười yêu mị với nàng.
"Đó là trách nhiệm của một người làm thê tử của ta. Chàng cũng biết ta không phải loại người vô trách nhiệm mà. Nào, há miệng ra." Nàng gắp một miếng thịt trên bàn cho hắn. Hắn nghe lời mà há miệng. Không khí giữa hai người ngọt ngào khiến người ta ghen tị.
"A Bắc, xem ra hoàng đệ và nương tử của hắn có vẻ yêu thương nhau nhỉ? Rất giống ta và chàng." Nữ nhân với khuôn mặt mỹ lệ, bận y phục vàng chanh vui vẻ hỏi người bên cạnh.
"Chuyện này còn phải nói sao? Ta cưới nàng đã một năm rồi đó. Chẳng lẽ ta không đủ yêu nàng khiến nàng hoài nghi ta?" Hắn như cười như không trêu ghẹo nàng.
"Chàng.. chàng còn trêu ta?" Vàng y nữ tử tỏ vẻ giận dỗi phu quân mình.
Hạ Bắc đan mười ngón tay của mình vào tay của nương tử - Kim Lan. Hắn nhẹ giọng nói: "Mãi không buông ra."
Nàng vui vẻ gắp thức ăn cho hắn, không gian giữa hai người cũng hạnh phúc không kém cặp kia. Ở nơi Kim Lan không thấy, Hạ Bắc âm thầm liếc Hạ Vũ, cười âm hiểm. Hoàng đệ à, có ngày giữa hai chúng ta, có một người phải chết. Hắn sợ ai thấy mình lúc này nên vội vàng nâng ly rượu lên uống để che đi địch ý trong mắt.
"Chàng hôn ta đi, ta nhất định sẽ tập trung." Nàng bị đánh thức khỏi suy nghĩ không những rất vui vẻ mà còn đưa ra yêu cầu trẻ con như vậy nữa. Đợi đến khi nghĩ kĩ lại, nàng xấu hổ. Tại sao, Kiều Huệ trẻ con lại ra từ bao giờ vậy? Hu hu hu, mặt của nàng không biết là mấy lớp nữa. Thật nhục nhã, cũng may tướng công là chính nhân quân tử lại tốt vô cùng với nàng nếu không nàng không biết ứng xử sao nữa. Không đợi nàng nghĩ thêm, ai kia đã chiếm lấy môi nàng. Nụ hôn nhanh như chuồng chuồng lướt nước.
Hắn nhìn nàng: "Đã được chưa vương phi? Bây giờ phải vào cung mừng thọ thôi."
Nàng cũng biết đủ mà dừng, thức thời bảo: "Đủ rồi thưa lão công yêu dấu. Chúng ta đi thôi." Kéo tay hắn thúc giục. Hắn cũng thuận theo mà bế nàng xuống, còn cười gian xảo nữa. Hai người tay trong tay tiến vào đại điện mừng thọ. Bao nhiêu con mắt dòm ngó, dò xét cũng có đánh giá.
Tiến xì xào không ngừng tăng:
"Đó không phải đệ nhất mỹ nhân kinh thành sao? Nàng ấy đẹp thật đó." Một nữ tử bận hồng y ca ngợi.
"Đẹp thì có đẹp nhưng không biết là dạng mỹ nhân ra đường có mang theo não không?" Một nữ nhân áo lục giễu cợt nói.
"Muội muội, cô ấy ngoài trừ đệ nhất mỹ nhân kinh thành còn là đệ nhất tài nữ nữa. Nếu là loại mỹ nhân không có não chẳng phải xúc phạm đất nước ta sao? Nghe nói danh xưng này là các bá tánh bầu chọn rồi còn có sự phê duyệt của hoàng thượng mới được ban hành." Cô nương áo hồng cách sen vội vàng biện hộ cho nàng. Nói đúng hơn là chê trách nữ nhân áo lục không có não còn nói Bát vương phi - Kiều Huệ.
Cô nương áo lục phản ứng lại: "Tỷ tỷ đương nhiên hơn cả muội muội rồi. Thứ lỗi muội muội ngu dốt nên không hiểu những lời tỷ tỷ nói là gì." (Ngụ ý của bà áo lục: Bà hồng cách sen không cùng đẳng cấp với bả nên bả không hiểu)
"Có lẽ vậy rồi muội muội à." Cô nương hồng cánh sen lấy quạt tròn che khuôn miệng cười khúc khích rất ra dáng tiểu thư khuê các.
Hai người không quan tâm cái nhìn của mọi người mà tiến thẳng vào chỗ của mình ngồi xuống.
Nàng nhỏ giọng hỏi hắn: "Thái hậu có khó khăn không? Bà ấy có làm khó dễ chàng không?" Vừa hỏi nàng vừa kéo vạt áo của hắn.
Hành động nhỏ của nàng không ai chú ý hết trừ vị nữ tử ngồi đối diện. Nàng ta ghiến răng ghiến lợi ken két. Rõ ràng vị trí Bát vương phi nên là của nàng ta, A Vũ cũng là của nàng nhưng lại bị ả ta giành mất. Khuôn mặt mĩ miều của nàng ta bị lòng đố kị khiến cho biến dạng, xấu xí. Nàng ta âm thầm bày mưu tính kế hại Kiều Huệ. Chờ đó đi, Kiều Huệ. Những thứ đáng thuộc về ta, ta sẽ lấy lại không chừ thứ gì tiện nhân Kiều Huệ. Khăn tay đã sớm bị nàng ta vò đến nát rồi. Ánh mắt cay độc không ngừng bắn đến chỗ nàng.
Nàng làm lơ sự ác ý đó, chờ câu trả lời của hắn. Hắn cười nâng ly uống rượu, trả lời vấn đề của nàng: "Bà ấy rất hài hước lại cực kì dễ thương. Nàng mà gặp bà ấy, chắc chắn sẽ bị bà kéo lại ngồi luyên thuyên những chuyện trên trời dưới đất."
Nàng không bất ngờ vì câu trả lời của hắn, trong cốt truyện cũng đã miêu tả tình bà cháu giữa hắn và bà rất tốt. Bà là người đã nuôi nấng hắn. Nàng chỉ hỏi để biết rõ thêm người bà nội chồng này thôi, xem ra bà là một người khá hoạt bát.
"Nàng còn có gì muốn hỏi nữa không? Vi phu, sẵng lòng giải đáp." Hắn vẫn không rời mắt khỏi nàng.
"Không còn nữa, chàng có đói không? Nãy giờ ta chỉ thấy chàng toàn uống rượu thôi." Nàng nhỏ giọng oán tránh hắn.
"Ta không đói, còn nàng. Vi phu thấy rất vui khi lão bà biết quan tâm ta đó." Hắn cười yêu mị với nàng.
"Đó là trách nhiệm của một người làm thê tử của ta. Chàng cũng biết ta không phải loại người vô trách nhiệm mà. Nào, há miệng ra." Nàng gắp một miếng thịt trên bàn cho hắn. Hắn nghe lời mà há miệng. Không khí giữa hai người ngọt ngào khiến người ta ghen tị.
"A Bắc, xem ra hoàng đệ và nương tử của hắn có vẻ yêu thương nhau nhỉ? Rất giống ta và chàng." Nữ nhân với khuôn mặt mỹ lệ, bận y phục vàng chanh vui vẻ hỏi người bên cạnh.
"Chuyện này còn phải nói sao? Ta cưới nàng đã một năm rồi đó. Chẳng lẽ ta không đủ yêu nàng khiến nàng hoài nghi ta?" Hắn như cười như không trêu ghẹo nàng.
"Chàng.. chàng còn trêu ta?" Vàng y nữ tử tỏ vẻ giận dỗi phu quân mình.
Hạ Bắc đan mười ngón tay của mình vào tay của nương tử - Kim Lan. Hắn nhẹ giọng nói: "Mãi không buông ra."
Nàng vui vẻ gắp thức ăn cho hắn, không gian giữa hai người cũng hạnh phúc không kém cặp kia. Ở nơi Kim Lan không thấy, Hạ Bắc âm thầm liếc Hạ Vũ, cười âm hiểm. Hoàng đệ à, có ngày giữa hai chúng ta, có một người phải chết. Hắn sợ ai thấy mình lúc này nên vội vàng nâng ly rượu lên uống để che đi địch ý trong mắt.
Chỉnh sửa cuối: