3 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
422 0
Kiếm tiền
Mùa Hạ Năm Ấy đã kiếm được 4220 đ
Link

Tên Truyện: Trái Tim Mùa Hạ

Tác Giả: Vũ Thiên Hạ

Thể Loại: Đam Mỹ, Ngược


Chiều nay lại mưa.

Mưa giữa tháng Sáu luôn có vị gì đó rất đặc biệt – một chút oi ả của mùa hè, một chút lạnh nhòe của ký ức, và một chút tàn nhẫn đến buốt lòng.

Thiên Vũ ngồi trước hiên nhà cũ, mái tóc dài hơn so với ngày Thành Thiên còn ở đây. Tay cậu cầm ly cà phê sữa đá mà ngày xưa anh vẫn hay chê là "uống như trẻ con". Ly cà phê nguội từ lâu, tan ra thành vị nhạt thếch – giống hệt mối quan hệ của tụi mình: Ban đầu ngọt, sau đó đắng, và cuối cùng là nhạt nhòa.. rồi tan biến.

Anh không còn ở đây nữa.

Cậu đã biết điều đó, từ khi vô tình về thành phố, từ khi lần đầu tiên bước qua con hẻm nhỏ và thấy cửa nhà anh đã đổi màu sơn. Nhưng cậu vẫn ngồi đây, như một thói quen ngu ngốc – mong mỏi điều gì đó không còn tồn tại.

"Mùa hè năm ấy, tôi rời đi."

"Mùa hè năm ấy, tôi học cách buông bỏ.. nhưng chưa từng quên."

Cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn theo một mảnh lá khô rơi xuống bên chân. Cậu ngẩng đầu, nhìn lên tấm biển nhỏ vẫn còn treo trước nhà: "Phòng khám – Thầy thuốc Thành Thiên".

Cậu từng nghĩ, nếu mình gõ cửa, nếu anh mở ra, nếu anh hỏi: 'Em đi đâu suốt ngần ấy năm?'thì cậu sẽ kể. Kể về những ngày trầm cảm đen đặc, về những lần tự hỏi có nên sống tiếp hay không, và cả những nỗi đau không tên mà suốt đời không ai thấu.

Nhưng cửa không mở. Và anh cũng không ở đó.

Thời gian dài, em sống như một bóng ma. Không mạng xã hội, không liên lạc với ai, chỉ cắm đầu làm việc, cố gắng tồn tại như thể mỗi ngày là ngày cuối cùng.

Cậu từng viết thư cho anh. Một lần duy nhất.

"Nếu một ngày nào đó anh nhận được lá thư này, có lẽ em đã không còn. Em xin lỗi vì đã rời đi, xin lỗi vì không đủ dũng khí ở lại"

Nhưng lá thư ấy chưa từng gửi đi. Em gấp lại, nhét vào ngăn kéo tủ cũ ở căn nhà nhỏ của em..

Người ta bảo: "Nếu có duyên, đi một vòng vẫn về lại cạnh nhau."

Nhưng có lẽ tụi mình không có duyên.

Hoặc.. em đã tự tay cắt đứt nó vào mùa hè năm ấy rồi.

Em vẫn nhớ, mùa hè cuối cùng tụi mình còn bên nhau, anh nắm tay em trong công viên đêm, nói:

"Sau này em có đi đâu, cũng nhớ đường về nhé."

Em đã không nhớ.

Hoặc là.. em cố tình quên.

Một cậu bé con chạy ngang qua, cầm cây kem đang chảy nước. Nó dừng lại nhìn Thiên Vũ một lúc, rồi hỏi:

- Chú ơi, chú đang đợi ai à?

Thiên Vũ bật cười, lắc đầu:

- Đợi một người không bao giờ về nữa.

Nó không hiểu, chỉ ngơ ngác gật đầu, rồi chạy đi, để lại sau lưng là tiếng bước chân bé nhỏ và nụ cười vô tư – thứ em từng có, giờ chẳng còn.

Trời tạnh mưa.

Thiên Vũ đứng dậy, đặt ly cà phê nguội lên bậc cửa, nhẹ nhàng như thể để lại một phần ký ức cho căn nhà không còn Thành Thiên.

Không nhắn tin, không gọi điện, không để lại gì nữa. Vì cậu biết, mọi thứ.. đã muộn.

"Mỗi mùa hè trôi qua, em đều nhớ anh.

Nhưng giữa một mùa hè không còn ai chờ đợi, câu hỏi ấy lặng lẽ tan vào mưa:

Mùa hè năm ấy.. anh còn yêu em không?

" Liệu có mùa hè nào đủ ấm để đưa họ trở về bên nhau, hay tất cả chỉ còn là tiếng mưa lặng lẽ.. rơi trên nỗi lặng im mãi mãi?"
 
Chỉnh sửa cuối:
3 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Link

Tên Truyện: Trái Tim Mùa Hạ

Tác Giả: Vũ Thiên Hạ

Thể Loại: Đam Mỹ, Ngược


Chiều nay lại mưa.

Mưa giữa tháng Sáu luôn có vị gì đó rất đặc biệt – một chút oi ả của mùa hè, một chút lạnh nhòe của ký ức, và một chút tàn nhẫn đến buốt lòng.

Thiên Vũ ngồi trước hiên nhà cũ, mái tóc dài hơn so với ngày Thành Thiên còn ở đây. Tay cậu cầm ly cà phê sữa đá mà ngày xưa anh vẫn hay chê là "uống như trẻ con". Ly cà phê nguội từ lâu, tan ra thành vị nhạt thếch – giống hệt mối quan hệ của tụi mình: Ban đầu ngọt, sau đó đắng, và cuối cùng là nhạt nhòa.. rồi tan biến.

Anh không còn ở đây nữa.

Cậu đã biết điều đó, từ khi vô tình về thành phố, từ khi lần đầu tiên bước qua con hẻm nhỏ và thấy cửa nhà anh đã đổi màu sơn. Nhưng cậu vẫn ngồi đây, như một thói quen ngu ngốc – mong mỏi điều gì đó không còn tồn tại.

"Mùa hè năm ấy, tôi rời đi."

"Mùa hè năm ấy, tôi học cách buông bỏ.. nhưng chưa từng quên."

Cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn theo một mảnh lá khô rơi xuống bên chân. Cậu ngẩng đầu, nhìn lên tấm biển nhỏ vẫn còn treo trước nhà: "Phòng khám – Thầy thuốc Thành Thiên".

Cậu từng nghĩ, nếu mình gõ cửa, nếu anh mở ra, nếu anh hỏi: 'Em đi đâu suốt ngần ấy năm?'thì cậu sẽ kể. Kể về những ngày trầm cảm đen đặc, về những lần tự hỏi có nên sống tiếp hay không, và cả những nỗi đau không tên mà suốt đời không ai thấu.

Nhưng cửa không mở. Và anh cũng không ở đó.

Thời gian dài, em sống như một bóng ma. Không mạng xã hội, không liên lạc với ai, chỉ cắm đầu làm việc, cố gắng tồn tại như thể mỗi ngày là ngày cuối cùng.

Cậu từng viết thư cho anh. Một lần duy nhất.

"Nếu một ngày nào đó anh nhận được lá thư này, có lẽ em đã không còn. Em xin lỗi vì đã rời đi, xin lỗi vì không đủ dũng khí ở lại"

Nhưng lá thư ấy chưa từng gửi đi. Em gấp lại, nhét vào ngăn kéo tủ cũ ở căn nhà nhỏ của em..

Người ta bảo: "Nếu có duyên, đi một vòng vẫn về lại cạnh nhau."

Nhưng có lẽ tụi mình không có duyên.

Hoặc.. em đã tự tay cắt đứt nó vào mùa hè năm ấy rồi.

Em vẫn nhớ, mùa hè cuối cùng tụi mình còn bên nhau, anh nắm tay em trong công viên đêm, nói:

"Sau này em có đi đâu, cũng nhớ đường về nhé."

Em đã không nhớ.

Hoặc là.. em cố tình quên.

Một cậu bé con chạy ngang qua, cầm cây kem đang chảy nước. Nó dừng lại nhìn Thiên Vũ một lúc, rồi hỏi:

- Chú ơi, chú đang đợi ai à?

Thiên Vũ bật cười, lắc đầu:

- Đợi một người không bao giờ về nữa.

Nó không hiểu, chỉ ngơ ngác gật đầu, rồi chạy đi, để lại sau lưng là tiếng bước chân bé nhỏ và nụ cười vô tư – thứ em từng có, giờ chẳng còn.

Trời tạnh mưa.

Thiên Vũ đứng dậy, đặt ly cà phê nguội lên bậc cửa, nhẹ nhàng như thể để lại một phần ký ức cho căn nhà không còn Thành Thiên.

Không nhắn tin, không gọi điện, không để lại gì nữa. Vì cậu biết, mọi thứ.. đã muộn.

"Mỗi mùa hè trôi qua, em đều nhớ anh.

Nhưng giữa một mùa hè không còn ai chờ đợi, câu hỏi ấy lặng lẽ tan vào mưa:

Mùa hè năm ấy.. anh còn yêu em không?

" Liệu có mùa hè nào đủ ấm để đưa họ trở về bên nhau, hay tất cả chỉ còn là tiếng mưa lặng lẽ.. rơi trên nỗi lặng im mãi mãi?"
 
3 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 1

Không phải nắng gay gắt, chói chang như giữa tháng Bảy, mà là cái nắng dịu dàng của tháng Sáu, len qua kẽ lá, rơi chầm chậm lên vai người, lên mái ngói cũ, lên những vạt ký ức đã ố màu trong tim Thiên Vũ.

Tiếng ve ngân dài trên hàng phượng vĩ trước nhà, hương thơm do hoa phượng nở thoang thoảng bay trong gió, tiếng xào xạc do gió thôi qua tán lá phượng tạo ra.. Tất cả đều khiến Thiên Vũ bất giác nhắm mắt lại.

Mùa hè bao giờ cũng vậy: Ồn ào, rực rỡ, rồi bất chợt lặng im.

Như một lời chào vội vàng, chưa kịp nghe đã tan vào hư không.

Ký ức xưa ùa về như cơn gió đầu mùa, nhẹ nhàng mà cũng đủ sức cuốn phăng mọi phòng bị trong lòng cậu

Ngày ấy, mùa hè cũng bắt đầu như thế này. Và Thành Thiên.. xuất hiện như một vết mực xanh giữa trang giấy trắng,

Có người từng nói, mùa hè là mùa của những điều dang dở.

Có lẽ vì mùa hè mang theo chia ly, mang theo lời chưa kịp nói, mang theo cả những ánh nhìn quay đi trước khi kịp níu lại.

Thiên Vũ ghét cái nắng mùa hè. Nhưng cũng chính mùa hè ấy, cậu đã từng yêu, từng ôm ấp một người, từng nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ rời xa..

Giờ đây, khi mùa hè trở lại, tất cả chỉ còn là kỷ niệm.

"Anh ôm em được không?"

Một chiều mưa rả rích, giữa căn phòng chỉ còn tiếng tích tách rơi trên mái hiên, Thiên Vũ lặng lẽ áp mặt vào lồng ngực ấm áp của Thành Thiên. Cậu không khóc nấc lên, cũng không gào lớn như những lần giận dỗi trước, chỉ khẽ thì thầm, nhẹ đến mức như sợ mình đánh vỡ khoảnh khắc ấy.

Thành Thiên lo lắng. Anh vòng tay ôm trọn cậu, chầm chậm cúi đầu, cằm tựa nhẹ lên đỉnh tóc ẩm nước mưa, ngón tay mơn man vẽ những vòng tròn dịu dàng nơi bờ vai nhỏ

Mùi hương của anh - lành lạnh, sạch sẽ, phảng phất mùi mưa và bạc hà - chính là nơi duy nhất khiến Thiên Vũ thấy mình được chở che.

Anh nói khẽ:

"Bé sao thế, đau chỗ nào hửm"

"Vì em yêu anh nhiều quá.."

Câu trả lời đó khiến cả hai bật cười. Một tiếng cười khàn đặc, nghèn nghẹn, vang trong căn phòng trống trải như vỡ òa trong tim. Thiên Vũ lúc ấy nhỏ xíu như một chú mèo con bị mưa làm ướt, đôi mắt đỏ hoe hoe, mũi hồng lên, nhưng vẫn cố dụi đầu vào ngực anh như một cách để nũng nịu, tìm lại hơi ấm.

Có những sáng sớm thức dậy, ánh nắng xuyên qua rèm cửa, cậu vẫn còn lười biếng rúc trong chăn, vươn tay chạm vào bờ ngực ấm áp bên cạnh và thì thầm:

"Anh còn ngủ à?"

Thành Thiên chẳng đáp, chỉ quay sang kéo cậu lại gần, hôn lên trán, giọng trầm ấm:

"Ừ. Nhưng mơ thấy em, nên tỉnh rồi."

Cậu hay làm nũng, nhất là mỗi khi bị cảm nhẹ, hay đơn giản chỉ vì.. muốn được anh chú ý. Cậu sẽ ngồi khoanh chân trên sofa, tay ôm gối, mắt long lanh nhìn anh như sắp khóc đến nơi:

"Em đau đầu quá.."

"Làm sao thế bé, đau lắm không, uống thuốc nhé?"

"Ừm.. có anh hôn là hết đau liền."

Thành Thiên chỉ biết thở dài cười, xoa đầu cậu rồi kéo vào lòng, dỗ dành như dỗ một đứa trẻ. Cái ôm sau lưng bất ngờ trong bếp, khi anh đang rửa bát.

Nhớ những lần chen vào giường chỉ để ôm eo anh rồi thủ thỉ: "Cấm anh bỏ rơi em." Nhớ những buổi tối anh ôm cậu ngồi xem phim, tay vuốt nhẹ lưng, thỉnh thoảng lại hôn nhẹ lên tóc như thể cả thế giới này chỉ còn mỗi cậu.

Có những ngày lễ chẳng đặc biệt, cậu cũng sẽ gói một món quà nhỏ – đôi vớ hoạt hình, chiếc móc chìa khóa, hay con hạc giấy gấp vụng về – để tặng anh, kèm theo tờ giấy viết tay nguệch ngoạc:

"Em yêu anh hơn hôm qua, nhưng ít hơn ngày mai."

Và cũng có những lúc cậu khóc. Không vì ai làm tổn thương, mà vì thương quá, nhớ quá. Đôi khi chỉ cần nhìn thấy Thành Thiên mệt mỏi sau một ngày dài, là cậu đã thấy cổ họng nghèn nghẹn. Cậu sẽ lau mồ hôi cho anh, ép anh uống nước, rồi dụi đầu vào ngực anh mà mếu máo:

"Anh đừng làm việc nhiều quá.."

Mỗi lần như thế, Thành Thiên chỉ lặng im, ôm chặt cậu hơn, tay vỗ về nhịp nhàng sau lưng.

"Chỉ cần còn bé ở đây thì anh sẽ không sao đâu ngoan, chỉ cần em hôn hôn tiếp sức cho anh là được"

Còn biết bao điều nhỏ bé nữa:

– Mỗi sáng Thành Thiên pha sữa cho cậu uống rồi giục đi học.

– Mỗi tối cậu cố thức để canh cửa chờ anh về.

– Mỗi lần đi chơi, cậu đút kem cho anh ăn, rồi lén liếm phần kem sót lại trên môi anh.

– Mỗi lần giận, cậu giả vờ khóa cửa, rồi khóc rưng rức cho đến khi được ôm vào lòng.

– Mỗi lần anh bị cảm, cậu cằn nhằn "sao không chịu giữ sức", nhưng đêm đó lại là người thức trắng để chườm khăn, nấu cháo.

Những điều ấy..

Đơn giản thôi. Nhỏ bé thôi.

Nhưng giờ đây, khi Thành Thiên đã chẳng còn ở cạnh, những điều bình dị ấy lại trở thành thứ quý giá nhất trong tim cậu.

Cậu ôm gối ngồi nơi hiên nhà, mắt khô khốc nhìn vào đêm tối mịt mùng.

Có tiếng mưa rơi.. Có tiếng tim đau..

Và có một Thiên Vũ đang cố níu giữ chút ấm áp cuối cùng từ những ngày tháng cũ

"Mùa hè năm ấy.. anh còn yêu em không?"

Câu hỏi vang vọng như tiếng vang từ cõi lòng hoang vắng, rồi tan dần giữa hư vô.

Thiên Vũ chợt mở mắt.

Ánh nắng đầu trưa tràn qua khung cửa sổ, hắt lên mái tóc cậu sắc vàng chói chang. Trên bàn, ly cà phê đá đã tan gần hết, nước nhỏ giọt loang lổ mặt gỗ cũ. Mùi nắng, mùi bụi, và mùi của một ngày hè mệt mỏi bủa vây quanh cậu.

Tim cậu nhói lên một cái - không rõ vì ký ức vừa ùa về hay vì trái tim vẫn còn đau khi nhớ đến một người đã đi xa đến vậy.

Cậu ngồi thẫn thờ, ánh mắt không tiêu cự dừng lại ở góc sân ngoài kia

Bây giờ chỉ còn lại tiếng ve ngoài hiên. Và những vết thương chưa bao giờ lành hẳn.

Cậu đưa tay chống cằm, ánh nhìn dõi theo một vệt nắng đang nhảy nhót trên sàn nhà. Trái tim cứ thế đập chậm rãi trong lồng ngực, như thể nó đã mệt mỏi vì phải giữ lấy một người không còn ở đây nữa.

Mùa hè vẫn đẹp. Nhưng cậu thì không còn là mình của những năm tháng đó.

Có một điều kỳ lạ về nỗi nhớ..

Dù năm tháng có qua bao lâu, dù lý trí đã bảo rằng nên quên, thì trái tim vẫn lặng lẽ lưu giữ từng cái ôm, từng giọt nước mắt, từng ánh mắt nhìn nhau mà cậu ngỡ sẽ là mãi mãi.

Có những lúc cậu tự hỏi: Nếu năm ấy không gặp anh.. thì có lẽ mình đã không đau đến thế này.

Nhưng rồi lại thầm thở dài, vì dẫu đau đến đâu, cậu cũng không muốn xóa những ngày tháng ấy.

Bởi vì, đó là mùa hè đẹp nhất trong đời cậu.
 
3 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 1

Không phải nắng gay gắt, chói chang như giữa tháng Bảy, mà là cái nắng dịu dàng của tháng Sáu, len qua kẽ lá, rơi chầm chậm lên vai người, lên mái ngói cũ, lên những vạt ký ức đã ố màu trong tim Thiên Vũ.

Tiếng ve ngân dài trên hàng phượng vĩ trước nhà, hương thơm do hoa phượng nở thoang thoảng bay trong gió, tiếng xào xạc do gió thôi qua tán lá phượng tạo ra.. Tất cả đều khiến Thiên Vũ bất giác nhắm mắt lại.

Mùa hè bao giờ cũng vậy: Ồn ào, rực rỡ, rồi bất chợt lặng im.

Như một lời chào vội vàng, chưa kịp nghe đã tan vào hư không.

Ký ức xưa ùa về như cơn gió đầu mùa, nhẹ nhàng mà cũng đủ sức cuốn phăng mọi phòng bị trong lòng cậu

Ngày ấy, mùa hè cũng bắt đầu như thế này. Và Thành Thiên.. Xuất hiện như một vết mực xanh giữa trang giấy trắng,

Có người từng nói, mùa hè là mùa của những điều dang dở.

Có lẽ vì mùa hè mang theo chia ly, mang theo lời chưa kịp nói, mang theo cả những ánh nhìn quay đi trước khi kịp níu lại.

Thiên Vũ ghét cái nắng mùa hè. Nhưng cũng chính mùa hè ấy, cậu đã từng yêu, từng ôm ấp một người, từng nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ rời xa..

Giờ đây, khi mùa hè trở lại, tất cả chỉ còn là kỷ niệm.

"Anh ôm em được không?"

Một chiều mưa rả rích, giữa căn phòng chỉ còn tiếng tích tách rơi trên mái hiên, Thiên Vũ lặng lẽ áp mặt vào lồng ngực ấm áp của Thành Thiên. Cậu không khóc nấc lên, cũng không gào lớn như những lần giận dỗi trước, chỉ khẽ thì thầm, nhẹ đến mức như sợ mình đánh vỡ khoảnh khắc ấy.

Thành Thiên lo lắng. Anh vòng tay ôm trọn cậu, chầm chậm cúi đầu, cằm tựa nhẹ lên đỉnh tóc ẩm nước mưa, ngón tay mơn man vẽ những vòng tròn dịu dàng nơi bờ vai nhỏ

Mùi hương của anh - lành lạnh, sạch sẽ, phảng phất mùi mưa và bạc hà - chính là nơi duy nhất khiến Thiên Vũ thấy mình được chở che.

Anh nói khẽ:

"Bé sao thế, đau chỗ nào hửm"

"Vì em yêu anh nhiều quá.."

Câu trả lời đó khiến cả hai bật cười. Một tiếng cười khàn đặc, nghèn nghẹn, vang trong căn phòng trống trải như vỡ òa trong tim. Thiên Vũ lúc ấy nhỏ xíu như một chú mèo con bị mưa làm ướt, đôi mắt đỏ hoe hoe, mũi hồng lên, nhưng vẫn cố dụi đầu vào ngực anh như một cách để nũng nịu, tìm lại hơi ấm.

Có những sáng sớm thức dậy, ánh nắng xuyên qua rèm cửa, cậu vẫn còn lười biếng rúc trong chăn, vươn tay chạm vào bờ ngực ấm áp bên cạnh và thì thầm:

"Anh còn ngủ à?"

Thành Thiên chẳng đáp, chỉ quay sang kéo cậu lại gần, hôn lên trán, giọng trầm ấm:

"Ừ. Nhưng mơ thấy em, nên tỉnh rồi."

Cậu hay làm nũng, nhất là mỗi khi bị cảm nhẹ, hay đơn giản chỉ vì.. Muốn được anh chú ý. Cậu sẽ ngồi khoanh chân trên sofa, tay ôm gối, mắt long lanh nhìn anh như sắp khóc đến nơi:

"Em đau đầu quá.."

"Làm sao thế bé, đau lắm không, uống thuốc nhé?"

"Ừm.. Có anh hôn là hết đau liền."

Thành Thiên chỉ biết thở dài cười, xoa đầu cậu rồi kéo vào lòng, dỗ dành như dỗ một đứa trẻ. Cái ôm sau lưng bất ngờ trong bếp, khi anh đang rửa bát.

Nhớ những lần chen vào giường chỉ để ôm eo anh rồi thủ thỉ: "Cấm anh bỏ rơi em." Nhớ những buổi tối anh ôm cậu ngồi xem phim, tay vuốt nhẹ lưng, thỉnh thoảng lại hôn nhẹ lên tóc như thể cả thế giới này chỉ còn mỗi cậu.

Có những ngày lễ chẳng đặc biệt, cậu cũng sẽ gói một món quà nhỏ – đôi vớ hoạt hình, chiếc móc chìa khóa, hay con hạc giấy gấp vụng về – để tặng anh, kèm theo tờ giấy viết tay nguệch ngoạc:

"Em yêu anh hơn hôm qua, nhưng ít hơn ngày mai."

Và cũng có những lúc cậu khóc. Không vì ai làm tổn thương, mà vì thương quá, nhớ quá. Đôi khi chỉ cần nhìn thấy Thành Thiên mệt mỏi sau một ngày dài, là cậu đã thấy cổ họng nghèn nghẹn. Cậu sẽ lau mồ hôi cho anh, ép anh uống nước, rồi dụi đầu vào ngực anh mà mếu máo:

"Anh đừng làm việc nhiều quá.."

Mỗi lần như thế, Thành Thiên chỉ lặng im, ôm chặt cậu hơn, tay vỗ về nhịp nhàng sau lưng.

"Chỉ cần còn bé ở đây thì anh sẽ không sao đâu ngoan, chỉ cần em hôn hôn tiếp sức cho anh là được"

Còn biết bao điều nhỏ bé nữa:

– Mỗi sáng Thành Thiên pha sữa cho cậu uống rồi giục đi học.

– Mỗi tối cậu cố thức để canh cửa chờ anh về.

– Mỗi lần đi chơi, cậu đút kem cho anh ăn, rồi lén liếm phần kem sót lại trên môi anh.

– Mỗi lần giận, cậu giả vờ khóa cửa, rồi khóc rưng rức cho đến khi được ôm vào lòng.

– Mỗi lần anh bị cảm, cậu cằn nhằn "sao không chịu giữ sức", nhưng đêm đó lại là người thức trắng để chườm khăn, nấu cháo.

Những điều ấy..

Đơn giản thôi. Nhỏ bé thôi.

Nhưng giờ đây, khi Thành Thiên đã chẳng còn ở cạnh, những điều bình dị ấy lại trở thành thứ quý giá nhất trong tim cậu.

Cậu ôm gối ngồi nơi hiên nhà, mắt khô khốc nhìn vào đêm tối mịt mùng.

Có tiếng mưa rơi.. Có tiếng tim đau..

Và có một Thiên Vũ đang cố níu giữ chút ấm áp cuối cùng từ những ngày tháng cũ

"Mùa hè năm ấy.. Anh còn yêu em không?"

Câu hỏi vang vọng như tiếng vang từ cõi lòng hoang vắng, rồi tan dần giữa hư vô.

Thiên Vũ chợt mở mắt.

Ánh nắng đầu trưa tràn qua khung cửa sổ, hắt lên mái tóc cậu sắc vàng chói chang. Trên bàn, ly cà phê đá đã tan gần hết, nước nhỏ giọt loang lổ mặt gỗ cũ. Mùi nắng, mùi bụi, và mùi của một ngày hè mệt mỏi bủa vây quanh cậu.

Tim cậu nhói lên một cái - không rõ vì ký ức vừa ùa về hay vì trái tim vẫn còn đau khi nhớ đến một người đã đi xa đến vậy.

Cậu ngồi thẫn thờ, ánh mắt không tiêu cự dừng lại ở góc sân ngoài kia

Bây giờ chỉ còn lại tiếng ve ngoài hiên. Và những vết thương chưa bao giờ lành hẳn.

Cậu đưa tay chống cằm, ánh nhìn dõi theo một vệt nắng đang nhảy nhót trên sàn nhà. Trái tim cứ thế đập chậm rãi trong lồng ngực, như thể nó đã mệt mỏi vì phải giữ lấy một người không còn ở đây nữa.

Mùa hè vẫn đẹp. Nhưng cậu thì không còn là mình của những năm tháng đó.

Có một điều kỳ lạ về nỗi nhớ..

Dù năm tháng có qua bao lâu, dù lý trí đã bảo rằng nên quên, thì trái tim vẫn lặng lẽ lưu giữ từng cái ôm, từng giọt nước mắt, từng ánh mắt nhìn nhau mà cậu ngỡ sẽ là mãi mãi.

Có những lúc cậu tự hỏi: Nếu năm ấy không gặp anh.. Thì có lẽ mình đã không đau đến thế này.

Nhưng rồi lại thầm thở dài, vì dẫu đau đến đâu, cậu cũng không muốn xóa những ngày tháng ấy.

Bởi vì, đó là mùa hè đẹp nhất trong đời cậu.

Ngày đầu tiên Thiên Vũ gặp Thành Thiên không phải một cuộc gặp đúng nghĩa, mà là sự va chạm nhẹ nhàng giữa hai tâm hồn lạc lõng qua màn hình điện thoại.

Hôm đó là một buổi chiều cuối tháng Năm. Trời vừa mưa rào xong, nắng hắt qua tán cây trước hiên nhà loang lổ như những mảng ký ức vụn vỡ. Thiên Vũ ngồi co chân trên ghế, chiếc điện thoại trong tay sáng lên thứ ánh sáng lạnh lẽo.

Ngoài kia ve kêu inh ỏi, trong lòng cậu lại tĩnh lặng như mặt nước. Một mùa hè nữa lại đến, mà trái tim vẫn đơn độc như năm nào.

Nắng rọi qua ô cửa sổ, chiếu lên mái tóc rối bời của Thiên Vũ khi cậu nằm dài trên ghế, lướt điện thoại một cách vô thức sau một buổi học chán chường. Mọi thứ đều nhạt nhòa cho đến khi một cái tên hiện lên trong phần gợi ý kết bạn: "Thành Thiên."

Ảnh đại diện là một bức ảnh gương mặt người đàn ông ngồi trên chiếc ghế sofa cũ kỹ, vẽ nên những đường viền sắc lạnh như cắt qua không gian. - như một thứ gì đó rất quen nhưng lại xa lạ. Không rõ vì sao, Thiên Vũ lại nhấn vào trang cá nhân đó, đọc từng dòng trạng thái, lặng lẽ nhìn những bức ảnh chẳng rõ mặt nhưng lại mang một cảm giác thân thuộc kỳ lạ. Không có lý do gì đặc biệt, cậu chỉ.. Gửi lời mời kết bạn.

Hai phút sau, lời mời được chấp nhận.

Nhưng sau đó, mọi thứ dường như rơi vào im lặng. Không tin nhắn, không tương tác. Thiên Vũ cũng không dám mở lời trước, chỉ lặng lẽ thỉnh thoảng vào xem trang cá nhân người ấy - như một thói quen nhỏ bé mà chính cậu cũng không hiểu lý do vì sao.

Cho đến một buổi trưa nắng nhàn nhạt của đầu tháng Sáu.

Thiên Vũ nằm dài trên ghế sofa, đầu óc mơ màng vì cơn buồn ngủ và ánh nắng xuyên qua rèm cửa. Trong cơn lơ đễnh, cậu cầm điện thoại và vô thức đăng một dòng trạng thái ngắn ngủi:

"2 + 2 =?"

Chỉ là một trò đùa ngây ngô. Một câu hỏi tưởng chừng vô nghĩa nhưng lại là cách Thiên Vũ giải tỏa nỗi buồn nhẹ tênh trong những ngày chẳng biết nhắn ai. Cậu chẳng mong ai trả lời. Cũng chẳng nghĩ đến chuyện cái dòng ngớ ngẩn ấy sẽ có ai nhìn thấy.

Vậy mà chỉ mấy phút sau, điện thoại rung lên. Là một bình luận. Mắt cậu khựng lại khi thấy cái tên quen thuộc hiện ra: Thành Thiên.

"= 5"

Thiên Vũ tròn mắt, ngơ ngác. "Gì cơ?" – cậu thầm nghĩ

Thiên Vũ rep lại:

"Ìii 4 mà"

Thành Thiên liền rep lại ngay lập tức:

"2 mùa xuân hạ + 2 mùa thu đông = một 5 (năm)"

Cậu cười bật thành tiếng. Rõ ràng là vô lý, mà lại trông.. Có lý một cách khó chịu.

Cậu nhấn trả lời:

"Lí lẽ vậy được luôn hả"

Tin nhắn liền tới tấp:

"Được hết"

"..."

"Hợp lý lắm mà"

"Hợp lý chỗ nào?" – Thiên Vũ cười ra nước mắt, vừa đánh máy vừa lắc đầu.

"Chỗ giải thích vô cùng có lí."

"2 ngón tay cộng 2 ngón tay bằng 4 ngón => Nhưng 2 mùa + 2 mùa là 1 năm = 5. Hợp lý lắm đấy chứ?"

Cậu không biết nên giận hay nên cười. Nhưng trong lòng bất giác mềm lại bởi sự ngô nghê, tự nhiên đến duyên dáng của người kia. Không giống những lời chào hỏi gượng gạo, chẳng phải tin nhắn kiểu mẫu như "chào bạn" hay "làm quen nhé", Thành Thiên đến với một trò đùa.. Kỳ cục.

Vậy mà chỉ trong khoảnh khắc đó, một sợi dây mỏng manh như ánh trăng cũng lặng lẽ kết nối hai trái tim xa lạ.

Tiết học chiều thật dài. Ánh nắng từ cửa sổ hắt vào lớp khiến không khí càng thêm oi ả, buồn ngủ đến lạ thường. Thành Thiên chống cằm, mắt lờ đờ nhìn về phía bục giảng nơi thầy giáo vẫn đang say sưa giảng giải về một đề tài gì đó cậu chẳng hề quan tâm.

Tập vở mở sẵn nhưng trắng tinh. Bút thì xoay vòng vòng trên ngón tay. Thành Thiên đã mất hoàn toàn động lực tiếp thu bài học từ khoảng mười phút trước - nếu không muốn nói là cả buổi.

Chán nản, Anh lén kéo điện thoại ra từ dưới hộc bàn, giấu kín sau quyển sách dày cộm. Ngón tay lướt qua vài thông báo, vài tin nhắn từ nhóm lớp. Chẳng có gì thú vị.. Cho đến khi một dòng trạng thái nổi bật hiện lên trên newsfeed.

"2 + 2=?"

Chỉ là một câu hỏi đơn giản. Ngớ ngẩn đến mức buồn cười. Nhưng cái cách người đăng viết ra lại khiến cậu dừng lại. Không hề có mục đích rõ ràng, cũng chẳng cần lý do. Câu hỏi như được viết ra lúc rảnh rỗi, như thể đang nằm lăn lộn đâu đó giữa trưa nắng và lẩm bẩm suy nghĩ cho vui.

Người đăng là Thiên Vũ.

Cái tên này, Thành Thiên nhận ra ngay. Là một người bạn vừa kết nối mấy hôm trước. Anh chưa nói chuyện với người này lần nào, nhưng ấn tượng mơ hồ từ ảnh đại diện với đôi mắt cong cong dễ mến làm cậu nhớ được.

Thành Thiên khẽ nhếch môi. Trong lòng, sự buồn chán vừa nãy như bị xé toạc bởi một tia lấp lánh nhỏ xíu. Anh không nghĩ nhiều, liền gõ một dòng tin nhắn:

"= 5."

Một câu trả lời không đầu không cuối. Chỉ là trêu chơi, chỉ là muốn phá cái vẻ "ngây thơ" kia một chút. Lớp học vẫn tiếp tục lặng lẽ trôi, thầy giáo vẫn đều đặn đọc bài. Nhưng trong lòng Thành Thiên, phút giây ấy bỗng dưng có màu.

Chưa đầy ba phút sau, điện thoại rung nhẹ.

"Ìiii 4 mà"

Anh khựng lại. Rồi bật cười.

Chẳng hiểu sao, chỉ một câu trả lời đơn giản như thế lại khiến lòng anh mềm ra. Sự đáng yêu từ cách phản ứng, sự hồn nhiên qua dòng tin nhắn khiến Thành Thiên thấy.. Vui. Rất vui.

Lần đầu tiên trong tiết học, anh không buồn ngủ nữa. Thậm chí còn thấy hơi bồn chồn.

Thành Thiên lại cầm máy lên, trải lời dòng tin nhắn đấy:

"2 mùa xuân hạ + 2 mùa thu đông = một 5 (năm)"

Tin nhắn được gửi đi. Và chưa đầy một phút sau, dòng "đang nhập.." hiện lên.

Anh hơi sững lại.

Không hiểu sao, cái cảm giác chờ đợi câu trả lời từ một người xa lạ lại khiến lòng anh hồi hộp đến thế.

"Lí lẽ vậy được luôn hả"

Một biểu tượng mặt cười được gửi kèm. Đơn giản. Vô tư.

Nhưng anh lại cứ nhìn mãi.

Thành Thiên mỉm cười.

Lần đầu tiên sau nhiều tháng, anh thấy bản thân chủ động hơn với một người. Chỉ là một trò đùa vặt. Chỉ là một phép toán ngớ ngẩn. Nhưng nó lại giống như chìa khóa nhỏ mở ra cánh cửa nơi hai tâm hồn chạm vào nhau một cách tình cờ.

Trên màn hình, khung chat vẫn còn sáng. Và trong tim, là một điều gì đó lạ lắm – như thể anh vừa tìm thấy một mảnh nắng nhỏ bé, ấm áp giữa ngày hè mệt mỏi.

Có lẽ.. Anh sẽ nói chuyện với người này thêm chút nữa.

Có lẽ.. Mùa hè năm nay sẽ khác.
 
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back