1 người đang xem

Admin

Nothing to lose.. your love to win..
23,200 ❤︎ Bài viết: 4162 Tìm chủ đề
5498 222
Trái Đất Quay

Chẳng có gì mới lạ

Trái đất tít mù quay

Nóng chán rồi sẽ lạnh

Buồn, vui rồi thoảng bay..


Cái đến rồi sẽ đến

Cái qua rồi phải qua

Chẳng cần chi phấn đấu

Ta sẽ thành.. cụ già


Coi đời như cát bụi

Muốn yên mà chẳng yên

Thế giới còn chao đảo

Thì có chi vững bền?


Hãy làm một việc thiện

Kịp trao nhau lúc này

Ngày mai nào ai biết

Cõi người mù mịt bay!


Bao năm ròng mệt mỏi

Xuống xứ này rong chơi

Giờ ta thành ngọn khói

Õng ẹo bay về trời!


Trần Đăng Khoa

ywMVIlQ.jpg


Cảm nhận bài thơ Trái đất quay​


Bài thơ Trái Đất Quay của Trần Đăng Khoa mang một triết lý sâu xa về vòng quay vô tận của đời sống, vừa nhẹ nhàng, vừa thấm thía. Ngay từ những câu mở đầu, tác giả đã khắc họa sự lặp lại quen thuộc của vũ trụ và đời người: Trái đất quay, thời gian trôi, niềm vui nỗi buồn đến rồi đi. Mọi thứ tưởng như bền vững nhưng thực ra chỉ thoáng chốc, rồi tan biến như khói, như bụi.

Trong nhịp thơ chậm rãi, người đọc cảm nhận rõ thái độ chiêm nghiệm của tác giả trước kiếp người hữu hạn. Con người có thể mải mê phấn đấu, bon chen, nhưng cuối cùng vẫn không tránh khỏi sự già nua, mệt mỏi và kết cục trở về với cát bụi. Câu thơ "Chẳng cần chi phấn đấu / Ta sẽ thành.. Cụ già" nghe tưởng dí dỏm mà lại chạm đúng sự thật không thể cưỡng của đời người.

Tuy nhiên, Trần Đăng Khoa không gieo vào lòng ta bi quan, mà ngược lại, ông nhắn nhủ hãy sống trọn vẹn trong từng khoảnh khắc, hãy làm điều thiện ngay khi còn có thể. Bởi tương lai mịt mờ, chẳng ai biết ngày mai sẽ ra sao, thì chỉ có những việc tốt, tình thương và sự tử tế ta trao đi mới còn lại giá trị.

Đọc bài thơ, ta thấy vừa buồn man mác, vừa như được nhắc nhở về một lối sống giản dị, nhân hậu. Nó khiến người ta nghĩ nhiều hơn về ý nghĩa của đời sống: Nếu mọi thứ đều chóng tàn, thì cái còn lại không phải là danh lợi, mà là tình người, là việc thiện, là một tấm lòng an nhiên trước cuộc đời biến động.
 
Chỉnh sửa cuối:
1,431 ❤︎ Bài viết: 730 Tìm chủ đề
Có những bài thơ đọc xong không chỉ là câu chữ, mà như một tiếng gõ khẽ vào lòng. Trái Đất Quay của Trần Đăng Khoa là một bài như thế. Thoạt nghe thì giản dị: Trái đất quay, buồn vui rồi trôi qua, đời người thì sớm muộn cũng hóa già. Nhưng chính cái giản dị ấy lại khiến người ta phải dừng lại suy nghĩ.

Đọc đến câu "Chẳng cần chi phấn đấu / Ta sẽ thành.. Cụ già", mình vừa bật cười vừa thấy nghèn nghẹn. Thời gian vốn dĩ công bằng, chẳng cần ta xin phép, nó vẫn trôi, đưa tất cả đi về phía cuối con đường. Và rồi, những bon chen, lo toan, tham vọng.. Có lẽ cũng chỉ tan như khói.

Điều khiến mình thấm nhất là lời nhắn: Hãy làm một việc thiện, ngay lúc này, ngay khi còn có thể. Ngày mai vốn không chắc chắn, chẳng ai biết rồi sẽ ra sao. Đời người ngắn ngủi, nên nếu còn cơ hội cho đi một chút tử tế, một chút yêu thương, thì đừng chần chừ.

Bài thơ buồn, nhưng không phải kiểu buồn tuyệt vọng. Nó là nỗi buồn lặng, rồi hóa thành sự bình thản. Giống như khi ta ngồi nhìn hoàng hôn buông, thấy một ngày khép lại nhưng lòng lại yên hơn. Và có lẽ, đó chính là thông điệp của bài thơ: Sống an nhiên, sống tử tế, để khi khói bay về trời, ta không thấy lãng phí một kiếp rong chơi nơi cõi người.
 

Những người đang xem chủ đề này

Back