Chương 10: Từ chối
"Thái tử điện hạ, dân nữ xin từ chối." Như Ý hành lễ với chàng.
"Tại sao?" Thái tử Lý Minh kinh ngạc. Hắn thấy rất nhiều cô gái tiếp cận hắn vì điều này. Nhưng nàng, thế mà lại từ chối.
"Dân nữ tự thấy, dù là dung mạo, tài năng, đức hạnh của mình đều bình thường. Không đủ tiêu chuẩn cho chức vị thái tử phi." Đây là lời thật lòng của nàng.
"Đúng là như vậy." Thái tử đồng ý.
Như Ý nghiến răng nói: "Đã như vậy.."
"Nhưng ta vẫn muốn nàng làm thái tử phi của ta." Thái tử mỉm cười.
"Tại sao chứ?" Đến lúc này, Như Ý cũng không nhượng bộ nữa. Nàng thật không hiểu tên thái tử này rốt cuộc làm sao. Tại sao cứ phải là nàng?
"Vì, ta vừa gặp đã mến mộ nàng.." Thái tứ nhìn nàng bằng ánh mắt chân thành khiến Như Ý suýt tin luôn.
"Điện hạ, người thật sự định dùng lý do ấu trĩ này để lừa dân nữ sao?" Như Ý mặt không cảm xúc.
Thái tử thấy không được liền thu lại vẻ mặt thâm tình. Thái tử lấy từ trong tay áo một miếng ngọc bội. Như Ý nhận ra đây là nửa còn lại của miếng ngọc lầm trước.
"Trụ trì Hoàng Giác tự đã cho ta miếng ngọc này. Ngài nói rằng, chỉ có người được chọn mới có thể trở thành vợ ta. Nếu không lấy người đó, ta sẽ.. chết. Mà người đó lại là nàng."
"Đợi đã, điện hạ dựa vào đâu mà bảo là ta?" Như Ý kinh ngạc không thôi. Cái này liệu có được coi là tình tiết ẩn giấu gì đó không.
"Ta đương nhiên có cách của ta. Tuyệt đối không sai được." Lý Minh chắc chắn: "Bây giờ, nàng có thể đồng ý làm thái tử phi chưa?"
"Thật lòng, dân nữ không muốn. Xin điện hạ hãy nghe dân nữ nói hết. Cha dân nữ là quan lục phẩm nho nhỏ, nên từ nhỏ dân nữ chưa bao giờ nghĩ quá xa vời. Dân nữ nghĩ chỉ cần lấy một người chồng có gia cảnh vừa tầm. Hai vợ chồng cùng nhau làm ăn, nuôi con. Như vậy, dân nữ đã thỏa mãn rồi." Như Ý thành thật.
Lý Minh nghe xong liền hiểu. Thực ra, các cô gái chia làm hai loại. Một kiểu muốn gả cao, thậm chí gả vào hoàng cung. Mà kiểu còn lại chính là Như Ý chỉ muốn gả nhà tốt, sống an nhàn.
"Nhưng nàng nên biết, nếu ta nói với phụ hoàng. Nàng cũng sẽ phải gả cho ta. Hơn nữa, ta đã hơn 20, ở tuổi này sớm phải lấy vợ từ lâu."
"Dân nữ biết, thái tử như vậy là đã nhân nhượng cho dân nữ. Dân nữ cũng chỉ là nói ra lời thật lòng." Như Ý dù là người hiện đại, nhưng nàng biết ở cổ đại vua chính là trời. Chống đối hoàng gia, còn có thể sống sao?
Thái tử thấy thái độ Như Ý như vậy, chẳng hiểu sao trong lòng lại khó chịu. Còn một điều hắn chưa nói, đó là phụ hoàng rất nhanh sẽ phát hiện ra nàng. Đến lúc đó, ông nhất định sẽ ban thánh chỉ tứ hôn.
"Nàng chuẩn bị đi." Bỏ lại bốn chữ này, thái tử bỏ đi.
Như Ý ngồi ngẩn ngơ trong phòng. Đêm nay, là ngày thứ ba kể từ sau lễ cưới của tam hoàng tử. Lúc nàng chuẩn bị đi ngủ, phát hiện Tiểu Lục ngất ở giường nhỏ từ bao giờ. Một nam tử áo bào tím đứng trong phòng nàng. Chính là thái tử đương triều Lý Minh.
Hôm sau, nàng và Như Sương đi qua đến chỗ của Như Họa để rủ nàng đi học. Người hầu cửa liền bẩm báo Như Họa đã đi đến chỗ Như Châu. Như Ý sau nửa ngày, mới nghĩ ra chuyện Như Họa bị vu oan lấy trộm trâm cài tóc của Như Châu. Thảo nào, sáng nay Như Châu rủ Như Họa đến chỗ nàng ta trước mặt các nàng làm Như Ý nghi nghi.
Trong tiểu thuyết, sau khi thỉnh an xong, Như Châu đột nhiên mời Như Họa đến chỗ mình. Sau đó, nàng ta giả vờ vắng mặt, để Như Họa ở phòng ngủ một lúc. Như Ý đem cây trâm hồng ngọc giấu ở phòng nữ chính. Sau khi Như Họa trở về, lúc chuẩn bị đi học thì bị gọi đến. Sau đó, một hồi đỏ tội lục soát bắt đầu.
Như Họa kiếp trước đã từng bị đổ oan. Kiếp này, nàng ta thông minh hơn. Trở về nàng ta cố tình đuổi người hẩu ra. Lấy cây trâm, thay quần áo người hầu. Sau đó lẻn vào phòng Như Ý, để cây trâm chỗ nàng ta.
Vậy, chẳng phải lần này nàng cũng có nguy cơ sao. Dù quan hệ với nữ chính không tệ, nhưng ai biết nàng ta có ghi thù hay nghi ngờ mình không.
Rời khỏi chỗ của Như Họa, Như Ý liền kiếm cớ trở vê.
"Sương Sương, ta đột nhiên nhớ ra ta quên đồ ở trong phòng. Ta trở về lấy đồ đã." Nàng vội vã quay người trở về.
Về đến phòng, nàng dựa theo trí nhớ của mình tìm đến đầu giường. May thay, nơi đó trống không. Sau đó, nàng lại tìm một lượt trong phòng. Xác định phòng mình không có vật thể lạ gì, nàng mới yên tâm. Trước khi đi, nàng dặn Tiểu Lục.
"Em ở lại, để ý kĩ xem có ai khả nghi ra vào hoặc là có người hầu nào khả nghi. Nếu có, lập tức báo cho ta. Đừng để ai động tay chân vào nơi này."
Thấy tiểu thư nghiêm túc, Tiểu Lục liền đảm bảo. Nàng hiếm khi nhìn thấy tiểu thư như vậy. Như thế nghĩa là trong nhà sắp có chuyện lớn.
Như Ý yên tâm liền lấy ít đồ, sau đó bình tĩnh đi học tiếp. Trên đường đi, nàng gặp người hầu của lão phu nhân đưa nàng đến phòng Đại tiểu thư.
"Tại sao?" Thái tử Lý Minh kinh ngạc. Hắn thấy rất nhiều cô gái tiếp cận hắn vì điều này. Nhưng nàng, thế mà lại từ chối.
"Dân nữ tự thấy, dù là dung mạo, tài năng, đức hạnh của mình đều bình thường. Không đủ tiêu chuẩn cho chức vị thái tử phi." Đây là lời thật lòng của nàng.
"Đúng là như vậy." Thái tử đồng ý.
Như Ý nghiến răng nói: "Đã như vậy.."
"Nhưng ta vẫn muốn nàng làm thái tử phi của ta." Thái tử mỉm cười.
"Tại sao chứ?" Đến lúc này, Như Ý cũng không nhượng bộ nữa. Nàng thật không hiểu tên thái tử này rốt cuộc làm sao. Tại sao cứ phải là nàng?
"Vì, ta vừa gặp đã mến mộ nàng.." Thái tứ nhìn nàng bằng ánh mắt chân thành khiến Như Ý suýt tin luôn.
"Điện hạ, người thật sự định dùng lý do ấu trĩ này để lừa dân nữ sao?" Như Ý mặt không cảm xúc.
Thái tử thấy không được liền thu lại vẻ mặt thâm tình. Thái tử lấy từ trong tay áo một miếng ngọc bội. Như Ý nhận ra đây là nửa còn lại của miếng ngọc lầm trước.
"Trụ trì Hoàng Giác tự đã cho ta miếng ngọc này. Ngài nói rằng, chỉ có người được chọn mới có thể trở thành vợ ta. Nếu không lấy người đó, ta sẽ.. chết. Mà người đó lại là nàng."
"Đợi đã, điện hạ dựa vào đâu mà bảo là ta?" Như Ý kinh ngạc không thôi. Cái này liệu có được coi là tình tiết ẩn giấu gì đó không.
"Ta đương nhiên có cách của ta. Tuyệt đối không sai được." Lý Minh chắc chắn: "Bây giờ, nàng có thể đồng ý làm thái tử phi chưa?"
"Thật lòng, dân nữ không muốn. Xin điện hạ hãy nghe dân nữ nói hết. Cha dân nữ là quan lục phẩm nho nhỏ, nên từ nhỏ dân nữ chưa bao giờ nghĩ quá xa vời. Dân nữ nghĩ chỉ cần lấy một người chồng có gia cảnh vừa tầm. Hai vợ chồng cùng nhau làm ăn, nuôi con. Như vậy, dân nữ đã thỏa mãn rồi." Như Ý thành thật.
Lý Minh nghe xong liền hiểu. Thực ra, các cô gái chia làm hai loại. Một kiểu muốn gả cao, thậm chí gả vào hoàng cung. Mà kiểu còn lại chính là Như Ý chỉ muốn gả nhà tốt, sống an nhàn.
"Nhưng nàng nên biết, nếu ta nói với phụ hoàng. Nàng cũng sẽ phải gả cho ta. Hơn nữa, ta đã hơn 20, ở tuổi này sớm phải lấy vợ từ lâu."
"Dân nữ biết, thái tử như vậy là đã nhân nhượng cho dân nữ. Dân nữ cũng chỉ là nói ra lời thật lòng." Như Ý dù là người hiện đại, nhưng nàng biết ở cổ đại vua chính là trời. Chống đối hoàng gia, còn có thể sống sao?
Thái tử thấy thái độ Như Ý như vậy, chẳng hiểu sao trong lòng lại khó chịu. Còn một điều hắn chưa nói, đó là phụ hoàng rất nhanh sẽ phát hiện ra nàng. Đến lúc đó, ông nhất định sẽ ban thánh chỉ tứ hôn.
"Nàng chuẩn bị đi." Bỏ lại bốn chữ này, thái tử bỏ đi.
Như Ý ngồi ngẩn ngơ trong phòng. Đêm nay, là ngày thứ ba kể từ sau lễ cưới của tam hoàng tử. Lúc nàng chuẩn bị đi ngủ, phát hiện Tiểu Lục ngất ở giường nhỏ từ bao giờ. Một nam tử áo bào tím đứng trong phòng nàng. Chính là thái tử đương triều Lý Minh.
Hôm sau, nàng và Như Sương đi qua đến chỗ của Như Họa để rủ nàng đi học. Người hầu cửa liền bẩm báo Như Họa đã đi đến chỗ Như Châu. Như Ý sau nửa ngày, mới nghĩ ra chuyện Như Họa bị vu oan lấy trộm trâm cài tóc của Như Châu. Thảo nào, sáng nay Như Châu rủ Như Họa đến chỗ nàng ta trước mặt các nàng làm Như Ý nghi nghi.
Trong tiểu thuyết, sau khi thỉnh an xong, Như Châu đột nhiên mời Như Họa đến chỗ mình. Sau đó, nàng ta giả vờ vắng mặt, để Như Họa ở phòng ngủ một lúc. Như Ý đem cây trâm hồng ngọc giấu ở phòng nữ chính. Sau khi Như Họa trở về, lúc chuẩn bị đi học thì bị gọi đến. Sau đó, một hồi đỏ tội lục soát bắt đầu.
Như Họa kiếp trước đã từng bị đổ oan. Kiếp này, nàng ta thông minh hơn. Trở về nàng ta cố tình đuổi người hẩu ra. Lấy cây trâm, thay quần áo người hầu. Sau đó lẻn vào phòng Như Ý, để cây trâm chỗ nàng ta.
Vậy, chẳng phải lần này nàng cũng có nguy cơ sao. Dù quan hệ với nữ chính không tệ, nhưng ai biết nàng ta có ghi thù hay nghi ngờ mình không.
Rời khỏi chỗ của Như Họa, Như Ý liền kiếm cớ trở vê.
"Sương Sương, ta đột nhiên nhớ ra ta quên đồ ở trong phòng. Ta trở về lấy đồ đã." Nàng vội vã quay người trở về.
Về đến phòng, nàng dựa theo trí nhớ của mình tìm đến đầu giường. May thay, nơi đó trống không. Sau đó, nàng lại tìm một lượt trong phòng. Xác định phòng mình không có vật thể lạ gì, nàng mới yên tâm. Trước khi đi, nàng dặn Tiểu Lục.
"Em ở lại, để ý kĩ xem có ai khả nghi ra vào hoặc là có người hầu nào khả nghi. Nếu có, lập tức báo cho ta. Đừng để ai động tay chân vào nơi này."
Thấy tiểu thư nghiêm túc, Tiểu Lục liền đảm bảo. Nàng hiếm khi nhìn thấy tiểu thư như vậy. Như thế nghĩa là trong nhà sắp có chuyện lớn.
Như Ý yên tâm liền lấy ít đồ, sau đó bình tĩnh đi học tiếp. Trên đường đi, nàng gặp người hầu của lão phu nhân đưa nàng đến phòng Đại tiểu thư.
Chỉnh sửa cuối: