Bài viết: 31 

Chương 20: Kết quả
Tôi đang ngồi ở một góc yên tĩnh của sân trường, Đàm Khiết bất ngờ xuất hiện trước mặt, cầm theo hai chai Coca mát lạnh. Cậu ta đưa cho tôi một chai, ánh mắt sắc bén nhưng lại che giấu sau vẻ thản nhiên thường thấy.
"Cậu có ôn bài cho kỳ kiểm tra chưa?" Đàm Khiết hỏi, giọng điệu có vẻ thoải mái nhưng lại pha chút dò xét.
Tôi cầm lấy chai Coca, giả vờ như không nhận ra sự khác thường trong ánh mắt của cậu ta:
"Dĩ nhiên rồi. Tôi đâu dám lơ là. Lần này nhất định phải kéo thành tích của Tứ ban lên, đúng không?"
Đàm Khiết ngồi xuống cạnh tôi, không trả lời ngay. Cậu ta mở nắp chai, khẽ nhấp một ngụm rồi nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý:
"Cậu làm tốt lắm, Chu Tuyết Vy. Cả lớp đang tiến bộ rõ rệt, nhưng.. tôi có cảm giác cậu đang giấu điều gì đó."
Tôi khựng lại một chút, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên: "Giấu gì chứ? Đừng nghĩ nhiều quá. Tất cả chỉ là sự cố gắng chung của mọi người."
Đàm Khiết không trả lời, chỉ nghiêng đầu nhìn tôi, đôi mắt lạnh lùng và sâu thẳm như đang xuyên thấu mọi suy nghĩ của tôi: "Thật sao? Tôi nghe Lý Hạ Vân nhắc đến chuyện cậu đã giúp cô ấy tiếp cận vài đàn anh để 'thu thập thông tin hữu ích' cho lớp mình. Tôi cũng nghe Lưu Đức Lâm nói cậu đã giao cho cậu ta vài nhiệm vụ 'bí mật' mà ngay cả tôi cũng không được biết."
Tim tôi chợt đập nhanh hơn, nhưng tôi cố giữ vẻ mặt bình thản: "À, chỉ là mấy việc vặt thôi mà. Cậu đâu cần phải bận tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt như thế."
"Việc vặt?" Đàm Khiết nhướn mày, đặt chai Coca xuống đất: "Cậu nghĩ tôi không nhận ra sao, Chu Tuyết Vy? Gần đây, mọi thứ trong Tứ ban dường như diễn ra quá thuận lợi. Điểm số tăng nhanh, không ít người bắt đầu tự tin hơn, nhưng điều kỳ lạ là họ lại tỏ ra không mấy lo lắng về kỳ kiểm tra sắp tới. Như thể.. họ đã có một thứ gì đó trong tay để đảm bảo an toàn."
Câu nói của cậu ta như một mũi dao đâm thẳng vào tôi. Đàm Khiết quả nhiên không phải người dễ bị qua mặt. Sự quan sát tỉ mỉ và bộ óc sắc bén của cậu ta khiến bất kỳ ai cũng khó lòng che giấu được bí mật.
Tôi nói, giọng điệu bình thản nhưng ánh mắt tránh đi cái nhìn sắc bén của cậu ta: "Chúng ta đều muốn lớp mình tốt hơn, phải không?"
Đàm Khiết khẽ cười, nhưng nụ cười đó lại lạnh lẽo và đầy ẩn ý: "Tôi không phản đối việc giúp đỡ người khác, nhưng tôi không thích cách làm mờ ám. Cậu nên nhớ, nếu điều này ảnh hưởng đến danh dự của Tứ ban, tôi sẽ là người đầu tiên không để yên."
Cậu ta đứng dậy, nhặt chai Coca, liếc nhìn tôi lần cuối trước khi quay người rời đi: "Hãy cẩn thận, Chu Tuyết Vy. Đôi khi, thứ cậu nghĩ là vì lợi ích chung lại có thể trở thành con dao hai lưỡi."
Tôi ngồi đó, Đàm Khiết rõ ràng đã nghi ngờ, cậu ta có khả năng đào sâu hơn nữa. Tôi cần phải cẩn thận hơn, hoặc ít nhất, phải tìm cách trấn an cậu ta trước khi mọi chuyện vượt ra khỏi tầm kiểm soát.
Sáng ngày 22 tháng 8, cả lớp Tứ ban tập trung đông đủ trong phòng học để chuẩn bị cho ngày kiểm tra định mệnh. Không khí trong lớp vừa căng thẳng, vừa phấn khích, bởi tất cả đều biết đây không chỉ là một bài kiểm tra thông thường mà còn là cơ hội để chúng tôi chứng minh rằng Tứ ban không còn là lớp "phế vật" như người ta vẫn gọi.
Bài kiểm tra diễn ra liên tục trong cả buổi sáng, với môn Anh và Toán.
Tôi nhìn quanh lớp, có người làm bài đầy tự tin, có người cắn bút suy nghĩ, nhưng điều quan trọng là ai cũng nghiêm túc, không một ai bỏ cuộc giữa chừng.
Khi kết thúc giờ kiểm tra cuối cùng, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Chúng tôi biết rằng mọi nỗ lực trong những ngày qua sẽ được phản ánh qua kết quả lần này.
Ba ngày sau vào một buổi chiều, kết quả được công bố, không ngoài dự đoán, Tứ ban đã đạt điểm trung bình 8.6 – một con số ấn tượng. Đây là bước ngoặt lớn, minh chứng cho sự nỗ lực không ngừng của cả lớp.
Tần Nguyệt bước vào phòng. Vẻ mặt của cô ta vẫn giữ nét khinh bỉ thường ngày, nhưng tôi có thể nhận thấy ánh mắt cô lóe lên chút hài lòng khi nhìn bảng điểm của chúng tôi.
"Tứ ban, cuối cùng các em cũng có chút giá trị." Cô Tần nói, giọng điệu có phần mỉa mai nhưng lại không thể che giấu niềm vui: "Điểm trung bình của lớp đạt 8.5, theo kết quả tổng kết, Tứ ban hiện đang đứng hạng nhất với tổng điểm 2700. Tôi không biết các em đã làm cách nào, nhưng lần này các em đã không làm tôi thất vọng."
Cả lớp im lặng, nhưng trong lòng ai nấy đều nở một nụ cười đắc ý. Chúng tôi đã vượt qua những định kiến, hơn nữa, chúng tôi đã đánh bại Nhất ban – lớp luôn được xem là hình mẫu hoàn hảo trong trường.
Cô Tần tiếp tục công bố thứ hạng của các lớp:
Hạng nhất: Tứ ban (2700 điểm).
Hạng nhì: Nhất ban (2600 điểm).
Hạng ba: Nhị ban (1150 điểm).
Hạng tư: Tam ban (1000 điểm).
Khi đọc đến Tam ban, cô Tần khẽ cười nhạt, giọng nói trầm xuống đầy ý vị: "Và như quy định của trường, lớp nào đứng cuối bảng xếp hạng sẽ phải chọn ra hai học sinh bị đuổi học. Tam ban, lần này là lượt của bọn họ."
Tin tức này khiến cả lớp Tứ ban không khỏi cảm thấy hả hê. Tam ban, kẻ luôn khinh thường chúng tôi, giờ đây lại rơi vào tình thế bất lợi. Những gương mặt từng cao ngạo giờ chắc hẳn đang tái mét vì lo sợ.
Tôi nhìn sang Đàm Khiết, người đang ngồi lặng lẽ ở trong lớp. Cậu ta vẫn giữ thái độ điềm tĩnh như thường, nhưng đôi mắt đầy sắc sảo của cậu thoáng ánh lên tia lạnh lùng. Có lẽ Đàm Khiết cũng biết rằng đây chưa phải là kết thúc. Trong thế giới này, bất kỳ sự thành công nào cũng đều phải trả giá, và đôi khi, người ta sẽ không ngần ngại tìm cách giành lại những gì họ đã mất.
Với tôi, đây chỉ mới là khởi đầu. Tứ ban giờ đây đã bước lên một vị thế mới, nhưng đồng thời, chúng tôi cũng đã thu hút nhiều ánh mắt ghen ghét và những mối nguy hiểm tiềm tàng. Liệu chúng tôi có thể giữ vững được thành tích này, hay sẽ lại bị kéo xuống? Một điều chắc chắn là tôi sẽ không để bất kỳ ai hủy hoại những gì mình và cả lớp đã dày công đạt được.
Khi buổi học kết thúc, không khí trong lớp vẫn còn sôi động như một lễ hội nhỏ. Tất cả mọi người đều hào hứng bàn tán về chiến thắng vẻ vang của Tứ ban.
Lý Hạ Vân bất ngờ tiến đến trước mặt Đàm Khiết.
"Cậu thật sự là người giỏi nhất, Đàm Khiết!" Lý Hạ Vân cười rạng rỡ, nắm lấy tay cậu ta mà không chút ngượng ngùng: "Nếu không có kế hoạch của cậu, lớp mình sẽ chẳng bao giờ đạt được kết quả này. Cậu đúng là cứu tinh của chúng ta!"
Đàm Khiết thoáng khựng lại, ánh mắt nhìn xuống bàn tay của Lý Hạ Vân đang siết lấy tay mình. Một nét nhăn nhẹ xuất hiện trên trán cậu, rõ ràng là không quen với sự tiếp xúc quá thân mật này. Tuy nhiên, cậu vẫn giữ vẻ bình tĩnh, chỉ khẽ rút tay lại một cách lịch sự mà không nói gì.
Lập Minh Triết, lớp trưởng Tứ ban, cũng nhanh chóng tham gia vào không khí tung hô đó: "Không hổ danh là người thông minh nhất lớp chúng ta! Đàm Khiết, cậu đã đưa Tứ ban từ vực sâu lên đến đỉnh cao. Tôi nghĩ, từ giờ trở đi, cậu chính là niềm tự hào của cả lớp!"
Cả lớp reo hò ầm ĩ, nhiều người còn vỗ tay đồng tình. Dù Đàm Khiết không hề tham gia sâu vào những chuyện tôi âm thầm sắp xếp, nhưng kế hoạch của tôi lại khéo léo đưa tên cậu ra làm tấm khiên, giờ đây cậu nghiễm nhiên trở thành "vị cứu tinh" trong mắt mọi người.
Lý Hạ Vân không giấu nổi ánh mắt ngưỡng mộ dành cho Đàm Khiết. Cô ấy dường như đã bắt đầu thích thầm cậu, đôi má ửng hồng khi đứng cạnh cậu. Dù là người nhút nhát, nhưng khi nhắc đến Đàm Khiết, Lý Hạ Vân lại trở nên vô cùng mạnh dạn.
Trong khi mọi người đang náo nhiệt, ánh mắt của Đàm Khiết lại thoáng lướt qua tôi. Cậu nhíu mày, vẻ mặt đầy khó hiểu. Có lẽ cậu bắt đầu nghi ngờ rằng mình bị "gài" vào một kế hoạch nào đó mà không hề hay biết.
Tôi vội vàng quay đi, giả vờ bận rộn với tập tài liệu trên bàn, lảng tránh ánh nhìn của cậu ta. Dù tôi luôn tự tin vào khả năng sắp xếp mọi thứ, nhưng không thể phủ nhận rằng ánh mắt sắc bén của Đàm Khiết đôi khi khiến tôi có cảm giác như mọi bí mật của mình sắp bị phơi bày.
Cả lớp tiếp tục vây quanh Đàm Khiết, trao cho cậu những lời khen ngợi không ngớt. Tôi đứng lặng lẽ ở một góc, nở nụ cười nhàn nhạt. Dù cảm giác bị "làm nền" không mấy dễ chịu, nhưng đây cũng là điều tôi đã tính toán từ trước.
Đàm Khiết sẽ là "ngọn cờ" dẫn đầu, là gương mặt đại diện cho sự thay đổi của Tứ ban, còn tôi – người đứng sau tất cả – sẽ luôn giữ vai trò mờ nhạt nhưng không thể thiếu.
Trong lòng tôi tự nhủ: "Chỉ cần giữ được sự cân bằng này, mọi thứ sẽ diễn ra đúng như kế hoạch. Nhưng Đàm Khiết à, cậu phải cẩn thận đấy. Sự chú ý mà cậu nhận được có thể là phúc, nhưng cũng có thể là họa."
"Cậu có ôn bài cho kỳ kiểm tra chưa?" Đàm Khiết hỏi, giọng điệu có vẻ thoải mái nhưng lại pha chút dò xét.
Tôi cầm lấy chai Coca, giả vờ như không nhận ra sự khác thường trong ánh mắt của cậu ta:
"Dĩ nhiên rồi. Tôi đâu dám lơ là. Lần này nhất định phải kéo thành tích của Tứ ban lên, đúng không?"
Đàm Khiết ngồi xuống cạnh tôi, không trả lời ngay. Cậu ta mở nắp chai, khẽ nhấp một ngụm rồi nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý:
"Cậu làm tốt lắm, Chu Tuyết Vy. Cả lớp đang tiến bộ rõ rệt, nhưng.. tôi có cảm giác cậu đang giấu điều gì đó."
Tôi khựng lại một chút, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên: "Giấu gì chứ? Đừng nghĩ nhiều quá. Tất cả chỉ là sự cố gắng chung của mọi người."
Đàm Khiết không trả lời, chỉ nghiêng đầu nhìn tôi, đôi mắt lạnh lùng và sâu thẳm như đang xuyên thấu mọi suy nghĩ của tôi: "Thật sao? Tôi nghe Lý Hạ Vân nhắc đến chuyện cậu đã giúp cô ấy tiếp cận vài đàn anh để 'thu thập thông tin hữu ích' cho lớp mình. Tôi cũng nghe Lưu Đức Lâm nói cậu đã giao cho cậu ta vài nhiệm vụ 'bí mật' mà ngay cả tôi cũng không được biết."
Tim tôi chợt đập nhanh hơn, nhưng tôi cố giữ vẻ mặt bình thản: "À, chỉ là mấy việc vặt thôi mà. Cậu đâu cần phải bận tâm đến những chi tiết nhỏ nhặt như thế."
"Việc vặt?" Đàm Khiết nhướn mày, đặt chai Coca xuống đất: "Cậu nghĩ tôi không nhận ra sao, Chu Tuyết Vy? Gần đây, mọi thứ trong Tứ ban dường như diễn ra quá thuận lợi. Điểm số tăng nhanh, không ít người bắt đầu tự tin hơn, nhưng điều kỳ lạ là họ lại tỏ ra không mấy lo lắng về kỳ kiểm tra sắp tới. Như thể.. họ đã có một thứ gì đó trong tay để đảm bảo an toàn."
Câu nói của cậu ta như một mũi dao đâm thẳng vào tôi. Đàm Khiết quả nhiên không phải người dễ bị qua mặt. Sự quan sát tỉ mỉ và bộ óc sắc bén của cậu ta khiến bất kỳ ai cũng khó lòng che giấu được bí mật.
Tôi nói, giọng điệu bình thản nhưng ánh mắt tránh đi cái nhìn sắc bén của cậu ta: "Chúng ta đều muốn lớp mình tốt hơn, phải không?"
Đàm Khiết khẽ cười, nhưng nụ cười đó lại lạnh lẽo và đầy ẩn ý: "Tôi không phản đối việc giúp đỡ người khác, nhưng tôi không thích cách làm mờ ám. Cậu nên nhớ, nếu điều này ảnh hưởng đến danh dự của Tứ ban, tôi sẽ là người đầu tiên không để yên."
Cậu ta đứng dậy, nhặt chai Coca, liếc nhìn tôi lần cuối trước khi quay người rời đi: "Hãy cẩn thận, Chu Tuyết Vy. Đôi khi, thứ cậu nghĩ là vì lợi ích chung lại có thể trở thành con dao hai lưỡi."
Tôi ngồi đó, Đàm Khiết rõ ràng đã nghi ngờ, cậu ta có khả năng đào sâu hơn nữa. Tôi cần phải cẩn thận hơn, hoặc ít nhất, phải tìm cách trấn an cậu ta trước khi mọi chuyện vượt ra khỏi tầm kiểm soát.
Sáng ngày 22 tháng 8, cả lớp Tứ ban tập trung đông đủ trong phòng học để chuẩn bị cho ngày kiểm tra định mệnh. Không khí trong lớp vừa căng thẳng, vừa phấn khích, bởi tất cả đều biết đây không chỉ là một bài kiểm tra thông thường mà còn là cơ hội để chúng tôi chứng minh rằng Tứ ban không còn là lớp "phế vật" như người ta vẫn gọi.
Bài kiểm tra diễn ra liên tục trong cả buổi sáng, với môn Anh và Toán.
Tôi nhìn quanh lớp, có người làm bài đầy tự tin, có người cắn bút suy nghĩ, nhưng điều quan trọng là ai cũng nghiêm túc, không một ai bỏ cuộc giữa chừng.
Khi kết thúc giờ kiểm tra cuối cùng, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Chúng tôi biết rằng mọi nỗ lực trong những ngày qua sẽ được phản ánh qua kết quả lần này.
Ba ngày sau vào một buổi chiều, kết quả được công bố, không ngoài dự đoán, Tứ ban đã đạt điểm trung bình 8.6 – một con số ấn tượng. Đây là bước ngoặt lớn, minh chứng cho sự nỗ lực không ngừng của cả lớp.
Tần Nguyệt bước vào phòng. Vẻ mặt của cô ta vẫn giữ nét khinh bỉ thường ngày, nhưng tôi có thể nhận thấy ánh mắt cô lóe lên chút hài lòng khi nhìn bảng điểm của chúng tôi.
"Tứ ban, cuối cùng các em cũng có chút giá trị." Cô Tần nói, giọng điệu có phần mỉa mai nhưng lại không thể che giấu niềm vui: "Điểm trung bình của lớp đạt 8.5, theo kết quả tổng kết, Tứ ban hiện đang đứng hạng nhất với tổng điểm 2700. Tôi không biết các em đã làm cách nào, nhưng lần này các em đã không làm tôi thất vọng."
Cả lớp im lặng, nhưng trong lòng ai nấy đều nở một nụ cười đắc ý. Chúng tôi đã vượt qua những định kiến, hơn nữa, chúng tôi đã đánh bại Nhất ban – lớp luôn được xem là hình mẫu hoàn hảo trong trường.
Cô Tần tiếp tục công bố thứ hạng của các lớp:
Hạng nhất: Tứ ban (2700 điểm).
Hạng nhì: Nhất ban (2600 điểm).
Hạng ba: Nhị ban (1150 điểm).
Hạng tư: Tam ban (1000 điểm).
Khi đọc đến Tam ban, cô Tần khẽ cười nhạt, giọng nói trầm xuống đầy ý vị: "Và như quy định của trường, lớp nào đứng cuối bảng xếp hạng sẽ phải chọn ra hai học sinh bị đuổi học. Tam ban, lần này là lượt của bọn họ."
Tin tức này khiến cả lớp Tứ ban không khỏi cảm thấy hả hê. Tam ban, kẻ luôn khinh thường chúng tôi, giờ đây lại rơi vào tình thế bất lợi. Những gương mặt từng cao ngạo giờ chắc hẳn đang tái mét vì lo sợ.
Tôi nhìn sang Đàm Khiết, người đang ngồi lặng lẽ ở trong lớp. Cậu ta vẫn giữ thái độ điềm tĩnh như thường, nhưng đôi mắt đầy sắc sảo của cậu thoáng ánh lên tia lạnh lùng. Có lẽ Đàm Khiết cũng biết rằng đây chưa phải là kết thúc. Trong thế giới này, bất kỳ sự thành công nào cũng đều phải trả giá, và đôi khi, người ta sẽ không ngần ngại tìm cách giành lại những gì họ đã mất.
Với tôi, đây chỉ mới là khởi đầu. Tứ ban giờ đây đã bước lên một vị thế mới, nhưng đồng thời, chúng tôi cũng đã thu hút nhiều ánh mắt ghen ghét và những mối nguy hiểm tiềm tàng. Liệu chúng tôi có thể giữ vững được thành tích này, hay sẽ lại bị kéo xuống? Một điều chắc chắn là tôi sẽ không để bất kỳ ai hủy hoại những gì mình và cả lớp đã dày công đạt được.
Khi buổi học kết thúc, không khí trong lớp vẫn còn sôi động như một lễ hội nhỏ. Tất cả mọi người đều hào hứng bàn tán về chiến thắng vẻ vang của Tứ ban.
Lý Hạ Vân bất ngờ tiến đến trước mặt Đàm Khiết.
"Cậu thật sự là người giỏi nhất, Đàm Khiết!" Lý Hạ Vân cười rạng rỡ, nắm lấy tay cậu ta mà không chút ngượng ngùng: "Nếu không có kế hoạch của cậu, lớp mình sẽ chẳng bao giờ đạt được kết quả này. Cậu đúng là cứu tinh của chúng ta!"
Đàm Khiết thoáng khựng lại, ánh mắt nhìn xuống bàn tay của Lý Hạ Vân đang siết lấy tay mình. Một nét nhăn nhẹ xuất hiện trên trán cậu, rõ ràng là không quen với sự tiếp xúc quá thân mật này. Tuy nhiên, cậu vẫn giữ vẻ bình tĩnh, chỉ khẽ rút tay lại một cách lịch sự mà không nói gì.
Lập Minh Triết, lớp trưởng Tứ ban, cũng nhanh chóng tham gia vào không khí tung hô đó: "Không hổ danh là người thông minh nhất lớp chúng ta! Đàm Khiết, cậu đã đưa Tứ ban từ vực sâu lên đến đỉnh cao. Tôi nghĩ, từ giờ trở đi, cậu chính là niềm tự hào của cả lớp!"
Cả lớp reo hò ầm ĩ, nhiều người còn vỗ tay đồng tình. Dù Đàm Khiết không hề tham gia sâu vào những chuyện tôi âm thầm sắp xếp, nhưng kế hoạch của tôi lại khéo léo đưa tên cậu ra làm tấm khiên, giờ đây cậu nghiễm nhiên trở thành "vị cứu tinh" trong mắt mọi người.
Lý Hạ Vân không giấu nổi ánh mắt ngưỡng mộ dành cho Đàm Khiết. Cô ấy dường như đã bắt đầu thích thầm cậu, đôi má ửng hồng khi đứng cạnh cậu. Dù là người nhút nhát, nhưng khi nhắc đến Đàm Khiết, Lý Hạ Vân lại trở nên vô cùng mạnh dạn.
Trong khi mọi người đang náo nhiệt, ánh mắt của Đàm Khiết lại thoáng lướt qua tôi. Cậu nhíu mày, vẻ mặt đầy khó hiểu. Có lẽ cậu bắt đầu nghi ngờ rằng mình bị "gài" vào một kế hoạch nào đó mà không hề hay biết.
Tôi vội vàng quay đi, giả vờ bận rộn với tập tài liệu trên bàn, lảng tránh ánh nhìn của cậu ta. Dù tôi luôn tự tin vào khả năng sắp xếp mọi thứ, nhưng không thể phủ nhận rằng ánh mắt sắc bén của Đàm Khiết đôi khi khiến tôi có cảm giác như mọi bí mật của mình sắp bị phơi bày.
Cả lớp tiếp tục vây quanh Đàm Khiết, trao cho cậu những lời khen ngợi không ngớt. Tôi đứng lặng lẽ ở một góc, nở nụ cười nhàn nhạt. Dù cảm giác bị "làm nền" không mấy dễ chịu, nhưng đây cũng là điều tôi đã tính toán từ trước.
Đàm Khiết sẽ là "ngọn cờ" dẫn đầu, là gương mặt đại diện cho sự thay đổi của Tứ ban, còn tôi – người đứng sau tất cả – sẽ luôn giữ vai trò mờ nhạt nhưng không thể thiếu.
Trong lòng tôi tự nhủ: "Chỉ cần giữ được sự cân bằng này, mọi thứ sẽ diễn ra đúng như kế hoạch. Nhưng Đàm Khiết à, cậu phải cẩn thận đấy. Sự chú ý mà cậu nhận được có thể là phúc, nhưng cũng có thể là họa."