Chương 8. Người yêu
[BOOK]Tôi không hiểu nổi lời nói đó, anh đang nói không thể là không thể chuyện gì chứ?
Anh đưa tay lên nắm lấy tay tôi rồi nói, những hàng nước mắt của anh tuôn ra:
- Anh.. thích em, rất thích em. Cả ngày anh đều chỉ nghĩ đến em thôi, mỗi ngày anh đều mong trời sáng thật nhanh để có thể đến trường chỉ để được gặp em vài phút ngắn ngủi.
- Nhưng từ sau khi em đi học lại em luốn tránh né anh, luôn thờ ơ với anh. Anh muốn chúng ta trở về như trước kia, không được hay sao?
Lúc này mặt tôi chợt đỏ bừng, tim đập không theo một quy luật nào nữa, cổ họng tôi như đông cứng vậy. Anh đây là đang tỏ tỉnh với tôi sao? Sao chuyện này lại có thể xảy ra được cơ chứ, sao lại là tôi?
Có lẽ thấy vẻ mặt ngại ngùng xen lẫn ngỡ ngàng của tôi anh hít thở một hơi thật sâu, lấy hết can đảm nói:
- Chúng mình hẹn hò được không?
Giây phút này, mọi cảm xúc trong tôi dường như bùng nổ vậy, tôi không còn kiểm soát được hành động của mình nữa. Nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi không ngừng, giống như dòng lũ cuồn cuộn không thể ngăn lại được. Tôi khóc càng lúc càng to hơn, cũng nấc liên hồi.
Anh thấy tôi vậy nên vô cùng luống cuống, nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng. Anh hỏi han, vỗ về lau nước mắt cho tôi. Tôi khóc vì sự nhầm lẫn ngu ngốc của mình, khóc vì tôi đã định gạt bỏ đi đoạn tình cảm này, khóc vì đã lừa dối chính bản thân mình, khóc vì đã vô tình làm tổn thương anh.
Trước những hành động đó của anh bây giờ tôi mới hỏi được: Tất cả chỉ là do tôi tự suy diễn ra, không ai khác mà chỉ là tự tôi làm tổn thương chính mình mà thôi.
Tôi nhìn anh, nở nụ cười thật tươi, theo bản năng tôi rướn người lên hôn nhẹ lên má anh một cái. Anh vô cùng kinh ngạc, nắm tay tôi chặt hơn lúc nãy, liền nở một nụ cười hạnh phúc nhìn tôi nói:
- Anh sẽ coi nụ hôn đó là câu trả lời nhé!
Tôi ngại ngùng, mặt đỏ phừng phừng khẽ gật đầu, anh liền cầm tay tôi nâng lên rồi lại nói:
- Chỉ khóc lần này nữa thôi nhé! Anh đau lòng lắm. Khuôn mặt đáng yêu này như đóa hoa vậy, nó nên được nở rộ cùng với nụ cười tươi tắn chứ.
Cứ thế, mọi hiểu lầm đã được giải quyết xong, cùng với đó thì chúng tôi cũng chính thức thành người yêu của nhau rồi. Tôi cảm thấy hạnh phúc quá, có lẽ giống như đi qua đêm tối thấy được ánh sáng vậy.
Chúng tôi chỉnh đốn lại cảm xúc của mình một chút rồi anh đứng lên, đưa tay về phía tôi nói:
- Vẫn còn sớm này, đi thôi. Hôm nay không được bỏ bữa nữa đâu đấy.
Vậy ra, ngày hôm đó anh cũng biết tôi bỏ bữa luôn sao? Lúc này tôi mới hiểu ra rằng không chỉ có mình tôi đơn phương khờ dại. Tôi cười tủm tỉm đi theo sau anh nhìn bóng lưng đó, thật ấm áp và an toàn quá đi.
Thời gian hồi tưởng đã hết, quay lại lúc ở căng tin.
* * *
Mọi người cứ thế người này tiếp người kia đưa ra hàng loạt câu hỏi, tôi bắt đầu đỏ hết mặt lên vì xấu hổ, đang định nói thì anh ấy đi đến ngồi cạnh tôi nói hộ:
- Coi bộ việc vẫn ít nên mọi người vẫn có nhiều thời gian rảnh quá ha? Còn có thời gian đi hóng chuyện của người khác nữa cơ mà.
Anh nhẹ nhàng đặt khay đồ ăn trước mặt tôi, lau thìa với đũa đưa tôi, mỉm cười liền nắm lấy tay tôi giơ lên:
- Như mọi người thấy đó!
Anh nói xong nhìn tôi ra hiệu cho tôi mau ăn đi kẻo nguội. Còn mọi người xung quanh thì reo hò, cà khịa, nói bóng gió hai đứa tôi. Nhưng mà nhìn vẻ mặt của họ, tôi biết rằng họ đều vui mừng cho hai đứa tôi.
Sau khi ăn xong, anh tự giác đứng lên cất khay đồ ăn cho tôi rồi quay lại đưa cho tôi chai nước. Chúng tôi cứ thế trò chuyện với nhau cho đến gần lúc vào giờ học buổi chiều.
Tôi quay về lớp, không biết lũ bạn tôi lấy thông tin đâu, nhìn tôi ánh mắt soi xét rồi bắt đầu hỏi han đủ kiểu:
- Mày với đàn anh là sao đấy?
- Yêu nhau thật á hả?
- Từ bao giờ mà không thấy nói gì thế hả?
- Mày dám phản bội lại hội chị em, thứ mê trai!
Hàng tá câu hỏi đổ lên đầu tôi, tôi có chút ngợp, chỉ cố cười rồi trả lời cho qua thôi. Chị tôi nãy giờ đều ngồi nhìn tôi mỉm cười hài lòng. Tôi đi đến bên khẽ ngồi xuống, chị khẽ xoa đầu tôi, tôi mở lời trước:
- Chị.. chuyện này, em..
Chị tôi hiền từ khẽ xoa đầu tôi nói:
- Chị biết sớm muộn gì cũng sẽ có chuyện này xảy ra thôi mà, không cần phải giải thích gì cả đâu.
Nghe xong lời nói đó của chị, tôi thấy vô cùng nhẹ lòng. Cả buổi chiều hôm đó, tôi cũng cứ như trên mây vậy, đến lúc tan học tôi mới ngớ người ra: Như này không được rồi, phải điều chỉnh lại cảm xúc để không ảnh hưởng đến việc học mới được.
Thời gian sau đó, chúng tôi hẹn hò trong yên bình, từ việc giúp đỡ nhau trong học tập, cùng nhau đi ăn, nói chuyện với nhau mỗi ngày. Thi thoảng ngày nghỉ còn rủ nhau đi đâu đó chơi nữa.
Quãng thời gian hạnh phúc đó cứ thế trôi qua nhanh chóng rồi đến ngày anh ra trường, tôi mới bừng tỉnh ra. Thế là vài tháng nữa, tôi với anh phải xa nhau rồi sao? Chuyện này.. thật sự là.. không muốn chút nào.
Anh vì lên đại học nên phải chuyển đến thành phố khác, vậy nên chúng tôi rất ít gặp nhau, chỉ toàn liên lạc qua tin nhắn thôi. Đôi lúc tôi rất nhớ anh, nhớ anh đến phát điên lên được ý nên khi anh về thì chúng tôi thường dành cả ngày cho nhau.
Yêu xa mà đôi lúc tôi cũng tự ghen bóng ghen gió rồi suy diễn. Bởi anh là kiểu người dễ thu hút người khác mà, nhất là người khác giới. Thời gian đầu tôi còn lo lắng nhưng sau cũng thấy mệt với sợ phiền anh nên tôi quyết định chọn tin tưởng.
Thời gian đó cứ thế trôi nhanh, tôi cũng tốt nghiệp rồi, hôm nay chúng tôi được phép mời bạn bè, người thân đến chụp ảnh kỉ niệm cùng. Tôi tính mời anh nhưng tôi nghe nói thời gian này trường anh đang tổ chức thi cuối kỳ, tôi không muốn ảnh hưởng đến việc ôn luyện của anh nên không có nói gì với anh cả.
Tôi chạy khắp nơi, chụp ảnh với bố mẹ rồi anh chị em, cả đám bạn cùng các anh chị khóa trên như chạy show vậy. Rồi từ xa có một thân ảnh quen thuộc đi đến, trên tay cầm bó hoa, nhìn tôi cười thật tươi rồi nói:
- Chúc mừng em cuối cùng cũng tốt nghiệp rồi![/BOOK]