Bài viết: 778 

Chương 50: Người thứ bốn mươi chín
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Cố Vương Hải nở nụ cười rất kỳ quái, như thể đang nghe chuyện mắc cười nhất thế giới.
Nhưng mà ông ta vẫn nói:
- Hay lắm, không hổ là chủ tịch Đạt, rất có can đảm. Xem ra ông muốn xem bản lĩnh của tôi chứ gì? Nhưng mà..
Giọng nói của ông ta chợt thay đổi:
- Ông còn chưa đủ tư cách.
Rồi quay sang gã thanh niên bên cạnh:
- Tuấn Cường, con đi lĩnh giáo đi, nhìn xem ông già Đạt này, có bao nhiêu khúc xương để đánh gãy.
- Dạ, sư phụ!
Gã thanh niên tên Tuấn Cường liếc nhìn Hoàng Tiến Đạt, lập tức bước ra.
Lúc này tôi mới chú ý tới sau lưng của gã Tuấn Cường có một thanh kiếm.
- Ký chủ đó là Xuyên Sơn Kiếm.
Hệ thống chợt lên tiếng.
Tôi không khỏi ngạc nhiên, đó là Linh Khí Xuyên Sơn Kiếm đó sao?
Cơ mà sao cho cái thằng tệ thế này nắm giữ vậy, tôi có cướp chắc cũng không có bao nhiêu tiền nhỉ?
Nhưng mà ngẫm lại cũng là điều tốt, nếu nó do Cố Vương Hải nắm giữ thì chưa chắc tôi đã cướp được.
Tuy nhiên, gã Tuấn Cường cũng không rút kiếm ra.
Đi tới trước mặt Hoàng Tiến Đạt, lạnh lùng kiêu ngạo nói:
- Ông già, tôi nhường cho ông ba chiêu, ra tay đi.
Tuy có vẻ tu vi của gã còn thấp hơn Hoàng Tiến Đạt, nhưng mà gã dám tự tin như thế, khẳng định là ỷ vào thanh kiếm sau lưng.
Một người có tu vi thấp nhưng có Linh Khí hỗ trợ có thể đánh ngang với người có tu vi cao hơn mình mấy tầng, thậm chí là cao hơn cả một cảnh giới, quan trọng là loại vũ khí hỗ trợ ấy cấp bậc như thế nào.
Vũ khí hỗ trợ cho người tu luyện cũng chia ra nhiều loại cấp bậc, đối với Tu Tiên, đầu tiên là Linh Khí, rồi tới Thần Khí, cao hơn nữa là Thánh Khí, còn cao cấp hơn nữa thì tôi chưa biết.
Còn về Tu Ma, đương nhiên sẽ là Ma Khí, còn gì nữa thì tôi không biết, tôi không phải Tu Ma nên không rành.
Tôi không biết Hoàng Tiến Đạt có biết gì về uy lực của thanh kiếm này hay không, nhưng đứng trước một gã ngạo mạn như thế, ông ấy cũng không khinh thường.
- Vậy thì tôi sẽ không khách sáo.
Vừa dứt lời, Hoàng Tiến Đạt đã lập tức ra tay, năm ngón tay cong lại thành trảo, hét lên lao về phía trước.
Vèo..
Gã Tuấn Cường bước chân khẽ nhích, dù không rút kiếm ra nhưng cũng dễ dàng tránh được:
- Một chiêu.
Vẻ mặt Hoàng Tiến Đạt hơi thay đổi, sau đó ông ấy đã thực hiện một động tác khác, không dùng trảo nữa mà là dùng quyền, chỉ là, một quyền này gã Tuấn Cường vẫn né tránh được.
Tôi rất ngạc nhiên, rõ ràng tu vi của gã Tuấn Cường này thấp hơn ông Đạt nhưng tại sao ông Đạt lại không thể đánh trúng gã?
- Thằng này che giấu tu vi, rõ ràng là đã là tầng thứ tám lại dám để ở tầng thứ hai lừa người ta.
Hồ Bạch bên cạnh nhỏ giọng nói chỉ đủ tôi và anh ấy nghe.
Thảo nào!
Đúng là chơi che giấu tu vi cú này, ai mà ỷ lại là chết chắc.
Nhưng nếu tu vi gã cao, như vậy cướp thanh kiếm ấy sẽ có nhiều tiền chứ sao. He he..
Cho nên là sau khi chiêu thứ ba của Hoàng Tiến Đạt vẫn đánh không trúng, gã Tuấn Cường cuối cùng cũng lên tiếng:
- Ba chiêu đã trôi qua.
Gã cười giễu cợt, nhấn mạnh nói:
- Bây giờ tới lượt của tôi!
Dứt lời, gã lao tới, đồng thời hét lên:
- Ông già, hẹn kiếp sau gặp lại.
Trong không khí truyền đến tiếng xé gió, gã Tuấn Cương dùng tay trái bắt lấy cánh tay của Hoàng Tiến Đạt, chỉ ngón trỏ của bàn tay phải đâm vào cổ họng của ông ấy.
Trên đầu ngón trỏ đó rõ ràng có chân khí.
Vừa nhanh chóng, chính xác lại tàn nhẫn!
Nếu bị ngón tay này đâm vào cổ họng nhất định chỉ có tắt thở.
Gã muốn lấy mạng của Hoàng Tiến Đạt?
Ngay khi thấy điều này, tôi không kịp suy nghĩ, lập tức nhảy đến bên Hoàng Tiến Đạt, đặt tay lên vai ông ấy, truyền chân khí toàn thân vào dẫn thẳng xuống cánh tay còn lại không bị khống chế của ông ấy.
Hoàng Tiến Đạt cũng lập tức phối hợp, ngón tay của gã Tuấn Cường còn chưa kịp chạm tới, thì một cái tát của ông Đạt đã giáng thẳng vào mặt gã.
Chát..
Âm thanh trong trẻo nghe rất êm tai.
Da thịt trên mặt gã Tuấn Cường bị một cái tát làm cho biến dạng, lực của cái tát này lớn hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.
Nó đúng là quá mạnh!
Thân thể của gã trong nháy mắt văng ra hơn ba mét, rơi xuống một cái rầm trước mặt người nhà họ Phùng.
Trong phút chốc, sắc mặt của nhà họ Phùng và Cố Vương Hải thay đổi chóng mặt.
Tuy nhiên, gã cũng nhanh chóng đứng lên, nhe răng trợn mắt:
- Ông già, không ngờ ông lại giấu diếm thực lực.
Gã ta không nhìn tôi, ngược lại cho rằng ông Đạt cũng che giấu tu vi như gã. Đúng là suy bụng ta ra bụng người.
- Vốn là muốn cho ông toàn thay, nhưng bây giờ xem ra, cách duy nhất có thể giải tỏa mối hận trong lòng tôi, chính là cắt ông ra thành từng mảnh.
Gã che mặt, xoa xoa chỗ bị đánh.
Giây tiếp theo.
Tay gã đưa ra sau lưng nắm lấy chuôi kiếm phía sau.
Keng..
Một luồng sáng lạnh xẹt qua, trong tay gã Tuấn Cường liền xuất hiện một thanh kiếm dài khoảng ba gang tay, tỏa ra ánh sáng lạnh.
Ngay khi nó xuất hiện, một mùi máu tanh thình lình cũng xuất hiện trong không khí.
Không thể nghi ngờ, thanh kiếm kia đã giết qua người, uống qua máu!
Tuy có hơi ớn lạnh, nhưng mà nếu nó không uống máu thì sao có thể chân chính trở thành Linh Khí chứ.
- Thanh kiếm này tên là Huyền Thiết Kiếm, là do một vị sư phụ đúc kiếm chế tạo. Thanh kiếm này đã được hoàn thành cách đây hai trăm năm.
Nghe gã nói tôi lấy làm lạ, sao lại là Huyền Thiết Kiếm, không phải Xuyên Sơn Kiếm sao?
Nhưng hệ thống thì không thể sai được, như vậy có nghĩa là gã đã không biết chính xác tên thật của thanh kiếm này.
Gã cầm chuôi kiếm, từng bước một đi về phía trước:
- Cho đến nay, có thể đếm được đã có gần bốn ngàn người bị nó giết chết. Trong số đó, có bốn mươi tám người đã mất mạng dưới tay tôi.
Gã Tuấn Cường lạnh lùng nói, sắc mặt âm trầm, trong mắt tràn đầy sát ý vô hạn.
Tôi khẽ cau mày, gã ta chỉ mới hơn hai mươi tuổi nhưng đã giết bốn mươi tám người, có lẽ, trong thời loạn ly thì chẳng là gì, nhưng trong thời bình, gã ta đã giống như một ma đầu.
- Hoàng Tiến Đạt, ông thật may mắn, ông sẽ là người thứ bốn mươi chín của tôi.
Nghe bốn chín ngày làm tôi liên tưởng đến cúng thất, nhưng hôm nay ai sẽ được cũng thất còn chưa biết đâu.
Nhưng mà ông ta vẫn nói:
- Hay lắm, không hổ là chủ tịch Đạt, rất có can đảm. Xem ra ông muốn xem bản lĩnh của tôi chứ gì? Nhưng mà..
Giọng nói của ông ta chợt thay đổi:
- Ông còn chưa đủ tư cách.
Rồi quay sang gã thanh niên bên cạnh:
- Tuấn Cường, con đi lĩnh giáo đi, nhìn xem ông già Đạt này, có bao nhiêu khúc xương để đánh gãy.
- Dạ, sư phụ!
Gã thanh niên tên Tuấn Cường liếc nhìn Hoàng Tiến Đạt, lập tức bước ra.
Lúc này tôi mới chú ý tới sau lưng của gã Tuấn Cường có một thanh kiếm.
- Ký chủ đó là Xuyên Sơn Kiếm.
Hệ thống chợt lên tiếng.
Tôi không khỏi ngạc nhiên, đó là Linh Khí Xuyên Sơn Kiếm đó sao?
Cơ mà sao cho cái thằng tệ thế này nắm giữ vậy, tôi có cướp chắc cũng không có bao nhiêu tiền nhỉ?
Nhưng mà ngẫm lại cũng là điều tốt, nếu nó do Cố Vương Hải nắm giữ thì chưa chắc tôi đã cướp được.
Tuy nhiên, gã Tuấn Cường cũng không rút kiếm ra.
Đi tới trước mặt Hoàng Tiến Đạt, lạnh lùng kiêu ngạo nói:
- Ông già, tôi nhường cho ông ba chiêu, ra tay đi.
Tuy có vẻ tu vi của gã còn thấp hơn Hoàng Tiến Đạt, nhưng mà gã dám tự tin như thế, khẳng định là ỷ vào thanh kiếm sau lưng.
Một người có tu vi thấp nhưng có Linh Khí hỗ trợ có thể đánh ngang với người có tu vi cao hơn mình mấy tầng, thậm chí là cao hơn cả một cảnh giới, quan trọng là loại vũ khí hỗ trợ ấy cấp bậc như thế nào.
Vũ khí hỗ trợ cho người tu luyện cũng chia ra nhiều loại cấp bậc, đối với Tu Tiên, đầu tiên là Linh Khí, rồi tới Thần Khí, cao hơn nữa là Thánh Khí, còn cao cấp hơn nữa thì tôi chưa biết.
Còn về Tu Ma, đương nhiên sẽ là Ma Khí, còn gì nữa thì tôi không biết, tôi không phải Tu Ma nên không rành.
Tôi không biết Hoàng Tiến Đạt có biết gì về uy lực của thanh kiếm này hay không, nhưng đứng trước một gã ngạo mạn như thế, ông ấy cũng không khinh thường.
- Vậy thì tôi sẽ không khách sáo.
Vừa dứt lời, Hoàng Tiến Đạt đã lập tức ra tay, năm ngón tay cong lại thành trảo, hét lên lao về phía trước.
Vèo..
Gã Tuấn Cường bước chân khẽ nhích, dù không rút kiếm ra nhưng cũng dễ dàng tránh được:
- Một chiêu.
Vẻ mặt Hoàng Tiến Đạt hơi thay đổi, sau đó ông ấy đã thực hiện một động tác khác, không dùng trảo nữa mà là dùng quyền, chỉ là, một quyền này gã Tuấn Cường vẫn né tránh được.
Tôi rất ngạc nhiên, rõ ràng tu vi của gã Tuấn Cường này thấp hơn ông Đạt nhưng tại sao ông Đạt lại không thể đánh trúng gã?
- Thằng này che giấu tu vi, rõ ràng là đã là tầng thứ tám lại dám để ở tầng thứ hai lừa người ta.
Hồ Bạch bên cạnh nhỏ giọng nói chỉ đủ tôi và anh ấy nghe.
Thảo nào!
Đúng là chơi che giấu tu vi cú này, ai mà ỷ lại là chết chắc.
Nhưng nếu tu vi gã cao, như vậy cướp thanh kiếm ấy sẽ có nhiều tiền chứ sao. He he..
Cho nên là sau khi chiêu thứ ba của Hoàng Tiến Đạt vẫn đánh không trúng, gã Tuấn Cường cuối cùng cũng lên tiếng:
- Ba chiêu đã trôi qua.
Gã cười giễu cợt, nhấn mạnh nói:
- Bây giờ tới lượt của tôi!
Dứt lời, gã lao tới, đồng thời hét lên:
- Ông già, hẹn kiếp sau gặp lại.
Trong không khí truyền đến tiếng xé gió, gã Tuấn Cương dùng tay trái bắt lấy cánh tay của Hoàng Tiến Đạt, chỉ ngón trỏ của bàn tay phải đâm vào cổ họng của ông ấy.
Trên đầu ngón trỏ đó rõ ràng có chân khí.
Vừa nhanh chóng, chính xác lại tàn nhẫn!
Nếu bị ngón tay này đâm vào cổ họng nhất định chỉ có tắt thở.
Gã muốn lấy mạng của Hoàng Tiến Đạt?
Ngay khi thấy điều này, tôi không kịp suy nghĩ, lập tức nhảy đến bên Hoàng Tiến Đạt, đặt tay lên vai ông ấy, truyền chân khí toàn thân vào dẫn thẳng xuống cánh tay còn lại không bị khống chế của ông ấy.
Hoàng Tiến Đạt cũng lập tức phối hợp, ngón tay của gã Tuấn Cường còn chưa kịp chạm tới, thì một cái tát của ông Đạt đã giáng thẳng vào mặt gã.
Chát..
Âm thanh trong trẻo nghe rất êm tai.
Da thịt trên mặt gã Tuấn Cường bị một cái tát làm cho biến dạng, lực của cái tát này lớn hơn tôi tưởng tượng rất nhiều.
Nó đúng là quá mạnh!
Thân thể của gã trong nháy mắt văng ra hơn ba mét, rơi xuống một cái rầm trước mặt người nhà họ Phùng.
Trong phút chốc, sắc mặt của nhà họ Phùng và Cố Vương Hải thay đổi chóng mặt.
Tuy nhiên, gã cũng nhanh chóng đứng lên, nhe răng trợn mắt:
- Ông già, không ngờ ông lại giấu diếm thực lực.
Gã ta không nhìn tôi, ngược lại cho rằng ông Đạt cũng che giấu tu vi như gã. Đúng là suy bụng ta ra bụng người.
- Vốn là muốn cho ông toàn thay, nhưng bây giờ xem ra, cách duy nhất có thể giải tỏa mối hận trong lòng tôi, chính là cắt ông ra thành từng mảnh.
Gã che mặt, xoa xoa chỗ bị đánh.
Giây tiếp theo.
Tay gã đưa ra sau lưng nắm lấy chuôi kiếm phía sau.
Keng..
Một luồng sáng lạnh xẹt qua, trong tay gã Tuấn Cường liền xuất hiện một thanh kiếm dài khoảng ba gang tay, tỏa ra ánh sáng lạnh.
Ngay khi nó xuất hiện, một mùi máu tanh thình lình cũng xuất hiện trong không khí.
Không thể nghi ngờ, thanh kiếm kia đã giết qua người, uống qua máu!
Tuy có hơi ớn lạnh, nhưng mà nếu nó không uống máu thì sao có thể chân chính trở thành Linh Khí chứ.
- Thanh kiếm này tên là Huyền Thiết Kiếm, là do một vị sư phụ đúc kiếm chế tạo. Thanh kiếm này đã được hoàn thành cách đây hai trăm năm.
Nghe gã nói tôi lấy làm lạ, sao lại là Huyền Thiết Kiếm, không phải Xuyên Sơn Kiếm sao?
Nhưng hệ thống thì không thể sai được, như vậy có nghĩa là gã đã không biết chính xác tên thật của thanh kiếm này.
Gã cầm chuôi kiếm, từng bước một đi về phía trước:
- Cho đến nay, có thể đếm được đã có gần bốn ngàn người bị nó giết chết. Trong số đó, có bốn mươi tám người đã mất mạng dưới tay tôi.
Gã Tuấn Cường lạnh lùng nói, sắc mặt âm trầm, trong mắt tràn đầy sát ý vô hạn.
Tôi khẽ cau mày, gã ta chỉ mới hơn hai mươi tuổi nhưng đã giết bốn mươi tám người, có lẽ, trong thời loạn ly thì chẳng là gì, nhưng trong thời bình, gã ta đã giống như một ma đầu.
- Hoàng Tiến Đạt, ông thật may mắn, ông sẽ là người thứ bốn mươi chín của tôi.
Nghe bốn chín ngày làm tôi liên tưởng đến cúng thất, nhưng hôm nay ai sẽ được cũng thất còn chưa biết đâu.