Bài viết: 778 

Chương 40: Trượt ngã
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
- Mặt của bạn đã xảy ra chuyện gì vậy?
Thấy Thúy Ngọc đã đỡ hơn, tôi lập tức hỏi.
Khuôn mặt sưng vù này chính là nguyên nhân kích thích cơ thể, nhưng mà đâu thể nào tự nhiên nó sưng lên được, nhất định là có người đánh, hoặc chỉ đơn giản là cô ấy té ngã mà thôi.
Thúy Ngọc thở dài:
- Cái này là do mình xui xẻo thôi.
Hôm qua lúc Quân Nguyên đưa cô ấy về nhà, trên đường gặp mấy đứa bạn học thời cấp hai của cô ấy, trong đó có một người bạn rất thân, nhưng sau này lên cấp ba mỗi người học một trường nên dần cũng ít liên lạc hơn.
Người bạn đó mới rũ Thúy Ngọc đi karaoke chung với họ.
Bạn bè lâu ngày mới gặp, Thúy Ngọc cũng không thể từ chối, liền rũ Quân Nguyên đi cùng.
Vào quán karaoke ca hát không bao lâu, Thúy Ngọc bỗng mắc toilet, nhưng mà khi đi xong, vừa ra khỏi toilet, thình lình có ai phía sau đẩy Thúy Ngọc một cái, ngặt nỗi chỗ đó dường như có ai vừa mới làm đổ nước, nên là Thúy Ngọc vừa bị bất ngờ, vừa bị trượt chân, thế là ngã sấp mặt.
Bò dậy được định mắng thì người đó đã mở miệng xin lỗi trước, nói là do bị trượt vũng nước không cẩn thận đụng trúng.
Vậy cũng không thể trách người ta được.
Hôm qua Thúy Ngọc vừa mới uống Chân Nguyên Chuyển Cốt Đan, cơ thể đã thay đổi, nhưng cô ấy hoàn toàn không hiểu được cơ thể của mình, lúc ngã xuống, thật ra nếu ngã bình thường cũng không đến nỗi, nhưng do bị đập mặt vào mép chậu hoa ở cạnh tường rồi theo đà đập mặt kia mạnh xuống đất, thành thử hai má mới sưng như vậy, không vỡ đầu là may rồi.
Lúc đầu thì cũng cảm thấy không có gì, nhưng sau một đêm, toàn thân lại không khỏe, trong cơ thể đau nhức dữ dội, như bị hàng nghìn con kiến hay côn trùng cắn vậy.
Thúy Ngọc không thể chịu đựng được nữa, vì vậy đã nhờ mẹ cô ấy gọi cho tôi.
Sau khi nghe xong, trong lòng tràn đầy thắc mắc.
Tại sao trước cửa ra vào toilet quán karaoke lại bị đổ nước mà không nhân viên nào dọn, lỡ khách trượt ngã bị thương thì phải làm sao?
Nhưng Thúy Ngọc lại nói là sau khi cô ấy ngã thì đã có lao công đến dọn ngay, nghĩ chắc chỉ vừa mới đổ, tại vì lúc cô ấy vào thì không có.
- Thế sau khi bạn ngã vậy thì chủ quán hay quản lý có nói gì không? - Tôi hỏi.
- Không có, chỉ xin lỗi thôi, mình thấy cũng không có chuyện gì nên nói Quân Nguyên đừng làm khó người ta, dù sao quán karaoke đó cũng là nhà bạn thân cấp hai của mình mở, đã đi hát miễn phí rồi mà làm khó người ta thì kỳ lắm.
Tuy nghe có vẻ mọi chuyện rất bình thường, nhưng sao trong lòng tôi luôn cảm thấy có điều gì đó không thích hợp.
Hay là do tôi quá đa nghi nhỉ?
Thuý Ngọc đã khôi phục lại bình thường, ngoại trừ khuôn mặt sưng phù thì mọi thứ khác đều ổn.
Thấy con gái không sao, cha mẹ Thúy Ngọc cũng đã bớt lo lắng, nhiệt tình giữ chúng tôi ở lại ăn cơm.
Tôi cũng không thể từ chối, với lại cũng muốn ở lại thêm một chút, xác định Thúy Ngọc không có việc gì nữa mới có thể an tâm đi về.
Nhưng mà tôi cũng không về nhà, mà đi thẳng đến quán karaoke của gia đình người bạn thân thời cấp hai của Thuý Ngọc.
- Anh có thể trở về, không cần đi theo em.
Thấy Hồ Bạch vẫn luôn đi theo nên tôi lên tiếng bảo anh ấy về, dù sao anh ấy giúp tôi nhiều lần như vậy, cho dù là vì con chồn Hồ Bạch thì tôi cũng cảm thấy ngại.
Nhưng Hồ Bạch lại nói:
- Về cũng không làm gì, chi bằng đi theo em cho vui, biết đâu lại có thể xử vài tên đạo đức không ra gì.
Tôi: "..."
Tôi nghĩ chắc là anh ấy cũng có hệ thống tu luyện làm giàu như tôi, tu luyện, đánh kẻ xấu đều được thưởng tiền, nên là anh ấy thích đánh người.
Ừm, chắc là vậy nên chú cháu anh ấy mới giàu như thế.
Tôi đến chỗ quán karaoke Ái Hương mà Thúy Ngọc nói thì đã là hai giờ chiều.
Tuy chưa tối nhưng quán vẫn rất đông khách.
Tôi bước vào, ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách để "chờ phòng trống".
Đơn giản vì ở đây khách thường sẽ đặt phòng trước, còn nếu đến đột ngột thì phải chờ, khi nào có phòng trống thì mới được vào, đủ biết nó kinh doanh khấm khá như thế nào.
Nhưng thật ra tôi đến cũng không phải để ca hát, mà là để quan sát.
Thúy Ngọc nói, quán karaoke này là của nhà người bạn thân của cô ấy mở.
Nếu đã là cô chủ, vì sao không dám tiếp bạn mình trong phòng vip mà lại là phòng thường, để phải ra ngoài đi toilet cho trượt ngã?
Thúy Ngọc đã là bạn thân của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để cô ấy phải chịu thiệt thòi.
Nếu người bạn đó thật đúng là không có ác ý gì, thì không sao cả, nhưng nếu cố tình gài bẫy Thúy Ngọc, tôi nhất định sẽ không bỏ qua.
Thời gian từng phút trôi qua.
Đột nhiên.
Ngoài cửa, có một nhóm nam nữ bước vào, gồm mười lăm người, bảy nam tám nữ, trông qua đều là con nhà giàu có.
Ánh mắt tôi lập tức rơi vào một cô gái đi phía trước.
Đó không ai khác chính là bạn thân của Thúy Ngọc.
An Nhã.
An Nhã đúng là rất đẹp, có khuôn miệng nhỏ, mặt trái xoan, lông mày thon, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, vừa nhìn thoáng qua đúng là một mỹ nhân.
Thúy Ngọc đã đưa hình cho tôi xem, nên cũng không khó để nhận ra cô ta.
Họ nhanh chóng bước vào một phòng karaoke.
Tôi cũng đứng dậy định đi theo, Hồ Bạch bên cạnh lại giữ tôi lại:
- Lộ liễu như vậy sao được.
Trước sự khó hiểu của tôi thì anh đưa cho tôi một lá bùa.
- Bùa tàng hình.
Tôi: "..."
Thấy Thúy Ngọc đã đỡ hơn, tôi lập tức hỏi.
Khuôn mặt sưng vù này chính là nguyên nhân kích thích cơ thể, nhưng mà đâu thể nào tự nhiên nó sưng lên được, nhất định là có người đánh, hoặc chỉ đơn giản là cô ấy té ngã mà thôi.
Thúy Ngọc thở dài:
- Cái này là do mình xui xẻo thôi.
Hôm qua lúc Quân Nguyên đưa cô ấy về nhà, trên đường gặp mấy đứa bạn học thời cấp hai của cô ấy, trong đó có một người bạn rất thân, nhưng sau này lên cấp ba mỗi người học một trường nên dần cũng ít liên lạc hơn.
Người bạn đó mới rũ Thúy Ngọc đi karaoke chung với họ.
Bạn bè lâu ngày mới gặp, Thúy Ngọc cũng không thể từ chối, liền rũ Quân Nguyên đi cùng.
Vào quán karaoke ca hát không bao lâu, Thúy Ngọc bỗng mắc toilet, nhưng mà khi đi xong, vừa ra khỏi toilet, thình lình có ai phía sau đẩy Thúy Ngọc một cái, ngặt nỗi chỗ đó dường như có ai vừa mới làm đổ nước, nên là Thúy Ngọc vừa bị bất ngờ, vừa bị trượt chân, thế là ngã sấp mặt.
Bò dậy được định mắng thì người đó đã mở miệng xin lỗi trước, nói là do bị trượt vũng nước không cẩn thận đụng trúng.
Vậy cũng không thể trách người ta được.
Hôm qua Thúy Ngọc vừa mới uống Chân Nguyên Chuyển Cốt Đan, cơ thể đã thay đổi, nhưng cô ấy hoàn toàn không hiểu được cơ thể của mình, lúc ngã xuống, thật ra nếu ngã bình thường cũng không đến nỗi, nhưng do bị đập mặt vào mép chậu hoa ở cạnh tường rồi theo đà đập mặt kia mạnh xuống đất, thành thử hai má mới sưng như vậy, không vỡ đầu là may rồi.
Lúc đầu thì cũng cảm thấy không có gì, nhưng sau một đêm, toàn thân lại không khỏe, trong cơ thể đau nhức dữ dội, như bị hàng nghìn con kiến hay côn trùng cắn vậy.
Thúy Ngọc không thể chịu đựng được nữa, vì vậy đã nhờ mẹ cô ấy gọi cho tôi.
Sau khi nghe xong, trong lòng tràn đầy thắc mắc.
Tại sao trước cửa ra vào toilet quán karaoke lại bị đổ nước mà không nhân viên nào dọn, lỡ khách trượt ngã bị thương thì phải làm sao?
Nhưng Thúy Ngọc lại nói là sau khi cô ấy ngã thì đã có lao công đến dọn ngay, nghĩ chắc chỉ vừa mới đổ, tại vì lúc cô ấy vào thì không có.
- Thế sau khi bạn ngã vậy thì chủ quán hay quản lý có nói gì không? - Tôi hỏi.
- Không có, chỉ xin lỗi thôi, mình thấy cũng không có chuyện gì nên nói Quân Nguyên đừng làm khó người ta, dù sao quán karaoke đó cũng là nhà bạn thân cấp hai của mình mở, đã đi hát miễn phí rồi mà làm khó người ta thì kỳ lắm.
Tuy nghe có vẻ mọi chuyện rất bình thường, nhưng sao trong lòng tôi luôn cảm thấy có điều gì đó không thích hợp.
Hay là do tôi quá đa nghi nhỉ?
Thuý Ngọc đã khôi phục lại bình thường, ngoại trừ khuôn mặt sưng phù thì mọi thứ khác đều ổn.
Thấy con gái không sao, cha mẹ Thúy Ngọc cũng đã bớt lo lắng, nhiệt tình giữ chúng tôi ở lại ăn cơm.
Tôi cũng không thể từ chối, với lại cũng muốn ở lại thêm một chút, xác định Thúy Ngọc không có việc gì nữa mới có thể an tâm đi về.
Nhưng mà tôi cũng không về nhà, mà đi thẳng đến quán karaoke của gia đình người bạn thân thời cấp hai của Thuý Ngọc.
- Anh có thể trở về, không cần đi theo em.
Thấy Hồ Bạch vẫn luôn đi theo nên tôi lên tiếng bảo anh ấy về, dù sao anh ấy giúp tôi nhiều lần như vậy, cho dù là vì con chồn Hồ Bạch thì tôi cũng cảm thấy ngại.
Nhưng Hồ Bạch lại nói:
- Về cũng không làm gì, chi bằng đi theo em cho vui, biết đâu lại có thể xử vài tên đạo đức không ra gì.
Tôi: "..."
Tôi nghĩ chắc là anh ấy cũng có hệ thống tu luyện làm giàu như tôi, tu luyện, đánh kẻ xấu đều được thưởng tiền, nên là anh ấy thích đánh người.
Ừm, chắc là vậy nên chú cháu anh ấy mới giàu như thế.
Tôi đến chỗ quán karaoke Ái Hương mà Thúy Ngọc nói thì đã là hai giờ chiều.
Tuy chưa tối nhưng quán vẫn rất đông khách.
Tôi bước vào, ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách để "chờ phòng trống".
Đơn giản vì ở đây khách thường sẽ đặt phòng trước, còn nếu đến đột ngột thì phải chờ, khi nào có phòng trống thì mới được vào, đủ biết nó kinh doanh khấm khá như thế nào.
Nhưng thật ra tôi đến cũng không phải để ca hát, mà là để quan sát.
Thúy Ngọc nói, quán karaoke này là của nhà người bạn thân của cô ấy mở.
Nếu đã là cô chủ, vì sao không dám tiếp bạn mình trong phòng vip mà lại là phòng thường, để phải ra ngoài đi toilet cho trượt ngã?
Thúy Ngọc đã là bạn thân của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để cô ấy phải chịu thiệt thòi.
Nếu người bạn đó thật đúng là không có ác ý gì, thì không sao cả, nhưng nếu cố tình gài bẫy Thúy Ngọc, tôi nhất định sẽ không bỏ qua.
Thời gian từng phút trôi qua.
Đột nhiên.
Ngoài cửa, có một nhóm nam nữ bước vào, gồm mười lăm người, bảy nam tám nữ, trông qua đều là con nhà giàu có.
Ánh mắt tôi lập tức rơi vào một cô gái đi phía trước.
Đó không ai khác chính là bạn thân của Thúy Ngọc.
An Nhã.
An Nhã đúng là rất đẹp, có khuôn miệng nhỏ, mặt trái xoan, lông mày thon, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, vừa nhìn thoáng qua đúng là một mỹ nhân.
Thúy Ngọc đã đưa hình cho tôi xem, nên cũng không khó để nhận ra cô ta.
Họ nhanh chóng bước vào một phòng karaoke.
Tôi cũng đứng dậy định đi theo, Hồ Bạch bên cạnh lại giữ tôi lại:
- Lộ liễu như vậy sao được.
Trước sự khó hiểu của tôi thì anh đưa cho tôi một lá bùa.
- Bùa tàng hình.
Tôi: "..."