Chương 40: Trượt ngã

[HIDE-THANKS]
- Mặt của bạn đã xảy ra chuyện gì vậy?

Thấy Thúy Ngọc đã đỡ hơn, tôi lập tức hỏi.

Khuôn mặt sưng vù này chính là nguyên nhân kích thích cơ thể, nhưng mà đâu thể nào tự nhiên nó sưng lên được, nhất định là có người đánh, hoặc chỉ đơn giản là cô ấy té ngã mà thôi.

Thúy Ngọc thở dài:

- Cái này là do mình xui xẻo thôi.

Hôm qua lúc Quân Nguyên đưa cô ấy về nhà, trên đường gặp mấy đứa bạn học thời cấp hai của cô ấy, trong đó có một người bạn rất thân, nhưng sau này lên cấp ba mỗi người học một trường nên dần cũng ít liên lạc hơn.

Người bạn đó mới rũ Thúy Ngọc đi karaoke chung với họ.

Bạn bè lâu ngày mới gặp, Thúy Ngọc cũng không thể từ chối, liền rũ Quân Nguyên đi cùng.

Vào quán karaoke ca hát không bao lâu, Thúy Ngọc bỗng mắc toilet, nhưng mà khi đi xong, vừa ra khỏi toilet, thình lình có ai phía sau đẩy Thúy Ngọc một cái, ngặt nỗi chỗ đó dường như có ai vừa mới làm đổ nước, nên là Thúy Ngọc vừa bị bất ngờ, vừa bị trượt chân, thế là ngã sấp mặt.

Bò dậy được định mắng thì người đó đã mở miệng xin lỗi trước, nói là do bị trượt vũng nước không cẩn thận đụng trúng.

Vậy cũng không thể trách người ta được.

Hôm qua Thúy Ngọc vừa mới uống Chân Nguyên Chuyển Cốt Đan, cơ thể đã thay đổi, nhưng cô ấy hoàn toàn không hiểu được cơ thể của mình, lúc ngã xuống, thật ra nếu ngã bình thường cũng không đến nỗi, nhưng do bị đập mặt vào mép chậu hoa ở cạnh tường rồi theo đà đập mặt kia mạnh xuống đất, thành thử hai má mới sưng như vậy, không vỡ đầu là may rồi.

Lúc đầu thì cũng cảm thấy không có gì, nhưng sau một đêm, toàn thân lại không khỏe, trong cơ thể đau nhức dữ dội, như bị hàng nghìn con kiến hay côn trùng cắn vậy.

Thúy Ngọc không thể chịu đựng được nữa, vì vậy đã nhờ mẹ cô ấy gọi cho tôi.

Sau khi nghe xong, trong lòng tràn đầy thắc mắc.

Tại sao trước cửa ra vào toilet quán karaoke lại bị đổ nước mà không nhân viên nào dọn, lỡ khách trượt ngã bị thương thì phải làm sao?

Nhưng Thúy Ngọc lại nói là sau khi cô ấy ngã thì đã có lao công đến dọn ngay, nghĩ chắc chỉ vừa mới đổ, tại vì lúc cô ấy vào thì không có.

- Thế sau khi bạn ngã vậy thì chủ quán hay quản lý có nói gì không? - Tôi hỏi.

- Không có, chỉ xin lỗi thôi, mình thấy cũng không có chuyện gì nên nói Quân Nguyên đừng làm khó người ta, dù sao quán karaoke đó cũng là nhà bạn thân cấp hai của mình mở, đã đi hát miễn phí rồi mà làm khó người ta thì kỳ lắm.

Tuy nghe có vẻ mọi chuyện rất bình thường, nhưng sao trong lòng tôi luôn cảm thấy có điều gì đó không thích hợp.

Hay là do tôi quá đa nghi nhỉ?

Thuý Ngọc đã khôi phục lại bình thường, ngoại trừ khuôn mặt sưng phù thì mọi thứ khác đều ổn.

Thấy con gái không sao, cha mẹ Thúy Ngọc cũng đã bớt lo lắng, nhiệt tình giữ chúng tôi ở lại ăn cơm.

Tôi cũng không thể từ chối, với lại cũng muốn ở lại thêm một chút, xác định Thúy Ngọc không có việc gì nữa mới có thể an tâm đi về.

Nhưng mà tôi cũng không về nhà, mà đi thẳng đến quán karaoke của gia đình người bạn thân thời cấp hai của Thuý Ngọc.

- Anh có thể trở về, không cần đi theo em.

Thấy Hồ Bạch vẫn luôn đi theo nên tôi lên tiếng bảo anh ấy về, dù sao anh ấy giúp tôi nhiều lần như vậy, cho dù là vì con chồn Hồ Bạch thì tôi cũng cảm thấy ngại.

Nhưng Hồ Bạch lại nói:

- Về cũng không làm gì, chi bằng đi theo em cho vui, biết đâu lại có thể xử vài tên đạo đức không ra gì.

Tôi: "..."

Tôi nghĩ chắc là anh ấy cũng có hệ thống tu luyện làm giàu như tôi, tu luyện, đánh kẻ xấu đều được thưởng tiền, nên là anh ấy thích đánh người.

Ừm, chắc là vậy nên chú cháu anh ấy mới giàu như thế.

Tôi đến chỗ quán karaoke Ái Hương mà Thúy Ngọc nói thì đã là hai giờ chiều.

Tuy chưa tối nhưng quán vẫn rất đông khách.

Tôi bước vào, ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách để "chờ phòng trống".

Đơn giản vì ở đây khách thường sẽ đặt phòng trước, còn nếu đến đột ngột thì phải chờ, khi nào có phòng trống thì mới được vào, đủ biết nó kinh doanh khấm khá như thế nào.

Nhưng thật ra tôi đến cũng không phải để ca hát, mà là để quan sát.

Thúy Ngọc nói, quán karaoke này là của nhà người bạn thân của cô ấy mở.

Nếu đã là cô chủ, vì sao không dám tiếp bạn mình trong phòng vip mà lại là phòng thường, để phải ra ngoài đi toilet cho trượt ngã?

Thúy Ngọc đã là bạn thân của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để cô ấy phải chịu thiệt thòi.

Nếu người bạn đó thật đúng là không có ác ý gì, thì không sao cả, nhưng nếu cố tình gài bẫy Thúy Ngọc, tôi nhất định sẽ không bỏ qua.

Thời gian từng phút trôi qua.

Đột nhiên.

Ngoài cửa, có một nhóm nam nữ bước vào, gồm mười lăm người, bảy nam tám nữ, trông qua đều là con nhà giàu có.

Ánh mắt tôi lập tức rơi vào một cô gái đi phía trước.

Đó không ai khác chính là bạn thân của Thúy Ngọc.

An Nhã.

An Nhã đúng là rất đẹp, có khuôn miệng nhỏ, mặt trái xoan, lông mày thon, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, vừa nhìn thoáng qua đúng là một mỹ nhân.

Thúy Ngọc đã đưa hình cho tôi xem, nên cũng không khó để nhận ra cô ta.

Họ nhanh chóng bước vào một phòng karaoke.

Tôi cũng đứng dậy định đi theo, Hồ Bạch bên cạnh lại giữ tôi lại:

- Lộ liễu như vậy sao được.

Trước sự khó hiểu của tôi thì anh đưa cho tôi một lá bùa.

- Bùa tàng hình.

Tôi: "..."
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 41: Chuyện hôm qua

Có bùa tàng hình, tôi đường đường chính chính đi theo họ vào phòng.

Vừa vào phòng thì đã nghe một cô gái trong đó nói:

- Hôm qua có hai người kia, chúng ta chơi chẳng vui gì cả, hôm nay An Nhã phải bù cho tụi mình đó nha.

- Hi hi, hôm nay lại mời mọi người đến đây còn không phải để tạ lỗi sao, biết hôm qua như thế thì mình đã không rũ Thúy Ngọc rồi, thật là..

An Nhã tỏ vẻ hối hận, tự trách.

Tôi nghe cảm thấy rất khó chịu, chẳng lẽ Thúy Ngọc hôm qua bị ngã nặng như vậy đã làm họ không vui sao.

Tôi cũng thắc mắc muốn biết điều gì xảy ra, tiện thể lấy điện thoại ra ghi âm cuộc trò chuyện của họ, biết đâu An Nhã này là người bạn xấu, tôi còn có bằng chứng đưa cho Thúy Ngọc xem, để cô ấy sau này tránh xa.

- An Nhã, đây cũng đâu phải lỗi của bạn, ai bảo anh kia quá đẹp trai làm chi, hi hi.. - Một cô gái khác lên tiếng.

- Này hôm qua có chuyện gì vậy, kể nghe xem.

Một đứa con trai bên cạnh lắng nghe câu chuyện chợt tò mò hỏi.

Mà đây cũng là điều tôi đang cần.

Đứa con gái nói đầu tiên, nhanh mồm nhanh miệng kể lại chuyện hôm qua.

Số là, họ đều là bạn học thời cấp hai, lên cấp ba lại học chung trường, có đứa chung lớp nên là rất hay hẹn nhau đi chơi.

Hôm qua mới rủ nhau đến quán karaoke của An Nhã liên hoan, để chuẩn bị bước vào đại học.

Nào ngờ trên đường lại thấy Thúy Ngọc đi với Quân Nguyên, do Quân Nguyên quá đẹp trai cho nên họ cũng rất tò mò, có đứa cho rằng anh ấy là bạn trai Thuý Ngọc, nhưng cũng có đứa lại không tin, nói là với nhan sắc bình thường như Thúy Ngọc thì làm sao có thể có bạn trai đẹp như vậy, ít ra phải tầm cỡ An Nhã mới xứng.

Thế là họ kéo nhau đến muốn hỏi cho rõ.

Nào ngờ cả đám vừa mới kéo lại chặn đường thì Quân Nguyên tưởng họ là kẻ xấu, kéo Thúy Ngọc ra bảo vệ sau lưng, ánh mắt đề phòng nhìn họ, thấy mà ghen tị.

Sau đó Thúy Ngọc từ sau lưng Quân Nguyên thò đầu ra, nhận thấy là bạn học thời cấp hai, Quân Nguyên mới an tâm tránh qua một bên.

Mặc dù hỏi Thúy Ngọc nói Quân Nguyên chỉ là bạn học bình thường, nhưng cử chỉ thân mật như vậy thì ai tin chứ.

Ban đầu vốn cũng không muốn rủ Thúy Ngọc, nhưng ai bảo Quân Nguyên quá đẹp trai làm chi, nếu Thúy Ngọc đã không nhận đó là bạn trai cô ấy thì họ có quyền cưa mà, cho nên đã rũ hai người họ cùng đi.

Nhưng mới chơi chưa được bao lâu, chưa nói chuyện được với Quân Nguyên mấy câu thì Thúy Ngọc lại bị trượt ngã.

Chỉ là trượt ngã thôi mà, nhưng Quân Nguyên lại tức giận không thôi, làm ầm ĩ một hồi, rồi bế Thúy Ngọc về.

Thế là mất vui!

Tôi nghĩ Quân Nguyên hẳn là biết tác dụng của Chân Nguyên Chuyển Cốt Đan nên mới lo lắng tức giận như vậy, gặp tôi thì tôi cũng giận chứ huống hồ chi anh ấy, Thúy Ngọc mà xảy ra chuyện gì tôi nhất định sẽ đại khai sát giới.

Xem ra, hôm qua Thúy Ngọc đúng là xui xẻo chứ không phải bị ai chơi xấu.

Nhưng mà đám bạn này cũng không tốt, tôi phải bảo cô ấy tránh xa mới được.

Vừa định xoay người ra ngoài thì chợt nghe một người thanh niên nãy giờ vẫn ngồi im lìm một góc, lên tiếng:

- Đây là quán karaoke nổi tiếng ở Thành phố C, dù là khu phòng thường, nhưng làm sao có trường hợp có người làm đổ nước ở trước lối ra vào của toilet chung được chứ?

- Cái này..

Trước câu hỏi của chàng thanh niên, vẻ mặt của An Nhã có phần chột dạ.

Trước khi cô ta nói tiếp thì chàng thanh niên đã lại lên tiếng:

- Thế này thì tôi quả thật không dám đến đây nữa đâu, lỡ mà hết phòng vip phải vào phòng thường, tôi đi toilet bị trượt ngã thì..

- Không, không, không, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện đó, hôm qua là do..

Nói đến đây An Nhã chợt khựng lại, rồi lại tỏ ra áy náy:

- Do sự cố bất ngờ thôi, em đã dặn lao công sau này không được rời khỏi đó rồi, nước mà đỗ sẽ lao ngay, sẽ không để trường hợp trượt ngã nữa.

- Thật sao?

Giọng của người thanh niên không có cảm xúc gì, nhưng lọt vào tai người nghe lại có phần không rét mà run, đặc biệt là ánh mắt nhìn vào An Nhã như nhìn thấu tâm tư của cô ta, khiến cô ta sợ hãi không dám nhìn thẳng, chỉ có thể gật đầu:

- Đúng vậy!

Người thanh niên này là ai nhỉ, trông khí chất cũng không phải tầm thường.

Nhưng anh ta là ai cũng không quan trọng, quan trọng bây giờ là đi tìm hiểu rốt cuộc hôm qua có đúng là Thúy Ngọc chỉ đơn giản là xui xẻo hay không thôi.

Nhìn con An Nhã này tôi nghi lắm!

Mà muốn điều tra rõ thì xem camera là cách nhanh nhất.

Nhưng tôi cũng không rỗi hơi mà đi lên phòng điều khiển của quán karaoke để xem camera.

Ở tại chỗ, lấy ra đôi tay vạn năng mang vào, rồi dùng điện thoại vạn năng vào ứng dụng hack.

Với vài thao tác thì tôi đã xâm nhập vào trung tâm điều khiển của cái quán karaoke này rồi.

Chọn ngay phần camera, dù là camera chính diện hay camera lén lút đều hiện lên hết.

Chỉ là.. ở phần camera lén lút quả thật tôi không dám xem, toàn là phim nghèo không, giờ thì tôi đã hiểu vì sao quán karaoke này lại đắt đến thế rồi.

Cơ mà tôi nhìn thấy ai đây?

Hoàng Tiến Đạt ư?

Ông ấy đang ở tầng cao nhất của quán karaoke, tầng này không chỉ có thể hát mà còn có một loạt hoạt động khác.

Toàn bộ tầng đều là phòng vip.

Lúc này trong phòng vip rất sôi động, các cô gái trẻ trong trang phục gợi cảm đang tạo dáng ngay ở giữa phòng, khoe ra đường cong đẹp nhất.

Hoàng Tiến Đạt thì đang ngồi ở góc xa nhất.

Còn có tám người đang ngồi trên những chiếc ghế sofa xung quanh, mỗi người trong số tám người này đều có khí chất hơn người.

Nhìn cũng biết địa vị của mấy người này đều cao hơn Hoàng Tiến Đạt.

Mà thôi, mặc kệ họ, tôi phải tìm đoạn ghi hình ngày hôm qua.

Cũng chẳng mất bao lâu, tôi đã tìm được.
 
Chương 42: Cho cô ta sưng mặt

[HIDE-THANKS]
Đoạn Thúy Ngọc bị trượt ngã đúng là như cô ấy kể, có người bước tới vô tình bị trượt, mới đụng trúng cô ấy.

Tôi lại kéo lại xem ai đã làm đổ nước.

Thấy Thúy Ngọc đi vào không bao lâu, thì có một cô gái cầm chai nước suối bước đến trước lối vào toilet nữ, đang muốn vào nhưng hình như có điện thoại, cô ta đứng bên ngoài móc ra xem, chai nước suối cũng không có nắp, cô ta giống như vô tình đánh rơi bên ngoài thảm dậm chân, chảy ước cả sàn nhà.

Cô ta giống như giật mình, vội cúi người nhặt chai nước lên.

Cơ mà, như thể rất sợ bẩn, chỉ dùng ngón tay cái và ngón trỏ cầm đích chai lên, làm cho nước trong chai đổ ra hết toàn bộ, trước khi cô ta đi vào toilet quăng nó vào sọt rác.

Tuy nhiên, lúc đi vào, giày cao gót của cô ta cũng dường như vô tình kéo luôn tắm thảm dậm chân vào bên trong.

Cô ta vừa đi vào chưa đầy một phút thì Thúy Ngọc đã đi ra.

Thay vì có tấm dậm chân thì sẽ không đến nỗi, nhưng do tấm thảm đã bị kéo vào bên trong nên khi ra ngoài, Thúy Ngọc đã bước lên vũng nước, với độ bóng loáng của sàn nhà thì không trượt mới lạ.

Đã thế phía sau có người cũng bị trượt theo đà đẩy cô ấy một cái nữa, vậy là bị ngã sấp mặt.

Mọi việc có vẻ rất là bình thường, nhưng khi tôi xem đến đoạn Quân Nguyên đến đỡ Thúy Ngọc lên, thì cô gái làm đổ chai nước cũng xuất hiện, hóa ra cô ta là một trong những người bạn của An Nhã.

Nhưng hôm nay, trong phòng này, lại không nhìn thấy cô ta.

Tôi lại tìm đoạn ghi hình lúc Thúy Ngọc bước ra khỏi phòng karaoke.

An Nhã và cô gái đó cũng bước ra, để chỉ cho Thúy Ngọc đường đến toilet, ba người đi được một đoạn thì để Thúy Ngọc tự đi, còn An Nhã và cô gái rẽ vào một lối khác khuất camera giám sát, nhưng rất nhanh hai người đã ra ngoài, cô gái đó trên tay xuất hiện một chai nước, đi về hướng Thúy Ngọc vừa đi, còn An Nhã quay trở lại phòng karaoke.

Do camera quay trên đầu nên tôi cũng không nhìn thấy biểu cảm của họ như thế nào, nhưng mà có thể thấy được ở một góc nghiêng, An Nhã nở một nụ cười kỳ lạ.

Khi không lại cười, nhất định là có vấn đề!

Sắp xếp toàn bộ sự việc, tôi thấy tám mươi phần trăm là con An Nhã này cố tình hại Thúy Ngọc.

Mà nguyên nhân ấy à, chắc lại do cái anh chàng hồng nhan họa thủy Quân Nguyên chứ đâu.

Vừa rồi không phải họ nói, nếu không phải do Quân Nguyên quá đẹp trai thì họ đâu rũ Thúy Ngọc, đúng không?

Hừ, nếu đã làm cho Thúy Ngọc sưng mặt vậy thì tôi cũng cho cô ta sưng mặt, cho biết thế nào là gậy ông đập lưng ông.

Tôi vận dụng chân khí, nhân lúc An Nhã đang đứng lên, lập tức ra tay, cố tình đẩy cô ta một cái thật mạnh.

Rầm..

Một tiếng chạm đất vang lên.

- An Nhã..

Mọi người giật mình, túm tụm lại đỡ cô ta dậy.

Tuy nhiên, cô ta thật may mắn là không đập mặt vào cạnh bàn, nhưng bị ngã úp mặt, lỗ mũi cũng ăn trầu.

Ting..

- Chúc mừng ký chủ đã được cộng 10 triệu..

Hệ thống trong đầu lại vang lên.

Được cộng tiền, có nghĩa là con nhỏ này đáng tội.

Được đỡ lên, An Nhã lập tức bụm mũi hét lớn:

- Vừa rồi ai đẩy tôi?

Mọi người đều ngơ ngác:

- An Nhã, bạn nói gì vậy, có ai đẩy bạn đâu.

Nhưng cô ta làm sao có thể tin, trừng mắt nhìn đám người xung quanh xem ai khả nghi.

Lúc này, nhân bùa tàng hình còn tác dụng, tôi bước lên, tát cho nó máy tát, dám hại Thúy Ngọc sưng mặt thì tôi cũng cho nó thành mặt mâm.

Đám người bên cạnh hoàn toàn không thấy tôi, chỉ thấy đầu An Nhã đột nhiên nghiêng qua nghiêng lại, đồng thời hai má bắt đầu sưng đỏ, cuối cùng miệng cũng chảy máu.

Tôi cũng không dám dùng lực, sợ như Mộng Ngọc đợt trước bị tát bay.

Chỉ tát cho cô ta khỏi ra đường trong mấy ngày như Thúy Ngọc là được rồi.

Tôi định tát thêm mấy cái nữa thì Hồ Bạch ở bên cạnh kéo tôi, nói bùa sắp hết tác dụng.

Tôi cũng không ham chiến, vậy là nhanh chóng vọt ra ngoài.

Đám người An Nhã thấy An Nhã như vậy đã hồn vía lên mây.

Lại thấy cánh cửa đột ngột mở toang thì càng hoảng sợ.

Tôi cũng chẳng thèm đóng, để hù dọa chúng chơi.

Thế là, tôi vừa bước ra nép vào một bên hiện thân thì đã nghe bên trong chúng nó la hoảng lên:

- Có ma..

Cả đám áp chạy thục mạng ra ngoài.

Có người gan to một chút còn quay đầu nói với An Nhã:

- Chỗ này của bạn có ma, sau này mình không dám đến nữa đâu.

An Nhã bị sưng mặt, máu mũi máu miệng chảy ra tèm lem, nằm dài trên mặt đất, khóc lóc sợ hãi.

Tiếng ồn cũng thu hút mấy người đang bên ngoài dãy phòng xúm lại xem.

Sau đó người của quán karaoke này đến, vào nâng cô chủ của họ đi.

Tôi và Hồ Bạch định đi về thì chợt có một tiếng gọi:

- Hai người đứng lại.

Tôi theo bản năng quay đầu nhìn lại thì thấy một người thanh niên cao gầy, khoảng hai mươi mấy tuổi, mặt mày sáng sủa, rất đẹp trai.

Đó chính là người thanh niên vừa rồi trong phòng vẫn luôn im lìm, nhưng lại khiến An Nhã khá sợ hãi đó.

Anh ta đi đến trước mặt, nhìn chầm chầm chúng tôi một hồi.

Với anh ta, tôi không có thiện cảm nhưng cũng không chán ghét, nhẹ nhàng hỏi:

- Anh có chuyện gì à?

Anh ta cau mày nhìn tôi, rồi nói:

- Đã có thể tu tiên trở lại thì không nên làm chuyện sai trái nữa.

Nói xong, anh ta xoay người bỏ đi.

Tôi vừa ngạc nhiên, không ngờ anh ta cũng biết tôi và Hồ Bạch là người tu luyện, nhưng cũng vừa không hiểu ý anh ta là gì.

Tôi quay sang nhìn Hồ Bạch thì thấy ánh mắt anh cứ nhìn chầm chầm vào bóng lưng của người thanh niên đó, mãi cho đến khi anh ta khuất dạng sau lối rẽ.

Không những thế, cả người dường như đang tỏa ra một luồng khí vô cùng lạnh lẽo.

Tôi tò mò hỏi:

- Anh biết anh ta à?

Hồ Bạch quay lại nhìn tôi thật sâu, không trả lời mà hỏi tôi

- Em thấy thằng đó thế nào?

Tôi: "?"

Dù không hiểu anh hỏi vậy là sao, nhưng cũng nói thật lòng mình là hiện tại không thích cũng không ghét.

Hồ Bạch không cảm xúc nói với tôi:

- Sau này có gặp lại thằng đó thì nhớ tránh xa nó ra.

Từ lúc quen biết Hồ Bạch đến nay, tôi chưa bao giờ thấy anh có biểu hiện lạnh băng như thế, chứng tỏ người thanh niên này là kẻ thủ của anh.

Trong mắt tôi Hồ Bạch là một người tốt, nếu đã là kẻ thù của anh thì không biết có phải xấu hay không, nhưng chắc chắn là không tốt.

Hơn nữa, tôi cảm thấy người thanh niên đó biết An Nhã đã làm hại Thúy Ngọc, thậm chí biết là tôi ra tay đánh cô ta, nhưng vẫn thờ ơ không lên tiếng.

Điều đó chứng tỏ, con người này cũng chẳng tốt lành gì, vậy mà còn cảng đường chúng tôi nói một câu khó hiểu.

Nghe giọng điệu giống như là cảnh cáo chúng tôi không nên làm chuyện xấu vậy.

Người này, đúng là ngụy quân tử!

Tôi gật đầu:

- Anh yên tâm, em cũng không thích hạng ngụy quân tử như hắn.

- Ngụy quân tử?

Hình như Hồ Bạch không hiểu câu này thì phải, tôi mới nhanh miệng giải thích:

- Tức là một kẻ bề ngoài ra dáng là người tốt, luôn lên tiếng cho chính nghĩa, nhưng trong lòng thì còn xấu xa độc ác hơn cả ác ma ấy.

Phụt..

Hồ Bạch phì cười, ánh mắt tỏa sáng nhìn tôi:

- Đúng, đúng, tên Thiên Vân Tinh này chính là như vậy đấy, là một ngụy quân tử, còn đáng ghét hơn cả tiểu nhân.

Hóa ra tên của người thanh niên đó là Thiên Vân Tinh.

Chẳng hiểu sao khi nghe đến cái tên này tôi lại cảm thấy đáng ghét khó tả.

Nhưng mặc kệ thôi, người ta chắc lợi hại hơn tôi, tôi chưa cường đại thì tránh xa là tốt nhất.

Nhưng đúng lúc này, lại có mấy người đàn ông chặn đường chúng tôi.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 43: Cố tình kiếm chuyện

[HIDE-THANKS]
Nhưng đúng lúc này, lại có mấy người đàn ông đến chặn đường chúng tôi.

- Người đẹp, đại ca của chúng tôi muốn cô đến uống cùng anh ấy vài ly.

Mấy người đàn ông lập tức lên tiếng.

Ở đây chỉ có tôi với Hồ Bạch, mà Hồ Bạch thì đeo khẩu trang đội mũ kín mít, nên chắc không phải đang nói anh ấy rồi.

Hóa ra tôi cũng "hồng nhan họa thủy" không kém Quân Nguyên nhỉ.

Bị người đột ngột chặn đường, còn nói ra lời khiếm nhã như vậy, đương nhiên là ai cũng sẽ khó chịu.

Tôi nhíu mày, lạnh giọng:

- Xin lỗi, tôi không biết các người là ai, làm ơn tránh đường.

Nhưng chúng chẳng những không tránh, mà còn ngạo nghễ nói:

- Người đẹp, biết đại ca chúng tôi là ai không, được đại ca chúng tôi để mắc là phước..

Rầm..

Gã ta chưa dứt lời thì đã có một lực lượng đánh bay gã ta ra phía sau, văng xa hơn mười mét, nện mạnh vào vách tường, ngã xuống đất bất tỉnh.

Dĩ nhiên lực lượng này chính là của Hồ Bạch.

Mấy câu cũ rích này tôi nghe riết nhàm lắm rồi, suốt ngày biết đại ca hay cậu cả, cô chủ gì gì đó của họ là ai.

Là ai thì thay kệ chúng mày chứ!

Chúng mày tưởng chúng mày là trời à?

Mặc dù Hồ Bạch ra tay trước, làm tôi mất cơ hội kiếm tiền, nhưng mà tôi.. Thích!

Mấy tên còn lại thấy đồng bọn đột nhiên bị bay như vậy, cũng khiếp sợ nhìn nhau.

Rồi nhìn vào hai chúng tôi có vẻ không thể tin được.

Rõ ràng chúng không thấy chúng tôi ra tay, nhưng sao tên đó lại bị ném bay như vậy?

- Chuyện gì vậy?

Lúc này, chợt có một người đàn ông khác đi ra, dáng người cao lớn, nhưng lại mang cho người ta cảm giác u ám, trên miệng còn ngậm điếu xì gà, nhìn thấy thì cũng biết không phải tay vừa:

- Có một cô gái mà tụi bây cũng giải quyết không xong, tao nuôi tụi bây thật vô ích.

- Đại ca!

Mấy người đàn ông lập tức sửng sốt, cung kính cúi chào người đàn ông đó.

Ái chà chà, hóa ra đây là đầu sỏ kiếm chuyện đây hả?

Ánh mắt của gã nhìn chầm chầm vào tôi, rất đê tiện, tiến lên trước mặt tôi, đến gần, hút một hơi thuốc, rồi phà vào mặt tôi.

Nào ngờ, khói gã phun ra không vào mặt tôi, ngược lại, tất cả đều quấn quanh mặt gã, làm cho không khí xung quanh gã đều là khói.

- Khụ khụ khụ..

Kết quả, gã phải hít toàn bộ vào, ho sặc sụa.

Tôi kinh ngạc nhìn Hồ Bạch.

Anh ấy vẫn im lặng đứng phía sau tôi, ánh mắt đầy ý cười.

Ngay cả khói mà anh cũng điều khiển được, tôi không biết anh ấy đã mạnh đến mức nào rồi.

Tên đại ca đó bị sặc khói, nước mắt nước mũi chảy tèm lem, trông vô cùng xấu hổ, được đám đàn em tiến lên vỗ lưng, quạt gió giúp thông khí.

- Mau.. khụ.. bắt.. hai đứa đó.. nam.. đánh chết.. khụ.. nữ.. để lại.. khụ..

Chắc do bị mất mặt, gã vừa ôm ngực ho, vừa chỉ vào chúng tôi bảo đám đàn em tiến lên.

Tôi biết Hồ Bạch sẽ ra tay, nên đã lập tức ngăn anh ấy lại:

- Bọn này giao cho em.

Tôi cũng muốn kiếm tiền mà.

Ánh mắt Hồ Bạch nhìn tôi đầy ý cười rồi tránh sang một bên.

Tôi xoay xoay hai cổ tay, nở nụ cười chờ bọn chúng nhào lên.

Trong mắt tôi, chúng đều là tiền đấy!

Tôi tập trung một ít chân khí vào tay, nắm bàn tay lại, chỉ cần tiến lên một tên là nện một tên.

Quả nhiên, như tôi mong muốn, chúng vừa tiến lên.

Răng rắc..

Một đấm tôi chạm vào người chúng, đều có thể nghe thấy tiếng xương vỡ vụn rõ to.

Âm thanh liên tiếp vang lên, trong vòng mười giây, người của tên đại ca đều nằm trên mặt đất.

Còn tôi thì vẫn đứng ở chỗ đó.

Có mấy người nghe được động tĩnh cũng chạy ra xem, nhưng khi thấy cảnh tượng này, bất kể nam hay nữ, tất cả đều chết lặng, đều nhìn thẳng vào tôi.

Tên đại ca cũng trợn mắt há hốc mồm, chắc là không ngờ tôi lại lợi hại như vậy.

- Mẹ nó..

Sau khi lấy lại tinh thần, gã chửi tục một câu, rồi lấy một khẩu súng lục trong người ra, chỉ vào tôi, cười tàn nhẫn nói:

- Đúng là hoa hồng có gai, nhưng tôi muốn xem thử cô em lợi hại hay súng của tôi lợi hại. Hôm nay ông đây nhất định phải ngủ mày.

Mấy người xung quanh thấy vây, lập tức sợ hãi lùi lại, bụm chặt miệng không dám lên tiếng, sợ tai bay vạ gió.

Nhưng gã tưởng tôi sợ súng à!

Tôi cười khẩy, vừa định ra tay thì đột nhiên có tiếng chuông vang lên.

Đúng lúc này, điện thoại di động của tôi lại reo.

Rất không đúng lúc.

Nhưng mà, tôi cũng không sợ khẩu súng này nên đã thản nhiên lấy điện thoại ra nhận cuộc gọi trước mặt gã ta, còn cố tình quay mặt màn hình ra cho gã xem, chọc cho gã tức chết.

Gã đại ca bóp cò, định bắn thì khóe mắt vô tình nhìn thấy số điện thoại trên di động của tôi.

Trong nháy mắt, động tác của gã đột nhiên dừng lại.

Có vẽ gã cũng quen biết Hoàng Tiến Đạt nhỉ.

- Xin chào.

Tôi nghe máy.

Còn bật loa lớn.

- Cô Tiền, xin chào, tôi là Hoàng Tiến Đạt đây.

Bên kia điện thoại, giọng điệu cung kính và khiêm nhường của Hoàng Tiến Đạt vang lên:

- Không phải chúng ta đã hẹn nhau ăn cơm sao? Bây giờ cô đang ở đâu? Tôi sẽ cử người đến đón cô.

Quả nhiên, nghe được giọng nói này, sắc mặt tên đại ca trở nên rất khó coi.

Khẩu súng trong tay gã cũng run lên một chút.

Mặc dù tôi biết Hoàng Tiến Đạt đang ở đây nhưng vẫn cố ý nói:

- Tôi đang ở quán karaoke Ái Hương, xử lý một số việc.

- Cái gì, cô cũng đang Ái Hương, hay quá, đúng lúc tôi cũng đang ở đây, tôi sẽ cử người xuống đón cô. - Hoàng Tiến Đạt rất kinh ngạc.

- Được.

Tôi đáp một tiếng, rồi cúp máy.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 44: Thái độ

[HIDE-THANKS]
Sau khi tắt máy, tôi mới ngẩng đầu lên nhìn tên đại ca, nhướng mày hỏi:

- Anh xác định là muốn bắn à?

Đôi tay của gã dường như đang run rẩy.

Biểu hiện cũng rất kỳ lạ.

Những lời tôi nói vừa rồi với Hoàng Tiến Đạt, tôi nghĩ gã cũng đã nghe rõ rồi đúng không?

Vì thế..

- Cô là Kim Tiền.. cô Tiền đúng không?

Mặc dù cầm súng nhưng giọng điệu của gã ta đã dịu đi, không còn hung hăng như vừa rồi.

- Đúng vậy.

Tôi thản nhiên trả lời.

Quả nhiên, tên đại ca giật mình lùi về sau một bước.

Cộp..

Khẩu súng trong tay rơi xuống đất, tên đại ca liền thẳng người lên, rồi cúi xuống trước mặt tôi.

- Cô Tiền, là tôi có mắt không thấy Thái Sơn, không nhận ra cô, xin cô đừng trách tôi!

Tên đại ca hoảng sợ, trước mặt mọi người cúi đầu trước mặt tôi, run rẩy nói.

Mọi người có mặt xung quanh đều rất kinh ngạc, trong đó có cả bảo vệ và quản lý quán karaoke này đến.

Chỉ là dường như họ không dám đắc tội với tên đại ca này nên nãy giờ chỉ dám đứng nhìn, không dám lên tiếng.

- Cô Tiền, cô ở đây sao?

Lúc này, chợt có một giọng nói vang lên.

Một thanh niên vẻ mặt vui mừng, vội chạy tới.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy cảnh tượng xung quanh, anh ta lại hơi cau mày.

Thấy tên đại ca, cũng ngạc nhiên hỏi:

- Long Đại, sao cậu lại ở đây?

Hóa ra tên đại ca này tên Long Đại.

Chưa chờ Long Đại trả lời, anh ta nhìn thấy xung quanh đều hỗn loạn, như đoán ra điều gì đó, cau mày hỏi Long Đại:

- Long Đại, chuyện gì xảy ra?

Người này tôi chưa từng gặp nhưng lại biết rõ tôi, hẳn là người thân cận bên cạnh Hoàng Tiến Đạt rồi.

Mặc dù Long Đại đang cúi người không ngẩng đầu lên nhưng cũng biết rõ là ai đang đến.

Vì thế..

Gã đã cẩn thận kể lại chuyện gì đã xảy ra, cũng không dám giấu diếm.

Vừa dứt lời, người thanh niên vừa đến đã dơ tay lên:

Chát..

Tát cho gã một cái.

Cái tát này mạnh đến nỗi Long Đại suýt ngã xuống.

Tuy nhiên, gã cũng không dám nói một lời.

Còn người thanh niên thì quay sang tôi, cung kính xin lỗi:

- Cô Tiền, thật xin lỗi, tất cả chỉ là hiểu lầm thôi. Long Đại là một trong những tay chân của ông Đạt, cậu ta có mắt không thấy Thái Sơn, xin cô thứ lỗi.

Nếu đã là tay chân của ông Đạt thì tôi cũng tạm thời bỏ qua cho vậy.

Nhưng không thể không nói, người thanh niên này rất thông minh, anh ta đúng là đã ra tay cứu mạng Long Đại, nếu như tôi hoặc Hồ Bạch ra tay thì cũng sẽ không đơn giản như vậy.

- Được rồi, nể mặt ông Đạt, tôi sẽ bỏ qua lần này.

Nghe tôi nói, người thanh niên vui mừng:

- Cám ơn cô Tiền, xin mời cô đi với tôi, ông Đạt đang đợi cô ạ!

Tôi gật đầu, cùng với Hồ Bạch đi theo anh ta.

Về phần Long Đại thì cũng mặc kệ.

Trên đường cũng hỏi anh ta tên gì, là gì bên cạnh Hoàng Tiến Đạt.

Anh ta cũng thành thật trả lời, anh ta tên là Hoàng Minh Vũ, trợ lý đắc lực nhất của ông Đạt.

Lên đến tầng chín của Ái Hương, phòng vip cao cấp nhất.

Trên này ngoài ca hát ra, còn có các dịch vụ khác như nhà hàng.

Dưới sự dẫn đầu của Minh Vũ, tôi và Hồ Bạch rất nhanh đã đến.

Vừa bước vào, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hai chúng tôi.

Hoàng Tiến Đạt vừa nhìn thấy tôi, đã vội vàng mỉm cười chào đón:

- Cô Tiền, cô đến rồi, lại đây ngồi đi.

Ông ấy rất nhiệt tình, kéo tôi ngồi xuống ghế.

Tuy nhiên khi tôi quét mắt nhìn những người xung quanh, lại thấy thái độ của họ rất kỳ lạ.

Nhìn thoáng qua những người này thì tôi cũng biết địa vị của họ đều cao hơn Hoàng Tiến Đạt.

Tôi là người tu luyện, hẳn là Hoàng Tiến Đạt muốn nhân cơ hội này giới thiệu tôi với họ, có thể giúp ông ấy có mặt mũi, đồng thời có thể nâng cao địa vị của mình.

Hơn nữa, ông ta cũng muốn có quan hệ tốt với tôi, như vậy sau này tôi thành tiên, nhà ông ấy chẳng lẽ không trường sinh được à?

Không chỉ vậy, nếu một khi tôi thiết lập quan hệ với những người này, sau này khi địa vị của tôi được nâng lên, thì họ Hoàng của ông ấy cũng có thể chi phối việc hợp tác với những người này.

Phải công nhận Hoàng Tiến Đạt là một người rất thông minh, khi gặp tôi, ông ấy đã chiêu mộ dì Thanh Nguyệt vào làm việc cho tập đoàn Hoàng Gia, thật ra là để cột tôi với họ Hoàng lại với nhau mà thôi.

Hôm nay, thông qua bữa tiệc này, ông ấy cũng muốn phát triển mối quan hệ với tôi tốt hơn nữa.

Từ khi biết sự lợi hại và địa vị của người tu tiên ở thế giới này, tôi cũng không khó đoán ra ý đồ của ông ấy.

Ông ấy rất giỏi tính toán.

Tuy nhiên, có một điều ông ấy đã bỏ qua.

Đó là bản chất của con người!

Khoảnh khắc tôi bước vào, tất cả bảy vị chủ lớn có mặt ở đây đều đang nhìn vào tôi, muốn xem tôi là nhân vật nào mà Hoàng Tiến Đạt lại có thể nhiệt tình như vậy.

Tuy nhiên, khi nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của tôi, trên mặt họ đều lộ ra vẻ kinh ngạc, ngơ ngác và quái dị.

Họ nhìn tôi từ trên xuống dưới, có ánh mắt khinh thường, cũng có ánh mắt tò mò, nhiều hơn là ánh mắt khó hiểu.

Thế nhưng, Hoàng Tiến Đạt không biết là vô tình hay cố ý không để ý đến những ánh mắt đó, còn trịnh trọng giới thiệu tôi:

- Mọi người, đây là cao nhân mà hôm nay tôi muốn giới thiệu với mọi người, Kim Tiền, cô Tiền. Hôm nay cô ấy là khách quý của tôi đấy.

Sau đó, ông ấy quay sang tôi nói:

- Cô Tiền, đây đều là những người ưu tú nhất thuộc mọi tầng lớp xã hội ở thành phố C, có thể cô không biết họ, nhưng không sao, sau này cô sẽ biết, còn có một người đang đi toilet lát nữa sẽ ra. Tôi đã cho người chuẩn bị bữa tối rồi, sẽ mang lên ngay.

Tôi cũng theo phép lịch sự gật đầu chào họ.

Chưa kịp mở lời thì trong đám người đã có người bất mãn lên tiếng:

- Thật không biết lễ phép, chỉ là một cô gái, thật sự cho rằng mình có địa vị lắm sao? Dám ngồi ngang hàng với chúng tôi.

- Đúng vậy.

Một bà già mặc bộ váy màu xanh đen, tay cầm gậy hỏi Hoàng Tiến Đạt:

- Anh Đạt à, cô gái này có đúng là người anh muốn giới thiệu không vậy?
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 45: Khinh thường

[HIDE-THANKS]
Một bà già khoảng chừng năm mươi mấy tuổi, mặc bộ váy màu xanh đen, hỏi Hoàng Tiến Đạt:

- Anh Đạt à, cô gái này có đúng là người anh muốn giới thiệu không vậy?

Giọng điệu của bà ta có chút bất mãn.

- Thời gian của chúng tôi rất quý giá đấy, số tiền chúng tôi kiếm được trong một giây chưa chắc người bình thường trong một năm có thể kiếm được, vậy mà hôm nay anh gọi chúng tôi đến đây một cách rầm rộ như vậy, chỉ vì một cô gái trẻ như thế thôi sao?

Đúng vậy, dù nhìn thế nào thì tôi cũng không có thân phận gì, huống chi chỉ là một cô gái mười tám, có thể có bản lĩnh gì chứ, nếu là tôi thì tôi cũng không tin đâu.

- Chẳng lẽ nó là bà con của anh à? - Bà già mặc đồ xanh đen lại hỏi.

Chắc chỉ có cách này họ mới có thể giải thích được chuyện Hoàng Tiến Đạt mời tôi đến đây hôm nay.

Nghe những lời này, vẻ mặt của Hoàng Tiến Đạt hơi thay đổi, không khó để nghe ra trong lời nói của bà già đó ẩn chứa sự mỉa mai.

Bà ta coi thường tôi một cách trắng trợn.

Nhưng với tôi mà nói, điều này cũng chỉ là bình thường, thái độ của họ đối với tôi thế nào thì mặc họ. Quan trọng là Hoàng Tiến Đạt sẽ tỏ thái độ ra sao.

Ông ấy âm thầm nhìn tôi một cái, dường như phát hiện tôi cũng không có tức giận, sắc mặt cũng thả lỏng.

Nhưng dù sao họ cũng là bạn bè làm ăn của ông ấy, cũng không tiện trở mặt.

Bèn giới thiệu bà già vừa rồi với tôi:

- Đây là bà Hà, người đứng sau tập đoàn Hà Nguyệt.

Sau đó quay đầu giải thích:

- Chị Hà à, chị nghe tôi nói, cô Tiền đây là nhân vật rất lợi hại, bản lĩnh rất cao, ngay cả Hoàng Tiến Đạt tôi cũng không thể so sánh được.

- Ha ha, anh Đạt, anh đang đùa tôi đấy à?

Một người đàn ông khác, đeo kính gọng đen và mặc vest, trông khoảng năm mươi tuổi, vẻ mặt đầy mỉa mai:

- Anh là chủ tịch của tập đoàn Hoàng Gia mà lại không bằng con nhóc này sao?

Một người khác lại lên tiếng:

- Anh Đạt à, hôm nay chúng ta tụ tập ở đây cũng là điều rất tốt, nhưng không phải ai cũng có thể tới đây, sao không để con nhóc này về trước, dù sao chúng ta cũng đã lâu không cùng nhau ăn tối rồi. Chúng ta cùng nhau thảo luận về xu hướng tương lai của thành phố C, thế nào hả?

Người này vừa uống rượu vừa nói chuyện, không hề nhìn tôi dù chỉ liếc mắt một cái.

Hồ Bạch bên cạnh có vẻ tức giận, tôi có thể cảm nhận khí lạnh tỏa ra từ người anh ấy.

So với tôi, anh ấy còn tệ hơn, ngay từ đầu cũng chẳng ai đoái hoài gì đến, có lẽ là nghĩ anh ấy là vệ sĩ của tôi.

Bàn tay tôi dưới gầm bàn đưa ra vỗ nhẹ vào đùi anh ấy, xem như trấn an.

Hành động này của tôi khiến khí lạnh tỏa ra từ người anh ấy dừng lại, tôi thở phào nhẹ nhõm. Nếu cứ tiếp tục e rằng lát nữa sẽ có án mạng.

- Anh Danh nói đúng.

Bà Hà ngồi ở vị trí quan trọng nhất, dáng vẻ như một chị cả:

- Anh Đạt, bảo con bé quay về đi. Anh Danh nói không sai, ở đây không phải ai cũng có thể tới được. Không phải hạng người nào cũng có thể nghe được cuộc trò chuyện của chúng ta.

Sắc mặt của Hoàng Tiến Đạt rất khó coi, dù sao thì tôi cũng là do ông ấy mời mà, ông ấy muốn giới thiệu những người này cho tôi làm quen, nhưng không ngờ kết quả lại như vậy.

Tôi cũng không muốn làm ông ấy khó xử, đứng lên, bình tĩnh nói:

- Ông Đạt, nếu ở đây đã không chào đón tôi, vậy thì tôi cũng không tiện ở lại. Dù sao đi nữa, tôi cũng không thích những chuyện họp mặt thế này.

Tôi cũng không hề tức giận, dù sao tôi là nể mặt ông Đạt mới đến đây. Còn việc bọn họ có chào đón tôi hay không, đối với tôi cũng không quan trọng.

Nói xong, tôi xoay người, kéo Hồ Bạch chuẩn bị rời đi.

- Cô Tiền..

Hoàng Tiến Đạt muốn giữ tôi lại, nhưng ông ấy cũng không biết phải nói gì nên chỉ có thể liếc nhìn bà Hà một cách khó chịu.

Nhưng mà vào lúc này.

Ngoài cửa lại có hai người bước vào, một người là một ông già chống gậy trông khoảng chừng bảy tám mươi tuổi.

Theo sau ông ta là một cô gái tầm hai mươi tuổi, mặc đồ hiệu nổi tiếng, khuôn mặt trông cũng khá xinh đẹp.

Khi đi ngang qua tôi, cô ta không ngó trước ngó sau nên đã va vào vai tôi.

Tuy nhiên, khi cô ta ngẩng đầu lên nhìn thấy tôi thì lại tức giận mắng:

- Các ngươi là ai, không có mắt à?

Tôi cũng không thèm nhìn cô ta, tiếp tục đi ra cửa.

Nhưng..

Ngoài cửa lại có hai người đàn ông cường tráng đứng chặn đường.

- Này, cô đụng phải người ta, không xin lỗi mà muốn rời đi sao?

Trong mắt cô gái hiện lên vẻ tức giận.

Còn lão già trước mặt thì lại bất động, không nói gì.

Rõ ràng là cô ta đụng vào tôi, còn quay ngược lại đổ lỗi cho tôi à.

Mấy người này mắt để trên đỉnh đầu quen rồi đúng không?

- Lan Thanh.

Nhưng lúc này, Hoàng Tiến Đạt lại vội vàng tiến lên:

- Lan Thanh, đây là khách quý hôm nay của tôi đấy!

- Hả, khách quý của chú?

Lan Thanh cau mày, hiển nhiên không thể tin được.

- Đúng vậy.

Hoàng Tiến Đạt ngại ngùng cười nói.

Lúc này, ông già bảy tám mươi tuổi cuối cùng cũng lên tiếng:

- Tiến Đạt, con nhóc này có phải là nhân tài mà ông muốn giới thiệu với chúng tôi không?

- Đúng vậy. - Hoàng Tiến Đạt lại gật đầu.

- Ồ, bác Cường, bác đến rồi.

Bà Hà nhìn thấy ông già, cung kính đứng dậy, chào lão ta, đích thân đỡ lão ta rồi ngồi xuống:

- Bác Cường à, anh Đạt muốn giới thiệu con nhóc này, nhưng chúng tôi thấy nó không có bản lĩnh gì, nên mọi người quyết định để nó rời khỏi đây đấy.

- Ra là như vậy. - Lão già Cường gật đầu.

Lão già Cường này khẳng định là có địa vị hơn người, ở trước mặt lão ta, mọi người có mặt đều cung kính khiêm nhường.

Bà Hà lại ngẩng đầu nhìn tôi:

- Cô gái, đụng phải cô Lan Thanh, thì hãy mau xin lỗi rồi hãy rời đi.

Giọng điệu lấy lòng lão già thấy rõ.

Ái chà chà, xem ra hôm nay chắc tôi phải kiếm tiền nữa thôi.

Mấy người này không dạy dỗ là không được.

Tính ra tôi cũng trải qua mấy kiếp rồi, cộng tuổi ở các kiếp lại, còn già hơn bọn họ. Đánh họ chắc không gọi là ỷ trẻ hiếp già đâu nhỉ?
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 46: Bọn họ sẽ vì chuyện hôm nay mà hối hận

[HIDE-THANKS]
Con ả Lan Thanh đi tới trước mặt tôi:

- Cô đụng phải tôi, còn không xin lỗi, muốn rời đi đơn giản như vậy sao?

Tôi chẳng thèm liếc cô ta một cái, nhàn nhạt nói:

- Tránh ra.

Tôi cho cơ hội đấy, không tránh là cô tới số rồi.

- Cô nói cái gì?

Lan Thanh cau mày, ánh mắt trở nên không thiện cảm.

Tôi ngoảnh mặt đi:

- Tôi nói.. cút!

Một chữ "cút" phun ra, trong đó ẩn chứa chân khí, bắn thẳng vào Lan Thanh, sắc mặt cô ta lập tức tái nhợt, liên tục lùi về sau ba bước.

Nếu không phải ở ngoài cửa có người đỡ lấy, có lẽ cô ta đã ngã xuống.

Thứ cản đường đã tản ra, tôi tiếp tục bước đi.

- Con nhóc kia, cứ như vậy mà đi sao?

Lão già Cường cuối cùng cũng lên tiếng:

- Đứa cháu gái này của tôi là thiên kim tiểu thư, cô dọa nó sợ, nhất định phải có lời giải thích!

Vừa nói, lão ta vừa chống gậy đứng dậy đi về phía tôi.

Thấy vậy, bảy người còn lại cũng đứng dậy đi theo phía sau.

Nhìn thấy tình hình không ổn, sắc mặt Hoàng Tiến Đạt càng ngày càng khó coi.

Đúng lúc này, lão già Cường lại gõ mạnh cây gậy xuống đất, đầy khí thế hỏi Hoàng Tiến Đạt:

- Tiến Đạt, cô gái này là do ông mời, chuyện này ông định giải quyết hay là để tôi?

Cái này thú vị nha, tôi cũng muốn xem xem, Hoàng Tiến Đạt sẽ lựa chọn thế nào.

Hệ thống đã nói cho tôi biết.

Ông lão Phùng Khắc Cường này có địa vị rất đặc biệt, sở dĩ lão ta ở đây có thể có địa vị cao như vậy, là bởi vì, phía sau lão, có một môn phái.

Đó chính là môn phái tu tiên chân chính.

Quan hệ giữa họ phải nói là rất thân thiết.

Bảy người còn lại cũng có địa vị cao, nắm giữ hầu hết mọi ngành nghề ở thành phố C.

Mà vào lúc này, bảy người này cũng đang đứng đằng sau lão già Phùng Khắc Cường.

Nếu Hoàng Tiến Đạt chọn tôi, điều đó tương đương với việc họ Hoàng sẽ chống lại mọi người.

Nếu ông ấy lựa chọn sai, họ Hoàng sẽ vạn kiếp bất phục.

Lúc này Phùng Lan Thanh cũng sắc mặt tái nhợt, ánh mắt âm u đi đến bên cạnh lão già Phùng Khắc Cường.

Lão già Cường nhìn chằm chằm Hoàng Tiến Đạt, thậm chí ánh mắt của mọi người cũng đều tập trung vào khuôn mặt của ông ấy.

Hoàng Tiến Đạt vẻ mặt cực kỳ khó coi, siết chặt nắm tay.

- Đủ rồi!

Tuy nhiên, ông ấy lại đột nhiên trở nên tức giận.

Nhưng mục tiêu của sự tức giận lại là đám người lão già Cường và bảy người còn lại.

- Các người thật không biết tốt xấu, cô Tiền là ai chứ? Là người tầm thường như các người à, Phùng Khắc Cường, rõ ràng là cháu gái của ông đụng vào cô ấy, nhưng cho dù là cô ấy đụng vào cháu gái của ông, hay giết chết cháu của ông thì cũng là việc rất bình thường. Cháu gái của ông ấy à, ở trước mặt cô Tiền chẳng là cái gì cả, ngay cả rác rưởi cũng không xứng, không xứng đấy biết không!

Hoàng Tiến Đạt rất tức giận, ông ấy liên tục nói hai chữ "không xứng", giọng điệu vô cùng gay gắt.

Tôi cũng rất bất ngờ nhưng cũng rất hả dạ.

Còn đám người kia, trong lúc nhất thời, đều sửng sốt.

Sau đó, khuôn mặt của họ trở nên rất khó coi, như thể đã ăn phải ruồi bọ, còn bị mắng máu chó phun đầu.

- Hoàng Tiến Đạt!

Phùng Khắc Cường tức giận, chỉ tay vào Hoàng Tiến Đạt:

- Ông có biết vừa rồi mình đã làm gì không?

- Ông già chết tiệt!

Phùng Lan Thanh cũng tức giận, hất cầm lên mặt nói:

- Ông muốn chết phải không?

Hoàng Tiến Đạt sắc mặt âm trầm:

- Muốn chết thì thế nào? Đừng quên đây là địa bàn của ai.

Rồi dõng dạc nói:

- Cô Tiền là khách quý, hôm nay các người ai cũng đừng hòng đuổi cô ấy đi, muốn rời đi, thì xin mời các người lập tức rời đi.

Hoàng Tiến Đạt cầm một chai rượu lên và đập xuống đất.

Bùm..

Có một tiếng nổ lớn vang lên.

Ngay lập tức, ngoài cửa lại có thêm hai mươi mấy ba mươi người nữa tràn vào, vây quanh tất cả những kẻ có tên tuổi trong phòng.

Phùng Khắc Cường nổi giận nhưng cố nén lại.

- Được rồi, hay lắm, Hoàng Tiến Đạt, sau này ông đừng hối hận.

Lão ta nặng nề để lại một câu.

Sau đó, mang khuôn mặt tối sầm cùng với cháu gái của mình quay người rời đi.

Bảy người còn lại ngơ ngác nhìn nhau, vẻ mặt kỳ quái, có lẽ là không ngờ Hoàng Tiến Đạt lại đưa ra lựa chọn như vậy.

Rồi sau đó, họ cũng lần lượt rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại tôi, Hồ Bạch và Hoàng Tiến Đạt đang mặt mày u ám.

Tôi thở dài nói với ông ấy:

- Thật ra ông cũng không cần phải làm như vậy. Đắc tội họ sau này nhà họ Hoàng ông sẽ gặp rắc rối.

Nếu mấy người đó liên hợp lại đối phó tập đoàn Hoàng Gia, thì đúng là đau đầu đấy.

- Ha ha, cô Tiền à, tôi cảm thấy rất cần thiết.

Hoàng Tiến Đạt ngồi xuống, thở dài một hơi, gượng cười:

- Đầu tiên, nếu họ xúc phạm cô, việc đuổi họ đi, cũng coi là nhẹ rồi. Thứ hai, những người này thực sự không xem tôi ra gì, cho dù hôm nay tôi có đưa đến một người bình thường, họ cũng không có quyền đuổi đi.

Có vẻ như đúng là Hoàng Tiến Đạt thực sự tức giận.

- Rất tốt!

Đúng lúc này, Hồ Bạch cuối cùng cũng lên tiếng.

Anh nhìn Hoàng Tiến Đạt, giọng điệu rất bình thản:

- Sự lựa chọn hôm nay của ông rất đúng. Bọn họ sẽ vì chuyện hôm nay mà hối hận.

Hoàng Tiến Đạt ngạc nhiên nhìn Hồ Bạch:

- Vị này là..

- Anh ấy là cháu trai của ông Mộc, Hồ Bạch.

Tôi vừa dứt lời, chợt thấy sắc mặt của Hoàng Tiến Đạt tái mét, hiển nhiên là đã bị dọa sợ.

Không chờ ông ấy phản ứng thì Hồ Bạch đã kéo tôi rời đi.

Chỉ để lại một ánh mắt hài lòng cho Hoàng Tiến Đạt.

Tôi cũng không lấy làm lạ khi Hoàng Tiến Đạt có phản ứng như vậy, ông ấy quen biết với ông Mộc, có thể xem là thân thiết, thân phận và bản lĩnh Hồ Bạch thế nào, dĩ nhiên ông ấy đều rõ hơn tôi.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 47: Đi đến nhà họ Phùng

[HIDE-THANKS]
Chúng tôi vừa ra khỏi quán karaoke thì Hoàng Minh Vũ đã đuổi theo, cung kính nói:

- Hai cô cậu, xin ở đây đợi một lát, tôi sẽ lái xe đưa cô cậu trở về.

- Được.

Tôi chưa kịp mở lời thì Hồ Bạch đã lên tiếng.

Không lâu sau, Hoàng Minh Vũ lái một chiếc xe sang trọng tới, tự mình mở cửa cho chúng tôi vào, sau đó bình tĩnh khởi động xe rồi rời khỏi.

Tôi suy đi nghĩ lại một lúc, cuối cùng cũng lên tiếng:

- Ngày mai anh bảo ông Đạt đến nhà tôi nhé!

- Hả?

Hoàng Minh Vũ đang chuyên tâm lái xe, câu nói của tôi đột nhiên khiến anh ta rất kinh ngạc.

Sau đó, anh ta thận trọng hỏi:

- Cô Tiền à, xin cho tôi hỏi, ngày mai cô muốn..

- Tới nhà họ Phùng.

Hồ Bạch lên tiếng trả lời thay tôi.

Anh ấy như đi guốc ở trong bụng tôi vậy, tôi nghĩ cái gì, anh ấy cũng biết.

Hoàng Minh Vũ ngạc nhiên hỏi:

- Cái gì, tới nhà họ Phùng sao?

Tôi gật đầu nói:

- Ông Đạt đã làm ra lựa chọn, tôi đương nhiên không thể để ông ấy thất vọng..

- Sau ngày mai, họ Hoàng sẽ thay thế vị trí của họ Phùng ở thành phố C.

Hồ Bạch chợt nhẹ giọng tiếp lời tôi, rồi nhìn tôi nháy mắt một cái.

Tôi: "..."

Thật ra tôi chỉ muốn đến cảnh cáo họ thôi có được không, có cần làm đến mức đó không vậy?

Cơ mà nếu Hồ Bạch đã lên tiếng, tôi cũng không tiện nói gì thêm.

Mà suy đi nghĩ lại, để ngăn ngừa nguy cơ tái trả thù, thì làm theo lời Hồ Bạch sẽ tốt hơn.

Sau khi trở về chung cư, tôi vào phòng, đi vào không gian.

Đeo bàn tay vạn năng vào và nhờ nó dạy cho tôi luyện kiếm.

Theo thông tin của hệ thống, môn phái đứng sau Phùng Khắc Cường chính là Thái Minh Tông.

Họ có một thanh kiếm gọi là Xuyên Sơn Kiếm, là một loại Linh Khí.

Tuy so với Thần Khí, Thánh Khí gì gì nữa thì cũng chẳng là gì, nhưng hiện tại nếu có xuất hiện, tôi lấy được một kiện sẽ được thưởng rất nhiều tiền, cụ thể là bao nhiêu thì còn tùy thuộc vào bản lĩnh người nắm giữ Linh Khí đó cao hay thấp.

Càng cao thì tôi cướp được mới sẽ được nhiều tiền.

Vì tiền mua dược liệu học luyện đan, tôi nhất định phải cướp thôi.

Linh Khí là kẻ mạnh mới có được, nên là tôi cũng không ngại cướp, nếu nó nằm trong tay người không xứng đáng.

Mà muốn cướp thì tôi cũng phải học chút ít kiếm pháp mới được, có đánh nhau mới có thể cướp được chứ.

Tôi cũng không muốn cái gì cũng phải dựa vào bàn tay hay đôi chân vạn năng, cho nên dùng chúng để dạy tôi là tốt nhất.

Không gian trữ vật rất rộng, tôi lại chẳng bỏ nhiều đồ nên tha hồ luyện tập.

Con chồn Hồ Bạch vẫn thích ở trong này, lúc tôi luyện tập nó vẫn luôn nhìn chầm chầm tôi.

Tôi thật không biết Hồ Bạch đã làm gì cho nó giận, mà mỗi khi Hồ Bạch xuất hiện, nó đều chui vào đây rút trong mớ đồ hỗn độn của tôi trốn mất dạng, tôi có kêu nó ra nó cũng chẳng thèm ra, nếu không phải còn nhìn thấy cái đuôi chồn của nó thò ra, tôi còn tưởng nó đã biến mất chứ.

Ài.. đúng là thú cưng giận cũng khổ tâm lắm, tội cho Hồ Bạch phải đi theo tôi miết.

Sau khi đã cảm thấy thân thủ của mình cũng đã khá tốt, có thể giết người không thấy máu, tôi mới ra khỏi không gian.

Thấy sắc trời cũng đã sáng.

Nhìn lên đồng hồ thì đã 9 giờ rưỡi.

U là trời!

Tôi vội vàng ra ban công nhìn xuống.

Quả nhiên, thấy xe Hoàng Tiến Đạt đang đậu bên dưới đợi tôi.

Sao ông ấy không lên nhà nhỉ?

Mặc dù thắc mắc nhưng tôi cũng dùng tốc độ nhanh nhất tắm rửa thay quần áo đi xuống.

Tuy cả đêm không ngủ nhưng tôi hoàn toàn không thấy mệt mỏi gì cả, đúng là người tu luyện có khác.

Chỉ là tôi vừa đi xuống thì một thanh niên thân hình cao khoảng 1 mét 8, mặc bộ đồ trắng, đội mũ đeo khẩu trang, hai tay đút túi quần đi đến.

Anh ấy bước đi từng bước rất vững vàng, như thể không có gì thể áp đảo được anh ấy.

Người này tự nhiên là Hồ Bạch.

Anh ấy đi đến bên tôi, cùng tôi sóng vai đi ra chỗ đậu xe của ông Đạt.

Nhìn thấy chúng tôi, ông Đạt và Hoàng Minh Vũ vội vàng xuống xe và chào chúng tôi.

- Cậu Bạch, cô Tiền.

Ông Đạt vẫn mỉm cười thân thiện như mọi khi mời chúng tôi lên xe.

Tôi gật đầu với ông ấy một cái rồi lên xe cùng với Hồ Bạch.

Sau khi lên xe, Hoàng Minh Vũ lập tức khởi động và lái ra khỏi chung cư.

Trong xe.

Hoàng Tiến Đạt đột nhiên nói với tôi:

- Cô Tiền à, cô và cô Thanh Nguyệt hiện tại vẫn sống trong chung cư đó phải không? Tôi có một biệt thự ở khu A, đúng lúc cũng bỏ trống, tôi tặng nó cho cô nhé.

Như đã chuẩn bị sẵn, Hoàng Tiến Đạt từ trong hộp đựng đồ lấy ra một phong bì:

- Đây là địa chỉ và chìa khóa, thật ra cô không cần chìa khóa cũng được, cô chỉ việc qua đó báo tên là ok.

Làm sao tôi có thể vô duyên vô cớ nhận một biệt thự cao cấp ở khu A chứ.

Định mở miệng từ chối thì Hồ Bạch đột nhiên vươn tay, nhận lấy đồ Hoàng Tiến Đạt đưa.

- Cảm ơn!

Tôi: "..."

Sao anh ấy có thể thản nhiên nhận lấy như vậy chứ, mà cũng đâu phải tặng cho anh ấy đâu nhỉ?

Anh ấy nhận xong đưa cho tôi nói:

- Đây là tấm lòng của ông Đạt, em không nhận người ta sẽ ăn không ngon ngủ không yên.

Tôi giật giật khóe miệng, liếc nhìn biểu hiện của ông Đạt.

Thế nhưng, đúng là ông ấy đang dùng ánh mắt mong chờ hy vọng nhìn tôi. Khi tôi nhận lấy phong bì từ tay Hồ Bạch thì ông ấy lại tỏ ra vô cùng vô cùng sung sướng, cứ như là đã ban cho ông ấy một ân huệ gì đó to lớn lắm vậy.

Tôi: "?"
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 48: Chế giễu

[HIDE-THANKS]
- Ông chủ, chúng ta tới rồi.

Ước chừng ba mươi phút sau, Hoàng Minh Vũ đang lái xe đột nhiên lên tiếng:

- Trang viên họ Phùng ở phía trước.

Chúng tôi vừa đến cổng trang viên, cửa cổng hai bên tự động mở ra, hai nhân viên bảo vệ đứng nghiêm trang cúi chào, bên trong cũng có không ít người.

Tôi khá ngạc nhiên, chẳng lẽ họ biết chúng tôi đến à?

- Đêm qua trở về, lão Cường đã gọi điện cho ông chủ hẹn hôm nay đến gặp.

Hoàng Minh Vũ chợt lên tiếng giải thích thắc mắc trong lòng tôi.

Ra là vậy!

Thảo nào mà cả trang viên lại náo nhiệt như thế.

Chúng tôi vừa vào tới đã thấy rất nhiều người đứng "chào đón" chúng tôi.

Tuy nhiên, không khó để nhận ra trong mắt họ tràn đầy sự giễu cợt.

Xem ra họ đã có sự chuẩn bị.

Chẳng qua, chúng tôi cũng chẳng quan tâm.

Hoàng Minh Vũ cũng anh hùng lắm, anh ta mặc kệ những người bảo vệ trên đường, trực tiếp lái xe thẳng vào trung tâm trang viên, đến trước một ngôi biệt thự.

Xe dừng lại, anh ta xuống xe rồi mở cửa mời chúng tôi xuống xe.

Vừa xuống xe, trong biệt thự lập tức có hơn mười mấy ánh mắt tập trung vào chúng tôi.

Họ nhìn chúng tôi, đương nhiên, chúng tôi cũng nhìn họ.

Trong đại sảnh có mười mấy người, có nam có nữ, có trẻ có già.

Trong đám người trẻ có một người là Phùng Lan Thanh tôi đã gặp qua.

Còn lão già Phùng Khắc Cường ngồi ở chính giữa.

Bên phải ông ta, có một người đàn ông trung niên khoảng 40 tuổi, bên cạnh người đàn ông trung niên đó là một thanh niên tầm hai mươi mấy tuổi.

Vẻ mặt hai người tỏ ra rất kiêu ngạo, nhìn mọi thứ xung quanh với thái độ rất khinh thường, tách biệt khỏi thế giới.

Tôi vừa nhìn liền có thể biết bọn họ là người tu luyện.

Tuy nhiên trong vòng sáng của họ, tôi không nhìn ra người đàn ông trung niên, có bao nhiêu ngôi sao. Có nghĩa là ông ta cao hơn tôi.

Nhưng Hồ Bạch lại kề vào tai tôi nói rất nhỏ là ông ta có hai ngôi sao lớn, trong ngôi sao lớn thứ hai đã có một ngôi sao nhỏ rồi, tức là đã ở tầng thứ nhất của cảnh giới thứ hai.

Còn gã thanh niên tôi có thể nhìn thấy, chỉ có một ngôi và năm ngôi sao nhỏ, tức là tầng thứ ba của cảnh giới thứ nhất.

Tôi đánh giá hai người đó.

Cuối cùng đưa ra một kết luận.

Mới có ở cảnh giới thứ hai mà đã ra vẻ cao cao tại thượng như vậy rồi, đám này thành tiên chắc không nổi.

Nhìn thấy chúng tôi, ba người lão Cường đều không nhúc nhích, vẫn ngồi nghênh mặt, một người đàn ông mỉm cười chào đón:

- Ồ, các vị tới rồi, không có tiếp đón từ xa, thành thật xin lỗi nhé!

- Ha ha, đã làm các người chờ lâu rồi.

Hoàng Tiến Đạt không kiêu ngạo cũng không khiêm tốn đáp lời.

Trò hay còn chưa bắt đầu, nên người nhà họ Phùng vẫn rất khách sáo.

Hoàng Minh Vũ nhỏ giọng giới thiệu cho tôi:

- Đây là người thừa kế tương lai của họ Phùng, Phùng Phi Phàm, là cha của Phùng Lan Thanh.

- Nào, nào, các vị vào trong ngồi đi. - Phùng Phi Phàm lịch sự mời chúng tôi vào trong.

- Không cần.

Đột nhiên, Hồ Bạch lạnh lùng nói:

- Hôm nay chúng tôi đến là để nói với các người một chuyện.

Anh ấy bước ra vẫn đeo khẩu trang, đội mũ nhưng khí thế rất bức người.

- Bắt đầu từ ngày mai, tất cả người họ Phùng các người, phải rời khỏi đất nước này, kể cả đời sau cũng không được xuất hiện ở trong nước nữa.

Lời nói của Hồ Bạch rất lạnh lùng, giọng điệu không dao động.

Một đôi mắt lộ ra bên ngoài phẳng lặng như hồ nước sâu, không thể nhìn thấu.

Tôi và cả hai người Hoàng Tiến Đạt đều sửng sốt trong giây lát, không ngờ Hồ Bạch lại trực tiếp như vậy.

Tôi cứ tưởng anh ấy chỉ đuổi ra khỏi thành phố C thôi chứ, không ngờ lần này ra khỏi đất nước luôn.

Đúng là đại Boss, quá đáng sợ.

Vì biết anh ấy rất mạnh, nên chúng tôi đều không nói gì.

Nhưng mà tôi hy vọng lúc xung đột, anh ấy chừa cho tôi mấy người để tôi kiếm chút tiền là được.

Quả nhiên, ngay khi Hồ Bạch dứt lời.

Khoảng hơn chục người nhà họ Phùng đều nhìn vào Hồ Bạch.

Nhưng trong mắt họ đều là chế giễu, có người thậm chí không nhịn được mà cười tại chỗ.

- Ha ha, tôi có nghe nhầm không vậy, đầu óc của thằng này có vấn đề sao? Thậm chí còn không dám lộ mặt, sợ thấy mặt sẽ biết nó khùng à?

- Mắc cười quá, đã vậy còn yêu cầu nhà họ Phùng chúng ta rời khỏi đất nước, sống mấy chục năm, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy có người nói như vậy đấy, ha ha..

Kể cả Phùng Lan Thanh cũng ôm bụng cười:

- Ha ha, chỉ là một vệ sĩ mà cũng dám lên mặt như vậy, ỷ vào bản lĩnh của cô chủ nhà mày à? Dám nói lời này, cho rằng cuộc sống quá dài đúng không?

- Chỉ là một vệ sĩ thôi sao, tao dùng một chân cũng có thể giẫm chết mày.

- Thím ba, đâu cần dùng chân, con chỉ cần một sợi tóc là có thể giết chết nó.

- Đây thực sự là chuyện hài hước nhất tôi từng nghe trong năm nay, ha ha..

Hơn chục người nhà họ Phùng đều cười ngặt nghẽo đến ngã ngửa.

Sắc mặt của Hoàng Tiến Đạt và Hoàng Minh Vũ có chút khó coi.

Nhưng Hồ Bạch vẫn bất động, không tỏ thái độ gì.

Bị xem như vệ sĩ mà anh ấy cũng không tức giận sao?

Ngay cả ba người lão già Phùng Khắc Cường cũng tỏ ra khinh thường.

Chợt Phùng Khắc Cường liếc mắt một cái, bên cạnh có một thanh niên lập tức bước ra.

Tên này có khuôn mặt rất giống cha Lan Thanh, khẳng định là anh trai của Lan Thanh.

Gã ta vẻ mặt đắc ý đi về phía Hồ Bạch:

- Thằng nhóc, chỉ là một vệ sĩ mà dám khiêu khích nhà họ Phùng sao, mày có biết bao nhiêu người như mày đã chết dưới tay người nhà họ Phùng không?

Thằng này đúng là ngại mạng quá dài nè, Hồ Bạch mà cũng dám chọc, tôi không khỏi âm thầm thắp cho gã ba nén nhang.

- Đại Danh, cậu không có tư cách nói chuyện với cậu Bạch.

Hoàng Minh Vũ vẻ mặt lạnh lùng nhảy lên phía trước.

Thân hình anh ta cao lớn, trên cao nhìn xuống, nhìn vào gã Phùng Đại Danh, ánh mắt không thiện cảm:

- Tôi khuyên cậu, cút càng xa càng tốt, nếu không đừng trách tôi thay cha cậu dạy dỗ cậu.

- Mày thử xem.

Phùng Phi Phàm nghe vậy, ở bên kia lập tức nghiêm mặt đứng dậy, trầm giọng nói:

- Đừng quên, đây là nhà họ Phùng.

- À há..

Hoàng Minh Vũ cười chế nhạo.

Sau đó.

Anh ta nhấc chân lên và..

- A..

Đá bay Phùng Đại Danh ra ngoài.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 49: Bản lĩnh

[HIDE-THANKS]
Phùng Đại Danh bị đá ra ngoài, ngã xuống đất, sắc mặt cũng tái mét.

Hoàng Minh Vũ lạnh lùng nở nụ cười:

- Tôi ra tay rồi đấy!

Phùng Phi Phàm mặt đen như đích nồi.

- Được lắm, nếu đã ra tay thì hôm nay các người cũng đừng nghĩ tới việc rời khỏi nhà họ Phùng này!

Ông ta hét lên:

- Người đâu!

Phịch phịch phịch..

Vừa dứt lời, hơn ba mươi người đàn ông mặc đồ đen lập tức tràn ra từ mọi hướng, mỗi người đều cầm một cây côn trên tay.

Nhưng đối mặt với hơn ba mươi người như thế, Hoàng Minh Vũ cũng không hề tỏ ra sợ hãi, anh ta cười khoái chí:

- Nào, tới đây!

- Còn đứng yên làm gì? Lên cho tôi!

Phùng Phi Phàm ra lệnh, hơn ba mươi người lập tức lao tới.

Hoàng Minh Vũ liếc nhìn Hoàng Tiến Đạt, được cái gật đầu của ông ấy, anh ta tươi cười, liếm môi:

- Đã lâu không có đánh nhau như thế này rồi, hôm nay vừa đúng lúc để hoạt động gân cốt.

Vừa dứt lời, anh ta đã lao vào.

Hoàng Minh Vũ hung hãn đến mức giống như con sói giữa một đàn cừu, trong đám đó có hơn ba mươi người, nhưng trong thời gian ngắn không ai có thể đến gần anh ta.

- Tiểu tiên nữ, em thấy anh ta thế nào? - Hồ Bạch chợt hỏi tôi.

Tôi không khỏi gật đầu:

- Không tệ, thực lực của anh ta có lẽ đủ để cạnh tranh với Thiên Hùng. Nhưng mà..

Tôi thấy trong đám người đó có hai người có vòng sáng màu vàng, tuy tu vi chỉ là tầng thứ nhất, thứ hai của cảnh giới thứ nhất, nhưng một người bình thường như Hoàng Minh Vũ dù có mạnh cỡ nào thì làm sao có thể là đối thủ của người tu luyện.

Tôi không khỏi nói điều này cho Hoàng Tiến Đạt.

Ông ấy cũng sửng sốt, lập tức chuyển ánh mắt nhìn vào đám đông hỗn loạn.

Đột nhiên, ông ấy giật mình, hô lên:

- Minh Vũ, cẩn thận!

Đáng tiếc, vẫn là muộn một bước.

Một người tu luyện trong đám đó đã tiếp cận Hoàng Minh Vũ và đấm anh ta một cú.

Cùng lúc đó, một người tu luyện khác cũng đã đá anh ta thêm một cái.

Rầm..

Hoàng Minh Vũ lập tức ngã xuống đất.

- Hừ!

Nơi xa, Phùng Phi Phàm lạnh lùng khịt mũi một cái, khóe miệng mang theo nụ cười khinh thường.

Phùng Đại Danh được Phùng Lan Thanh đỡ lên, ôm bụng vẫn còn đau đớn hét lớn:

- Giết nó đi, kẻ nào dám đụng tới họ Phùng chúng ta đều phải chết.

Phùng Khắc Cường và hai kẻ tu luyện một già một trẻ kia thờ ơ nhìn mọi thứ mà không nói một lời, giống như đang xem một buổi biểu diễn.

Khoảng chục thành viên còn lại của nhà họ Phùng đều mỉm cười đắc thắng.

- Xem ra, tôi không thể không ra tay rồi.

Hoàng Tiến Đạt chợt bước ra, nở nụ cười, lập tức tập trung chân khí vào hai tay.

Sau đó thân hình chợt loé.

Ông ấy đã xuất hiện trong đám người, đứng trước mặt Hoàng Minh Vũ.

Ngay sau đó.

Hơn ba mươi người, trong đó có hai người tu luyện, đều bay ngược ra ngoài, va vào chậu hoa hoặc cầu thang, vang lên tiếng rầm rầm.

Cha con Phùng Phi Phàm tràn đầy vẻ khiếp sợ, không thể tin được.

Người nhà họ Phùng vốn đang cười, vẻ mặt cũng chợt cứng đờ, không thể cười được nữa, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mặt, không nói nên lời.

Hoàng Tiến Đạt cũng không quan tâm đến họ đỡ Hoàng Minh Vũ đứng dậy:

- Sao rồi?

Hoàng Minh Vũ chịu đau đứng dậy, lắc đầu:

- Không sao, ông chủ, lâu rồi mới thấy ông ra tay.

- Ha ha, cậu cảm thấy bộ xương già này của tôi thế nào?

- Vẫn rất mạnh ạ! - Hoàng Minh Vũ cảm thấy hơi xấu hổ.

Một chủ một đầy tớ, không quan tâm đến những người xung quanh, chỉ lo nói chuyện với nhau, làm cho sắc mặt của người nhà họ Phùng vô cùng khó coi.

Trên địa bàn của mình, mà thuộc hạ lại đã bị đánh như thế này, không ai có thể cảm thấy dễ chịu được.

Phùng Phi Phàm chợt nhìn Phùng Khắc Cường.

Ngay cả mí mắt của Phùng Khắc Cường lúc này cũng phải giật giật.

- Ha ha, tôi tự hỏi, làm sao các người lại dám kiêu ngạo như vậy, ông Đạt à, hóa ra ông cũng là đông đạo.

Gã đàn ông trung niên có thực lực ở cảnh giới thứ hai cuối cùng cũng nhìn về phía Hoàng Tiến Đạt.

Nhưng mà, vẻ mặt của ông ta vẫn lãnh đạm như cũ, ngay cả vẻ khinh thường đó cũng không hề tiêu tan.

Cùng lúc đó, một nguồn chân khí loáng thoáng bộc phát ra từ trong cơ thể ông ta.

Lực lượng rất mạnh mẽ.

Hoàng Tiến Đạt cũng sửng sốt có lẽ cũng biết ông ta mạnh hơn mình rất nhiều.

Hoàng Minh Vũ chợt lên tiếng:

- Ngài chính là chỗ dựa của nhà họ Phùng, Cố Vương Hải, thầy Hải đó sao?

Tuy Hoàng Minh Vũ đang hỏi, nhưng trong lời nói cũng có chút kiêng kị.

- Cố Vương Hải rất nổi tiếng trong giới giàu có, cũng có danh tiếng rộng rãi. Mấy năm qua, chính nhờ sự chiếu cố của ông ta mà gia tộc họ Phùng đã trở thành gia tộc đứng đầu thành phố C.

Hồ Bạch nói khẽ, kể sơ lược về sơ yếu lý lịch của Cố Vương Hải cho tôi nghe.

Cố Vương Hải vẻ mặt càng đắc ý:

- Đúng vậy, ha ha.. Xem ra vẫn có người biết đến cái tên Cố Vương Hải của tôi nhỉ.

Rồi lại lạnh giọng:

- Bây giờ đã biết Cố Vương Hải tôi, ông Đạt, ông nghĩ thế nào, Tự mình giao tài sản của họ Hoàng cho họ Phùng, hay là tôi tự mình ra tay?

Lúc này Phùng Khắc Cường cũng lên tiếng:

- Ông Đạt, tôi khuyên ông nên thành thật giao lại toàn bộ cổ phần, yên tâm làm một người bình thường, nếu như thầy Hải đây ra tay, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy.

Hoàng Tiến Đạt nhìn thoáng qua tôi và Hồ Bạch.

Hồ Bạch vẫn đạm nhiên.

Tôi cho ông ấy một ánh mắt yên tâm.

Tuy rằng Cố Vương Hải hơn tôi một ngôi sao nhỏ, nhưng tôi cũng không sợ, chẳng phải còn có Hồ Bạch ở đây sao.

Nhận được ánh mắt của tôi, Hoàng Tiến Đạt nhìn vào Cố Vương Hải, bình tĩnh nói:

- Ha ha, thầy Hải à, muốn tài sản của họ Hoàng tôi, không thể chỉ dùng miệng nói là được, phải dựa vào bản lĩnh đấy.

- Dựa vào bản lĩnh ư?

Cố Vương Hải nở nụ cười rất kỳ quái, như thể đang nghe chuyện mắc cười nhất thế giới.
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back