Bài viết: 778 

Chương 10: Đánh người cũng được tiền ư?
Nói xong những lời này, nói thật là bản thân tôi cũng phải thở dài. Rốt cuộc thì máu nữ hiệp của tôi vẫn nổi lên, thấy chuyện bất bình không thể không rút đao tương trợ. Mà đặc biệt hơn là tôi rất ghét những hạng người như vợ chồng Ngô Thành Dương này. Vì lợi ích mà ngay cả con ruột cũng bán.
Đúng lý cái tát này tôi phải tát lên mặt Ngô Thành Dương mới đúng. Dương Mỹ Yến là mẹ ghẻ thì không nói đi, "mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời mẹ ghẻ mà thương con chồng", cái này không nói, nhưng Ngô Thành Dương rõ ràng là cha ruột, ấy thế mà cũng không khác gì cha ghẻ. Xem ra Quân Nguyên thật đúng là đáng thương.
Có lẽ anh ấy đã không còn cách nào khác, cho nên hôm nay mới kéo tôi vào cuộc. Thôi thì vì tình bạn, tình anh em thân thiết giữa anh ấy và nguyên chủ, đồng thời vì hoàn cảnh đáng thương của anh ấy, mớ rắc rối này, tôi sẽ nhảy vào vậy, coi như là làm việc thiện.
Cái tát này của tôi cũng làm cho hai vợ chồng Dương Mỹ Yến đứng hình, mà thậm chí toàn bộ trăm vị khách khứa trong đại sảnh cũng trố mắt kinh ngạc.
Duy nhất chỉ có Quân Nguyên là mỉm cười nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh như sao.
Mộng Ngọc ở một bên lại khẽ cau mày.
Có thể thấy một cái tát này đánh vào mặt bà Yến, nhưng không khác gì đánh vào mặt cô ta, bởi vì ở đây tất cả mọi người đều biết, đứng phía sau bà Yến chính là cô ta.
Trong khu vực rơi vào một khoảng im lặng ngắn ngủi.
Sau một lúc.
Dương Mỹ Yến mới hoàn hồn lại, trợn mắt quát:
- Cái con nhỏ này, mày dám đánh tao à? Mày có biết tao là ai không, anh tao làm cục trưởng cục công an, có tin bắt mày bỏ tù không?
Ồ, hóa ra lại có thân thế lớn vậy sao? Đúng là làm tôi sợ quá đi mất!
Ting..
Chợt lúc này trong đầu tôi lại vang lên tiếng thông báo của hệ thống:
- Ký chủ đã được cộng 10 triệu vào ngân hàng vạn năng vì cái tát vừa rồi.
Chuyện gì vậy? Đánh người cũng được tiền ư?
Nhưng khi nghe được câu trả lời của hệ thống thì tôi đã hiểu:
- Trên con đường tu luyện, không chỉ tu luyện, mà còn phải trừ gian diệt bạo mới có thể củng cố tu vi, tích lũy công đức, có như thế mới có thể dễ dàng đột phá. Ký chủ đánh Dương Mỹ Yến, cũng xem như là đang trừ ác, cho nên hệ thống sẽ thưởng. Tuy nhiên, nếu ký chủ đánh người tốt thì đương nhiên cũng sẽ bị phạt.
Chà, cái này thú vị đây!
Xem ra sau này tôi muốn biết ai tốt ai xấu thì đánh người liền sẽ biết. Được cộng tiền là xấu, còn bị trừ tiền là người tốt. He he..
Anh Dương à, xảy ra chuyện gì vậy?
Lúc này ông Trần Thành Lương, ông chủ của dì Thanh Nguyệt cuối cùng cũng phát hiện nơi này xảy ra chuyện, ông ta vội chạy tới, nhìn thấy vết tát trên mặt Dương Mỹ Yến lập tức có chút hoảng sợ.
- Xảy ra chuyện gì?
Ông Lương hỏi một người phục vụ.
Người phục vụ kể lại những gì đã xảy ra, nghe xong khuôn mặt của ông Lương càng trở nên khó coi.
Tôi có thể hiểu cảm giác của ông ta, là người làm ăn, ông ta đương nhiên chú trọng đến các mối quan hệ. Huống hồ, có lẽ cha Quân Nguyên cũng là đối tác quan trọng của ông ta, mà hơn hết anh ruột của Dương Mỹ Yến chính là cục trưởng cục công an.
Còn chưa kể có cả Mộng Ngọc nữa.
Cả nhà Quân Nguyên còn muốn bán anh ấy cho Mộng Ngọc, để đạt được lợi ích, thì huống chi một công ty nhỏ như của ông Lương.
Tổng hợp các nhân tố, hôm nay Dương Mỹ Yến xuất hiện cũng đã cho ông ta đủ mặt mũi, ông ta chỉ là chủ của một công ty nhỏ, dù có cho thêm ông ta mười lá gan, ông ta cũng không thể đắc tội được.
Ấy thế mà tôi lại tát bà ta!
- Cô gái này là ai? - Ông Lương hỏi.
- Cháu gái của Thanh Nguyệt. - Một nhân viên bên cạnh ông ta trả lời.
- Cái gì?
Ông Lương cau mày:
- Cô ấy ở đâu?
- Ra ngoài với nhân viên công ty để giúp mua đồ rồi!
Sau khi ông Lương biết chuyện, sắc mặt tuy khó coi nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười, nói với Ngô Thành Dương và Dương Mỹ Yến:
- Anh Dương, chị Yến, thành thật xin lỗi, là do tôi tiếp đón không chu đáo, cô gái này, cứ giao cho tôi xử lý đi.
Dương Mỹ Yến bụm má, tức giận nói:
- Giao cho anh? Anh sẽ xử lý thế nào? Đuổi nó đi à? Anh cho rằng tôi dễ bắt nạt sao?
- Vậy.. Chị Yến, chị muốn giải quyết như thế nào? - Ông Lương cẩn thận hỏi.
- Cút qua một bên!
Bà ta thô lỗ đẩy ông Lương ra, ông Lương cau mày, nhưng cũng không dám nói lời nào.
- Dì Yến à, dì bình tĩnh lại đi.
Lúc này, Mộng Ngọc cuối cùng cũng lên tiếng, cô ta đi về phía trước:
- Chuyện này cũng do con mà ra, vậy thì cứ để con xử lý cho, cũng để cho Quân Nguyên thấy được khoảng cách giữa người với người, để cho Quân Nguyên hiểu những khổ tâm của dì với chú đây.
Dương Mỹ Yến lập tức tươi cười híp mắt:
- Được rồi, Mộng Ngọc, vậy dì giao cho con.
Nhìn thấy Mộng Ngọc, bà ta liền giống như một con chó mặt xệ liều mạng vẫy đuôi.
Mộng Ngọc khẽ gật đầu.
Sau đó, Mộng Ngọc xoay người lại nhìn tôi:
- Đa phần những người ở đây đều là giới thượng lưu trong kinh doanh, mỗi một người đều có địa vị cao quý, hạng người như cô vậy, ở đây chỉ là làm nền thôi biết không, bây giờ tôi cho cô một cơ hội, chỉ cần cô quỳ xuống lạy tôi ba cái, nói cô là một con chó, thì cô có thể đứng lên rời khỏi nơi này. Nếu không, lửa giận của tôi, cô sẽ không chịu nổi đâu.
Đúng lý cái tát này tôi phải tát lên mặt Ngô Thành Dương mới đúng. Dương Mỹ Yến là mẹ ghẻ thì không nói đi, "mấy đời bánh đúc có xương, mấy đời mẹ ghẻ mà thương con chồng", cái này không nói, nhưng Ngô Thành Dương rõ ràng là cha ruột, ấy thế mà cũng không khác gì cha ghẻ. Xem ra Quân Nguyên thật đúng là đáng thương.
Có lẽ anh ấy đã không còn cách nào khác, cho nên hôm nay mới kéo tôi vào cuộc. Thôi thì vì tình bạn, tình anh em thân thiết giữa anh ấy và nguyên chủ, đồng thời vì hoàn cảnh đáng thương của anh ấy, mớ rắc rối này, tôi sẽ nhảy vào vậy, coi như là làm việc thiện.
Cái tát này của tôi cũng làm cho hai vợ chồng Dương Mỹ Yến đứng hình, mà thậm chí toàn bộ trăm vị khách khứa trong đại sảnh cũng trố mắt kinh ngạc.
Duy nhất chỉ có Quân Nguyên là mỉm cười nhìn tôi, ánh mắt lấp lánh như sao.
Mộng Ngọc ở một bên lại khẽ cau mày.
Có thể thấy một cái tát này đánh vào mặt bà Yến, nhưng không khác gì đánh vào mặt cô ta, bởi vì ở đây tất cả mọi người đều biết, đứng phía sau bà Yến chính là cô ta.
Trong khu vực rơi vào một khoảng im lặng ngắn ngủi.
Sau một lúc.
Dương Mỹ Yến mới hoàn hồn lại, trợn mắt quát:
- Cái con nhỏ này, mày dám đánh tao à? Mày có biết tao là ai không, anh tao làm cục trưởng cục công an, có tin bắt mày bỏ tù không?
Ồ, hóa ra lại có thân thế lớn vậy sao? Đúng là làm tôi sợ quá đi mất!
Ting..
Chợt lúc này trong đầu tôi lại vang lên tiếng thông báo của hệ thống:
- Ký chủ đã được cộng 10 triệu vào ngân hàng vạn năng vì cái tát vừa rồi.
Chuyện gì vậy? Đánh người cũng được tiền ư?
Nhưng khi nghe được câu trả lời của hệ thống thì tôi đã hiểu:
- Trên con đường tu luyện, không chỉ tu luyện, mà còn phải trừ gian diệt bạo mới có thể củng cố tu vi, tích lũy công đức, có như thế mới có thể dễ dàng đột phá. Ký chủ đánh Dương Mỹ Yến, cũng xem như là đang trừ ác, cho nên hệ thống sẽ thưởng. Tuy nhiên, nếu ký chủ đánh người tốt thì đương nhiên cũng sẽ bị phạt.
Chà, cái này thú vị đây!
Xem ra sau này tôi muốn biết ai tốt ai xấu thì đánh người liền sẽ biết. Được cộng tiền là xấu, còn bị trừ tiền là người tốt. He he..
Anh Dương à, xảy ra chuyện gì vậy?
Lúc này ông Trần Thành Lương, ông chủ của dì Thanh Nguyệt cuối cùng cũng phát hiện nơi này xảy ra chuyện, ông ta vội chạy tới, nhìn thấy vết tát trên mặt Dương Mỹ Yến lập tức có chút hoảng sợ.
- Xảy ra chuyện gì?
Ông Lương hỏi một người phục vụ.
Người phục vụ kể lại những gì đã xảy ra, nghe xong khuôn mặt của ông Lương càng trở nên khó coi.
Tôi có thể hiểu cảm giác của ông ta, là người làm ăn, ông ta đương nhiên chú trọng đến các mối quan hệ. Huống hồ, có lẽ cha Quân Nguyên cũng là đối tác quan trọng của ông ta, mà hơn hết anh ruột của Dương Mỹ Yến chính là cục trưởng cục công an.
Còn chưa kể có cả Mộng Ngọc nữa.
Cả nhà Quân Nguyên còn muốn bán anh ấy cho Mộng Ngọc, để đạt được lợi ích, thì huống chi một công ty nhỏ như của ông Lương.
Tổng hợp các nhân tố, hôm nay Dương Mỹ Yến xuất hiện cũng đã cho ông ta đủ mặt mũi, ông ta chỉ là chủ của một công ty nhỏ, dù có cho thêm ông ta mười lá gan, ông ta cũng không thể đắc tội được.
Ấy thế mà tôi lại tát bà ta!
- Cô gái này là ai? - Ông Lương hỏi.
- Cháu gái của Thanh Nguyệt. - Một nhân viên bên cạnh ông ta trả lời.
- Cái gì?
Ông Lương cau mày:
- Cô ấy ở đâu?
- Ra ngoài với nhân viên công ty để giúp mua đồ rồi!
Sau khi ông Lương biết chuyện, sắc mặt tuy khó coi nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười, nói với Ngô Thành Dương và Dương Mỹ Yến:
- Anh Dương, chị Yến, thành thật xin lỗi, là do tôi tiếp đón không chu đáo, cô gái này, cứ giao cho tôi xử lý đi.
Dương Mỹ Yến bụm má, tức giận nói:
- Giao cho anh? Anh sẽ xử lý thế nào? Đuổi nó đi à? Anh cho rằng tôi dễ bắt nạt sao?
- Vậy.. Chị Yến, chị muốn giải quyết như thế nào? - Ông Lương cẩn thận hỏi.
- Cút qua một bên!
Bà ta thô lỗ đẩy ông Lương ra, ông Lương cau mày, nhưng cũng không dám nói lời nào.
- Dì Yến à, dì bình tĩnh lại đi.
Lúc này, Mộng Ngọc cuối cùng cũng lên tiếng, cô ta đi về phía trước:
- Chuyện này cũng do con mà ra, vậy thì cứ để con xử lý cho, cũng để cho Quân Nguyên thấy được khoảng cách giữa người với người, để cho Quân Nguyên hiểu những khổ tâm của dì với chú đây.
Dương Mỹ Yến lập tức tươi cười híp mắt:
- Được rồi, Mộng Ngọc, vậy dì giao cho con.
Nhìn thấy Mộng Ngọc, bà ta liền giống như một con chó mặt xệ liều mạng vẫy đuôi.
Mộng Ngọc khẽ gật đầu.
Sau đó, Mộng Ngọc xoay người lại nhìn tôi:
- Đa phần những người ở đây đều là giới thượng lưu trong kinh doanh, mỗi một người đều có địa vị cao quý, hạng người như cô vậy, ở đây chỉ là làm nền thôi biết không, bây giờ tôi cho cô một cơ hội, chỉ cần cô quỳ xuống lạy tôi ba cái, nói cô là một con chó, thì cô có thể đứng lên rời khỏi nơi này. Nếu không, lửa giận của tôi, cô sẽ không chịu nổi đâu.