CHƯƠNG 23-Q3
Hoàng Chính Du sắc mặt vẫn không hòa hoãn, Hứa Kỳ Quang mất tích mười lăm phút khiến y tưởng rằng mình tại chỗ này đã ra tay giết người, nhưng thực may hắn đã quay lại. Tại sao cái người này lại làm cho y kinh hãi như vậy? Muốn thử thách trái tim của y hay sao? Muốn thử thách cũng xin đừng dùng cách này có được không? Trái tim y đã đau đến lợi hại.
Hoàng Chính Du không nói không rằng cũng không cười, sắc mặt hoàn toàn lạnh lẽo. Y lần này thực sự đã nổi giận, mấy năm trở lại đây y cũng chưa từng thấy mình nổi giận vì người khác đến như vậy. Y nắm tay Kỳ Quang một đường kéo thẳng vào trong xe, cũng không nói bất kỳ điều gì. Suốt quãng đường dài hoàn toàn yên lặng. Về đến nhà cũng không về phòng mà đến thư phòng ngồi một mình trầm tư hút thuốc. Hoàng Chính Du cần cân bằng lại tâm trạng mình, sau việc ngày hôm qua y liền trở nên sợ hãi. Chỉ trong năm phút y ra ngoài nghe điện thoại thì Kỳ Quang đã bị Kiều Sâm làm nhục. Hôm nay mất đến mười lăm phút, trong mười lăm phút đó y đã nghĩ ra rất nhiều viễn cảnh, khiến trái tim y không còn sức lực chịu đựng được nữa.
Một lúc sau nghe tiếng gõ cửa vang lên nhè nhẹ, sau đó Kỳ Quang từ bên ngoài bước vào, đến trước mặt Hoàng Chính Du ngồi xuống, nắm lấy tay y khẽ lay lay.
"Ngươi giận trẫm? Đừng giận có được hay không?"
Hoàng Chính Du âm trầm nét mặt, mắt vẫn nhắm không nhúc nhích. Bỗng dưng cảm thấy một mảng ẩm ướt trên mặt. Mở mắt ra thì hơi thở nồng nàn dịu ngoan đã ở ngay bên mũi mình. Kỳ Quang từ lúc nào đã trèo lên đùi y, hai chân bám quanh hông y, tay treo trên cổ y, chóp mũi cọ cọ vào mũi y mà nũng nịu như mèo nhỏ.
"Đừng giận trẫm, trẫm hứa sau này sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngươi, có được hay không?"
Hoàng Chính Du hơi sửng sốt nhưng sắc mặt như cũ vẫn trầm mặc. Người này bình thường rất sợ đụng chạm của y, nhiều nhất cũng chỉ là bị động chịu sự hăm dọa tấn công của y, hôm nay bất ngờ dịu ngoan như vậy, ở khu giải trí nước còn nói thích y, bây giờ lại chủ động nhào vào lòng y, phải chăng chính là hoàng thượng đã trở nên thông suốt?
Hoàng Chính Du liền ôm lấy eo gầy siết chặt vào ngực mình, tay còn vươn đến đặt trên bờ mông của hắn mà khẽ sờ loạn vài cái. Miệng nhanh chóng đặt trên môi Kỳ Quang tìm kiếm chút tư vị ngọt ngào. Khi thâm nhập vào khuôn miệng hắn thì nhanh chóng vồ vã liếm lộng. Hơi thở đang quyện vào làm một bỗng dưng y hơi nhíu mày một chút rồi rời khỏi môi hắn. Kỳ Quang lúc nãy đã quấn lấy lưỡi Chính Du, sau khi tách ra hắn còn luyến tiếc vươn lưỡi đến liếm nhẹ trên môi y một cái rồi vùi đầu vào ngực y.
"Trẫm rất thích ngươi!"
Hoàng Chính Du càng lúc nhíu mày càng chặt, nhìn thấy gương mặt nũng nịu kia y cảm thấy có chút lạ lẫm không nói thành lời, liền nhìn sâu vào mắt hắn. Tay nắm lấy cằm hắn bóp nhẹ.
"Ai cho phép em dâm đãng như vậy, hả?"
"Là ngươi dạy trẫm, không phải sao? Sáng nay ngươi cũng làm như vậy.."
Hoàng Chính Du khóe môi giật giật, bất an trong lòng nhanh chóng thoái lui. Phải rồi, không phải y thường cùng hắn làm cái trò đó hay sao chứ, hắn tiến bộ một chút thì cũng là đương nhiên.
"Em không được phép. Sau này trước mặt tôi không được có hành động đó, không ngoan tôi liền đánh đòn."
Kỳ Quang liền bĩu bĩu môi.
"Có ý kiến?"
"Không có!"
"Được, lát nữa tôi vào công ty, ăn một chút rồi đi cùng!"
"Được!"
Nói xong Hoàng Chính Du đứng dậy, Kỳ Quang cũng tiến đến nắm lấy tay y, hai người cứ như vậy xuống lầu ăn trưa rồi cùng đến Hứa thị. Ngày hôm đó tại thành phố là một ngày tiết trời ấm áp.
Nhưng có một nơi không như vậy! Chính là một quận cách rất xa trung tâm thành phố. Hiện tại trời đã nhá nhem tối. Một bao tải nhỏ đặt ở sau góc nhỏ hành lang cầu thang dẫn vào sân bay quốc tế đông đúc người bỗng dưng lay động. Liền tiếp theo là một chiếc đầu nhỏ bù xù chui ra khỏi bao. Tóc tai tán loạn, sắc mặt đỏ ửng, người trong bao giương đôi mắt đen lay láy ngơ ngác nhìn ra xung quanh.
"Đây là đâu? Hoa đại phu, Hoa đại phu!"
Đó chính là hoàng thượng nhỏ Hứa Kỳ Quang, sau khi thành công rời khỏi nhà vệ sinh ở khu xiếc nước thì có một gã đàn ông đến nói mình là người của Hoa Thiếu Vinh, bảo hắn thay y phục, sau đó liền cùng người kia lên xe rời khỏi khu xiếc nước. Xe chạy thật lâu cho đến khi Kỳ Quang cảm thấy có chút buồn ngủ. Sau khi thức dậy thì chính là ở trong cái bao này, xung quanh chỉ là cảnh vật xa lạ, cũng không phải là nơi hắn ngã xuống lúc trước.
"Hoa đại phu?"
Hoàng Chính Du không nói không rằng cũng không cười, sắc mặt hoàn toàn lạnh lẽo. Y lần này thực sự đã nổi giận, mấy năm trở lại đây y cũng chưa từng thấy mình nổi giận vì người khác đến như vậy. Y nắm tay Kỳ Quang một đường kéo thẳng vào trong xe, cũng không nói bất kỳ điều gì. Suốt quãng đường dài hoàn toàn yên lặng. Về đến nhà cũng không về phòng mà đến thư phòng ngồi một mình trầm tư hút thuốc. Hoàng Chính Du cần cân bằng lại tâm trạng mình, sau việc ngày hôm qua y liền trở nên sợ hãi. Chỉ trong năm phút y ra ngoài nghe điện thoại thì Kỳ Quang đã bị Kiều Sâm làm nhục. Hôm nay mất đến mười lăm phút, trong mười lăm phút đó y đã nghĩ ra rất nhiều viễn cảnh, khiến trái tim y không còn sức lực chịu đựng được nữa.
Một lúc sau nghe tiếng gõ cửa vang lên nhè nhẹ, sau đó Kỳ Quang từ bên ngoài bước vào, đến trước mặt Hoàng Chính Du ngồi xuống, nắm lấy tay y khẽ lay lay.
"Ngươi giận trẫm? Đừng giận có được hay không?"
Hoàng Chính Du âm trầm nét mặt, mắt vẫn nhắm không nhúc nhích. Bỗng dưng cảm thấy một mảng ẩm ướt trên mặt. Mở mắt ra thì hơi thở nồng nàn dịu ngoan đã ở ngay bên mũi mình. Kỳ Quang từ lúc nào đã trèo lên đùi y, hai chân bám quanh hông y, tay treo trên cổ y, chóp mũi cọ cọ vào mũi y mà nũng nịu như mèo nhỏ.
"Đừng giận trẫm, trẫm hứa sau này sẽ ngoan ngoãn nghe lời ngươi, có được hay không?"
Hoàng Chính Du hơi sửng sốt nhưng sắc mặt như cũ vẫn trầm mặc. Người này bình thường rất sợ đụng chạm của y, nhiều nhất cũng chỉ là bị động chịu sự hăm dọa tấn công của y, hôm nay bất ngờ dịu ngoan như vậy, ở khu giải trí nước còn nói thích y, bây giờ lại chủ động nhào vào lòng y, phải chăng chính là hoàng thượng đã trở nên thông suốt?
Hoàng Chính Du liền ôm lấy eo gầy siết chặt vào ngực mình, tay còn vươn đến đặt trên bờ mông của hắn mà khẽ sờ loạn vài cái. Miệng nhanh chóng đặt trên môi Kỳ Quang tìm kiếm chút tư vị ngọt ngào. Khi thâm nhập vào khuôn miệng hắn thì nhanh chóng vồ vã liếm lộng. Hơi thở đang quyện vào làm một bỗng dưng y hơi nhíu mày một chút rồi rời khỏi môi hắn. Kỳ Quang lúc nãy đã quấn lấy lưỡi Chính Du, sau khi tách ra hắn còn luyến tiếc vươn lưỡi đến liếm nhẹ trên môi y một cái rồi vùi đầu vào ngực y.
"Trẫm rất thích ngươi!"
Hoàng Chính Du càng lúc nhíu mày càng chặt, nhìn thấy gương mặt nũng nịu kia y cảm thấy có chút lạ lẫm không nói thành lời, liền nhìn sâu vào mắt hắn. Tay nắm lấy cằm hắn bóp nhẹ.
"Ai cho phép em dâm đãng như vậy, hả?"
"Là ngươi dạy trẫm, không phải sao? Sáng nay ngươi cũng làm như vậy.."
Hoàng Chính Du khóe môi giật giật, bất an trong lòng nhanh chóng thoái lui. Phải rồi, không phải y thường cùng hắn làm cái trò đó hay sao chứ, hắn tiến bộ một chút thì cũng là đương nhiên.
"Em không được phép. Sau này trước mặt tôi không được có hành động đó, không ngoan tôi liền đánh đòn."
Kỳ Quang liền bĩu bĩu môi.
"Có ý kiến?"
"Không có!"
"Được, lát nữa tôi vào công ty, ăn một chút rồi đi cùng!"
"Được!"
Nói xong Hoàng Chính Du đứng dậy, Kỳ Quang cũng tiến đến nắm lấy tay y, hai người cứ như vậy xuống lầu ăn trưa rồi cùng đến Hứa thị. Ngày hôm đó tại thành phố là một ngày tiết trời ấm áp.
Nhưng có một nơi không như vậy! Chính là một quận cách rất xa trung tâm thành phố. Hiện tại trời đã nhá nhem tối. Một bao tải nhỏ đặt ở sau góc nhỏ hành lang cầu thang dẫn vào sân bay quốc tế đông đúc người bỗng dưng lay động. Liền tiếp theo là một chiếc đầu nhỏ bù xù chui ra khỏi bao. Tóc tai tán loạn, sắc mặt đỏ ửng, người trong bao giương đôi mắt đen lay láy ngơ ngác nhìn ra xung quanh.
"Đây là đâu? Hoa đại phu, Hoa đại phu!"
Đó chính là hoàng thượng nhỏ Hứa Kỳ Quang, sau khi thành công rời khỏi nhà vệ sinh ở khu xiếc nước thì có một gã đàn ông đến nói mình là người của Hoa Thiếu Vinh, bảo hắn thay y phục, sau đó liền cùng người kia lên xe rời khỏi khu xiếc nước. Xe chạy thật lâu cho đến khi Kỳ Quang cảm thấy có chút buồn ngủ. Sau khi thức dậy thì chính là ở trong cái bao này, xung quanh chỉ là cảnh vật xa lạ, cũng không phải là nơi hắn ngã xuống lúc trước.
"Hoa đại phu?"