Bài viết: 610 



TIẾNG CUỐC
Tác giả: Hoa Nguyệt Phụng
Thể loại: Thơ thất ngôn
Tác giả: Hoa Nguyệt Phụng
Thể loại: Thơ thất ngôn

Hình ảnh: Sưu tầm
Truyện kể rằng, xưa có hai người bạn thân tên Nhân và Quắc lương tựa vô cùng thân thiết với nhau. Vì kế sinh nhai, hai người tạm phải rời xa. Quắc làm thầy đồ còn Nhân may mắn được phú ông gả con gái cho, nghiễm nhiên trở nên giàu có. Không quên tình bạn chí cốt, Nhân tìm cách đón Quắc về chăm sóc, kêu người nhà phải đối với Quắc giống như đối với anh. Ai ngờ, vợ Nhân càng ngày càng tỏ ra không vừa ý, nói năng lại càng không lựa lời. Quắc không muốn chịu nhục, quyết tâm rời đi, sợ bạn níu kéo, anh giả như đã gặp nạn, treo quần áo lên bìa rừng... Nhân không thấy bạn, hỏi thăm khắp nơi, cuối cùng đuổi sâu vào trong rừng tìm kiếm, luôn miệng gọi tên bạn: "Quắc ơi! Quắc! Quắc..."
Chiều hè chạng vạng bóng hoàng hôn
Tiếng cuốc xa... đưa lại bồn chồn
Bạn thân đi mãi vì sao vậy?
Cũng vì lời vợ dại mất khôn!
Loanh quanh tiếng gọi, vang bờ đất
Hè sang, văng vẳng tiếng gọi dồn
Những buổi gặp trời mưa lất phất
Chấp niệm in hằn dấu chân chôn!
Tiếng cuốc xa... đưa lại bồn chồn
Bạn thân đi mãi vì sao vậy?
Cũng vì lời vợ dại mất khôn!
Loanh quanh tiếng gọi, vang bờ đất
Hè sang, văng vẳng tiếng gọi dồn
Những buổi gặp trời mưa lất phất
Chấp niệm in hằn dấu chân chôn!
Nhân đi tìm mãi, gọi bạn liên hồi, gọi cho đến tận ngày nay... Không biết linh hồn anh có tìm được bạn, biết bạn vẫn bình an hay không nhưng chấp niệm của anh vẫn cứ ẩn hiện đến tận bây giờ. Tình bạn này quá mạnh mẽ và vĩnh cửu, hi vọng trên đời sẽ có nhiều tình bạn chân thành như thế!
Chỉnh sửa cuối: