Bài viết: 3 

CHƯƠNG 35+36: Sự đắn đo của mình
Mình đi làm như bình thường, anh thỉnh thoảng rủ mình đi ăn cùng anh Nam và anh Khánh, mình cũng có đi ăn với cùng ba người như những người bạn với nhau. Có lần mình đi công tác cùng sếp ở tỉnh khác, cũng khá xa. Đến nơi mình mới biết ở đây có biển, mình là người có niềm yêu thích đặc biệt với biển nên mình cực kỳ phấn khích khi thấy biển. Làm việc 3 ngày xong, khi công việc hòm hòm gần xong thì mình đi dạo ở bãi cát vào buổi chiều, cảm giác thật tuyệt vời. Mình không để ý có người đã chụp ảnh mình. Lúc nhìn thấy sếp thì sếp đang cầm máy ảnh tiến về phía mình. Mình vẫn đi dạo như thế, sếp tới gần và nói:
- Có cần tôi chụp ảnh cho không? Sếp nói rồi dơ máy ảnh nên.
- Vậy phiền sếp rồi. Mình cười nói thay cho câu trả lời.
Sếp bắt đầu giơ máy ảnh nên, mình diễn sâu nào là nhìn xa săm, nào là cười duyên.. khá là nhiều ảnh, đến khi chán rồi mình nói sếp được rồi rồi bắt đầu ngồi xuống cát vì mỏi chân rồi. Sếp cũng ngồi bên cạnh. Nói chuyện với mình:
- Bố mẹ tôi bắt tôi đi xem mặt, người con gái đó là con của bạn bố mẹ tôi.
Mình không trả lời tiếp tục nghe.
- Em có muốn biết cô ấy thế nào không?
Mình cũng tò mò nen gật đầu.
- Cô ấy nhìn bề ngoài thì có thể nói là xinh đẹp, ăn nói khéo néo, dịu dàng, nhưng cô ấy không có chính kiến của bản thân, bố mẹ nói gì nghe lấy. Tôi thấy bọn tôi không hợp nhau chút nào.
- Sao anh cứ suy nghĩ một chiều vậy, ngỡ cô ấy thích anh thì sao. Tôi nói cho anh ta biết.
- Dựa vào đâu em cho là như thế? Anh ta nhìn tôi rồi nói.
- Tôi cũng là con gái nên tôi có thể hiểu phần nào đó, nếu khi người con gái có cảm tình thì sẽ không hoàn toàn nghe theo gia đình đâu, nếu cô ấy không thích cô ấy sẽ có những hàng động kiểu như là không ưa hoặc làm cho anh thấy cô ta không tốt tính gì. Mình nói cho anh ta một chút về cảm nghĩ của con gái.
- Nhưng mà theo anh nói từ nãy thì cô ấy hoàn toàn có thể có cảm tình với anh. Mình nói tiếp.
- Nhưng tôi không có cảm giác gì với cô ấy.
- Anh thử mở lòng một lần xem, ngỡ đâu cô ấy thực sự là người anh đang tìm kiếm thì sao.
- Thế tại sao em không thử mở lòng ra với tôi. Anh ta nhìn mình với ánh mắt chờ đợi. Thì ra cuối cùng là câu này đây.
Mình mỉn cười nhìn anh ta, không nói gì. Mình cho họ lời khuyên nhưng bản thân mình thì không có lời giải đáp. Mình quay đầu nhìn mặt trời lặn, rất tuyệt. Anh ta cầm máy ảnh nên và tặch một cái, mình là cô gái trong bức ảnh đó.
Buổi tối hôm đó, anh ta nói muốn mời mình ăn cơm tối, mình nói ok, anh ta bảo nhớ mặc đẹp tý hỷ, vì mấy lần xong việc đi chơi là mình toàn mặc áo phông quần jean cho thoải mái. Vậy thôi tối nay mặc váy vậy.
Lúc mình tới nhà hàng gần đó theo tin nhắn của anh ta thì trong nhà hàng tối om, mình còn tưởng mình nhìn nhầm nữa chứ. Nhìn lại tin nhắn thì đúng nó mà. Đến cửa thì thấy đèn mở nên từ từ, có một đường cánh hoa hồng trải dài từ chỗ mình đứng đến cái bàn có ánh nến huyền ảo. Mình thấy có gì đó không ổn rồi. Đi thêm mấy bước thì thấy có bạn nhân viên ra mời mình vào ngồi. Tiếng nhạc bắt đầu nổi nên, lại là bài hát mình thích, mình nhận thấy một điều không hề trừng hợp cả lần ở bar cũng là bài hát này. Nhưng lần này người hát là anh ta - sếp mình chứ không phải ca sĩ. Ôi mình không tưởng tượng được cái người nguyên tắc không công việc, và khô khan trong giao tiếp lại làm được việc lãng mạn như vậy. Mình cười nhìn anh ta hát. Anh ta bao cả nhà hàng hay sao ấy mà không hề thấy bóng một vị khách nào ngoài mình và anh ta.
Hết bài hát, anh ta cầm bó hoa hồng do người nhân viên đưa cho và tiến về phía mình, miệng cười tủm tỉm. Đến trước mặt mình, quỳ một chân xuống, mở hộp quà ra, nói:
- Làm bạn gái anh được không. Lại là ánh mắt đó, mình rất sợ ánh mắt mong chờ đó của anh ta. Mình do dự, mình thực sự lo sợ, mình sợ mình không thể yêu anh như yêu Phong. Mình sợ sẽ làm tổn thương anh ta, một người khô khan, cứng nhắc nhưng đã vì mình mà làm những việc chưa từng làm.
Anh ta nắm lấy tay mình đặt nên trước ngực anh ta.
- Anh yêu em từ lần đầu tiên nhìn thấy khi em đến phỏng vấn, nhưng khi biết em đã có bạn trai anh đã không để mình nghĩ đến em. Nhưng anh nhầm, đơn phương em bao lâu nay, anh tưởng mình có thể giữ cho tình cảm của mình không bộc lộ ra nhưng thực ra anh chỉ luôn tìm cách để gần em hơn như những chuyến công tác. Đến khi biết em chia tay bạn trai, thì anh thực rất vui, anh đã cười như điên dại trong phòng làm việc, anh quyết đến ngày sinh nhật mình thổ nộ với em, nhưng em đã thẳng thừng từ chối. Em biết anh hụt hẫng thế nào không. Em sẽ chỉ quên được người trước đó khi có người sau bước vào được trái tim em, vậy hãy cho anh làm người chữa lành vết thương của em được không?
Mình thực sự cảm động, mình không biết mình cảm động vì mình thích anh ta hay mình chỉ cảm cảm động với tình cảm chân thành đó. Mình không muốn lừa rối anh ta nên mình nói:
- Thực sự em chưa định hình được tình cảm của mình với anh bây giờ là tình bạn hay tình yêu hay một thứ tình cảm nào khác và em chưa quyên được người cũ nhưng em nghĩ là em nên cho anh cơ hội.
- Vậy hãy cho anh thời gian để anh giúp em xác định lại tình cảm của em với anh được không?
Mình gật đầu. Mình cũng nuốn cho anh cơ hội thật, và cũng muốn quyên đi Phong nữa.
Anh ta cười hiền nhìn mình, rồi đứng nên, lấy trong hộp ra một cái vòng tay bạc. Anh đeo vào tay cho mình. Mình chịu về khoản này nên nó cũng ổn. Rồi bọn mình cùng ngồi ăn tối. Ăn xong thì anh rủ đi nghe nhạc ở quán khác, mình thích đi dạo nhắm phố phường nên đề nghị anh đi bộ, anh đồng ý.
- Có cần tôi chụp ảnh cho không? Sếp nói rồi dơ máy ảnh nên.
- Vậy phiền sếp rồi. Mình cười nói thay cho câu trả lời.
Sếp bắt đầu giơ máy ảnh nên, mình diễn sâu nào là nhìn xa săm, nào là cười duyên.. khá là nhiều ảnh, đến khi chán rồi mình nói sếp được rồi rồi bắt đầu ngồi xuống cát vì mỏi chân rồi. Sếp cũng ngồi bên cạnh. Nói chuyện với mình:
- Bố mẹ tôi bắt tôi đi xem mặt, người con gái đó là con của bạn bố mẹ tôi.
Mình không trả lời tiếp tục nghe.
- Em có muốn biết cô ấy thế nào không?
Mình cũng tò mò nen gật đầu.
- Cô ấy nhìn bề ngoài thì có thể nói là xinh đẹp, ăn nói khéo néo, dịu dàng, nhưng cô ấy không có chính kiến của bản thân, bố mẹ nói gì nghe lấy. Tôi thấy bọn tôi không hợp nhau chút nào.
- Sao anh cứ suy nghĩ một chiều vậy, ngỡ cô ấy thích anh thì sao. Tôi nói cho anh ta biết.
- Dựa vào đâu em cho là như thế? Anh ta nhìn tôi rồi nói.
- Tôi cũng là con gái nên tôi có thể hiểu phần nào đó, nếu khi người con gái có cảm tình thì sẽ không hoàn toàn nghe theo gia đình đâu, nếu cô ấy không thích cô ấy sẽ có những hàng động kiểu như là không ưa hoặc làm cho anh thấy cô ta không tốt tính gì. Mình nói cho anh ta một chút về cảm nghĩ của con gái.
- Nhưng mà theo anh nói từ nãy thì cô ấy hoàn toàn có thể có cảm tình với anh. Mình nói tiếp.
- Nhưng tôi không có cảm giác gì với cô ấy.
- Anh thử mở lòng một lần xem, ngỡ đâu cô ấy thực sự là người anh đang tìm kiếm thì sao.
- Thế tại sao em không thử mở lòng ra với tôi. Anh ta nhìn mình với ánh mắt chờ đợi. Thì ra cuối cùng là câu này đây.
Mình mỉn cười nhìn anh ta, không nói gì. Mình cho họ lời khuyên nhưng bản thân mình thì không có lời giải đáp. Mình quay đầu nhìn mặt trời lặn, rất tuyệt. Anh ta cầm máy ảnh nên và tặch một cái, mình là cô gái trong bức ảnh đó.
Buổi tối hôm đó, anh ta nói muốn mời mình ăn cơm tối, mình nói ok, anh ta bảo nhớ mặc đẹp tý hỷ, vì mấy lần xong việc đi chơi là mình toàn mặc áo phông quần jean cho thoải mái. Vậy thôi tối nay mặc váy vậy.
Lúc mình tới nhà hàng gần đó theo tin nhắn của anh ta thì trong nhà hàng tối om, mình còn tưởng mình nhìn nhầm nữa chứ. Nhìn lại tin nhắn thì đúng nó mà. Đến cửa thì thấy đèn mở nên từ từ, có một đường cánh hoa hồng trải dài từ chỗ mình đứng đến cái bàn có ánh nến huyền ảo. Mình thấy có gì đó không ổn rồi. Đi thêm mấy bước thì thấy có bạn nhân viên ra mời mình vào ngồi. Tiếng nhạc bắt đầu nổi nên, lại là bài hát mình thích, mình nhận thấy một điều không hề trừng hợp cả lần ở bar cũng là bài hát này. Nhưng lần này người hát là anh ta - sếp mình chứ không phải ca sĩ. Ôi mình không tưởng tượng được cái người nguyên tắc không công việc, và khô khan trong giao tiếp lại làm được việc lãng mạn như vậy. Mình cười nhìn anh ta hát. Anh ta bao cả nhà hàng hay sao ấy mà không hề thấy bóng một vị khách nào ngoài mình và anh ta.
Hết bài hát, anh ta cầm bó hoa hồng do người nhân viên đưa cho và tiến về phía mình, miệng cười tủm tỉm. Đến trước mặt mình, quỳ một chân xuống, mở hộp quà ra, nói:
- Làm bạn gái anh được không. Lại là ánh mắt đó, mình rất sợ ánh mắt mong chờ đó của anh ta. Mình do dự, mình thực sự lo sợ, mình sợ mình không thể yêu anh như yêu Phong. Mình sợ sẽ làm tổn thương anh ta, một người khô khan, cứng nhắc nhưng đã vì mình mà làm những việc chưa từng làm.
Anh ta nắm lấy tay mình đặt nên trước ngực anh ta.
- Anh yêu em từ lần đầu tiên nhìn thấy khi em đến phỏng vấn, nhưng khi biết em đã có bạn trai anh đã không để mình nghĩ đến em. Nhưng anh nhầm, đơn phương em bao lâu nay, anh tưởng mình có thể giữ cho tình cảm của mình không bộc lộ ra nhưng thực ra anh chỉ luôn tìm cách để gần em hơn như những chuyến công tác. Đến khi biết em chia tay bạn trai, thì anh thực rất vui, anh đã cười như điên dại trong phòng làm việc, anh quyết đến ngày sinh nhật mình thổ nộ với em, nhưng em đã thẳng thừng từ chối. Em biết anh hụt hẫng thế nào không. Em sẽ chỉ quên được người trước đó khi có người sau bước vào được trái tim em, vậy hãy cho anh làm người chữa lành vết thương của em được không?
Mình thực sự cảm động, mình không biết mình cảm động vì mình thích anh ta hay mình chỉ cảm cảm động với tình cảm chân thành đó. Mình không muốn lừa rối anh ta nên mình nói:
- Thực sự em chưa định hình được tình cảm của mình với anh bây giờ là tình bạn hay tình yêu hay một thứ tình cảm nào khác và em chưa quyên được người cũ nhưng em nghĩ là em nên cho anh cơ hội.
- Vậy hãy cho anh thời gian để anh giúp em xác định lại tình cảm của em với anh được không?
Mình gật đầu. Mình cũng nuốn cho anh cơ hội thật, và cũng muốn quyên đi Phong nữa.
Anh ta cười hiền nhìn mình, rồi đứng nên, lấy trong hộp ra một cái vòng tay bạc. Anh đeo vào tay cho mình. Mình chịu về khoản này nên nó cũng ổn. Rồi bọn mình cùng ngồi ăn tối. Ăn xong thì anh rủ đi nghe nhạc ở quán khác, mình thích đi dạo nhắm phố phường nên đề nghị anh đi bộ, anh đồng ý.
Chỉnh sửa cuối: